Vay nóng Homecredit

Truyện:Say mộng giang sơn - Hồi 1122

Say mộng giang sơn
Trọn bộ 1220 hồi
Hồi 1122: Nhắc nhở
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1220)

Siêu sale Lazada

Dương Phàm ở trong cung ba ngày, tận đến sau ngày thứ ba mới có thể quay về nhà.

Thật ra thì Lý Hiển không cần phải khẩn trương như vậy, ông ta là hoàng đế, muốn dùng ai, không muốn dùng ai là quyền lực sẵn có trong của hoàng đế, huống hồ ông ta càng không cần phải dùng đến những thủ đoạn quá mức kịch liệt đó để giành lại quyền lực, nhất là việc phong vương cho ngũ công thần rồi cho họ về quê.

Trong hoàn cảnh này, năm người Trương Giản Chi về cơ bản là không thể phản kháng lại Hoàng thượng, lại còn chuyện Hoàng thượng không cách chức của đám người Lý Trạm ở Vũ Lâm vệ, những người này cũng không thể vì Hoàng thượng phong ngũ công thần thành vương và tước hết quyền lực của họ mà ngang nhiên phát binh tạo phản.

Phàm là người có đầu óc đều sẽ không làm như vậy, nếu như bọn họ làm như vậy thì bọn họ sẽ trở thành loạn thần tặc tử, thân bại danh liệt, hơn nữa bất cứ ai có liên quan tới họ đều bị ảnh hưởng. Cứ cho là người phẫn uất nhất như Hoàn Ngạn Phạm cũng chỉ dám bực tức ở trong lòng, quá lắm thì nói vài câu oán thán, kêu than.

Có lẽ Lý Hiển vừa trải qua cuộc đảo chính Thần Long, nên khó tránh khỏi cảm giác chim thấy cung, gặp cành cong cũng sợ, nên mới xảy ra những chuyện hệ trọng như vậy. Trong ba ngày này, Hoàng thượng đã triệt để thay máu các bộ phận trong yếu mà Công thần đảng từng khống chế, nhét vào Thiên Ngưu Vệ và Tả vệ đồn trú trong cung đình một đội quân hùng mạnh, lúc này mới hủy bỏ tình trạng báo động cao nhất.

Dương Phàm vừa về đến nhà được một canh giờ, vừa mới thân mật với thê thiếp được một lát thì Thẩm Mộc đột ngột cầu kiến.

Dương Phàm mời Thẩm Mộc vào thư phòng, đem tất cả chuyện trong triều của hai ngày hôm nay kể cho y nghe, tuy kết quả của những chuyện này Thẩm Mộc sớm đã biết nhưng có quá nhiều tình tiết nếu không phải do người có khả năng như Dương Phàm giải thích cho thì có lẽ y sẽ không thể nào hiểu hết được

Dương Phàm vừa dứt lời thì Thẩm Mộc cười lớn:

- Haha, ý đồ của Hoàng thượng chẳng phải là quá rõ ràng rồi hay sao, ông ta không muốn thấy Công thần đảng đứng trước mặt ông ta khoa chân múa tay, ông ta làm một con rối đã đủ rồi. Tuy nhiên, ông ta dùng thủ đoạn cũng vô cùng cao siêu đi, không phải tru sát công thần, cũng không phải biếm quan giáng chức, mà là phong làm Vương.

Nếu như đám người Trương Giản Chi không phải vì quá tham luyến quyền vị, thì lần phong vương lần này chính là một cái kết mà bọn họ ao ước, một kết quả mà khiến cho quân thần đều thấy vui vẻ và mãn nguyện. Ngươi nghĩ mà xem, mạo hiểm cả tính mạng để bảo vệ thái tử đăng cơ, đổi lại thứ mà được không chỉ là một đời vinh hoa phú quý mà là đời đời kiếp kiếp.

Chỉ cần Đại Đường không diệt vong thì con cháu của bọn họ sẽ mãi mãi nhận dư ấm, ban thưởng như vậy còn không tính là long trọng hay sao? Dân chúng trong thiên hạ cũng sẽ cho là Hoàng thượng tri ân đồ báo (có ơn tất báo) có công tất thưởng, tìm không ra chút sai sót gì, nếu như Công thần đảng này vẫn còn muốn quấy lên thị phi, bách tính thiên hạ sẽ không bao giờ ủng hộ cho bọn họ.

Dương Phàm tán đồng:

- Lòng người trong thiên hạ đều là giả dối, suy cho cùng quan trọng nhất vẫn là suy nghĩ của những người trong triều. Hoàng thượng còn phong vương cho năm người con trai thứ của Tương Vương và cả mấy người con của Thái Bình công chúa nữa, chỉ dựa vào ân huệ lớn lao này cũng đủ khiến cho phe của Thái Bình công chúa và phe Tương Vương tạm thời án binh bất động.

Hơn nữa, Hoàng thượng dùng cách này để làm giảm đi quyền lực của đám người Trương Giản Chi, nhưng vẫn đảm bảo vinh hoa phú quý của bọn họ, lại không kích khởi đến Tương Vương và Thái Bình công chúa, chính vì vậy mà Hoàng thượng mới có thể thuận lợi bãi miễn chức vụ của ngũ đại công thần.

Thẩm Mộc thở dài nói:

- Đúng vậy, nhưng Lương Vương không phải là một người thông minh, cơ trí như vậy, chắc chắn là có cao nhân chỉ đường mách lối.

Dương Phàm trả lời:

- Vị cao nhân này... liệu có phải là Thôi Thực, theo ta được biết, hắn đã đầu quân cho Lương Vương, nếu như hắn là người nghĩ ra kế sách này, thì ta cũng không cảm thấy bất ngờ.

Thẩm Mộc suy nhĩ một lúc rồi chậm rài nói:

- Có thể là y hoặc cũng có thể là Trịnh Âm.

Dương Phàm nhướng mày lên và hỏi:

- Trịnh Âm, đó là ai vậy?

Thẩm Mộc khoát khoát tay và nói:

- Là ai đều không quan trọng, bọn họ chỉ biết hiến kế, người đưa ra quyết định cuối cùng vẫn là Lương Vương, nếu không thì bọn họ uổng công diễn màn kịch Đồ Long, hoàn toàn không có đất dụng võ. Hiện giờ, thế lực của Võ Thị vẫn còn muốn bành trướng quyền hơn hơn so với thời nữ hoàng Võ Tắc Thiên, còn phe phái của hoàng hậu thì đang phất lên, theo ta thấy thiên hạ này khó mà sống trong yên bình được.

Ánh mắt Dương Phàm đột nhiên chăm chú:

- Ý huynh là?

Thẩm Mộc đáp lời luôn:

- Tương Vương và Thái Bình công chúa sẽ không chịu ngồi yên nhìn thế lực của bọn họ ngày càng lớn mạnh, ngược lại bọn họ cũng không đời nào để cho Tương Vương và Thái bình công chúa làm cản trở con đường vinh hoa phú quý của họ, rồi ngươi xem, trong triều sớm muộn sẽ xảy ra nhiều phong ba bão táp mới.

Dương Phàm khẽ nhíu mày nói:

- Chúng ta đương nhiên là đứng về phe của Lý Đường rồi.

Nghe thấy vậy, Thẩm Mộc liền cười nói:

- Thời nữ hoàng Võ Tắc Thiên mới có sự phân chia giữa Lý Đường và Võ Chu, còn bây giờ, huynh nói xem ai không phải là Lý Đường chứ. Bất kể là phe phái nào, của hoàng hậu, Tương Vương, Lương Vương và cả Thái Bình công chúa, ai không phải là thần tử của Lý Đường? Hoàng đế nắm chính quyền cũng họ Lý đấy.

Dương Phàm bị Thẩm Mộc chọc quê, cũng phần nào đoán được ý của Thẩm Mộc nên chỉ biết cười trừ đáp lại:

- Huynh yên tâm, công là công, tư là tư, ta sẽ không bao giờ bởi vì quan hệ của ta và Thái Bình công chúa mà bất chấp sinh mạng để lôi kéo huynh đệ về phe của công chúa. Nhưng nếu mà phe của hoàng hậu, Lương Vương và phe của Thái Bình công chúa, Tương Vương có xảy ra tranh chấp, chúng ta nhất định đứng về phe của Tương Vương và Thái Bình công chúa, đúng không?

Thẩm Mộc đáp:

- Không sai, sau lưng của chúng ta là thế gia, mà thế gia và hoàng thất đấu đá với nhau nhiều năm như vậy rồi, quan hệ giữa hai bên càng ngày càng rắc rối, càng khó giải quyết, rồi bây giờ Hoàng thượng và Tương Vương đều có con cái liên thân với thế gia, chuyện này khiến cho những người đúng giữa như chúng ta càng khó xử. Nhưng mà Võ gia không giống...

Thẩm Mộc lại nói tiếp với giọng chầm chậm:

- Ngày xưa hoàng đế Thái Tông và Cao Tông mặc dù có chèn ép thế gia để nâng cao hoàng quyền, nhưng thủ đoạn sử dụng vẫn rất ôn hòa, nhưng đến thời Võ Chu lại không như vậy mà hoàn toàn khác, chỉ vì mối hận thù không thể hóa giải được của Thế gia và Võ Chu. Chuyện Thôi Thực đi theo Võ Tam Tư thì đúng là đã bị cái lợi trước mắt làm lú lẫn.

Dương Phàm nói vói giọng cảnh giác:

- Ý huynh là, rất có khả năng chủ trương này của riêng Thôi Thực, không liên quan gì đến Thôi lão thái công.

Thẩm Mộc đồng ý:

- Cũng rất có thể. Chính vì thế bên phía Thôi lão thái công ta sẽ sai người đi nghe ngóng, điều tra, nếu như chuyện này không phải là chủ ý của Thôi lão thái công, thì rất có thể khiến cho Thôi Thực rời xa Võ Tam Tư, thậm chí ít nhất là... không để cho hắn đi vào chỗ chết với Võ Tam Tư.

Dương Phàm thở hắt ra ngụm trọc khí, nói:

- Nếu như Thôi Thực không chịu rời xa Võ Tam Tư, chuyện này đối với Lương Vương mà nói thì không còn quan trọng nữa rồi. Với thế lực hiện giờ của Lương Vương và phe phái thì cũng đủ để gây ra một trận phong ba trong triều rồi, càng không cần nói đến chuyện hiện giờ Lương Vương đảng lại còn cấu kết với Hậu đảng.

Thẩm Mộc nói:

- Từ khi Nữ hoàng Võ Tắc Thiên trở thành thái hậu, bà ta đã để ý đến hoàng vị rồi, cũng từ lúc đó Võ gia mới trở thành lực lượng mạnh nhất trong triều, nhiều năm như vậy, cây lớn rễ sâu khó lòng mà nhổ lên được

Bây giờ, nữ hoàng Võ Tắc Thiên đã thoái vị, nhưng thế lực của Võ gia vẫn không hề bị suy giảm, quân quyền mà họ nắm giữ kín mít tạt nước không lọt, nói thật, Công thần đảng thật sự là khá cuồng vọng, bọn họ cứ cho rằng lần này đã trúng phải gian kế của Lương Vương đảng, nhưng lại không hiểu được rằng người thực sự muốn loại bỏ họ, không ai khác chính là Hoàng thượng.

Nếu thủ đoạn lần này của Hoàng thượng không đuổi bọn họ xuống đài, mà là để họ thong dong bố trí đối phó với Võ Thị, họ cũng không đấu lại được với Võ Thị, đến lúc đó chỉ sợ kết cục sẽ thảm hơn bây giờ rất nhiều, mà hiện giờ đảng phái của hoàng hậu đang lớn mạnh chưa biết chừng sẽ là một chuyện tốt đó?

Dương Phàm chen ngang:

- Ý huynh ta vẫn chưa hiểu?

Thẩm Mộc giải thích luôn:

- Phe của Hoàng hậu một khi quật khởi, nhất định cũng sẽ nhúng tay vào quân đội. Bọn họ chính là đồng minh của Lương Vương đảng, bởi vậy Lương Vương đảng sẽ không đề phòng họ, việc này sẽ làm phân hóa suy yếu quân quyền của Lương Vương và đương nhiên sẽ rơi lên người bọn họ rồi.

Dương Phàm nói:

- Hậu đảng và Lương Vương đảng câu kết với nhau, có Tương Vương và Thái Bình công chúa là kẻ địch chung, giữa bọn họ chắc sẽ không xảy ra xung đột gì nghiêm trọng, nhưng quyền lực quân sự trong tay của nhất tộc Võ Thị sẽ bị chia một nửa cho Hậu đảng, đối với chúng ta thì có lợi gì?

