Vay nóng Homecredit

Truyện:Sáp huyết - Hồi 078

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 078: Bố cục
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Siêu sale Shopee

Địch Thanh thẳng đến lều trung quân, Phạm Trọng Yêm nghe nói Địch Thanh trở về, khoác áo bước nhanh ra ghênh đón:

- Địch Thanh, mặt người kia như thế nào?

Địch Thanh bụi sương đầy mặt, Phạm Trọng Yêm hai tròng mắt đầy tia máu, không biết mấy đêm chưa ngủ.

Địch Thanh áy náy nói:

- Phạm đại nhân, tại hạ phụ lòng kỳ vọng của đại nhân. Ngược lại, tại hạ và Hàn Kỳ đã làm một trận ầm ĩ.

Phạm Trọng Yêm trong lòng trầm xuống, Triệu Minh đã lớn tiếng nói:

- Phạm đại nhân, ngài chớ oán giận Địch Đô Giám, nguyên nhân đều là do tiểu nhân.

Địch Thanh cướp lời nói:

- Ta làm ta chịu, có liên quan gì tới ngươi?

Phạm Trọng Yêm nhìn Triệu Minh, lại nhìn Địch Thanh, hiểu được việc này không như ý, nên không có trách cứ gì, chỉ có điều nói:

- Đi vào rồi nói sau. Triệu Minh, ngươi khổ cực rồi, đi về nghỉ ngơi trước đi.

Địch Thanh sau khi vào trướng, không đợi Phạm Trọng Yêm hỏi, hắn liền kể tất cả mọi chuyện xảy ra ở trại Cao Bình. Hắn không thẹn với lương tâm, chỉ nói ra sự thật.

Phạm Trọng Yêm sau khi nghe xong, khẽ thở dài. Địch Thanh có chút bất an nói:

- Phạm đại nhân, tại hạ... Thật sự là có chút kích động.

Phạm Trọng Yêm chăm chú nhìn Địch Thanh, cười khổ nói:

- Ôi... Ta chỉ là khen ngợi ngươi làm sao có thể nhịn được thế? Nếu là ta, nói không chừng còn làm ầm ĩ hơn.

Ông ta chỉ đùa một chút, khó nén được sự lo lắng trong mắt, thầm nghĩ Hàn Kỳ tính khí như vậy, nếu mà dùng binh như thế, chỉ e là không ổn.

Địch Thanh thấy Phạm Trọng Yêm không có bất kỳ trách cứ, nói:

- Chuyện cãi vã không thành vấn đề, vấn đề là làm sao để bảo vệ biên thuỳ mới là quan trọng. Tại hạ cảm giác, Hàn đại nhân cao ngạo như thế, không biết người biết ta, trận chiến này thật nguy hiểm.

Phạm Trọng Yêm gật đầu nói:

- Ngươi nói không sai. Bạch Mẫu Đơn chẳng qua là một thủ đoạn để Nguyên Hạo dò hỏi việc quân cơ. Phú Nghĩa chẳng qua cũng là bị Nguyên Hạo mua chuộc... Con đường Kính Nguyên hôm nay, chỉ sợ nguy cơ tứ phía.

Lời còn chưa dứt, có binh sĩ đã vội vã chạy tới, bẩm báo:

- Phạm đại nhân, Nguyên Hạo lại xuất binh Hoành Sơn, xâm nhập vào đường Kính Nguyên!

Quân Hạ tập trung quân ở Hạ Lan Nguyên! Quân Hạ dấy binh đánh Khấu Cảnh rồi ra lại Hoành Sơn! Nguyên Hạo qua trại Tam Xuyên, muốn tấn công thành Hoài Viễn.

Kính Nguyên lộ khói lửa nổi lên bốn phía...

Mấy ngày hôm nay, tình hình quân sự nóng như lửa, lan đến cả thành Đại Thuận.

Phạm Trọng Yêm không thể thảnh thơi trong phút chốc, liền gọi Địch Thanh tới bàn bạc. Địch Thanh bước vào trong trướng thấy bên trong quân trướng ngoài Phạm Trọng Yêm ra còn có hai người nữa.

Một trong số đó nét mặt buồn khổ, nếp nhăn trên trán giống như đao khắc, trông giống bộ dạng của một người bị thiếu nợ không trả vậy. Nhưng người này khi nhìn thấy Địch Thanh ánh mắt có nét tười cười.

Địch Thanh nhìn thấy vui mừng tiến lên phía trước nói:

- Bàng đại nhân, Địch Thanh bái kiến.

Địch Thanh muốn thi lễ thì bị người này ngăn lại. Người này hỏi thăm Địch Thanh, vẻ mặt buồn khổ trước đó nay đã chuyển thành nụ cười vui mừng:

- Địch Thanh, ta đã nghe nói những việc ngươi làm mấy năm nay, được lắm.

Người này là Bàng Tịch.

Năm đó Địch Thanh bị hàm oan, nếu như không phải Bàng Tịch dốc sức biện minh giúp thì nói không chừng Địch Thanh đã bị khắc chữ lên mặt. Lúc đó Bàng Tịch chỉ là Thôi Quan của phủ Khai Phong mà thôi nhưng cũng chính chức Thôi Quan này đã giống như Phạm Trọng Yêm đứng vững trước những áp lực của triều đình, còn minh oan cho Địch Thanh.

Mấy năm gần đây, Bàng Tịch đã sớm được thăng chức Điện trung Thị Ngự sử là do con người chính trực, nhiều lần không khiếp sợ trước quyền quý, khuyên nhủ Triệu Trinh, được vua và dân chúng gọi là "Thiên tử Ngự Sử".

Sau một trận chiến ở Tam Xuyên Khẩu, triều đình Tống thất kinh. Triệu Trinh mặc dù đã thay đổi cơ cấu ở biên thùy nhưng ngoài Phạm Trọng Yêm, Hàn Kỳ ra thì rất ít người chịu chủ động đi đến nơi biên cương. Hạ Tủng cũng không phải chủ động đến đây, mà là bị Triệu Trinh buộc đến biên thùy.

Bàng Tịch là một trong số ít quan văn ngoại trừ Phạm Trọng Yêm và Hàn Kỳ ra tự xin được đi trấn thủ biên cương. Bàng Tịch lúc này thân là Chuyển vận sử Thiểm Tây, biên cương có chiến tranh, y làm nhiệm vụ chuẩn bị vũ khí quân trang. Thậm chí Bàng Tịch còn kiến nghị Triệu Trinh thắt lưng buộc bụng, giảm bớt chi tiêu hoang phí trong triều đình, lấy số tiền đó để khao quân. Lẽ tất nhiên là Triệu Trinh cho phép.

Biên cương có những người như Bàng Tịch, Phạm Trọng Yêm, Hàn Kỳ thì mới có thể thuận lợi dấy binh chuẩn bị chiến tranh. Địch Thanh sớm đã biết Bàng Tịch đến đây nhưng vì cả hai người đều rất bận rộn nên hôm nay mới gặp mặt.

Nghĩ lại chuyện cũ ánh mắt Địch Thanh và Bàng Tịch hai người không khỏi có chút thổn thức. Mọi người đều ngồi xuống, lúc này Địch Thanh để ý đến vị tướng lĩnh đứng bên cạnh Phạm Trọng Yêm. Người này mặc trang phụccủa Đô Chỉ Huy Sứ, vóc người cường tráng, khuôn mặt đầy những dấu tích xương gió, râu mép giống như cương châm, trông rất nhanh nhẹn.

Địch Thanh trong lòng có chút xao động nói:

- Vị này có phải là Chu Mỹ Chu đại nhân?

Địch Thanh biết ở Phu Diên lộ có một Đô Chỉ Huy Sứ Chu Mỹ, tác chiến linh hoạt, đa dạng. Sau khi trại Kim Minh bị phá, toàn bộ Diên Châu đều do hai người Chu My và Chủng Thế Hành chống đỡ.

Nghe Địch Thanh hỏi thăm, người này cười ha ha nói:

- Ta chính là Chu Mỹ, Địch Thanh, sớm nghe đại danh của ngươi. Người ta thường nói ngươi có dáng dấp của một hung thần ác sát, giống như ma quỷ vậy, hôm nay gặp mặt mới biết tất cả đều là nói bậy.

Câu nói của Chu Mỹ rất thô kệch, ý của y muốn nói Địch Thanh trông rất khôi ngô. Phạm Trọng Yêm, Bàng Tịch nhìn nhau cười, không cho đó là ngang ngược.

Địch Thanh cười nói:

- Lời đồn đại sao có thể tin được? Tại hạ từng nghe Cao đại ca nói, Chu Mỹ Chu đại nhân phong nhã vững chãi, đâu ngờ rằng...

Địch Thanh muốn nói nhưng lại thôi. Chu Mỹ quả nhiên truy đến cùng hỏi:

- Kết quả thế nào?

Địch Thanh cười nói:

- Kết quả tương đương với phong nhã vững chãi.

Phạm Trọng Yêm lại cười, Chu Mỹ vờ giận nói:

- Cao đại ca mà người nói có phải là Cao Kế Long không?

Thấy Địch Thanh gật đầu, Chu Mỹ cố tình coi như không có gì nói:

- Y chỉ có râu rậm hơn ta một chút thôi, ngoài ra không có ưu điểm nào hết, chẳng đáng mà...

Chu Mỹ vừa chuyển đề tài vừa vuốt râu nói:

- Ta ngoài bộ râu cứng hơn người ra thì không có điểm gì đáng để khoe khoang hết.

Dứt lời, y liên tục lắc đầu, khuôn mặt lộ vẻ uể oải nói:

- Sau này nơi biên thùy này là thiên hạ của các người rồi, bớt lời sàm ngôn đi. Phàm đại nhân, đánh như thế nào, cứ phân phó đi.

Phạm Trọng Yêm lẳng lặng chờ Chu Mỹ nói hết, mới nói:

- Chu tướng quân, ưu điểm duy nhất của ta chính là ta không nhiều lời trong lúc mọi người đánh trận. Ở đây xem ra sở trường của Bàng đại nhân là nhiều nhất, hay là mời Bàng đại nhân nói quan điểm của mình.

Nói dứt lời không nhịn nổi cười, trong khi Bàng Tịch thì nghiêm mặt nói:

- Sở trường lớn nhất của ta là có thể đòi tiền. Phạm đại nhân người đừng nghĩ rằng người lấy lòng ta mà ta sẽ cho thêm chút quân trang. Việc đánh trận, hay là hỏi Địch Thanh đi.

Địch Thanh phì cười, có chút vui vẻ.

Quân tình nguy cấp, nhưng mấy người này đều biết điểm tốt của việc điềm tĩnh, thả lỏng, vì thế nên họ thường hay nói chuyện chơi với nhau. Cuối cùng Phạm Trọng Yêm nghiêm mặt lại nói:

- Được rồi, không nói chuyện phiếm nữa. Trước mắt quân tình nguy cấp, Nguyên Hạo tấn công Kính Nguyên lộ, chúng ta ở Hoàn Khánh, nghĩ việc đáng làm thì phải làm, muốn gánh vác cho Hàn đại nhân một phần áp lực. Địch Thanh ngươi nói xem, nên làm thế nào?

Nhưng trong lòng lại nghĩ:

"Ta vốn muốn xuất binh viện trợ cho Hàn Kỳ nhưng Hàn Kỳ lại cho rằng, binh tướng thuộc hạ của y tấn công dù không đủ nhưng để đối phó với sự xâm phạm của Nguyên Hạo thì quá đủ rồi nên từ chối đề nghị của ta. Dù sao ta cũng không quản được Hàn Kỳ nên chỉ mong Hàn Kỳ có thể cầu thắng, ta sẽ tận lực giúp y giảm bớt sức ép."

Địch Thanh nghe Phạm Trọng Yêm hỏi thì cũng không từ chối, thẳng thắn nói:

- Kính Nguyện lộ gặp địch, ta kiến nghị Phạm đại nhân chia quân làm năm đường!

Một lời Địch Thanh nói ra làm kinh động lòng người.

Bàng Tịch nghe vậy thì có chút thất vọng:

- Chia quân làm năm đường? Vậy thì cần phải có bao nhiêu quân trang và lương thảo đây?.

Y nghe Phạm Trọng Yêm nói Địch Thanh là người có tài thiên phú thống lĩnh quân đội, con người trầm tĩnh, vốn rất kỳ vọng nhưng sau khi nghe Địch Thanh nói chia quân làm năm đường giống với Hàn Kỳ nên không khỏi thất vọng.

Chu Mỹ thì nháy nháy mắt, có chút suy nghĩ nói:

- Phải chia binh làm năm đường ư? Ngươi nói ra nghe xem!

*****

Địch Thanh lạnh lùng nói:

- Kỳ thực nói chia quân làm năm đường nhưng thật ra mục đích chỉ có một. Đó là làm quân Hạ bị thiệt hại nặng nề bức Nguyên Hạo phải lui quân, giảm bớt áp lực cho Kính Nguyên lộ, sau đó tùy theo thời cơ mà đoạt lại những vùng đất đã mất.

Chu Mỹ ngạc nhiên cười nói:

- Giỏi lắm! Đây chính là một mục đích sao?

Bàng Tịch nghe thấy chủ trương này thì lại lấy lại được cảm hứng, vội hỏi:

- Địch Thanh, làm thế nào để đạt được mục đích đó?

Địch Thanh nói:

- Hoàn Khánh lộ trước tiên có thể phái một đoàn binh đến trợ giúp Kính Nguyên lộ. Tuy nhiên ta nghĩ mấy ngày tới, Hàn đại nhân đã không ngừng chiêu binh mãi mã, binh lực cũng nhiều nên chắc là sẽ không cần chúng ta phải xuất binh.

Biểu hiện của mọi người đều có chút khác thường, biết những điều Địch Thanh nói đều không sai. Hàn Kỳ vẫn đang giận chuyện Phạm Trọng Yêm không hết sức ủng hộ y nên trận Kính Nguyên lộ lần này, Hàn Kỳ vốn không nghĩ đến việc cho phép đám người Phạm Trọng Yêm tham gia! Tất cả mọi người đều lo lắng về tình huống này.

Địch Thanh lại nói:

- Binh lực ở Kính Nguyên lộ nhiều, Hàn đại nhân nếu thận trọng một chút, theo lý thuyết thì hẳn là không có chuyện gì lớn xảy ra. Vì thế nên việc cho quân đến Kính Nguyên lộ chỉ là phô trương thanh thế mà thôi.

Chu Mỹ ở bên cạnh nói:

- Có phô trương thanh thế thì cũng không thể dọa nổi Nguyên Hạo.

Địch Thanh gật đầu nói:

- Điều này đương nhiên là không thể... nhưng nếu chúng ta đã xuất binh thì cũng nên có cái để báo cáo lại với triều đình.

Phạm Trọng Yêm thở dài, lẩm bẩm nói:

- Tiểu tử ngươi giờ cũng thay đổi rồi.

Địch Thanh nói không sai, bất luận thế nào thì Kính Nguyên lộ và Hoàn Khánh lộ cũng tiếp giáp biên giới. Một khi Kính Nguyên lộ bị tấn công thì Hoàn Khánh lộ cũng phải có hành động, nếu không triều đình nhà Tống sẽ cho rằng Phạm Trọng Yêm không làm gì hết. Địch Thanh được tôi luyện nhiều năm, nên suy nghĩ cũng cẩn thận và chu đáo hơn nhiều.

Địch Thanh nói:

- Còn về bốn lộ còn lại. một lộ do ta dẫn quân, đến thành Đại Thuận, qua Diệp thành, xuyên qua Hoành Sơn đến tấn công Hựu Châu! Vờ bức Linh Châu, quân Hạ nếu biết vùng đất trung tâm của mình gặp nạn thì khó tránh có thể an tâm tác chiến ở Kính Nguyên lộ.

