Vay nóng Tinvay

Truyện:Tống thì hành - Hồi 040

Tống thì hành
Trọn bộ 301 hồi
Hồi 040: Đấu lực ký
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-301)

Siêu sale Shopee

Trên Hiến đài, đấu vật đang rất cuồng nhiệt

Hai cô gái mặc quần áo mỏng manh, đang tranh đấu kịch liệt. Sau khi chính Tư Mã Quang dâng thư, cô gái đấu vật nhất định thay áo, càng không được khỏa thân diễn, chuột có chuột đường, rắn có đường rắn, cô không được phép khỏa thân diễn, đổi cách để thu hút sự chú ý.

Cho nên, con gái đấu vật mặc y phục rất mỏng, trong Câu Lan, thậm chí chỉ có một mảnh lụa mỏng.

Sa y lại làm thế sao không rách được cơ chứ?

Vì thế, chỉ mấy cái đã xé rách toàn bộ.

Nhưng càng như vậy, giống như càng kích phát thú tính ẩn núp sâu trong lòng mọi người. Mắt nhìn thấy mãnh lụa mỏng xé rách, từng mãnh bay lên. Tai nghe sa y kéo xẹt vang lên, luôn có thể kích thích thú tính tiềm ẩn của mọi người. Bởi vậy hình thức đô vật này càng lúc càng hưng thịnh.

Hiến đài cửa hàng Lý gia, còn xem như đỡ một chút.

Ít nhất quần áo con gái không phải là mảnh lụa mõng, mà là tổ hợp quần khố và lưng nghiêm chỉnh.

Nhưng dù như vậy, vẫn thu hút vô số người tiến tới vây nhìn. Càng có người ở dưới Hiến đài nhào sát tới làm hiện trường vô cùng hỗn loạn.

Chu Yến Nô lộ vẻ mặt khẩn trương, thỉnh thoảng nhìn phía sau Hiến đài.

Sau khimàn diễn đấu vật mở màn xong, Ngọc Doãn và Lã Chi Sĩ cũng bắt đầu tiến hành chuẩn bị.

Chờ sau khi việc các cô gái thi triển đấu vật kết thúc, chính là lúc hai người hắn lên đài. Trong lòng Yến Nô cũng khẩn trương dị thường... nàng biết, dưới tình hình này đã không thể giúp gì, nhưng không biết tại sao trong lòngluôn có cảm giác bất an.

Tiểu Ất ca, nhất định phải thắng mới được!

Yến Nô hai tay nắm quyền trước ngực, thỉnh thoảng thấp giọng thì thầm, cẩu khẩn Phật tổ phù hộ.

Trần Đông và Lý Dật Phong hai người ở một góc nói chuyện với nhau, phỏng đoán màn tranh đấu này mở ra, rốt cuộc sẽ là kết quả gì?

- Đại Lang, Lương Khê tiên sinh cũng ở đây?

- Ừ!

Lý Dật Phong thấp giọng nói:

- Không chỉ là gia phụ, nghe nói có không ít người đến xem cuộc chiến... Thật nghĩ không ra, sao trận tranh đấu này lại kinh động mọi người như vậy. Ta nghe Chân Nô nói, lầu Thiên Kim Nhất Tiếu hôm nay đấu vật, đã hơn mười ngàn quan... một trận tranh giao nhỏ nhoi mà đãgây ra động tĩnh như vậy, cha đối với cái này, cũng là cảm thấy vô cùng khó xử.

- Đúng vậy, không còn cách nào!

Trần Đông tất nhiên hiểu được, câu nói "khó xử" của Lý Dật Phong rốt cuộc là ý gì.

- Chuyện lần trước Tiểu Ất nói, có nói cho Lương Khê tiên sinh biết không?

- Tất nhiên nói rồi... bằng không, với tính cách của cha, tất nhiên cũng sẽ không chạy tới xem buổi náo nhiệt này. Cha chỉ là cảm thấy, Tiểu Ất có thể có loại kiến giải này, cũng xem là khó có được. Hôm nay đến, chắc hắn mang theo tâm tư về Tiểu Ất.

- Đó cũng là Tiểu Ất may mắn!

Trần Đông nhín mày, chợt nhẹ giọng cười nói.

Y là Thái Học Sinh, vài ngày nữa đỗ lên trên, tự sẽ không lo đường ra.