Thẩm Mộc cười đầy ẩn ý và nói:

- Một khi đã dính đến lợi ích thì khó có thể đảm bảo tình bằng hữu lâu dài được, đến cuối cùng thì Hậu đảng và Lương Vương đảng chưa chắc đã hòa thuận được với nhau. Giữa họ và Tương Vương, Thái Bình công chúa cũng chưa chắc giữa được ranh giới rõ ràng như bây giờ.

Đến lúc đó, nếu như có người muốn đối đầu với Hậu đảng hoặc là Lương vương đảng, thì làm sao những phái khác dám khẳng định là Tương Vương đảng và Thái Bình công chúa đảng giống như hiện nay sẽ bàng quan đứng nhìn Công thần đảng bị sụp đổ? Nhị Lang, chuyện tương lai, ai có thể nói trước được?

Dương Phàm ngồi nghe Thẩm Mộc nói, càng nghĩ càng thấy vô cùng thâm thúy, không khỏi ngây ra. Thẩm Mộc từ từ đứng lên, nhìn Dương Phàm một cái đấy ẩn ý:

- Ta phải đi đây, hôm nay tới đây, thứ nhất là thăm ngươi, tìm hiểu một số chuyện vẫn chưa rõ, hai là có chuyện muốn nói với ngươi.

Dương Phàm nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, hỏi:

- Hả, chuyện gì? Nói đi.

Thẩm Mộc nói:

- Người của Hiển tông và người của ngươi ở vùng Trác Châu đang có chút mâu thuẫn với thuộc hạ của ta. Để đảm bảo người của ta không phải cố ý gây sự, ta đến đây trước để giải thích với ngươi, và cũng đã phái một vài tai mắt đi xác định sự việc, tin rằng đây là trách nhiệm của chúng ta nên ta mới đến đây tìm ngươi, ta hi vọng... ngươi có thể cho ta hỏi vài điều.

Dương Phàm nhíu mày, ngạc nhiên hỏi lại Thẩm Mộc:

- Huynh nói ở Trác Châu? Ta đã sớm nói rồi mà, hai phía Tây và Bắc nếu đã nơi mà Ẩn Tông huynh sớm có bố cục rồi, ta tuyệt đối sẽ không nhúng ta. Người của ta, làm sao có thể chạy đến Trác Châu làm loạn cơ chứ?

Thẩm Mộc vẫn đang quan sát ánh mắt của Dương Phàm, từ ánh mắt sáng trong đó, Thẩm Mộc tin rằng Dương Phàm đang nói thật, liền vui mừng cười nói:

- Những chuyện này xem ra vẫn phải gọi người của ngươi đến giải thích thôi, đúng là những lời vừa rồi của ta có chút không công bằng với bọn họ.

Dương Phàm suy tư giây lát, rồi gật đầu nói:

- Huynh yên tâm, ta sẽ sai người đi điều tra ngay, ta đảm bảo với huynh trong thời gian sớm nhất sẽ cho huynh câu trả lời thỏa đáng.

- Ừ!

Thẩm Mộc gật gật đầu, vỗ vai Dương Phàm, xúc động nói:

- Nhị Lang, vi huynh hy vọng có thể vĩnh viễn là bằng hữu với ngươi. Tuy nhiên, ta và ngươi không phải dân thường áo vải, sau lưng hai người chúng ta đều có một lực lượng khổng lồ, cho nên có một số việc không phải ý nguyện của cá nhân chúng ta đấy.

Ta hy vọng hai tông Hiển Ẩn có thể dựa theo cách nghĩ của chúng ta, duy trì quan hệ gắn bó thân thiết mà không phải là không đội trời chung. Cần làm được điểm này, điều kiện tiên quyết chính là không làm tổn hại đến lợi ích của đối phương, tốt nhất là hai bên cùng có lợi.

Thẩm Mộc đi ra, dưới ánh mặt trời, bước tiến của y vẫn thoải mái tùy ý như vậy, nhưng Dương Phàm lại bởi vì cây nói của y mà tâm trạng nặng nề. Thẩm Mộc ngồi vào xe, cuốn màn xe lên, mỉm cười phất tay với Dương Phàm, sau đó thì đi.

Vẻ mặt Dương Phàm tối tăm gọi Nhâm Uy tới, trầm mặt phân phó:

- Lập tức phái người đi điều tra một chút, người của chúng ta ở Trác châu có xảy ra chút gút mắc với Hiển Tông! Nhớ kỹ, ta không cần những lời giải thích vô nghĩ, cái ta cần là việc thật, không được giấu diếm.

- Vâng!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-1220)


<