← Hồi 065 | Hồi 067 → |
Ni cô lộ vẻ tức giận, nói lớn:
- Hừ! Mi đừng có cứng đầu như thế, ta hỏi mi có chịu xuống núi không?
Thượng Chí cười lạnh lùng, đáp:
- Tôi chẳng thích cái cảnh u tịch này, nhưng cần phải thực hiện lời ủy thác của một người nên mới đến đây, đợi xong việc rồi, dầu có năn nỉ ở lại, tôi cũng chả muốn chút nào.
Ni cô hầm hầm, hỏi:
- Sự ủy thác gì?
- Việc này tất để nói với Ngô Tiểu My, chứ không phải nói với bà đâu!
Ni cô nghe Thượng Chí khinh nhờn mình mặt biến sắc, lạnh lùng:
- Bần ni là người xuất gia, không muốn nói nhiều vô ích, thí chủ hãy xuống núi là hơn!
Thượng Chí hừ một tiếng lạnh lùng, nói:
- Bà là người nhà Phật mà hẹp lượng thế à, tôi xin nói cho bà biết:
Điều này không thể được, và tôi sẽ lên gặp nàng!
Ni cô đỏ mặt, nạt lớn:
- Đừng có hồ đồ! Mi tưởng với Khư Mê Thần Công của mi là vô địch thiên hạ à! Mi lầm rồi!
Thượng Chí mỉm cười khi rẽ, nói:
- Tôi không có ý vậy đâu! Nhưng việc gì đã muốn làm là tôi phải đạt được mục đích mới thôi, mong bà đừng ngăn tôi! Vô ích lăm!
Ni cô có vẻ núng thế, nói lớn:
- Mi khỏi cần gặp nàng nữa!
Thượng Chí hơi ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao vậy?
- Vì nàng không thèm gặp mi!
Chàng nghẹn lời, đứng trơ ra như tượng gỗ.
Đây là việc khó xử vô cùng! Nhưng chàng không thể nào trở về được? Chàng từng hứa hẹn với Bất Lão Tiên Sinh sẽ tận lực khuyên nhủ Tiểu My bỏ ý định tu hành, hơn nữa chàng cảm thấy:
Đây cũng là trách nhiệm của chính chàng! Phải, vì chàng mà nàng mới có ý định xuất gia đi tu.
Nghĩ thế, Thượng Chí quả quyết:
- Muốn gặp tôi hay không là tùy nàng, nhưng tôi phải gặp nàng!
- Đừng có hồ đồ!
- Không phải! Đây là những lời chí lý!
Ni cô tức tối, nói:
- Thôi chớ ngoa miệng! Nàng đã đồng cảnh ngộ với Bần ni khi trước, nên bần ni đã nhận lời xuống tóc cho nàng. Việc này có thể gọi là "Phật độ hữu nhân duyên".
Thượng Chí biến sắc, lớn tiếng nói:
- Không được!
- Hừ! Không được! Bần ni tuy đã xuất gia đầu Phật, nhưng còn chừa lại một giới chưa bỏ!
- Giới nào?
- Sát!...
Thượng Chí không còn nhịn được, hừ một tiếng vừa lạnh lùng vừa tức giận, vai chàng khẽ lách một cái, đã vượt qua đầu Ni cô, cứ thế nhảy mấy bước đã đến trước cửa chùa rồi.
Cửa chùa đã đóng kín từ hồi nào rồi, thớt đá xanh dùng làm cửa bị thời gian bào nhẵn thín, trước chùa một cây bồ đề to tướng, tàn cây che khuất cả sân, tua tủa những rễ như râu của một cụ già cằn cỗi. Nét kiến trúc của ngôi cổ tự tuy đã bị mòn mỏi với năm tháng, nhưng còn ẩn vài nét đặc biệt, tinh vi.
Thượng Chí đứng sững nơi sân chùa, trước mặt chàng là một thiếu nữ quỳ xoay lưng lại, trên vai và tóc nàng còn vương mấy chiếc lá khô, điều này chứng tỏ nàng đã quỳ thế này lâu rồi.
Tuy chỉ nhìn ở sau, Thượng Chí cũng biết nàng chính là Ngô Tiểu My.
Chàng cảm thấy người nóng bừng, tim đập mạnh đứng trơ như tượng đá.
- Ngô cô nương!
Tiếng chàng lạc hẳn, chính chàng cũng không nhận được tiếng ấy đã từ miệng mình phát ra nữa.
Ngô Tiểu My vẫn không động đậy, có lẽ nàng chưa nghe! Nàng vẫn quì, dáng thảm não lạ lùng, một cơn gió đi qua, chiếc lá khô trên vai nàng nhẹ nhàng chùi xuống đất.
Thượng Chí bị xúc cảm mạnh, gọi lớn:
- Ngô cô nương!
Nàng đã ngã gục trên tình trường!
Sau khi rời Họa Hổ Sơn Trang, lòng mang nặng mối sầu đau vô tận, nàng khổ đau vì không được yêu, nhưng không dám trách chàng, nàng biết mìn là người đến sau, chỉ oán định mệnh quá éo le. Vì thế đã tìm đường giải thoát tâm hồn, nàng muốn dâng quãng đời còn lại của mình vào cửa Phật.
Nhưng liệu có quên được chàng chăng? Trong thâm tâm nàng đã khắc sâu hình ảnh tuấn nhã của Thượng Chí, khó nhạt phai được.
Nay chàng lại tìm đến Đại Hoan Sơn gặp nàng.
Tiểu My bối rối vô cùng, hình ảnh đau buồn của mối tình đau khổ tưởng sẽ nép tận đáy lòng, giờ lại vùng dậy đốt nóng toàn thân nàng.
Tiếng gọi của Thượng Chí làm Tiểu My ngơ ngẩn, không tự chủ được nàng từ từ đứng dậy, rồi quay mặt nhìn Thượng Chí như kẽ mất hồn.
Hai người đối diện nhau, Thượng Chí giật mình, chàng lùi lại một cách vô ý thức.
Gương mặt hốc hác, xanh xao như lá úa sắp lìa cành, nàng đến quá mức tưởng tượng của chàng. Chỉ trong vòng mấy tháng nàng nàng đã biến đổi hẳn.
Nét trẻ trung xưa kia đã mất hẳn, giờ đây trông nàng đã già đi, cái đẹp thơ ngây ngày ấy đã trở thành cái đẹp não nùng của một thiếu phụ, hay đúng hơn của một góa phụ.
Đôi mắt lừ đừ, xa vắng nhìn Thượng Chí như gởi từ hủ vô lại.
Thượng Chí xúc động vô cùng, cất giọng trầm trầm:
- Ngô cô nương, tôi có vài lời muốn ngỏ cùng cô nương!
Trên nét mặt héo hắt thoáng ửng hồng, đôi mắt nàng tha thiết nhìn Thượng Chí.
Chàng đã hồi tâm, yêu nàng rồi chăng? Nàng có thể nhận mối tình, mà tự nàng đã cố sức chôn vùi tận đáy lòng này không?
Lòng Tiểu My bối rối như tơ vò, một lát sau nàng mới nói:
- Hoàng tướng công, anh còn đến đây làm gì nữa?
Giọng nói nàng có vẻ ai oán thảm não vô cùng, Thượng Chí cảm động, ấp úng:
- Tôi... tôi... tôi muốn nói với cô nương!...
- Chỉ nói với riêng tôi à?
- Phải.
Tiểu My xúc động mạnh, tim nàng đập thình thịch, hồi hộp, nàng buột miệng:
- Anh muốn nói gì?
- Mong cô nương hãy bỏ ý tưởng đi tu!
- Tại sao?
Thượng Chí đứng ngơ, không biết phải nói là sao cho phải lẽ. Sau phút yên lặng, chàng trầm giọng:
- Chắc cô nương cũng biết, lệnh tổ phụ Bất Lão Tiên Sinh vì lệnh tôn ngộ nạn mới xuất hiện giang hồ, tạo cho cô nương một trình độ võ công tuyệt kỹ, mục đích của người muốn cô nương chấn hưng lại võ nghiệp Bát Nghĩa Bang...
Tiểu My nghe những lời Thượng Chí vừa nói, không trùng với ý nàng hoài tưởng, nên tức giận trợn mắt, nói lớn:
- Thì ra tướng công là thuyết khách của nội tổ à? Không ngờ!...
Nàng nghẹn lời, nhìn Thượng Chí, lòng đau khổ cực cùng.
Thượng Chí gượng cười, nói:
- Cô nương à? Nếu cô nương nhất quyết xuất gia đầu phật thì không những lệnh tổ phụ thất vọng, mà vong hồn của lệnh tôn bên kia thế giới cũng đau buồn vì...
Tiểu My mỉm cười khôn héo, cắt lời:
- Vừa rồi! Hoàng tướng công đã lặn lội tới đây chỉ vì mấy lời vớ vẩn ấy thôi à?
Thượng Chí biết nàng đã giận rồi, ấp úng chưa biết nói sao, thì Tiểu My đã hỏi dồn:
- Có phải không? Sao chưa chịu trả lời?
Cười đau khổ, Thượng Chí hạ giọng:
- Còn nữa chớ! Tôi muốn tỏ bày với cô nương cái uẩn khúc của lòng tôi.
Tiểu My cười heo hắt, lạnh nhạt bảo:
- Còn gì phải nói nữa không?
Thượng Chí sượng sùng vô cùng, đứng yên như trời trồng, nghĩ nát óc không tìm được câu nào thỏa đáng cả.
Tiểu My mỉm cười lạnh lùng:
- Hoàng tướng công hãy về đi!
Thượng Chí tái mặt, ấp úng:
- Cô nương! Cô nương nghe...
Tiểu My nghiến răng, gằn từng tiếng:
- Mỗi người mỗi chí hướng! Không ai ép ai được cả! Tướng công về đi hay hơn!
Thượng Chí áy náy vô cùng, nhưng không dám giận, chàng biết nàng làm thế là do chàng mà nên...
Trong khi ấy tiếng kèn kẹt nặng nề nổi lên, cánh cửa đá đã uể oải xê dịch. Một lão ni thần thái linh mẫn, mắt sáng như sao băng, từ từ bước ra, toàn thân bà toát ra một uy lực bất khả xâm phạm.
Ngô Tiểu My quay lại, quỳ xuống chào vị ni cô ấy.
Thượng Chí cũng cúi đầu thi lễ, rồi cung kính hỏi:
- Lão tiền bối là trụ trì của chùa này?
Lão ni lạnh lùng:
- Ừ!
Tiếng đáp băng tuyết ấy khiến Thượng Chí khó chịu nhưng lại hỏi:
- Lão tiền bối đã ưng thuận xuống tóc Ngô cô nương rồi?
- Phải, thì đã sao nào?
Thượng Chí có vẻ tức giận, nghiêm giọng nói:
- Vãn bối nghĩ:
Với danh vọng của tiền bối không nên nuốt lời hứa!
Đại Hoan Thần Ni trầm giọng nghiêm nghị:
- Lời nói của mi có ý gì?
Khẽ nhếch mép, chàng gằn từng tiếng:
- Lão tiền bối đã quên lời hứa với Bất Lão Tiên Sinh rồi sao? Hừ! Vãn bối không ngờ!
Ngô Tiểu My giận dữ quay lại, quắc mắt nhìn Thượng Chí.
Đại Hoan Thần Ni vẫn lạnh lùng, đáp:
- Điều này, thật ra bần ni chỉ nói để xét lại thôi, chớ nào có quyết định hứa hẹn thế đâu.
Thượng Chí đuối lý, lúng túng:
- Đây có vẻ không...
- Bần ni đã quyết rồi! Không thể thay đổi được...
Thượng Chí nói:
- Lão tiền bối có nghĩ đến hậu quả của lời quyết định ấy chăng?
- Người xuất gia đầu Phật không nghĩ đến những việc của thế tục nữa, chỉ xét trong chữ duyên thôi!
Thượng Chí nén giận, nói:
- Phật thuyết đã dạy từ bi hỉ xả, lão tiền...
Đại Hoan Thần Ni nạt lớn:
- Hãy câm mồm! Mi định lấy giáo lý nhà Phật dạy ta à! Thừa lắm! Nàng đã quì ở đây suốt ba ngày đêm, Bần ni lẽ nào không có từ tâm sao?
Ngô Tiểu My chợt ngẩng đầu nói:
- Hoàng Thượng Chí! Ngươi đi về là vừa rồi!
Thượng Chí không ngạc nhiên về lối xưng hô ấy, chàng không những không giận mà còn thương nàng nữa, chàng biết mình đã thất bại hoàn toàn rồi, thở dài não nuột, lặng lẽ quay bước...
- Khoan đã!
Tiếng gọi lanh lảnh, Thượng Chí nghe rất quen... Vội dừng lại, quay mặt về phía phát ra tiếng nói kia.
Thượng Chí giật mình, lùi lại mấy bước. Trước mắt chàng một thiếu phụ bịt mặt đang đứng sau lưng Đại Hoan Thần Ni...
Người ấy chẳng ai khác hơn là Thất Hồn Nhân con người thần bí.
Sự xuất hiện đột ngột của Thất Hồn Nhân trong tòa cổ tự này, thật ngoài sự tượng của Thượng Chí...
Đại Hoan Thần Ni gọi lớn:
- Diệu Huyền! Dẫn nữ thí chủ vào trong.
Lão ni Diệu Huyền từ trong chùa bước ra, nắm tay Ngô Tiểu My dắt đi.
Thượng Chí nhìn Tiểu My đến khuất hẳn sau chùa, mới quay lại nhìn sững Thất Hồn Nhân. Chàng thầm nghĩ:
- Thất Hồn Nhân ngẫu nhiên có mặt tại đây, hay có sự sắp đặt trước?
Đại Hoan Thần Ni từ từ bước tới ba bước, cất tiếng lạnh lùng:
- Hoàng Thượng Chí! Mi là chưởng môn một tông phái, mắc tội đột nhập cấm địa và đả thương đệ tử của bổn tự, giờ mi định sao đây? Đâu có dễ dàng thế!
Thượng Chí không ngờ Lão ni lại gặng hỏi thế, nên cứ ngẩn ra như tượng đất. Chữ "chưởng môn" làm chàng khó chịu, cắn chặt răng cất giọng lạnh lẽo muôn thuở:
- Lão tiền bối định xử tội tôi sao đây?
Đại Hoan Thần Ni có vẻ tức giận, nói:
- So về tuổi tác, Bần ni không thèm ra tay với mi, nhưng hành động phách lối của mi, khiến Đại Hoan Sơn phải mất mặt với giang hồ! Nên bây giờ, Bần ni chỉ còn cách phân trái phải bằng công lực thôi.
Câu khiêu khích này làm Thượng Chí khoái chí vô cùng. Vì lúc nhận lời cùng Bất Lão Tiên Sinh lên Đại Hoan Sơn, chàng đã có ý định xem thử võ học của vị dị nhân tiền bối này đã đến đâu rồi, nhưng chưa có cơ hội, nay lại được "mời"... tuy nhiên chàng cũng ngán thầm, nếu lở mà...
Nghĩ đến đây, Thượng Chí có phần lo sợ, nên hỏi:
- Lão tiền bối muốn cùng tôi một trận ăn thua à?
- Phải!
- Tử chiến sao?
Đại Hoan Thần Ni nhếch mép:
- Không cần phải thí mạng, chỉ phân hơn thua thôi!
Thượng Chí thở dài khoan khoái, hỏi:
- Nếu đã phân được hơn thua thì sao?
- Nếu mi thắng, Bần ni sẽ bỏ qua việc đột nhập cấm địa đả thương đệ tử của bổn tự, và nhất là sẽ không xuống tóc nàng...
Thượng Chí mừng rỡ:
- Nếu bại thì sao?
- Phải thực hiện cho bần ni một việc!
- Việc gì?
- Nói bây giờ hơi sớm!
Thượng Chí hơi cau mày, rồi hỏi:
- Nếu không phân thắng bại thì sao?
- Mi được tự do xuống núi!
Thượng Chí vừa mừng vừa lo. Chàng có dịp may đấu sức với vị dị nhân tiền bối trong võ lâm này, thật sung sướng vô cùng, nhưng rũi thất bại thì tai hại nào ít, không biết bà ta sẽ ra điều kiện như thế nào đây?
Một lát sau, liền hỏi:
- Lão tiền bối định dạy bảo cách nào?
Đại Hoan Thần Ni cau mày suy nghĩ rồi nói:
- Bần ni đã nguyện lòng không bước ra khỏi chùa, bây giờ ta và mi đứng cách nhau năm trượng, cả hai phải đứng nguyên tại chỗ, không được nhúc nhích, mỗi người xuất ba chiêu. Bất luận võ công gì, miễn đủ sức làm đối thủ xê dịch là thắng.
Thượng Chí gật đầu, lùi ra cách Đại Hoan Thần Ni đúng năm trượng.
Với khoảng cách năm trượng, nếu là nhân vật tầm thường trên võ lâm, e khó mà phát ra công lực tới được cạnh đối phương, đứng kể là phân thắng bại. Trận đấu này, vì vậy chỉ nhờ vào thực lực của mỗi bên mà tranh hơn thua, chứ không thể nào gian xảo được.
Vả lại như thế lại tránh được tai nạn rủi ro có thể xảy đến...
Thượng Chí trực nghĩ đến Đông Kim Chỉ, môn tuyệt kỹ võ học của chàng, oai lực của chỉ pháp này rất ghê gớm, trong vòng năm trượng nó có đủ uy cũng khoan kim, xẻ đá. Hơn nữa chàng vừa luyện được Khư Mê Thần Công môn võ chấn giang hồ, nếu sử dụng Đông Kim Chỉ pháp mà kèm với thần công này thì oai lực của nó khủng khiếp đến bực nào nữa!
Giọng Đại Hoan Thần Ni lại vang lên:
- Sẳn đây mời thí chủ làm chứng giùm vụ tranh tài này nhé!
Nói xong nhìn về phía Thất Hồn Nhân chờ đợi.
Thất Hồn Nhân cúi đầu thi lễ, đáp:
- Vãn bối xin tuân lệnh Thần Ni!
Câu nói vừa dứt, thân hình Thất Hồn Nhân khẽ động một cái, đã nhảy ra ngoài một trượng, đứng yên lặng nhìn vào hai người.
Không khí dường như cô động lại, tuy chưa phải là trận quyết tử, nhưng sự phân tài cao thấp này, không thể coi thường được.
Hai người gườm nhau, bất động. Cái yên lặng trở về! Ba người đứng đấy, mà mỗi người đều theo đuổi một ý nghĩ riêng biệt...
Không khí ngột ngạt, khó thở!
Một người là dị nhân đã làm chấn động võ lâm sáu mươi năm về trước, còn một đàng là một "nho tử" đã gặp nhiều may mắn, và đang muốn đảo lộn thế cờ của bọn giang hồ. Vì vậy trận đấu này rất hiếm thấy được trên vũ lâm.
Đại Hoan Thần Ni nghiêm mặt, đáp:
- Hoàng thí chủ hãy phát chiêu đi!
Thượng Chí trầm giọng:
- Mời tiền bối ra chiêu trước, vãn bối là kẽ hậu sanh, không dám thất lễ.
Đại Hoan Thần Ni nhếch mép:
- Bần ni là trưởng bối, không thể phát chiêu trước được! Thí chủ cứ tự tiện đừng ngại.
Thượng Chí cất giọng ôn tồn:
- Kính nể không bằng vâng lệnh! Vãn bối xin thất lễ!
Nói xong, liền vận Khư Mê Thần Công tụ đủ mười thành, thần sắc chàng có phần biến đổi, song chưởng từ từ đẩy tới.
Đây chỉ là một chiêu thức tầm thường trong Ma Ma Chưởng Pháp nên chưởng thế không có gì đặc sắc, nhưng với công lực thâm hậu của chàng, thì luồng kình lực này, nào phải thường được.
Chưởng phong Thượng Chí vừa áp tới, song chưởng của Đại Hoan Thần Ni vung lên, vạch liền mấy lượt. Hai luồng kình khí chạm nhau chỉ gây một âm vang nhẹ, nhưng thân hình Thần Ni lại bị rung động mạnh.
Chiêu này Thượng Chí đã dụng đến mười thành công lực, của Khư Mê Thần Công mà không đẩy lui đối phương nửa bước, khiến chàng thất sắc, kinh hãi vô cùng.
Nét mặt Đại Hoan Thần Ni trầm xuống, lòng kinh ngạc không ít, bà không ngờ một chàng trai chưa được hai mươi tuổi mà công lựa đã vượt cao đến thế. Bà ta cảm thấy khó nắm chắc phần thắng trong trận này.
Thất Hồn Nhân là người ngoại cuộc, mà cũng không khỏi lo sợ trước tài lực siêu phàm của hai người. Tay bà ta run run có vẻ đang xúc động tột cùng.
Thượng Chí mặt lạnh như băng, âm thầm vận đủ mười hai thành công lực, rồi nói lớn:
- Xin tiếp chiêu thứ hai!
Câu nói chưa dứt, song chưởng đã chéo nhau đánh bật ra. Từ lòng bàn tay chàng, một luồng kình khí mày trắng nhạt như sương phát ra.
Đôi tay áo Thần Ni đột nhiên phất lên thành mấy vòng, rồi tạc ngang một cái, một cách kỳ lạ. Từ tay áo phát ra những cuộn hơi màu xanh nhạt, che kín trước mặt.
Đại Hoan Thần Ni đã xuất môn võ công kỳ bí nhất đời ra chọi với Thượng Chí:
Bí Diệp Thần Vô!
Một môn thần công cách đây sáu mươi năm đã làm võ lâm dậy sóng, bọn cao thủ giang hồ phải nể mặt.
Hai luồng kình lực vừa chạm nhau, phát lên một tiếng bùng chát chúa, bụi cát bắn ra tua tủa, cây bồ đề trăm năm bị chưởng phong ép, rung động mạnh, lá đỗ xào xạc.
Thân hình Đại Hoan Thần Ni lắc lư như gương sen gặp cơn gió lốc, suýt chút nữa bà đã lùi lại một bước. Đôi mi trắng cau lại gần chạm nhau, trên trán Đại Hoan Thần Ni đã lốm đốm mồ hôi. Bà ta than thầm:
"Hậu sinh khả úy".
Thượng Chí vừa tức vừa sợ, chàng không ngờ hai chiêu chẳng ép được đối phương thối lui nửa bước. Bây giờ chỉ còn một chiêu cuối cùng, chiêu quyết định số mạng của Ngô Tiểu My!
Trong võ lâm tìm được địch thủ của Đại Hoan Thần Ni không phải dễ, công lực bà ta ít ai chịu nổi hai chiêu, và "được" đấu với bà là một việc rất hiếm nhất. Vì thế, dầu có thua bà ta đi nữa, cũng hân hạnh lắm rồi, cái "hân hạnh được thua".
Nhưng Thượng Chí không nghĩ thế, chàng muốn mình thắng, và phải thắng, vì chàng là Đế Quân Thiên Nam Ảo Ma Cung!
Thành bại đều do chiêu này.
Nghĩ thế, liền vung song chưởng, búng mạnh, Đông Kim Chỉ pháp xé gió rít lên như lụa xé.
Đôi ắt nhìn thẳng và Thượng Chí lộ vẻ kinh hãi tột cùng, song chưởng thủ kỹ trước ngực, chưa kịp đẩy ra thì mười luồng chỉ lực đã phóng tới...
Đột nhiên Thượng Chí lách tay một cái, mười luồng chỉ lực bạt hẳn hai bên Đại Hoan Thần Ni!...
Chàng đã từng sử dụng chỉ lực này nên rất biết sự lợi hại của nó, mà theo lời giao kết thì nhất định Đại Hoan Thần Ni chẳng chịu lẩn tránh, như thế thì bà ta không chết cũng bị thương nặng.
Chàng nghĩ đến danh dự của bà ta đã gây được cả đời người sẽ bị mình đánh đổ, và tánh mạng e cũng khó bảo toàn. Chàng không muốn vì chút tự ái nhỏ nhặt của mình, mà hại đi một nhân vật khả kính của võ lâm.
Mấy tiếng nổ giòn dã, cánh cửa đá sau lưng Đại Hoan Thần Ni đã bị chỉ lực đục xuyên mười lỗ.
Thất Hồn Nhân không giữ được bình tĩnh kêu rú lên kinh hãi.
Đại Hoan Thân Ni biến sắc, mồ hôi lạnh từng giọt chảy dài xuống má, bất giác thở dài một tiếng, rồi lâm râm niệm Phật hiệu.
Thượng Chí vì lòng nhân từ đã bỏ qua một cơ hội đắc thắng. Mặt chàng vẫn lạnh lùng như băng tuyết, cất giọng đĩnh đạc:
- Bây giờ tới phiên lão tiền bối!
Thần Ni nghiêm mặt, nói:
- Thí chủ để ý tiếp chiêu!
Nói xong, song chưởng vung lên, hai luồng cương khí cực mạnh áp tới mình Thượng Chí.
Thượng Chí đưa song chưởng vòng thành hình bán nguyệt, chàng đã vận Khư Mê Thần Công và dùng bí quyết để giữ thủ thế, toàn thân chàng một làn cương khí bao bọc vững vàng như tường đồng vách sắt, chận đứng chưởng lực của Đại Hoan Thần Ni.
Trong lúc chàng đang vận sức chống sức ém mạnh như vũ bão ấy đột nhiên Đại Hoan Thần Ni vung tay, theo thế cũ đẩy vào vòng cương khí ấy...
Chiêu thứ hai vừa nhanh vừa mạnh, Thượng Chí cắn chặt răng, vận toàn bộ công lực ra chống đỡ, song chưởng vung thành nửa hình tròn, rồi đẩy mạnh ra.
Đột nhiên Đại Hoan Thần Ni thâu chưởng lại.
Một tiếng kêu thất thanh, thân hình Thượng Chí bị một tiềm lực hút mạnh về phía trước, chàng hoảng hốt thâu chưởng lại, nhưng đã muộn. Thượng Chí lắc lư đứng không vững, miệng kêu lên một tiếng vô ý thức, hai chân không tự chủ bước tới nửa bước mời đứng vững.
Chàng không ngờ Đại Hoan Thần Ni cùng một lúc hai chiêu vừa "chấn" vừa "hấp".
biến ảo vô cùng, khiến chàng là người thông minh mà cũng đành bó tay chịu trận.
Thất Hồn Nhân thở dài có vẻ khoan khoái, nói:
- Thượng Chí! Con thua rồi!
Thượng Chí sững sờ không biết phải nói gì cho hộp lúc. Vì lòng nhân đạo chàng đã vứt mất một cơ hội thủ thắng, để rồi "phản thắng thành bại". Nhưng chuyện đã lỡ có hối hận cũng vô ích.
Nghĩ đến đấy chàng thở dài buồn bã, lòng thầm hỏi:
- Ta có phải là "thằng ngu" không?
Theo lời giao ước, chàng phải thực hiện một điều kiện của Đại Hoan Thần Ni.
Chàng nghĩ không hiểu bà ta muốn sai bảo chàng điều gì?
Thượng Chí khẽ thở dài lo lắng.
Đại Hoan Thần Ni cất tiếng hỏi:
- Thiếu thí chủ! Mi có nghĩ rằng trận đấu này bất công hay chăng?
Thượng Chí thừ người một lúc mới đáp:
- Vãn bối nghĩ không có gì bất công cả! Mà tại sao tiền bối lại hỏi thế?
Đại Hoan Thần Ni mỉm cười ôn tồi:
- Mi biết chán mà còn hỏi! Mi đã chịu thua rồi à?
Thượng Chí cười lạnh nhạt:
- Đương nhiên! Tuy còn ít tuổi, kinh nghiệm giang hồ còn kém cỏi, nhưng vãn bối chưa đến nỗi thất hứa.
Đại Hoan Thần Ni biết chàng dùng hai chữ "kinh nghiệm" để xỏ mình, nhưng vẫn mỉm cười hòa ái, nói:
- Theo lời giao ước thì Bần ni sẽ ra một điều kiện cho mi phải thi hành!
Thượng Chí nhếch mép:
- Điều đó đã hẳn rồi! Xin tiền bối nêu ra.
Đại Hoan Thần Ni có vẻ lo lắng:
- Nếu sau khi bần ni nêu ra điều kiện, thí chủ không thực hiện thì...
Thượng Chí mỉm cười, lạnh lùng nói:
- Vãn bối không thể là kẻ thất hứa được, người võ lâm nói và làm là một!
Thất Hồn Nhân xen vào:
- Vãn bối được người chỉ định là giám thị cuộc tranh tài, tất phải có thực quyền buộc kẻ bại thi hành điều kiện, hơn nữa Hoàng thí chủ đây là người xem lời hứa trọng hơn mạng. Lão tiền bối cứ an lòng.
Thần Ni quắc mắt nhìn Thượng Chí, nói:
- Điều kiện của bần ni ra đơn giản là phải kết hôn với Ngô Tiểu My!
Thượng Chí biến sắc, không tự chủ được, chàng lùi lại mấy bước nặng nề.
← Hồi 065 | Hồi 067 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác