Vay nóng Homecredit

Truyện:Sáp huyết - Hồi 075

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 075: Vùng đất quỷ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Siêu sale Shopee

Địch Thanh băn khoăn suy nghĩ, nhất thời cũng không đoán được là ai đã đến Hương Ba Lạp. Chủng Thế Hành không có thừa nước đục thả câu, lập tức nói ra đáp án:

- Người kia tên là Triệu Minh.

Địch Thanh sợ run lên, đột nhiên nhớ tới một người, liền la lên:

- Là người tàn tật từng trấn thủ trại Mã Phô, Triệu Minh?

Trong đầu hắn hiện lên một người vì tàn phế mà tự ti. Lúc xây dựng cải tạo thành Đại Thuận, người này chính là phụ trách điều tra địa thế.

Chủng Thế Hành gật đầu nói:

- Đúng vậy, ngươi cũng nhớ rõ y sao? Ta đã tìm hiểu khắp nơi, biết rằng y đã từng tìm ra Hương Ba Lạp, hơn nữa còn đi vào trong đó. Nhưng tính cách người này cổ quái, Hàn Tiếu có lần tiếp cận người này hỏi han, suýt chút nữa cùng y đánh nhau...Vừa rồi ta sợ y nhìn thấy chúng ta nói thầm, đối với ngươi có đề phòng, mới kéo ngươi đến chỗ không có ai này. Ta thấy ngươi nên đi hỏi Triệu Minh, nói không chừng sẽ có hiệu quả.

Địch Thanh thầm nghĩ đến tính cách của Hàn Tiếu, Triệu Minh có thể cùng Hàn Tiếu đánh nhau, đủ thấy Triệu Minh người này rất khó thân cận. Địch Thanh khó hiểu hỏi:

- Ta cũng không quen biết Triệu Minh a. Lúc ta tác chiến, y chỉ một mực im lặng sửa chữa thành. Đúng rồi, làm sao y lại trở thành bộ dáng như bây giờ?

Chủng Thế Hành khẽ thở dài nói:

- Người này kỳ thật cũng rất thảm. Y từng bị đày ngục, sau là được Phạm công phóng ra...

- Y phạm vào tội gì?

Địch Thanh giật mình hỏi.

Chủng Thế Hành nói:

- Nghe nói lúc y ở trại Mã Phô, bởi vì chân què nên người Tống coi thường y. Lại bị quân Tống đoạt lấy vợ, liền giận dữ đi tìm kẻ thù giết. Vết đao trên mặt y chính là do bị người ta chém phải.

Địch Thanh nhớ tới chân của Triệu Minh hơi thót, không khỏi nghĩ tới đại ca Địch Vân.

Những năm gần đây, Địch Thanh với đại ca chỉ gửi thư qua lại. Trong thư, đại ca nói rằng anh ấy sống vẫn tốt, lại còn mới có hai đứa con trai. Nhưng chân của Địch Vân vẫn không thể chữa khỏi. Chuyện này đối với Địch Thanh mà nói, luôn có chút hối tiếc.

Nghe đến Triệu Minh có hoàn cảnh thê thảm như vậy, Địch Thanh cũng có chút rầu rĩ, sau một lúc lâu mới nói:

- Lão làm sao có thể xác định y từng đi qua Hương Ba Lạp?

Chủng Thế Hành nói nhỏ vào tai của Địch Thanh vài câu, sắc mặt của Địch Thanh liền trở nên âm trầm. Một lúc lâu sau mới nói:

- Được rồi, ta biết rồi. Chuyện này ta đi xử lý là tốt rồi. Lão Chủng, đa tạ lão đã giúp đỡ. Đúng rồi, còn việc huấn luyện ngũ sĩ thì sao?

Chủng Thế Hành mặt mày nhăn nhó nói:

- Huấn luyện ngũ sĩ cho ngươi, là công việc rất tốn kém. Nói thực...Ta cũng chỉ làm hết sức thôi. Được rồi, ngươi đi đường bảo trọng.

Dứt lời xoay người rời đi.

Địch Thanh nhìn thân hình hơi chút gầy yếu của Chủng Thế Hành, đột nhiên nói:

- Lão Chủng...

Chủng Thế Hành ngừng bước chân, nhìn lại hỏi:

- Có chuyện gì?

- Trời lạnh, nhớ mặc thêm áo.

Địch Thanh chân thành nói:

- Tây Bắc không thể thiếu lão.

Trên mặt Chủng Thế Hành lộ ra vẻ tươi cười, nhìn Địch Thanh một lúc lâu mới nói:

- Ừ, ta đã biết. Ngươi cũng thế. Đến lúc liều mạng thì cẩn thận một chút. Tây Bắc cũng không thể thiếu ngươi.

Trong mắt hai người đều lộ ra vẻ quan tâm. Sau đó, Chủng Thế Hành gật gật đầu, chậm rãi rời đi. Địch Thanh vẫn đứng đó trầm tư, rồi mới đi đến hướng Triệu Minh.

Trời đã tối, Triệu Minh ở trong lều, không có thắp đèn. Địch Thanh dựa vào cây đại thụ một lúc. Nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, hắn quay đầu lại nhìn, liền thấy Triệu Minh khập khiễng đi tới.

Triệu Minh không nhìn thấy Địch Thanh, chỉ đến cái ghế gỗ ngồi xuống. Lấy bánh mỳ trong lòng chậm rãi ăn. Địch Thanh nhìn sang y, chỉ thấy một bóng hình cô đơn lạc lõng. Nhớ tới những lời của Chủng Thế Hành, nói rằng người này sau khi đi Hương Ba Lạp thì bị gãy chân, nên rất kiêng kị những người khác nói đến ba chữ Hương Ba Lạp...

Địch Thanh nhìn y, không có lên tiếng.

Triệu Minh ăn xong bánh mỳ, sờ soạng trong áo, lấy ra một cái vòng tay, ngơ ngác nhìn. Chẳng biết tại sao, trong mắt đã có giọt lệ...

Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu tới vòng tay kia, hiện lên ánh sáng thê lương, chiếu tới khuôn mặt bi thương của Triệu Minh.

Địch Thanh yên lặng nhìn Triệu Minh hồi lâu, rốt cục vẫn là ngừng ý niệm hỏi han, xoay người rời đi.

Đến bình minh, Địch Thanh mới dậy, liền có binh sĩ đi vào nói:

- Địch tướng quân, Phạm đại nhân mời ngài tới.

Địch Thanh lập tức đi tới lều của Phạm Trọng Yêm, nhìn thấy trong mắt ông ta toàn là tơ máu, còn đang trầm ngâm nhìn hồ sơ. Hắn biết Phạm Trọng Yêm đã cả đêm không ngủ, thấp giọng nói:

- Phạm công, ngài lại một đêm không ngủ, việc gì phải vất vả như vậy? Đại nhân tìm hạ quan có việc gì không?

Hắn biết Phạm Trọng Yêm bận về việc xử lý chính sự ở Tây Bắc. Nhiều khi đều là suốt đêm làm việc. Hắn có chút lo lắng sức khỏe của Phạm Trọng Yêm.

Phạm Trọng Yêm duỗi cái lưng mỏi, mỉm cười nói:

- Vất vả của ta so với các ngươi có là cái gì. Hôm qua ngươi mới ác chiến một trận, ta lại sáng sớm đã gọi ngươi, cũng là bất đắc dĩ.

Ông ta và Địch Thanh cũng không nhiều khách sáo, nói ngay vào điểm chính:

- Ta đã nhìn kỹ những quân văn mà ngươi lục soát được từ Khánh Đa Khắc Dụng. Ta cho rằng, Nguyên Hạo đã làm rất nhiều chuẩn bị. Việc xuất binh là không tránh khỏi. Hơn nữa, mục tiêu lần này của quân Hạ, cũng rất rõ ràng. Chính là muốn tấn công đường Kính Nguyên! Địch Thanh, ngươi có ý kiến gì không?

Địch Thanh hơi chút trầm ngâm, liền nói:

- Nguyên Hạo người này mặc dù tàn bạo, nhưng làm việc rất kiên nhẫn. Lúc trước y đánh Bảo An Quân là thử. Năm trước tấn công quân Trấn Nhung cũng có thể là thử. Mục tiêu của y là ở Lũng Hữu, Quan Trung. Trận chiến ở Tam Xuyên Khẩu, y đã chiếm được một khu vực lớn của Diên Châu. Lần này, y muốn tấn công đường Kính Nguyên, đơn giản là tạo áp lực cho chúng ta. Chuẩn bị cho việc tiến vào Quan Trung sau này! Chúng ta nhất định phải phá hủy mưu kế này của y.

Phạm Trọng Yêm tán thưởng gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: "Chủng Thế Hành đề cử vô cùng tốt. Địch Thanh có dũng có mưu, khó có được chính là suy nghĩ cẩn thận, chu đáo, có cái nhìn đại cục của một đại soái. Qua mấy trận chiến ở thành Bạch Báo, chợ Diệp, thành Kim Thang, có thể thấy phẩm chất đại tướng của hắn. Nên để hắn có thể thi triển hết tài hoa, thiên hạ mới có thể thái bình.

