Vay nóng Tinvay

Truyện:Thần điêu đại hiệp - Hồi 079



Thần điêu đại hiệp
Trọn bộ 104 hồi
Hồi 079: Quần thoa hợp mặt thư hùng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-104)

Siêu sale Shopee

Từ Ân im lặng chẳng nói Nhất Đăng đại sư tiếp lời:

- Có lòng ham muốn tất nhiên có sự tế ngụy, ngươi lấy võ công làm mạnh chưa chắc gì tranh thắng được người, bởi vì ta nào hiểu được kẻ ở sau lưng nhiều ít, lành hay dữ?

Ba người đang đàm luận bỗng nghe Tiểu long Nữ kêu to:

- Dương huynh lại đây xem cái này!

Cả ba người đều nghe tiếng và đi đến nơi, thấy Tiểu long Nữ chỉ vào một cây tùng già. Nhìn cây tùng thấy bên ngoài có miếng vỡ thực to của ai vạt ra vứt bỏ đấy, trên thân cây có dấu vẽ một mũi tên chỉ về hướng Bắc, và đầu mũi tên đó có dấu trâm vẽ thành chữ: "hướng vào Tuyệt tình cốc". Mũi trâm còn cắm vào đấy, nét chữ ẩn vào thân cây màu đen sẫm.

Dương Qua nói:

- Theo sự nhận xét của tôi thì chính Lý Mạc Thu vẽ, vì nơi đây hiện còn mũi "băng phách ngân trâm".

Tiểu long Nữ nói:

- Đúng vậy, sư tỷ tôi cũng đến tuyệt tình cốc không hiểu có biết đường chăng?

Dương Qua trầm ngâm nói:

- Quách phu nhân với Quách cô nương trong tay có dùng đến "Ngân phách băng trâm" chứ Võ tam thúc thì rõ lối vào Tuyệt tình cốc rồi. Còn như việc khắc chữ vào đây hoặc giả có người vào đây lưu lại bút tích đó.

Tiểu long Nữ nói:

- Vậy thì họ viết để ai xem đây?

Dương Qua muốn tiếp lời thì Nhất Đăng đại sư đã nói:

- Tôi có tên đệ tử họ Châu đầy mưu trí bị khốn ở trong hang, hoặc giả nó truyền lại dấu hiệu cho tôi thấy mà tới cứu hay là Võ tam Thông biết có người bạn già đến đây mà chỉ hướng đi?

Dương Qua gật đầu nói:

- Đại sư suy tính chắc chẳng nhầm đâu.

Nhất Đăng nhớ đến khi "Thiên Trúc thần tăng" không bị khốn cùng nhiều kẻ khác ông cũng đỡ lo lắng phần nào. Bốn người sửa soạn lên đường.

Đi đã năm ngày vẫn chưa đến. Qua buổi sáng tinh sương của ngày thứ sáu, Nhất Đăng đại sư bị vết thương trong mình hành hạ, dần dần ông ta không đi nổi nữa. Dương Qua thấy đại sư quá mệt mỏi, liền thưa:

- Đại sư! Đại sư hãy dừng tạm nghỉ ngơi, bảo dưỡng thân thể là trọng, đường vào Tuyệt tình cốc nhắm chẳng xa, để vợ chồng vãn bối cùng Từ ân đại sư vào trong hang, nếu tiện và may mắn thì sẽ cứu Thiên Trúc thần tăng và Châu đại thúc mang về đây.

Nhất Đăng đại sư đáp:

- Ta chẳng yên lòng ở đây được.

Cả bọn đều dừng lại nghỉ chân. Trong khoảnh khắc Từ ân và Dương Qua muốn đi. Dương Qua nói:

- Chỉ sợ chúng ta chần chừ, ở trong hang sinh biến, lão thánh tăng và Châu đại thúc e nguy đến tính mạng!

Bỗng nhiên Từ ân khom lưng xuống và nói:

- Sư phụ! sư phụ! Đệ tử sẽ ra sức cõng sư phụ đi.

Nhất Đăng đại sư vì nóng lòng cứu người nên thuận cho Từ ân cõng trên vai. Đường đi chẳng xa lắm, thấm thoắt đoàn người đã đến "Tuyệt tình cốc". Dương Qua hướng vào Từ ân nói:

- Bây giờ tôi và đại sư vào thông báo cho lệnh muội hay rồi sẽ ra rước tôn sư sau.

Từ ân còn lưỡng lự chưa đáp bỗng có tiếng dội từ dưới vọng lên, âm thanh chư cuộc xáp chiến dữ dội bằng gươm giáo. Từ ân không rõ cô em gái như thế nào, lành dữ chưa biết, lại cho nàng cùng Võ Tam Thông giao đấu. Bất giác Từ ân nói:

- Sư phụ, đệ tử quyết vào hang xem coi sự gì xảy ra.

Nhất Đăng đáp:

- Phải!

Đại sư chỉ nói được một tiếng là Từ ân phóng mình xuống hang rất lẹ. Khốn nỗi Từ ân không rõ đường lối trong hang quanh co khúc triết, vì thế Dương Qua phải đi theo vào dẫn lối cho Từ ân, hướng thẳng về nơi có tiếng giao đấu mà tiến tới. Tiểu long Nữ và Nhất Đăng tiếp tục theo sau. Bốn người lặng lẽ vào trong, được một chốc họ đến gần tiếng giao đấu, chỉ thấy tám người mặc áo lục, tay cầm binh đao, khí giới đứng ngoài ven mật lâm canh gác, còn tiếng binh đao từ trong mật lâm dội ra, mà không thấy rõ người giao đấu.

Bọn đệ tử áo xanh thấy bỗng nhiên có người xâm nhập vào các khẩu, liền la to một tiếng để thị oai và phân làm hai vòng vây phủ bọn người đột nhập vào mật thất, siết chặt dần dần. Tên đầu lãnh bọn này nhận ra Dương Qua và Tiểu Long Nữ liền ra lệnh nới vòng vây chận kiếm ngang lối đi, hét to:

- Chủ mẫu thỉnh Dương tướng công đến Tương Dương hành chuyện, công việc đã hoàn thành rồi ư?

Sở dĩ tên đầu lãnh hỏi: "Công việc đã hoàn thành rồi ư?" là vì Dương Qua lãnh chỉ thị đi hành thích Quách Tỉnh và Hoàng Dung vậy.

Dương Qua không đáp lại mà hỏi:

- Trong rừng ai giao chiến vậy?

Tên đầu lãnh áo lục không trả lời ngay, nhìn bọn người đầy nghi ngờ, không hiểu Dương Qua dắt bọn người nào vào đây, bạn hay là thù?

Dương Qua hiểu rõ tâm trạng y, nên mỉm cười nói:

- Tiểu đệ về đây không có ác ý nào. Công tôn phu nhân mạnh khỏe chứ?

Tên đầu lãnh áo lục phân vân trước sự ỡm ờ của Dương Qua nên khách sáo đáp:

- Đa tạ! nhờ phước trời chủ mẫu và cô nương vẫn mạnh khỏe.

Từ ân đại sư nghe nói em gái mình mạnh khỏe lấy làm mừng, nên tỏ lời hoan hỉ lắm.

Tên đầu lãnh áo lục lo ngại nói:

- Xin hỏi Dương tướng công, hai vị hòa thượng này là ai? Qúi vị vào trong rừng sâu hẻo lánh để làm gì? Và bốn cô gái có phải đi cùng không?

Dương Qua ngạc nhiên hỏi:

- Bốn cô gái nào? Chúng tôi không rõ.

Tên đầu lãnh áo lục nói:

- Có bốn cô gái vừa vào đây bằng hai ngả khác nhau. Chủ mẫu ra lệnh cấm họ đừng vào, mà chúng cả gan không nghe, lại gây sự đánh nhau tại Tình hoa ảo. Tướng công hãy lại đó xem có quen biết người nào không?

