Vay nóng Tinvay

Truyện:Quỷ kiếm u linh - Hồi 42

Quỷ kiếm u linh
Trọn bộ 64 hồi
Hồi 42: Di Tình Bạc Phận
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-64)

Siêu sale Shopee

Từ lúc chia tay với Nguyên Thiên Phục trong sự hờ hững của gã, tâm tư Mộc Kiến Bình vô cùng bứt rứt và bực dọc. Nàng tức vì sự hờ hững của Tàn Hồn Ma Đao, và cũng tức cho mình sao lại để tình cho con người vô tâm vô tình như gã. Nhưng càng tức Thiên Phục bao nhiêu thì lại càng nhớ đến gã bấy nhiêu. Có đôi lần Mộc Kiến Bình độc ẩm một mình đặng cố dùng men say để quên con người vô tâm vô tình đó, nhưng càng muốn quên thì lại càng nhớ.

Kiến Bình ngồi trên một ghềnh đá, nhìn bóng mình in trên làn nước trong vắt như một tấm gương. Nàng nhìn mình mà tự rủa mình:

− Kiến Bình, sao ngươi ngu quá vậy? Tại sao ngươi lại yêu con người vô tâm vô tình đó?

Đáng ra ngươi phải căm ghét gã mới đúng chứ.

Nàng ném một hòn đá xuống cái bóng của mình in trên mặt nước. Chiếc bóng Mộc Kiến Bình tan ra bởi sự xáo trộn của mặt nước rồi nó lại tụ về.

Kiến Bình nhìn bóng mình nói tiếp:

− Ta tức ngươi lắm.

Nàng đập tay xuống mỏm đá:

− Thiên Phục, sao ngươi lại vô tình với Kiến Bình này chứ? Ngươi có biết Mộc Kiến Bình này yêu ngươi như thế nào không? Ngươi chẳng bao giờ nghĩ đến ta mà chỉ ta nghĩ đến ngươi mà thôi.

Nàng ôm đầu rũ rượi nói:

− Ta ghét ngươi lắm. Nhưng ta không sao quên ngươi được. Ta yêu ngươi... nhưng sao ta càng hận lại càng yêu?

Nàng gào lên:

− Trời ơi! Sao như ta muốn phát cuồng vậy nè? Nguyên Thiên Phục... tại sao? Tại sao ngươi lại hờ hững với ta chứ? Biết thế này thì ta thà chết cho rồi. Chứ đâu cần đến sự cưu mang của ngươi.

Nàng đạp chân xuống nước.

Kiến Bình buông một tiếng khóc tức tưởi. Đôi thu nhãn long lanh của nàng nhìn xuống mặt nước như nhìn vào một cõi hư vô nào đó. Nàng thổn thức nói:

− Thiên Phục, ta sẽ chết và sẽ thành ma, đặng ám ngươi suốt cuộc đời này. Nhất định ta sẽ thành ma, thành quỷ ám ngươi suốt cuộc đời này.

Cùng với sự thổn thức đó, tâm tưởng của nàng nảy sinh ý niệm tự vẫn là có thể quên được Nguyên Thiên Phục. Nàng nhìn bóng mình in trong làn nước trong suốt như ngọc lưu ly, nhỏ giọng nói:

− Mình sống trên đời này để làm gì nữa?

Kiến Bình nói xong dợm người toan buông mình rơi xuống Động Đình Hồ. Chính vào lúc khoảng khắc cuối cùng thì hai bờ vai của nàng được người nào đó giữ lại, rồi một tiếng nói thật ôn nhu từ từ cất lên ngay sau lưng nàng:

− Bất cứ chuyện gì trên cõi đơi này đều có thể giải quyết được, sao tiểu thư lại phí hoài tuổi thanh xuân, và tấm thân đáng giá ngàn vàng để đi tìm cái chết?

Giọng nói của nam nhân kia như có một sức thuyết phục buộc Mộc Kiến Bình dù đã có ý định quyên sinh vẫn phải quay đầu nhìn lại.

Đập vào mắt nàng là một khuôn mặt nho nhã, thư sinh. Hai mắt sâu, chân mày lưỡi kiếm, bờ môi mỏng nhưng thật là cân đối hoàn hảo. Khi chạm mắt vào chân diện dung của nho sinh tuấn tú, Mộc Kiến Bình vô hình trung liên tưởng người này với Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục. Dung diện tuấn tú, anh hào của hai người có thể ví bên tám lạng, bên nửa cân.

Nho sinh công tử mỉm cười với nàng. Nụ cười của y trông thật khả ái và tạo trong nàng một sự khích lệ rất khó diễn tả.

Y nói:

− Những gì tại hạ nói ra đều xuất phát từ cái tâm chân thành, mong tiểu thư nghĩ lại.

Kiến Bình nhìn gã, bất giác hai gò má ửng hồng vì thẹn. Nàng lí nhí nói:

− Sao công tử không để ta được chết đặng trút bỏ tất cả những phiền muội trong cõi nhân thế bội bạc này?

Nho sinh lắc đầu:

− Tiểu thư không quý bản thân mình à?

Y rọi ánh mắt sâu thẳm vào mặt Kiến Bình. Miệng điểm một nụ cười khích lệ rồi nói tiếp:

− Tại hạ đâu thể để cô nương tự hủy tấm thân cành vàng lá ngọc được. Nếu có chuyện gì không thể lý giải được, cô nương cứ nói ra, biết đâu tại hạ lại giúp được cho cô nương.

Kiến Bình bặm môi, lắc đầu:

− Chuyện của ta khó nói lắm.

− Không nói được thì cô nương cứ khóc. Người ta khóc sẽ vơi những điều phiền muộn trong cõi nhân gian này đó. Khóc cũng là cách để khiến tâm hồn mình trở nên khuây khỏa.

− Ta không khóc được nữa, mà chỉ muốn chết thôi.

Nho sinh nhìn nàng lắc đầu:

− Chết chẳng giải quyết được chuyện gì hết. Cô nương hãy tin tại hạ đi. Đã sinh ra được làm người thì bất cứ ai cũng muốn sống chứ chẳng ai muốn đi tìm cái chết.

− Kiến Bình này khác người ta.

Nho sinh nhún vai:

− Tiểu thư cũng giống như tại hạ. Chỉ khác có một điều, tiểu thư là nữ nhân, còn tại hạ là nam nhân. Nữ nhân thì yếu đuối mềm mại như một nhành liễu, còn nam nhân thì cứng rắn, hào khí hừng hực như đỉnh Thái Sơn.

Nho sinh lại mỉm cười:

− Nếu có chuyện buồn, tại hạ và tiểu thư sẽ cùng đối ẩm với nhau. Chúng ta sẽ uống thật say, khi đã say rồi thì chẳng còn biết những phiền muộn ở trên đời.

− Công tử muốn uống rượu với ta?

Nho sinh gật đầu:

− Nếu cô nương vì sự phiền muộn trong cõi nhân thế này để tìm đến cái chết thì tại hạ ngược lại với tiểu thư.

− Ngược như thế nào?

− Tại hạ cũng có chuyện phiền muộn, nhưng chẳng bao giờ nghĩ đến việc phí hoài sinh mạng mình. Tại hạ sẽ đi tìm men say, uống thật say để quên phiền muộn. Rồi thời gian trôi qua, những điều phiền muộn chẳng còn là gì trong cuộc đời của tại hạ. Nhận ra cái lẽ đó, tại hạ mới không muốn tiểu thư phí hoài cái mạng của mình.

Giọng nói của nho sinh thật ôn nhu và từ tốn, tiềm ẩn trong giọng nói là một sức truyền cảm thuyết phục, buộc người nghe không khỏi vẩn vơ.

Kiến Bình nhìn nho sinh nói:

− Công tử có chuyện phiền muộn?

− Tại hạ có rất nhiều. Đã sống trong cõi nhân thế này thì có biết bao nhiêu điều phiền muộn, nhưng tại hạ đã chôn tất cả sự phiền muộn ưu hoài vào ký ức rồi.

Kiến Bình nhướng mày:

− Thật không?

Nho sinh gật đầu:

− Không có gì khó, ngoại trừ bản thân mình làm khó cho mình mà thôi.

Kiến Bình lấp lửng hỏi:

− Ta muốn quên đi tất cả những điều phiền muộn trong cõi nhân gian này, nhưng không làm sao quên được, công tử có thể chỉ cho tôi cách quên sầu của công tử không?

− Tất nhiên là được, nếu tiểu thư muốn quên phiền toái ưu tư và nỗi niềm sầu muộn.

Kiến Bình gật đầu:

− Ta muốn lắm.

Nàng nhìn xuống mặt nước Động Đình Hồ:

− Chính vì quá ưu tư, sầu muộn mà ta quyết định từ bỏ cõi nhân thế này.

− Tiểu thư thật là đa cảm.

Kiến Bình quay lại nho sinh phong lưu tuấn tú:

− Ta chưa biết ngoại danh của công tử.

Nho sinh cười mỉm:

− Tại hạ chẳng có cái danh hào hùng như Quỷ Kiếm Khách, Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục, hay chí ít cũng như tổng trại chủ lục lâm bảy mươi hai trại Chữ Hào Thiên.

Nho sinh buông một tiếng thở dài:

− Nói ra tại hạ chỉ hổ thẹn mà thôi. Nếu không được ông tạo ban phát cho chân diện dung thì có lẽ tại hạ chẳng có cái tên gì trong cõi nhân thế này để đua tranh với thiên hạ.

− Công tử bi quan?

Nho sinh lắc đầu:

− Sao lại bi quan. Nói ra như thế để tiểu thư thấy tại hạ đây cũng có điều phiền muộn ưu tư, nhưng sự phiền muộn đó đã được tại hạ chôn vùi vào ký ức, để chấp nhận cái tên họ ban phát cho tại hạ.

− Thiên hạ đặt cho công tử ngoại danh gì vậy?

− Nói ra tiểu thư đừng cười đấy nhé.

− Ta đâu dám vô lễ với người đã cứu sinh mạng ta.

Nàng nhìn nho sinh.

Nho sinh cũng nhìn nàng.

Vô hình trung ánh mắt của hai người chạm thẳng vào nhau. Thậm chí trong con ngươi đen lay láy của Kiến Bình hiện rõ diện dung của nho sinh. Điều đó khiến hai má nàng nóng bừng vì thẹn.

Nho sinh mỉm cười với Kiến Bình, từ tốn cất giọng thật êm ái truyền cảm:

− Tại hạ họ Hạ, tục danh Hàn Quang. Còn ngoại danh mà thiên hạ gắn cho tại hạ chỉ có bốn chữ Ngọc Diện Thư Sinh.

Hạ Hàn Quang mỉm cười hỏi nàng:

− Không biết thiên hạ gắn cho tại hạ ngoại danh đó là đúng hay sai, nhưng khi nhắc đến nó, tại hạ cảm thấy đó là sự phiền muộn.

Y buông một tiếng thở dài nghe thật là ảo não. Sau tiếng thở dài ảo não, Hạ Hàn Quang lại điểm một nụ cười thật tươi. Y nói:

− Mà thôi, cần gì chúng ta lại phải phiền muộn vì những chuyện vẩn vơ của giang hồ.

Tại hạ và tiểu thư sẽ tìm quên trong men say.

− Men say?

Hạ Hàn Quang gật đầu:

− Khi đã say thật say thì chẳng khác gì một xác chết chỉ biết thở và thần thức thì đã chết.

Thần thức chết thì phiền muộn cũng chẳng còn.

− Ta cũng đã từng uống rượu để quên.

− Một mình tiểu thư?

Kiến Bình gật đầu:

− Nếu tiểu thư chỉ độc ẩm thôi thì sao có thể say được. Khi độc ẩm, người ta khó say lắm. Uống rượu mà không say thì sự phiền muộn càng phiền muộn hơn, buồn càng buồn hơn.

Y mỉm cười lắc đầu:

− Chỉ vì độc ẩm mà tiểu thư mới quyết phí hoài tấm thân quy như ngọc như vàng dưới Động Đình Hồ?

Hạ Hàn Quang lại thở dài:

− Tại hạ cũng có lúc đã từng như tiểu thư.

− Hạ công tử đã từng như ta sao?

Hạ Hàn Quang gật đầu:

− Khi tại hạ bị cuốn vào chuyện thị phi trên giang hồ thì chỉ biết độc ẩm. Nhưng càng uống thì lại càng buồn hơn bởi những chuyện thị phi đó. May gặp được kỳ nhân Thần Hành Di Cái lão thâu nhi mới nghiệm được phương cách đối ẩm tìm men say để lãng quên.

Kiến Bình nhướng mắt:

− Hạ công tử đã quen với Thần Hành Di Cái lão thâu nhi?

− Mộc tiểu thư cũng biết lão bằng hữu của tại hạ?

Kiến Bình lắc đầu:

− Ta sao có thể quen được với lão kỳ nhân Thần Hành Di Cái được.

Hạ Hàn Quang nhìn nàng:

− Không quen với Thần Hành Di Cái lão thâu nhi sao tại hạ nhắc đến ngoại danh Thần Hành Di Cái thì tiểu thư lại sửng sốt?

Kiến Bình ấp úng.

Hạ Hàn Quang nói tiếp:

− Có phải chính Thần Hành Di Cái lão bằng hữu đã khiến tiểu thư phiền muộn?

Kiến Bình vừa khoát tay vừa lắc đầu:

− Không... Không... Hạ công tử nghĩ lầm rồi. Ta chưa một lần diện kiến với lão thâu nhi thì sao có sự phiền lòng đối với lão chứ.

− Nghe tiểu thư nói như vậy, tại hạ thật yên tâm. Nếu đúng lão thâu nhi bằng hữu làm phiền tiểu thư thì nhất định tại hạ phải tìm lão hỏi cho ra lẽ.

Kiến Bình nhìn Hạ Hàn Quang:

− Hạ công tử là bằng hữu với Thần Hành Di Cái lão thâu nhi vậy ắt biết một người?

− Tiểu thư muốn nói đến ai?

− Ta muốn nói đến Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục.

Vẻ mặt khôi ngô anh tuấn của Hạ Hàn Quang sa sầm lại. Y lập lại lời nói của Mộc Kiến Bình:

− Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục?

Kiến Bình gật đầu.

Hạ Hàn Quang hỏi tiếp:

− Tiểu thư quen biết với Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục?

− Y cũng là bằng hữu với lão thâu nhi.

Hạ Hàn Quang gật đầu:

− Đúng đúng! Nguyên Thiên Phục quen với lão thâu nhi, và tất nhiên y cũng là bằng hữu với tại hạ. Nhưng giữa tại hạ và Thiên Phục không có đặng tình tri kỷ bởi sự lãnh cảm của gã.

− Hạ công tử cũng nhận ra sự lãnh cảm của Nguyên Thiên Phục ư?

Hạ Hàn Quang thở dài, rồi nhìn Kiến Bình nói:

− Một Ngọc Diện Thư Sinh vô danh tiểu tốt như tại hạ thì sao có thể bì với một đại đao thủ kỳ tài như Nguyên Thiên Phục. Chính vì lẽ đó mà giữa tại hạ và Thiên Phục là một khoảng cách xa vời vợi.

Y bâng quơ nhìn ra ngoài Động Đình Hồ:

− Tại hạ đoán không lầm, chính Thiên Phục đã khiến cho Mộc tiểu thư tìm cái chết?

Kiến Bình nhìn Hạ Hàn Quang, khẽ gật.

Hạ Hàn Quang thở ra:

− Tại hạ cũng đã từng tìm đến cái chết chỉ vì Thiên Phục.

Kiến Bình sửng sốt:

− Vậy sao?

Hạ Hàn Quang gật đầu:

− Có lẽ ý trời nên tại hạ mới gặp được Mộc tiểu thư. Hai kẻ xa lạ có cùng một nỗi ưu tư về người thứ ba Nguyên Thiên Phục.

Hạ Hàn Quang lại mỉm cười. Nụ cười cũng thật tươi và thật quyến rũ, trong đó có sự khích lệ đối với người đối diện.

− Chúng ta sẽ tìm quên trong men rượu. Tại hạ đoán chắc tiểu thư sẽ quên Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục.

− Ta chỉ sợ không quên được thôi.

− Thiên Phục cũng như bao người khác, khi say tiểu thư sẽ quên y như tại hạ đã từng quên Thiên Phục.

Hạ Hàn Quang bước đến bên Kiến Bình, nhỏ giọng từ tốn nói:

− Một xác chết khi sống lại sẽ bắt đầu cuộc sống khác. Tất cả những ưu tư của kiếp này chỉ còn là dĩ vàng xa xôi mịt mù.

− Ta muốn được như vậy. Khởi đầu một kiếp sống khác trong thân pháp cũ để mãi mãi như một người xa lạ với Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục.

Hạ Hàn Quang mỉm cười:

− Biết đâu chừng những gì Mộc tiểu thư muốn sẽ trở thành sự thật.

Hạ Hàn Quang thở ra rồi hướng mắt nhìn ra ngoài Động Đình Hồ. Y lẩm nhẩm nói:

− Một Giãn Hoa Tiên Tử Mộc Kiến Bình mà Thiên Phục còn lạnh nhạt thờ ơ. Quả là vô lý quá.

Nghe Hàn Quang nói Mộc Kiến Bình buột miệng hỏi:

− Hạ công tử biết ta?

− Tại hạ là bằng hữu của Thiên Phục nên phải biết Mộc tiểu thư chứ. Tại hạ đã để tâm đến tiểu thư từ lúc nàng còn ở Hàm Thành.

− Hạ công tử theo dõi ta à?

Hàn Quang lắc đầu:

− Tại hạ không theo dõi tiểu thư, mà chỉ sợ nàng tìm đến một cái chết oan uổng bởi sự nhạt nhẽo cao ngạo của người bằng hữu họ Nguyên.

Hạ Hàn Quang quay lại nhìn thẳng vào đáy mắt Mộc Kiến Bình:

− Chúng ta có cùng một nỗi ưu tư, phiền muộn, hay có cùng một cái tâm của những con người nhỏ bé bị người trong nhân thế bỏ rơi. Chỉ có men say mới đưa hai chúng ta trở về với chính mình mà quên đi con người đã đẩy chúng ta xuống tận cùng nỗi ưu tư, sầu não.

Những gì Hạ Hàn Quang thốt ra cùng với giọng nói từ tốn êm ái khiến cho Kiến Bình cảm thấy tâm hồn mình khuây khỏa phần nào.

Nàng bất giác nghĩ thầm:

− "Tại sao Thiên Phục không có được những lời an ủi với mình như Hạ Hàn Quang?".

Chính ý niệm đó buộc nàng buông một tiếng thở ra rồi nhìn ra ngoài mặt hồ Động Đình mênh mông.

− Có lẽ Hạ công tử nói đúng. Chỉ có men say mới khiến chúng ta chóng quên con người cao ngạo vô tâm vô tình Nguyên Thiên Phục.

− Tại hạ sẽ khoản đãi tiểu thư một bữa thật say.

Kiến Bình nhìn Hạ Hàn Quang. Cho đến lúc này, tâm tình của nàng có một cảm giác rộn ràng thật khó tả. Nàng cảm thấy mến mến Hạ Hàn Quang.

Hạ Hàn Quang mỉm cười:

− Tiểu tư, Hồ Động Đình hôm nay thật đẹp.

Kiến Bình gật đầu:

− Nếu không có Hạ công tử thì ta đâu kịp nhận ra vẻ đẹp của Hồ Động Đình.

Một chiếc thuyền nan từ từ chèo đến chỗ hai người. Gã phu thuyền gầy nhom, cao nhóng trông tợ một cây tre miễu biết cử động, hướng mũi thuyền về phía họ.

Hạ Hàn Quang nhìn gã phu thuyền trên miệng điểm một nụ cười thật tươi.

Y nói:

− Huynh đài, trên thuyền có sẵn có rượu chứ?

Gã phu thuyền gật đầu:

− Da... Trên thuyền lúc nào cũng có sẵn rượu, khách nhân có uống ba ngày cũng không hết.

− Tốt lắm!

Hạ Hàn Quang nhìn lại Kiến Bình:

− Chúng ta xuống thuyền chứ?

Nàng khẽ gật đầu.

Hai người bước xuống thuyền. Hạ Hàn Quang quay lại gã phu thuyền:

− Huynh đài...

− Khách nhân có điều chi chỉ giáo?

− Tại hạ thuê cả con thuyền của huynh đài để được rong ruổi khắp mọi nơi trên mặt nước Động Đình Hồ.

− Nếu khách nhân có ý như vậy, xin cho tiểu nhân hai nén vàng ròng.

Hạ Hàn Quang gật đầu, lấy trong thắt lưng ra hai nén vàng nhét vào tay gã phu thuyền.

Y từ tốn nói tiếp:

− Nếu có dịp gặp lại tại hạ sẽ tặng thêm cho huynh đài.

Gã phu thuyền ôm quyền xá dài Hạ Hàn Quang rồi bước lên bờ. Y đẩy chiếc thuyền nan tách ra khỏi bờ. Hồ Động Đình có chu vi trên nghìn dặm, nên chiếc thuyền nan trông tợ như một chiếc lá bé xíu dập dờ trôi.

Kiến Bình nhìn Hạ Hàn Quang nói:

− Hạ công tử sao lại nhã hứng chuốc cực nhọc vào thân? Không có gã phu thuyền thì công tử phải chèo thuyền đó chú ta không biết chèo đâu.

− Hai người chúng ta trên một chiếc thuyền không thoải mái hơn có người thứ ba à?

Hạ Hàn Quang vừa nói vừa cầm lấy đôi chèo bơi thoăn thoắt đưa chiếc thuyền nan nhỏ bé tiến ra xa bờ hơn. Y vừa chèo vừa nói:

− Nếu tại hạ mãi mãi cầm chèo để được Giãn Hoa Tiên Tử Mộc Kiến Bình ngao lãm khắp miền sông nước Trung Nguyên, đó là một vinh hạnh và may mắn đối với tại hạ.

Kiến Bình thẹn mặt:

− Ta đâu dám để Hạ công tử phiền lòng.

Con thuyền càng lúc càng xa bờ cho đến khi nó chỉ còn là cái chấm đen trên mặt nước mênh mông vô tận.

Hạ Hàn Quang buông đôi chèo, len vào trong khoang. Y nhìn Kiến Bình:

− Trên con thuyền bập bềnh trên mặt hồ Động Đình, tiểu thư và tại hạ là hai kẻ thoát tục, không bị những điều thị phi chốn nhân gian làm ô uế tâm hồn.

Hạ Hàn Quang vừa nói vừa rót ra hai chiếc chén sành. Y bưng một chén đưa qua Kiến Bình:

− Mời tiểu thư.

Kiến Bình đón lấy chén rượu nhìn Hạ Hàn Quang:

− Mời Hạ công tử.

Hai người uống cạn số rượu trong chén, Hạ Hàn Quang vừa đặt chén xuống sàn thuyền vừa nhìn Kiến Bình ngân nga ngâm một bài phú:

− "Sầu hỡi kìa ai khéo bảo mày Đem mình len lỏi đến song mây Dục người nửa giấc thêm ngao ngán Trêu khách năm canh những tỉnh say Tỏ biết trò kia dà định đấy Nếu đem sầu ấy buộc vào dây Xanh xanh tiếc nhẽ tháng ngày mau Bể ái nguồn ân những ở đâu Mấy tiếng nỉ non ve cách bức Một đôi dìu dắt én bên lầu Nỗi mình trằn trọc một mình hay Biết mượn ai mà dở hận thay Vì biết rằng xưa duyên phận thế Thì chi đến nỗi nước non này Trông hoa lại thẹn không làm dáng Thấy cảnh thêm buồn khó nhẹ khuây.".

Ngâm xong bài phú đó, Hạ Hàn Quang lại chuốc rượu ra chén. Y bưng chén hỏi Kiến Bình:

− Tiểu thư nghĩ như thế nào về bài phú đó?

Kiến Bình nhìn Hàn Quang:

− Bài phú kia là để dành cho những người như Hạ công tử và ta.

Hàn Quang mỉm cười rồi ôn nhu nói:

− Đã lâu lắm rồi tại hạ không bao giờ ngâm bài phú Sầu Nhân, nhưng hôm nay cao hứng ngâm nó để gợi lại nỗi sầu muộn hôm nào. Nếu có ngâm dở quá tiểu thư đừng chê nhé.

Kiến Bình lắc đầu:

− Tại sao Kiến Bình lại chê chứ? Không khen thì thôi, mà quả thật bất cứ ai mà nghe giọng ngâm của Hạ công tử đều phải chạnh lòng, ngao ngán với thế thái nhân tình.

− Tiểu thư đã nói vậy thì tại hạ mời tiểu thư một chén nữa.

Hai người lại uống cạn số rượu trong chén. Qua từng chén rượu, Kiến Bình cảm thấy càng lúc đầu óc mình càng lâng lâng. Dung diện của nàng đã đỏ gấc như một trái mận chính.

Nàng nhìn Hạ Hàn Quang bằng cặp thu nhãn lờ đờ, mệt mỏi rồi lí nhí nói:

− Hạ công tử... ta bắt đầu say rồi đó.

− Biết mình say tất chưa say. Nếu chưa say thì tiểu thư vẫn chưa thể quên những nỗi ưu tư phiền toái trong chốn nhân thế này.

Kiến Bình gật đầu, lí nhí nói:

− Hạ công tử nói đúng... Mình phải uống thật say để quên. Say để chẳng nhớ gì cả. Say để chẳng bao giờ biết nghĩ, biết yêu. Ta sẽ hóa thân thành một xác chết chỉ biết thở mà thôi.

Hạ Hàn Quang rót rượu ra chén của nàng:

− Mời tiểu thư.

Kiến Bình đón lấy chén rượu uống cạn rồi đặt chén xuống bàn. Trong khi Hạ Hàn Quang chỉ nhấp một ngụm nhỏ, miệng điểm một nụ cười thật tươi.

Kiến Bình ngất ngưỡng lắc lư theo sự chòng chành của chiếc thuyền nan bé bỏng.

Nàng nói:

− Hạ huynh biết vì sao Kiến Bình buồn đến nỗi muốn trầm mình xuống Hồ Động Đình không?

− Nữ nhân có cái buồn lớn nhất, buồn sâu nhất là khi yêu chẳng được người mình yêu đáp tình.

Kiến Bình nhìn Hạ Hàn Quang, cố nhướng to đôi thu nhãn:

− Sao Hạ huynh biết rành quá vậy? Hạ huynh... Hạ huynh nói đúng đó. Ta ưu tư phiền não bởi vì yêu mà không được người mình yêu đáp lại tình.

Nàng lắc đầu qua lại:

− Buồn lắm... Buồn không bút mực nào tả xiết được. Có lẽ trên đời này cái buồn nhất chính là bị hất hủi tình yêu.

Nàng gục đầu xuống khoang thuyền, hay đúng hơn, men rượu khiến nàng không giữ thẳng được thế ngồi lúc ban đầu.

Hạ Hàn Quang đặt tay lên bờ vai Kiến Bình, ôn nhu hỏi:

− Mộc Kiến Bình đã yêu ai?

Nàng ngẩng lên nhìn Hạ Hàn Quang, lí nhí nói:

− Ta yêu Nguyên Thiên Phục. Nhưng giờ đây ta hận Thiên Phục lắm. Dù yêu, dù hận, nhưng không biết sao, ta không thể quên y được.

Hạ Hàn Quang mỉm cười nói:

− Khi yêu bằng cả trái tim và thể xác thì làm sao quên được người mình yêu. Huynh chỉ có thể chia sẻ nỗi buồn với nàng mà thôi.

Hai bờ mi của nàng đã bắt đầu nặng trĩu, tai thì lùng bùng chẳng nghe được trọn câu nói của Hạ Hàn Quang.

Nàng lí nhí nói:

− Buồn... buồn lắm...

− Uống thêm một chén nữa, nàng sẽ cảm thấy nỗi buồn vơi dần. Đừng để dung nhan ủ dột phai tàn bởi chữ tình quá nặng, chữ yêu đày đọa.

Kiến Bình mơ hồ đón lấy chén rượu rồi ngửa cổ đổ vào miệng. Nàng nấc khẽ một tiếng, khoát tay:

− Ta uống hết nổi rồi.

Nàng vừa nói vừa cố nhướng mắt nhưng không làm sao nhấc nổi hai bờ mi. Lúc này nàng có cảm giác mi mắt mình như có hai khối chì nặng ngàn cân kéo trịt xuống.

Kiến Bình gắng gượng lại với cơn say, nhưng cuối cùng không sao gượng nổi, đành ngả lưng nằm xuống sàn khoang chiếc thuyền nan. Mơ màng trong một giấc mộng nàng thổn thức nói:

− Thiên Phục... ta yêu chàng mà... Thiên Phục... đừng hắt hủi Kiến Bình để Kiến Bình phải sầu muộn ưu hoài vì yêu huynh.

Nghe Kiến Bình nói, Hạ Hàn Quang chỉ điểm một nụ cười mỉm. Y nhìn Kiến Bình đang nằm sóng soài trước mặt nhún vai nói:

− Hạ Hàn Quang này chẳng lẽ không đáng để nàng đặt một chữ tình sao? Ta cũng có thể thay Thiên Phục hóa giải nỗi sầu muộn trong tâm tưởng của nàng mà.

Hạ Hàn Quang vừa nói vừa ngồi xuống bên Mộc Kiến Bình. Y vuốt nhẹ gò má nàng:

− Giãn Hoa Tiên Tử, ta thấy nàng đẹp lắm. Một đóa hoa tuyệt sắc, một thân hình dong dỏng, một làn da mịn màng. Hạ Hàn Quang đâu thể nào bỏ qua tấm thân kiều diễm thướt tha này được.

Y vừa nói vừa kéo hai ống tay áo xiêm y của Kiến Bình, mắt chằm chằm nhìn vào cơ thể nàng. Tay Hàn Quang vừa ve vuốt cánh tay trắng nõn nà của Kiến Bình vừa nói:

− Nguyên Thiên Phục không biết tận hưởng tạo vật của tạo hóa, còn ta thì khác. Hạ Hàn Quang biết tận hưởng cái đẹp của nàng.

Trong khi Hạ Hàn Quang nói thì Kiến Bình luôn miệng thốt tên Nguyên Thiên Phục.

Có lẽ trong giấc nồng của men say, nàng cảm thấy rõ chân diện dung của người mình yêu nên mới thốt ra những tiếng gọi yêu thương và hờn dỗi.

Mặc như không nghe những lời thổn thức của Giãn Hoa Tiên Tử Mộc Kiến Bình, Hạ Hàn Quang bình thản vuốt ve tấm thân mỹ nữ của nàng cho đến khi cơ thể nàng với những đường nét dong dỏng hiện ra trước mắt gã công tử họ Hạ.

Ánh mắt của Hạ Hàn Quang sáng ngời đóng đinh vào tấm thân Kiến Bình. Y nuốt vội miếng nước bọt vừa trào lên miệng rồi gục đầu xuống vùng bồng đảo đang phập phồng gợi mời.

...

Con thuyền nan chao nghiêng một bên. Mặt nước hồ Động Đình phẳng lỳ không một gợn sóng, thế mà chiếc thuyền chao động như đang chịu sự dập dìu của những làn sóng dữ.

Rồi một tiếng rú thốt lên. Tiếng rú của Mộc Kiến Bình, tiếng kêu ai oán và đau đớn.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-64)


<