Nghĩ đến đây, Phạm Trọng Yêm nói:

- Địch Thanh, ngươi phân tích vô cùng tốt, có cùng cách nhìn với ta và Chủng Thế Hành. Quân Hạ mặc dù mạnh mẽ, nhưng bọn họ không giỏi công thành. Bởi vậy, bọn họ vẫn hy vọng dụ dỗ chúng ta đến bình nguyên đánh nhau. Chỉ cần chúng ta ứng đối cẩn thận, thì không có gì đáng ngại. Lúc này ở Phu Diên Lộ có Chuyển Vận Sứ - Bàng Tịch Bàng đại nhân cùng Chủng Thế Hành, Chu Mỹ cố thủ, quân Hạ không có cơ hội. Ta phòng ngự ở đường Hoàn Khánh, có sự giúp đỡ của ngươi, chí khí quân đội đang tăng, quân Hạ nhất thời không làm gì được. Các châu cách xa chúng ta như Hi Châu, Hà Châu, lại có Lưu Hỗ liên minh với Thổ Phiên phòng thủ. Nguyên Hạo sẽ không dám chủ động khai chiến với bọn họ. Bởi vậy, bất kể Nguyên Hạo xuất binh đến đâu, ta chỉ lo lắng nhất là đường Kinh Nguyên.

Phạm Trọng Yêm nhăn lông mày lại. Trong lòng ông ta nghĩ, trấn thủ đường Kinh Nguyên - Hàn Kỳ là người tâm cao khí ngạo, Doãn Thù thì chỉ biết lý luận suông. Sau trận thắng ở thành Bạch Báo, Nhâm Phúc cũng có chút kiêu căng, ngạo mạn. Ba người này có tiếng mà không có miếng, nếu giao phong với Nguyên Hạo, chỉ sợ...Ông ta biết Doãn Thù và Hàn Kỳ sẽ không nghe lời của ông ta. Hiện giờ, tình hình chiến trận ở Tây Bắc đang căng thẳng, nói với triều đình chuyện này chắc cũng không ai nghe, thực sự lo chết người.

Địch Thanh biết, sau khi thảm bại ở Tam Xuyên Khẩu, triều đình liền chia hai đường Vĩnh Hưng Quân, Tần Phượng thành bốn đường Phu Diên, Hoàn Khánh, Kính Nguyên, Tần Phượng. Dụng ý của triều đình là, địa bàn của ai thì người đó làm chủ, không đụng chạm đến ai. Thấy Phạm Trọng Yêm khó xử, Địch Thanh hiểu suy nghĩ của ông ta, liền hỏi:

- Phạm công, nếu chúng ta biết dụng ý của Nguyên Hạo, sao không hướng Hàn công bày tỏ. Phạm công tới tìm hạ quan, là muốn hạ quan tự mình đem tin tức này nói cho Hàn công?

*****

Phạm Trọng Yêm khẽ thở dài một cái, chậm rãi nói:

- Địch Thanh, ta vốn biết ngươi không phải là người làm việc theo tình cảm. Ngươi am hiểu về chiến sự, nên những chuyện này ngươi nói là tốt nhất. Đương nhiên rồi, ta cũng có một bức thư. Ngươi đem bức thư này, lập tức khởi hành đi gặp Hàn Kỳ, giao cho gã, đem chuyện hôm nay nói khó với gã, thể hiện rõ chúng ta đã cố hết sức

Trong lòng y lại nghĩ

"Địch Thanh là người điềm tĩnh, Hàn Kì với hắn lại chưa quen biết nhau, chỉ cần Địch Thanh nói chuyện này cho Hàn Kì thì Hàn Kỳ có lẽ phải đề phòng với Nguyên Hạo. Còn về bức thư không biết Hàn Kì có xem hay không?"

Địch Thanh nhận lệnh sau khi suy nghĩ một chút liền nói:

- Phạm công! Lần này ta đi, ngoài việc đem theo một vài thập sĩ đi, còn muốn đem theo một người.

Phạm Trọng Yêm nói:

- Là ai?

Địch Thanh nói:

- Ta muốn đem theo Triệu Minh

Phạm Trọng Yêm có chút kinh ngạc, không hiểu vì sao Địch Thanh lại muốn đem Triệu Minh đi cùng, nhưng gã cũng không hỏi nhiều, chỉ nói:

- Được! Thành Đại Thuận xây cũng sắp xong rồi, Triệu Minh có thể nghỉ ngơi mấy ngày. Ngươi mang theo y đi. Đi sớm về sớm.

Địch Thanh ra khỏi doanh trại, lệnh cho Hàn Tiếu, Qua Binh dẫn một số binh sĩ đi theo đường Kính Nguyên.

Giống như Bát bộ của Nguyên Hạo, binh sĩ của Địch Thanh cũng là những người có khả năng. Tử Phẫn đa phần dùng trong tử chiến, Dũng Lực cho những trận ác chiến, Khấu Binh dùng để chiến đấu khéo léo, Hãm Trận dùng trong xung chiến.

Đãi Mệnh cũng có liên quan tới Hòa Chiến, đều dùng trong bổ chiến. Bộ phận Đãi Mệnh của Hàn Tiếu đa phần đều là người nhanh nhẹn linh hoạt, chuyên khai thác tin tức của người khác.

Hai người Hàn, Qua nhận được lệnh của Địch Thanh, liền nhanh chóng thu xếp. Khi Triệu Minh khập khiễng đi tới, trong mắt khó giấu được sự kinh ngạc như không hiểu tại sao Địch Thanh lại đưa gã đi cùng, gã và Địch Thanh vốn chẳng có mối kết giao gì với nhau.

Địch Thanh chắp tay:

- Triệu huynh, vất vả rồi

Triệu Minh đáp lễ lại, giọng khàn khàn nói:

- Không dám. Nếu Địch Tướng quân muốn thì cứ gọi ta là lão Triệu.

Hàn Tiếu đứng bên cảm giác khẩu khí của Triệu Minh mặc dù lãnh đạm nhưng đối với Địch Thanh cũng có vẻ khách khí. Nếu biết lúc đầu Hàn Tiếu còn cười cợt hỏi Triệu Minh về chuyện Hương Ba Lạp, nhưng suýt chút nữa bị ăn một đấm của Triệu Minh, thì đủ biết tính tình của Triệu Minh cũng không dễ chịu cho lắm.

Địch Thanh gật đầu nói:

- Vậy cũng được, xuất phát thôi.

Hàn Tiếu rời đi trước, Qua Binh xuất phát theo sau, bọn họ đều biết, cái Địch Thanh yêu cầu không phải là bảo vệ, mà là yêu cầu tin tức các loại, để có thể ra những quyết định chính xác.

Hàn Tiếu, Qua Binh phụ trách tin tức, phụ trách tình hình quân sự nhằm đảm bảo cho Địch Thanh không đi nhầm đường, nhanh chóng gặp được Hàn Kì.

Tin tức có được từ Phạm Trọng Yêm là Hàn Kì đang ở Vị Châu. Nhưng đó là tin tức từ mười ngày trước rồi.

Phạm Trọng Yêm đang xây dựng và mở rộng thành Đại Thuận, tích cực phòng bị địch từ hai con đường Hoàn Khánh và Phu Diên, Hàn Kì chỉ có một mục tiêu.

Đó chính là tiến công!

Hàn Kì tuy là một văn nhân, nhưng còn giỏi hơn cả võ tướng. Những ngày vừa qua, Hàn Kì không ngừng chiêu binh mãi mã. Cho dù là Địch Thanh cũng biết được Hàn Kì không bao giờ từ bỏ suy nghĩ sẽ tiến công vào Tây Hạ

Người như Hàn Kì, sao có thể ngồi yên ở Vị Châu này?

Địch Thanh xuất phát từ thành Đại Thuận, nhằm theo hướng Tây Nam của Vị Châu, quả nhiên mới đến nửa đường, Qua Binh đã nhận được tin tức từ Hàn Tiếu rằng Hàn Kì không ở Vị Châu nữa, cụ thể đã đi đâu thì còn đang thăm dò.

Địch Thanh cười khổ, thầm nghĩ công việc truyền tin cũng không dễ làm chút nào. Trên đường Địch Thanh và Triệu Minh cùng đồng hành với nhau, Triệu Minh dường như đang có nhiều tâm sự, luôn cúi đầu, trầm mặc không nói gì.

Lúc này xuân về, trăm hoa đua nở, khắp biên thùy đã sống dậy trở lại. trên đường, trông xa thấy núi trùng điệp, sông chảy dài một dải, trong lòng Địch Thanh chỉ nghĩ, "Phong cảnh đẹp thế này, chỉ sợ chả mấy chốc sẽ lại bị binh đao khói lửa tàn phá. Ta phải hỏi thế nào mới không khiến Triệu Minh phản cảm đây?"

Tuy Địch Thanh dũng mãnh, nhưng suy nghĩ lại sâu sắc. Hắn biết chân của Triệu Minh là do từ sau khi đi Hương Ba Lạp trở về mới bị thương, hơn nữa tất cả những điều không may sau này của Triệu Minh đều liên quan đến cái chân bị thương kia. Hôm qua thấy Triệu Minh đầy vẻ cô đơn, Địch Thanh không đành lòng nhắc lại chuyện cũ, tránh đụng vào vết thương lòng của Triệu Minh.

Không ngờ Triệu Minh bỗng dưng nói:

- Địch tướng quân, ngươi tìm ta có chuyện gì sao? -

Đây là câu nói đầu tiên của Triệu Minh trên đường đi.

Địch Thanh có chút kinh ngạc, không ngờ Triệu Minh lại có thể nhìn ra dụng ý của mình. Hắn liền xoay người xuống ngựa nói:

- Bôn ba lâu như thế, nghỉ ngơi chút đi.

Triệu Minh chần chừ một lúc, rồi mới xuống ngựa, chân khập khiễng bước đi. Thấy Địch Thanh nhìn chân của gã, Triệu Minh cúi đầu nói:

- Ta đi đường không được nhanh nhẹn, làm chậm trễ hành trình của đại nhân.

Địch Thanh thở dài nói:

- Nhìn thấy ngươi, ta lại nhớ tới đại ca của ta. Đại ca của ta cũng bị khập khiếng một chân, nhưng cả đời này, chỉ có huynh ấy chăm sóc ta, chứ chưa bao giờ liên lụy đến ta

Trong mắt Triệu Minh ánh lên sự lo lắng, rồi giây lát vẻ mặt lại trở nên âm thầm. Gã quay đầu đi nhìn về phía xa, khẽ nói:

- Địch tướng quân, ngươi tìm ta, có phải muốn hỏi chuyện Hương Ba Lạp?

Địch Thanh hơi ngạc nhiên, không ngờ Triệu Minh lại nhạy bén đến như thế, nên hồi lâu mới nói:

- Ta vẫn luôn đi tìm Hương Ba Lạp. Nếu ngươi biết chuyện gì, không biết...có thể nói cho ta nghe không?

Địch Thanh lo lắng, cũng không ôm nhiều hi vọng. hắn thầm nghĩ Chủng Thế Hành nói Triệu Minh không muốn nhắc tới những chuyện trong quá khứ, để Triệu Minh mở miệng rất khó, không ngờ Triệu Minh lại nói:

- Được.

Địch Thanh nửa mừng nửa lo, thấy Triệu Minh thần sắc mơ hồ, chỉ có thể nói:

- Vậy đa tạ ngươi

Triệu Minh cười nói:

- Nhưng ta nói cũng chưa chắc đã giúp được cho ngài.

Địch Thanh cảm thấy lòng nặng trĩu. Chỉ thấy ánh mắt Triệu Minh sáng lên chút rồi chậm rãi nói:

- Địch tướng quân chắc cũng không biết, ta sinh ra ở khu giáp Tây Tạng, nên cũng có thể tính là một nửa dòng máu người Tạng. Mẹ ta là người Tạng, cha ta là người Trung Nguyên.

Khuôn mặt xấu xí của Triệu Minh, lộ ra chút hoài niệm.

Địch Thanh tuy rất muốn biết chuyện về Hương Ba Lạp, nhưng thấy Triệu Minh như thế, chỉ lẳng lặng lắng nghe.

- Thực ra khu Tây Tạng lưu truyền rất nhiều chuyện thần thoại, Hương Ba Lạp cũng là một trong nhưng chuyện thần thoại đó, nhưng chưa có ai tìm được nó. Hay có thể nói là.... người đi tìm nó không bao giờ trở về nữa! – Cuối cùng thì Triệu Minh cũng vào đề. Nhưng không biết vì sao, khi nhắc tới Hương Ba Lạp, cơ thể hắn cứ run lên, trong mắt lại có chút kinh hãi.

Địch Thanh nghe đến đây, thấy vẻ mặt của Triệu Minh, trong lòng mơ hồ có chút bất an.

- Năm đó, ta thành thân. Người con gái ta cưới xinh đẹp lung linh. Ai nhìn thấy ta, cũng đều tán dương một câu, nói là ta thật may mắn. Ta cũng thấy như vậy. Ta sống vô ưu vô lo qua ngày, vốn cũng không tham vọng điều gì, nhưng có một ngày...một thương nhân trong tộc tới, nói mình họ Lịch, họ này.... khá kì quái...người đó đúng là kì quái, nói là thương nhân, nhưng ta luôn có cảm giác gã khỏe mạnh thật sự, cứ như một cây thiết chùy vậy.

Địch Thanh nghe Triệu Minh tự nhiên nói đến mấy chuyện phiếm, biết rằng chắc hẳn phải liên quan tới Hương Ba Lạp nên nhẫn nại ngồi nghe. Hắn cũng chưa từng biết tới người họ Lịch này, nhưng nghe qua sự miêu tả của Triệu Minh, cũng cảm thấy có chút kì quái.

Một người, sao lại giống cái chùy được nhỉ?

Triệu Minh tiếp tục nói:

- người đó khá hào phóng, đưa cho Vạn Sự Thông trong tộc một thỏi vàng, bảo gã đi tìm mười tên tiểu tử đi làm, mỗi người mỗi ngày được hai lạng bạc. Hai lạng bạc cũng đủ để người như ta sống thoải mái trong một tháng nên huynh đệ trong tộc, đều hăng hái tham gia. Ta cũng "may mắn" được lựa chọn.

Địch Thanh thấy Triệu Minh nói đến " may mắn", trong mắt tràn ngập sự hối hận, thì biết rằng hai lạng bạc không dễ kiếm như thế.

- Bọn ta xuất phát từ Tây Tạng, thẳng tới Sa châu.

Lúc nói đến đây Triệu Minh thấy sắc mặt của Địch Thanh thay đổi, không nhịn được nói:

- Địch tướng quân! Ngài làm sao thế?

Địch Thanh lắc lắc đầu, trong lòng có chút phấn chấn. Sa Châu! Hương Ba Lạp chính là ở Sa Châu! Nhưng vì sao khi Triệu Minh nói tới chuyện này, trong mắt gã ngoài sự sợ hãi còn mang một nỗi buồn sâu xa.

*****

Triệu Minh không truy hỏi, tiếp tục nói:

- Rất nhiều người vốn không muốn rời khỏi gia tộc, nhưng người họ Lịch kia mỗi ngày trả hai lượng bạc, không hề nuốt lời. Vì số bạc đó, bọn ta đều phải cố gắng, Sa Châu vốn thuộc sở hữu của Quy Nghĩa quân, sau đó bị Tào thị chiếm cứ.

Địch Thanh có nghe Chủng Thế Hành nhắc tới Quy Nghĩa quân, nghe Triệu Minh đặc biệt nhắc tới Tào thị, lại nhớ tới bản đồ Hương Ba Lạp có liên quan tới của Tào thị thì cảm giác như mọi việc đang được xâu chuỗi với nhau.

Sa Châu hoang vu, chuyện cũ kia cũng như cát bụi, không biết che dấu bao nhiêu những nỗi đau xót trong lòng.

Địch Thanh biết, Sa Châu bị người Hán và người Thổ Phiền tranh giành, sau đó mới bị Nguyên Hạo chiếm lĩnh. Có thể nói vùng đất này đã bị quét sạch.

Điều Địch Thanh nghi ngờ chính là, nếu Hương Ba Lạp đúng là ở Sa Châu, trong khi Dã Lợi Vượng Vinh cũng vì nó mà chết, thì tại sao Nguyên Hạo lại phái Dã Lợi Ngộ Khất đi trấn thủ Sa Châu? Bao nhiêu những bí ẩn giằng co không rõ. Triệu Minh tiếp tục nói:

- Bọn ta đến Sa Châu, liền đi về phía núi Tam Nguy. Không lâu sau, chúng ta tới được Đôn Hoàng!

Địch Thanh hơi run, lẩm bẩm nói:

- Đôn Hoàng? Hương Ba Lạp chẳng lẽ lại ở Đôn Hoàng?

Đôn----lớn; Hoàng---Vượng

Đôn Hoàng huy hoàng thịnh vượng có lịch sử lâu đời. Bao nhiêu đời ở Trung Nguyên đã để lại nơi đây những dấu ấn huy hoàng cùng với huyết lệ và truyền thuyết.

- Hương Ba Lạp ở Đôn Hoàng ư? Cũng có thể? - Triệu Minh lẩm bẩm nói.

Địch Thanh cảm thấy thắc mắc, không hiểu Triệu Minh rút cuộc định nói gì

- Sau khi đến Đôn Hoàng, tiến vào trong loạn sơn, nơi đó dường như gần với núi Tam Nguy.

-

Thần sắc Triệu Minh có chút hoảng hốt.

- Tên thương nhân họ Lịch đó cực kì thông thuộc đối với khu rừng núi đó. Gã đưa bọn ta đi xuyên núi vượt rừng, chẳng mấy chốc đã tới vách Tuyệt Bích, ta vẫn còn nhớ đi qua đông Tuyệt Bích, đúng là một sa mạc toàn màu xám. Đỉnh Tuyệt Bích đó, có một thác nước chảy xuống thật sự là bao la hùng vĩ. Bọn ta tới trước một cái bụi cỏ, thương nhân họ Lịch gạt cái bụi có đó ra để lộ một cái hang động ở đó.

Trống ngực Địch Thanh đập thình thịch, vốn định hỏi Triệu Minh nếu tới đó có tìm lại được địa điểm kia không. Nhưng nhìn sắc mặt của Triệu Minh như đang hoảng hốt, hắn đành nén ý nghĩ đó lại.

- Bọn ta thấy một hang động tối tăm, tất cả đều sợ. Không ngờ...tên thương nhân họ Lịch đi vào trước, còn dặn dò bọn ta đi theo sau. Bọn ta thấy gã to gan như thế, nên mới nghĩ động huyệt đó chắc cũng không có gì nguy hiểm, đểu đi vào. Cùng lúc đó bọn ta cũng cân nhắc xem tên thương nhân họ Lịch đưa bọn ta tới đây, rút cuộc có mục đích gì?

Địch Thanh cảm thấy khó iểu nói:

- Lúc đó các ngươi có biết...là sẽ đi đâu không?

Triệu Minh lắc lắc đầu

- Lúc đó không biết, mãi sau đó mới biết. Nhưng dẫu có biết, cũng không thực sự tỏ tường.

Thần sắc Triệu Minh hoảng hốt, câu trước không ăn nhập gì với câu sau, khiến Địch Thanh chỉ biết cười gượng. Nhưng hắn sợ Triệu Minh không nói, nên không dám hỏi.

- Bọn ta cứ theo hang động đó đi, chưa được bao lâu, phía trước bỗng nhiên sáng tỏ, hóa ra là một hang đá rất lớn. Đối diện hang đá, là một huyệt động. Cái hang đá đó chắc hẳn là tự nhiên tạo ra, trên đỉnh lại có một khe nên ánh mặt trời có thể xuyên qua vì vậy mà trong hang đá cũng không tối lắm. Chúng ta mới bước chân vào trong hang đá thì chợt nghe có tiếng người nói:

"Ngươi tới muộn rồi."

Giọng nói của Triệu Minh thay đổi, khiến cho Địch Thanh giật mình, thầm tưởng tượng ra tình cảnh lúc ấy, đột nhiên có người nói, đúng là khiến người ta kinh sợ.

- Thương nhân họ Lịch không hề thấy sợ hãi, chỉ nói " đến muộn còn hơn không đến". Tới lúc này ta mới nhìn thấy bên hang đối diện có một người mặc đồ đen, che mặt cũng bằng khăn đen, chỉ lộ ra hai con mắt sáng quắc đang đứng. Người đó nói’ không ngờ ngươi còn đem theo đám người này. ’ Thương nhận họ Lịch nói’ bọn họ không phải là trợ thủ của ta, ta thì cần gì trợ thủ? " Người kia nhìn bọn ta một lượt với ánh mắt như rắn độc, một lúc sau mới nói ‘ việc ta cần làm, đã làm xong. Việc ngươi phải làm, đã làm tốt chưa?"

Địch Thanh nghe đến đây, trong lòng đã khái quát được tình hình. Thương nhân họ Lịch nhất định phải liên thủ với người trong hang đó để hành động, mới hẹn gặp nhau ở đó, nếu chiếc hang đó có mối liên hệ tới Hương Ba Lạp, việc của hai người này cần phải làm, đương nhiên có liên quan tới Hương Ba Lạp? nhưng thương nhân họ Lịch đưa theo đám người Triệu Minh tới đó để làm gì chứ?

Triệu Minh nhớ lại, cứ như là nói mộng vậy. Giọng nói của y hết sức nhỏ:

- Thương nhận họ Lịch nói’ ta đã kiểm tra kĩ rồi, nhưng không tìm thấy tung tích của Ngũ Long."

Địch Thanh thất thanh nói

- Ngũ Long?

Triệu Minh hơi kinh sợ, định thần lại, thấy sắc mặt Địch Thanh có vẻ kì lạ, hỏi:

- Địch đại nhân, ngươi sao thế?

Địch Thanh lắc lắc đầu nói:

- Không có gì, ngươi...cứ tiếp tục nói đi.

Trong lòng hắn thầm nghĩ:"Vì sao Địch thương nhân lại đi tìm Ngũ Long? Xem ra Ngũ Long chắc hẳn phải có mối liên hệ gì đó với Hương Ba Lạp"

Triệu Minh nhìn Địch Thanh một lúc lâu sau, lại hỏi:

- Người che mặt lạnh lùng nói ‘ không có Ngũ Long, ngươi tới làm gì? Không có Ngũ Long, vào được Hương Ba Lạp cũng không giải quyết được vấn đề gì

Bây giờ Địch Thanh nghe từng câu nói của Triệu Minh mà như sấm rền cuồn, giọng khàn hỏi:

- Tại sao?

Triệu Minh lắc đầu,

- Ta vốn không biết bọn họ nói cái gì, nhưng cuối cùng rồi cũng hiểu, hóa ra nơi đó là Hương Ba Lạp...

Khóe miệng gã lộ rõ ý giễu cợt

- Mọi người đếu nói Hương Ba Lạp đẹp hoàn mĩ, là chốn tiên cảnh trên trần gian, từ trước tới nay ta chưa từng tới nơi nào như thế. Vốn tưởng người che mặt đó nói trêu đùa, nhưng nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của người đó, cảm giác như không phải họ đang đóng kịch. Thương nhân họ Lịch nói: "Nhưng các ngươi cũng phải thử đã chứ."Gã đi tới nói thì thầm bên tai người che mặt mấy câu, người che mặt nhìn bọn ta một lúc lâu rồi nói ‘ cho dù thế nào, ta cũng đợi lâu lắm rồi, thể nào cũng phải thử", gã quát vào mặt bọn ta như vậy.

- Đây là lối vào của Hương Ba Lạp, các ngươi đều đã nghe tới tên này rồi đúng không, chỉ cần vào được nơi này, nguyện vọng của các ngươi sẽ thành sự thật

Gã từ trong người rút ra một túi tiền, vung tay lên, bên trong rơi ra mười viên bảo thạch, nói " đây chính là đồ lấy từ Hương Ba Lạp, các ngươi mỗi người một viên. Một khi đã vào được Hương Ba Lạp, còn có nhiều bảo thạch cho các ngươi lấy, bảo thạch đó đều là trứng của thiên nga, lúc đó mắt ta đều hoa hết cả lên, từ trước tới nay chưa từng thấy cảnh tượng đó bao giờ.

