← Hồi 013 | Hồi 015 → |
Hoàng Thượng Chí toàn thân run rẩy, trên trán mồ hôi đọng thành từng giọt, đôi mắt như muốn nảy lửa. "Phật Thủ bảo cập" này là vật di truyền của Linh Quy thượng nhân, nếu chàng để mất đi thì nơi chín suối anh linh cố sư phụ buồn tủi không ít. Huống gì chàng lại đem tất cả hy vọng báo thù toàn gia đặt vào Phật thủ bảo cập nữa, chàng chỉ cần tìm ra một nửa Bảo cập hiện thất lạc là có thể luyện được Khư Mê thần công, một võ công tuyệt đỉnh đã thất truyền trên trăm năm nay, thì chẳng còn sợ gì công lực của Quỷ bảo Chủ nhân. Tuy việc tìm ra Bảo cập thất lạc kia chẳng khác nào mò kim đáy biển nhưng dù sao cũng là mối hy vọng chàng nhen nhúm lâu nay, giờ đây nếu để mất luôn cả nửa Bảo cập của Linh Quy thượng nhân truyền lại thì khối huyết hải thâm cừu chôn sau đáy bể! Vì chàng chẳng biết tìm đâu phương pháp luyện thành võ công cao siêu hơn Chủ nhân Huyết sọ nữa.
Không nghĩ ngợi lôi thôi Hoàng Thượng Chí thét lớn:
- Mạc Tú Anh! Trả lại Bảo cập cho ta!
Âm Sát Mạc Tú Anh mắt vẫn không rời Bảo cập, gằn giọng bảo:
- Trả lại cho ngươi? Đâu có dễ dàng như vậy.
Hoàng Thượng Chí trợn mắt hỏi lại:
- Ngươi không trả thật sao?
Mạc Tú Anh khinh khỉnh nói:
- Nếu ta không trả thì ngươi làm gì?
Hoàng Thượng Chí thét lớn:
- Ta sẽ cùng chết với ngươi!
Dứt tiếng chàng liền bước tới một bước, giở Linh Quy tam thức đánh nhanh như chợp giật...
Hoàng Thượng Chí thật đã quyết liều mạng với Âm Sát Mạc Tú Anh nên mới vận dụng toàn toàn lực phát ra một chưởng tuyệt kỹ như vậy. Ngờ đâu, Âm Sát Mạc Tú Anh chỉ hơi lách ngươi một cái đã thoát ra khỏi kỳ chiêu tuyệt thức đó, rồi lạnh lùng cất tiếng:
- Với công lực nhà ngươi, chưa xứng đáng để đấu với ta đâu!
Hoàng Thượng Chí đứng sững sờ! Chàng tức giận phát run lên. Quả đúng như lời Âm Sát Mạc Tú Anh, nếu chàng muốn lấy lại di bảo của sư môn ở trong tay Âm Sát không phải là chuyện dễ!
Chàng không thể địch nổi Mạc Tú Anh thì làm sao lấy lại Bảo cập!
Nhưng Hoàng Thượng Chí không thể cam tâm bỏ mặc như vậy được.
Vẻ mặt Âm Sát Mạc Tú Anh đột nhiên đượm màu buồn thảm, nàng từ tốn nói:
- Lãnh Diện nhân! Ngươi cứ yên tâm, ta không tước đoạt vật này của ngươi đâu! Nhưng chúng ta hãy thành thật nói chuyện với nhau.
Hoàng Thượng Chí nghe nói thế, yên tâm, nhưng không biết Mạc Tú Anh nói chuyện gì đây!
Chàng liền nhìn ngay mặt Âm Sát, hỏi:
- Ngươi muốn nói chuyện gì?
Âm Sát Mạc Tú Anh đáp:
- Trước tiên ta muốn hỏi ngươi đã lấy được Phật Thủ bảo cập này ở đâu?
Hoàng Thượng Chí không do dự đáp:
- Đó là di vật của sư môn!
Âm Sát Mạc Tú Anh lại hỏi:
- Lệnh sư là ai?
- Linh Quy thượng nhân!
Âm Sát Mạc Tú Anh trợn mặt nói:
- Cái gì? Ngươi bảo ai là lệnh sư?
Hoàng Thượng Chí thản nhiên đáp:
- Tôi bảo rằng Linh Quy thượng nhân là sư phụ!
Âm Sát Mạc Tú Anh lại nói:
- Ngươi cho ta là một đứa con nít sao?
Hoàng Thượng Chí hỏi lại:
- Ngươi nói thế là có ý gì?
- Linh Quy thượng nhân lừng danh trước một trăm năm rồi có đâu...
Như hiểu ra nỗi thắc mắc của Âm Sát Mạc Tú Anh, Hoàng Thượng Chí ngắt lời nói:
- Tôi may mắn gặp được nơi hóa thân của gia sư, rồi nhận lấy di ngôn của người, tôn bằng sư phụ, như vậy chẳng được sao?