Dương Qua nghe đến ba chữ Tình hoa ảo thì chàng vô cùng sốt ruột và sợ hãi, vì Tình hoa ảo là một nơi cấm địa của Tuyệt tình cốc. Chàng thầm nghĩ: không biết bốn cô gái này là ai? Hay là... Hay là Hoàng Dung, Quách Phù, Hoàng Nhan Bình và Gia Luật Yên? Mà vô lý thay, không lẽ họ lại gây sự với nhau!

Chàng gật đầu nói:

- Phiền đầu lãnh dẫn dắt đến xem, biết đâu chẳng là quen biết? Tiểu đệ sẽ khuyên bảo họ ngừng chiến. Nếu nhận được người quen tiểu đệ sẽ yết kiến cốc chủ sau.

Người đầu lãnh áo lục nghĩ rằng bọn người của Dương Qua không tệ hại lắm và bốn cô gái này bỗng nhiên bị khốn ở Tuyệt Tình cốc ngay nơi nguy hiểm là Tình hoa ảo, gã sợ thiệt mạng bốn thiếu nữ nên bằng lòng hướng dẫn bọn Dương Qua vào trong.

Tình hoa ảo là một khu vườn bí mật dưới hang, có cây cỏ sum sê và nhiều loại hoa rất lạ. Bốn cô gái chia ra làm hai cặp đánh nhau rất kịch liệt. Dương Qua và Tiểu long Nữ lấy làm lạ, vì bộ pháp võ công của người rất kỳ lạ, khi giao đấu họ đứng cách nhau cả trượng.

Đột nhiên Tiểu Long Nữ "á" lên một tiếng to, và nàng khám phá ra bọn con gái này sợ đụng nhầm các loại gai độc hai bên. Nhất Đăng đại sư và Từ ân hòa thượng cũng kinh ngạc không kém vì sự bố trí quái của khu vườn Tình hoa ảo. Dương Qua và Tiểu long Nữ tiến gần chỗ bốn cô gái đánh nhau để xem lạ hay quen. Tiểu long Nữ nói với Dương Qua:

- Sư tỷ! sư tỷ kìa! Họ đã đến trước mình, tại sao lại đánh nhau kìa?

Thì ra con độc phụ Lý Mạc Thu với đệ tử của nó là Hồng lăng Ba đang cử kiếm chống đỡ kịch liệt với hai cô gái kia. Lý mạc Thu lúc ở Cổ Mộ bị Dương Qua chém gãy chiếc phất trần, không tạo lại được nên nàng sử dụng tạm chiếc gươm dài. Lý Mạc Thu chống trả với một, thiếu nữ áo vàng tay cầm cây Liễu đao, còn đệ tử của ả là Hồng lăng Ba giao đấu với thiếu nữ mặc áo tím, tay cầm thanh quảng tiêu (ống tiêu sắt).

Hai người sau này bộ pháp rất cao diệu, tiến lui có bộ vận rõ ràng. Thầy trò Lý mạc Thu núng thế.

Dương Qua nói thầm:

- Không rõ hai cô này là ai?

Chàng hướng mắt vào Long Nữ như ngầm hỏi. Tiểu long Nữ đáp:

- Thiếu nữ áo vàng là Trình Anh, còn thiếu nữ áo tím chính là Lục Vô Song.

Dương Qua và Tiểu long Nữ nhìn thấy bốn người giao đấu rất gay go, mỗi bước tới lui đều e dè kinh sợ. Riêng Lý Mạc Thu luống cuống thấy rõ, vì nàng đâu quen sử dụng trường kiếm. Tuy vậy họ cũng đem hết tài năng học thuật ra giao đấu, quyết một mất một còn. Phần Trình Anh rất tự phụ với những thế võ kỳ bí của Hoàng dược Sư truyền lại vì vậy nàng làm cho Lý mạc Thu liểng xiểng không ít. Riêng đệ tử của Lý Mạc Thu thì trái lại. Hồng lăng Ba võ thuật cao siêu có thể thắng Lục vô Song trong chốc lát, song hai người là bạn cũ với nhau, bởi vậy Hồng lăng Ba luôn luôn nhân nhượng, không tấn công kịch liệt như cặp kia. Nàng luôn luôn đứng dưới gió và bộ pháp rất chậm chạp, cố để cho Lục Vô Song né tránh.

Dương Qua thấy vậy bèn nói vời người đầu lãnh áo lục:

- Tại sao bốn người thiếu nữ nầy lại gặp nhau nơi đây và cớ nào đánh nhau như vậy?

Người đầu lãnh áo lục đáp:

- Nơi dây Công Tôn cốc chủ bố trí rất tinh vi, những kẻ lạ nào muốn vào Tuyệt tình cốc đều bị lọt vào khu rừng Tình hoa ảo nầy, họ sẽ bị cành cây, hoa lá của tình hoa giữ ở lại, dù muốn về cũng không được nữa.

Dương Qua biến sắc hỏi:

- Vậy khu vườn này cỏ cây hoa lá đều độc hết sao?

Gã áo lục tươi cười bảo:

- Công Tôn Cốc Chủ dự liệu chẳng lầm, bọn người này sớm muộn cũng ngộ độc mà chết!

Dương Qua ngẫm nghĩ: Chắc Lý mạc Thu dẫn dụ hai người này vào đây, mượn tay Cốc Chủ Tuyệt Tình giết.

Chàng đưa mắt quan sát, bỗng kêu lên:

- A! Ra thế! Khi kẻ gian lọt vào đây trước tiên là bị trúng độc, kế đó bị lọt vào "Ngư võng trận" một thế vô cùng hung ác. Nếu như Trình Anh và Lục vô Song bị trúng độc thì phải chết, vì trên đời này không có thuốc giải độc và trị nổi chất tuyệt tình hoa.

Chàng hoảng hốt gọi to lên:

- Trình sư tỉ, Lục sư tỷ, có tiểu đệ là Dương Qua đến đây. Nhị vị hãy thận trọng, đừng để vướng phải cỏ cây hoa lá mà ngộ độc chết. Hãy cẩn thận! Rất nguy hiểm đến sinh mạng.

Lý mạc Thu là kẻ gian ngoan xảo quyệt, khi lọt vào khu vườn tình hoa ảo là nàng đã hồ nghi rồi, vì có bao giờ người ta trồng cây cối và hoa loạn xạ giữa đường đâu? Nàng nghĩ là có những hầm sâu và ám khí.

Còn phần Trình Anh rất linh lợi, nàng cũng lo ngại như Lý mạc Thu. Bởi vậy tuy bốn cô này đánh nhau, họ rất e dè sợ đụng nhầm cơ quan có ám khí sẽ bay tua tủa ra hay là sợ lọt xuống hầm sâu đầy gai góc.

Đến khi nghe tiếng gọi hoảng hốt của Dương Qua thì trong bốn người này, hai người vui vẻ, hai kẻ kinh hồn, và họ mặc cảm như vừa bị trúng độc. Tuy vậy bốn người vẫn giao đấu hùng hổ hơn trước. Lần này họ tránh xa những bụi hoa tình và xáp gần nhau kịch đấu, ai ai cũng mong tung ra một độc thủ để kết liễu kẻ địch.

Phần Trình Anh và Lục vô Song nóng nảy muốn báo thù sư môn nên giao đấu rất hăng. Riêng Lý mạc Thu thì tưởng sớm muộn gì cũng hạ được địch thủ bằng cách dẫn dụ hai nàng kia đi lên khóm đá bên trên Tình hoa ảo, rồi sẽ dùng "Chấp cước thạch" đẩy hai nàng vào trong tử địa của Tình hoa ảo. Chừng ấy thầy trò sẽ rút lui.

Không ngờ Dương Qua lên tiếng gọi, làm cho nàng bối rối và kinh sợ, quay đầu nhìn lại, đã thấy cặp vợ chồng Dương Long đứng cách đấy chẳng xa. Nàng lại lo sợ hai người này tiếp tay thì mang khốn, nên hét to bảo Hồng lăng Ba:

- Lăng Ba! Tiểu đồ hãy gắng tí nữa, chiến đấu kẻo bỏ mạng cả thầy trò ta.

Hồng Lăng Ba từ nhỏ theo thầy học nghệ, tâm tánh rất dễ dạy và nàng rất kinh sợ Lý mạc Thu cho nên nghe tiếng thầy bảo nàng đáp liền không nghĩ ngợi:

- Tuân lệnh.

Và nàng đưa lên thanh quản trúc bủa mạnh vào tim của Trình Anh một nhát vô cùng ác hại. Lục vô Song tuy giao chiến với Lý Mạc Thu nhưng cặp mắt để chừng xem người chiến hữu. Đến khi thấy "Thanh quảng tiêu" đưa ra một thế khốc liệt nên nàng rướn người qua một bên, cử thanh dao liễu diệp ra đỡ, kêu lên một tiếng "choang" do đó Trình Anh thoát khỏi hiểm nghèo. Lý mạc Thu thấy vậy đâm vảo yết hầu Lục vô Song một gươm lẹ như điện chớp, sao sa. Lục vô Song ngả ngườt ra phía sau, rồi đưa thanh liễu đao ra đỡ thế kiếm của Lý mạc Thu. Bấy giờ Lý mạc Thu khoan khoái và hoan hỉ. Nàng cười to, rồi cử thanh trường kiếm phạt ngang lưng Lục vô Song một nhát cực kỳ ác liệt. Lục vô Song luống cuống, chống trả không kịp, bị lưỡi kiếm gạt phăng thanh liễu diệp đao vào khóm hoa. Nàng hoảng sợ thối lui vài bước. Lý mạc Thu xoay qua Trình Anh tấn công tới tấp liên tiếp ba thế gươm ác liệt suýt đâm vào ngực nàng. Trình Anh chống trả chẳng nổi nên thối lui ra sau mấy bước sắp sửa rơi vào bụi hoa độc. Lục vô Song thấy tình thế nguy khốn đến nơi kêu rằng:

- Trình tỉ tỉ! Coi chừng các khóm hoa độc, đừng lùi lại, đừng lùi lại!

Lý Mạc Thu cười to và bảo:

- Đừng lui lại nguy hiểm, hãy tiến lên, ta nhường vài bước cho ngươi.

Nói xong, Lý mạc Thu lùi lại khoảng ba thước. Trình Anh dư hiểu dã tâm của nàng, đời nào họ Lý dung tha hay có ý nghĩ tốt đâu. Tuy nghĩ thế, nhưng Trình Anh vẫn mạnh dạn tiến về Lý Mạc Thu.

Lý mạc Thu mỉm cười nói:

- Tốt dấy, phải đấy! Là kẻ anh thư phải có gan vậy chớ.

Lời nói chưa dứt nàng vung ra một nhát kiếm ác liệt, như muôn ánh sao nhấp nhánh hào quang, nhắm ngay lưng Trình Anh phạt một nhát.

Dương Qua đứng bên ngoài trông thấy rõ ràng, và thấy thế võ nầy gọi là "Lĩnh nguyệt quy nhân", mà Lý mạc Thu đã cho chàng nếm một lần tại ngôi Cổ Mộ. Lại thấy Trình Anh giơ thanh quảng tiêu ra đỡ, giữ từ bụng xuống chân. Dương Qua vô cùng hoảng hốt nên nhặt vội hòn đá nhỏ, dùng hết nội lực khinh công ném vào hai ngón tay đang cầm chuôi kiếm của Lý mạc Thu. Viên đá bay vù đến, ai cũng tưởng hòn đá này sẽ đánh rơi thanh kiếm trong tay. Nào ngờ, một sự lạ xảy ra viên đá lại giáng mạnh vào mắt nàng. Lúc bấy giờ thanh kiếm của Lý mạc Thu chỉ cách Trình Anh qua làn tơ kẽ tóc, đột nhiên nàng thấy viên đá sắp chạm vào nắm tay nên rời Trình Anh mà lo chống trả lại viên đá thì viên đá lại bắn vào mắt. Cả sợ, Lý mạc Thu quay kiếm chém ngay viên đá, kêu "choang" một tiếng, văng ra ngoài.

Dương Qua sử dụng khoa ném đá nầy theo thế võ bí truyền "Đan chỉ thần công" của Hoàng dược Sư. Môn nầy rất kỳ quặc, nghe tiếng động hướng Đông mà đột kích hướng Tây, có thể gọi là "Du kích pháp".

Hiện giờ, Lý mạc Thu tuy đỡ vạt được những viên đá sau, chứ viên đá đầu tiên đã chạm phải mắt nàng. Với đôi mắt con nhắm con mở, thì làm sao giết Trình Anh được, nên nàng quay lạt toan trốn.

Môn pháp "Đan chỉ thần công" nếu gặp tay Hoàng lão tà, chỉ một hòn đá nhỏ thôi thì cũng đủ đột kích Lý mạc Thu hai lần, một lần rơi thanh kiếm hai là đui hẳn con mắt, chẳng sai một ly. Thuở trước Hoàng dược Sư rất đắc ý và yêu chuộng Dương Qua, nên ông ta truyền lại cho chàng cái môn pháp độc nhất vô nhị của ông, để sau nầy hộ thân trong lúc gian nan, nguy hiểm. Nhờ vậy mà Dương Qua cứu thoát Trình Anh trong cơn muôn chết một sống vậy.

Mạc Thu xông pha trăm trận, chiến thắng đã nhiều cũng hiểu rõ câu tùy cơ ứng biến. Lòng nàng tưởng Dương Qua đứng bên ngoài, và không dám dấn thân bước vào các bụi Tình hoa, không dè Dương Qua quá lắm, bắn vào người nàng những viên đá nhỏ, thế mà đối phó chẳng được. Lại thấy Trình Anh tài mạo song toàn, cái chết đến nơi mà chẳng chạy trốn, gắng gượng ở lại giao đấu làm chi cho sắc mắt nhợt nhạt. Nàng biết rằng Trình Anh tâm thần bất định nên hét to để áp đảo và nói:

- Hãy đánh lại! tái đấu, tái đấu!

Ghê thay con người độc ác, chẳng chịu nhường nhịn ai cả! Nàng múa tít thanh trường kiếm, đưa ra chiêu võ "Lĩnh nguyệt quy nhân" lúc nãy và chém ngang lưng.

Trình Anh đã biết sơ sơ lúc nãy, và nàng tưởng rằng Lý mạc Thu công trên là hư, mà đánh dưới mới là thật nên nàng đưa thanh quảng tiêu ra đỡ từ đan điền đi lên trên. Nàng đâu rõ Lý mạc Thu võ thuật cao thâm, biến hóa đủ điều, sự thật là Lý Mạc Thu chém ngang bên trên như nàng nghĩ, mà không công bên dưới. Chỉ thấy nhát kiếm vừa vút ngang lưng, Lý mạc Thu tiến kế bên và vươn hai ngón tay ra điểm vào bụng Trình Anh ngay Ngọc đường huyệt. Trình Anh hoảng sợ đưa thanh quảng tiêu ra, quét ngang đôi chân Lý mạc Thu. Lý mạc Thu nào phải tay xoàng, khi thấy ống tiêu của Trình Anh quét tới là nàng nhảy tung ra xa, lại nhìn thấy Lục vô Song đang bơ phờ đấu với Hồng lăng Ba, nàng thuận đà tung ra một đá, Lục vô Song né khỏi và tiếp tục đỡ lưỡi kiếm của Hồng lăng Ba. Trình Anh không người giao đấu lại bị điểm trúng "Ngọc đường huyệt" còn đau buốt, nên đứng xơ rơ tại đó, lại bị Lý mạc Thu tung đôi chân lên, đá mạnh vào đầu gối rồi điểm luôn huyệt Dương quan. Trình Anh vô ý bị điểm một lượt hai huyệt, nên tay chân đau buốt, thân thế như dần, các chiêu võ bắt đầu rời rạc, không còn linh động như trước.

Lục vô Song cũng vậy, vì nàng đã dẫm phải nhiều lần trên các bụi hoa tình đầy chất độc. Chất độc này đã thấm nhiều vào cơ thể của nàng. Dương Qua trông rõ tình trạng này muốn nhảy vào cứu mà không kịp xuất thủ, đã nghe giọng nói hốt hoảng của Hồng lăng Ba kêu:

- Sư phụ...

Lý mạc Thu nghe tiếng kêu vội vã quay lại, thấy Trình Anh đang đỡ Lục vô Song. Nàng hớn hở vô cùng bảo to:

- Lăng Ba! Lăng Ba! Đệ tử hãy đạp lên mình chúng nó, ha ha!

(thiếu) Bởi vì Trình Anh bị điểm trúng huyệt bụng và chân, đôi tay nàng còn mạnh cho nên thấy Lục vô Song sắp ngã vì nhiễm độc thì Trình Anh dang đôi tay ra đỡ và hốt hoảng kêu to: "Dương ca... Dương..." rồi tắt hẳn tiếng vì huyết khí ngăn chặn làm nàng mờ lệ và xúc động. Nàng đối với Dương Qua như cốt nhục tình thâm nhớ lại lúc nãy Dương Qua không nệ nguy hiểm mà bước vào bụi hoa tình cứu nàng, bây giờ chắc nàng chết, không đền ơn được.

Nguyên vì Dương Qua thấy Trình Anh và Lục vô Song, hai người nương nhau, bước vào bụi hoa tình cực độc thì chàng đã rõ Lý mạc Thu, dã tâm ác độc, đẩy hai người bằng "Chấp cước thạch" vào nơi huyệt địa cho nên lo lắng vô cùng, và muốn nhảy vào cứu hai người, thì đôi chân rướm máu cứng lại...

Lục vô Song và Trình Anh, hai người lùi về phía sau thật chậm chạp, rồi lảo đảo ngã xuống đất. Trình Anh chân đứng như gỗ, co duỗi chẳng được. Tiểu long Nữ thấy vậy đến bên giải giùm huyệt đạo.

Nàng nhìn về phía Dương Qua trông thấy đôi chân chàng rướm máu, máu chảy thấm ra ngoài không rõ chất độc đã thấm nhiễm vào đâu. Tuy vậy Dương Qua cố lê đôi chân lại phía ba nàng kia, muốn săn sóc hay giúp đỡ.

Trình Anh đôi mắt đầy lệ, Lục vô Song tuy nhiễm độc nặng cũng gắng gượng nói:

- Ngươi... ngươi... hãy bảo trọng? đừng cứu ta! Ai? Ai? đã dùng độc thủ như vậy?

Dương Qua thản nhiên cười nói:

- Tôi tuy trúng nhầm độc chưa giải được nhưng nhiều một chút cũng vậy. Có gì mà chẳng đồng?

Lúc bấy giờ mọi người đều nghĩ thầm: "Chất độc dù cạn dù sâu thật là khó phân biệt. Suy cho lắm, lo cho nhiều chẳng ăn thua gì cả. Cả ba nàng cho đó là lời an ủi mà thôi". Trình Anh nước mắt nhầy nhụa chẳng thốt được tiếng nào, Lục vô Song cố gắng nói như mê sảng:

- Trứng ngốc! Ngươi... ngươi... cánh tay trái... đã gãy rồi ư...?

Tiểu long Nữ và Trình Anh nghe nàng nói rất kỳ cục không hiểu gì cả và nhìn thấy rõ Lục vô Song trước đây có một nhan sắc ngư trầm, lạc nhạn, bây giờ xanh xám, mét vàng, trong lòng lấy làm chua xót, nhìn về phía Dương Qua thấy rõ chàng, có vẻ ưu tư lo nghĩ!

Trong khoảnh khắc họ cảm thông nhau vì là tình bạn từ lâu. Lục vô Song còn đang mơ màng, lại nghe Tiểu long Nữ hỏi lại:

- Ngươi vừa nói cái gì nghe lạ quá! Trứng ngốc là trứng gì? Làm sao lại là ngốc?

Lục vô Song "a" một tiếng rồi cãi lại:

- Trứng gà mà tôi nói nhầm, xin cải chánh lại.

Và nàng chưa tỉnh lắm! Hết nhìn Trình Anh lại nhìn Tiểu long Nữ, lại quay sang Trình Anh hỏi:

- Tỉ tỉ này có phải là...

Dương Qua đáp thay:

- Chính ta là... của tôi!

Trình Anh tiếp lời nói:

- Tỉ tỉ đây là Tiểu long Nữ tiền bối đó!

Lục vô Song nói tiếp:

- Sao vậy? Tôi đã hiểu rõ lắm rồi?

Sự thật là Lục vô Song đã thầm yêu Dương Qua nhưng bấy giờ nàng cũng như Trình Anh đều công nhận rằng, chỉ có Tiểu long Nữ mới xứng đáng làm vợ Dương Qua. Tuy vậy họ cũng không đem lòng đố kỵ, chỉ chọc ghẹo cho vui mà thôi. Trình Anh và Lục vô Song đưa mắt nhìn cặp Dương Long đang ngồi sát bên nhau có vẻ âu yếm đậm đà, dầu là thiếu nữ họ cũng mê mệt trước nhan sắc đẹp tuyệt vời của Dương Long, có thể gọi cặp vợ chồng này đệ nhất nhân gian vậy. Lục vô Song suy tưởng rằng: Nhan sắc và tài ba của ta chẳng bằng Tiểu long Nữ tí nào cả. Trình Anh hồi nhỏ rất hiền lành, cho nên lúc lớn khôn nàng bao giờ cũng ôn hòa nhã nhặn. Trái lại Lục vô Song tính tình cương quyết lại nóng nảy vô cùng. Đột nhiên nàng cất tiếng hỏi Dương Qua:

- Dương đại ca, cánh tay của đại ca lúc đó chắc đã gãy đoạn rồi sao? Thương thế có hành hạ nhiều lắm không?

Dương Qua cười thản nhiên nói:

- Đã sớm lành mạnh, là nhờ có người chặt tiện nó rồi.

Lục vô Song nói:

- Đau đớn thay! Cũng vì tình cảm mà mắc mưu bọn người gian ác! Có phải vậy không Dương ca? Giận thay sự ác độc của con ma đầu nào đó nỡ đoạn cánh tay của đại ca!

Bỗng nghe có tiếng nói lanh lảnh của một thiếu nữ từ phía sau vọng đến:

- Đừng nhục mạ sau lưng người? Ai ác độc? Ai bày mưu chớ?

Lục vô Song cả kinh quay lại nhìn rõ là một cô gái, dáng mặt thon nhỏ, mặt trắng môi hồng mắt tựa phượng hoàng, mày như lá liễu. Vẻ đẹp phàm gian ít có.

Cô gái này chính là Quách Phù vậy. Trên tay Quách Phù cầm thanh trường kiếm vẻ mặt hầm hừ, cùng đứng chung với một bọn bốn người hai nam hai nữ. Nhóm người nầy là Võ tam Thông, Gia Luật Tề.

Nguyên lúc anh em họ Võ, Gia Luật Tề và Quách Phù tránh ngọn lửa to, đứng vào khe suối, chờ khi ngọn lửa tắt dần họ mới đi ra gặp lại Hoàng Dung, Hoàng Nhan Bình và Gia Luật Yến, Họ bàn họp nhau thảo luận, và quyết tâm đến Tuyệt tình cốc, do Võ tam Thông hướng đạo, vì thuở trước ông có qua lại nơi đây mấy lần. Và cả bọn bắt đầu khởi hành, chẳng bao lâu đến hang. Riêng hai cô gái Gia luật Yến và Hoàng nhan Bình không thạo khinh công, đi chậm lại phía sau, nên gặp đại sư Nhất Đăng và Dương qua. Về phía Dương Qua cũng gấp rút đến hang tuyệt tình, để cứu Thiên trúc thần tăng và Chu tử Liễu. Cùng đi như vậy mà tình thế lại khác nhau! Bọn Dương Qua thì nhờ Châu bá Thông trêu chọc dẫn đường. Về phía Võ tam Thông thì do ông hướng đạo. Dương Qua và Từ ân vào cốc trước mới gặp được bọn Lý Mạc Thu và Trình Anh. Khi mọi người gặp nhau đông đủ Hoàng Dung và Võ tam Thông hướng vào Nhất Đăng đại sư hành lễ, lại giới thiệu mọi người với Nhất Đăng đại sư.

Trình Anh bấy lâu nghe tiếng tăm Hoàng Dung rất ngưỡng mộ mà không biết mặt vị sư tỷ này, đến khi gặp Hoàng Dung nàng tỏ ra rất cung kính, vội tiến về Hoàng Dung nói:

- Tiểu muội là Trình Anh, xin ra mắt sư tỷ!

Dương Qua và Hoàng Dung đều không rõ ràng, nay nghe nàng kể tự sự mới biết thân phụ của Hoàng Dung đã già mà còn nhận một nữ đồ. Hoàng Dung hỏi thăm tin tức thì được biết phụ thân nàng vẫn khỏe và đang vân vu bốn phương vô định.

Bấy giờ tại ngôi Mật lâm, các đệ tử của Tuyệt tình cốc đều trang bị gươm giáo, song nhìn bọn khách lạ thấy người nào cũng tuấn tú đoan trang, khí thế cực thịnh, nên chẳng dám ra mặt cản trở, chỉ biết chạy bay về phi báo chủ cốc là Cừu thiên Xích rõ.

Còn Quách Phù và Lục vô Song, hai người nhìn nhau với những tia mắt cực kỳ uất hận nhưng chẳng dám động thủ. Khi thấy Hoàng Dung chào hỏi mọi người và có vẻ nể trọng Trình Anh, thì cả hai lấy làm ngạc nhiên lắm. Lại nghe Hoàng Dung bắt gọi Trình Anh là sư thúc, làm Quách Phù kinh dị vô cùng. Dương Qua kéo Tiểu long Nữ đi ra xa mọi người, rồi tiếp tay với nàng tháo chiếc đai, bọc Quách Tường xuống. Đứa bé mũm mĩm dễ thương, vào buổi sơ sinh cũng đã bị phong trần dồn dập. Dương Qua nói:

- Long Nhi! Bây giờ công việc tạm yên. Long Nhi nên hoàn trả lại cho mẹ của nó.

Tiểu long Nữ âu yếm nhìn đứa bé và bế đi ngang trước mặt Hoàng Dung nói:

- Quách phu nhân! Tôi xin gởi lại cháu nhỏ.

Hoàng Dung đưa tay tiếp lấy và nghĩ rằng: Con trẻ từ lúc thoát thai đến nay được người bao bọc mãi trên lưng không rõ người mẹ lưu lạc ở phương nào? Hiện giờ mẫu tử trùng phùng vui vẻ biết bao. Nàng mãi nghẹn ngào mà không nói dược câu nào với Dương Long. Dương Qua lại tưởng nàng khách khí nên hướng về Quách Phù nói:

- Quách cô nương! Hiện giờ chị em cô nương đoàn tụ và đứa bé vẫn yên lành! Phận sự chúng còn phải lo việc khác nữa.

Đoạn chàng bảo Tiểu long Nữ, hãy tìm thuốc giải độc kẻo thấm vào ngũ tạng thì chết.

Quách Phù nghe thế cả giận nói:

- Mẹ ta ở đó, chuyện gì hãy nói với bà! Tình cờ ngươi và Tiểu long Nữ cứu em ta chứ công cán lớn lao gì mà làm mặt giận hờn?

Dương Qua bình sinh rất khẳng khái, chẳng chịu chầu chực hay khuất thân, vì thấy Hoàng Dung cứ mải ôm con nựng nịu mà không ngó ngàng gì tới hai người đã khổ sở vì đứa bé từ lúc biến cố xảy ra, nào là Tiểu long Nữ tay ôm tay đánh kẻ địch nên lấy làm bất mãn.

Lục vô Song liếc nhìn về phía Quách Tường và nói với Trình Anh:

- Nó là con gái của sư tỷ ngươi à? Ta cũng nguyện cầu sau này nó lớn không tài ba lỗi lạc, sẽ không giống man rợ mà không tốt.

Lời nói nầy cốt ý châm chích Quách Phù. Trình Anh hiểu rõ, há Quách Phù không biết hay sao cho nên nàng gay gắt tiếp lời:

- Em gái tôi có man rợ hay cái chi nữa can hệ gì đến mấy người? Mà ngươi nói ra câu này với dụng ý gì?

Vì năm rồi Dương Qua có cứu thoát Lục vô Song, cho nên từ ấy đến nay họ Lục vẫn suy tôn Dương Qua là người nghĩa ân số một, lúc nào hoạn nạn là có Dương Qua kịp thời cứu cấp cho nên khi thấy Hoàng Dung nhận con mà không cảm ơn Dương Qua, lại nghĩ đến Quách Phù chém đứt cánh tay Dương Qua thì Lục vô Song không giận sao được. Bởi vậy khi Quách Phù vừa nói dứt câu, nàng quát lớn:

- Tôi nói là nói quân man kìa! Loài man rợ ác tâm, người người đều hận thù. Vậy thì quân man quan hệ lắm chứ!

Lục vô Song không giống Trình Anh, tánh nóng nảy vô cùng. Tuy trước mặt mọi người, nhưng nàng chẳng hề giữ gìn ý tứ gì cả. Quách Phù nghe Lục vô Song mắng khéo mình nên nàng cả giận rút thanh kiếm, và hét lên:

- Ngươi muốn què giò mới dám nói lời trêu ngươi đó.

Hoàng Dung gọi to:

- Phù Nhi! không được vô lễ!

Bỗng nghe có tiếng "a" thật lớn, rồi từ bụi hoa độc xuất hiện ra hai người. Mọi người quay đầu nhìn lại thì là thầy trò Lý mạc Thu và Hồng Lăng Ba. Tiếng kêu vừa rồi do Hồng lăng Ba phát ra.

Nhất Đăng đại sư, Trình Anh và Hoàng Dung mải vui hội ngộ và tưởng Lý mạc Thu đã chạy trốn mất rồi, nào ngờ Lý mạc Thu vẫn còn đấy. Nguyên lúc đó thì Lý mạc Thu đã kéo Hồng lăng Ba vào bụi hoa độc, dùng kiếm bới đất, moi thành một lỗ giữa bụi cây. Nàng tính ẩn núp nơi đây để dùng "Chấp cước thạch" đá chết mọi người. Không ngờ Hồng lăng Ba đã bị hoa độc châm chích chịu không nổi nên kêu lên như thế.

Lý mạc Thu cả giận lôi người đệ tử nhảy tung ra ngoài như mọi người đã thấy. Khi đó Lý mạc Thu lại đá mạnh vào hông Hồng lăng Ba ngay yếu huyệt. Lục vô Song thấy vậy cả kinh nói to:

- Không tốt! Hỏng cả rồi, sư phụ đã truyền cho nó môn "Chấp cước Thạch".

Lục vô Song lúc còn nhỏ có chơi thân với Hồng lăng Ba và cũng thấu rõ lòng dạ thâm độc của Lý mạc Thu. Nàng biết Hồng lăng Ba trên đời nầy không người thân thuộc, gặp sự nguy cũng là vô lộ đảo sanh. Trong khi Hồng lăng Ba bị điểm yếu huyệt thì hai tay nàng bíu chặt cặp chân Lý mạc Thu, làm cho Lý mạc Thu phải hai lần suýt té, qua lần thứ ba Lý mạc Thu nổi giận dồn hết khí công vào đôi chân, tung ra một đá vào hông của Hồng lăng Ba. Một thế đá thần tốc làm cho tạng phủ của người đệ tử dập nát. Tuy đã chết nhưng đôi tay của Hồng lăng Ba vẫn bám chặt vào thân của Lý mạc Thu, máu ở miệng người đệ tử vọt ra có vòi. Lý mạc Thu vẫn chưa hài lòng, còn vận hết nội lực, nhảy lên cao một trượng. Nào ngờ sức nặng của Hồng lăng Ba lôi cuốn nên nàng ngã xuống đất, thân hình nằm gọn trên thân thể Hồng lăng Ba.

Mọi người đứng xung quanh đều ghê sợ kinh hồn. Thực là một thảm trạng. Thầy giết trò từ xưa đến nay là lần đầu tiên họ chứng kiến! Họ đưa mắt nhìn nhau mà chẳng nói nên lời.

Bấy giờ Lý mạc Thu cố gỡ đôi tay người đệ tử ra. Nhưng Hồng lăng Ba đã chết tự bao giờ mà đôi mắt mở trừng đầy vẻ oán hờn, u uất. Lý mạc Thu thản nhiên đứng dậy, phủi những bụi đất bám vào áo quần, không có gì cảm động hay xót xa. Nàng còn tưởng thầm rằng bây giờ trên mình ta, vô số gai góc của Tình hoa châm vào, phải đi tìm thuốc giải? Mà chỉ có cốc chủ Tuyệt Tình này mới có mà thôi. Suy nghĩ xong nàng thản nhiên bước nhanh vào bên trong Tuyệt tình cốc như người an nhàn vô sự.

Bỗng nghe Hoàng Dung gọi giật lại bảo:

- Lý tỷ tỷ hãy dừng bước, ta có đôi lời muốn nói với ngươi.

Lý mạc Thu suy nghĩ rất nhanh, nàng tưởng Hoàng Dung có thuốc giải độc, nên gọi nàng trở lại cho thuốc hay chỉ cách chữa trị chất hoa độc này. Vì nghĩ như thế Lý Mạc Thu tiến nhanh đến trước mặt Hoàng Dung và hỏi:

- Chuyện gì thế? Rồi nàng toan bước đi.

Hoàng Dung nói to như truyền lệnh:

- Lý Mạc Thu! Mi muốn ra khỏi chốn này sao? Nếu ngươi không giải thích tại sao ngươi giết tên đồ đệ thì ta quyết cản trở đó.

Lý mạc Thu đưa cây trường kiếm ngay mặt Hoàng Dung và bảo:

- Hoàng Dung! Ngươi muốn lên mặt giáo huấn ta sao?

Hoàng Dung cười to đáp:

- Không phải vậy? Ta bảo ngươi một điều để ngươi cho mọi người thấy là dại? Ngươi đã dùng chiêu võ "Chấp cước Thạch để hại tiểu đồ có đúng không? Vì nó cản trở không cho ngươi sát hại kẻ khác nên người đã giết nó rồi bỏ ra đi, coi như kẻ vô sự an nhàn vậy!

Lý mạc Thu sắc đổi thay, lúc nhạt, lúc hồng, trong tâm nàng hối hận vô biên. Nàng buồn bã trả lời:

- Ngươi đừng nói nữa! Ta chậm suy xét, mà lỡ tay như vậy!

Hoàng Dung nói:

- Phải thế! Cái gì cũng do sớm hay muộn mà thôi. Ngươi trúng độc hay không trúng độc cũng có một đường.

Lý Mặc Thu nhướn cặp mắt to nhìn Hoàng Dung không hiểu ý câu nói này sao cả.

Hoàng Dung than:

- Cũng tại ngươi không sớm suy tính, mới sinh ra ác độc, làm điều xằng bậy, hại người hại mình, rồi cũng có giờ nào đó? ôi cũng do sớm muộn mà ra.

Lý mạc Thu cũng không rõ ẩn ý câu này nữa, tuy rằng ăn năn nhưng chẳng khuất phục nên hét lên lanh lảnh:

- Hồng lăng Ba đồ đệ do tôi cứu mạng nó, đem về nuôi nấng từ thuở bé thơ, và bây giờ đã khôn lớn, thử hỏi không có tôi cứu thì làm sao có nó, trên cõi đời nầy nữa. Vì tôi có được sống thì nó cũng phải vì tôi mà chết, ấy là lẽ dĩ nhiên hợp lý lại công bằng.

Hoàng Dung nói:

- Mỗi người chúng ta đều do cha mẹ sinh ra bởi vậy con người ai cũng có cha mẹ và cha mẹ có khi nào giết hại con cái đâu, huống hồ là kẻ khác.

Võ tu Văn rút kiếm ra khỏi vỏ hướng vào Lý mạc Thu nạt lớn:

- Lý mạc Thu! Ngươi chết đáng số, tội ác ngươi chồng chất dẫy đầy. đừng nên ngụy biện dài dòng vô ích.

Võ tu Văn nói xong, tiến lên vài bước thì có năm người hưởng ứng, chia ra bao vây Lý mạc Thu. Năm người này là Võ đôn Nho, Gia luật Tề, Gia luật Yến, Hoàng nhan Bình và Quách Phù.

Lý mạc Thu nhìn khắp năm người thấy vẻ mặt người nào cũng muốn ăn tươi nuốt sống nàng, trong lòng rung động than thầm:

- Một mình Hoàng Dung còn khó cự huống chi có cả đôi Dương Qua và Tiểu long Nữ?

Lại thấy Trình Anh và Lục vô Song, kẻ cắp tiêu người xách đao tiến lên hai bước. ô hô! số mạng chẳng dài!

Bỗng nghe giọng hùng hổ của Lục vô Song nói:

- Ngươi thực là lòng lang dạ sói giết hết cả nhà ta. Hôm nay ta quyết cùng ngươi một còn một mất. Lý mạc Thu! Giờ thì ta không cần dĩ vãng ác độc của ngươi mà chỉ cần ngươi đền mạng Hồng lăng Ba sư tỷ của ta.

Quách Phù liếc xéo Lục vô Song bằng một con mắt, cười lanh lảnh nói:

- Ngươi lễ bái sư phụ đấy à?

Lục vô Song chớp nhanh đôi mắt nói:

- Trong thiên hạ đừng làm chuyện không đâu! Mình gieo ác nghiệp ắt khó sống lâu? Ngươi muốn học Lý mạc Thu khoa này sao?

Lý mạc Thu đau khổ cất tiếng nói to:

- Tiểu sư muội! sao sư muội chẳng nghĩ đến tình sư môn một tý nào vậy?

Lý mạc Thu hướng về Tiểu long Nữ nói như vậy mới thấy kẻ tiểu nhân lúc tai nạn hiểm nghèo thì hay van xin cầu cạnh, khi đắc thế lại dương dương tự đắc, coi đời bằng nửa con mắt. Lý mạc Thu đã lưu lạc giang hồ, tung hoành khắp nẻo, không khi nào kiêng nể một ai, nay không kịp suy nghĩ, giết thác Hồng lăng Ba, người bạn đường yêu dấu, cho nên lòng nàng rung động, không kể đê hèn, mới cất tiếng khẩn cầu.

Tiểu long Nữ nghe lời nàng nói vô cùng cảm động nhưng chẳng biết nói sao cho ổn thì Dương Qua cất tiếng đáp lại:

- Lý mạc Thu! Ngươi là kẻ bội sư, giết học trò thì nhắc làm gì tình sư môn hay nghĩa đồng đạo chứ?

Lý mạc Thu bỗng than lên một tiếng:

- Tôi tưởng ở đây ai cũng chẳng tốt gì có giỏi cứ đắnh đi, càng nhiều người càng tốt.

Tất cả mọi người đang vây chung quanh nàng đều rút kiếm ra khỏi vỏ, hàng đầu là anh em họ Võ, Trình Anh bên tả, Lục vô Song bên hữu, Võ Tam Thông, Gia luật Tề đoạn hậu, gươm đao chơm chởm, khí thế rợn người.

Cũng vì chính mắt họ nhìn thấy Lý Mạc Thu giết Hồng lăng Ba không chút cảm động, hành động thực là độc ác, nên ai cũng đem hết sức bình sinh ra giết nàng để trừ hậu hoạ.

Riêng một người bất động tĩnh là Nhất Đăng đại sư một vị cao tăng khổ hạnh. Tuy nhiên ông cũng không có ý can thiệp cứu trợ cho Lý Mạc Thu. ông nghĩ rằng nếu con ma đầu này sẩy mất, thì trên đời này còn lắm người bị chết hay đau thương vì nó.

Tiếng gươm đao choảng nhau "leng keng" sáu tay cao diệu về võ thuật tấn công nàng như bão tố mưa rơi. Lý Mạc Thu đơn thân tránh đỡ, lưỡi kiếm trên tay nàng uyển chuyển tựa phượng múa rồng bay, ảo diệu phi thường, chẳng loạn đao pháp, chẳng cuống chân tay, thật là đơn thân tuấn kiệt.

Tiếc thay! Nàng đã chọn con đường ác đạo mà đi. Không khéo sẽ chết tại đây dưới hàng tràng đao kiếm vậy. Trong khoảnh khắc, Lỷ mạc Thu cao tay trái lên, mắt đảo khắp mọi người và hô to:

- Hãy xem ám khí!

Tất cả mọi người giao chiến với nàng, ai ai cũng rõ, nàng có một môn ám khí cực kỳ nguy hiểm gọi là "Băng phách ngân trâm", cho nên mọi người cố vung kiếm bảo vệ thân mình. Trong lúc mọi người lo phòng bị thì thoắt một cái, như điện sẹt, sao sa Lý Mạc Thu đã tung mình nhảy khỏi vòng vây và chui một mạch vào bụi Tình Hoa mất dạng.

Mọi người vô cùng kinh ngạc và tức giận hết sức vì họ đã mắc mưu Lý Mạc Thu. Do sự nguy hiểm cùng quẫn mà trí óc Lý Mạc Thu nhớ đến những khóm tình hoa cực độc. Thân thể nàng đã nhiễm đầy chất độc từ lúc lọt vào khóm tình hoa rồi, bây giờ có bị châm chích thêm nữa cũng không sao, sớm muộn cũng chết, chẳng thà chạy vào bụi hoa độc còn hơn ở lại bị họ phanh thây.

Dương Qua và Hoàng Dung không liệu được mưu kế này của Lý Mạc Thu, đếu khi thấy nàng chạy thẳng ra khóm hoa độc, mới rợn người. Ai nấy e dè chưa dám đuổi theo. Bấy giờ Võ tu Văn mới hoảng hồn, thét to một tiếng:

- Ta sẽ theo bắt ngươi đến cùng!

Nói xong chàng đưa thanh kiếm về phía trước và chạy theo Lý Mạc Thu. Đường lối trong quanh co chật hẹp, chàng chạy được vào trong thì bóng Lý Mạc Thu biến mất dạng. Ngay khúc quanh này có ba lối đi thì biết Lý Mạc Thu đi lối nào? Còn đi sâu nữa, đâu biết lối ra, thế là chàng vác kiếm trở về.

Khoảnh khắc trôi qua bỗng thấy trước mắt xuất hiện năm cô gái vận áo lục bào đi đến. Người thiếu nữ đi đầu tay xách một bó hoa, theo sau bốn cô đều mang kiếm ngang lưng, khí thế trông rất hùng mãnh. Cô thiếu nữ đi đầu hướng về mọi người nói to:

- Cốc chủ cho mời quý vị, vì biết quý vị đại giá đến đây, ắt có điều lành chỉ bảo?

Dương Qua quay đầu nhìn thiếu nữ mừng rỡ nói:

- Công tôn nương!

Tiểu nữ cầm giỏ hoa chính là Công tôn Lục Ngạc, con gái độc nhất của cốc chủ. Công Tôn Lục Ngạc nghe tiếng nói của Dương Qua lấy làm vui vẻ đưa mắt tìm thì Dương Qua đã đến trước mặt. Nàng vui mừng bảo:

- Dương đại ca! đại ca đã hoàn thành nhiệm vụ rồi sao? Hãy mau ra mắt mẫu thân.

Dương Qua nói:

- Công tôn cô nương sẽ cùng tôi và quí vị lão tiền bối vào ra mắt cốc chủ.

Nói xong Dương Qua đưa Công Tôn Lục ngạc đến ra mắt Nhất Đăng đại sư, rồi đến Từ ân hòa thượng và Hoàng Dung. Công Tôn Lục Ngạc đâu rõ vị Hắc y tăng trước mắt chính là cậu ruột của mình nên chỉ xá một xá rồi thôi và không lưu ý nữa.

Lại nghe Dương Qua giới thiệu Hoàng Dung là Quách phu nhân mà nàng biết rõ người này là kẻ đại cừu của mẹ mình. Dương Qua lãnh lệnh của Cốc chủ đi giết chết người này sao lại dắt về đây? Lòng nàng nghi ngờ có sự không may, do đó nàng thối lui hai bước, thi lễ với Hoàng Dung: rồi nói tiếp:

- Gia mẫu kính mời quý khách vào đại sảnh dùng trà.

Nàng sợ đông người sinh ra biến cố nên vào đại sảnh có mẫu thân nàng ở đó dù sao cũng đỡ ngại đôi phần. Nàng đi dẫn đường cho mọi người vào đại sảnh. Cừu thiên Xích ngồi trên chiếc ghế bọc hồ bì, kê ngay giữa gian phòng khách. Bà ngồi bất động như một pho tượng. Khi thấy mọi người bước vào, bà ta nói:

- Tối hảo, tối hảo, quý khách đến chơi, lão phu thân thể tàn phế nên đi đứng tiếp nghinh không được, xin quý vị niệm tình tha thứ!

Từ ân trong lòng buồn rượi, khi nhìn thấy cô em gái ngày nay, nhớ lại thuở lúc nàng mười tám tuổi xuân, sắc kiều mỹ, được nổi tiếng là đóa hoa vàng. Rồi nàng kết duyên với Tôn Chỉ, một trang tuấn kiệt vang danh. Giờ đây trước mắt ông những vóc dáng xuân thời không còn nữa, chỉ thấy nàng là một mụ già đầu sói, mặt nhăn nheo, thân hình tàn tạ. Từ ân nhớ lại những kỷ niệm của thời thơ ấu xa xưa, đôi mắt ông mờ đi vì xót xa cảm động.

Nhất Đăng đại sư thấy đôi mắt người đệ tử có những tia quái dị làm ông hết sức lo âu. Bình sinh Nhất Đăng đại sư giúp người không hề đắn đo suy nghĩ, ông đã giúp không biết bao nhiêu người, ai cũng cải ác vị thiện được, chỉ có Từ ân là người khó khăn nhất.

Từ ân đã hối ngộ làm lành nhưng chưa hẳn là con người hoàn bị. Vì lúc trước Từ ân là một nhân vật khét tiếng đứng vào hàng tiền bối võ lâm. Với cái quá khứ cao trọng này đại sư phải uyển chuyển hết sức mới có thể cầm giữ được người đệ tử già nua đã đắm chìm trong biển khổ bến mê nặng. Việc cải hóa là một việc thiên nan. Đại sư đã to nhỏ đủ điều trong mười năm ẩn dật, hầu mong xóa bỏ cái tàn tích giang hồ của người đệ tử, mỗi bước một nom theo và nhất nhất hành vi nào Từ ân cũng được đại sư lưu ý chỉ bảo. Thế thường có câu: không nhìn thì chẳng muốn, tâm ý không loạn, nếu nhìn thấy ắt sinh ra thèm thuồng mà hỗn loạn trong nội tâm, chừng ấy dù nói bao nhiêu lời hay dùng sức lực cản ngăn cũng không kịp. Lúc Nhất Đăng đai sự với Từ ân lên đường vào Tuyệt Tình cốc, cốt ý đến cứu Thiên Trúc thần tăng và Châu Tử Liễu, đại sư đã kiên tâm bền chí thuyết phục Từ ân từ chi tiết nhỏ mọn. Cừu Thiên Xích thấy Dương Qua trở về lấy làm ngạc nhiên. Bà ta vẫn tưởng Dương Qua trúng độc chết rồi, nào ngờ chàng trai khí sắc vẫn tươi nhuận, tinh thần vẫn sáng sủa đang đứng trước mặt bà thì bà vô cùng kinh ngạc hỏi to:

- Ngươi còn sống đấy ư?

Dương Qua cười nói:

- Tôi đã dùng lương dược để giải độc, những chất hoa độc tiêu tan cả rồi.

Cừu Thiên Xích "ứ" một tiếng to và nghĩ: "Trên đời này làm gì có thuốc giải nổi chất độc tình hoa? Ngoài bà ra không ai trị được!". Bởi vậy bà suy nghĩ mãi và nghi ngờ hỏi tiếp:

- Ngươi tìm kiếm hay đấy! Chính là môn thần dược chân mỹ vật. Vừa rồi có hai người lạ vào đây là Thiên Trúc thần tăng với gã thư sinh họ Châu, không biết họ đến để làm gì?

Dương Qua nói:

- Cừu lão tiền bối! Thiên Trúc thần tăng và Châu tiền bối hiện giờ bị giam giữ tại đâu? Vãn bối sẽ đến thăm và xin lão tiền bối mở lượng khoan hồng phóng thích cho họ!

Cừu thiên Xích cười to bảo:

- Cọp mạnh đâu tha cọp bị thương.

Cừu thiên Xích trong lòng vốn độc, thêm tật đa nghi, bao giờ bà cũng tưởng có kẻ hãm hại bà, cho nên tại Tuyệt tình Cốc bà bố trí không biết bao nhiêu cơ quan, hầm hố, do đó mới bắt được Chu Tử Liễu và Thiên Trúc thần tăng, rồi bà ta cầm giữ hai người tại một nơi bí mật.

Thiên Trúc thần tăng chẳng biết tí gì về võ nghệ nên được đối đãi tự do, còn Châu tử Liễu, võ công lợi hại nên bị cầm giữ rất ngặt. Bà ta lo sợ họ Chu đem lòng oán hận, phục thù Tuyệt tình cốc, nên cho rất nhiều người canh giữ sợ ông trốn thoát ra ngoài.

Dương Qua vừa nghe lời Cừu thiên Xích nói đượm vẻ hung hăng, biết rằng cục diện sẽ trở nên khó khăn nên chàng thầm tính kế để cứu hai người. Chàng nghĩ rằng chỉ có cách làm cho anh em họ nhận nhau, với tình cốt nhục họ sẽ vui vẻ thì cục diện sẽ trở nên dễ dàng và may mắn hơn.

Nghĩ như thế Dương Qua cất tiếng nói to:

- Cừu lão tiền bối, Tiền bối thực vô cùng tử tế vì nghĩ ra nghĩa của lão bà, nên tôi mới về đây với một người mà bà hằng mong nhớ và tôi cam đoan khi gặp mặt, lão sẽ hoan hỉ vô cùng.

Anh em Cừu Thiên Nhận vốn xa cách nhau đã lâu ngày. Cừu thiên Xích có nghe tin anh bà đi tu nhưng bà không tin anh bà như vậy vì anh bà là một trang hiệp sĩ thanh niên, có một bầu máu nóng sục sôi, dễ gì một trang cái thế anh hùng lại khoác áo nhà tu? Vì vậy khi gặp Hắc y tăng thì bà không để ý đến, và bà nghe bọn đệ tử bẩm báo, có Hoàng Dung kẻ thù bất cộng đái thiên của bà đã cùng với Dương Qua vào đây, tia mắt bà sáng rực, lộ vẻ vui mừng, liếc nhìn khắp cả mọi người và nói:

- Hay lắm! Tốt lắm! ai là Hoàng Dung? Hoàng Dung ở đâu? Sao ngươi dã tâm sát hại đại ca của ta? Hoàng Dung ở đâu?

Dương Qua cả kinh, tưởng là lời nói của mình làm cho huynh muội họ trùng phùng nào ngờ sự việc lại đổi thay một cách khốc liệt như thế. Chàng hoảng hồn hỏi:

- Cừu lão tiền bối, có lẽ tiền bối nghe lầm lời nói của vãn bối. Vãn bối nói đã đem về đây một người mà tiền bối nhớ thương kia. Xin tiền bối nhìn lại thử xem sao?

Cừu thiên Xích nghe không rõ nên hét to:

- Ngươi bảo có Quách Tỉnh đến đây à? Đừng nói một Quách Tỉnh mà bao nhiêu Quách Tỉnh ta cũng chẳng sợ! Chẳng sợ!

Dương Qua nhắc lại:

- Tiền bối nghe lầm rồi! Vãn bối nói đem một người về đây mà tiền bối nhớ thương.

Chừng ấy lão bà mới sực tỉnh và vui vẻ trở lại, nhưng chuyện Quách Tỉnh, Hoàng Dung còn văng vẳng trong đầu của Cừu lão quái bà. Bà đưa mắt nhìn về phía Võ Tam Thông, rồi hướng qua Gia luật Tề rồi nhìn sang ông hoà thượng thật già, đến ông hòa thượng hơi già, cả hai người sau bà chưa gặp lần nào, trong lòng bà nghe rạo rực, như cố tìm trong bọn nầy xem có Quách Tỉnh lại đây không. Khi đôi mắt bà nhìn phải ông hòa thượng hơi già là Từ ân, đột nhiên Từ ân nhìn lại, bốn mắt giao nhau, tấm lòng đã rõ.

Từ ân liền tung mình nhảy ra phía trước nghẹn ngào, chỉ nói được một câu:

- Tam muội!

Cừu thiên Xích nhận rõ ra anh em mà thôi nhưng trong lời nói nầy bao hàm cả muôn câu ngàn tiếng. Và cả hai im lặng trong phút chốc.

Trong khoảnh khắc, Cừu thiên Xích lên tiếng hỏi:

- Nhị ca! Sao nhị ca đi tu làm hòa thượng?

Từ ân không đáp lại hỏi:

- Còn Tam muội! Tay chân của Tam muội do đâu ra nông nỗi nầy?

Cừu Thiên Xích đáp:

- Tiểu muội mắc kế tên gian tặc Công Tôn Chỉ.

Từ ân cả kinh hỏi:

- Công Tôn Chỉ có phải là phu quân của tiểu muội chăng? và bây giờ nó ở nơi nào?

Cừu Thiên Xích căm hận đáp:

- Phu quân của tiểu muội đấy! Cái tên lòng lang dạ thú đã dùng mưu kế ám toán tiểu muội! Khổ thay! Căm giận thay gian tặc.

Từ ân lửa giận phừng phừng nói to:

- Cái tên gian tặc ấy bây giờ nó ở đâu? Ta sẽ tìm nó, phân ra muôn đoạn để rửa hận cho tiểu muội?

Cừu thiên Xích rưng rưng mắt nói:

- Tôi tuy bị người ám hại nhưng chưa đến nỗi chết! Thương cho đại ca phải chịu cái chết thê thảm.

Từ ân thản nhiên đáp:

- Phải vậy!

Cừu Thiên Xích nghe lão trả lời xuôi lơ nên cố vận hơi nói to:

- Trời! Nhị ca không còn một chút bản lãnh nào ư? Nhị ca hãy nhớ đến thủ túc chi tình! Ngay hôm nay phải tìm phương thế đi báo thù.

Từ ân lấy làm kinh sợ, lập lại lời nói của Cừu Thiên Xích:

- Tìm phương thế báo thù! Tìm phương thế báo thù!

Cừu Thiên Xích hét lên:

- Kẻ thù giết đại ca trước mắt đó! Nhị ca hãy giết con tiện nữ Hoàng Dung, rồi sẽ giết thằng Quách Tỉnh sau!

Từ ân hướng mắt nhìn về phía Hoàng Dung với tia mắt đỏ ngầu, rướm máu.

Nhất Đăng đại sư lo sợ nên bước dần ra trước mặt hai người nói:

- A di đà Phật! Từ ân! Đệ tử đã xuất gia thì không còn tưởng đến chuyện ác nữa! Huống chi lệnh huynh chết rồi, thì cũng không nên để dạ oán người, oan gia nên mở, đừng nên buộc.

Từ ân cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát rồi nói với Nhất Đăng đại sư:

- Sư phụ! Sư phụ nói giùm cho tam muội nghe, đừng nên báo cái thù nầy.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-104)


<