Địch Thanh cau mày nói:

- Người này tự dưng lấy số tiền lớn dụ dỗ các ngươi, không cần phải hỏi, bên trong nhất định có nguyên do.

Triệu Minh cười gượng, thở dài nói:

- Địch tướng quân, ngươi nói đúng, nhưng lúc đó ta nhìn thấy châu báu sao có thể nghĩ được nhiều đến thế? Nghe nói trong hang động có nhiều châu báu, rất nhiều người mắt cứ sáng lên, không đợi dặn dò, đã lần lượt vào trong hang. Thương nhân họ Lịch sớm đã chuẩn bị đuốc, đưa cho bọn ta mỗi người một cây, nói ‘ ai tìm được lối vào Hương Ba Lạp trước, có thể nhận được nửa số tài sản.

Địch Thanh khó hiểu nói:

- Huyệt động kia vẫn chưa phải là lối vào của Hương Ba Lạp sao? Lẽ nào nói.... bên trong còn có động khác?

Triệu Minh gật đầu nói:

- Không sai, cái động đó đúng là thông bốn phương tám hướng, hình như đâm xuyên toàn bộ ngọn núi. Nếu bỗng dưng tiến vào, chỉ e bị lạc đường. Chỉ có điều bên trong lại có công nhân đánh dấu vết, bên tường đá có khắc mũi tên, chỉ phương hướng. đám người bọn ta, cứ theo hướng mũi tên mà vào, đi được vài dặm lộ trình liền.

Địch Thanh ngạc nhiên

- Công trình khai thác núi lớn như thế, lại gần Sa Châu, chỉ có Tào gia của Quy nghĩa quân mới làm được việc này.

Triệu Minh nói tiếp:

- Đi xa như thế, trong lòng bọn ta cũng có chút sợ hãi, muốn trở về, không ngờ đằng trước có một người gọi " bảo thạch, trên vách đá có bảo thạch này. Bọn ta ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy những tảng đá trên đỉnh đầu. tuy chỉ là mấy viên nhưng dưới ánh sáng, cũng rực rỡ lóa cả mắt. đoàn người ồ lên, cứ như bị điên hết cả lên.

Địch Thanh vẫn nghĩ cùng một vấn đề đó, thương nhân họ Lịch đem theo mười người Tạng tới, rút cuộc ẩn chứa dã tâm gì?

- Thương nhân họ Lịch luôn ở phía sau bọn ta, thấy thế nói’ hiếm thấy vô cùng, phía trước chắc chắn còn nhiều bảo thạch nữa’ riêng điều này không cần gã thúc giục, đám người kia không khác gì ong vỡ tổ đuổi theo. Ta mới lấy vợ, nên cũng có phần tham lam, hơi chút do dự, thầm nghĩ nếu lấy được viên đã bảo thạch, đủ tiêu cả một đời. cũng chính vì đang nghĩ thế, nên ta đi chậm hơn họ vài bước chân...

Trên mặt Triệu Minh tự nhiên biểu hiện thê thảm, gã vốn là người xấu xí, đã thế lại càng xấu hơn, Địch Thanh thấy vậy, trong lòng run mình, biết được có chuyện khủng khiếp đã xảy ra.

- Lúc đó sự điên loạn trong hàng lang khó mà diễn tả thành lời được, đột nhiên chân ta mềm nhũn ra, ngã xuống một khe đá bên hành lang. ánh lửa phía trước bỗng nhiên chuyển biến, đột nhiên tắt phụt, chỉ còn lại bóng tối trong hành lang đó.

Hai má Triệu Minh giật giật, thở dốc nói:

- Ngay sau đó, trong hành lang vang lên tiếng rít chói tai, sau đó ta nghe được mấy huynh đệ trong tộc thét lên sợ hãi rằng ‘ đừng bắt ta, đừng bắt ta. ’

Đừng bắt ta!

Triệu Minh gần như dùng toàn bộ sức lực của mình để thốt lên mấy câu đó, âm thanh đó nghe thật thảm thiết, như âm hồn vừa khóc vừa kể lể, tràn đầy sự tuyệt vọng.

Mặc dù là ban ngày, gió xuân ấm áp, Địch Thanh nhìn thấy gương mặt vẹo vọ của Triệu Minh, toàn thân không khỏi lạnh thấu xương.

Đừng bắt ta? Là ý gì đây?

Đầu phía hành lang, đúng là có gì đó cổ quái, lẽ nào ở đó có hồng hoang quái thú, bát trảo bạch tuộc, chỉ trong khoảnh khắc đám người này đều bị bắt? vẫn trong hành lang đó, cũng có những con quỷ chết oan, tới bắt những người sống chuyển thế đầu thai?

Trời đất ảm đạm, khắp nơi là không khí đau thương.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-119)


<