Chu Mỹ trừng mắt nhìn Địch Thanh một hồi lâu rồi đột nhiên giờ ngón tay cái lên chỉ, nói:

- Chiêu vây Ngụy cứu Triệu này của ngươi rất hay nhưng hay hơn nữa là lá gan của ngươi. Từ sau Tào Vĩ mấy năm trở lại đây không có ai dám qua dãy Hoành Sơn. Còn tiểu tử ngươi không chỉ qua đó một thời gian trước mà nay còn muốn đi nữa, đủ can đảm.

Địch Thanh cười nói:

- Nhưng khi ta qua Hoành Sơn thì cũng không thể mang theo nhiều nhân mã.

Chu Mỹ trố mắt nói:

- Ngươi giữ lại quân làm gì?

Địch Thanh cười nói:

- Hai lộ trước một là khuếch trương thanh thế, một là cần binh tinh tướng mạnh, cả hai đều cần quá nhiều binh lực. Hơn nữa Hoàn Khánh lộ còn cần phải xuất lộ binh thứ ba đi đoạt lại trại Kim Minh.

Chu Mỹ, Bàng Tịch nhìn nhau, đều thấy trong mắt nhau sự kinh ngạc.

Phạm Trọng Yêm thì ngược lại vẫn thản nhiên, chỉ hỏi:

- Lấy lại trại Kim Minh? Chúng ta có thể đánh được không?

Hiện tại Trại Kim Minh chính là nỗi đau trong lòng của người Tống. Trại Kim Minh này vốn được mệnh danh là tường đồng vách sắt, nay lại ở trong tay của quân Hạ, ngược lại còn trở thành bức bình phong tấn công Diên châu của quân Hạ.

Đoạt lại trại Kim Minh không còn nghi ngờ gì nữa là một chuyện khiến lòng người phấn khởi, nhưng cũng là một việc vô cùng khó khăn!

Địch Thanh nói:

- Phạm đại nhân đã triệu tập Chu tướng quân, Bàng đại nhân tới đây, tất nhiên không đơn giản chỉ là muốn trợ giúp cho Kính Nguyên lộ. Chu tướng quân trước đây không phải là thường xuyên ở Diên Châu, lần này được Phạm đại nhân gọi đến đây, chắc hẳn là muốn hỏi việc tiến công trại Kim Minh có được hay không?

Chu Mỹ ngẩn người, lập tức lắc đầu nói:

- Khá lắm, thật không thể ngờ. Qua mấy năm nữa, ngươi không chỉ là một Tào Vĩ không đâu?

Mặc dù y không trực tiếp thừa nhận nhưng chắc hẳn là đã nói Địch Thanh đoán không sai.

Ánh mắt Bàng Tịch rất kinh ngạc nhưng hơn thế là sự vui mừng. Y phát hiện Địch Thanh nhìn xa trông rộng hơn nhiều so với tưởng tượng của y. Địch Thanh sớm đã không còn là một Địch Thanh hay đánh lộn mà không nghĩ đến hậu quả của năm đó nữa. Dưới sự mài dũa của sương gió, đao kiếm không những không làm mất đi nhiệt huyết của Địch Thanh mà còn mãi cho hắn sự lợi hại, sắc bén.

- Vậy theo ý của ngươi thì trại Kim Minh có thể đánh hay không?

Phạm Trọng Yêm trầm giọng nói.

Địch Thanh lắc đầu nói:

- Không thể đánh!

Mọi người lại ngẩn người ra, đều hỏi:

- Đã không thể đánh thì vì sao phải xuất quân?

Địch Thanh trả lời:

- Nguyên Hạo tuyệt đối không phải người tầm thường, y rất đề phòng Phạm đại nhân. Nếu như y xuất quân Kính Nguyên lộ, hẳn là sẽ nghĩ chúng ta nhất định phản công lại. Trại Kim Minh cảnh giới nghiêm ngặt, quân lực dư dật, cứ cho là chúng ta dồn hết binh lực vào Diên Châu thì cũng không có khả năng đánh được trại Kim Minh. Nếu một trận không thắng thì công sức góp nhặt nhiều năm nay coi như tiêu tan sạch.

- Vậy thì làm sao?

Phạm Trọng Yêm mỉm cười nói.

Địch Thanh suy nghĩ nói:

- Ta tấn công Hựu Châu, buộc binh lực của chúng phải lui về, khi đó bên Hoàn Khánh lộ lại tiếp tục xuất thêm một đội nhân mã nữa khuếch trương thanh thế tấn công trại Kim Minh. Thanh thế này nhất định phải làm cho đủ, nếu quân coi giữ Hoành Sơn đặt toàn bộ tuyến phòng ngự ở trên Hựu châu và trại Kim Minh thì cơ hội của chúng ta đã đến rồi.

Ánh mắt Chu Mỹ lấp lánh, cố là ra vẻ lãnh đạm nói:

- Cơ hội gì?

Địch Thanh nói từng chữ một:

- Cơ hội tiến đánh trại Thừa Bình Tuy Châu! Trại Thừa Bình đã ở tại Tuy Châu, chúng ta muốn hạ trại Thừa Bình thì ý nghĩa của nó cũng quan trọng như thành Đại Thuận vậy! Khi chúng ta vờ tấn công trại Kim Minh, có thể mời Chu đại nhân dẫn lộ nhân mã thứ tư chặn lại viện binh của trại Kim Minh, một lộ binh khác giết ra từ thành Thanh Giản đánh hạ trại Thừa Bình, thì hình thành thế hợp vây đối với trại Kim Minh.

Ba người Phạm Trọng Yêm, Bàng Tịch, Chu Mỹ nhất tề cười lớn, cùng nói:

- Được! Được!

Ba người cười hết sức phấn khởi, Phạm Trọng Yêm nhìn Bàng Tịch và Chu Mỹ nói:

- Các người thua rồi!

Bàng Tịch hừ một tiếng nhưng không giấu nổi vẻ vui mừng trong ánh mắt:

- Thua thì thua, tai còn sợ thua không được sao?

Địch Thanh thấy thế không hiểu ra sao nói:

- Phạm công, có chuyện gì thế, lẽ nào ta nói sai ở đâu sao?

Nếp nhăn trên khóe mắt Phạm Trọng Yêm dường như đang cười:

- Ngươi không nói sai gì hết.

Thấy Địch Thanh vẫn không hiểu gì hết, Phạm Trọng Yêm liền giải thích, nói:

- Bàng đại nhân và Chu tướng quân đã đến từ rất sớm, ta với bọn họ đánh cược, chủ ý của ngươi sẽ gần giống như của bọn họ nhưng họ không tin. Kết quả là... bọn họ đã thua.

Bọn họ thua rồi.

Khi Phạm Trọng Yêm nói ra mấy chữ này, ánh mắt y trần đầy niềm vui sướng. Y khác với Hàn Kỳ, Hàn Kỳ luôn cho rằng mình tài cao hơn trời, không tin một võ tướng thì có thể có bản lĩnh gì. Phạm Trọng Yêm mặc dù khiêm tốn, không bằng nhưng y có thể khiến cho thuộc hạ của mình dốc hết tài năng.

Bàng Tịch, Chu Mỹ cho dù đã thua nhưng khuôn mặt vẫn rất vui vẻ. Địch Thanh đã hiểu, thì ra chủ ý của mình với những người như Bàng Tịch không hẹn mà gặp, trong lòng thấy rất khoái trá.

Tuy Châu nằm ở phía bắc của Diên Châu, vốn là khu vực phía đông Hoành Sơn của người Hạ. Nếu như đánh hạ được trại Thừa Bình thì ý nghĩa của nó cũng giống như việc lập nên thành Đại Thuận vậy. Từ đó về sau, trại Thừa Bình và thành Đại Thuận như hai thanh đao nhọn chọc vào địa bàn của người Hạ.

Nếu trại Thừa Bình bị phá thì trại Kim Minh sẽ trở thành cô trại. Đến khi đó không cần quân Tống phải đánh làm sao thì người Hạ không có tiếp viện ắt sẽ tự lui.

Từ thành Đại Thuận có thể qua Hoành Sơn để tấn công Hựu Châu biên giới nước Hạ. Từ Tuy Châu nghiêng xuyên qua Hoành Sơn có thể trực tiếp đánh Ngân Châu của nước Hạ.

Phạm Trọng Yêm mặc dù vẫn luôn thủ vững nhưng từ trước tới nay chưa bao giờ từ bỏ suy nghĩ tiến công trong đầu!.

Nếu Địch Thanh đã đưa ra ý chiếm trại Thừa Bình trước thì những ý kiến khác không cần phải nhiều lời.

Trên khuôn mặt sầu lo của Bàng Tịch nở nụ cười vui vẻ, nói:

- Địch Thanh, Phàm Công nói người nhất định sẽ có cách nghĩ giống như thế, nhưng ta với Chu Mỹ không tin nên liền đánh cược với y. Không ngờ ta đã thua Long Đoàn trà mà Thánh thượng ban cho...

Hai hàng lông mày Bàng Tịch động đậy, y vui vẻ nói:

- Tuy nhiên những lá trà này, thua mà làm cho người ta thấy vui mừng!

Nói dứt lời lại cười ha ha.

Mọi người đều cười, chỉ có Phạm Trọng Yêm hơi chút cau mày, thầm nghĩ:

"Hiện nay Hoàn Khánh, Phu Diên Lộ đã đồng tâm hiệp lực, đó là một việc tốt. Chỉ cần tiếp tục như thế, tất sẽ có một ngày thu hồi được khu vực đông Hoành Sơn, tiến vào biên giới nước Hạ. Nghe nói, thánh thượng không hài lòng về hỗn loạn trong triều, kiên quyết muốn tiến thủ. Tình thế cao này đem đến nhiều lòng tin cho một người thiếu quyết đoán do dự như thánh thượng. Tuy nhiên... Hàn Kỳ không thay đổi bản tính kiêu ngạo.. chỉ mong rằng y không để thua trận này, nếu không thì...

*****

Trong chốc lát lấy lại tinh thần, Phạm Trọng Yêm nói:

- Địch Thanh tiếp lệnh... ta lệnh cho ngươi mang theo nhân mã tiến đánh Hạ Lan Nguyên, quấy rối biên giới nước Hạ, cứ việc mạnh tay thi hành, nhất định phải cho quân Hạ một đòn trí mạng!

Địch Thanh lập tức nhận lệnh, điểm binh xuất chiến, đem theo khinh kị binh nghìn đao, tụ hội hàng nghìn sát ý, thẳng tiến Hoành Sơn.

Hoành Sơn dĩ nhiên vẫn nằm trong tay quân Hạ, những Hoành Sơn quanh co dài tới nghìn dặm vì thế nhất định sẽ có nơi quân Hạ không coi giữ tới. Chủng Thế Hành có nhiều năm buôn bán qua đó, đã ghi chép lại các nơi địa thế của Hoành Sơn, lại cộng thêm những điều tra của Đãi Mệnh bộ thuộc hạ của Địch Thanh, nên Địch Thanh đã nắm rất rõ địa thế của Hoành Sơn. Địch Thanh dẫn quân đi theo con đường mòn, xuyên qua Hoành Sơn, đã tới gần Hạ Lan Nguyên.

Hạ Lan Nguyên nằm ở phía tây bắc Hoành Sơn, có một dãy núi ngăn cách với Diệp thành. Trên đỉnh Trường Thành nhìn ra xa, nó rất gần với hai vùng Hồng châu và Hựu châu của nước Hạ.

Quân Hạ tập hợp binh lực xâm nhập vào biên giới nước Tống, phần lớn được tập hợp ở Hạ Lan Nguyên, lại xuyên qua Hoành Sơn quyết định hoặc nam hạ đánh Kính Nguyên lộ hoặc đông tiến đánh Hoàn Khánh, hay là lên phía bắc đánh Diên Châu.

Thành Bạch Báo bị hủy, thành Kim Thang bị phá, Diệp thành đại loạn, sự nổi dậy của thành Đại Thuận đã làm thay đổi cục diện Hoàn Khánh lộ.

Trước đây Hoàn Khánh lộ phần nhiều là phòng ngự bị động, đến nay, do quân Tống đoạt lại một vài địa thế thì đã chủ động xuất kích.

Địch Thanh thân mang trọng trách. Mặc dù hắn không có trách nhiệm tiến đánh trại Thừa Bình Tuy Châu nhưng nhiệm vụ của hắn còn gian khổ hơn nhiều so với việc đích thân dẫn quân đánh trại Thừa Bình.

Hạ Lan Nguyên địa thế rộng rãi, có thể tập hợp nghìn quân, là đường giao thông quan trọng cho quân Hạ xuất quân, vì thế có quân đội hùng hậu canh gác, nên không một ai nghĩ rằng quân Tống lại cả gan dám hạ động thủ với Hạ Lan Nguyên.

Địch Thanh có cái gan đó, hắn tuyên chiến là bởi vì người khác không ngờ đến!

"Quan ải xưa nghìn dặm, cuộc sống Kinh Cức Trung Nguyên, Khương địch khúc chia ly, Trường Thành dưới trăng sáng."

Dưới ánh trăng sáng chiếu rọi, trường thành của dãy trường thành càng hiện ra vẻ rách nát tả tơi. Trường Thành này vốn là bức thành che chắn của người Trung Nguyên đề phòng ngoại tộc xâm lấn, đến nay bị người Đảng Hạng chiếm cứ. Nguyên Hạo tất nhiên không hề để mắt tới việc tu sửa lại Trường Thành, y chỉ muốn thiết kỵ của mình có thể bước ra vùng lãnh thổ rộng rãi như thế, tạm thời không cần suy nghĩ tới việc phòng thủ.

Địch Thanh ngồi trên hòn đá cao, nhìn trăng sáng trên bầu trời, từ góc độ của hắn mà nói có thể thấy, tàn tích phá hủy của Trường Thành trên đỉnh núi.

Ở nơi xa, Hàn Tiếu chạy lại, trên khóe miệng mặc dù vẫn còn nụ cười nhưng khuôn mặt thì đầy vẻ kinh ngạc.

Địch Thanh trông thấy ánh mắt của Hàn Tiếu, lòng trùng xuống. Hắn biết Hàn Tiếu là người rất trầm ổn, nên việc có thể khiến Hàn Tiếu ngạc nhiên thì không phải đơn giản.

Hàn Tiếu không thi lễ, thẳng thắn nói;

- Địch tướng quân, chúng ta đã quan sát hai đêm nay, phát hiện quân coi giữ ở Hạ Lan Nguyên không nhiều, khoảng hai nghìn người.

Địch Thanh nhíu mày, không hiểu nói:

- Kì lạ, tại sao ở đây lại chỉ có hai nghìn quân Hạ?

Hắn tin vào phán đoán của Hàn Tiếu, quan sát quy mô đóng quân, thắp đèn dầu ban đêm, khói bếp là có thể đoán ra quân địch có bao nhiêu binh lực.

Hàn Tiếu không chiến đấu nhưng lại có tầm nhìn cực kỳ sắc bén.

Hàn Tiếu nói:

- Ở đây có mấy cách giải thích. Cách giải thích thứ nhất là, bọn chúng không tin chúng ta sẽ đánh qua Hoành Sơn nên thấy không cần thiết phải bố trí nhiều binh lực. Cách giải thích thứ hai thì có chút phức tạp, bởi mới có báo cáo thăm dò tin tức của Đãi Mệnh, là thời gian suốt mười ngày nay, ít nhất có một trăm nghìn đại quân qua Hạ Lan Nguyên đi về phía nam. Phần lớn quân Hạ đều tiến xuống phía nam rồi nên ở đây mới trống không như vậy.

Địch Thanh lo sợ, thất thanh nói:

- Ít nhất một mười vạn đại quân tiến xuống phía nam?

Hắn nhịn không được nhớ đến trận Tam xuyên Khẩu, trận đó, Nguyên Hạo chỉ một hơi đã tập hợp được mười lăm vạn đại quân càn quét biên giới Tống!