Nhưng Ngọc Doãn chỉ là một tên bán thịt, nếu muốn có thành tựu, không có giúp đỡ tất nhiên khó thành. Trần Đông tất nhiên là hy vọng Ngọc Doãn cũng có thể thăng chức rất nhanh. Dù sao thành tựu của Ngọc Doãn càng cao, đối với bạn bè này của hắn mà nói, cũng sẽ càng có mặt mũi phải không?

- Mau xem, Tiểu Quan Tác đến rồi!

Bên tai chợt nghe có người hô to, làm hai người Trần Đông, Lý Dật Phong xoay người nhìn xa.

Lúc này, trên Hiến đài, đấu vật đã kết thúc.... thư danh nữ triển lên đài cao, đang biểu diễn thủy lưu tinh, càng thu hút nhiều người chú ý.

Chỉ là theo một tiếng hô này vang lên, sự chú ý của rất nhiều người theo đó đều dời đi.

Yên Nô vội nghển cổ lên nhì, chỉ thấy đám người tản ra, từ bên ngoài đi tới một đám người... Mười mấy người mở đường ở phía trước, trong tay mỗi người đều đang cầm một cây côn cuộn vải đỏ. Phía trước nhất, bốn phía nhuộm cờ thêu vàng, tỏ ra vô cùng chói mắt.

Cờ thêu này, cũng đại biểu thân phận của Lý Bảo, bốn lần đoạt giải nhất "Hiến Thánh" phủ Khai Phong.

Phủ Khai Phong mỗi năm đều sẽ có một lần đại lễ Hiến Thánh. Mùng một tháng giêng, sau khi Quan gia hiến tế trời đất, liền sẽ mở màn cuộc tranh tài. Đại lễ Hiến Thánh này, có hai loại hình thức phía quan và nhân gian. Phần lớn là lấy Nội Đẳng tử Ngũ Long Tự tham gia, tính chất biểu diễn càng nặng một chút. Còn đại lễ Hiến Thánh nhân gian, lại là triệu tập người giỏi đô vật nhân gian, đặt tiền thưởng lớn, tranh lấy tên đứng đầu. Luận bản lĩnh, Nội Đẳng tử chùa Ngũ Long Tự càng hay hơn. Nhưng nếu nói tính hấp dẫn, chính là đại lễ Hiến Thánh nhân gian là nhất... Bởi vì đại lễ Hiến Thánh này, chính là trận đọ sức đao thật thương thật. Chuyện thiếu tay gãy cái chân là xảy ra bình thường, làm không tốt còn dẫn đến mạng người

Lý Bảo đã liên tục bốn lần đoạt giải nhất, đương nhiên thanh danh vang dội!

Y vừa ra trận, khí thế ép người.

Lý Bảo ngồi ngay ngắn giữa một mặt cái kiệu, phía sau còn có hơn hai mươi đôi tay hảo hán, cầm che chắn ở trước.

Những người này, phần lớn là đệ tử của Lý Bảo.

Hôm nay đại sư huynh Lã Chi Sĩ tranh đấu, thân là sư huynh đệ, đương nhiên phải đến cổ vũ.

Mà Lý Bảo càng là bày ra tư thái kẻ đứng đầu, rõ ràng là chỗ dựa cho Lã Chi Sĩ... Những người này vừa xuất hiện, lập tức gây ra tiếng reo hò liên tiếp. Trong đường phố này, địa vị của một lực sĩ đô vật càng hơn xa người bình thường.

- Cửu Nhi Tỷ, thằng đó là ai?

Dương Tái Hưng cũng lưu ý tới Lý Bảo đến.

Chỉ là y nhìn thấy Lý Bảo phô trương, trong lòng không khỏi có chút không tự nhiên... hoặc nói là hâm mộ?

Không đợi Yến Nô trả lời, Hoàng Văn Thanh liền nói với Hoàng Tiểu Thất:

- Thằng khốn đó là Lý Bảo, cũng xem là một hảo hán phủ Khai Phong, chỉ là người này luôn hống hách, lòng lang dạ sói. Trước đây còn suýt nữa hại tính mạng Tiểu Ất, cũng là kẻ thù lớn của Tiểu Ất Ca.

- Kẻ thù lớn?

Con mắt Dương Tái Hưng sáng lên, nhẹ nhàng lay động cơ thể một chút, từ trong cơ thể truyền ra tiếng trật khớp hơi nhỏ.

Yến Nô trong lòng cả kinh!

Hổ báo lôi âm?

Không ngờ Dương Tái Hưng này, lại luyện đến cảnh giới như vậy!

- Nhân vật như vậy rất giỏi sao?

Dương Tái Hưng cũng biết sơ nét của cuộc thí võ đó.

Y thấy, lúc đó Ngọc Doãn chỉ là luyện tới công phu tầng thứ nhất, cả cánh cửa của bậc thứ hai vẫn không có vượt qua. Còn Lý Bảo, đường đường một lực sĩ cấp tám, lại chạy tới Ngọc Doãn gây sự, thực sự là không có chút phong phạm cao thủ.

Đối với loại nhân vật cậy mạnh hiếp yếu này, Dương Tái Hưng luôn không để vào mắt.

Theo sau sự xuất hiện của Lý Bảo, Bố thự trên Hiến đài cũng không dám chậm trễ, vội vàng chạy tới gần trước, mời Lý Bảo xuống kiệu.

Bố thự, cũng giống như kiểu người trọng tài.

Phần lớn là do một số người già đức cao vọng trọng đảm nhiệm, đồng thời cũng nhất định phải tinh thông quy tắc đấu vật.

Vì thân phận Lý Bảo khác biệt nên Bố thự này đương nhiên không thiếu được phải có một vài câu tâng bốc, nói mấy câu ôn hòa, Lý Bảo mới hiến thân đến.

Mới vừa lộ diện, liền dẫn tới một trận reo hò.

Lý Bảo mặc áo khoác màu đen, thắt lưng lớn, đi ra mặt khẽ mỉm cười, vẫy tay với mọi người.

Trong ánh mắt lơ đãng, xẹt qua người Yến Nô.

Chỉ thấy khóe miệng Lý Bảo hơi nhếch lên, lộ ra chút ý cười lạnh lẽo:

- Qua đêm nay, nhất định ngươi sẽ là một quả phụ...

- Lý giáo đầu, mời!

- Mời!

Hiện giờ Lý Bảo vẫn là người đảm đương chức vụ giáo đầu Ngự quyền quán, cũng xem là có chút địa vị.

Cho nên các Bố thự lấy hai từ "giáo đầu" để xưng hô, cũng biểu đạt sự kính trọng. Chỉ là phủ Khai Phong này không chỉ có Ngự quyền quán có giáo đầu, mà trong tám mươi vạn cấm quan Đông Kinh này càng có vô số giáo đầu lớn nhỏ, nhưng ai thật sự có khả năng như y?

Dưới sự nghênh đón của hai gã Bố thự, Lý Bảo lên Hiến đài, ngồi xuống chỗ bên lề.

Cái này gọi áp trận cũng gọi là trấn đài.

Trong thí võ, nếu ai dám quấy rối, áp trận có thể ra tay đánh đuổi phương đi.

Cùng lúc này, buổi biểu diễn của nữ triển đã thông báo kết thúc. Dưới Hiến đài, tất cả đang ồn ào nhốn nhào bất chợt đều yên lặng.

*****

Tại lầu ba cửa hàng Lý gia lúc này xuất hiện vô số khuôn mặt.

Nhu Phúc Đế Cơ hưng phấn, quay đầu hỏi Triệu Cấu đang ngồi bên cạnh.

Chùa Ngũ Long cũng thường xuyên có giao đấu, nhưng phần lớn chỉ mang tính chất biểu diễn. Việc giao đấu như thế này là lần đầu tiên Triệu Huyên tham gia. Hơn nữa đấu vật với Triệu Cấu nên khiến cho không tránh hơi kích động. Triệu Cấu thì sao? Y vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, nghe Triệu Huyên hỏi thì nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cười nhìn sắc mặt khó coi của đám người Cao Cầu nói:

- Ta thấy trận đấu hôm nay, La Chi Sĩ nhất định sẽ thắng.

Đồ khốn khiếp!

Sắc mặt Cao Cầu lập tức trầm xuống. Nhưng, lão không có ý quở trách Triệu Cấu, mà là nhắm vào Lý Bảo.

"Ngươi đường đường bốn lần đứng đầu đại lễ Hiến Thánh, lại tới đay áp trận... áp trận cho ai? Hay ngươi định làm chỗ dựa cho Lã Chi Sĩ?"

Cao Cầu cũng luyện qua mấy tay đô vật, không được xem là giỏi, nhưng cũng nắm quy tắc ở đây rất rõ ràng.

Có cao thủ áp trận như vậy, sẽ tạo ra áp lực gì cho Ngọc Doãn? Việc này không cần nghĩ cũng biết! Cao Cầu lại không tìm được lý do phát tác, làm lão hết sức căm tức.

- Khang vương điện hạ! Bây giờ nói tới chuyện thắng bại thì hơi quá sớm.

- Trận đấu hôm nay, không phải Lý Bảo và Ngọc Tiểu Ất, mà là giữa La Chi Sĩ và Ngọc Tiểu Ất. Thần thấy La Chi Sĩ cũng chưa chắc có thể thắng.

Triệu Cấu hừ lạnh một tiếng:

- Nếu đã như vậy thì đúng là mỏi mắt mong chờ!

Trong lời nói hai người, hơi có chút mùi thuốc súng, giống như là đối chọi nhau.

Đám người Yến Anh, Lý Cương không có nói, chỉ biết đứng bên cạnh lắc đầu cười khổ. Cũng khó trách được vì ai cũng biết Hoàng đế Huy Tông tuy xác lập Thái tử Triệu Hoàn, nhưng cũng không hài lòng lắm, thậm chí mấy lần động ý muốn phế Triệu Hoàn, lập người bên cạnh. Quan hệ cha con hai người, không được coi là tốt. Nhưng còn Triệu Cấu? Y cố tình giao hảo với Thái tử Triệu Hoàn, cho nên không tránh khỏi đối với Cao Cầu là sủng thần của Hoàng đế Huy Tông có ý đối địch. Cao Cầu tuy nói xử thế khiêm tốn, nhưng đối mặt với Triệu Cấu cũng không nhường bước.

Tóm lại, giữa mối quan hệ quân thần, cha con này có chút lung tung rối rắm.

Đột nhiên Triệu Cấu gọi nữ tử ở bên cạnh:

- Thái úy! Chi bằng ta và ngươi đánh cược mười ngàn quan có được không?

Cao Cầu cắn chặt răng:

- Nếu Khang vương đã có nhã hứng như vậy, tiểu thần nào dám không theo?

Một câu nói làm mùi thuốc súng trong lầu càng đậm thêm.

Kèm theo đó ba tiếng chuông vang lên, Ngọc Doãn từ từ bước ra khỏi tĩnh thất. Chỉ thấy tóc hắn vén lên, nữa người trên cởi trần, nữa người dưới quấn một cái khố thêu hoa bằng tơ màu xanh nhạt. Hắn bước từng bước vững vàng lên hiến đài. Còn ở bên kia Lã Chi Sĩ cũng bước ra. Cách ăn mặc của y rất giống Ngọc Doãn, chỉ khác ở cái khố màu đen mà thôi. Hai người vừa bước ra, làm vang lên tiếng reo hò ầm ĩ dưới đài.

- Tiểu Ất tất thắng!

- Tiểu Ất ca uy vũ!

- Tiểu Ất ca, đánh chết đầu than đen đó đi.

Một góc dưới đài, một đám cô gái tuổi thanh xuân ăn mặc quần áo hoa lệ, đang reo hò ầm ĩ.

Cửa sổ phòng kế bên lầu hai của điếm Lý gia mở ra, để lộ hai khuôn mặt thiên kiều bá mị. Một người là Phong Nghi Nô, còn lại rõ ràng là Lý Sư Sư. Hai người nghe tiếng reo hò dưới đài, tự nhiên nhìn nhau cười, khẽ gật đầu.

Yến Nô hừ một tiếng, đột nhiên la lớn:

- Tiểu Ất ca, huynh nhất định phải thắng!

Thái độ của nàng làm hai người Trần Đông, Lý Dật Phong không kìm nổi cười.

Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều reo hò ủng hộ Ngọc Doãn... Có lẽ chính là vì tiếng reo hò của đội quân tóc dài làm rất nhiều đàn ông trong lòng chua xót. Cộng thêm Ngọc Doãn tuy lưng đứng vững trên đài, những chỗ cơ bắp dưới ánh lửa làm cho hắn thêm cường tráng khiến cho không ít người cảm thấy khó chịu.

Công tử bột như ngươi, sao mà thắng chứ?

- Bát ca, tất thắng!

Một tên lưu manh vung tay hô to, lại làm cô gái bên cạnh liên tục mắng chưởi.

- Ngọc Tiểu Ất! Sau đêm nay, xem ngươi còn dám kiêu căng.

La Chi Sĩ nở nụ cười dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nhìn Ngọc Doãn:

- Nếu thông minh, thì bây giờ xuống đài, bằng không đừng trách Bát gia hạ thủ vô tình.

Ngọc Doãn lại cười! Nụ cười đó, dưới ánh lửa chiếu sáng, lại tỏ ra một ý vị siêu phàm thoát tục không giống bình thường. Nụ cười của hắn, lại làm cho những cô gái dưới đài phát ra tiếng thét chói tai.

- Bát ca nói đùa, trong tình hình như thế, Tiểu Ất thế nào cũng phải lĩnh giáo quyền cước của Bát ca... Nhưng, nếu Bát ca thua rồi, chỉ sợ càng mất thể diện. Tiểu Ất nói thẳng, nếu Bát ca thua rồi, làm sao qua được ải lệnh sư chứ?

Sắc mặt Lã Chi Sĩ trở nên lạnh lùng, dữ tợn.

- Tiểu Bát! Đừng lôi thôi với hắn, cứ lo đấu cho tốt là được.

Trên bên hiến đài, Lý Bảo thốt lên tiếng thét chói tai. Ý của lời nói đó chính là nói:

- Ngươi chỉ cần đấu cho thật tốt là thắng chắc...

Vốn Ngọc Doãn muốn kích phát tình cảm của Lã Chi Sĩ, nào ngờ bị Lý Bảo hét một tiếng khiến cho ý đồ của hắn lập tức thành trở nên vô dụng. Hắn lại không làm gì được Lý Bảo. Chưa nói tới quy tắc không cấm Lý Bảo nói. Nhưng cứ như vậy, há chẳng phải là giúp cho Lã Chi Sĩ?

Ngọc Doãn quay đầu nhìn Bố thự. Nào ngờ Bố thự quay đầu không thèm nhìn. Trong lòng không khỏi trầm xuống. Ngọc Doãn lập tức có một dự cảm không tốt. Sự xuất hiện của Lý Bảo, chắc chắc sẽ thêm sự giúp đỡ cho Lã Chi Sĩ. Mà nhìn thái độ của Bố Thự thì dường như cũng thiên vị cho Lã Chi Sĩ.

Cái này làm sao mà đấu được?

Tâm trạng của Ngọc Doãn nhất thời hỗn loạn...

- Hây!

Lã Chi Sĩ được sự chiếu cố của Bố Thự liền quát một tiếng, sau đó lại uống hai ngụm nước rồi phun lên đài.

Ngọc Doãn mặc dù hơi rối nhưng cũng theo quy tắc uống tham thần nhạ. Sau khi uống xong, hắn lên đài đứng đối diện với Lã Chi Sĩ. Bố thự cầm nhánh trúc, đứng giữa hai người. Sau khi tiếng chiêng vang lên, y lùi lại một bước, giơ trúc lên, bất thình lình vung xuống, đồng thời quát:

- Đánh!

Còn chưa dứt lời, Lã Chi Sĩ liền giống như mãnh hổ xuống núi, lập tức hét lên mà vọt tới.

Hai tay đồng thời giang ra, tạo thành thế Liên hoàn thôi sơn thủ, hung hăng bổ về phía Ngọc Doãn. Tiếng quát của Bố thự rất bất ngờ, làm Ngọc Doãn có chút thất thần. Chờ lúc hắn lấy lại tinh thần thì đã mất thời cơ. Đối diện với chiêu Liên Hoàn thôi sơn thủ của Lã Chi Sĩ, hắn đưa hai tay chắn ngang trước người, đón lấy những đòn tấn công liên tiếp của Lã Chi Sĩ... Liên hoàn thôi sơn thủ tuy là bài học cơ bản, nhưng cũng là chiêu mà lực sĩ đô vật thường dùng nhất. Lã Chi Sĩ phát ra chiêu Thôi sơn thủ có lực rất mạnh.

Ngọc Doãn liền liên tiếp đỡ ba đòn thôi sơn thủ, không khỏi lui về phía sau năm sáu bước. Tuy nhiên hắn cũng hiểu thêm một chút đối với sức lực của Lã Chi Sĩ.

- Tiểu Ất không thích hợp!

Đột nhiên Yến Nô nói:

- Đừng để Quỷ Chước Bát cướp tiên cơ?

Dương Tái Hưng cũng chau mày, nhìn lên hiến đài thì thấy Lý Bảo áp trận:

- Sợ là bị Tiểu Quan Tác đó quấy nhiễu tâm thần.

Sắc mặt Yến Nô, lập tức khó coi.

- Đánh hay!

- Đánh hay...

Trên đài, Ngọc Doãn và La Chi Sĩ quyền qua cước lại, cực kỳ phấn khích.

Đối với Trần Đông và Lý Dật Phong mà nói, thì hai người không nhận ra sự ảo diệu, mà chỉ cảm thấy hai người đấu hay, thật là phấn kích.

Nhưng dần dần, Trần Đông lại nhìn thấy nét mặt Yến Nô và Dương Tái Hưng trầm xuống.

Y liền vội nhẹ nhàng kéo Lý Dật Phong một cái, rồi hỏi nhỏ:

- Cửu Nhi tỷ, chẳng lẽ Tiểu Ất không ổn?

Yến Nô gật đầu:

- Thật là lạ... Tiểu Ất ca cũng coi như trải qua trăm trận chiến. Mặc dù trước đây không có gặp người giỏi, nhưng kinh nghiệm giao đấu lại hơn hẳn Nô gia. Nhưng hôm nay Tiểu Ất ca lại tỏ ra có chút kỳ lạ, không chỉ là pháp đấu có chút mới lạ, nhìn qua càng giống như chưa từng giao đấu với ai.... Nếu không, sao huynh ấy có thể để cho Lã Chi Sĩ cướp được tiên cơ chứ?

Ngọc Doãn đánh ở phố chợ nhiều năm, kinh nghiệm theo lý mà nói phải rất phong phú. Nhưng bây giờ...

- Nếu không phải Tiểu Ất có sức lực kinh người thì chỉ sợ đã thua rồi!

Sau lưng Phong Nghi Nô, có một tăng nhân. Người đó nhìn thế cuộc trên đài, cũng là hơi nhíu mày

*****

- Mạc Đại lang Mạc Phi cũng giỏi đánh đúng không?

- Tuy không nhưng cũng có thể nhận ra được cao thấp.

- Như vậy chẳng phải...

- Tiểu quan tác ở đây dường như có sự ảnh hưởng rất lớn với tiểu Ất.

Tăng nhân nói nhỏ một câu khiến cho hai người Phong Nghi Nô và Lý Sư Sư cau mày.

Công kích của La Chi Sĩ chẳng khác nào mưa bay chớp giật.

Lúc đầu y chỉ dùng hai tay tấn công rồi từ tử sử dụng cả tay lẫn châu. Có tiểu Quan tác ở đây thật sự tăng thêm dũng khí và sự tin tưởng cho La Chi Sĩ. Chưa nói y còn có đòn sát thủ nên lòng tin càng trở nên vững chắc.

Có sự tự tin thì quyền cước phác pháp lại càng thêm lưu loát.

Theo tiếng hét to, La Chi Sĩ liền thi triển Kim cương thối. Hai chân của y giống như hai cây búa với sức kinh người khiến cho người ta phải sợ hãi.

Ngọc Doãn do hơi bối rối nên bị La Chi Sĩ làm cho phải lùi liên tục.

Mấy lần hắn định áp sát nhưng đôi chân của La Chi Sĩ làm cho không thể tới gần.

Đúng với danh hiệu Quỷ cước bát, công phu đôi chân của y quả thực là không hề tầm thường. Ngọc Doãn sử dụng Đa La diệp thủ cố gắng lắm mới có thể hóa giải. Nếu kéo dài thời gian thì rất khó có thể chống đỡ nên bị cho đôi chân của La Chi Sĩ làm cho luống cuống.

Chát chát chát!

Ngọc Doãn dùng tay vỗ mạnh vào đùi của La Chi Sĩ.

Tuy nhiên lực chân quá mạnh cũng làm cho tay của hắn phải run run. Vốn hắn định thuận thế sử dụng phân thân thác cốt. Nhưng còn chưa kịp thi triển thì La Chi Sĩ đã thay đổi chiêu thức. Chiến thuật "bức", "nã" được La Chi Sĩ sử dụng vô cùng thuần thục khiến cho Ngọc Doãn không thể tận dụng quái lực của mình. Y liên tục dùng đôi chân phá rối bước chân và sự phòng ngự của Ngọc Doãn rồi sau đó lại sử dụng Thôi Sơn chưởng để phác lấy. Chỉ cần Ngọc Doãn có chút sơ hở là y có thể giành được thắng lợi.

Cái chiến thuật này đã được Lý Bảo dậy cho La Chi Sĩ vào ngày hôm qua.

Lý Bảo đã từng giao thủ với Ngọc Doãn cho nên hiểu rất rõ quái lực của hắn.

Nếu khôn, cho dù Ngọc Doãn có luyện tới tầng công phu thứ hai thì Lý Bảo cũng không để ý. Nhưng sức lực của Ngọc Doãn...

Ngọc Doãn không thể áp sát thì công phu khó có tể thi triển.

Thấy La Chi Sĩ từ từ chiếm được thế thượng phong, âm thanh cổ vũ Ngọc Doãn cũng từ từ yếu dần...

Yếu Nô lo lắng tới mức dậm chân, mấy lần định xông lên giải vây cho Ngọc Doãn.

Có điều nàng bị Dương Tái Hưng ngăn lại:

- Cửu Nhi tỷ đừng vội. Mặc dù tiểu Ất ca rơi vào thế hạ phong nhưng còn chưa thua.

Trước đây hai chúng ta đều biết rằng

Mặc dù tiểu Ất ca trải qua trăm trận đánh nhưng phần lớn là với đám du thủ du thực, không thể sánh được với cao thủ thực sự.

Lại thêm gần đây hắn thua Lý Bảo nên sự có mặt của y khiến cho hắn thêm áp lực... Nếu không có cơ hội giao đấu với cao thủ thì làm sao có được thân thủ tốt? Ta còn nhớ rõ trước đây theo ân sư học nghệ bị ân sư ném vào trong núi cho đánh nhau mới cọp, nhờ đó mà có được thành tựu như hôm nay. Nếu tiểu Ất ca qua được cửa này thì chẳng khác nào nước chảy thành sông, tiến bộ rất nhanh. Nhưng nếu không đánh nổi một tên La Chi Sĩ thì làm sao mà có thể tìm tiểu Quan tác để báo thù?

- Cái này...

Yến Nô trầm mặc.

Mặc dù nàng biết Dương Tái Hưng nói rất có lý nhưng vẫn hết sức lo lắng.

Có trời mới biết Ngọc Doãn có thể sống được không? Nếu không sống được thì sao?

Trong lúc Yến Nô đang lo lắng thì Ngọc Doãn cũng từ từ bình tĩnh lại.

Lý Bảo?

Ngươi đúng là tên khốn.

Y lợi hại nhưng ta không đấu với hắn.

Ta chỉ đấu với La Chi Sĩ. Cho dù y có bao nhiêu thủ đoạn thì cũng làm gì được ta? Hơn nữa, mặc dù Bộ Thự có thiên vị nhưng trước mặt bao người thì y cũng không thể để cho Lý Bảo ra tay. Ta chỉ cần bình tĩnh, dựa vào những gì Cửu Nhi tỷ dậy cũng không khó để thắng.

Có câu nói nhất tâm không thể nhị dụng.

Ngọc Doãn mới phân tâm, La Chi Sĩ liền phát hiện ra sơ hở lập tức sử dụng Kim Cương xuyên tâm cước quét về phía Ngọc Doãn.

Nói thì chậm nhưng diễn biến lại cực nhanh. Ngọc Doãn thấy không thể né tránh liền dồn khí vào Đan Điền, hét lên một tiếng. Hắn giơ tay ngăn cản Xuyên Tâm cước của La Chi Sĩ. Có điều lần này, Ngọc Doãn không lùi nữa mà dồn sức vào đôi tay đột nhiên bổ về phía trước. Một tay của hắn sử dụng thế Tạp đinh tấn công La Chi Sĩ. Tạp đinh cũng là một kỹ xảo có uy lực của đô vật, phối hợp với thần lực của Ngọc Doãn khiến cho La Chi Sĩ hoảng sợ vội vàng né tránh.

- Hay!

Mạc Ngôn đột nhiên vỗ tay.

Lý Sư Sư cảm thấy khó hiểu:

- Mạc đại lang! Tại sao lại khen ngợi?

- Chiêu Tạp đinh của tiểu Ất có khí thế không hề tầm thường.

Lúc trước hắn bị khí thế của Lý Bảo áp chế cho nên không thể hiện được bản lĩnh. Có điều bây giờ... Ha hả! Lý nương tử nhìn xem, trò hay đã bắt đầu. Có lẽ từ bây giờ, tiểu Ất sẽ thể hiện bản lĩnh thực sự. Thắng bại còn chưa biết.

Phong Nghi Nô cảm thấy chán nản:

- Sao cái trò vô bổ này mà các ngươi lại thích như vậy?

Vốn nàng không phải là một người con gái thích đánh đấm. Thời gian nhàn rỗi chỉ thích được đàn một bản. Nhưng do Lý Sư Sư hiếu động, si mê đô vật mà tới đây. Đáng tiếc Lý Sư Sư không có danh sư chỉ cho vì vậy mà chỉ biết xem còn không nhận ra được những biến hóa trong đó.

Thấy Phong Nghi Nô không có hứng thú, Lý Sư Sư cũng không hề trách.

Nàng chỉ cười nói:

- Nếu tỷ tỷ cảm thấy chán thì ngồi ăn chút trái cay... Tiểu muỗi cảm thấy chuyện đánh đấm rất hay.

Trên hiến đài, Ngọc Doãn nhẹ nhàng vung cánh tay.

Sau khi đỡ được một cước của La Chi Sĩ, cánh tay của Ngọc Doãn cũng phải run lên.

Có điều bây giờ hắn đã hoàn toàn bình tình. Nhìn La Chi Sĩ, Ngọc Doãn đột nhiên cất tiếng cười...

- Cười cái gì?

La Chi Sĩ chợt rùng mình.

- Bát ca! Vừa rồi chúng ta mới chỉ tập thể dục. Hiện tại ta sẽ cho ngươi biết bản lĩnh của ta.

Vừa nói, Ngọc Doãn vừa sải bước. Chân đang ở sau của hắn lập tức đá về phía La Chi Sĩ. Còn La Chi Sĩ thì nhíu mày đột nhiên cười lạnh.

Sử dụng chân?

Chẳng lẽ ngươi không biết ta nổi tiếng dựa vào cước pháp hay sao?

Trong lòng nổi lên ý giết người, La Chi Sĩ vung cước đón Ngọc Doãn. Chỉ thấy Ngọc Doãn không hề hoang mang. Nhìn thấy La Chi Sĩ trả đòn hắn đột nhiên biến chiêu. Lần này, chiêu thức mà hắn sử dụng có tên là Cửu Phiên Tử. Đây là sát chiêu trong Bát Thiểm thập nhị phiên. Chiêu thức này cũng nổi danh về cước pháp, yêu cầu khi đá chân trước phải trụ vững trên mặt đất. Cái này còn có một cách gọi khác là "Trạc đinh", để trọng tâm toàn thân dồn vào chân trước. Mũi chân bám đất, gót chân nhấc lên. Hai chân tạo thành một chữ đinh.

Trong phút chốc, Ngọc Doãn di chuyển nhanh như chớp tung ra Uyên ương cước, Hậu đăng thối, Hậu liêu thối, Hậu thâu thối, Hạt tử thế... Từ từ, cước pháp của hắn được phóng ra như cơn bão mang theo sức lực cả vạn quân tấn công La Chi Sĩ.

Luân phiên tấn công, hắn đánh cho La Chi Sĩ choáng váng liên tục né tránh.

Mà dưới hiến đài, thấy Ngọc Doãn rơi vào thế hạ phong, đám con gái trở nên im ắng thì bây giờ lập tức lại vang lên những tiếng hoan hô rầm rộ.

- Đánh hay.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-301)


<