Mạc Tú Anh buột miệng "ồ" một tiếng, rồi lại hỏi:
- Ngươi có biết Phật Thủ bảo cập còn một nửa khác nữa không?
Hoàng Thượng Chí gật đầu, đáp:
- Biết! Đây chỉ mới có tay mặt thôi, còn một tay trái nữa mới đủ cặp.
Đôi má hồng tươi cửa Mạc Tú Anh dần đổi sang sắc xanh, mặt trông rất thê thảm. Cặp mắt có thể làm mềm lòng bất cứ người đàn ông nào gặp nàng, đột nhiên long lanh hai giọt lệ. Nàng như nhớ lại dĩ vãng đau khổ của mình, lẩm bẩm than:
- Tay trái!.... Tay trái!...
Hoàng Thượng Chí nghe Âm Sát lẩm bẩm như vậy, lòng rất hồi hộp! Có đâu Âm Sát được biết tung tích của tay trái của Bảo cập sao?...
Chàng cất giọng run run, hỏi:
- Ngươi bảo tay trái sao?
Âm Sát Mạc Tú Anh buồn thảm nói:
- Tay trái ấy đã cướp đoạt cả hạnh phúc đời ta!...
Hoàng Thượng Chí rất ngạc nhiên, hỏi:
- Tôi có thể biết việc ấy không?
Âm Sát Mạc Tú Anh lau khô nước mắt rồi nói với giọng âm độc:
- Ngươi có nghe nói qua Dương Sát Cao Sĩ Kỳ chưa?
Hoàng Thượng Chí gật đầu, nói:
- Tồi đã có nghe qua. Đó là tuân phu với ngươi một đôi bích nhãn.
Mạc Tú Anh lại nói:
- Mười tám năm trước, vợ chồng ta bất ngờ được một nửa Phật Thủ bảo cập kia... liền lo tìm tòi học hỏi võ công ghi trên đó thì mới biết rằng Phật Thủ bảo cập phải là một cặp mới luyện được. Chúng ta mới bàn luận về sau cùng quyết định chia nhau đi tìm nửa Bảo cập chưa có. Ta đi về hướng Bắc, còn chồng ta đi về hướng Nam, hạn định thời gian một năm, bất cứ tìm được hay không đều phải trở về nhà để gặp mặt với nhau...
Hoàng Thượng Chí nhịn không nổi nên cất tiếng hỏi:
- Rốt cuộc tuân phu đã không trở về?
- Đúng vậy! Chồng ta không trở về. Qua một năm, hai năm, ba năm... ta chờ đợi suốt mười lăm năm, với nỗi lòng đau khổ và lo âu... Lãnh Diện nhân! Thời gian mười lăm năm đâu phải là ngắn ngủi được?
Hoàng Thượng Chí không mở miệng mà chỉ "ừ" một tiếng. Mạc Tú Anh lại nói:
- Ta không thể nào chịu nhịn được lâu hơn, nên xuất bôn giang hồ. Thoạt đầu nghe nói giới võ lâm đồn rằng chồng ta đã bị hại, ta cũng có ý nghĩ như vậy, nhưng tìm không ra hung thủ! Vì vậy...
Hoàng Thượng Chí cướp lời:
- Vì vậy ngươi mới ra tay giết người? Mỗi năm một lần và mỗi lần một trăm mạng?
Mạc Tú Anh gật đầu:
- Đúng như vậy! Mục đích của ta giết người như vậy là cố ý dụ kẻ thù ra mặt!
Hoàng Thượng Chí gằn giọng, hỏi:
- Làm như thế ngươi không thấy là quả tàn nhẫn sao?
Âm Sát Mạc Tú Anh lạnh lùng cười một hồi rồi nói:
- Tàn nhẫn... Ha! Ha! Ha!... Ta đã bị cướp đoạt cả hạnh phúc cuộc đời, thì còn gì tình cảm nữa?....
Hoàng Thượng Chí nói:
- Không chừng tuân phu còn sống...
Âm Sát Mạc Tú Anh cướp lời:
- Không thể có chuyện đó được!
Hoàng Thượng Chí nói tiếp:
-...Nếu lời đồn trên có đúng chăng nữa, ngươi cũng nên tận lực tìm cho ra hung thủ, chứ có đâu lại giết người một cách bậy bạ vậy! Nếu đối phương không phải là chính nhân quần tử, thì cho ngươi có giết hết thiên hạ võ lâm nó cũng không hiện thân đâu.
Âm Sát Mạc Tú Anh mặt đằng đằng sát khí trút cả căm hờn vào lời nói:
- Ngày nào ta còn sống thì tuyệt đối chẳng ngừng tay sát hại đâu!
Hoàng Thượng Chí nghe nói lạnh người, chàng cảm thấy không nên khơi thêm nỗi uất hận của Âm Sát nên im lặng một lát rồi hỏi:
- Bàn tay trái đó đâu rồi?
Mạc Tú Anh lạnh lùng đáp:
- Nó cũng mất tích một lượt theo chồng ta!
"Ồ!" Hoàng Thượng Chí cảm thấy như bi tạt vào mình một thau nước lạnh. Chàng không ngờ mọi sự lại rắc rối như vậy! Chàng cứ đinh ninh Âm Sát Mạc Tú Anh hiện đang giữ bàn tay trái của Bảo cập, nào hay đâu nó cũng thất lạc mất rồi!
Âm Sát Mạc Tú Anh thấy vẻ mặt Hoàng Thượng Chí đổi khác, liền nhìn thẳng vào mặt chàng, gạn hỏi:
- Lãnh Diện nhân! Hình như ngươi muốn có một nửa Bảo cập đó lắm phải không?
Hoàng Thượng Chí thành thật đáp:
- Quả thật tôi có ý như vậy!
Âm Sát Mạc Tú Anh nói:
- Bây giờ ta ra một điều kiện có lợi cho cả đôi bên.
Hoàng Thượng Chí hỏi:
- Điều kiện ấy như thế nào?
Mạc Tú Anh nói:
- Với kỳ hạn một năm, ngươi và ta cùng chia nhau đi tìm cho ra manh mối sự mất tích của chồng ta...
Hoàng Thượng Chí vụt cướp lời:
- Như vậy thì ta có lợi gì đâu?
Âm Sát Mạc Tú Anh tiếp:
- Ngươi hãy im, nghe ta nói hết đã! Nếu ngươi tìm ra được hung thủ, hay đầu đuôi vụ án đó, thì hai bàn tay Phật Thủ bảo cập kể như thuộc về ngươi tất cả!
Hoàng Thượng Chí cảm thấy tinh thần phấn chấn nhưng vẫn thắc mắc hỏi:
- Nếu như chính ngươi tìm ra việc đó thì sao?
Âm Sát Mạc Tú Anh đáp từng tiếng:
- Vẫn tặng ngươi tất cả!
Hoàng Thượng Chí lại hỏi:
- Nếu là tuân phu đã bị hại rồi, vật đó lọt vào tay người khác...
Mạc Tú Anh cướp lời:
- Khi ta báo thù rồi, thì vẫn chiếu theo điều kiện tìm ra vật ấy được mà tặng cho ngươi.
Hoàng Thượng Chí vẫn hỏi:
- Nếu may mắn tuân phu còn sống thi sao?
Mạc Tú Anh đáp:
- Không kể ra sao, đều thuộc về ngươi cả!
Hoàng Thượng Chí cảm lấy đó lo ngại phần nào, vì điều kiện rất có lợi cho chàng, chàng cũng tội nghiệp cho Âm Sát, vì thù chồng không màng đến Bảo cập!
Hoàng Thượng Chí ngẩng đấu, nhìn vào tay đang giữ Bảo cập của Mạc Tú Anh hỏi:
- Nếu như vậy, bây giờ ngươi có thể đưa lại nửa Bảo cập này cho ta chứ?
Mạc Tú Anh đáp:
- Chưa có thể đưa lại được!
Gương mặt tuấn tú của Hoàng Thượng Chí cau lại, chàng ta hỏi:
- Tại sao?
Mạc Tú Anh liền đáp:
- Ta tạm thời giữ nó, nếu trong thời hạn một năm ấy mà chúng ta chưa ai tìm được tin tức gì, thì ta sẽ hủy nó đi!
Hoàng Thượng Chí tức giận nói:
- Đây là vật của tôi do cố sư phụ truyền lại, ngươi lấy cớ gì mà hủy bỏ nó đi?
Mạc Tú Anh lại nói:
- Cất lấy nó không những sẽ tạo nên mộc bi kịch khác nữa!
Hoàng Thượng Chí thét lên:
- Ngươi không thể...
Mạc Tú Anh lạnh lùng ngắt lời:
- Ta quyết như vậy đó!
Hoàng Thượng Chí lui lại một bước quắc mắt nhìn Âm Sát, nói:
- Nếu ngươi huỷ bỏ nó đi! Ta sẽ giết ngươi tức khắc!
Mạc Tú Anh giọng lạnh lùng:
- Âm Sát lúc nào cũng chờ đợi ngươi!
Hoàng Thượng Chí tức giận tràn trề, muốn ăn tươi nuốt sống Mạc Tú Anh ngay. Nhưng nhớ lại lần ra tay vừa rồi, Âm Sát chẳng coi chàng ra gì cả mặc dù chàng đã vận dụng toàn chân lực vào thế chưởng đó. Chàng tự biết công lực của mình còn cách xa Âm Sát một trời một vực, nén giận, cắn răng nói:
- Nếu ta tìm được tin tức gì, thì tìm ngươi ở đâu?
- Câu Vũ sơn!
Hoàng Thượng Chí gật đầu nói:
- Được! Nhất định như vậy! Nhưng còn một điều phải nói trước là người đã đánh bại nghĩa đệ và lão ca ca của ta, món nợ này có ngày ta sẽ trả lại cho người!
Mạc Tú Anh ngạo nghễ đáp:
- Ta chờ ngươi thực hành chí nguyện!
Âm Sát Mạc Tú Anh lặng nhìn Hoàng Thượng Chí một lúc, rồi thở ra một ái rất buồm thảm, nói:
- Lãnh Diện nhân! Hy vọng rằng không bao lâu chúng mình sẽ gặp lại! Chúc ngươi mau thành công sớm trong cuộc đánh cá này!
Hoàng Thượng Chí nói:
- Nếu ta thắng cuộc được, thì người cũng đã mãn nguyện lắm rồi!
Mạc Tú Anh lại nói:
- Không sai! Chúng ta tuy hơn thua nhưng chẳng ai thiệt thòi cả.
Dứt lời nàng khẽ lách mình một cái, tức thời, như một làn khói, chạy vút vào trong rừng, chỉ chớp mắt đã chẳng thấy bóng dáng nàng đâu cả...
Hoàng Thượng Chí lặng nhìn về hướng Âm Sát Mạc Tú Anh, lòng bâng khuâng lo lắng. Chàng tưởng rằng được võ công của Linh Quy thượng nhân rồi, thì đủ sức thanh toán ân cừu, nào ngờ đối với gia thù vẫn chưa biết ngày nào trả được. Chỉ đối với một nàng đẹp như tiên, Âm Sát Mạc Tú Anh, mà thân thủ đã cao hơn chàng mấy bực, thì nói gì đến Huyết sọ Chủ nhân, là người mà võ lâm kiêng nể!
Hoàng Thượng Chí lẩm bẩm một mình:
- Phải! Mình phải ra sức tìm cho được tin tức của Dương Sát Cao Sĩ Kỳ, để lấy đôi Phật Thủ bảo cập đó mà luyện thành võ công tuyệt thế mới có thể nói được hai chữ "Báo thù". Nhưng Dương Sát mất tích đã mười tám năm trời! Võ lâm lại bao la như vậy thì biết tìm đâu cho ra tin tức! Thật chẳng khác chuyện mò kim đáy bể!
Hoàng Thượng Chí lại nghĩ đến mối thù như trùng dương bát ngát của chàng với Huyết sọ, và nhớ tới lời nói rùng rợn của Âm Sát Mạc Tú Anh -..."Huyết sọ đó là giả mạo...". Nếu quả thật có sự giả danh đó, thì công lực của chính Quỷ bảo Chủ nhân không thể nào đoán được! Nhưng có đâu y lại chịu làm lơ để người khác mạo danh sao? Hữu Tâm nhân cũng từng nói cho chàng nghe:
-..."Tống Thiết Trượng, người đã ẩn danh lâu năm của Cái bang, lại đột nhiên xuất hiện làm cho Huyết sọ sợ bỏ chạy mất..." Nếu lấy đó mà xét thì lời nói của Mạc Tú Anh cũng có thể tin được phần nào. Vì, có đâu Chủ nhân Huyết sọ người đã làm cho võ lâm sợ hãi, cả Hắc, Bạch hai đạo liên thủ đối địch mà vẫn không hạ nổi lại đi sợ một nhân vật thuộc Cái bang sao! Nhưng người nào lại có gan lớn như vậy? Dám mạo danh Huyết sọ một cách công khai, mà không sợ Huyết sọ thật trừng trị? Đó cũng là một trong những bí mật của giới võ lâm.
Còn Thất Hồn nhân! Tại sao nàng lại bảo Hoàng Thượng Chí đi bái kiến Quỷ bảo Chủ nhân! Trước công lực non kém của chàng, đánh không lại Chủ nhân Quỷ bảo, mà đi tìm họ thì khác nào đem thân vào tử địa!...
Trong khi Hoàng Thượng Chí miên man nghĩ đến bao điều rắc rối đó. Bỗng nhiên từ đâu đưa đến mấy tiếng thét thê thảm xoáy vào tai chàng. Hoàng Thượng Chí bất giác giật mình một cái!
Chàng vỗ vào trán, nói:
- Thật đáng chết!
Thì ra Hoàng Thượng Chí đã quên mất tiểu ăn xin Đông Phương Huệ đang vận công chữa thương. Chàng vội phi thân vút lên quay về chỗ cũ!
Đến nơi chàng đưa mắt nhìn quanh...
Hồn vía chàng như bay lên mây!
Đông Phương Huệ, nghĩa đệ của chàng đã không còn nơi đó!
Hắn đã đi đầu?!