Thì ra Nguyên Hạo quyết tâm tấn công Kính Nguyên lộ, chọn Hàn Kỳ là cửa đột phá, không mảy may vì việc Địch Thanh phá được thành Kim Thang mà lay động, hơn nữa quyết tâm còn tăng lên.

Nguyên Hạo tập hợp nhiều binh lực như vậy để quyết chiến với Hàn Kỳ! Nhưng Hàn Kỳ đã biết tin này hay chưa?

Địch Thanh nóng ruột, nhưng vẫn cố trấn tĩnh nói:

- Theo như Chủng đại nhân suy tính thì quân Hạ hiện nay tổng cộng có năm mươi vạn quân, ngoài số binh lực được phân phòng bị Khiết Đan, Thổ Phiên ra thì bọn chúng bố trí năm vạn quân ở Hồng Châu, năm vạn ở Hựu Châu, Linh châu cũng có năm vạn, và hai vạn tinh binh bố trí các nơi ở Hoành Sơn gọi là Sơn Ngoa.

Địch Thanh đột nhiên nói tới việc bố trí binh lực của quân Hạ, Hàn Tiếu không lấy làm lạ chỉ đáp:

- Đúng!

- Kỵ trung Thiết Diêu, lĩnh nội Sơn Ngoa! Nếu luận về năng lực tác chiến đơn binh ở vùng núi thì quân Sơn Ngoa tuyệt đối không hơn Thiết Diêu!

Địch Thanh lại nói.

Hàn Tiếu gật đầu nói:

- Đó chính là cách giải thích thứ ba của ta, quân coi giữ của Hạ Lan Nguyên rất có thể là quân Sơn Ngoa.

Từ sau khi Dã Lợi Ngộ Khất bị điều đi Sa Châu thì Hoành Sơn vẫn do Không Tàng Ngộ Đạo Bàn Nhược Vương trấn thủ- con người này cực kỳ thông minh. Theo như tin tức của Chủng Thế Hành thì khi Kính Nguyên lộ bị tấn công Bàn Nhược Vương đã di rời binh lực của hai vùng Bình Viễn, Tắc Môn tiến về phía đông, phối hợp với quân coi giữ thành Kim Minh tạo dấu hiệu đại quân tiến đánh Diên Châu.

Địch Thanh lẩm bẩm:

- Binh lực không phải tự dưng mà có, quân của ba vùng Hồng Châu, Hựu Châu, Linh Châu cộng lại chỉ có mười lăm vạn binh lực. Nên Nguyên Hạo muốn xuất binh thì nhất định phải điều động binh lực từ ba Châu này. Nếu như nói binh lực xuống phía nam tiến vào Kính Nguyên lộ có hơn mười vạn quân thì rõ ràng là Bàn Nhược Vương đã không có nhiều binh có thể sử dụng, là y chỉ là đang phô trương thanh thế?

Ánh mắt Hàn Tiếu lộ rõ vẻ tán đồng, liền gật đầu nói:

- Thuộc hạ cũng cho là như vậy.

- Bàn Nhược Vương phô trương thanh thế là muốn khiến chúng ta phòng bị, kiềm chế binh lực của chúng ta.

Địch Thanh thở một hơi dài nói:

- Binh lực của y đã không còn nhiều trong khi đó nơi cần trấn giữ thì không phải là ít. Ba châu Linh, Hồng, Hựu không thể không có quân, Tắc Môn, Bình Viễn cũng cần phải phòng vệ, trại Kim Minh thì lại càng là nơi chúng phải chú trọng. Vì thế chắc chắn hắn đã điều động toàn bộ binh lực quân coi giữ của Hạ Lan Nguyên rồi..

Hàn Tiếu nhắc nhở:

- Mặc dù Hạ Lan Nguyên chỉ có hơn hai nghìn quân Sơn Ngoa nhưng vẫn còn đáng sợ hơn vạn quân cầm sinh.

Địch Thanh gật đầu nói:

- Bởi vậy nên Bàn Nhược Vương cứ hư hư thực thực, nhìn bên ngoài thì như là không hề xem trọng Hạ Lan Nguyên nhưng thật ra là đã bố trí đội quân hết sức tinh nhuệ và nhạy bén ở đây.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng nói:

- Chúng ta cũng may là có mang theo Phi Kiên, hơn nữa lại có nhiều Phi Kiên.

Hàn Tiếu cũng cười:

- Không sai, bọn chúng có Sơn Ngoa thì chúng ta đã có Phi Kiên.

Hai người khi nói tới "Phi Kiên" thì ánh mắt đều hiện lên vẻ phấn chấn lạ thường.

Binh sĩ Phi Kiên là sáu binh sĩ trong số mười binh sĩ thủ hạ của Địch Thanh! Những người này là những hậu binh trọng giáp, do Chủng Thế Hành đào tạo ra, chuyên đối phó với quân Sơn Ngoa!

Địch Thanh có Phi Kiên trong tay, đã quyết ý đánh một trận, nói tránh đi:

- Hàn Tiếu, bây giờ ngươi giúp ta làm hai việc.

Hàn Tiếu lập tức nói:

- Xin Địch tướng quân phân phó.

- Việc thứ nhất là, vẫn là mong người phái người trở về bẩm báo quân tình của Hạ Lan Nguyên với Phạm đại nhân, nói Nguyên Hạo đã dẫn trọng binh tiến đánh Kinh Nguyên lộ, xin đại nhân định đoạt!

Hàn Tiếu gật đầu nói:

- Vậy còn việc thứ hai?

- Lập tức truyền lệnh trong đêm nay phái hai bộ dũng lực, khấu binh đánh nghi binh ở Thiết Môn quan, dụ quân Sơn Ngoa của Hạ Lan Nguyên xuất kích, chỉ cần quân Sơn Ngoa ra khỏi viên môn liền lệnh cho Phi Kiên chặn đường lui của Sơn Ngoa, khi đó ta đích thân dẫn hai bộ Hãm trận, Tử Phẫn làm hai thanh đao nhọn phá tuyến phòng thủ của địch, kỵ binh còn lại làm hậu quân chuẩn bị hỏa tiễn, toàn lực tấn công Hạ Lan Nguyên.

Địch Thanh phân phó nói.

Thiết Môn quan là trạm gác trọng yếu mà quân Hạ xây dựng ở Hoành Sơn, quân coi giữ mấy trăm, do địa thế hiểm yếu quân Hạ gọi là thiết môn, được xem là bức bình phong trước Hạ Lan Nguyên. Thiết môn quan nếu có cảnh báo thì quân coi giữ Hạ Lan Nguyên đương nhiên sẽ biết đầu tiên.

Hàn Tiếu lập tức nhận lệnh lui ra, Địch Thanh lại ngồi trên tảng đá lớn, vuốt nhẹ thanh đao đựng trong tráp, nhìn trăng sáng trên bầu trời.

*****

Ánh trăng cũng đang nhìn Địch Thanh, dường như biến thành một khuôn mặt cười dịu dàng. Địch Thanh nhìn trăng sáng rất lâu như ngây dại nhưng cũng không biết là đang nghĩ cái gì.

Ánh trăng chiếu rọi đêm yên tĩnh, gió mát khẽ mở vạt áo dài.

Phạm Trọng Yêm thân mặc áo trường sam đứng giữa lưng chừng núi của thành Đại Thuận, nhìn về phía Hạ Lan Nguyên. Ánh mắt y tất nhiên là không vươn tới được Hoành Sơn nhưng lòng y luôn luôn hướng theo những binh sĩ đang ra trận bên kia.

Bàng Tịch đứng bên cạnh khẽ thở dài nói:

- Phạm công, mấy ngày hôm nay người ngủ rất ít. Việc gì nên làm thì đã làm cả rồi, việc trước mắt bây giờ chỉ là ngồi đợi tin tức, chi bằng nên nghỉ ngơi một chút?

Phạm Trọng Yêm chau hai hàng lông mày lại, ánh mắt vẫn nhìn về phía xa, nói:

- Ta vẫn còn rất nhiều ngày sau để nghỉ ngơi, chỉ có điều có rất nhiều người có thể sẽ không được nhìn thấy mặt trời ngày mai thì làm sao ta có thể ngủ yên được.

Y đột nhiên quay lại hướng của Bàng Tịch nói;

- Bàng đại nhân, người thường xuyên về kinh thành, tình hình kinh thành bây giờ ra sao rồi?

Bàng Tịch chậm rãi nói:

- Thánh thượng từ khi lập Tào thị làm hậu, Tào hoàng hậu thường xuyên cổ vũ Thánh thượng. Thánh thượng nhận thấy đại Tống suy nhược nhiều năm, nên đã bắt đầu dốc sức trị nước. Theo như ta được biết thì Thánh thượng đã chuẩn bị cải cách, chỉ là muốn đợi ta có thể đánh bại Nguyên Hạo ở phía tây bắc, mới mở rộng cải cách, trừ tệ nạn của đại Tống thì có thể mong nước hưng thịnh.

Phạm Trọng Yêm than thở nói:

- Trước kia thái hậu quy tiên, Thánh thượng không lo triều chính, đắm chìm trong mỹ sắcsau đó lại phế truất Quách hoàng hậu. Ta cho rằng người đột nhiên mất đi sự trói buộc, cũng không có áp lực nào, rất khó thoát ra khỏi mỹ sắc, nên tại triều cố ý phản đối việc người phế hậu, là không muốn sẽ có cục diện ngày hôm nay. Xem ra... là ta đã sai.

Bàng Tịch lắc đầu nói:

- Phạm công, ngươi không sai. Nếu như không có ngươi lúc đó cố ý phản đối việc Thánh thượng phế hậu thì quần thần cũng sẽ không xin Thánh thượng lập Tào thị làm hậu. Thánh thượng vốn muốn lập Thượng mỹ nhân, nữ tử này mê hoặc ác độc... may nhờ có Phạm công kiên trì, phỏng chừng Thánh thượng cũng sợ quần thần chê trách nên mới lập Tào thị làm hậu.

- Chuyện cũ đừng nhắc nữa.

Phạm Trọng Yêm thở một hơi thật dài, vui mừng nói:

- Phía tây bắc có Địch Thanh, sớm muộn gì hắn cũng sẽ lập công lớn như Tào tướng quân. Có Địch Thanh ra trận thì ta cũng không lo lắng....

- Vậy nỗi lo của Phạm công là Kính Nguyên lộ của Hàn công?

Bàng Tịch chậm rãi nói:

- Thật ra dụng ý của Hàn đại nhân cũng là tốt...

Phạm Trọng Yêm lắc đầu nói:

- Người có dụng ý tốt cũng không nhất thiết có thể làm việc tốt, nói không chừng hại người nhiều hơn...

Vẫn chưa dứt câu thì có binh lính chạy tới, đưa quân văn.

Phạm Trọng Yêm nhận lấy quân văn, nhờ ánh lửa mở ra xem, sắc mặt khẽ biến đổi.

Bàng Tịch đứng bên cạnh hỏi:

- Phạm công, sao rồi... có phải là Kính Nguyên lộ có biến?

Phạm Trọng Yêm nhíu mày nói:

- Đại quân Nguyên Hạo vượt qua trại Tam Xuyên áp sát thành Hoài Viễn, cướp bóc trắng trợn. Hàn Kỳ lệnh cho quân Nhâm Phúc ra Lục Bàn Sơn chặn phủ đầu Nguyên Hạo.

Bàng Tịch nhận lấy quân văn xem qua một lát, liền đột nhiên quỳ xuống vẽ trên mặt đất, nói:

- Đông bắc thành Hoài Viễn có trại Tam Xuyên, tây có trại Đức Thắng, tây bắc chính là thành Dương Mục Long. Đông nam của thành Hoài Viễn, còn có thành Lung Can, Trương Nghĩa Bảo. Theo thiết kế của Lục bàn Sơn thì đã có tới năm vùng do quân ta chiếm giữ, Nguyên Hạo không thể công thành Hoài Viễn nên lệnh cho quân Hạ đi xuống phía nam, bốn phía chiến tranh.

Phạm Trọng Yêm chỉ "ồ" một tiếng, hai hàng lông mày co lại, hình như đang nghĩ điều gì đó.

Bàng Tịch ngẩng đầu lên, không hiểu nói:

- Hàn công nhận thấy địa thế như vậy lệnh cho quân Nhâm Phúc dựa theo địa thế đến Lục Bàn Sơn, lấy năm vùng trên làm hậu thuẫn, tiến hành truy sát quân Hạ tiến vào bên trong, cũng xem như là không có điều gì không thỏa đáng hết.

Phạm Trọng Yêm lo lắng ngồi xổm xuống, nhìn tấm bản đồ Bàng Tịch vừa vẽ, hồi lâu mới nói:

- Mấy ngày nay, Hàn Kỳ chiêu binh mãi mã, Trấn Nhung Quân ở Kính Nguyên Lộ đã tích trữ binh lực không dưới năm vạn quân, lại cộng thêm quân coi giữ ở năm vùng trên, binh lực ít nhất cũng có tám vạn quân.

Bàng Tịch gật đầu nói:

- Phạm công nói không sai, theo tin tức của Hàn Kỳ, số quân Hạ vào Kinh Nguyên lộ không quá hai vạn.

Phạm Trọng Yêm im lặng một hồi mới nói:

- Trận này Nguyên Hạo đã chuẩn bị rất lâu rồi.

- Vậy thì như thế nào?

Bàng Tịch khuyên, nói:

- Phạm công, Hàn Kỳ tuy có chút ngông cuồng nhưng dù sao thì y cũng là một người tài hoa, trận này lấy nhiều đánh ít, lại trong phạm vi nước Tống ta, nên chắc sẽ không có chuyện lớn gì.

Phạm Trọng Yêm hỏi ngược lại:

- Trận Tam Xuyên Khẩu chẳng phải cũng tuyên chiến trong phạm vi đạiTống ta sao? Hàn đại nhân tuy binh nhiều nhưng phần lớn là chiêu mộ tạm thời, vậy có được bao nhiêu người có năng lực chiến đấu, thực sự đáng lo lắng! Bàng đại nhân, Nguyên Hạo một mình tiến xuống đông nam là điều tối kỵ của binh gia, Nguyên Hạo thân đã chinh chiến trăm trận, dùng binh giảo hoạt. Làm như thế này... lẽ nào người chưa từng nghĩ tới bên trong có vấn đề!

- Có thể... Nguyên Hạo cũng có chút khinh suất.

Giọng nói của Bàng Tịch lộ chút vẻ không tự tin. Y biết, Nguyên Hạo tuyệt đối không phải là người lơ là qua quýt.

Phạm Trọng Yêm thở dài nói:

- Nếu Nguyên Hạo thật sự sơ ý thì khỏi nói nhưng con người này làm sao có thể khinh suất như vậy được? Theo như những gì ta được biết thì y rất ít kiêu ngạo, mà những kẻ kiêu ngạo xưa nay đều là quân Tống không có đủ khả năng. Nguyên Hạo nếu dám để cho quân thiết kỵ tiến vào trong khu vực bao vây của quân ta thì khỏi cần hỏi, y tự tin có thể phá vòng vây ra ngoài, chỉ mong...

Chưa nói hết câu, có binh sĩ chạy tới báo:

- Phạm đại nhân, Địch tướng quân bẩm báo quân tình gấp.

Lòng Phạm Trọng Yêm trầm xuống, nhận lấy thư xem, nét mặt biến đổi nhanh chóng.

Bàng Tịch cũng nghiêm nghị, vội hỏi:

- Phạm công, Địch Thành xuất quân bất lợi sao?

Phạm Trọng Yêm có chút thất thần đưa thư cho Bàng Tịch, ánh mắt mang nét bi thương tột độ:

- Địch Thanh đã có tin tức chính xác, Hạ Lan Nguyên mấy ngày nay xuất binh hơn mười vạn tiến thẳng tới Kính Nguyên lộ. Trong thư Hàn Kỳ có nói binh lực quân Hạ chỉ có hơn vạn, vậy số quân còn lại kia ở đâu?

Bàng Tịch nghe vậy, tay cầm thư cũng chịu không nổi run mạnh.

Trên Kinh Nguyên lộ, chiến tranh nổi lên, binh qua rầm rập, ánh nắng chiều như máu, như gió lửa thiêu đốt cả khoảng không trong xanh.

Nguyên Hạo đang đứng trên Đông Sơn của Ngõa Đình Xuyên, nhìn những đám mây cô độc đang rời xa khỏi núi, hoàng hôn nghìn dặm.

Ngõa Đình Xuyên không nằm trong biên giới nước Hạ mà nằm ở phía nam thành Dương Mục Long. Nguyên Hạo không phải là Triệu Trinh, đang lúc Triệu Trinh muốn bình định Tây Bắc thì Nguyên Hạo đã đem quân đi đến những ngọn núi hiểm trở, ngựa đạp qua Hoành Sơn, bay nhanh vào biên giới nước Tống.

Quân tiên phong hùng dũng, trong thời gian nửa ngày đã đến ngoài thành Dương Mục Long, sát khí ngang trời.

Nguyên Hạo nhàn nhã đứng trên đỉnh núi, nhìn tia nắng buổi chiều cuối cùng lặn xuống phía chân trời, y vẫn đứng đó bất động.

Nguyên Hạo chắc chắn là một người cô đơn.

Làm bạn với y chỉ có Hiên Viên cung lẻ loi và Định đỉnh tiễn ngũ sắc.

Dù cho trời đất có biến đổi màu sắc thì Xuyên Vân tiễn ngũ sắc của y trong đêm tối vẫn tỏa ánh sáng lờ mờ.

Năm cây tiễn này vốn quỷ thần khó lường, cứ cho là đứng trước Hiên Viên cung thì cũng không mất đi sự sắc bén vốn có.

Nhưng trường cung vũ tiễn dù thế nào cũng không che lấp được người đứng trên đỉnh núi kia.

Nguyên Hạo vẫn đội mũ quan đen, áo trắng, dung nhan không thay đổi, đôi mắt vẫn chứa chí lớn cháy bỏng, nhưng y cũng chính là một kẻ cô đơn. Trên đỉnh núi khó nhịn được cô hàn.

Có tiếng bước chân vang lên, một người hổn hển đến đỉnh núi, nói:

- Ngột Tốt, có quân tình mới bẩm báo.

Nguyên Hạo cũng không quay đầu lại:

- Nói!

Người nọ nói:

- Đại quân của chúng ta giết thẳng tới chân thành Dương Mục Long, lệnh cho hơn ngàn Thiết Diêu tử thủ ngoài thành. Tướng giữ thành Dương Mục Long là Vương Khuê đã phái du kỵ đưa thư đã bị chúng ta bắt giết toàn bộ. Quân ta dụ hơn vạn quân địch chiến đấu từ thành Hoài Viễn đến Trương Bảo Nghĩa. Nhâm Phúc dẫn ba vạn quân Tống xuất ra khỏi Lục Bàn Sơn, từ thành Hoài Viễn đuổi xuống phía nam đến Trương Nghĩa Bảo, hiện nay đóng quân trước núi Lung Đầu, hẳn là chuẩn bị quyết một trận thắng bại với quân ta. Đồng thời, Vũ Anh, Cảnh Phó dẫn quân Tống theo sát Nhâm Phúc tiếp ứng ở Lung Lạc Xuyên. Bọn chúng cũng có hơn vạn binh mã, chúng hình thành thế thắt cổ với đội quân dụ địch của chúng ta.

*****

Nguyên Hạo gập ngón tay, nhịp điệu như nhạc, y có chút tiếc nuối nói:

- Trung thư lệnh, xem ra Nhâm Phúc đã cho rằng trận này tất thắng. Ta vốn nghĩ là Nhâm Phúc sẽ tiến thẳng đến thành Dương Mục Long, chặn đường trở về của ta, xem ra ta đã quá đề cao y rồi.

Người tới bẩm báo quân tình chính là Trung Thư Lệnh Trương Nguyên của nước Hạ.

Trương Nguyên là Trung Thư lệnh, nếu ở triều đình nhà Tống thì cũng coi như là người trong Lưỡng Phủ, nhưng người trong Lưỡng Phủ ở triều đình nhà Tống ít ra Biện kinh, chỉ biết đến những cảnh nhàn nhã. Trương Nguyên không chỉ ra đến Hưng Khánh phủ Hạ đô, hơn nữa còn đặt chân trên đỉnh núi này của biên giới nước Tống nhưng cũng không một lời oán giận.

Trương Nguyên cười nói:

- Sau trận tại thành Bạch Báo thì Nhâm Phúc trở nên cao ngạo, không nghe lời người khác nói. Lúc này y không chút sợ hãi, cho rằng bốn phía đâu đâu cũng là bảo trại của quân Tống, sau lưng lại có binh mã của Vũ Anh, cho là dù không thể thắng thì tất cũng có đường lui. Chỉ có điều y chưa từng nghĩ tới Ngột Tốt đã sớm suất lĩnh mười lăm vạn tinh binh đến Kinh Nguyên lộ, đứng ở đây chờ y. Trong khi đó bảo trại mà y dựa vào tới lúc đó chỉ sợ là muốn nhưng không được

Gió cuồn cuộn nổi lên, không biết từ khi nào mây dâng lên dày đặc che lấp cả Thương Sơn, trời đất tràn đầy sát khí.

Có mưa nhỏ tí tách rơi, Nguyên Hạo đưa tay ra, khẽ khàng hứng lấy giọt mưa:

- Mặc dù chúng ta đã mua chuộc được tên Tuần Kiểm Tây lộ Thượng Côn của quân Tống buộc hắn báo cáo dối quân tình làm cho những người Hàn Kỳ, Nhâm Phúc tin là binh lực của ta tiến xuống phía nam không nhiều, nhưng chúng ta cũng chỉ có cơ hội một ngày, nếu chậm trễ ắt sinh biến.

Trương Nguyên nói:

- Nhâm Phúc hát vang tiến mạnh, lệnh cho thủ hạ chỉ mang theo một ngày lương, đến ngày mai lương sẽ cạn.

Nguyên Hạo nắm tay thành nắm đấm, hai tròng mắt dừng ở tay phải, bĩnh tĩnh nói:

- Vậy thì tốt, truyền lệnh xuống, lệnh cho Đậu Duy Cát dẫn binh mã Linh Châu dốc toàn lực vây bộ của Vũ Anh tại Lung Lạc Xuyên, không tha cho bất kỳ một ngựa nào qua đây! Lệnh cho Đô Thống Quân Khắc Thành Thương tại Hồng Châu đi trước ngăn cản con đường tại Trương Nghĩa Bảo, thành Lung Can, tuyệt đối không để cho Nhâm Phúc quay về được! Nhâm Phúc binh bại, không thể nào đi qua được Lung Đầu Sơn. Ba đường không thông chắc chắn sẽ lui giữ về thành Dương Mục Long, ta sẽ ở ngoài thành chờ y!

Nguyên Hạo không nói thêm gì nữa, nhưng trong ánh mắt tràn đầy sự kiên quyết, dường như đã nghĩ rằng Nhâm Phúc lần này nhất định sẽ thua.

Y có con át chủ bài nào mà lại không chút sợ hãi như vậy?

Trương Nguyên suy tư nói:

- Tuy nhiên, Vương Khuê của thành Dương Mục Long cũng là một dũng tướng, hẳn là sẽ xuất quân chi viện, Ngột Tốt không thể xem thường.

Nguyên Hạo điềm nhiên không nói, nhẹ nhàng rút hạ dây cung, chỉ nghe thấy tiếng "coong".

Âm thanh này giống như tiếng thiết kỵ đạp quan, binh qua phong hành, thể hiện rõ sát khí.

Dụng ý của y rất rõ, người cứu viện là dũng tướng cũng tốt mà là phiêu kỵ cũng được, y sẽ theo đó giết không sai!

Thấy Nguyên Hạo không hề có ý lui xuống, Nguyên Hạo thờ ơ hỏi:

- Ngươi vẫn còn có việc gì cần nói sao?

