Vay nóng Tinvay

Truyện:Tình kiếm - Hồi 047

Tình kiếm
Trọn bộ 177 hồi
Hồi 047: Tình độ hoạn nạn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-177)

Siêu sale Lazada

"Du Du, nàng yên tâm, chúng ta nhất định có thể sống sót trở ra ngoài". Sau một lúc trầm mặc, Hoa Nhược Hư kiên định nói.

"Hoa đại ca, huynh đến bên ta đi". Tuyết Du Du nghiêng đầu nói với hắn. Hoa Nhược Hư không biết nàng lại muốn làm gì, bất quá vẫn lập tức bước đến bên chiếc giường đá của nàng.

Tuyết Du Du nhẹ nhàng ấn lên mép giường, thân thể bạt không mà dậy, cấp tốc bay về hướng cửa, vẽ ra không trung một đường cung ưu mỹ. Nàng hé môi, phát ra một tiếng kêu vang, thủ chưởng đánh tới thạch môn.

Ai ngờ thân thể mềm mại của Tuyết Du Du lại bị chấn ngược trở về sau, Hoa Nhược Hư phát hiện ra chuyện không hay liền vội vã tiếp lấy nàng giữa không trung.

"Du Du, nàng không sao chứ?" Hoa Nhược Hư gấp rút hỏi. Tuyết Du Du sắc mặt có chút tái nhợt.

"Không sao, nhưng chẳng biết thạch môn này là thứ gì, ta dùng hết khí lực mà nó một chút tổn hại cũng không có, còn thiếu chút nữa phản chấn làm ta bị thương". Tuyết Du Du nhanh chóng khôi phục lại nét hồng nhuận, trên mặt lộ vẻ bất phục.

"Du Du, nàng trước hết nghỉ ngơi đi, để ta thử xem". Hoa Nhược Hư ôn nhu nói, đem nàng đặt trên giường. Tuyết Du Du ôn thuận gật đầu, tựa bên thành giường.

Hoa Nhược Hư thân hình đứng thẳng, tay nắm chắc Tình kiếm, thúc dục chân khí trong cơ thể, quán chú trên mặt Tình kiếm, quang mang lóe ra làm cho thạch ốc bỗng chốc sang như ban ngày. Hào quang cùng cửa đá tiếp xúc nhưng vẫn như cũ, không thể đâm vào nửa phân. Hoa Nhược Hư nhất thời chán nản, thu hồi công lực, thở dài một tiếng buông trường kiếm xuống, thật không biết thạch môn này làm bằng thứ gì mà đến nửa phân cũng không thể dịch chuyển.

"Hoa đại ca, đừng cưỡng cầu nữa, chúng ta tìm biện pháp khác đi". Tuyết Du Du ôn nhu an ủi hắn.

"Đúng là cưỡng cầu cũng vô dụng, chỉ là ta không rõ vì sao thanh kiếm này có thể chặt đứt cả hoàng kim nhưng lại không thể làm gì tảng đá này". Hoa Nhược Hư thở dài nói.

"Vầy đi, Hoa đại ca, huynh đừng vội, để Du Du ngẫm nghĩ thật kỹ đã..." Tuyết Du Du nhíu mày, không nói tiếp nữa, tựa hồ như chìm khuất vào trầm tư.

Hoa Nhược Hư bắt đầu hồi tưởng lại chuyện trước kia, hắn nhớ rõ lần sử kiếm đánh nát cây quạt vàng của Phiến Tiêu Diêu phía Bạch Y lâu, chẳng lẽ..... Trong lòng hắn đột nhiên minh bạch, thân hình liền bật dậy, một chiêu Thiên Tinh Vũ trong Thiên Tinh kiếm pháp lại đánh tới thạch môn. Một trận đá vụn bay ra, hắn không khỏi mừng rỡ, quả nhiên trên thạch môn đã bị toát ra một lỗ hổng không lớn không nhỏ.

"Du Du, thành công rồi, chúng ta sắp có thể ra khỏi đây rồi!" Hoa Nhược Hư mừng rỡ ôm lấy Tuyết Du Du xoay hai vòng.

"Hoa đại ca, huynh làm thế nào vậy?" Tuyết Du Du nét mặt cũng lộ vẻ vui mừng.

"Xem ra Tình kiếm phải phối hợp cùng kiếm pháp mới có thể phát huy uy lực của nó, Du Du nàng cứ ở một bên quan sát, đợi ta chém vỡ thạch môn là chúng ta có thể rời khỏi đây rồi". Hoa Nhược Hư cười nói, đột nhiên nhận ra mình đang ôm Tuyết Du Du, liền vội đặt nàng xuống, thần sắc lộ ra vài phần xấu hổ.

Trong thạch ốc đá vụn bay tứ tung, thạch môn dần dần tiêu thất, Hoa Nhược Hư sử Thiên Tinh kiếm pháp không biết qua bao lâu, thạch môn rốt cục cũng nứt ra một lỗ hổng lớn, vừa đủ cho người chui qua.

"Du Du,chúng ta đi!" Hoa Nhược Hư ôm lấy Tuyết Du Du chui ra ngoài, nhưng nhất thời hắn lại ngây người ra, bộ dạng hoàn toàn choáng váng.

"Sao lại như vầy?" Hoa Nhược Hư nhìn phía trước, thì thào nói, vẻ mặt đang hưng phấn trở nên vô cùng chán chường, thiếu chút nữa đã ngã lăn ra. Vừa rồi hao phí rất nhiều công lực, mặc dù tốc độ khôi phục của hắn là cực nhanh, nhưng cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy mà phục hồi được. Vốn nghĩ có thể lập tức ra ngoài, ai ngờ chỉ là công dã tràng, tảng đá khổng lồ chắn trước sơn động làm cho tất cả mọi vui mừng của hắn đều trôi tuốt lên chín tầng mây.

"Hoa đại ca, đừng vội, chúng ta còn có biện pháp". Tuyết Du Du áp đôi môi mềm lên mặt hắn, từ trong lòng nhảy ra, giúp hắn ngồi xuống.

"Du Du, ta thật vô dụng mà" Hoa Nhược Hư vẻ mặt ảo não.

"Hoa đại ca, sao huynh nói mình như vậy? Du Du tin huynh, huynh nhất định có thể mang ta ra ngoài, huynh phải tin Du Du, Du Du nhất định sẽ cùng huynh sống sót trở ra". Tuyết Du Du ôn nhu nói.

Hoa Nhược Hư khổ sở cười, gật gật đầu, ôm Tuyết Du Du trở lại thạch ốc, đặt nàng vào trong chăn.

"Du Du, nàng nằm trên giường không nên cử động, ta đi tìm biện pháp khác". Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng nói, Tuyết Du Du gật gật đầu.

Hoa Nhược Hư một lần nữa chui ra khỏi thạch ốc, nhìn tảng đá khổng lồ cản trước sơn động, thoạt trông chất liệu giống y như thạch môn, tâm trạng hắn không khỏi nguội lạnh chán chường. Hắn biết bản thân không còn nhiều tinh lực để lại đem tảng đá này phá nát. Mặc dù không biết đã trải qua bao lâu trong thạch ốc này, nhưng hắn rõ ràng đã cảm thấy đói và mệt.

"Hoa đại ca, có lẽ chúng ta có thể đào theo thành động ra ngoài". Tuyết Du Du không biết bước ra từ khi nào.

Nghe được lời của nàng, Hoa Nhược Hư không khỏi vỗ đầu mình, đúng vậy, hắn như thế nào mà không nghĩ tới? Đào một cái lỗ khác, không cần động đến tảng đá, có thể tiết kiệm được không ít khí lực.

"Du Du, cũng là nàng thông minh!" Hoa Nhược Hư trong lòng thầm khen ngợi, đột nhiên ngữ khí thay đổi, bộ dạng hơi tức giận "Ta không phải bảo nàng ngủ, không được ra ngoài này hay sao?"

"Hoa đại ca, ta nghĩ chúng ta hợp sức cùng nhau so với một người làm thì tốt hơn" Tuyết Du Du ôn nhu nói "Du Du không phải hạng yếu nhược như vậy, chúng ta cùng nhau đào được không?" Vừa nói xong nàng không biết từ đâu lấy ra một thanh chủy thủ nhỏ.

Hoa Nhược Hư vẫn chưa thật nguyện ý, đôi môi mấp máy tựa hồ như muốn nói điều gì đó.

"Hoa đại ca, bắt đầu đi!" Tuyết Du Du tiến lên đào trước.

Phiêu Tuyết sơn trang một chút không khí tươi vui cũng không thấy, cơ hồ cả sơn trang đã trở nên trống vắng, vì hầu như tất cả mọi người bao gồm tân khách đến chia vui đều đã ra ngoài hỗ trợ tìm kiếm.

Tuyết Danh Phong sắc mặt tái nhợt, còn vợ của ông - Phong Vân Phiêu càng lo cho ái nữ hơn, tâm trạng như lửa đốt.

"Cha,mẹ, hai người không cần lo lắng quá, muội muội trước giờ thông minh, chắc không có chuyện gì đâu" Tuyết Phiêu Phiêu nhẹ nhàng an ủi cha mẹ.

"Phiêu Phiêu, bây giờ đã qua ba ngày rồi, con bảo ta thế nào không lo hả?" Tuyết Danh Phong sắc mặt tràn ngập lo âu "Du Du đúng là rất thông minh, nhưng nó vốn cũng cứng đầu nữa".

"Nhạc phụ, con nghĩ có Hoa lão đệ đi cùng, nên muội ấy không có việc gì đâu" Phong Bình cũng nói xen vào.

"Chỉ mong là vậy!" Tuyết Danh Phong thở dài một tiếng.

"Bẩm cáo Trang chủ..." Một người chạy vội tới, "Phong thiếu gia đã phát hiện ra tung tích của Nhị tiểu thư, người mời Trang chủ tới xem".

"Dượng à, nếu con đoán không lầm, biểu muội rất có thể bị nhốt ở đây" Người lên tiếng là một thiếu niên khoác trường sam màu xanh da trời, anh khí mười phần. Y chính là người của Phong gia - một trong Tứ đại thế gia, là con trai của gia chủ Phong Vân Động - Phong Tòng Vân.

Hoa Nhược Hư bấy giờ gần như hoàn toàn máy móc huy động Tình kiếm trong tay, không biết đã trải qua bao lâu, cũng không biết đã đào sâu bao nhiêu, hắn chỉ biết đến lúc này vẫn chưa thấy được ánh mặt trời, không có lấy một tia hi vọng. Cơn đói cùng mệt mỏi làm cho thần trí hắn có chút mơ hồ, điều may mắn duy nhất là tại thời điểm mỗi khi hắn không chống đỡ được, Tình kiếm đều truyền tới một tia man mát, làm cho tinh thần hắn tỉnh táo lại. Nhưng bây giờ còn một vấn đề lớn hơn trước mắt, đó chính là nước uống!

"Du Du, nàng bây giờ thấy thế nào?" Hắn cứ chốc chốc lại hỏi thăm nàng. Trong địa đạo u tối, sự mỏi mệt cực độ làm hắn không thể trông rõ tình huống nữa.

"Du Du!" Trong lòng hắn hoảng hốt, cấp bách bò về phía nàng. Lúc trước, mỗi lần hắn gọi, nàng đều trả lời, bất quá lần này lại không có âm thanh nào đáp trả.

"Du Du, tỉnh lại đi, lúc này không thể ngủ được". Hắn lắc mạnh thân thể mềm mại của nàng, lo lắng gọi to.

"Hoa đại ca, Du Du mệt lắm, huynh để Du Du ngủ một lát thôi" Tuyết Du Du khẽ mở mắt, mơ mơ màng màng nói.

"Du Du, không được ngủ, nàng nhất định phải cố chống chọi, chúng ta lập tức có thể thoát ra, nàng ngàn vạn lần không được ngủ đó!" Hoa Nhược Hư phát hiện thanh âm của chính mình có chút ngẹn ngào, hắn biết Tuyết Du Du không thể cầm cự được bao lâu nữa.

"Hoa đại ca, Du Du lạnh lắm, huynh ôm Du Du được không?" Hình dáng Tuyết Du Du bây giờ yếu ớt vô cùng, thanh âm vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi.

Hoa Nhược Hư ôm chặt lấy nàng, thân thể nàng dường như thật lạnh lẽo, lại có chút run rẩy.

"Hoa đại ca, huynh sẽ lấy Du Du làm vợ chứ?" Tuyết Du Du thanh âm càng ngày càng nhỏ, nhỏ đến mức Hoa Nhược Hư gần như không nghe thấy.

"Đương nhiên, ta nhất định sẽ lấy nàng, ta nhất định sẽ đường đương chính chính đón nàng về dinh. Du Du, nàng phải chờ ta lấy nàng có biết không!" Hoa Nhược Hư gắng khống chế tâm tình của mình, cố hết sức bình tĩnh nói.

"Hoa đại ca, Du Du mệt lắm... khát lắm...." Tuyết Du Du tựa hồ muốn nhắm mắt lại khiến cho Hoa Nhược Hư không khỏi kinh hãi.

"Nước, ở đâu có nước đây?" Hoa Nhược Hư trong lòng không khỏi điên cuồng gào thét, trong lúc cấp bách, tình bỗng sinh trí, hắn đột nhiên nảy ra một cách.

"Du Du, nàng đừng ngủ, nào, hãy uống nước đi" Hoa Nhược Hư dứt lòng dùng kiếm cắt tay của chính mình, đem miệng vết thương ép lên miệng nàng. Tuyết Du Du trong cơn mơ hồ tham lam hút lấy, hệt như uống cam tuyền.

"Hoa đại ca, nơi này sao lại có nước a?" Tuyết Du Du rốt cục cũng ngừng hút, bắt đầu cảm thấy hoài nghi. Nàng mở mắt ra, phát hiện tay phải Hoa Nhược Hư chưa kịp rút về, nhất thời hiểu ra cớ sự.

"Hoa đại ca, huynh thật tốt với Du Du, nhưng như thế Du Du lại càng đau lòng hơn". Tuyết Du Du vùi đầu vào ngực Hoa Nhược Hư, giọng nói trở nên nức nở.

"Du Du, nàng yên tâm, chúng ta nhất định có thể ra ngoài". Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng hôn lên mái tóc mềm mại của nàng, cúi đầu nói.

Hai ngươi ôm nhau không nói gì nữa, thời gian tiếp tục chầm chậm trôi qua.....

"Hoa đại ca, huynh nghe xem đó là âm thanh gì" Tuyết Du Du đột nhiên kêu lên, Hoa Nhược Hư liền áp tai lên mặt đất, nghe thấy những tiếng "đoong đoong" tựa hồ từ cách đó không xa truyền đến.

"Du Du, giống như có người!" Hoa Nhược Hư tinh thần đại chấn, chẳng lẽ thật sự là trời không tuyệt đường sống, quả thật có người tới cứu ư?

"Là cha ta, là cha ta! Hoa đại ca, cha đến cứu chúng ta đó". Tuyết Du Du cẩn thận lắng nghe trong chốc lát, mừng rỡ kêu lên.

"Dượng à, không có tiếng đáp lại, xem ra biểu muội có lẽ chưa nghe được tín hiệu chúng ta truyền vào". Phong Tòng Vân có vẻ bất đắc dĩ nói với Tuyết Danh Phong.

Lại ba ngày nữa trôi qua, ba ngày kể từ khi họ phát hiện ra nơi này! Họ nhận định Tuyết Du Du bị nhốt ở bên trong động, nhưng bởi cự thạch chặn trước cửa, họ đành chịu bất lực. Không còn cách nào khác, họ phải phát động tất cả thủ hạ đào theo mọi phương hướng, cứ cách một lúc lại gõ vào vách động, hướng Tuyết Du Du phát ra tín hiệu, hy vọng có thể nhận được lời hồi đáp, qua đó xác định phương hướng Tuyết Du Du đang ở, chỉ là cho tới giờ vẫn không thu được tín hiệu nào.

Đoong đoong, đoong đoong... từng tiếng một vang đến tai Tuyết Danh Phong.

"Là ai đập loạn? Tín hiệu không phải như vậy?" Tuyết Danh Phong từ đại nộ bổng chuyển sang cuồng hỉ.

"Mau, mau, Du Du ở bên trong, các ngươi nhanh lên cho ta!" Tuyết Danh Phong nói rồi xông vào trước tiên, liều mạng vung vẩy thanh kiếm trong tay.

"Du Du,vậy là ý gì?" Hoa Nhược Hư có chút khó hiểu hỏi nàng.

"Đây là ám hiệu ta cùng cha ước định, như vậy người có thể biết ta đang ở bên trong. Hoa đại ca, huynh hãy nghỉ ngơi một lúc, cha sẽ tìm ra chúng ta ngay thôi". Tuyết Du Du vui vẻ nói.

Bụi đất tứ tung, Tuyết Danh Phong lúc này không có chút gì gọi là khí chất của một gia chủ trong Tứ đại thế gia, lão bây giờ chỉ là một người cha hết lòng lo lắng cho an nguy của con gái. Trên ngươi lão bây giờ bụi đất phủ đầy, không một ai ngờ lão có ngày lại nhếch nhác như vậy, có lẽ vì trước kia không ai biết lão đối với Tuyết Du Du thương yêu đến nhường này.

Một tia sáng cuối cùng cũng xuyên vào, nương theo tiếng gọi lo lắng của Tuyết Danh Phong: "Du Du!"

"Cha!" Tuyết Du Du nhào vào lòng Tuyết Danh Phong, sau đó ngất liệm đi.

"Tuyết trang chủ, Du Du vẫn chưa ăn chưa uống gì!" Hoa Nhược Hư ở bên cạnh vội nói. Tuyết Danh Phong gật gật đầu xem như hiểu được ý của hắn, rồi ôm lấy nữ nhi đi ra ngoài.

Rốt cuộc cũng thấy được mặt trời, Hoa Nhược Hư Đột nhiên có cảm giác như được hồi sinh, thấy Du Du đang được trên dưới Tuyết gia phục thị, hắn trong lòng cũng có vài phần an ủi. Rốt cục hắn cùng Du Du cũng còn sống thoát ra, đột nhiên hắn cảm thấy một cơn choáng váng, thiếu chút nữa đã ngã lăn ra đất, hắn vội chống kiếm gượng lại, người Tuyết gia hiện giờ chỉ sợ là không có thời gian trông nom đến hắn.

"Hoa lão đệ, nhanh, mau uống nước, ăn một chút gì đi". Phong Bình vội vàng đi tới trước mặt Hoa Nhược Hư.

"Cảm ơn Phong đại ca" Hoa Nhược Hư cười gượng, hắn thực sự đã hết hơi hết sức liền không khách khí tiếp lấy, ngồm ngoàm ăn như hổ đói.

"Hoa đại ca, Hoa đại ca" Tiếng gọi của Tuyết Du Du truyền tới, Hoa Nhược Hư thoáng do dự rồi bước lại gần. Vừa mới ăn một chút, hắn mặc dù thân thể vẫn còn yếu, nhưng cũng không có gì đáng ngại, dù sao hắn mấy ngày nay chỉ là bị đói chứ không bị thương.

"Du Du" Hoa Nhược Hư cảm giác được rất nhiều ánh mắt đang nhìn về mình, hắn nhẹ đáp một tiếng rồi sau đó không nói gì nữa.

"Hoa đại ca, đưa tay phải huynh cho ta" Tuyết Du Du ôn nhu nói. Hoa Nhược Hư giật mình nhưng vẫn y lời đưa tay tới trước mặt nàng.

Tuyết Du Du sắn tay áo của hắn lên, trên tay có một vết thương rõ ràng đã bắt đầu khép miệng. Tuyết Du Du lấy từ trong người ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng quấn lấy miệng vết thương, động tác nhẹ nhàng vô cùng, trong đáy mắt tràn đầy nhu tình. Tuyết Danh Phong đứng bên cạnh không biết có cảm giác gì, bây giờ bất cứ ai cũng có thể trông thấy quan hệ giữa Tuyết Du Du và Hoa Nhược Hư là không hề bình thường.

"Hoa công tử, mấy ngày nay đa tạ người đã chiếu cố cho tiểu nữ" Tuyết Danh Phong ho nhẹ một tiếng nói.

"Tuyết trang chủ ngài khách khí rồi, đây là việc tại hạ phải làm" Hoa Nhược Hư lộ ra một tia cười khổ, hắn cảm giác được Tuyết Danh Phong tựa hồ có chút không vui.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-177)


<