Hay ai đã vào đây bắt Đông Phương Huệ! Ý nghĩ sau cùng bám chặt vào óc Hoàng Thượng Chí. Chàng lầm bầm:
- Thôi đúng rồi! Chính Thiên Tề giáo nhúng tay vào chứ chẳng sai!
Thiên Tề giáo đã cho cao thủ vào trong rừng này tìm kiếm chàng và Đông Phương Huệ, những người vào đây dĩ nhiên không chỉ có một vài người bị Âm Sát giết chết thôi!
Nếu Đông Phương Huệ quả thật đã bị Thiên Tề giáo bắt đi rồi, hoặc là gặp những chuyện không may xảy đến, thì chàng làm sao chuộc lại được cái lỗi tày trời này được. Chắc là chàng phải suốt đời đau khổ, như bị người ta chặt mất của chàng một cánh tay vậy... Mọi sự cũng bởi tại chàng!
Chàng đã sơ ý trong một lúc, không bảo vệ lấy tiểu ăn xin. Trong lúc Đông Phương Huệ đang vận công chữa thương đó, chỉ cần một đứa con nít ba tuổi cũng làm cho hắn chết tức khắc. Chàng tuy không giết Đông Phương Huệ, nhưng làm như thế chẳng khác nào chính tay chàng giết hắn...
Hoàng Thượng Chí cúi đầu nghĩ ngợi lộ vẻ hối hận, khổ đau không ít. Đột nhiên chàng ngẩng đầu lên buột miệng:
- Hay là Đông Phương Huệ đã trị lành thương tích, rồi bỏ đi chăng?
Nhưng chàng lại tự nghĩ:
- Điều ấy không thể đúng được! Nếu nói Đông Phương Huệ vận công chữa thương rồi tự động bỏ đi, ít nhất trước đó hắn cũng gọi ta một tiếng, hay đi tìm mình, chứ có đâu lại đi mộc cách âm thầm như vậy!
Càng nghĩ Hoàng Thượng Chí càng thấy lo âu! Chàng run sợ vô cùng. Mồ hôi trán rịn từng giọt nhỏ xuống đất...
Chàng sực nhớ lại lúc nãy có nghe tiếng thét thê thảm từ đâu vọng lại. Chàng hoảng hốt chạy bay vào rừng mong tìm thấy đôi chút tung tích gì chăng...
Đang chạy, đột nhiên chàng đứng khựng lại!
Cách nơi chàng và Đông Phương Huệ nói chuyện lúc nãy chừng năm mươi trượng có năm thi hài. Hoàng Thượng Chí đến gần xem xét: ở sau ót của mỗi thi hài đều có in vào một lá cây!
Hiển nhiên là những người đó đều bị miếng lá cây đó giết chết!
Nhưng ai là Chủ nhân những chiếc lá đó? Nhặt lá giết người, dùng hoa phá nát đá!
Công lực thần sầu đó chỉ có những cao thủ tuyệt đỉnh mới làm nổi. Gã giết người đó là ai? Tiểu ăn xin Đông Phương Huệ dĩ nhiên không thể có được cái công lực thâm hậu đó!
Vậy thì ai! Cao thủ vào đã xuất hiện nơi đây? Hoàng Thượng Chí hoang mang quá đỗi, càng nghĩ ngợi lung tung:
- Chủ nhân Huyết sọ xuất hiện đây chăng?
Rồi chàng lại tự trả lời:
- Vô lý! Nếu Chủ nhân Huyết sọ hành động thì đã có dấu hiệu sọ máu để lại đây!
Trong óc chàng lại nổi lên một hình ảnh khác:
- Hay Âm Sát Mạc Tú Anh? Cũng không có lý, vì khi nãy nàng đã đi về hướng khác, có đâu quay lại làm gì, mà cũng không thể nhanh chóng như vậy được!
Hoàng Thượng Chí nhìn vào năm tử thi, tự hỏi:
- Những người chết này có liên quan đến sự mất tích một cách đột ngột của Đông Phương Huệ không?
Hoàng Thượng Chí không làm sao trả lời được! Lòng chàng hoang mang vô cùng. Tinh nghĩa của Tiểu ăn xin với chàng như là chân tay vậy. Đông Phương Huệ đối với chàng còn quan tâm hơn chính bản thân hắn nữa. Bỗng nhiên, giữa lúc đó...
Có tiến kim khí chạm vào đất vang lên những tiếng "coong! coong" trong rừng dần dần ra phía đường cái. Hoàng Thượng Chí rất ngạc nhiên!
Nếu người không có công lực được như Hoàng Thượng Chí thì không thể phát giác ra tiếng ấy. Hoàng Thượng Chí không còn nghĩ ngợi gì nữa, tung mình về hướng phát ra tiếng kêu quái dị đó. Cây cối trong rừng dần dần thưa bớt!
Đường cái ngoài rừng cũng thấp thoáng hiện ra. Hoàng Thượng Chí chạy một hồi nữa, thì thấy xa xa một lão quái cụt chân, tay cầm gậy "đánh chó " hướng ra đường cái vọt đi...
Độc cước lão quái đó mỗi khi nhảy vọt một cái thì có một tiếng "coong" phát ra. Đầu tóc phất phơ sau mỗi cái nhảy trắng như bạc, chứng tỏ lão quái này tuổi tác rất cao.
Hoàng Thượng Chí đuổi riết một lúc, cảm thấy rất kỳ lạ! Chàng chạy đã hết sức mà vẫn không có cách nào đuối kịp độc cước lão quái đó, đôi bên vẫn cách nhau độ một trăm trượng. Cây gậy đánh chó của lão quái mỗi khi chạm xướng đất một cái, chiếc chân độc nhất của lão nhảy vút có ngoài mười trượng. Hoàng Thượng Chí đuổi theo được nửa khắc nữa mà đôi bên vẫn giữ nguyên khoáng cách...
Thấy không đuổi kịp lão quái một chân, lòng tự ái nổi lên, chàng thi triển thân pháp "Phù Quang Di Ảnh" hết sức đuổi theo. Tức thì, thân hình chàng trông như một luồng khói cuốn theo chiều gió nhanh vun vút...
Độc cước lão quái như chưa biết có người đuổi theo. Chỉ thấy tiếng "coong coong" phát ra mỗi lúc một nhặt lại. Hoàng Thượng Chí rất ngạc nhiên, tự nhủ:
- Trong Cái bang làm gì có một cao thủ như vậy! Coi bộ công lực của lão quái này vượt qua Nam Cái rất nhiều. Lạ một điều là lão quái có được thân thủ cao tuyệt như vậy, dĩ nhiên là đã phát giác có người đuổi theo sau rồi, nhưng sao lão không quay lại xem thử?
Đột nhiên Hoàng Thượng Chí nhớ lại ngày chàng bị thương được Hữu Tâm nhân cứu, nàng có nói cho chàng nghe có một lão quái chống gậy sắt đó là người trong Cái bang đã mất tích bốn mươi năm rồi, nay đột nhiên xuất hiện làm cho Chủ nhân Huyết sọ hoảng hồn bỏ chạy, nên cứu được Nam Cái và Bắc Tăng thoát chết.
Hoàng Thượng Chí nhớ lại như vậy, thầm nhủ:
- Hay Độc cước lão quái này là Tống Thiết Trượng sư thúc của Nam Cái?
Nghĩ như vậy, Hoàng Thượng Chí liền thét lớn:
- Người đang đi trước có phải là Tống Thiết Trượng chăng? Xin mời lưu bước!
Dứt lời, quả nhiên lão quái ngừng bước, quay đầu lại. Hoàng Thượng Chí đã đứng sững trước mặt độc cước lão quái, chàng liền vòng tay thi lễ, nói:
- Lãnh Diện nhân xin kính chào lão tiền bối!
Lão quái đó thân hình ốm như que củi, chỉ còn một lớp da đen bó chặt lấy bó xương thôi, đôi mắt húp sâu vào, nghe Hoàng Thượng Chí nói liền mở mắt ra, hai luồng sáng như sao chiếu vào mặt chàng. Hoàng Thượng Chí thầm nói:
- Nội lực quả là cao thâm!
Độc cước lão quái khinh khỉnh nói:
- Khỏi phải chào! Ngươi tên gọi là Lãnh Diện nhân?
Hoàng Thượng Chí gật đầu đáp:
- Phải! Chính tôi.
Lão quái lạnh lùng hỏi:
- Ngươi đuổi theo lão ăn xin này có ý gì?
Hoàng Thượng Chí nói:
- Tôi có giao tình với Nam Cái, Thủ tịch trưởng lão của Cái bang.
Lão quái khinh khỉnh hỏi:
- Có giao tình rồi sao?
Hoàng Thượng Chí sững sờ một lúc, thầm nghĩ - Lão quái này trông lạnh nhạt hơn ta nhiều.
Chàng chưa kịp nói gì lão quái đã tiếp:
- Tiều tử! Người gọi lão ăn xin này lại để làm gì?
Hoàng Thượng Chí không đáp thẳng, mà hỏi lại:
- Lão tiền bối có phải là người mà võ lâm gọi là "Tống Thiết Trượng" không?
Lão quái lại hỏi:
- Làm sao ngươi biết được danh hiệu của lão ăn xin này?
Hoàng Thượng Chí đáp:
- Tôi nghe người ta nói thế!
Lão quái Tống Thiết Trượng hất hàm hỏi:
- Ngươi muốn gì cứ nói mau ra đi!
Hoàng Thượng Chí hỏi lại:
- Lão tiền bối ở phía sau rừng đó đi ra phải không?
Tống Thiết Trượng nói:
- Ngươi đã thấy rồi, còn hỏi làm gì nữa!