Trương Nguyên do dự một lát, nói:

- Vừa nhận được tin tức mới nhất rằng Địch Thanh đã đốt Hạ Lan Nguyên, giết chính phó quân chủ Phá Lãng Binh và Đảng Nhi Thiên Chiến. Hắn đốt Hạ Lan Nguyên, phá hủy Thiết Môn Quan, nay đã đem quân đến Hựu Châu.

Ngón tay Nguyên Hạo chậm rãi sờ qua bó tên, dừng lại ở phía trên ngân tiễn.

Ngân tiễn đầy ánh sáng màu bạc. Trước kia, Nguyên Hạo đã dùng chính mũi tên này giết Kim Cương Ấn, một trong ba đại thần tăng của Thổ Phiên.

Có phải y cũng muốn dùng mũi tên này để đối phó với Địch Thanh?

Nguyên Hạo biết quân trấn thủ Hạ Lan Nguyên là quân Sơn Ngoa, nhưng Địch Thanh lại đơn giản đánh bại được Sơn Ngoa?

Một lúc lâu sau, Nguyên Hạo mới nói:

- Không Tàng Ngộ Đạo Bàn Nhược Vương đang làm gì?

Trương Nguyên nói:

- Bàn Nhược Vương đang phối hợp thế tiến công với Ngột Tốt, đề phòng trọng binh của đám người Phạm Trọng Yêm đoạt lại trại Kim Minh. Địch Thanh ra chiêu bí hiểm này nên Bàn Nhược Vương tạm thời không thể ứng phó...

Nguyên Hạo cười, lãnh đạm nói:

- Được mất, được mất, có được có mất. Bàn Nhược Vương biết không thể trấn thủ tất cả mọi nơi, bỏ một nơi cũng là hành động sáng suốt. Trên đời này đạo lý vốn là thắng làm vua, thua làm giặc, còn nếu muốn không bị đánh thì chỉ cần mạnh hơn người khác! Triều đình nhà Tống thối nát ngu ngốc, quần thần tham lam hưởng lạc, thái hậu Khiết Đan nắm quyền, vua vẫn còn quá non yếu, yên ổn mấy năm nay thì đã mất đi móng vuốt sắc bén. Đại Hạ nổi dậy, sắc bén không thể ngăn nổi. Đây chính là cơ hội trời ban cho ta, một tên Địch Thanh không thể ngăn nổi bước chân thống nhất thiên hạ của ta.

Trương Nguyên chau mày nói:

- Nhưng Địch Thanh được Phạm Trọng Yêm ủng hộ như hổ thêm cánh, sớm muộn gì cũng là mối tai họa lớn của Ngột Tốt.

Nguyên Hạo cười, ánh mắt trước đây vốn đầy chí lớn nay đột nhiên có chút cuồng nhiệt, y nhìn ra xa, nói từng chữ một:

- Vậy ta đợi hắn!

Mây mỗi lúc một nhiều, mưa lăn tăn khói bay.

Mưa tí ta tí tách, làm ẩm lớp bùn đất trên mặt đất nhưng cũng không thể làm giội sạch ý chí và lòng hăng hái của người này. Nguyên Hạo nhìn về phía Hựu Châu, chỉ thấy mây đen phủ kín không có bóng người, trong thần sắc có sự lãnh lẽo cô đơn khó nói nên lời như giọt mưa.

Vương Khuê lòng nóng như lửa đốt, vì nước Hạ đột nhiên tới vây khốn thành Dương Mục Long!

Vương Khuê biết rõ khi đối thủ trọng binh tiến đến, lập tức đóng thành chuẩn bị đánh. Thành Dương Mục Long mấy ngàn quân coi giữ, nhưng quân Hạ từ phía Bắc giết qua, tràn khắp nơi, khó có thể đếm hết.

Vương Khuê kinh hãi không rõ tại sao Nhâm Phúc đã rất lâu còn chưa truyền đến tin tức phải tiêu diệt toàn bộ quân Hạ nhập cảnh. Làm sao trong nháy mắt thì có nhiều quân Hạ tiến công như vậy. Vương Khuê càng khó hiểu. Quân Hạ tiến đến, Tuần kiểm Tây Lộ Thường Côn vốn tuần tra ở trại Đắc Thắng của thành Dương Mục Long, tại sao không có chút tin truyền đến?

Quân Hạ cũng không công thành, chỉ là siết chặt việc xuất binh của Vương Khuê. Vương Khuê tuy phái du kỵ đi báo nguy cầu viện, nhưng du kỵ chỉ đến Đông Sơn thì dừng lại.

Gần Đông Sơn có kỵ binh tinh nhuệ quân Hạ Thiết Diêu Tử lui tới tuần tra, du kỵ quân Tống không thể xông qua.

Quân Hạ tụ tập ở phía nam Đông Sơn, rốt cuộc là dụng ý gì? Vương Khuê không biết, y càng muốn biết, bây giờ Nhâm Phúc thế nào rồi?

Đang lúc vô cùng lo lắng, có binh sĩ vội vã đuổi tới:

- Vương tướng quân, người của của Nhâm đô bộ thự đến.

Vương Khuê vừa mừng vừa sợ, khó hiểu ngoài thành vẫn là kỵ binh của quân Hạ, thủ hạ của Nhâm Phúc làm sao xông vào dưới thành? Không có thời gian nghỉ ngợi nhiều, Vương Khuê vội triệu người tới. Người đó cả người đầy máu, mặt đầy bụi đất, sau khi thấy Vương Khuê, lập tức quỳ xuống đất khóc không ra tiếng:

- Tướng quân, Nhâm đô bộ thự đại nhân bị vây ở Hảo Thủy Xuyên, xin tướng quân xuất binh cứu viện.

Vương Khuê quá kinh hãi, thầm nghĩ hôm qua Nhâm Phúc chưa có tin tức truyền đến, thì ra đã bị quân Hạ bao vây ở Lung Đầu Sơn, sao hôm nay thì bị vây ở Hảo Thủy Xuyên?

Hảo Thủy Xuyên ở phía đông nam thành Dương Mục Long, bình nguyên trống trải, thuận lợi cho cưỡi ngựa đánh giặc!

Nhâm Phúc không phải ở Lung Đầu Sơn sao? Sao có thể chạy tới Hảo Thủy Xuyên?

Vương Khuê trong lòng nghi ngờ, quát:

- Rốt cuộc là chuyện gì?

Người đó nói:

- Nhâm đại nhân truy kích quân Hạ tới Lung Đầu Sơn, kết quả bị quân Hạ đánh bại...

Vương Khuê vội hỏi:

- Quân Hạ chỉ hơn mười ngàn binh mã. Nhâm đại nhân dẫn hàng trăm ngàn binh mã, còn có Võ Anh trợ giúp, sao có thể bại?

Người đó bi phẫn nói:

- Quân Hạ có gian kế. Lúc trời sáng phía nam quân Hạ xông tới hàng trăm ngàn binh mã, bao vây toàn bộ Võ Anh, chặt đứt hậu viện của Nhâm đại nhân. Mà trong hơn mười ngàn quân Hạ ở Lung Đầu Sơn, lại xen lẫn ba ngàn Thiết Diêu của quân Hạ!

Vương Khuê hít vào một hơi dài, thầm nghĩ. Nghe nói Thiết Diều Tử quân Hạ tổng cộng cũng chỉ hơn ba ngàn, sao có thể chống đỡ trăm ngàn quân cầm sinh. Nhâm Phúc vội vàng không kịp chuẩn bị, bị Thiết Diêu công kích nhiều như vậy, sao có thể không bại?

Người đó quả nhiên nói:

- Nhâm đại nhân vốn lệnh Tang Dịch tướng quân dẫn ba ngàn tiên phong đối công quân Hạ. Không ngờ quân Hạ xuất ra toàn bộ Thiết Diêu, Tang Dịch tướng quân không thể địch nổi, bỏ mạng tại chỗ.

Vương Khuê trong lòng đau xót, Tang Dịch là huynh đệ tốt lúc y ở cấm quân, không ngờ chết như vậy.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-119)


<