Vay nóng Tinvay

Truyện:Tào tặc - Hồi 336

Tào tặc
Trọn bộ 607 hồi
Hồi 336: Chiếm đóng Hà Tây
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-607)

Siêu sale Lazada

Căn cứ theo Hán thư và Địa lý chí ghi lại thì Liêm huyện nằm ở phía tây bắc núi Mưu Di.

Núi Mưu Di này cũng chính là mạch núi Hạ lan. Ở thời Tây Hán, Liêm huyện từng là một trong mười chín quận phía bắc. Những năm cuối thời Tây Hán, Vương Mãng đổi tên Liêm huyện thành Tây Hà Đình. Tới thời Đông Hán, nơi này được đổi lại tên thành Liêm huyện, trở thành một trong sáu quận phía bắc. Đồng thời, cũng trong hai thời Hán này, di dân trở thành người dân chính ở nơi đây.

Từ thời Đông Hán tới nay, Liêm huyện là vùng đất quan trọng về biên phòng, nằm ở phía đông của núi Hạ Lan, vị trí quân sự cực kỳ quan trọng.

Chẳng bao lâu sau, Hà Tây có cả triệu dân, phồn hoa, sung túc.

Khi người Khương nổi loạn, cả vùng đất Hà Tây phồn hoa hoàn toàn bị phá hủy. Chiến tranh liên tục xảy ra, những vụ xâm phạm biên giới không ngừng xảy ra, kẻ địch xuất hiện liên tục khiến Hán triều không thể không lùi dần về phía bắc. Liêm huyện dần hoang phế.

Khi đi sứ đến Mạc Bắc, Tào Bằng từng đi qua Liêm huyện.

Lúc ấy, cả khu vực đó chỉ toàn cảnh đổ nát, hoang tàn, cỏ dại mọc um tùm, trong vòng mười dặm không có người ở.

Liêm huyện sớm đã trở thành bãi cỏ tươi cho người Hung Nô, người Khương.

Mặt trời buổi sáng dần nhô cao, nhiệt độ không nóng không lạnh, rất sảng khoái.

Tào Bằng cưỡi ngựa, đi xuyên qua ánh sương mai, nhìn thị trấn Liên huyện từ phía xa xa.

Nhưng cảnh tượng trước mắt chợt khiến hắn giật mình!

Phía trên tòa thành tan hoang kia, lá cờ xích long của Đại Hán đang phất phơ bay trong gió. Dưới ánh nắng sớm, lá cờ xích long mạ vàng chớp sáng.

Một doanh trại chứa khoảng chừng ba nghìn binh mã đứng trên đống đổ nát.

Quân doanh thủ vệ nghiêm ngặt, binh sĩ nghiêm nghị, lộ ra áp lực nghẹt thở.

-Hàn Đức, đó là người của chúng ta sao?

-Xem ra là như thế.

-Đi qua xem đi.

Tào Bằng nhẹ nhàng thúc lên bụng ngựa, Đại Hoàng hí một tiếng như rồng ngâm hổ rống, tiếng rống quanh quẩn khắp nơi.

Trải qua một thời gian được chăm sóc cẩn thận, sư hổ thú đã khôi phục lại thần thái của thần thú.

Một mình sư hổ thú có thể ăn bằng ba, bốn con ngựa bình thường, sức chạy của nó nhanh như gió, sức bật cũng cực kỳ mạnh. Đại Hoàng hiện giờ không còn vẻ gầy gò đến trơ xương như trước nữa, mà chắc khỏe, sức mạnh như lan đi khắp toàn thân nó.

Vương Song nói: Sư hổ thú hiện tại vẫn chưa hoàn toàn bình phục.

Thân thể của nó không ngừng phát triển lớn hơn. Phải chờ đến khi nó hoàn toàn bình phục mới có thể thấy được sức mạnh thực sự của nó.

Có lẽ, nói sư hổ thú ngày đi nghìn dặm, đêm đi tám trăm dặm có hơi khoa trương.

Nhưng sư hổ thú đi từ Liêm huyện đến miệng núi Thạch Chủy cả đi cả về chỉ cần một ngày.

Tào Bằng vốn bán tín bán nghi chuyện này, nhưng hắn biết sư hổ thú là minh châu hiếm có, thực sự cần có thời gian để khôi phục sức mạnh. Cứ thử xét đến trước đây, chủ nhân lúc trước của nó không biết được giá trị của nó, bắt nó làm ngựa thồ, thân thể hiển nhiên đã chịu nhiều thương tổn. Muốn khôi phục lại hoàn toàn đương nhiên không thể làm trong thời gian ngắn được. May mắn là lúc này Tào Bằng lại có thời gian.

Vương Song dẫn người đi tới doanh trại điều tra. Chẳng mấy chốc đã nghe bên trong doanh trại vang lên tiếng kèn vang dội.

Đó chính là sừng dụ của riêng quân Hán, Tào Bằng lập tức nhận ra.

Hắn còn đang nghi hoặc không hiểu là người nào dẫn binh mã, lại nghe tiếng chân rầm rập từ phía doanh trại truyền đến như thiên binh vạn mã cùng ùa đến đây. Tào Bằng hơi nghiêm lại. Mặt đất dường như đang khẽ rung lên. Chiến mã cũng đang nôn nóng, bất an. Thái Diễm ngồi trong xe ngựa cũng nhìn ra xa.

Một đội thiết kỵ chừng hơn ba, bốn trăm người từ xa vội đi đến.

Một viên đại tướng cao chừng tám thước, ba tấc, khoác áo giáp màu đen, xông đến trước mặt.

-A Phúc, cuối cùng ngươi cũng trở lại rồi!

-Đại Hùng?

Tào Bằng vừa nhìn thấy người tới cũng hết sức ngạc nhiên.

Không ngờ người tới lại là Đặng Phạm.

Kể từ sau trận chiến ở Bạch Mã, Đặng Phạm theo Từ Hoảng chinh chiến Hà Bắc, tham gia trận chiến ở Thương Đình, lập công lao không nhỏ. Y được phong làm Tham quân giáo úy, hưởng bổng lộc hai ngàn thạch, cũng coi như có công đầu trong quân. Trước khi Tào Bằng đi sứ sang Hung Nô, Đặng Phạm còn đang mải chinh chiến ở Hà Đông. Chính vì thế, khoảnh khắc Đặng Phạm xuất hiện, Tào Bằng thực có chút mơ hồ, chưa kịp hiểu ra mọi chuyện.

-Ngũ ca, sao huynh lại ở đây?

Hai con ngựa dậm dậm chân dừng lại, Tào Bằng ghìm cương ngựa, nghi hoặc hỏi.

Đặng Phạm cười nói:

-Ta nghe nói chủ công cử quân đến Hà Tây, phong ngươi làm Bắc Trung lang tướng, trấn thủ Hà Tây. Ta đã thỉnh cầu lên Công Minh tướng quân, xin người điều ta đến đây. Hiện giờ Đầu Hổ đã tới Lũng Tây. Ngươi cũng ở lại Hà Tây, sao ta lại không đến được?

Tào Bằng hít sâu một hơi, thoáng tươi cười.

Trên quan lộ, quả nhiên đúng là có huynh đệ nhà mình giúp sức vẫn hơn!

-Lần này chủ công cho quân đến Hà Tây là để giúp ngươi làm việc, cho nên người được điều động tới chủ yếu là các huynh đệ từ trước. Phan Văn Giai được phong là Tuy Tôn đô úy, có nhiệm vụ phò tá ngươi. Nhưng bởi vì hắn còn phải ở Từ Châu có việc, nên một thời gian nữa mới tới. Tử Sơn cũng vâng lệnh đến đây, hiện giờ chắc đã xuất phát từ Hứa Đô rồi. Ta đi thẳng từ Hà Đông tới đây, cho nên tới đầu tiên, chuẩn bị tu sửa lại cửa khẩu Liêm huyện. Năm sau, chủ công cũng sẽ đến Hà Tây.

Tào Tháo quả nhiên là người làm việc nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán!

Gần hai tháng, mọi chuyện đã được thu xếp xong.

Tào Bằng không nén nổi, hỏi:

-Không phải Tử Sơn mới đến Hứa Đô sao, sao lại đến đây?

-Ta nghe nói Tư Không vốn định phong Tử Sơn làm Tư Không từ tào, nhưng sau khi nghe nói ngươi sẽ trấn thủ Hà Tây, Tử Sơn liền xin Tư Không được đi theo ngươi. Tư Không cảm thấy Tử Sơn dù sao cũng là cấp dưới cũ của ngươi, gã đã thỉnh cầu thì người cũng không muốn từ chối.

Tào Bằng nhướng mày.

Bộ Chất đến đây đúng là ngoài dự kiến của hắn.

Tào Bằng cho rằng Bộ Chất nên ở lại Tư Không phủ mới có thể phát triển tài năng.

Bộ Chất không phải là binh sĩ, Hà Tây lại lạnh giá, gã tới nơi này chẳng phải là chịu khổ sao? Nhưng Bộ Chất vẫn chọn đến đây.

Chuyện này khiến Tào Bằng thầm cảm thấy ấm áp trong lòng.

-A Phúc, chúng ta vào doanh trại rồi nói chuyện.

Đặng Phạm nói xong liền thúc ngựa nhường đường.

Tào Bằng không khách khí, ra hiệu cho xe ngựa tiến lên. Dưới sự hộ vệ của bă trăm binh sĩ, đoàn xe chậm rãi tiến vào quân doanh của Liêm huyện.

Tào Bằng sai người thu xếp thỏa đáng cho ba người mẫu tử Thái Diễm rồi mới vào trong doanh, chính thức nhận lấy hổ phù, tiếp chưởng binh mã từ tay Đặng Phạm. Lần này Đặng Phạm dẫn đến chừng bốn ngàn người, binh sĩ đặc quân chừng tám trăm, còn lại là bộ xa hỗn hợp.

Bốn ngàn binh mã nghe thì không ít.

Nhưng so với cả vùng đất Hà Tây này thì con số này cũng không tính là nhiều.

Kể từ thời Đông Hán đến nay, Hà Tây luôn đóng quân mấy vạn, thậm chí một trăm ngàn. Chính vì thế mới có một thời Hà Tây phát triển mạnh mẽ như thế, vươn ra khắp nơi. Hà Tây lúc đó nhân khẩu rất đông, hơn xa hiện giờ. Sau khi đám người Tào Bằng ngồi xuống, trò chuyện một lúc rồi vào chủ đề chính.

Bàng Thống nói:

-Hữu Học muốn để Liêm huyện làm trung tâm ư?

Tào Bằng gật gật đầu:

-Liêm huyện vốn đã là trung tâm của Hà Tây rồi. Giờ Tư Không muốn chấn hưng Hà Tây, dĩ nhiên phải để mắt đến Liêm huyện.

Bàng Thống trầm ngâm một lúc, nhẹ nhàng lắc đầu.

-Trung tâm là nơi để Hữu Học ngươi phát triển căn cơ ở Hà Tây này. Một khi đã quyết định thì không thể tùy tiện thay đổi được. Chuyện này không giống năm xưa. Năm xưa, Hà Tây đặt nặng Liêm huyện là bởi vì toàn bộ Hà Tây đều nằm dưới quyền quản lý của triều đình. Sáu thành phía bắc nằm rải rác như thế, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm. Lại thêm Hà Tây có hơn mười vạn di dân sinh sống, lại có binh hùng tướng mạnh, cho nên để Liêm huyện làm thành chủ cũng không sai. Nhưng nay Hà Tây hoang vu, đi trăm dặm cũng chưa thấy người nào. Tư Không dù quyết định gửi tám ngàn hộ dân tới cho Hà Tây, nhưng đối với Hữu Học người mà nói tám ngàn hộ dân này cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi. Một khi, ta nói là một khi Hung Nô hoặc Tiên Ti vượt qua núi Thạch Chủy, Liêm huyện ắt sẽ là nơi đầu tiên gặp nguy hiểm. Toàn bộ không còn đường sống sót. Hơn nữa, ngươi đặt trung tâm ở Liêm huyện, ắt sẽ khiến người Hồ cảm thấy nguy hiểm, thậm chí còn dẫn binh tấn công. Cho nên, ta cho rằng Liêm huyện đương nhiên không thể vứt bỏ, nhưng cũng không thể làm căn cơ để ngươi trấn thủ Hà Tây này.

Tào Bằng chợt ngẩn ra, trầm tư.

Lời Bàng Thống nói dường như cũng có lý. Tòa thành Liêm huyện này đúng là khiến người ta rất dễ mờ mắt.

Một khi chiến tranh nổ ra, Liêm huyện ắt là nơi đầu tiên chịu tai ương. Một khi Liêm huyện gặp nguy hiểm, Hà Tây ắt sẽ rung chuyển theo.

Hắn quay đầu nhìn Đặng Phạm, lại thấy gã nhún vai, lắc đầu.

-A Phúc, chớ nhìn ta. Ta cũng không rõ lắm chuyện bên này.

-Ngươi không rõ lắm mà dám chạy tới đây, thật đúng là tìm chỗ chết mà.

Tào Bằng không nhịn được cười mắng một tiếng, Đặng Phạm thản nhiên không thèm để ý tới.

-Sĩ Nguyên, ngươi nói tiếp đi.

Bàng Thống ngẫm nghĩ một chút, trầm giọng nói:

-Hữu Học trấn thủ Hà Tây, không thể để Liêm huyện làm trung tâm, nguyên nhân thứ hai là vì vị trí địa lý. Năm đó, Liêm huyện được đặt làm trung tâm là vì việc xuất chinh đất bắc. Mà nay, ngươi đặt Liêm huyện làm trung tâm, lại phải dựng lá chắn ở Hà Tây. Một công một thủ, tuy mục đích cuối cùng vẫn là xuất chinh Điền Bắc nhưng trước mắt, Liêm huyện không phải là lựa chọn tốt nhất. Người Hung Nô tạm thời không cần bận tâm đến. Nếu Khứ Ti đồng ý ra Hà Tây, lấy Điền Bắc thì chúng ta có thể để gã giằng co với người Hung Nô ở Điền Bắc. Chúng ta chỉ cần trợ giúp gã vừa phải, để trong thời gian ngắn, gã có thể sống yên ổn ở Điền Bắc là được. Khứ Ti đi rồi, Hà Tây có hai cái hại. Thứ nhất, Khương Vương Đường Đề và các bộ lạc người Khương dưới trướng hắn. Kể từ thời Vĩnh Bình đến nay, người Khương luôn dòm ngó Hà Tây, lại luôn oán thán triều đình. Hữu Học muốn trấn thủ Hà Tây thì người Khương ắt sẽ thành đối thủ ngươi phải đối đầu. Cái hại thứ hai chính là Mã Đằng ở Tây Lương. Người này ngoài mặt thuần phục Tư Không nhưng trong lòng lại... Ta dám nói nếu Hữu Học ngươi trấn thủ Hà Tây, người mất hứng nhất chính là Mã Thọ Thành. Hơn nữa, ta cũng có thể khẳng định Mã Đằng nhất định sẽ không để ngươi bình yên phát triển ở đây. Gã qua lại chặt chẽ với người Khương, cẩn thận gã sẽ lén lút ra tay.

Tào Bằng nghe xong liên tục gật đầu.

Hắn không thể không thừa nhận Bàng Thống suy nghĩ chu toàn hơn hắn nhiều.

Tào Bằng cùng lắm cũng chỉ tìm ra phương hướng cho mình, nhưng nên thu xếp, nên trù tính, phân tích ưu nhược như thế nào thì còn lâu hắn mới bằng Bàng Thống được. Cái danh Phượng Sồ quả nhiên danh bất hư truyền. Y nói một hồi khiến Tào Bằng nhận ra rằng con đường trước mặt hắn sẽ còn gian nan biết bao nhiêu. Muốn sống yên ổn ở Hà Tây ư? Đó quả không phải chuyện dễ dàng gì.

-Vậy Sĩ Nguyên cho rằng ta nên cai trị ở nơi nào?

Bàng Thống hơi xấu hổ, lắc đầu:

-Hữu Học, ngươi thật đúng là làm khó ta mà! Nói thật ra, ta không hiểu rõ lắm về Hà Tây, chỉ là thấy ngươi muốn coi Liêm huyện làm trung tâm nên mới có suy nghĩ như thế mà thôi. Kể từ Liêm huyện đi khắp Hà Tây cũng phải đến cả ngàn dặm. Một vùng đất lớn như thế muốn lập tức tìm nơi thích hợp cũng khó. Chuyện nà cũng không nên quá vội vã.

-Nhưng năm sau di dân sẽ đến rồi.

-Thế này đi, ngày mai ta dẫn người ra ngoài một chút, đi quan sát một chút rồi mới quyết định, thế nào?

Ngẫm đi ngẫm lại, dường như bọn họ cũng chỉ có thể làm như thế.

Trên thực tế không chỉ có Bàng Thống không hiểu nhiều về Hà Tây, mà ngay cả Tào Bằng cũng không rõ lắm về nơi này.

Chính xác mà nói thì Tào Bằng phải cai trị vùng đất phía đông của Hà Tây.

Mà phía tây của Thể Đồ Trạch, chính là địa bàn của Mã Đằng, cũng là vùng đất sinh sống của người Khương. Đời sau, nơi này có Đằng Cách Lý ngăn cách, nhưng giờ từ Liêm huyện đến Võ Uy đều là thảo nguyên bát ngát.

Sau khi trò chuyện một hồi, Tào Bằng quyết định tu sửa Liêm huyện một chút rồi sẽ tính tiếp.

Sáng sớm hôm sau, Bàng Thống dẫn Hàn Đức rời đi, xem xét tình hình xung quanh.

Tào Bằng đi cùng Đặng Phạm tuần tra quân doanh, vừa kể chuyện từ khi hai người chia tay nhau. Loáng chốc đã gần bốn năm qua, hai huynh đệ gần như không có cơ hội gặp mặt.

Tào Chân hiện giờ vẫn ở Hổ Báo kỵ như trước, địa vị ngày càng tăng.

Điển Mãn và Hứa Nghi đi theo phụ thân, cũng dần đứng vững trong quân.

-Khi ta tới Hà Đông, vừa vào thành Trường An thì gặp lão lục.

-Vậy sao?

-Dường như sức khỏe y rất kém, nghe nói mấy ngày nữa muốn từ chức trở về Hứa Đô dưỡng bệnh. Vệ Khải tướng quân rất coi trọng y, vốn không muốn cho y đi. Nhưng ta thấy lão lục cũng quyết tâm muốn đi, nên mới phái người đến Hứa Đô thông báo cho đại ca, chắc đại ca đã phái người đi Trường An rồi.

Tào Tuân muốn từ chức ư?

Chuyện này ngoài dự đoán của Tào Bằng.

Lúc trước hắn cũng từng đi ngang qua Trường An, nhưng bởi nhiều nguyên nhân, nên không đi gặp Tào Tuân.

Thật ra, Tào Bằng vẫn thầm cảm thấy kỳ quái: Năng lực của Tào Tuân không kém. Có lẽ không so sánh được với những nhân vật quá xuất sắc nhưng cũng là người khá tài giỏi. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, trong lịch sử, Tào Bằng không có chút ấn tượng nào về Tào Tuân. Theo những gì Tào Bằng hiểu thì Tào Tuân là người nặng tình nghĩa. Lúc trước, khi hắn gặp chuyện không may, Tào Tuân từng mượn danh nghĩa Tư đãi giáo úy, truy tìm tung tích của Phục Quân ở vùng đất Tây Kinh. Nếu Vệ Khải thật sự muốn giữ y lại thì Tào Tuân có lẽ sẽ phải ở lại Trường An thật. Nếu Đặng Phạm không báo cho Tào Chân thì kết quả quả là khó có thể đoán trước được.

Tiểu Bát nghĩa năm đó giờ chỉ còn bảy người.

Tào Bằng thật sự không muốn thấy Tào Tuân xảy ra chuyện gì.

Vì thế khi nghe Đặng Phạm nói thế, hắn nhẹ nhàng gật đầu, nói:

-Đại Hùng, ngươi làm tốt lắm.

Khi có mặt người ngoài, Tào Bằng gọi Đặng Phạm là ngũ ca.

Nhưng khi chỉ có ba người Tào Bằng, Đặng Phạm và Vương Mãi, bọn họ vẫn thích gọi tên tục của nhau hơn, như vậy cũng thân thiết hơn.

-Lần này đến Hà Tây e rằng không tránh được một trận long tranh hổ đấu.

-Vậy có sao? Huynh đệ chúng ta ở cạnh nhau, sao phải sợ ai chứ? Vốn dĩ ta nghe nói Hưng Bá đại ca cũng muốn đến đây nhưng chủ công sắp phải dụng binh ở Hà Bắc. Hưng Bá đại ca có trọng trách cho nên không thể rời đi được. Ha ha, nếu Chu đại thúc và Phùng Siêu cũng có thể đến đây thì những người ở Hải Tây năm đó cũng coi như lại được tụ họp đủ cả rồi.

-Đúng vậy!

Tào Bằng ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đêm tối đen.

Trên bầu trời đêm, ánh sao lấp lánh, sáng ngời.

Đây có phải một vòng tuần hoàn không?

Tào Bằng suy nghĩ, lại nhớ tới bảy năm trước, khi hắn mới tới Hứa Đô, theo tỷ tỷ và Đặng Tắc, còn có Đặng Phạm và Vương Mãi đi đến Hải Tây, lập nên cơ nghiệp. Bảy năm sau, hắn đã vang danh, giờ lại có thể cùng lão huynh đệ, lão bằng hữu một lần nữa lập nên cơ nghiệp ở Hà Tây này! Trong đầu hắn chợt nảy ra một ý tưởng kỳ quái: "Hải Tây ta có thể giao ra bởi vì nơi đó đã không còn nhiều tiềm lực phát triển nữa. Một ngày nào đó trong tương lai, nếu lão Tào muốn ta lại giao ra Hà Tây, liệu ta còn có thể thản nhiên giao ra như Hải Tây hay không?

Chợt Tào Bằng giật mình.

Muốn hắn giao ra Hà Tây, chắc chắn không thể!

Nhưng hắn nên làm thế nào mới có thể nắm chắc Hà Tây trong tay đây?

Hắn dừng chân bước, đứng trước cổng viên môn, đưa mắt nhìn thảo nguyên tối tăm ở mãi xa vắng lặng, tịch liêu!

-Mẫu thân, chúng ta sắp đi đâu thế?

Trong đại trướng, A Mi Quải rúc vào lòng Thái Diễm, nhẹ giọng hỏi.

-Chúng ta về nhà.

-Mẫu thân, nhà của chúng ta ở đâu?

A Mi Quải ngây thơ hỏi, lập tức khơi lên tâm sự trong lòng Thái Diễm.

Khi mới nghe thấy sắp được về nhà, nàng cực kỳ xúc động, thậm chí có thể dùng cụm từ "Mừng đến rơi nước mắt" để hình dung. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, nàng lại bàng hoàng và ngây dại, suy nghĩ. Đúng vậy, nhà của nàng ở đâu?

Vệ gia ở Hà Đông cơ bản không cần xét đến. Thái Diễm thậm chí còn chẳng muốn nghĩ tới nơi đó.

Kể từ khi Vệ Trọng Đạo chết năm đó, nàng rời khỏi Hà Đông. Vệ gia và nàng đã không còn quan hệ gì nữa.

Còn người phụ thân yêu thương nàng, quan tâm đến nàng cũng đã về nơi cửu tuyền từ lâu rồi. Giờ nàng chỉ còn một muội muội đã nhiều năm chưa từng liên lạc, thậm chí không có chút tin tức nào. Thái Diễm chỉ nhớ rõ rằng muội muội được gả cho gia tộc quyền thế, nhưng hai người chưa từng qua lại thư từ cho nhau. Không phải nàng và muội muội không thân nhau, mà là nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc của muội muội, nàng sẽ cảm thấy khổ sở.

Ngoài chuyện đó ra, nàng dường như không còn người thân nào ở Trung Nguyên nữa.

Tào Tháo có lẽ vì mối quan hệ thầy trò năm xưa nên mới muốn thu xếp giúp nàng, nhưng dù sao đó cũng không phải là kế sách lâu dài.

Thuở nhỏ sống ở Trung Nguyên, Thái Diễm rất hiểu cuộc sống nơi đó.

Nàng thì không sao, nhưng còn...

A Địch Quải và A Mi Quải có huyết thống của người Hung Nô. Hai đứa con nàng ở Hung Nô có thể không khó khăn gì nhưng nếu trở về Trung Nguyên ắt sẽ bị đám bạn đồng lứa kỳ thị. Người Trung Nguyên luôn bài xích người Hồ từ tận xương tủy. Chuyện này khi Tào Bằng và Thái Diễm nói chuyện với nhau mấy lần, nàng cũng có thể cảm giác được.

Đương nhiên, Tào Bằng không có ác ý đối với A Địch Quải và A Mi Quải, chỉ có điều hắn cực kỳ cảnh giác với người Hung Nô ở Mạc Bắc.

Nếu hai đứa con nàng tới Hứa Đô, liệu có phải chịu ấm ức hay không?

Nếu chúng phải ấm ức ở Trung Nguyên, thì chẳng phải nàng đã làm hại chúng hay sao?

Thái Diễm càng nghĩ càng cảm thấy mù mờ.

Nàng chợt có một suy nghĩ kỳ quái: Lúc trước nàng vứt bỏ mọi chuyện đưa con thoát khỏi Hung Nô có lẽ không hẳn là một cách hay.

Bên ngoài trướng vải chợt vang lên tiếng lanh canh.

Canh hai bất ngờ qua đi.

Thái Diễm nhìn hai đứa con đang ngủ say. Đắp chăn cho bọn trẻ xong, nàng nhẹ nhàng ra khỏi đại trướng.

Trong doanh rất im ắng nhưng lại canh gác rất nghiêm ngặt, thỉnh thoẳng lại thấy tuần binh đi lại.

-Thái đại gia còn chưa nghỉ ngơi sao?

Thái Diễm mới đi được vài bước chợt nghe có người hỏi.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên từ trướng tham quân đi ra, cung kính thi lễ với nàng.

Thái Diễm nhận ra người thiếu niên này chính là phó tướng đi theo Tào Bằng, hình như tên là Vương Song.

-Vương tướng quân vẫn chưa nghỉ sao?

-Ồ, Thái đại gia đừng gọi ta là tướng quân. Ta nào phải tướng quân gì, chẳng qua là tiểu tử hầu hạ công tử nhà ta thôi. Công tử có lệnh bảo ta bảo vệ mẫu tử Thái đại gia, cho nên ta mới ở trong tiểu trướng ngay cạnh này.

Thái Diễm nghe thấy thế liền mỉm cười.

-Thái đại gia, người nghỉ sớm đi một chút. Quân doanh không giống với nơi khác, nếu đi lại tùy tiện sẽ gặp rắc rối đấy. Nếu có cần gì thì cứ bảo ta. Chờ hai ngày nữa, sứ đoàn đến đây, đến lúc đó Thái đại gia có thể theo sứ đoàn về Hứa Đô rồi.

-Vậy mọi người không đi sao?

-Công tử nhà ta vâng lệnh trấn thủ Hà Tây, có lẽ tạm thời sẽ không trở về nhà được.

-Vương...

-Ta tên là Vương Song. Thái đại gia cứ gọi ta là Tiểu Vương.

Thái Diễm mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu:

-Nếu đã như thế thì ta không khách khí nữa. Tiểu Vương, công tử nhà ngươi xem ra cũng khá có tiếng tăm, xuất thân lại rất cao, lại giữ chức Bắc Trung lang tướng, vì sao phải ở lại Hà Tây này chịu khổ cực chứ? Ta nghe nói Bắc Trung lang tướng hình như cũng là người có nhiều chuyện. Ta không ngủ được, không biết Tiểu Vương ngươi có thể kể cho ta nghe chuyện về công tử nhà ngươi không?


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-607)


<