Hoàng Thượng Chí nhìn ngay mặt Tống Thiết Trượng nói:
- Nghĩa đệ của vãn bối ở trong rừng chữa thương đột nhiên mất tích. Vì vậy...
Tống Thiết Trượng ngắt lời, xẵng giọng bảo:
- Ngươi cho là lão ăn xin này đã giấu nghĩa đệ của ngươi sao?
Hoàng Thượng Chí vì nể tình Nam Cái mà nhịn nhục, nhưng thấy đối phương càng nói càng khó nghe, chàng tức mình, gắt giọng hỏi:
- Vãn bối xin hỏi lão tiền bối có thấy người nào đi vào trong rừng không?
Tống Thiết Trượng lắc đầu đáp:
- Chưa từng! Chưa từng! Lão ăn xin này không có công trò chuyện với ngươi.
Dứt lời lão liền quay mình lại...
Hoàng Thượng Chí lách nhẹ một cái đã chận ngang trước mặt lão quái Tống Thiết Trượng lạnh giọng hối:
- Tiểu tử! Ngươi muốn chận đường lão ăn xin sao?
Hoàng Thượng Chí liền nói:
- Chận đường lão tiền bối thì quả tình vãn bối không dám! Nhưng hy vọng lão tiền bối nói cho vãn bối biết một điều.
Tống Thiết Trượng nheo mắt hỏi:
- Ngươi muốn biết cái gì?
- Tung tích của nghĩa đệ!
Tống Thiết Trượng lắc đầu, nói:
- Ta, lão ăn xin, không hề thấy!
Hoàng Thượng Chí lại hỏi:
- Năm bộ thi hài ở trong rừng, bị lá cây đánh trúng sau ót mà chết, phải chăng là lão tiền bối đã...
Tống Thiết Trượng cướp lời:
- Nhảm nhí! Lão ăn xin này đã bốn mươi năm không hề giết qua một người?
Hoàng Thượng Chí cảm thấy buồn lòng vô cùng, coi bộ thật tình Tống Thiết Trượng không biết tung tích của Đông Phương Huệ! Tốt nhất nên đi tim chút tin tức của Đông Phương Huệ cho rồi. Hoàng Thượng Chí ngẫm nghĩ một lúc, rồi chắp tay nói:
- Nếu như vậy, thì vãn bối xin cáo từ!
Tống Thiết Trượng ngăn lại:
- Hãy khoan!
Hoàng Thượng Chí đứng thẳng người lên, hỏi:
- Lão tiền bối còn có diều gì dạy bảo?
Tống Thiết Trượng chầm chậm bảo:
- Ngươi đã đuổi kịp lão ăn xin này thì công lực của ngươi cũng đã khá cao thâm! Ngươi xuất thân ở môn phái nào?
Hoàng Thượng Chí vì đang để tâm lo cho sự an nguy của nghĩa đệ Đông Phương Huệ, nên không muốn ở lại lâu. Chàng liền đáp một cách tổng quát:
- Vãn bối may mắn gặp được công lực di lưu của võ lâm tiền bối Linh Quy thượng nhân.
Tống Thiết Trượng "à!" lên một tiếng. Hoàng Thượng Chí sực nhớ lại một việc, liền hỏi:
- Vãn bối nghe người ta nói lão tiền bối đã làm cho Quỷ bảo Chủ nhân Huyết sọ, tên ma đầu lợi hại đương thời, phải sợ mà bỏ chạy...
Nét mặt cằn cỗi của Tống Thiết Trượng trở nên buồn thảm, rồi đột nhiên biến thành giận dữ, nói:
- Đừng nhắc lại nữa! Lão ăn xin này từ nay trở đi sẽ không xuất giang hồ, tên Tống Thiết Trượng sẽ mất dần theo thời gian.
Tiếp theo câu nói nét mặt Tống Thiết Trượng biến đổi không chừng, đột nhiên ha hả cười lớn một tiếng, nói:
- Ha! Ha! Ha!... Thật là chuyện nhảm nhí, những việc này cần gì phải nói với hậu sinh tiểu bối!
Dứt lời, "Coong" một tiếng! Người lão đã bay ra ngoài mười trượng rồi. Hoàng Thượng Chí thật không hiểu nổi sự tình!
Nhưng chẳng hiểu sao chàng lại vội phi thân đuổi theo ông lão.
"Coong! Coong! " hai tiếng, người lão quái đã ở ngoài mấy chục trượng rồi!
Sức địch công thân của Tống Thiết Trượng thật làm cho người ta phải lắc đầu lè lưỡi. Chỉ trong chớp mắt những tiếng "Coong Coong" đã không nghe được nữa. Người lão quái từ lớn biến thành nhỏ... Rồi từ nhỏ biến thành một chấm đen... Sau cùng lão quái đã khuất dạng ở đầu đường...
Hoàng Thượng Chí biết có đuổi theo cũng không kịp nên dừng lại. Nhưng lòng chàng lại thêm một điền nghi ngờ nữa.
Hữu Tâm nhân từng nói Tống Thiết Trượng khi chưa lộ diện thì Huyết sọ Chủ nhân đã giật mình bỏ chạy! Sao bây giờ Tống Thiết Trượng lại bảo sẽ không tái xuất giang hồ? Hay là người lão tiền bối của Cái bang này đã bị bại dưới tay Huyết sọ rồi sao?
Hoàng Thượng Chí không thể cởi mở nổi những gút mắc trong lòng chàng. Ý nghĩ của Hoàng Thượng Chí lại quay sang vấn đề Đông Phương Huệ mất tích. Chàng nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể là tiểu ăn xin Đông Phương Huệ đã bị tốp cao thủ khác của Thiên Tề giáo phái ra tìm bắt chàng và Đông Phương Huệ, nhưng không tìm thấy chàng, nên chúng chỉ bắt được Đông Phương Huệ trong lúc hắn đang vận công chữa thương. Nghĩ như vậy chàng quyết định:
- Đến Thiên Tề giáo!
Sau đó Hoàng Thượng Chí dò hỏi những người đi đường mới biết được Tổng đàn của Thiên Tề giáo đặt nơi đâu. Chàng chẳng kể mệt nhọc, đi cả ngày lẫn đêm mong chóng đến Tồng đàn Liên Hoàn Thao sào huyệt của Thiên Tề giáo để đòi lại Đông Phương Huệ.
Nhắc lại tiểu ăn xin Đông Phương Huệ, ngồi xếp bằng dưới đất vận công chữa thương, không bao lâu thân hình nóng ran lên ngồi nhắm mắt để hết tâm trí vào việc hành công, không còn biết gì các việc bên ngoài...
Khi hắn vận công xong, mở mắt ra thì chẳng thấy hình bóng Hoàng Thượng Chí đâu cả. Đông Phương Huệ cảm thấy kỳ lạ vô cùng. Bấy giờ, vừa đúng lúc Âm Sát Mạc Tú Anh rời Hoàng Thượng Chí, và chàng đang lúc trầm tư mặc tưởng nên chẳng có tiếng động nào phát ra.
Đông Phương Huệ đảo mắt nhìn quanh, định lên tiếng gọi xem Hoàng Thượng Chí ở đâu thì thoạt nhiên, ở trong rừng cách hắn không bao xa, có bóng người thấp thoáng. Tiểu ăn xin Đông Phương Huệ chẳng nghĩ ngợi lôi thôi, liền tung mình đuổi theo bóng người ấy. Thì ra đó là lớp cao thủ khác của Thiên Tề Giáo, phải đi tìm bắt Hoàng Thượng Chí và Đông Phương Huệ. Tốp đó do "Tứ túc" của Thiên Tề bát túc lãnh đạo, chúng đã thấy Đông Phương Huệ chữa thương từ lâu, đồng thời cũng thấy Âm Sát Mạc Tú Anh ở trong rừng cách đó chừng mười trượng. Vì vậy nên chúng chẳng dám ra tay cẩu thả, sợ làm kinh động đến nữ ma đầu.
Đông Phương Huệ vận công xong, thấy có bóng người thì đuổi theo ngay, thật đúng theo ý muốn của những cao thủ Thiên Tề giáo đó. Chúng thấy vậy liền chạy lẹ ra ngoài cốt ý dụ Đông Phương Huệ đuổi ra xa nơi Âm Sát có mặt. Nhưng công lực của tiểu ăn xin Đông Phương Huệ không phải tầm thường, mới trong khoảng năm mươi trượng thì hắn đã đuổi kịp những bóng người kia.
Năm bóng người đó liền dừng bước, quay mình lại. Chúng chẳng nói chẳng rằng, nhất loạt nhảy đến tấn công Đông Phương Huệ ngay. Đông Phương Huệ chẳng hiểu ất giáp gì cả cũng phải ra tay đấu với chúng!
Năm người đó là cao thủ hạng thứ hai trong Thiên Tề giáo, công lực đã đến mức độ cao thâm. Bọn chúng sợ kinh động đến Âm Sát, vì chúng không biết Mạc Tú Anh đã rời nơi ấy, lại muốn bắt tiểu ăn xin Đông Phương Huệ cho lẹ để nạp lệnh. Cho nên mỗi khi ra tay bọn chúng đều sử dụng những thế ác độc.
Qua một vài chiêu thế, chúng đã đoán ra tiểu ăn xin không phải là tay tầm thường và có luyện được một quái công như không sợ chưởng chỉ... tức thời có bốn lão già ảo xanh, đứng nép ở một bên, liếc mắt nhìn rồi tung thân nhảy ra một loạt.
← Hồi 013 | Hồi 015 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác