← Hồi 26 | Hồi 28 → |
Lão nhân dị tướng lướt mắt nhìn qua một lượt đám quần hào đang ngồi vận công điều tức để khống chế Vô Ảnh Chi Độc. Lão bất ngờ chỉ một gã đại hán lực lưỡng ngồi vận công nhưng có vẻ như đã đến lúc không thể chịu đựng được nữa. Y liên tục rùng mình và bắt đầu có các triệu chứng của người đuối sức. Gã đại hán thở gấp từng hơi một.
Lão nhân dị tướng nhìn gã đại hán một lúc rồi khẽ gật đầu.
Thần Long giáo chủ Tiêu Khắc liền bước thẳng đến chỗ gã đại hán, xốc nách y kéo đến phía trước.
Lão nhân dị tướng lia ánh mắt diều hâu nhìn gã đại hán. Trông cách nhìn của lão nhân dị tướng ngỡ như y nhìn một con mồi thì đúng hơn.
Gã đại hán sợ đến khiếp hồn khi ánh mắt của lão nhân dị tướng chiếu vào y. Gã cố lắm mới thốt ra lời:
− Xin cứu tiểu nhân.
− Ngươi chẳng sống được bao lâu thì chết hữu ích hơn.
Lão lại khẽ khoát tay.
Gã Bạch Long Sứ Giả liền cởi dây treo cái thùng đeo sau lưng, rồi đặt chiếc thùng đó đến trước mặt gã đại hán đang run rẩy bởi Vô Ảnh Chi Độc.
Bạch Long Sứ Giả Dung Gia Thình kéo nắp cái thùng sắt. Y vừa kéo ra thì từ trong chiếc thùng sắt một vật sáng vàng lóe lên cắm phập vào đỉnh đầu gã đại hán. Trong thùng là thứ gì thì chẳng ai kịp nhìn thấy, bởi tất cả mọi người đang phải chịu sự hành hạ của chất độc Vô Ảnh.
Gã đại hán ngồi bất động, miệng thì há hốc, méo xệch, còn thủ cấp của gã như quả bóng bùng nhùng, méo mó. Nó phình to lên rồi nhanh chóng xẹp hẳn xuống. Thủ cấp của gã đại hán vừa xẹp lép lại thì vật sáng vàng từ bên trong cũng vụt thoát ra lao vút vào trong chiếc thùng sắt.
Đến bây giờ mới có thể nhìn kỹ lại thì thủ cấp của gã đại hán đã không còn óc, còn sọ mà chỉ còn lại mỗi lớp da đầu và da mặt. Cảnh tượng đó khiến quần hào đang có mặt tại Vạn Huê Tửu phải rùng mình, hồn siêu phách lạc.
Quần hào sợ đến điếng hồn, nên tất cả thoáng như bị trời trồng biến thành những pho tượng ngồi bất động. Trước cái chết của gã đại hán, ai nấy gần như tán cản hồn lẫn vía.
Gã Bạch Long Sứ Giả Dung Gia Trình nhanh chóng đậy lại nắp thùng sắt.
Lão nhân dị tướng lại đảo mắt nhìn quanh đám quần hào như nhìn một bầy cừu non đang co rúm người lại bởi hunh nhãn của chúa sơn lâm. Ánh mắt của lão nhân dị tướng dời đến đâu thì tưởng chừng người bị lão nhìn đã tan hồn, bỏ xác lại để tránh một cái chết tương tợ gã đại hán. Vô hình trung tất cả mọi người đều dồn tất cả công lực vốn có để khống chết chất độc trong đan điền đặng khỏi phải nhận một cái chết thảm thê do thứ quái vật trong thùng sắt kia.
Có người quá sợ hãi đến độ dồn nội lực quá mức để khống chế Vô Ảnh Chi Độc nên vô tình khiến cho đan điền biến thành một quả bóng căng cứng rồi phá nổ. Toàn bộ lục phủ ngũ tạng của người đó tuôn ra ngoài và chỉ kịp rống to rồi giẫy chết.
Lão nhân dị tướng nhìn gã đại hán vận công quá mức đến độ vỡ đan điền giẫy chết, khẽ nhún vai dè bỉu. Bao nhiêu con người đang hiện diện tại Vạn Huê Tửu càng nát mật hơn bởi cái chết rùng rợn kia. Mặc dù vậy, tất cả đều không dám lộ vẻ gì đang bị chất độc phát tán ra mặt để nhận cái chết khủng khiếp hơn.
Lão nhân dị tướng thoạt mỉm cười với tình trạng thê thảm của quần hào rồi từ từ dời lần ánh mắt diều hâu về phía cửa gian thượng khách phòng mà phía trước đang có vị tổng trại chủ bảy mươi hai trại lục lâm đang vận công khống chết độc Vô Ảnh.
Chạm vào ánh mắt của lão nhân dị tướng, Chữ Hào Thiên bủn rủn cả người. Y tưởng như mình sắp biến thành con chim non sắp bị móng vuốt tử thần vồ quắp lấy sinh mạng mình.
Lão nhân dị tướng ngắm Chữ Hào Thiên. Lão quay lại hỏi Tiêu Khắc Thần Long giáo chủ:
− Y là ai?
Tiêu Khắc khúm núm thưa:
− Dạ, khởi bẩm tổ sư. Y là Chữ Hào Thiên, tổng trại chủ bảy mươi hai trại lục lâm.
Huynh đệ kết nghĩa với gã Quỷ Kiếm Khách, truyền nhân của Đoạn Hồn Quỷ Kiếm Giang Kỳ.
Lão nhân khẽ gật đầu, ôn nhu nói:
− Khí cốt của gã xem được lắm. Bầy con yêu của bổn nhân rất thích những món ăn như gã đó.
Nghe lão nhân dị tướng nói, bụng dạ Chữ Hào Thiên rối bời, lo lắng. Mặc dù vậy, họ Chữ vẫn nghiến răng nghĩ thầm:
− "Lũ quỷ nhân đê tiện. Nếu các ngươi không giở thủ đoạn hạ lưu bỉ ổi dùng Vô Ảnh Chi Độc thì Chữ Hào Thiên này đâu có chịu ngồi yên để lũ các ngươi khinh khỉnh ra mặt như vậy.".
Lão nhân dị tướng như đọc được ý niệm của họ Chữ qua ánh mắt xét nét của y mà lạnh nhạt buông một câu:
− Gã đang chửi bổn nhân đó. Mau sớm đưa gã đến cho bầy con yêu của ta.
Tiêu Khắc khẽ gật đầu:
− Tuân lệnh tổ sư.
Tiêu Khắc trở bộ quay lưng tiến thẳng đến Chữ Hào Thiên.
Thấy Tiêu Khắc Thần Long giáo chủ tiến về phía mình, Chữ Hào Thiên dù đang vận công áp chết Vô Ảnh Chi Độc cũng bật đứng dậy. Chỉ tay vào mặt Tiêu Khắc, Chữ Hào Thiên gầm lên:
− Lũ quỷ nhân muốn bắt Chữ mỗ dễ lắm sao?
Tiêu Khắc cau mày:
− Ngươi dám hỗn láo vọng ngôn gọi sư tổ là lũ quỷ. Ta sẽ cắt lưỡi ngươi trước khi ngươi được đem làm mồi cho lũ con yêu của sư tổ.
Tiêu Khắc vừa nói vừa toan lắc vai, nhảy bổ tới điểm chỉ phong tỏa những kỳ huyệt của họ Chữ. Chữ Hào Thiên đâu thể đứng yên mặc nhiên cho đối phương muốn làm gì thì làm.
Gã giải tỏa toàn bộ nội lực khống chế Vô Ảnh Chi Độc mà dồn vào đôi thần thủ để quyết một đòn trí mạng với lão Thần Long giáo chủ.
Chữ Hào Thiên gầm lên lồng lộng như con mãnh thú đã bị dồn vào tử lộ:
− A... A... A... A...
Cùng lúc với tiếng gầm thét của Chữ Hào Thiên thì Tiêu Khắc đã áp thẳng vào đối thủ của lão. Năm ngón tay cong lại vỗ tới yết hầu họ Chữ năm đạo chỉ phong bén ngót.
Chống trả với năm đạo chỉ phong của Tiêu Khắc, Chữ Hào Thiên vận dụng tuyệt kỹ Thiết Bố Sam bảo vệ vùng bị tập kích rồi bung ra thoi thôi sơn thần quyền công trực diện với vùng thượng đẳng của Tiêu Khắc.
Tiêu Khắc quả không ngờ Chữ Hào Thiên lại có cách phản ứng như vậy nên nhất thời không khỏi lúng túng. Chỉ phong của lão vừa trúng vào yết hầu họ Chữ như trúng phải một tấm khiên cứng như bàn thạch.
Chát... Chát... Chát...
Chỉ phong của Thần Long giáo chủ bắn dội trở lại, trong khi thoi thần quyền thôi sơn đã nện tới. Tiêu Khắc chỉ kịp lắc vai, nhưng vẫn không tránh hết thoi quyền của họ Chữ.
Thoi thần quyền thôi sơn của họ Chữ đánh sạt qua bả vai của Tiêu Khắc. Mặc dù không trúng trực diện nhưng thần lực cũng khiến bả vai của lão Thần Long giáo chủ rát buốt.
Lão thối lùi ba bộ.
Đánh thẳng đỡ thẳng với Thần Long giáo chủ một hiệp đầu, Chữ Hào Thiên đã chiếm ngay thế thượng phong, buộc đối phương của mình phải tháo lùi ba bộ, khí phách bỗng bốc cao ngùn ngụt. Y toan lợi dụng luôn cơ hội này để thừa thắng tập kích những thôi thần quyền thôi sơn liên hoàn để kết thúc cuộc đấu chớp nhoáng.
Ý niệm đó chỉ mới lóe qua trong tâm niệm Chữ Hào Thiên thì bỗng nhiên trong đan điền như có một luồng hỏa khí nhanh chóng lan khắp kinh mạch gã. Luồng hỏa khí đó như đốt cháy nội lực của họ Chữ, khiến tứ chi gã bủn rủn, và đan điền thì quặn đau một cái.
Chữ Hào Thiên xuất hạn mồ hôi. Cái quặn đau từ đan điền buộc họ Chữ dù muốn dù không cũng phải ngồi bệt xuống sàn Vạn Huê Tửu để chuyển vận nội công khống chế Vô Ảnh Chi Độc. Chỉ trong chớp mắt mà cuộc đấu đã lại hoàn toàn bất lợi cho họ Chữ.
Tiêu Khắc cười khảy một tiếng rồi chấp tay sau lưng nhìn Chữ Hào Thiên nói:
− Tổng trại chủ lục lâm cũng có chút bản lĩnh. Suýt tí nữa thì Tiêu mỗ thân bại danh liệt bởi thần quyền thôi sơn của ngươi rồi.
Tiêu Khắc vừa nói vừa lộ vẻ giận dữ ra mặt. Lần này thì Thần Long giáo chủ quyết không để cho họ Chữ có cơ hội như vừa rồi. Nên vận dụng mười hai thành công lực từ từ hướng ống tay áo trường y về phía Chữ Hào Thiên.
Chữ Hào Thiên nhìn Tiêu Khắc, bất ngờ ngửa mặt cười khành khạch. Gã vừa cười vừa nói:
− Chữ mỗ có chết cũng không phục lũ quỷ nhân các người. Không phục... không phục...
Giọng nói lồng lộng, căm phẫn của Chữ Hào Thiên không biết có tác dụng gì đến lão thâu nhi và Lệnh Thế Kiệt trong gian thượng khách, mà khi Tiêu Khắc vừa định nhả kình thì cánh cửa thượng khách phòng bật tung ra.
Lão thâu nhi hằm hằm bước ra.
Lão lè nhè quát:
− Lũ các ngươi làm gì ồn ào quá vậy?
Tiêu Khắc vừa toan phát kình thì chạm mắt với lão thâu nhi buộc phải thu hồi kình khí.
Lúc đó lão nhân dị tướng cũng thoạt cau mày, từ từ đứng lên. Lão nhìn Thần Hành Di Cái lão thâu nhi nói:
− Lão trộm đạo ăn mày già đó ư?
Thần Hành Di Cái nghe lão nhân dị tướng nói, bất giác quay mặt đối nhãn.
Đôi chân mày của Thần Hành Di Cái vừa chau lại rồi giãn ra, và thói quen nhổ một cọng râu của lão lại được thực hiện. Xe sợi râu trên hai ngón tay, lão thâu nhi lép nhép, mãi một lúc mới thốt ra lời:
− Lão là Đông Độc Âu Dung Thừa?
− Đích thị là lão phu.
Âu Dung Thừa vừa dứt lời thì Thần Hành Di Cái lão thâu nhi thối lui nửa bộ. Lão quay mặt vào trong gian thượng khách:
− Tiểu tử, lần khác lão thâu nhi này sẽ thách đấu lại với ngươi. Lần này xem như không có kẻ bại người thắng, bởi vì chúng ta không có rượu ngon để uống nữa, còn Vô Ảnh Chi Độc thì mạnh ai nấy lo nhé.
Thần Hành Di Cái lão thâu nhi quay lại nói với Đông Độc Âu Dung Thừa:
− Lão ăn mày không muốn gặp Đông Độc Âu Dung Thừa chút nào. Trừ khi nào lũ kim trùng chết toi của lão không còn thì lão ăn mày sẽ trịnh trọng cúng cho lão ba mươi cân Thổ Phồn Tửu của hoàng thượng. Lão đi đây.
Thần Hành Di Cái lão thâu nhi dứt lời liền thi triển thuật khinh công tuyệt kỷ Di Hình Cước Pháp. Thoạt cái đã lướt qua đầu nhóm quần hào và Tiêu Khắc. Ngũ Long Sứ Giả đâu thể để cho lão thâu nhi đi dễ dàng khi chưa có lịnh của Đông Độ Âu Dung Thừa. Năm gã đồng loạt lắc vai phi thân lên không cản bước tiến của lão thâu nhi. Mặc dù thân pháp vẫn còn phiêu bồng, chân không có điểm tựa nhưng lão thâu nhi với bộ pháp ngả nghiêng kỳ cục của một người say rượu lòn lách qua Ngũ Long Sứ Giả chẳng chút khó khăn gì.
Đông Độc Âu Dung Thừa nhìn theo sau lưng lão thâu nhi, cao giọng nói:
− Lão ăn mày, rồi chúng ta sẽ gặp lại chứ?
Lão thâu nhi khoát tay ra phía sau, nói:
− Lão phu sẽ gặp lại lão khi nào lũ kim trùng yêu quái hắc ám của lão chết hết kìa.
Lời của lão thâu nhi vừa dứt thì thân pháp của lão cũng đã thoát đi được mươi trượng rồi.
Đông Độc Âu Dung Thừa nhún vai, nhếch mép tỏ vẻ khinh thị. Lão buông một câu thật nhạt nhẽo:
− Lão ăn mày kỳ nhân chỉ được mỗi cái hay là chạy lẹ thôi.
Cục diện xảy ra như thế, đến ngay cả Thần Hành Di Cái lão thâu nhi mà còn e dè Đông Độc Âu Dung Thừa, lão tổ của Thần Long giáo thì đủ biết võ công của Âu Dung Thừa như thế nào rồi? Ngoài lão ra còn có Ngũ Long Sứ Giả, Thần Long giáo chủ Tiêu Khắc, đó là những kỳ thủ của võ lâm.
Tất nhiên quần hào tại Vạn Huê Tửu cảm nhận ra điều đó, và mặc nhiên ví mình như lũ cá nằm trên thớt chờ sự tế độ của lão nhân Đông Độc Âu Dung Thừa.
Riêng về Chữ Hào Thiên, vừa thấy lão thâu nhi xuất đầu lộ diện, trong lòng mừng khấp khởi, nhưng khi Thần Hành Di Cái vừa nhác thấy Đông Độc Âu Dung Thừa đã vội bỏ đi thì lại thất vọng tràn trề.
Chữ Hào Thiên nghĩ thầm:
− "Có lẽ cái số mình đến đây đã cùng rồi.".
Ý niệm đó vừa lướt qua đầu Chữ Hào Thiên thì Lệnh Thế Kiệt từ trong gian thượng khách bước ra. Chàng vừa lộ diện thì chạm ngay vào ánh mắt diều hâu của Đông Độc Âu Dung Thừa.
Chữ Hào Thiên nhìn Thế Kiệt gượng nói:
− Lệnh đê... lão thâu nhi vừa thấy Đông Độc lão quỷ đã bỏ chạy rồi. Lệnh đệ cũng nên đi đi và cố giải tỏa Vô Ảnh Chi Độc, không nên ở lại đây làm gì.
Thế Kiệt nhìn họ Chữ:
− Chữ huynh cũng trúng Vô Ảnh Chi Độc?
Chữ Hào Thiên gật đầu:
− Huynh đã trúng độc. Còn đệ?
Thế Kiệt nhếch mép rồi thản nhiên nói như không hề biết Đông Độc Âu Dung Thừa, Ngũ Long Sứ Giả và Tiêu Khắc đang đứng trước mặt mình:
− Đệ cũng trúng Vô Ảnh Chi Độc như Chữ huynh nhưng chất độc đó chẳng làm gì được truyền nhân của Đoạn Hồn Quỷ Kiếm Giang Kỳ.
Chàng nói xong nhìn lại Đông Độc Âu Dung Thừa, ôn tồn nói:
− Lão trượng là Đông Độc Âu Dung Thừa?
Âu Dung Thừa gật đầu:
− Tiểu tử biết bổn nhân?
Thế Kiệt lắc đầu:
− Tại hạ không biết lão trượng nhưng được sư tôn di huấn lại về lão trượng, người đang giữ một pho tượng kim thân La Hán.
Đông Độc cau mày:
− Tiểu tử nói như vậy là có ý gì?
− Tại hạ cần phải nói thẳng với lão trượng là tại hạ phải thu hồi lại pho thượng kim thân La Hán mà lão đang giữ.
Đông Độc Âu Dung Thừa nhíu mày, mặt sa sầm.
Mãi một lúc lâu sau, lão mới cất tiếng bằng chất giọng đầy sự khủng bố:
− Bổn nhân nghe nói tiểu tử đã từng lấy mạng Khoái Kiếm Giang Mão chỉ bằng một chiêu kiếm thần kỳ. Chuyện đó không biết có đúng không?
− Đúng hay không, tại hạ chẳng màng đến. Điều tại hạ cần bây giờ là phải thu hồi lại pho tượng kim thân La Hán mà lão trượng đang giữ. Bởi pho tượng đó là di vật của Kiếm Cung chứ không thuộc về Thần Long giáo.
Đông Độc nhún vai, dè bỉu nói:
− Bổn nhân sợ tiểu tử không giữ nổi cái mạng của mình thì sao có thể thu hồi được kim thân La Hán.
Đông Độc vừa dứt lời thì bất giác Thế Kiệt cũng rùng mình. Cái rùng mình của chàng buộc Chữ Hào Thiên lo lắng không dằn được lời nói:
− Lệnh đệ, sao vậy?
Thế Kiệt nhìn Chữ Hào Thiên:
− Thì đệ cũng trúng Vô Ảnh Chi Độc như Chữ huynh.
Chữ Hào Thiên lo lắng nói:
− Đệ mau rời khỏi đây mà đi tìm giải dược, huynh cản hậu cho.
Thế Kiệt lắc đầu:
− Đệ đâu thể bỏ rơi huynh được.
Đông Độc Âu Dung Thừa chen vào:
− Dù tiểu tử có muốn đi thì bổn nhân cũng đâu cho ngươi đi được. Cốt cách và thần khí của ngươi đáng được bổn nhân lấy để làm quà tặng cho lũ con yêu.
− Có lẽ như vậy, nếu lão có đủ bản lĩnh tước được thanh Quỷ Kiếm của tại hạ.
Thế Kiệt vừa nói vừa từ từ ngồi xuống bên cạnh Chữ Hào Thiên. Ngay cả chàng cũng phải ngồi bệt xuống để vận công áp chế Vô Ảnh Chi Độc thì cục diện hôm nay đâu còn ai có thể lật ngược tình thế lại được.
Chữ Hào Thiên buông một tiếng thở dài não nuột.
Mặc dù ngồi kiết đà nhưng thanh Quỷ Kiếm Đoạn Hồn vẫn được Thế Kiệt đặt ngang trước mặt mình, tinh nhãn thì chiếu thẳng vào Đông Độc Âu Dung Thừa, lóe ra ánh mắt thách thức.
Chàng bình thản nói:
− Kiếm đang ở trong tay tại hạ và những pho tượng kim thân La Hán cũng đang ở bên cạnh tại hạ, lão trượng có dám đến lấy không?
Đông Độc Âu Dung Thừa mặc dù tự đắc, tự cao với võ công của lão nhưng đã nghe tiếng Thế Kiệt chỉ một chiêu tước đi sinh mạng Giang Mão nên không khỏi ngấm ngầm e dè.
Lão lưỡng lự nói:
− Tiểu tử đã bị trúng Vô Ảnh Chi Độc rồi thì sao bổn nhân lại bỏ qua cơ hội này được chứ. Ngươi có thể dụng một chiêu kiếm lấy mạng Giang Mão nhưng với bổn nhân thì không có chuyện đó xảy ra đâu.
− Dám nói thì dám làm. Mời lão trượng đến trước kiếm tại hạ.
Tiêu Khắc quay lại Đông Độc Âu Dung Thừa nói:
− Sư tổ khỏi bận tâm với tiểu tử đó. Y đã bị trúng Vô Ảnh Chi Độc thì đệ tử đến lấy cũng được.
Nghe Tiêu Khắc nói, Thế Kiệt nhún vai nhếch mép, rồi lên tiếng:
− Thần Long giáo chủ chưa đáng là đối thủ của tại hạ. Lão thí mạng vô ích mà thôi.
Chàng nhìn lại Âu Dung Thừa:
− Tại hạ nói không biết có đúng như ý lão trượng đang nghĩ không. Đến ngay cả lão trượng còn phải lưỡng lự trước Quỷ Kiếm Đoạn Hồn thì Thần Long giáo chủ đâu đáng được chết bởi thanh kiếm của Giang Kỳ.
Đông Độc bực bội nói:
− Tiểu tử tự cao tự đại và tôn sùng sư tôn của ngươi quá đó. Ngay cả sư tôn của ngươi mà thấy bổn nhân cũng phải nhường nửa bước chứ đừng nói đến ngươi.
− Thế thì tại hạ thỉnh lão trượng đến lấy thanh Quỷ Kiếm.
− Tiểu tử thách thức bổn nhân đấy à?
− Tại hạ thách thức lão trượng đó.
− Tiểu tử đã dám nói ra những lời ngạo mạn đó thì tự tay lão phu sẽ biến ngươi thành miếng mồi ngon cho lũ con yêu của lão phu.
Chữ Hào Thiên lo lắng ra mặt:
− Lệnh đê...
Không màng đến lời nói của Chữ Hào Thiên, Thế Kiệt vẫn đóng đinh thần nhãn khủng bố của chàng vào mắt Đông Độc Âu Dung Thừa.
Chạm vào ánh mắt của chàng, Đông Độc Âu Dung Thừa ngờ ngợ như đã chạm vào ánh mắt của một tử vong thần vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn.
Chính ánh mắt kia buộc lão phải e dè, bởi nó có cái thần của một gã sát nhân kiếm mà bất cứ ai đối mặt cũng trở thành con cừu non run rẩy vì nỗi hãi hùng do chính cặp mắt đó toát ra.
Đông Độc Âu Dung Thừa lưỡng lự, rồi gác chéo song thủ từ từ bước đến Thế Kiệt.
Đối phó với một kiếm thủ thì Đông Độc có thừa kinh nghiệm nên lão chăm chú nhìn vào thanh Quỷ Kiếm Đoạn Hồn. Dù sao chăng nữa thì cái chết của Giang Mão cũng là một lời cảnh báo cho lão biết gã tiểu tử truyền nhân của Giang Kỳ là một đại kiếm thủ vô song.
Lão rít một luồng chân khí thật sâu để vận dụng công lực. Vòng ngực của Đông Độc Âu Dung Thừa căng phồng lên thì cũng là lúc tinh nhãn sát nhân của Thế Kiệt cũng chiếu vào nó.
Một khi thu nạp chân khí để vận động nội lực thì có một khoảng khắc toàn thân như giãn ra. Khoảng khắc đó chính là điểm yếu nhất của người vận công phát chưởng. Mặc dù khoảng khắc đó chỉ xảy ra trong một thời gian chưa đủ chớp mắt nhưng với một kiếm thủ thì đó là chỗ sát tử mà đối phương phải chấp nhận.
Đông Độc vừa mới rít xong luồng chân khí thì một ánh chớp quang xanh rờn nhoáng lên.
Ánh chớp quang xanh rờn kia khiến cho ánh mắt Đông Độc Âu Dung Thừa phải bị chói. Lão thừa biết ánh chớp quang đó chính là thanh Quỷ Kiếm Đoạn Hồn nhưng không ngờ nó lại thoát ra khỏi vỏ đúng vào thời khắc sinh tử của lão.
Đông Độc giật thót ruột, mồ hôi xuất hạn trên trán. Lão toan lắc vai để thối bộ tránh kiếm ảnh của đối phương, nhưng khốn nỗi ngay cả ý niệm đó cũng không thực hiện được bởi lão chẳng biết kiếm ảnh của Thế Kiệt công kích vào tử huyệt nào trên cơ thể lão.
Trong một thời khắc tồn vong, Đông Độc buột miệng thét:
− Quỷ Kiếm...
Đông Độc Âu Dung Thừa chỉ nói được bấy nhiêu thì nghẹn lời bởi cảm nhận yết hầu của lão mát lạnh.
Toàn thân lão tưởng chừng như mất hẳn nội lực, tứ chi bủn rủn và trong ý niệm chỉ còn một tâm tưởng:
− "Gã không phải là truyền nhân của Giang Kỳ mà là một Kiếm Vương vô địch.".
Ánh sáng xanh nhờn nhợt của lưỡi Quỷ Kiếm Đoạn Hồn vẫn hắt lên mặt Đông Độc Âu Dung Thừa cùng với cảm giác lành lạnh nơi vùng yết hầu.
Cục diện chỉ xảy ra không ngoài nửa cái chớp mắt, đến ngay cả Đông Độc Âu Dung Thừa cũng không thể nào ngờ đến sự biến xảy ra nhanh cực kỳ như vậy. Lão đứng như trời trồng, còn mũi Quỷ Kiếm thì điểm đúng vào tử huyệt yết hầu vừa đủ lấy một giọt máu của vị kỳ nhân sử độc như thần.
Thần nhãn lạnh lẽo của Lệnh Thế Kiệt vẫn điểm vào đúng tâm nhãn của Âu Dung Thừa. Nhưng lần đối nhãn này Đông Độc không thể nào chịu đựng được bởi đang bị đối phương nắm chặt lấy cửa sinh tử. Sinh mạng của lão giờ đây như cá nằm trên thớt, hay đúng ra là do sự định đoạt của Thế Kiệt.
Lão muốn thốt ra một câu gì đó, nhưng cổ họng cứ bị cái gì chẹn cứng không thể thốt ra lời.
Cả hai đều im lặng, nhưng cái thần uy dũng của Đông Độc Âu Dung Thừa như đã mất hẳn rồi. Những giọt mồ hôi rịn ra trán lão bởi sự im lặng rờn rợn đó.
Cuối cùng Thế Kiệt cũng lên tiếng:
− Kiếm quỷ rất vô tình.
− Ngươi muốn xử lão phu như thế nào?
− Mạng người quý hay báu vật quý?
Câu hỏi của chàng buộc Đông Độc Âu Dung Thừa phải cau mày. Lão tỏ vẻ lưỡng lự suy nghĩ rồi đáp lời chàng:
− Không có thứ báu vật nào quý hơn sinh mạng một con người.
− Lão trượng nói đúng. Mạng người quý hơn bất cứ thứ báu vật nào có trên cõi đời này.
− Bổn nhân đã hiểu ý ngươi.
Thế Kiệt nhếch môi, lạnh nhạt nói:
− Lão trượng đã hiểu?
Đông Độc chớp mắt:
− Kim thân La Hán mà lão đang giữ.
− Nó có thể đổi được cái mạng của lão trượng, nếu được kèm với giải dược Vô Ảnh Chi Độc.
− Đổi như vậy có công bằng không?
− Tạm gọi là công bằng. Bởi tại hạ chỉ cần những thứ mình cần chứ không màng đến những thứ mình không cần.
− Cái mạng của bổn nhân ngươi chẳng màng đến?
Thế Kiệt lắc đầu:
− Không cần.
− Ngươi có tin một lúc nào đó lão phu sẽ đòi lại món nợ hôm nay?
− Tại hạ không có sự chuẩn bị và chờ đợi cái lúc bị lão trượng hành xử biến thành miếng mồi ngon cho lũ kim trùng.
Đông Độc Âu Dung Thừa thở ra:
− Ngươi đối đáp khá lắm. Xem như bổn nhân chịu ngươi một lần này và nhất định sẽ có lần sau.
− Cái gì đến tất nó sẽ đến. Nếu lão trượng hy vọng có lần sau thì tại hạ lại chẳng màng đến niềm hy vọng của lão trượng...
Thế Kiệt vừa nói vừa nhích mũi kiếm đến vừa đúng một hạt gạo. Giọt máu thứ hai của Đông Độc Âu Dung Thừa lại rịn ra. Lão thoạt rùng mình bởi luồng khí kiếm băng hàn từ đầu mũi kiếm truyền qua tử huyệt yết hầu.
Lão cố gắng lắm mới giữ được tịnh tâm mà đối mặt với Thế Kiệt.
Thế Kiệt nhìn lão.
Chạm vào thần nhãn giá băng của chàng, Đông Độc Âu Dung Thừa không khỏi bối rối.
Lão nói:
− Ngươi không muốn lấy kim thân La Hán và giải dược Vô Ảnh Chi Độc à?
− Tại hạ rất muốn có hai thứ đó, nhưng không muốn mất quá nhiều thời gian để nói chuyện với lão trượng. Tại hạ còn rất nhiều chuyện phải làm.
− Lão phu chấp nhận lời đề nghị của ngươi. Hãy rút kiếm trở về đi.
Âu Dung Thừa dứt lời, có thể nói lời của lão còn đọng trên hai cánh môi thì lưỡi Quỷ Kiếm Đoạt Hồn đã tra trở vào trong vỏ bọc.
Đông Độc Âu Dung Thừa buông một tiếng thở ra rồi nói:
− Ngươi đã thắng lão phu.
− Đa tạ lão trượng đã có lời khen tặng.
Đông Độc hừ nhạt rồi nói:
− Bỏ qua cơ hội lấy mạng lão phu hôm nay, ngươi sẽ hối về sau.
− Tại hạ không cần cái mạng của lão trượng.
− Ngươi tin lão phu giữ chữ tín với ngươi chứ?
Thế Kiệt gật đầu.
Âu Dung Thừa khẽ buông một tiếng thở dài:
− Ngươi đã thắng lão phu và thắng cả bản thân ngươi. Quỷ Kiếm Đoạn Hồn Giang Kỳ khéo tìm một truyền nhân trao kiếm. Lão phu phục ngươi đó.
Đông Độc nói xong lần tay vào ngực lấy ra pho tượng kim thân La Hán trao cho Thế Kiệt.
Nhận pho tượng kim thân La Hán của Đông Độc Âu Dung Thừa, Thế Kiệt ôn nhu nói:
− Vật của Kiếm Môn phải trở về với Kiếm Môn. Đa tạ lão trượng đã giao trả nó lại.
− Ngươi đừng khách sáo, những pho tượng kim thân La Hán kia cũng sẽ trở về với lão phu mà thôi.
Lão nói xong quay lại ra lịnh cho Thần Long giáo chủ và bọn Ngũ Long Sứ Giả:
− Các ngươi giải độc Vô Ảnh cho những người này.
Tiêu Khắc nghe mệnh lệnh của Âu Dung Thừa phán truyền không dám chậm trễ. Lão bước đến trước mặt quần hào, trang trọng nói:
− Các ngươi uống nước là tự giải được Vô Ảnh Chi Độc.
Cách thức giải độc Vô Ảnh quá đơn giản như vậy, nhưng đâu ai nghĩ tới được. Khi nghe được phương thức giải độc nói ra từ cửa miệng của vị giáo chủ Thần Long, quần hào đồng nhao nhao hẳn lên, và không ai bảo ai, mọi người lũ lượt kéo ra khỏi Vạn Huê Tửu để đi tìm nước uống.
Chẳng mấy chốc trong gian Vạn Huê Tửu chỉ còn lại Lệnh Thế Kiệt, Chữ Hào Thiên và bảy người Thần Long giáo.
Thế Kiệt nhìn Đông Độc nói:
− Tại hạ mạn phép cáo từ lão trượng. Có cơ hội, chúng ta sẽ gặp lại.
Chàng nhìn lại Chữ Hào Thiên. Gã thần lực tổng trại chủ khẽ gật đầu rồi cùng với Thế Kiệt rời Vạn Huê Tửu. Khi Thế Kiệt và họ Chữ bước ngang qua chiếc thùng sắt, Thần Long giáo chủ thoạt lắc vai, toan mở nắp đậy, nhưng hành động của Tiêu Khắc không qua khỏi ánh mắt khe khắt của Âu Dung Thừa.
Lão thét lớn:
− Tiêu Khắc!
Tiêu Khắc giật mình đứng sững trở lại.
Đông Động nói tiếp:
− Hãy để Lệnh công tử ra đi. Hôm nay bổn nhân đã là người thua.
− Tuân lệnh sư tổ.
Thế Kiệt và Chữ Hào Thiên thong dong bước ra cửa gian tửu điếm Vạn Huê Tửu. Khi hai người đã đi mất rồi, Âu Dung Thừa mới lẩm nhẩm nói:
− Y đáng được các ngươi để mắt tới.
← Hồi 26 | Hồi 28 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác