← Hồi 0692 | Hồi 0694 → |
Hàn Mạc uống trà ở trạm nghỉ chân, vẻ mặt hắn hết sức bình tĩnh, nhưng trong lòng lại suy nghĩ đến hàng nghìn hàng vạn chuyện.
Chiêu thức này của Hoàng đế, chỉ cần là ngươi hơi hiểu biết, đều sẽ biết được đây là kế sách giữ cân bằng. Trong một năm gần đây, chính đàn Yến Quốc liên tục xảy ra bão táp. Hàn gia trong vòng bão táp này dần lớn mạnh lên, thậm chí có phần còn vượt mặt Tiêu gia.
Hoàng đế vực Hàn gia lên là để Tiêu gia có một đối thủ mạnh.
Nhưng trong lòng Hoàng đế dĩ nhiên chưa bao giờ muốn để một thế gia nào thực sự mạnh lên, mà chỉ muốn để mấy đại thế gia giữ thế cân bằng trong triều đình, để bọn họ tự chế ngự lẫn nhau, tiêu hao sức mạnh của nhau đi mà thôi.
Hàn Mạc hiểu rất rõ, có lẽ ngay trong tối nay, có lẽ khi Hoàng đế vừa quyết định đại hôn của thái tử xong, rất nhiều bọn quan lại đang thầm hướng sang Hàn gia nói không chừng đã dạt qua bên Tiêu gia rồi.
Đại hôn lần này xong, thế lực của Tiêu gia sẽ lại tăng lên, một lần nữa vươn lên trong triều đình. Hàn gia muốn cứ thế lên cao, nhất định sẽ bị bọn họ chèn ép.
Có lẽ đợi cho đến khi Tiêu gia chèn ép Hàn gia chán chê, Hoàng đế sẽ lại có quyết định mới, lại một lần nữa cất nhắc Hàn gia, cho Hàn gia chèn ép Tiêu gia.
Với cách giữ cân bằng liên tục này, hai thế lực lớn sẽ ngày càng thêm thù hận nhau, thực lực hai bên sẽ tiêu hao ngày càng nhiều hơn.
Chưa đến lúc kết cuộc, chưa biết được gia tộc nào sẽ chiến thắng.
Hàn gia vẫn còn đang đứng trên vách núi cheo leo, nếu không cẩn thận, rất có thể sẽ rơi xuống, tan xương nát thịt.
-Lễ tế tổ đã chấm dứt, thái tử và các quan viên hẳn đã vào cung rồi.
Một viên quan cười nói:
-Hầu gia và Hàn đại nhân về vừa khéo, buổi tối nay có yến hội mừng thái tử đại hôn.
-Là lệnh của Thánh thượng sao?
Hàn Mạc ngẩng đầu hỏi.
Viên quan kia sửng sốt, lắc lắc đầu, nói:
-Chuyện này Thánh thượng không có hạ chỉ. Thánh thượng chỉ nói ba ngày sau Hầu gia và Hàn đại nhân vào triều báo cáo công tác.
Hàn Mạc lúc này mới quay qua Tào Ân, nói:
-Hầu gia, đi đường cũng mệt rồi. Sau khi vào thành, Hàn Mạc muốn về nhà một chút. Không biết ý Hầu gia như thế nào?
Tào Ân cười nói:
-Nhớ người nhà là chuyện đương nhiên, đâu thể khác được. Chúng ta vất vả cũng đều mệt cả rồi, cũng may không nhất định phải tham gia yến hội. Chỉ cần chuẩn bị lễ hậu chúc mừng là được.
...
Tin tức sứ đoàn đến kinh thành dĩ nhiên người nào chú ý đều đã biết. Lễ bộ Thượng thư phái người chờ bên ngoài thành, vừa nhìn thấy sứ đoàn trở về liền báo cáo lại.
Lúc này, trời đã gần tối. Đại đa số các quan viên trong kinh đều ở trong cung lo tiệc cưới của thái tử. Hàn Huyền Xương thân là Lễ bộ Thượng tư, lại là một trong những người chủ sự lễ đại hôn, dĩ nhiên phải ở trong cung lo liệu rồi.
Chẳng qua lúc này, phủ Lễ bộ Thượng thư vẫn đang đèn đuốc sáng trưng. Hàn phu nhân, Bích Di Nương, Hàn Thấm và hầu hết gia quyến đều đứng trước cửa phủ chờ đợi. Hàn Mạc chưa bao giờ rời khỏi đất nước, lúc này chẳng những hắn đi sứ Khánh Quốc, lại còn đi những hai tháng, mọi người lớn bé trong nhà dĩ nhiên đều rất lo lắng.
Chỉ có điều, trong đám người này lại không có Phạm Tiểu Thiến.
-Về rồi. Thiếu gia về rồi!
Trong đám người, có mặt cả Hàn Thanh. Mắt y tinh vô cùng, vừa nhìn thấy Hàn Mạc cưỡi ngựa về phủ đã lao xuống thềm đá.
Đám người hầu kẻ hạ và bọn nha hoàn phía sau vội vàng bước xuống thềm đá, xếp thành hai hàng trước cửa phủ, nghênh đón Hàn Mạc.
Hàn phu nhân cười tủm tỉm bước ra cửa, nhìn thấy Hàn Mạc đã xoay người xuống ngựa, liền bước lên. Hàn Mạc đang định thi lễ, đã bị Hàn phu nhân giữ lại, sửa sang trang phục cho hắn. Nàng nhìn y, cười nói:
-Tên tiểu hỗn đản này không bị thương không bị bệnh là ta yên tâm rồi.
Hàn Mạc cười nói:
-Nếu có thương tích hay bệnh tật, con nào dám trở về gặp mẫu thân.
Hắn nhìn sang Bích Di Nương đang đứng bên cạnh, khom người nói:
-Di nương!
Bích Di nương dịu dàng cười nói:
-Mạc nhi, từ ngày ngươi đi sứ, phu nhân lúc nào cũng lo lắng. Cứ ba ngày lại đi đến am cầu xin Bồ Tát phù hộ cho ngươi được bình an vô sự. Ngươi trở về thế này là tốt rồi.
Trên thực tế, nàng lo lắng cũng không kém gì Hàn phu nhân. Hàn phu nhân tới xin Bồ Tát phù hộ, Bích Di nương cũng cứ hai ba ngày lại đến am cầu Bồ Tát, ở phòng cũng thầm khấn Bồ Tát. Mỗi một ngày, nàng đều khẩn cầu ông trời phù hộ cho Hàn Mạc bình an vô sự.
Hàn Thấm thấy Hàn Mạc toàn thân mặc quân phục, liền cười hì hì, nói:
-Ca ca, huynh mặc xiêm y này thật sự rất anh tuấn nha. Mấy ngày nữa, huynh nhớ cho muội mượn mặc nhé!
Hàn Mạc cười ha ha, nói:
-Mượn thì có thể, nhưng chỉ sợ muộ còn chưa mặc vào nổi, xương cốt đã bị áo giáp đè gãy rồi.
Hắn không thấy Tiểu Thiến trong đám người, khẽ nhíu mày.
Hàn phu nhân là người sáng suốt, sao có thể không hiểu rõ suy nghĩ của Hàn Mạc. Nàng thấp giọng nói:
-Đừng lo lắng, vợ ngươi trong người khó chịu. Là ta không cho nàng ra ngoài, ban đêm gió lớn, tránh để nàng bị thương, nên mới bắt nàng ở trong phòng nghỉ ngơi.
-Khó chịu?
Hàn Mạc vội la lên:
-Làm sao vậy?
Hàn phu nhân cười gian, định nói cái gì đó, rồi lại do dự, nói:
-Ngươi về hỏi vợ ngươi là được rồi.
Hàn Mạc đang lo lắng, lại nghe từ phía sau truyền đến một giọng nói:
-Ca ca, về đến nhà chưa?
Giọng nói này phát ra từ trong xe ngựa, rất trong trẻo. Mọi người nghe thấy đều bất ngờ, nhất thời ngơ ngác, không biết người trong xe ngựa là người ở đâu, lại càng không biết "ca ca" người trong xe gọi là ai.
Hàn phu nhân nhìn xe ngựa, lại nhìn đứa con mình, nghi hoặc. Hàn Mạc thoáng xấu hổ, không nói nhiều. Hắn kéo tay Hàn phu nhân sang một bên, xấu hổ, thấp giọng nói:
-Nương, con...Con dẫn một người con về cho người!
Hàn phu nhân đang cười ngẩn ra, hiển nhiên không hiểu rõ ý của Hàn Mạc. Đôi mắt đẹp của nàng khẽ trừng lên, dường như hiểu được chuyện gì, nàng liền giơ tay nhéo tai Hàn Mạc, thấp giọng mắng:
-Xú tiểu tử, ngươi có phải hái hoa ngắt cỏ bên ngoài rồi mang nữ nhân về không?
Hàn Mạc bị Hàn phu nhân mắng như vậy, mới đầu còn ngẩn ra, rồi đáp luôn miệng:
-Nương, người đừng nói bừa. Làm gì có chuyện đó. Con trai của người là loại người như thế sao?
Hàn phu nhẫn ngẫm nghĩ một chút, rồi nói:
-Lúc trước ở Đông Hải, ngươi và cô nương kia ở chung một phòng nhưng cũng không có chuyện gì, chắc hẳn ngươi sẽ không làm chuyện xằng bậy!
Nàng chợt nhận ra mình đã nói điều không nên nói, liền vội vàng bưng kín miệng. Một nữ nhân hơn bốn mươi tuổi thoắt như một tiểu cô nương vậy.
Hàn Mạc biết nàng nói đến Liễu Như Mộng, trong lòng buồn bã.
-Đúng rồi, nữ nhân kia không phải do ngươi làm chuyện thất lễ với nàng mà đưa về thì nàng là ai?
Hàn phu nhân hỏi ngay:
-Cái gì mà dẫn về cho ta một người con? Mọi chuyện sao lại như thế, mau nói cho ta rõ đi!
Hàn Mạc không biết làm thế nào đành vắn tắt kể lại mọi chuyện. Chủ yếu là nói Hồng Tụ vì hắn mà bị trọng thương, nếu không có nàng ngăn cản mũi tiễn kia, chắc chắn hắn đã chết rồi. Chỉ có điều tuy hiện giờ nàng tỉnh lại, thương thế cũng đã phục hồi, nhưng lại mất đi trí nhớ. Chính vì thế, hắn mới muốn để nàng dưỡng thương cho tốt, lừa nàng là muội muội của hắn...
Hàn phu nhân nghe xong, đôi mắt đỏ hoe, cầm khăn tay lau nước mắt, nói:
-Thật là một cô nương tốt. Ngươi có sao không?
Hàn Mạc lắc đầu nói:
-Con không sao, chỉ có điều, vị cô nương này...
-Nàng cứu tính mệnh ngươi, đứa con gái này dĩ nhiên ta phải thu nhận.
Hàn phu nhân nói:
-Thật là một cô nương tốt. Ngươi yên tâm, ngày sau ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt!
Bọn hạ nhân của Hàn phủ thấy mẹ con Hàn Mạc to nhỏ một bên, lại thấy Hàn phu nhân đầu tiên là nhéo tai Hàn Mạc, rồi lại cầm khăn lau nước mắt, nhất thời không hiểu làm sao, ngơ ngác nhìn nhau.
Hàn Thấm nắm tay Bích Di nương, hai mẹ con nhìn nhau, cũng ngỡ ngàng không hiểu mẹ con Hàn Mạc nói gì.
Hàn Mạc vẫn còn lo lắng đôi chút, thấp giọng nói:
-Nương, còn phụ thân thì sao?
-Ngươi yên tâm, chuyện ta đã quyết định, phụ thân ngươi phản đối cũng không được.
Hàn phu nhân ưỡn ngực, nói:
-Có ơn phải báo đáp. Cô nương ấy cứu ngươi, nếu hắn dám không nhận lấy đứa con gái này, ta sẽ không tha cho hắn.
Nghe Hàn phu nhân nói vậy, mối lo lắng của Hàn Mạc suốt dọc đường đi rốt cuộc đã được giải trừ.
Hàn phu nhân lắc mông đi qua, gọi tất cả mọi người lớn bé trong phủ đến một bên, thấp giọng nói một hồi. Thần sắc mọi người trong phủ đều quái dị, lại thấy Hàn phu nhân cầm khăn chỉ tay, nghiêm nghị nói:
-Các ngươi nhớ kỹ cho ta, mọi chuyện phải làm theo lời ta dặn bảo. Nếu có ai để lộ chút sơ hở nào, cẩn thận lão nương lột da đấy.
Mọi người luôn miệng hô vâng.
Hàn phu nhân chỉ vài tên nha hoàn, nói:
-Mấy người các ngươi, nhanh chóng đến phía sau Đông viện thu dọn. Những người khác mau xếp thành hàng chào đón Đại tiểu thư về nhà!
Mấy tên nha hoàn kia vội vàng vào phủ. Những người khác đứng trước phủ xếp thành hai hàng.
Mọi chuyện đã sắp xếp xong, Hàn phu nhân mới liếc mắt nhìn Hàn Mạc, khẽ lắc eo đến bên xe ngựa, dịu dàng nói:
-Tụ nhi, con về rồi, làm mẫu thân nhớ con chết được!
Hàn Mạc nghe giọng nói dịu dàng của Hàn phu nhân, không biết vì sao lại cảm thấy rất xúc động. Bao nhiêu lông tóc trên người dựng đứng cả lên, hắn cảm thấy mẫu thân hắn đích thực là một diễn viên tài năng.
Hàn Mạc vén rèm xe, đỡ Hồng Tụ xuống xe ngựa. Hồng Tụ dọc đường đi đều tập trung an dưỡng, tuy rằng chưa hoàn toàn khỏi hẳn nội thương, nhưng nàng đã có thể đi lại nhẹ nhàng.
Hàn phu nhân thấy dáng vẻ thanh tú của Hồng Tụ, tức thì càng thêm yêu mến. Hàn phu nhân bước lên trước đỡ lấy tay nàng, đôi mắt đỏ hoe:
-Tụ nhi, khổ cho con rồi!
Hồng Tụ dĩ nhiên hơi sợ hãi, rụt người về sau, nép vào trong ngực Hàn Mạc. Hàn Mạc nhẹ nhàng vỗ vai nàng, dịu dàng nói:
-Nha đầu ngốc, mẫu thân đại nhân đang ở đây, muội còn không gọi mẫu thân đi?
Hồng Tụ ngẩn ra, lại thấy Hàn phu nhân hiền lành, tướng mạo xinh đẹp, nhất thời ngỡ ngàng, thoáng trầm mặc, rồi hạ giọng nói:
-Mẫu...Mẫu thân!
Hàn phu nhân thấy vẻ mặt tái nhợt, hết sức đáng thương của Hồng Tụ, lại nghĩ cô nương này thiếu chút nữa vì cứu Hàn Mạc mà bị chết, liền xót xa, nhẹ nhàng ôm lấy Hồng Tụ. Hàn phu nhân nắm tay nàng, nói:
-Tụ nhi, về nhà rồi, chúng ta về đến nhà rồi!
Hàn Mạc và Hàn phu nhân mỗi người nắm một tay Hồng Tụ đi vào trong phủ. Bích Di nương cũng đi lên, Hàn Mạc lại giới thiệu Bích Di nương và Hàn Thấm với Hồng Tụ. Mấy người bao quanh Hồng Tụ, tựa như nàng là đại tiểu thư thực sự vậy.
Hàn Thanh ở bên kia đã giơ tay, cao giọng nói:
-Cung nghênh đại tiểu thư hồi phủ, cung nghênh đại tiểu thư hồi phủ!
Hồng Tụ lớn hơn Hàn Thấm một chút, cho nên được gọi là đại tiểu thư. Hàn Thấm vốn là đại tiểu thư, phải chuyển thành nhị tiểu thư.
Hàn Thanh vừa hô to, những người khác trong phủ đều cung kính cúi người, hô to:
-Cung nghênh đại tiểu thư hồi phủ!
Hồng Tụ vốn vẫn có chút sợ hãi, nhưng được Hàn Mạc cầm tay nàng, cảm giác lo lắng dần biến mất. Mọi người lại ôn hoà cười với nàng, khiến nàng càng thêm ấm lòng, mỉm cười rạng rỡ, xinh đẹp tuyệt trần.
← Hồi 0692 | Hồi 0694 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác