Vay nóng Tima

Truyện:Sáp huyết - Hồi 063

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 063: Phích lịch
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Siêu sale Lazada

Địch Thanh mỉm cười nói:

- Phải không? Vậy ngươi thử hỏi thanh đao trong tay ta xem nó có đồng ý hay không?

Viên kỵ sĩ trầm mặt xuống, lấy trong người ra một vật nói:

- Nếu ngươi muốn thấy chủ nhân của thứ này thì hãy ngoan ngoãn đi với ta.

Địch Thanh nhìn thấy vật đó thì biến sắc. Đan Đan cảm thấy khó hiểu bởi vì thứ mà viên kỵ sĩ kia cầm chỉ là một sợi dây lưng.

Sợi dây lưng màu lam như nước biển, giống hệt như bầu trời xanh trong...

Một cái dây lưng như vậy Đan Đan tiện tay có thể lấy ra cả vạn cái. Nhưng nàng không hiểu tại sao Địch Thanh lại biến sắc.

Địch Thanh thở hắt một cái rồi nói:

- Được! Ta đi theo ngươi. Nhưng Đan Đan phải đi cùng với ta.

Hắn nhận ra sợi dây lưng đó là của Phi Tuyết. Nói như vậy thì nàng đang ở trong tay của Phi Ưng?

Địch Thanh nghĩ tới đây thì nửa mừng nửa lo. Mừng là vì Phi Tuyết không chết. Buồn là vì cho dù Thạch Đà có sợ Phi Ưng, nhưng hắn tới đó có cứu được nàng hay không?

Viên kỵ sĩ thúc ngựa đi về phía Tây. Địch Thanh đành phải đi theo, còn Đan Đan thì bám theo hắn. Thạch Đà ra lệnh cho thủ hạ của mình lui. Chuyện đã tới mức này, Thạch Đà không hề cảm thấy vui sướng mà ánh mắt chứa đầy sự oán độc.

Mọi người xâm nhập vào trong ốc đảo. Địch Thanh thấy xung quanh cây cỏ xanh tốt, thậm chí còn có cả hồ nước thì cảm khái cho tạo hóa thần kỳ. Đi được một lát, tất cả tới trước một cái lều. Mặc dù cái lều đó không đẹp đẽ nhưng rộng lớn. Bên ngoài có mấy người đang đứng trang nghiêm, tay cầm trường thương đứng thẳng. Địch Thanh thấy vậy lại càng thêm đề phòng.

Viên kỵ sĩ kia tới trước trướng liền khách khí mời Địch Thanh:

- Ngươi và Thạch Đà... - Y liếc nhìn Đan Đan rồi nói:

- Thêm cả người này cùng nhau vào đi thôi. Phi Ưng đang ở bên trong.

Tấm màn trướng được vén lên. Địch Thanh liền bước vào bên trong mới phát hiện ra trong đó có hai người đang ngồi. Một người vóc dáng mảnh mai, nghe thấy tiếng động liền mở mắt ra nhìn.

Địch Thanh suýt chút nữa thì kêu lên khi thấy Phi Tuyết quả nhiên còn sống nhưng nhìn nàng không giống như bị cầm tù mà như một vị khách quý thì đúng hơn. Tại sao Phi Tuyết có thể đến được đây và làm thế nào mà quen biết Phi Ưng?

Địch Thanh cố gắng kiềm chế sự thắc mắc mà nhìn về phía Phi Ưng. Hắn bắt buộc phải chú ý tới một người có thể khiến cho Thạch Đà sợ hãi.

Phi Ưng quả nhiên có khí thế của chim ưng. Y chỉ ngồi đó nhìn mà Địch Thanh có cảm giác như bị kim đâm.

Địch Thanh chưa thấy ai có ánh mắt sắc bén như vậy.

Ánh mắt của Phi Ưng quả nhiên so với chim ưng còn sắc hơn. Gã đeo một cái mặt nạ che nửa gò má chỉ để lộ đôi môi và cái mũi như mũi ưng. Gã nhìn Địch Thanh rồi mở miệng nói:

- Ngươi chính là Địch Thanh?

Thái độ của gã mặc dù không lạnh lắm nhưng thực sự là kiêu ngạo. Y kiêu ngạo giống như một con chim ưng bay lượn trên cao, coi thường sinh linh trong trời đất.

Thạch Đà nghe thấy hai chữ "Địch Thanh" thì mí mắt giật giật. Rõ ràng là y đã nghe thấy cái tên đó nhưng y không thể ngờ được người luôn trầm mặc kia là chính là Địch Thanh.

Địch Thanh ở Tây Bắc có chức quan không cao nhưng danh tiếng lại hơn xa nhiều người. Nhất là người Khương thì biết chắc tại thành Thanh Giản có một Địch Thanh.

Chỉ cần nghe thấy hai chữ Địch Thanh, y liền cảm thấy lo lắng.

Địch Thanh nhìn về phía Phi Tuyết mà nói:

- Ngươi có khỏe không?

Hắn không thích Phi Ưng nhưng hắn hiểu Phi Ưng biết mình là Địch Thanh chắc chắn do Phi Tuyết nói.

Phi Tuyết nhìn Địch Thanh rồi dừng lại nơi tay trái của hắn. Tay phải Địch Thanh cầm đao, tay trái lại cầm cái túi nước. Túi nước vẫn còn đầy căng... khiến cho nàng cảm thấy ấm áp.

- Ta... tốt lắm. - Phi Tuyết nói nhẹ nhàng. Âm thanh của nàng mặc dù vẫn lạnh lùng như thế nhưng ánh mắt lại hơi ươn ướt.

Phi Ưng đột nhiên cất tiếng cười, cũng không vì Địch Thanh phớt lờ mình mà nổi giận:

- Ta hỏi thật vô nghĩa, ngươi không cần phải trả lời. Thật ra ngươi đã gặp ta mà ta cũng gặp ngươi. Nhưng ta thật sự không ngờ hai chúng ta lại gặp nhau trong cảnh này.

Địch Thanh cảm thấy hiếu kỳ. Trong trí nhớ của hắn thì dường như chưa gặp người này. Mặc dù Phi Ưng đeo mặt nạ nhưng chỉ cần gặp qua người nào thì không lý do gì mà Địch Thanh không nhớ.

Rốt cuộc thì Phi Ưng là ai?

Tại sao Phi Ưng lại nói từng gặp mà hắn hoàn toàn không có ấn tượng. Mà tại sao hắn lại có cảm giác quen biết đối với tên kỵ sĩ ở bên ngoài kia?

Phi Ưng lại nói tiếp:

- Chúng ta gặp mặt có thể nói là ý trời. Hai chúng ta gặp nhau cũng có cùng một mục tiêu.

Địch Thanh lắc đầu, mỉm cười nói:

- Ta không biết. Nhưng ta và ngươi không có mục tiêu giống nhau.

Ánh mắt lạnh lùng của Phi Ưng biến mất, đột nhiên xuất hiện chút gì đó thương cảm. Nàng mấp máy môi rồi đột nhiên nói:

- Quách Tuân đã chết.

Địch Thanh cảm thấy như bị sét đáng ngang tai, loạng chạng vài cái. Sắc mặt y tái mét, la lên:

- Ngươi nói cái gì?

Ánh mắt của Phi Ưng trở nên ảm đạm nói:

- Quách Tuân đã chết. Quách đại ca đã chết. Chúng ta có chung một mục tiêu là báo thù cho đại ca.

Quách Tuân đã chết?

Địch Thanh tin chắc mình không hề nghe nhầm. Hắn không muốn tin nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Phi Ưng có lý do gì để lừa hắn? Hắn có thể nhận ra được Phi Ưng không hề nói dối.

Quách Đại ca đã chết? Quách đại ca đối xử với hắn như cha như mẹ không ngờ đã chết?

Cha mẹ của Địch Thanh mất sớm, Quách Tuân đối xử với hắn một cách khoan dung và trân trọng. Làm sao mà Địch Thanh không nhớ? Trong suy nghĩ của Địch Thanh luôn coi Quách Tuân như là phụ thân, là huynh trưởng và bằng hữu.

Nhưng làm sao mà Quách Tuân lại chết?

Địch Thanh nghĩ tới đây thì lòng như dao cắt mà kêu lên:

- Tại sao đại ca lại chết? Đại ca chết như thế nào? Ai đánh lén đại ca?

Quách Tuân có võ công cái thế, nếu không bị đánh lén thì không thể chết được.

Trong khoảng khác đó, Địch Thanh không thể bình tĩnh. Trán hắn nổi gân xanh, cánh tay cầm đao cũng kêu lên canh cách.

Lúc này, trong đầu Địch Thanh chỉ có một cái suy nghĩ đó là lấy máu đổi máu. Ai giết Quách Tuân thì hắn nhất định phải giết người đó để báo thù.

Trong những năm qua, Địch Thanh đã thay đổi rất nhiều nhưng sự nhiệt huyết thì vĩnh viễn chưa bao giờ mất.

Địch Thanh đầy sát khí, cũng không để ý tới sự sợ hãi của Đan Đan. Lúc này, trong lòng nàng không chỉ có sự sợ hãi mà còn có đầy sự buồn bã, giống như một con thuyền con bất lực trước sóng dữ.

Tại sao một thiếu nữ mềm yếu như nàng nhưng khi nghe tới Quách Tuân chết lại sợ hãi đến vậy?

Tuy là dưới cái nắng mùa hè, nhưng trong lều vải vẫn lạnh lẽo vô cùng. Địch Thanh mải suy nghĩ tại sao Quách Tuân lại chết, không để ý Phi Ưng nói một câu "Quách đại ca chết rồi"

Địch Thanh gọi Quách Tuân là đại ca là có lý do, nhưng tại sao Phi Ưng cũng gọi Quách Tuân là đại ca? Chẳng lẽ Phi Ưng cũng là bạn tốt với Quách Tuân sao?

Phi Ưng thấy hai tròng mắt đỏ ngầu xúc động của Địch Thanh, ngược lại tỉnh táo hẳn lên, lặng lẽ chờ đợi.

Địch Thanh giận dữ không thôi, đau xót trong lòng xông lên đầu, gọi:

- Phi Ưng, ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, rốt cuộc ai là hung thủ?

Phi Ưng thở dài:

- Chuyện này một lời khó nói hết. Ta đang cảm thấy thế đơn lực cô. May mắn, ngươi đến rồi. Ta cũng tìm một binh sĩ ban đầu tác chiến ở Tam Xuyên Khẩu. Có lẽ ngươi có thể biết chi tiết từ miệng gã.

Địch Thanh lập tức hỏi:

- Gã ở đâu?

Phi Ưng nhìn về phía mảnh lều vải nói:

- Đang ở sau lưng ngươi.

Địch Thanh quay đầu lại nhìn, không khỏi sửng sốt. Lúc nãy hắn tâm tình xúc động, không để ý có một người đang đứng ở lối ra vào lều trại. Mà hắn cũng biết người đó, người đó chính là người trẻ tuổi mà Phi Ưng cứu từ trong sa mạc ra.

Người trẻ tuổi nắm chặt hai nắm tay, vẻ mặt xúc động và tràn đầy đau thương...

Địch Thanh sớm cảm thấy người đó là quân Tống, không ngờ gã lại biết chuyện của Quách Tuân. Hắn khàn giọng hỏi:

- Quách đại ca chết thật rồi?

Hắn rất hy vọng người trẻ tuổi đó có thể phản bác lại hắn. Nhưng thấy người trẻ tuổi đó đang rơi lệ, trái tim hắn như muốn đóng thành băng.

Người trẻ tuổi khóc hỏi ngược lại:

- Ngươi đúng là Địch Thanh ư? Không phải ngươi đã chết ở Bình Viễn rồi sao?

*****

Địch Thanh ngẩng đầu nói:

- Đúng vậy, ta chính là Địch Thanh, nhưng ta chỉ bị thương, không chết.

Lúc nãy hắn khinh thường trả lời câu hỏi của Phi Ưng. Nhưng lúc này, hắn muốn người trong thiên hạ đều biết, Địch Thanh hắn không chết, Địch Thanh nhất định sẽ báo thù cho Quách Tuân.

Người trẻ tuổi nức nở nói:

- Ta biết, ngươi không chết, người như ngươi sao có thể chết chứ? Ngươi chết rồi, ai có thể dẫn dắt quân Tống chống cự Nguyên Hạo?

Địch Thanh lạnh lùng nói:

- Là Nguyên Hạo sao? Là Nguyên Hạo hại chết Quách đại ca?

Người kia nghe thấy tiếng quát hỏi, sắc mặt lộ vẻ sầu thảm, lùi lại một bước, cơ thể run lẩy bẩy. Không phải là gã sợ, mà là gã không thể đối diện vẻ bi ai thống khổ tột cùng trên gương mặt hắn.

Người trẻ tuổi đáp:

- Phải, chính là Nguyên Hạo hại chết Quách đại nhân!

Địch Thanh ngược lại trấn tĩnh hơn, chậm rãi nói:

- Ngươi kể lại tình huống lúc đó cho ta biết... được không?

Trong lòng hắn đang nghĩ, hắn đơn độc một mình, sao có thể giết chết Nguyên Hạo?

Nhưng chỉ cần hắn có chút sức lực, thì sẽ không tha cho Nguyên Hạo!

Người trẻ tuổi móng tay đã cắm chặt vào trong lòng bàn tay, cắn chặt môi, kiên định nói:

- Được.

Sau giọng nói của gã, trong doanh trướng không còn âm thanh khác.

Tất cả mọi người đều im lặng, im lặng nghe người trẻ tuổi kể lại câu chuyện một cách thảm thiết và bi tráng, huyết khí và bất khuất!

Lúc này Địch Thanh mới biết, thì ra lúc hắn xông vào trại Bình Viễn, trại Kim Minh đã thất thủ. Thì ra Trương Ngọc hảo huynh đệ của hắn liều chết xông ra vòng vây, ngược gió đạp tuyết đi Duyên Châu truyền tin. Thì ra Lý Vũ Hanh hảo huynh đệ của hắn vì cứu Trương Ngọc, sớm dâng tặng tính mạng trước một bước.

Địch Thanh không khóc, nhưng trong lòng hắn đang rỉ máu. Món nợ này, không thể dùng nước mắt, nhất định phải dùng máu để thanh toán!

Địch Thanh cũng biết. Trương Ngọc tuy truyền tin tức đến Duyên Châu, nhưng không đợi lúc Phạm Ưng truyền tin ra, đám người Lưu Bình đã thu binh. Có người biết trước, biết Duyên Châu nhất định có nguy.

Lưu Bình, Thạch Nguyên Tôn, Mặc Kỳ Chính, Quách Tuân và Hoàng Đức năm người hồi binh cứu viện, dẫn theo binh lực chỉ hơn mười ngàn, hơn nữa còn là kỵ bộ binh hỗn loạn, mỏi mệt không chịu nỏi. Quân của Lưu Bình từ Khánh Châu vội chạy tới quận Bảo An, giết Thượng Sĩ Môn, rồi trở về Tam Xuyên Khẩu, chạy một mạch năm ngày năm đêm.

Địch Thanh lẳng lặng nghe, lẳng lặng ngước nhìn đơn đao trong tay.

Đơn đao đã bị thủng, nhưng vẫn hiện ra ánh sáng sắc bén...

Người trẻ tuổi lại nói:

- Vốn Bình Viễn vẫn không sao. Không phải quân Đảng Hạng không thể đánh chiếm, mà là Nguyên Hạo lơ là sách lược của quân Tống. Lúc Nguyên Hạo phái binh tấn công hai chỗ Bình Viễn, Hàn Môn. thừa dịp quân Tống thò dầu rụt cổ không dám ra đánh, Nguyên Hạo sớm dẫn đại quân phá Thổ Môn, bằng sự hành quân thần tốc, lợi dụng mấy hàng trăm ngàn nội gian phá trại Kim Minh.

Lý Sĩ Bân tung tích không rõ. Lý Hoài Bảo bị giết. Trại Kim Minh tưởng như tường đồng vách sắt, thật ra sớm đã vỡ nát.

Mà Nguyên Hạo phá trại Kim Minh, không hề dừng lại chút nào. Y dẫn theo tám chục ngàn thiết kỵ, hàng trăm ngàn nội gian Đại Tống nuôi dưỡng, cộng thêm mấy trăm ngàn thương hộ. Tổng cộng có năm trăm ngàn đại quân vây thành đánh viện binh, ngồi đợi đám người Lưu Bình vào tròng.

Mà quân Tống đến viện thành Duyên Châu chỉ cso mười ngàn nười!

Hai quân gặp nhau ở bãi cát Ngũ Long của Tam Xuyên Khẩu. Hoa tuyết thổi nhẹ. Quân Tống dùng trận Yển Nguyệt đối địch, lấy một chọi mười lăm, lấy mỏi mệt đấu với mưu tính sâu xa của quân Đảng Hạng.

Nhưng quân Tống không đầu hàng, không sợ hãi. Bọn họ vẫn chiến đấu ba ngày ba đêm, vì bọn họ có một dũng tướng, tên gọi Quách Tuân.

Quách Tuân kích phát toàn bộ dũng khí và tâm huyết của quân Tống, thế nhưng ngay ngày đầu tiên Quách Tuân đã ngã xuống rồi.

Địch Thanh nghe tới chỗ này, trong lòng ngực đau như kim đâm, đến mức tóc gần như đều dựng thẳng lên. Hắn hận lúc đó mình không có ở đó, hận không thể cùng Quách Tuân kề vai tác chiến. Nhưng hắn vẫn lẳng lặng nghe, hắn muốn ghi nhớ tất cả mọi chuyện, sau đó trả lại toàn bộ.

Không ai ngắt lời người trẻ tuổi. Trong đầu tất cả mọi người đều có cảm xác thảm thiết. Nhưng cũng có người đang nghĩ, người tuổi trẻ này này rốt cuộc là ai, tại sao hiểu rõ cuộc chiến Tam Xuyên Khẩu như vậy? Người này đối với toàn cục quen thuộc như vậy, tuyệt đối không phải là một quân Tống bình thường.

Người trẻ tuổi lại nói:

- Quách Tuân và quân Đảng Hạng tiến hành ba trận chiến. Trận chiến thứ nhất, Quách Tuân lấy kỵ binh phá kỵ binh, lấy tư thế càng nhanh nhẹn dũng mãnh đánh bại người Đảng Hạng. , đánh chết mười ngàn người kẻ địch, đệ nhất lực sĩ người Đảng Hạng, vượt qua sông băng, ngàn quân không dám qua.

Cho dù là Phi Ưng nghe tới đây, ánh mắt cũng sáng lên, gã lẩm bẩm tên của Quách Tuân, đột nhiên buông tiếng thở dài:

- Sao ta không sớm gặp được huynh ấy chứ? Huynh ấy nhất định...

Quách Tuân nhất định cái gì, Phi Ưng không nói tiếp.

Không ai để ý tới lời nói thầm của Phi Ưng, ai cũng nóng lòng muốn biết sau đó thế nào... Kết cuộc đã định, nhưng chuyện của Quách Tuân, chẳng phải là chuyện mà tất cả mọi người muốn nghe sao?

- Quách Tuân lập tức cùng người Đảng Hạng tiến vào trận chiến thứ hai, một mình đấu với Long Dã Vương một trong chín Vương Long bộ Đảng Hạng.

Trong suy nghĩ của quân Đảng Hạng, Long Hạo Thiên giống như thiên thần. Không ai tin Quách Tuân có thể thắng Long Hạo Tiên. Cho dù Quách Tuân thắng Long Hạo Thiên, cũng nhất định trả cái giá đắt. Nhưng Quách Tuân chỉ cần một chiêu, thì đánh chết Long Dã Vương ở dưới mặt sông đã đóng băng.

Quách Tuân tìm đường sống trong cõi chết, phá băng giết địch, uy chấn tam quân.

Địch Thanh nhiệt huyết sôi trào, vội hỏi:

- Vậy... sao đó thì sao?

Người trẻ tuổi đau buồn nói:

- Sau đó người Đảng Hạng biết nếu có Quách đại nhân quân lính tuyệt đối sẽ không đầu hàng. Bọn họ phát động toàn quân, muốn đánh tan quân ta, bọn chúng qua mặt nước ác chiến với chúng tôi ở bờ bắc... Chúng tôi từ sáng sớm đánh đến hoàng hôn, chết và bị thương một nữa, nhưng không một ai lui bước.

Địch Thanh lệ nóng lưng tròng:

- Vậy còn Quách đại ca thì sao? Quách Tuân anh nhưng dù sao cũng là người, chẳng lẽ Quách Quân chết trận ở chiến trường như vậy?

Người trẻ tuổi bi phẫn nói:

- Vốn chúng tôi có cơ hội thắng. Cho dù không có cơ hội thắng, nhưng còn có hy vọng xông ra.

Mọi người kinh ngạc khó có thể tin.

Địch Thanh lẩm bẩm nói:

- Còn có cơ hội gì?

Người trẻ tuổi nói:

- Chúng tôi không thể lui, vì chúng tôi chạy không thoát những kỵ binh đó. Chúng tôi chỉ có thể liều, tiếp tục liều chết, phải tụ tập dưới thành Duyên Châu, mới có cơ hội phản công. Quách đại nhân sớm nghĩ tới điều này. Lưu... đại nhân cũng nghĩ tới rồi, cho nên bọn họ đều đang liều. Vì chúng tôi còn có một sát chiêu chưa sử dụng, chúng tôi còn có "phích lịch"!

Trong đầu Địch Thanh chợt lóe lên tia điện. Hắn từng nghe Quách Tuân nói qua, ""phích lịch"" không phải sấm sét trên trời, mà là một loại hỏa khí mới nhất do đại nội Vũ Kinh Đường của triều đình nghiên cứu chế tạo. Triệu Trinh luôn lo lắng thiết kỵ biên thùy thua xa người Đảng Hạng và người Khiết Đan. Do vậy sưu tầm các loại mét khối từ nhân gian, tập hợp tới Vũ Kinh Đường nghiên cứu hỏa khí, dùng để đối kháng Khiết Đan và thiết kỵ của người Đảng Hạng.

Mà ""phích lịch"" chính là một loại hỏa khí có uy lực nhất mấy năm nay, không ngờ Quách Tuân mang theo ""phích lịch""?

Người trẻ tuổi lớn tiếng nói:

- Quách đại nhân chỉ dẫn theo hơn một ngàn thủ hạ, nhưng mang theo hàng trăm quả "phích lịch". Đến lúc hoàng hôn, chúng tôi đã mệt mỏi, người Đảng Hạng quả thật cũng mệt rồi. Bọn họ không ngờ chúng tôi lại dẻo dai như vậy. Ban đầu bọn họ còn chuẩn bị phát động thêm một vòng xung phong. Lúc này lỗ tai Lưu đại nhân bị tên bắn rớt rồi. Thạch đại nhân bị trọng thương. Vương Tín, Mặc Kỳ hai vị đại nhân cũng đã bỏ mạng...

Địch Thanh nghe tới câu Vương Tín đã chết, trong lòng lại đau xót. Hắn nhớ rõ người đàn ông đã chết trầm lặng ở sa trường đó. Nhưng nếu không có người đàn ông trầm lặng này, Đại Tống sao có thể gìn giữ an bình như ngày nay?

Người trẻ tuổi kích động nói:

- Cho dù Quách đại nhân cũng bị thương không dưới mười chỗ. Nhưng đại ca vẫn chỉnh sửa cờ trống lại, chuẩn bị một trận "phích lịch" cuối cùng. Có Quách đại nhân, chúng tôi sẽ không lui. Lúc đó người Đảng Hạng chen tới, Quách đại nhân xung ngựa lên trước, gậy sắt trên tay đại ca đã bị cong, lại đổi thương thiết, kết quả thương thiết lại gãy, đại ca lại cướp mã giáo, ra sức giết địch, vừa dẫn binh vừa dẫn người Đảng Hạng về tới trên mặt sông.

Phi Ưng im lặng lắng nghe, nghe tới đây, cũng không kìm được khen ngợi:

- Quách đại ca quả là anh hùng đệ nhất thiên hạ. Trong mắt y không còn ưu thương nữa, ngược lại lóe lên ánh hàng quang cháy rực.

Địch Thanh đột nhiên nói:

- Dùng "phích lịch" phá băng, đây là cơ hội cuối cùng.

Hắn đã nghĩ tới cách Quách Tuân xuất chiêu, nhưng hắn lại không hiểu tại sao Quách Tuân thất thủ.

*****

Người trẻ tuổi nói:

- Đúng vậy, lúc Quách đại nhân bức người Đảng Hạng tới mặt băng, thì dùng "phích lịch". Pphích lịch" vừa dùng, mặt sông bùng nổ, nước sông văng lên. Quân Đảng Hạng không kịp đề phòng, đã hoảng loạn bu thành một bầy, chết và bị thương vô số. Lúc đó Quách đại nhân nhân hiệu lệnh tam quân phát động tổng tiến công, lao qua nước sông, xông vào vòng vây của quân Đảng Hạng. Người Đảng Hạng vừa hoảng loạn vừa mệt mỏi. Đây là cơ hội vây phá tốt nhất của chúng tôi. Gã nói tới đây trong mắt lộ ra ánh sáng oán độc, nghiến răng nói:

- Đây vốn là kế sách hay, nhưng vì chúng tôi vốn có hai ngàn quân sinh lực chưa sử dụng, đội người ngựa đó do Hoàng Đức Hòa suất lĩnh, chỉ cần y ra sức vọt lên trước, chúng tôi sẽ không thua.

Sắc mặt Địch Thanh thay đổi lớn, khàn giọng nói:

- Y... không có xông lên?

Người trẻ tuổi cười thảm nói:

- Y chẳng những không xông lên. Ngược lại lúc thời khắc quan trọng nhất, dẫn binh chạy trốn.

Lòng bàn tay Địch Thanh siết chặt, lại nắm rút ra cán đao, cắn răng nói:

- Y... y không hề có chút lương tâm?

- Y quả thật không có chút lương tâm, lương tâm của y bị chó ăn rồi.

Khóe miệng người trẻ tuổi tràn ra máu tươi:

- Y thoát lần này, tuy dẫn đi toàn bộ quân, nhưng lòng quân cũng loạn. Quân Tống sớm mệt mỏi, không có hậu viện, càng ngày càng có nhiều người bắt đầu từ bỏ tác chiến. Ta... Lưu Bình bảo Lưu Nghi Tôn con trai của y đuổi theo Hoàng Đức Hòa, khổ sở cầu xin Hoàng Đức Hòa đừng đi. Ngược lại bị Hoàng Đức Hòa đánh bị thương.

Địch Thanh lẩm bẩm nói:

- Tốt, Tốt! Trong danh sách ta phải giết, lại có thêm Hoàng Đức Hòa.

Người trẻ tuổi tiếp tục nói:

- Quách đại nhân tác chiến trong nước băng, vốn đã giết tam quân Đảng Hạng. Nhưng hậu quân rối loạn, tất cả khổ tâm của người đều trôi theo nước. Lúc này, bộ hạ của Lưu Bình cũng bắt đầu rối loạn. Lưu Bình ra sức chém giết, rút đao chém chết người rút lui, hô lớn vì nước mà chiến, rút lui là chết!

Vì nước mà chiến, rút lui là chết!

Lúc mọi người nghe tới câu nói này, trong lòng đã có chút ý bi thương. Một trận chiến Tam Xuyên Khẩu, chỉ là mấy người Quách Tuân, Vương Tín, Lưu Bình, làm Nguyên Hạo không dám xem thường quân Tống, mà trên chiến trường này cũng chỉ có mấy người này.

Địch Thanh lẩm bẩm nói:

- Vì nước mà chiến, rút lui là chết? Vậy Quách đại ca thì sao?

Người trẻ tuổi nắm chặc hai nắm tay nói:

- Nếu Quách đại nhân đi, không có ai cản được người. Nhưng người vẫn chiến đấu gian khổ trong nước băng, dành lấy cơ hội thoát mạng cho hơn ngàn người. Quân Đảng Hạng không biết phái bao nhiên cao thủ bao vây tấn công người. Cuối cùng người bị bị trúng mấy mũi tên, con ngựa chết thảm, người cũng vùi trong nước băng. Sau đó, người Đảng Hạng đều nói, Quách đại nhân chết rồi. Tình hình đó, làm sao người còn có thể sống?

Khóe miệng Địch Thanh co giật, thấp giọng hỏi:

- Sau đó thì sao?

Người trẻ tuổi buồn bã nói:

- Quách đại nhân chết rồi. Lưu Bình thấy tình thế không ổn, biết xông lên thêm cũng không phá được vòng vây tấn công của người Đảng Hạng, chỉ có thể rút lui. Sự tình sau này, ta vì hôn mê trên chiến trường, không tận mắt thấy. Chỉ nghe nói Lưu Bình tuy thua, nhưng kéo chùn bước tiến của người Đảng Hạng tiến công Duyên Châu, rồi chiến đấu tiếp hai ngày. Cuối cùng cùng với Thạch Nguyên Tôn toàn bộ đều chết trận.

Giọng gã càng ngày càng thấp, trong giọng điệu có vẻ có chút không tự tin. Chẳng lẽ nói gã là vì không có tận mắt thấy, cho nên không dám khẳng định kết cục của Lưu Bình, Thạch Nguyên Tôn.

Cảm giác nhạy cảm của Địch Thanh tới cực điểm, nhưng trong lúc nhất thời không biết nói thế nào. Phi Ưng thản nhiên nói:

- Ta lại nghe nói có chút không giống.

Người trẻ tuổi nhìn Phi Ưng giận dữ nói:

- Ngươi cho rằng ta nói dối sao? Ngươi có thể không tin ta, nhưng có thể nào không tin Quách đại nhân? Gã lạc trong sa mạc, được Phi Ưng cứu ra, vốn đối với Phi Ưng có chút cảm kích. Nhưng lúc này giận dựng tóc gáy, hận không để cùng Phi Ưng đánh một trận. Gã không biết Phi Ưng là ai, nhưng nghe Phi Ưng nói Địch Thanh đến rồi, gã cũng không nhịn nổi mà đến đây đem những gì biết kể qua một lượt.

Đây là khu vực của người Đảng Hạng, nhưng gã không sợ. Chuyện này nói ra cho dù là chết ngay lập tức, gã cũng không để ý.

Phi Ưng sắc sảo nói:

- Ta không dám nghi ngờ nửa đoạn trước của ngươi, nhưng phần sau ngươi nói có vấn đề.

Người trẻ tuổi tỏ vẻ thống khổ nói:

- Có vấn đề gì?

Phi Ưng trốn tránh không trả lời. Hoàng Đức Hòa tháo chạy, làm cho quân Tống bại trận. Nhưng quân Tống dù bại vẫn vinh quang. Bọn họ với mười ngàn người mệt mỏi, ngăn chặn hàng trăm ngàn người ngựa của Nguyên Hạo, đã làm Nguyên Hạo giật mình. Kết cục của quân Tống vốn là thất bại và diệt vong, nhưng bọn họ kéo dài ba ngày, các đường viện quân phía bắc cuối cùng đến kịp. Nguyên Hạo tuy thắng ở Ngũ Long Than Tam Xuyên Khẩu, nhưng là thắng thảm hại. Tổn thất không chỉ gần hai chục ngàn binh ngựa, mà còn niềm tin tất thắng nữa. Thử hỏi y lấy hàng trăm ngàn binh lực bao vây quân Tống, lại dành được chiến thắng khó khăn như vậy, làm sao thủ hạ có thể có thêm quyết tâm tác chiến? Nguyên Hạo nhìn ra điểm này. Đang vây giết Lưu Bình, thì không có định xuống phía nam, cũng không tiến công Duyên Châu, ngược lại lui về trại Kim Minh phòng ngự, lại thuận lấy hai chỗ Bình Viễn, Hàn Môn. Từ đó phía bắc thành Duyên Châu, ngoài thành Thanh Giản ra tất cả đều rơi vào tay của người Đảng Hạng,

Địch Thanh vội hỏi:

- Thành Thanh Giản bây giờ thế nào?

Phi Ưng nói:

- Thành Thanh Giản vẫn đang canh phòng nghiêm mật cố sống chết để giữ thành, Nguyên Hạo không thể phá. Thể diện triều Tống lần này mất hết, đương nhiên sẽ không bỏ chỗ này nữa, sẽ phái binh tiếp viện thành Thanh Giản. Trước mắt Đại Tống và Nguyên Hạo trong giai đoạn giằng co, nhưng biên cương Đại Tống đã đầy rẫy nguy cơ.

Địch Thanh thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ Chủng Thế Thành có dự kiến trước, cuối cùng bảo vệ được vùng biên giới phụ cận Diên Biên.

Phi Ưng lại nói:

- Sau khi Hoàng Đức Hòa trở về Duyên Châu nói với Phạm Ung là Lưu Bình, Thạch Nguyên Tôn tác chiến bất lợi, tang sư nhục nước, đã đầu phục Nguyên Hạo. Phạm Ung tin lời của Hoàng Đức Hòa, vội vàng trốn tránh trách nhiệm, lại tấu chuyện này lên triều đình. Kết quả lúc đó Thánh Thượng nghe xong, vô cùng tức giận, lập tức phái binh bắt toàn bộ cả nhà của Thạch Nguyên Tôn và Lưu Bình, nhốt vào thiên lao, chuẩn bị sau mùa thu xử trảm. Người duy nhất không có bị trách phạt chính là Quách Tuân, tất cả mọi người đều biết tấm gương trung liệt của Quách Tuân, cũng biết Quách Tuân trung thành và tận tâm với Thánh Thượng. Cho dù là hạng bỉ ổi vô lương như Hoàng Đức Hòa e rằng cũng không dám vu oan huynh ấy.

Tất cả mọi người đều rất kinh ngạc, không ngờ chuyện lại có kết quả như thế.

Địch Thanh thất thanh nói:

- Thánh Thượng sẽ không hồ đồ như vậy chứ, sao đó thế nào?

Phi Ưng cười lạnh nói:

- Ngươi thật sự cho rằng Triệu Trinh thông minh? Nếu thông minh làm sao có thể phái Phạm Ung, Hạ Thủ Vân loại người ngu xuẩn như vậy canh giữ biên cương?

Y cao ngạo phi thường, thoạt nhìn ngay cả thiên tử Đại Tống cũng không để vào mắt, nói tiếp:

- Sau đó may mắn có Phạm Trọng Yêm bước lên lục vấn. Bàng Tịch Lực bảo vệ, cộng thêm Ngự sử Văn Ngạn Bác đi tới Duyên Châu, lúc này mới đều tra ra chân tướng sự thật, xử trảm Hoàng Đức Hoà ở dưới thành Duyên Châu. Tuy nhiên, Hoàng Đức Hòa cũng có chuyện không nói sai.

Người trẻ tuổi, trán nổi gân xanh lên, nắm chặt hai nắm tay tiến lên quát:

- Ngươi nói dối, một chữ cũng không tin được.

Phi Ưng thản nhiên nói:

- Y nói Lưu Bình đầu hàng Nguyên Hạo, điểm này ít nhất không có nói sai!

Người trẻ tuổi trừng mắt muốn nứt ra, kêu lên:

- Ngươi nói cái gì? Lưu Bình sao có thể đầu hàng người Đảng Hạng.

Hai mắt gã đỏ ửng, hẳn là vô cùng phẫn nộ.

Phi Ưng nói từng chữ:

- Quách Tuân chết rồi, nhưng Lưu Bình không chết, Thạch Nguyên Tôn cũng không chết. Thiết Bích tướng công Lý Sĩ Bân cũng không chết! Người nên chết không chết, không nên chết lại chết rồi. Lưu Bình bọn họ đều bị bắt ở phủ Hưng Khánh. Theo ta được biết, qua mấy tháng nữa, Nguyên Hạo muốn lập quốc, ngồi ngang với Đại Tống - Khiết Đang, ba phần thiên hạ. Còn những người này đã được phong thưởng, đến lúc đó đều phải quỳ lại xưng thần. Buồn cười Đại Tống còn không biết tin này.

- Ngươi nói láo!

Người trẻ tuổi kích động quát.

Phi Ưng nói:

- Nếu ta nói láo, vậy ngươi vì sao phải kích động?

Người trẻ tuổi lùi lại mấy bước, măt đỏ bừng. Phi Ưng lại nói:

- Ta kỳ thực luôn lấy làm lạ, trong trận chiến Tam Xuyên Khẩu, ngươi đóng vai trò gì?

Người trẻ tuổi sắc mặt trở nên trắng bệch, lui lại một bước.

Mọi người không kìm nổi ngạc nhiên. Nếu người trẻ tuổi này cũng chiến đấu ở Tam Xuyên Khẩu, lại không thẹn với lương tâm, sao phải sợ người khác nói ra thân phận của mình?

Khóe miệng Phi Ưng mang nụ cười tàn nhẫn nhìn chằm chăm người trẻ tuổi, tựa hồ muốn nhìn thấu tâm can gã:

- Ngươi vốn là quân Tống, nhưng trên mặt chưa có khắc chữ, cho thấy ngươi xuất thân không thấp. Ngươi vẫn còn trẻ, võ nghệ tầm thường, đương nhiên là cậy vào phụ công mới có địa vị như ngày hôm nay. Mỗi lúc ngươi nhắc tới Lưu Bình, đều có biểu lộ khác biệt, thái độ đối với y rõ ràng không giống người bên ngoài. Theo ta biết, lúc Lưu Bình xuất chinh, dẫn theo con là Lưu Nghi Tôn tham chiến. Sau đó theo lời triều định, Lưu Nghi Tôn chết trận rồi. Nhưng rõ ràng, Lưu Nghi Tôn không chết, ngươi chính là Lưu Nghi Tôn.

Người trẻ tuổi lui lại một bước, nét mặt tỏ ra hoảng loạn.

Trong lều vải giống như chết lặng. Không biết qua bao lâu, người trẻ tuổi mới nói:

- Không sai... Ta chính là Lưu Nghi Tôn, vậy thì sao?

Gã giơ tay vạch ngực áo ra, lộ ra vết thương chồng chất, kêu lên:

- Ta ở Tam Xuyên Khẩu, dựa vào lương tâm chiến đấu, may mắn không chết, đó không phải lỗi của ta.

Phi Ưng hai tròng mắt lóe sáng:

- Ngươi chính là có lương tâm, cho nên mới muốn đi ngang qua sa mạc tới phủ Hưng Khánh xem Lưu Bình rốt cuộc chết chưa, đúng không? Ngươi thà rằng phụ thân ngươi chết, cũng không muốn ông ta đầu hàng Nguyên Hạo, đúng không? Lần này nếu ngươi thấy Lưu Bình vẫn còn sống, nói không chừng sẽ ra tay giết hại ông ta, đúng không?

Phi Ưng liên tiếp hỏi ba câu, giống như lôi đình ập vào người Lưu Nghi Tôn. Lưu Nghi Tôn chấn động toàn thân, cười thảm nói:

- Ngươi nói đều đúng, nhưng sao ta có thể giết phụ thân của ta chứ? Rốt cuộc ngươi là ai, sao lại biết những chuyện này?

Phi Ưng cũng không trả lời câu hỏi của Lưu Nghi Tôn, nhìn qua bên Địch Thanh:

- Bây giờ tất cả mọi chuyện đều nói hết rồi. Tất cả mối họa đều là một mình Nguyên Hạo gây ra. Chỉ cần loại trừ Nguyên Hạo, mới có thể bảo vệ biên thùy an bình. Ngươi là Địch Thanh, ngươi cho rằng, chúng ta có nên giết Nguyên Hạo báo thù cho Quách đại ca không?

Địch Thanh chăm chú nhìn Phi Ưng nói:

- Đương nhiên là nên! Nếu dùng một mạng của ta đổi lấy mạng của Nguyên Hạo, ta không oán không hận!

Hắn không chú ý tới Đơn Đơn run rẩy như lá đung đưa trong gió, lại nói:

- Nhưng ta tới bây giờ vẫn không biết ngươi là ai, càng không hiểu tại sao ngươi muốn gánh vách gánh nặng này.

Phi Ưng lặng lẽ cười:

- Ta là ai quả thật quan trọng sao? Năm đó Quách đại ca cứu ta một mạng, ta nên trả cho huynh ấy! Lý do này không biết đã đủ không?

Địch Thanh thở dài:

- Đủ rồi... nhưng ngươi có dự tính gì không?

Có hay không có Phi Ưng, hắn cũng phải báo thù cho Quách Tuân. Lúc nghe được tin Quách Tuân chết, Địch Thanh nhất thời không có nghĩ tới Hương Ba Lạp nữa. Tràn đầy trong đầu hắn chỉ còn có một ý nghĩ làm sao có thể giết Nguyên Hạo.

Về phần thành bại hay không, hắn không bận tâm.

Phi Ưng chỉ một ngón tay nói:

- Mưu đồ của chúng ta, đều ở trên người này.

Địch Thanh nhìn qua, kinh ngạc nói:

- Tại sao?

Phi Ưng thở phào một cái nói:

- Ta biết Quách đại ca đã chết rồi, đang nghĩ làm thế nào đối phó Nguyên Hạo. Người này tên gọi Đơn Đơn, nhưng thân phận tuyệt không đơn giản...

Mỉm cười nhìn về phía Đơn Đơn, Phi Ưng nói:

- Đơn Đơn công chúa, nàng hy vọng ta nói hay là tự mình giới thiệu vậy?

Địch Thanh kinh ngạc, không biết thân phận của Đơn Đơn chính là công chúa, nàng là công chúa nước nào?

Đơn Đơn không run rẩy nữa, tiến lên trước một bước, nhìn Địch Thanh nói:

- Ta tên Đơn Đơn, họ Ngôi Danh, Ngôi Danh Đơn Đơn!

Địch Thanh hít vào một hơi, đã mơ hồ hiểu được cái gì, chưa kị nói gì, Đơn Đơn đã buồn bã:

- Nguyên Hạo vốn là đại ca ta, ta và huynh ấy là huynh muội ruột!

Địch Thanh ngơ ngẩn, hắn không ngờ rằng, Phi Ưng lại dám bắt muội muội của Nguyên Hạo. Càng không ngờ rằng, cô gái tinh quái này lại cùng ở Sất Sá tây bắc. Hắn đương nhiên cũng không ngờ, Nguyên Hạo giết Quách đại ca, còn hắn lại cứu muội muội của Nguyên Hạo.

Phi Ưng bên cạnh nói:

- Ta bắt cô ấy, không nghĩ cô ấy có thể thoát ra ngoài, cho nên ta lại bảo Thạch Đà đi bắt. May mắn là... ngươi dẫn cô ấy đến. Chẳng lẽ đây là ý trời, chủ ý của ông trời.

Y lạnh lùng nhìn Đơn Đơn nói:

- Ông trời cũng bảo chúng ta báo thù cho Quách đại ca, cho nên để cô chạy không thoát lòng bàn tay của ta.

Đơn Đơn ngược lại im lặng, thấp giọng nói với Địch Thanh:

- Nếu ông trời muốn ta chết, ta hy vọng có thể chết trong tay của ngài. Ngài cứu ta, lại giết ta, ta và ngài đời này không phải không nợ nhau nữa sao? Trong mắt nàng hiện lớp sương mù mông lung, lúc nhìn Địch Thanh, không cầu xin, không hận ý...

Trong mắt nàng tựa hồ cất dấu điều gì, nhưng tuyệt không phải sợ hãi.

Thạch Đà và Phi Tuyết sắc mặt đều hơi thay đổi, muốn nói lại thôi. Bọn họ dường như nghe ra điều gì từ trong lời nói của Đơn Đơn, nhưng không muốn nhiều lời.

Địch Thanh hiểu rõ từ đầu đến cuối câu chuyện, thầm nghĩ: "Thạch Đà xưng hùng sa mạc Mao Ô Tác, nhưng thấy Phi Ưng thần nhãn lợi hại, khí thế kinh người, hẳn là Phi Ưng dùng vũ lực khuất phục Thạch Đà. Nhưng Thạch Đà thầm bất mãn, là mối họa ngầm lớn. Phi Ưng làm chuyện không từ thủ đoạn, Quách đại ca sao có loại bạn này. Nhưng nếu Phi Ưng không phải bạn của Quách đại ca, sao muốn đối phó Nguyên Hạo chứ?"

Thấy ánh mắt thảm thiết của Đơn Đơn, Địch Thanh thật lâu sau mới quay đầu nhìn Phi Ưng nói:

- Chúng ta muốn giết chính là Nguyên Hạo, chuyện của Nguyên Hạo không liên quan với muội muội của y.

Đơn Đơn mi mắt ươn ướt. Nàng hoàn toàn không ngờ, Địch Thanh lại là người như vậy.

Trong danh trướng mọi người biểu hiện khác nhau. Phi Ưng tay đang vịn mấy chiếc bàn trà thấp, trên tay bỗng dưng nổi gân xanh.

Địch Thanh chỉ cảm thấy áp lực khó nói xông tới, vẫn bình tĩnh nói:

- Ta không biết ngươi vốn là ai. Nhưng ngươi là Phi Ưng, thì nên hét gào trên bầu trời xanh, chứ không phải học kềnh kềnh ăn thịt thối. Ta là Địch Thanh, cho nên ta cho rằng Ngôi Danh Đơn Đơn không nên chết. Nếu Quách đại ca trên trời có linh thiên, đại ca cũng không tán thành ngươi làm như vậy.

*****

Phi Ưng cười lạnh nói:

- Nhưng ngươi biết điều đáng sợ của Nguyên Hạo không? Chúng ta tuy rất hận Nguyên Hạo, nhưng không thể không thừa nhận hùng tài vĩ lược của y. Người này thượng võ, xây dựng ngũ quân, tạo bát bộ, bản thân bản lĩnh khó lường, thuộc hạ là cao thủ như mây, phần nhiều là kỳ nhân dị sĩ, chí tại thiên hạ. Người như vậy, chúng ta tới gần cũng khó, đừng nói ám sát y.

Địch Thanh trả lời:

- Vây ngươi cho rằng người như vậy sẽ vì Ngôi Danh Đơn Đơn từ bỏ tính mạng của mình sao?

Phi Ưng bị kiềm hãm, phản bác:

- Ít nhất chúng ta có thể để y ném chuột sợ vỡ đồ.

Đơn Đơn cười nhạo nói:

- Thì ra tên ngươi là chim ưng, nhưng chỉ là con chuột khoác lác mà thôi.

Trong mắt Phi Ưng lóe lên chớp động, lại buông miệng nói:

- Ngươi dám nói thêm mấy câu... sau này, chỉ sợ không còn nói.

Đơn Đơn im lặng, trong lòng biết mình lưỡi hại thân, không nói điều gì tốt. Bọn họ muốn dùng mình uy hiếp đại ca Nguyên Hạo, tạm thời không giết mình, nhưng tra tấn không thể tránh được. Ở đây ngoại trừ Địch Thanh ra, chỉ sợ người xung quanh đều sẽ không đối xử tử tế với mình.

Phi Ưng thấy Đơn Đơn không nói, trong mắt lại lóe lên phần cổ quái, nói với Địch Thanh:

- Địch Thanh, cho dù ngươi không tán thành kế của ta. Nhưng bây giờ Ngôi Danh Đơn Đơn đã biết dụng ý của chúng ta, cũng tuyệt không thể để cho nàng ta đi.

Địch Thanh hỏi:

- Ngươi có mưu kế gì, chẳng lẽ bắt Ngôi Danh Đơn Đơn, thì có thể ép Nguyên Hạo vào khuôn khổ sao?

Phi Ưng đột nhiên thay đổi đề tài:

- Ngươi có biết bây giờ ai thế vị trí của Phạm Ung không? Trông coi quân Vĩnh Ưng?

Thấy Địch Thanh lắc đầu, Phi Ưng nói:

- Là Hạ Tủng?

Địch Thanh âm thầm thở dài, thầm nghĩ Hạ Tủng cũng là một văn thần, tính chất so với Phạm Ung giống nhiều khác ít. Triều đình đây là đổi thang mà không đổi thuốc, chẳng lẽ Triệu Trinh còn không ý thức được nguy cơ của biên cương sao?

Phi Ưng châm chọc nói:

- Phạm Ung vô năng, hai người một chút ngoại binh cũng không biết. Hạ Tủng người này háo sắc hưởng lạc so với Phạm Ung mà nói hơn hẳn một chút. Việc đầu tiên y làm khi nhậm chức, ngươi biết chứ?

Địch Thanh lắc đầu, trong lòng càng kỳ quái. Thầm nghĩ tại sao Phi Ưng đối với triều đình quen thuộc như vậy. Hơn nữa còn mưu đồ chuyện lớn, sôi sục nhiệt tình.

Đây tuyệt không phải là chuyện mà một tên trộm sa mạc nghĩ tới.

Phi Ưng chậm rãi nói:

- Chuyện đầu tiên Hạ Tủng làm chính là phát ra bảng cáo thị, nói ai chém được đầu Nguyên Hạo, thưởng tiền năm trăm vạn quan.

Địch Thanh sau một hồi lâu mới nói:

- Cái đầu của Nguyên Hạo cũng đáng tiền.

Hắn thầm nghĩ có khi nào Phi Ưng muốn ám sát Nguyên Hạo là vì tiền thưởng không? Thấy Phi Ưng nhướn đôi mắt phấn chấn, Địch Thanh phủ nhận cách nghĩ của mình.

Phi Ưng nói:

- Địch Thanh, ngươi có biết phản ứng của Nguyên Hạo không?

Thấy Địch Thanh không nói, Phi Ưng cười ha hả nói:

- Nguyên Hạo phát một bảng cáo thị đáp lại, người có được đầu Hạ Tủng, tiền thưởng hai quan!

Địch Thanh không thể không khen ngợi nói:

- Nguyên Hạo là tài năng xuất thế. So sánh, ta ngược lại kém cỏi.

Hắn nghĩ, Nguyên Hạo chí tại thiên hạ, chỉ dựa vào hành động này, Hạ Tủng mãi xa không phải là đối thủ rồi. Mình ám sát Nguyên Hạo, so trí tuệ của Nguyên Hạo càng không địch lại. Nhưng chuyện đến nước này, lại không thể không ra tay.

Phi Ưng chậm rãi nói:

- Ngươi nói không sai. Nhưng Tam Xuyên Khẩu đại bại, tuyệt không chỉ mấy người. Muốn trách chỉ có thể trách triều đình tại sao để Phạm Ung lãnh quân. Ta muốn đi ám sát Nguyên Hạo, không phải trí tuệ không bằng, chỉ là sinh không gặp thời mà thôi.

Lúc y nói gấp bốn chữ "sinh không gặp thời", lại thỏa thuê mãn nguyện

- Địch Thanh, ta ngươi nếu có thể nắm chắc tây bắc trong tay, dẫn quân đối kháng người Đảng Hạng, không cần thiết đánh lại Nguyên Hạo!

Địch Thanh nhìn Phi Ưng một hồi lâu:

- Ngươi có lẽ được, ta hơn nửa phần không được

Phi Ưng lắc đầu nói:

- Ngươi chớ kiêm tốn. Trước mắt Đại Tống không có Quách đại ca, người có thể chặn Nguyên Hạo chỉ có một người. Người đó chính là ngươi! Chỉ có điều đáng tiếc, ngươi chiến đấu hăng say hơn một năm, lập công không ít, không bị Nguyên Hạo kìm hãm, nhưng lại bị gia pháp tổ tông Đại Tống những thế hệ vô năng đó kiềm chế.

Địch Thanh im lặng không nói gì, nhưng trong lòng làm sao không cảm thấy được trước mắt không có sức lực, lại không có chỗ dựng võ?

Một tướng vô năng, giết chết ngàn quân. Nhưng triều đình vô năng, hắn dù có lòng vì nước, lại không có chỗ phát huy quyền cước.

Phi Ưng dường như cũng đang suy nghĩ cái gì, nhìn nhìn Phi Tuyết, cuối cùng cười nói:

- Lần này Nguyên Hạo đánh Hạ Tủng, thoạt chừng đã nuốt chửng Hạ Tủng rồi. Nhưng Nguyên Hạo rõ ràng cũng lộ ra nhược điểm.

Địch Thanh nhíu mày:

- Y có nhược điểm gì?

- Y đã kiêu, kiêu binh tất bại!

Phi Ưng tự tin nói.

- Y hoàn toàn không cho rằng vẫn có người dám ra tay với y, cho nên bây giờ là cơ hội chúng ta ra tay. Chỉ cần có thể đánh chết Nguyên Hạo, tây bắc có thể định, bách tính có thể an. Nếu Đại Tống tỉnh ngộ, thu dẹp chỗ cũ cũng là một trong hai ngày tới.

Địch Thanh nghe hào tình vạn trượng của Phi Ưng, cũng biết đã đánh trúng tâm tư của hắn. Nhưng hắn luôn cảm thấy có chút không an.

- Vậy trước mắt, chúng ta nên làm thế nào?

- Tới phủ Hưng Khánh, nhân lúc Nguyên Hạo xưng đế mà ra tay. Cho dù chuyện không thành, chúng ta có Ngôi Danh Đơn Đơn trong tay, cũng giữ được đường lui.

Phi Ưng thận trọng nói.

Ánh mắt Địch Thanh liếc qua Đơn Đơn, rồi nhìn Phi Ưng, lẩm bẩm nói:

- Phủ Hưng Khánh? Xem ra ta không đi không được rồi.

Phi Tuyết không nói, tựa hồ mọi người cũng nghĩ không liên quan đến mình. Nhưng đôi mắt trong suốt đột nhiên có chút gợn sóng, mang theo chút u sầu khó nói.

Bây giờ tây bắc Nguyên Hạo thế lực đã hùng mạnh, thấp thoáng có Khiết Đan, tư thế địa vị ngang bằng Đại Tống.

Địa bàn của Nguyên Hạo lúc này có các nước như bắc có Khiết Đan, đông có Đại Tống, tây có Cao Xương, Quy Tư, nam có Thổ Phiên, Đại Lý. Vì phủ Hưng Khánh tụ tập bách tính thiên hạ, lại chịu ảnh hưởng Đại Tống. Bố cục thành trì xây dựng giống như thành Trường An, Tống Biện Kinh. Chỗ này có Thái Bạch Cư, ở đây có rượu lúa mì. Chỉ cần Biện Kinh có, chỗ này lại cũng bắt chước mười phần.

Địch Thanh đang thầm nghĩ, thấy Phi Ưng hả hê mãn chí, tựa như đối với việc ám sát Nguyên Hạo có định liệu trước. Lúc y hẹn ta đợi ở đây, rốt cuộc là đã tính toán chuyện gì?

Địch Thanh, Phi Ưng định ra kế hoạch ám sát Nguyên Hạo. Địch Thanh và Phi Tuyết lo việc ở phủ Hưng Khánh. Phi Ưng phụ trách chuyện còn lại.

Về phần Đơn Đơn, cuối cùng vẫn nằm trong tay của Phi Ưng. Đơn Đơn ngay cả biểu lộ phản đối không cũng không có, nàng giống như đã nhận lệnh.

Phi Ưng cam đoan với Địch Thanh, không phải lúc bất đắc dĩ, sẽ không làm gì Đơn Đơn. Địch Thanh làm không được nhiều, chỉ hy vọng Phi Ưng thật có thể làm như lời đã nói.

Còn Địch Thanh tới phủ Hưng Khánh, bước tiếp theo làm thế nào, vẫn là một mảnh mờ mịt.

- Phi Ưng bảo ta ở đây đợi, nhưng... cuối cùng muốn dẫn ta đi đâu?

Địch Thanh nghi hoặc. Nếu không phải vì Phi Tuyết, hắn cũng không tới được sa mạc, càng sẽ không tới phủ Hưng Khánh. Đời người biển chuyển không theo chủ ý, có thể dấy lên sóng gió cuồn cuộn.

*****

Phi Tuyết nói:

- Tới đó, ngài tự nhiên sẽ biết.

- Nhưng bây giờ ta không thể cùng cô tới phủ Hưng Khánh nữa.

Địch Thanh khó xử nói.

- Ta biết

- Hành động lần này của ta, kỳ thực ngay cả một chút nắm chắc thành công cũng không có. Nhưng ta nhất định phải ra tay.

Địch Thanh kiên định nói:

- Quách Tuân là đại ca ta, không cần thêm lý do khác, cái này thì đủ rồi.

- Ta biết.

- Ta rất có thể sẽ chết ở phủ Hưng Khánh.

Địch Thanh thần sắc lo lắng. Hắn đang nghĩ, nếu Vũ Thường biết chuyện của hắn, sẽ không phản đối.

- Ai rồi cũng phải chết, ta không quan tâm. Nhưng bất luận chuyện thành hay không thành, trong này hơn phân nửa sẽ loạn. Nếu cô có thể nói cho ta biết nơi phải đi. Chỉ cần ta không chết, ta bò cũng sẽ bò đi. Đời ta, nợ tình ba người. Một là cô, một là Quách đại ca...

Người thứ ba hắn nợ, đương nhiên là nợ Vũ Thường, nhưng hắn không cần nói ra. Chuyện này, hắn muốn dùng cả đời để trả.

Hai mắt tròng mắt Phi Tuyết nhìn Địch Thanh, không hỏi người thứ ba là ai:

- Ta chỉ có thể nói cho ngài biết, chỉ cần ngài không chết, ta sẽ tận lực dẫn ngài tới một nơi. Vì đây là chuyện chủ định trong tính mạng. Nhưng nếu ngài chết rồi, hà tất biết nhiều chuyện.

Ý của Phi Tuyết cũng rất rõ. Người chết như đèn tắt, không cần biết quá nhiều chuyện, rối loạn tâm ý.

Địch Thanh uống cạn một chén, không nói thêm.

Phi Tuyết ngược lại mở miệng nói tiếp:

- Ngài biết Phi Ưng là ai không?

- Ta không biết.

- Vậy ngài biết làm sao để xuống tay ám sát Nguyên Hạo không?

- Ta không biết.

Phi Tuyết châm chọc nói:

- Ngài cái gì cũng không biết, thế mà một mình tới phủ Hưng Khánh, nghe theo sự sắp đặt của Phi Ưng không?

Cô không nói tiếp, nhưng rõ ràng cảm thấy Địch Thanh quá lỗ mãng.

Địch Thanh đột nhiên cười:

- Ta chỉ biết, Phi Ưng và Nguyên Hạo là kẻ thù. Ta chỉ biết, cho dù không có Phi Ưng, ta cũng phải đi phủ Hưng Khánh. Ta chỉ biết, có khi, ta không có quá nhiều lựa chọn. Ta đương nhiên có thể không đi, nhưng sau này ta sẽ hối hận.

- Ngài chẳng khác nào đang đánh cuộc.

Địch Thanh nhìn bát rượu, rượu lúa mạch hơi vàng soi chiếu khuôn mặt hoàn toàn không giống, nhưng vẫn thấy phảng phất nét u buồn.

Tuổi tác có thể thay đổi dung mạo của một người, nhưng không thay đổi được bản tính của một người

- Cuộc đời không phải là đánh cuộc? Địch Thanh phiền muộn nói:

- Mỗi một lựa chọn của ta đều là đang đánh cuộc. Lựa chọn đúng thì đánh cuộc đúng, lựa chọn sai thì bồi thường ít đồ. Nhưng điều đáng buồn là, rất nhiều người không có lựa chọn nào khác.

Phi Tuyết ánh mắt tĩnh lặng lại gợn sóng, hồi lâu mới nói:

- Vậy ta chỉ có thể nói cho ngài biết mấy chuyện. Thứ nhất, tuy đều đánh cuộc, nhưng có người cả đời đều thắng, vì họ suy tính nhiều. Thứ hai, ta sẽ không đánh cuộc theo ngài.

- Còn thứ ba? Địch Thanh hỏi.

Phi Tuyết đứng lên, lạnh lùng nói:

- Điều thứ ba ta muốn nói cho ngài biết chính là Phi Ưng quả thật là kẻ thù của Nguyên Hạo. Nhưng kẻ thù của kẻ thù, chưa chắc là bạn của ngài. Cho nên lần này nếu ngài không chết, ta sẽ đến tìm ngài. Nhưng ngài vì Quách Tuân, ta không có lý do theo ngài đi chết.

Sau khi cô nói xong, xoay người bỏ đi, trong chốc lát, đã không thấy bóng dáng.

Địch Thanh lâm vào trầm tư, suy nghĩ dụng ý của Phi Tuyết, cũng suy nghĩ rốt cuộc Phi Ưng là người thế nào.

Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên, có mấy người đi lên tửu lầu, một người gọi:

- Hầu rượu, nhanh chuẩn bị rượu ngon...

Địch Thanh nghe giọng có chút quen tai, liếc xéo qua, giật mình, máu huyết xông lên, xém chút nữa bóp nát bát rượu.

Hắn không ngờ có thể gặp người quen ở đây. Hắn nhận ra người nói chuyện chính là Cao Đại Danh, vốn là thị vệ trong kinh. Còn người sau lưng y, mắt cao hơn trán, thần sắc kiêu căng, chính là Hạ Tùy con trai của Hạ Thủ Vân Đô bộ thự Duyên Châu.

Hạ Tùy sao có thể đến đây, hơn nữa không kiêng nể gì?

Hạ Tùy cũng không để ý Địch Thanh. Y hoàn toàn không ngờ Địch Thanh sẽ tới phủ Hưng Khánh. Nghe Cao Đại Danh hô lớn, Hạ Tùy chau mày nói:

- Đại Danh, nhỏ tiếng một chút, trong này là phủ Hưng Khánh...

Cao Đại Danh cười theo:

- Trong này tuy là phủ Hưng Khánh, nhưng Hạ đại ca không phải là còn oai phong hơn so với kinh thành à?

Mặt Hạ Tùy có chút màu, kéo cái ghế ngồi gần cửa sổ, đưa mắt nhìn ra con phố dài, trong mắt mang theo ý chờ đợi.

Để tránh phiền phức, lúc ra khoải nhà Địch Thanh không mang theo đao, hắn nhìn quanh quất, thấy bốn người Cao Đại Danh, Tống Thập Ngũ và Uông Minh bên cạnh Hạ Tùy, trong lòng cười lạnh. Mấy người Cao Đại Danh này năm đó đều là thề chết trung thành với Hạ Tùy, thậm chí từng định dẫn dụ Địch Thanh vào tròng. Lần này rõ ràng cùng Hạ Tùy đầu nhập dưới trướng Nguyên Hạo.

Hắn đã biết, cha con Hạ thị đầu phục Nguyên Hạo rồi!

Hắn cũng mơ hồ biết được, quân Tống thảm bại ở Tam Xuyên Khẩu, chính là cha con này ban cho!

Trong lòng Địch Thanh sát khí nổi lên, nhưng vẫn có thể giữ cho tỉnh táo. Mục tiêu của hắn chính là Nguyên Hạo, làm thế nào giết Hạ Tùy mà không rút dây động rừng là chuyện hắn cần phải suy xét tới.

Trong lúc Địch Thanh đang suy tư, Tống Thập Ngũ đã nịnh nọt nói:

- Hạ đại ca, lần này lệnh tôn và đại ca đều lập công lớn. Nhưng Nguyên soái tuy trọng thưởng lệnh tôn, nhưng chỉ cho Hạ đại ca một chức Chỉ huy sứ, có phần quá xem thường không?

Địch Thanh trong lòng thầm hận, tại sao Nguyên Hạo phải trọng thưởng Hạ Thủ Vân? Còn không phải vì năm đó nội gian lớn nhất Diên Biên chính là Hạ Thủ Vân!

Duyên Châu thảm bại, Quách Tuân đã chết, hơn mười ngàn oan hồn quân Tống, đều là do Hạ Thủ Vân bố trí!

Địch Thanh đã chuẩn bị động thủ, đột nhiên nghe Uông Minh nói:

- Trò hay còn ở phía sau. Lần này Dã Lợi Vương muốn Hạ đại ca tới đây chờ, nói không chừng muốn đề bạt Hạ đại ca đấy.

*****

Hạ Tùy quát lên:

- Đừng nói lung tung, nếu bị Dã Lợi Vương nghe thấy, sẽ không tốt.

Y tuy là trách cứ, nhưng trên mặt tràn đầy đắc ý, rõ ràng tin tức này không giả.

Địch Thanh rùng mình, biết Dã Đại Vương chính là Dã Lợi Vượng Vinh một trong chín vương Long Bộ, là trọng thần dưới tay Nguyên Hạo. Y muốn gặp Hạ Tùy? Tại sao y chọn gặp Hạ Tùy ở Thái Bạch Cư?

Địch Thanh kìm nén kích động, vì nghe thấy đầu bậc thang có tiếng bước chân truyền lại. Theo sau đó một người xuất hiện trên lầu. Hạ Tùy quay đầu trông thấy, cuống quít đứng lên nghênh đón:

- Hóa ra là Giám Quân Sử đại nhân, không biết... Vương gia khi nào sẽ tới?

Địch Thanh thấy người đó thân hình nhanh nhẹn dũng mãnh, hai tròng mắt khác hẳn, âm thầm suy nghĩ thân phận của người này. Hắn biết để thuận tiện cho quản lý và điều khiển ngũ quân, giống như thiết đặt quân Mái Hiên của Đại Tống, Nguyên Hạo lấy Hoàng Hà làm giới, chia toàn cảnh là hai bên chái nhà...

Lần này Dã Lợi Vượng Vinh dẫn theo bộ hạ trở về, hơn phân nữa là vì Nguyên Hạo sắp xưng đế, cho nên về thành đô hiệp lại phòng ngự?

Lúc Địch Thanh đang suy nghĩ, Giám Quân Sử đã nói:

- Vương gia đột nhiên bị phong hàn, không thể tới.

Hạ Tùy tràn đầy thất vọng, nhưng vẫn giả bộ ân cần:

- Vậy ty chức... muốn đi thăm Vương gia.

Y và phụ thân Hà Thủ Vân năm đó là thân tín của Thái hậu. Sau đó chuyện biến cung thất bại, tuy Thánh Thượng nói không truy cứu nữa, nhưng cha con Hạ gia bị Minh Thăng Âm hãm hại đưa tới biên thùy. Hạ Thủ Vân đa mưu túc trí, năm đó biết Thiên tử đang tính sổ, trong lòng thấp thỏm, chỉ sợ có một ngày Triệu Trinh sẽ phản bội. Cha con Hạ gia lòng dạ hung ác, lúc này đầu phục Nguyên Hạo. Năm đó bọn họ hô mưa gọi gió ở kinh thành, nhưng bây giờ đối với một Giám Quân Sử, vẫn không dám chậm trễ.

Giám Quân Sử nói:

- Không cần, nhưng Vương gia đã tiến cử ngươi vào Cảnh Vệ quân. Mấy ngày nay điều lệnh sẽ hạ xuống, ngươi chuẩn bị cho tốt đi.

Hạ Tùy mừng rỡ nói:

- Đa tạ Vương gia đề bạt, đa tạ Giám Quân Sử đại nhân. Y biết Cảnh Vệ quân chính là sáu trực ban trong Ngự Vi trong kinh, là một trong ngũ quân. Sáu trực ban trong Ngự Vi giống như trực ban Đại Tống, phải là thân tín của Nguyên Hạo mới có thể vào trong đảm nhiệm. Đãi ngộ tốt, địa vị cao, vẫn đều do người Đảng Hạng đảm nhiệm, không ngờ mình cũng có thể có chỗ đứng ở đó

Giám Quân Sử cười ha hả nói:

- Không cần khách khí, nhưng tới lúc đó... ngươi phải tạ ơn Vương gia.

Hạ Tùy liên miệng vâng dạ. Giám Quân Sứ khách sáo mấy câu với Hạ Tùy, rồi cáo từ xuống lầu.

Hạ Tùy cung kính tiễn người đó xuống lầu, sau đó quay lưng trở lại, trên mặt khó nén được vui mừng, Cao Đại Danh nói:

- Hạ đại ca, lần này đại ca phát đạt rồi, tới lúc đó... đừng quên đề bạt các huynh đệ.

Hạ Tùy cười không ngậm miệng được:

- Nhất định, nhất định.

Mấy người lúc này mới chịu ngồi xuống, lại nghe sau lưng tiếng bước chân vang lên, đều quay đầu lại thấy một người đàn ông đội nón tre đi tới. Hạ Tùy thấy người đó không phải là Giám Quân Sứ, cũng không để ý, mới bảo người hầu rượu mang thức ăn lên. Không ngờ người đàn ông đó lập tức tới trước người của đám người Hạ Tùy.

Hạ Tùy cảm thấy đối phương ý đồ không tốt, bỗng nhiên đứng lên quát:

- Ngươi làm gì?

Người đàn ông đó hé mở khuôn mặt che dưới nón rộng vành, chỉ lộ ra một nụ cười khẩy. Nụ cười ác nghiệt đó giống như chim diều ngạo nghễ, gã nói:

- Ngài là Hạ Tùy đại nhân phải không?

Địch Thanh nhìn thấy nụ cười lạnh của người đó, đã nhận ra đó là ai. Hắn không khỏi kinh hoàng, người này tại sao muốn tìm Hạ Tùy?

Hạ Tùy hơi ngạc nhiên nói:

- Ta là Hạ Tùy, ngươi là ai?

Người đàn ông đó thấp giọng nói:

- "Tu di thiện kiến trường sinh địa..."

Địch Thanh chấn động, Hạ Tùy cả kinh, Cao Đại Danh cũng thất thanh:

- Sao ngươi biết khẩu lệnh này...

Sau đó im lặng, khuôn mặt kinh ngạc nghi ngờ bất định.

Địch Thanh nghe nửa lời nói của Cao Đại Danh, trong đầu chợt lóe lên tia điện, trong nháy mắt đã hiểu rõ nhiều chuyện

Tu di thiện kiến trường sinh địa, ngũ suy lục dục thiên ngoại thiên

Địch Thanh cũng không biết ý tứ của câu nói này. Năm đó Đinh Chỉ huy chính là vì ép hỏi Tiền Ngộ Bản chuyện này mới bị giết. Sau đó Địch Thanh cải trang thành Quỷ Bản muốn tìm ra đáp án, nhưng bị Hạ Thủ Vân làm gián đoạn. Sau này Địch Thanh tuy vẫn còn nghi ngờ, nhưng bận bôn ba chinh chiến nên không rảnh truy cứu nữa. Bây giờ nghe Cao Đại Danh vừa nói, Địch Thanh đã rõ, đây chính là ám hiệu bọn Hạ Tùy dùng để liên lạc.

Diên Biên rất nhiều người đều bị người Đảng Hạng thu mua, Tiền Ngộ Bản cũng là một trong số đó.

Đinh chỉ huy chính là vì phát hiện chuyện Tiền Ngộ Bản cấu kết người Đảng Hạng mà bị giết. Còn Hạ Tùy giết người diệt khẩu, đương nhiên cũng chính là muốn che dấu chuyện Hạ gia cấu kết Nguyên Hạo.

Địch Thanh trong lòng thầm hận, hận mình đoán ra chuyện này quá muộn.

Hạ Tùy mặt cũng tràn đầy nghi ngờ, chậm rãi nói:

- Các hạ là ai?

Y nghe đối phương nói liếng lóng Diên Biên của mình, bụng đầy nghi ngờ, cho rằng đây cũng là người mà năm đó y liên lạc.

Người đàn ông đó kéo cái nón tre trên đầu xuống, cười:

- Ta là... Địch Thanh!

Hai từ này giống như tia sét đánh vào đầu óc Hạ Tùy. Hạ Tùy kinh ngạc thất thố, không khỏi lùi lại một bước. Cao Đại Danh phản ứng trước nhất, tiếng "loang choang" vang lên, rút ra đơn đao, quát:

- Ngươi dám tới...

Đơn đao vừa rút ra, máu tươi lóe lên.

Cao Đại Danh còn chưa nói xong, tay che cổ họng, đã ngã ngửa xuống sàn gác. Cổ họng y máu thịt lẫn lộn, tan nát không còn hình dạng, giống như bị mỏ chim ưng mổ vào.

Trên tửu lầu ồ lên một trận, những người khách uống rượu thấy xảy ra án mạng, lần lượt xuống lầu bỏ chạy. Địch Thanh tuy rất giật mình, nhưng vẫn trấn tĩnh. Lúc người khác bàng hoàng thất thố, hắn đã nhận ra tay áo người đàn ông đó đột nhiên rút ra một vật giống như thiết can, đầu nhọn hoắt, giống như mỏ chim ưng, như tia chớp mổ lên cổ họng của Cao Đại Danh.

Cao Đại Danh chết, Hạ Tùy cực kỳ sợ hãi, thả người lui lại phía sau, gọi:

- Ngươi không phải...

Năm đó y nhận ra Địch Thanh, biết người này không phải Địch Thanh, nhưng y tại sao muốn mạo tên Địch Thanh giết mình, Hạ Tùy nghĩ mãi không rõ.

Dù sao Hạ Tùy thân thủ không kém, hết sức lùi lại phía sau, rút đao ra khỏi vỏ. Nhưng đơn đao Hạ Tùy mới rút ra một nữa, thì cảm thấy lồng ngực đau buốt, khí lực toàn thân đột nhiên bị rút ra ngoài.

Địch Thanh thấy lưỡi đao mỏ chim ưng của người đó sắc bén đâm xuyên qua ngực, cũng khiếp sợ sự ra tay tàn nhẫn nhanh lẹ của người đó.

Nhìn thấy ngực mình máu chảy như suối, trong mắt Hạ Tùy tràn ngập vẻ khủng hoảng, y khàn giọng nói:

- Ngươi... tại sao..

Nhưng máu chảy rất nhanh, Hạ Tùy trước mắt biến thành màu đen, lay động mấy cái, té nhào xuống đất. Trước lúc chết, y đột nhiên trong thấy một đôi mắt, trong đôi mắt đó mang sự mỉa mai, chán ghét và oán hận. Y đột nhiên nhận ra, đó là ánh mắt của Địch Thanh.

Giết y không phải là Địch Thanh, nhưng Địch Thanh ở bên cạnh y. Hạ Tùy suy nghĩ hỗn loạn, không hiểu nguyên do, cuối cùng lăn ngã xuống đất, không còn hơi thở nữa.

Ba người Tống Ngũ Thập cũng ngã xuống. Người đàn ông đó chỉ dùng vũ khí trong tay áo mổ ngực hơn ba người, sắc bén như điện. Lúc năm người Tống Ngũ Thập mất mạng, người đó vỗ vỗ tay, trên tay sạch sẽ, không có nửa vết máu.

Khách uống rượu nhát gan đã bị dọa sợ đến mức đái cả quần. Người đàn ông đó sau khi giết người không vội bỏ đi, giơ tay xé vạt áo của Hạ Tùy làm bút, dùng máu tươi trên ngực của Hạ Tùy làm mực. Trên vách tường trắng tuyết, y viết mấy chữ lớn như rồng bay phượng múa.

- Phản bội người Tống, chết! Kẻ giết người: Địch Thanh!

Địch Thanh nhìn thấy thế không có kinh hãi, chỉ là nhíu mày. Người khác mạo dùng tên của hắn giết người, hắn cũng không hỏi. Sau khi người khác giết người để lại tên của hắn, hình như hắn cũng không phản đối.

Kẻ giết người đó để lại vết tích, ánh mắt liếc hữu ý vô ý liếc nhìn Địch Thanh, đột nhiên dúm môi lại thành cái còi thổi, âm thanh thê lương. Chỉ nghe dưới lầu có vó ngựa vang lên. Địch Thanh ló đầu nhìn qua, thấy một con ngựa khỏe mạnh chạy ra. Người đó đột nhiên nhảy lên, giống như con diều hâu từ trên tửu lầu bay ra, dừng lại trên lưng ngựa. Con ngựa chạy nhanh, trong nháy mắt đã đi xa.

Lúc này, tửu lầu đại loạn, tiếng chiêng nổi lên bốn phía, mới có binh lính xa xa chạy lại.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-119)


<