Vay nóng Homecredit

Truyện:Thiên Nhai hiệp lữ - Hồi 01

Thiên Nhai hiệp lữ
Trọn bộ 44 hồi
Hồi 01: Hồi 01
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-44)

Siêu sale Shopee

Lãnh Như Băng cầm cự được một lúc, cảm thấy khí lực đã cạn, tự biết mình không thể chống lại luồng nhiệt khí kia. Chàng thở dài suy nghĩ:

"Võ công của ta dù có mạnh thêm chút cũng chưa chắc đã thắng được luồng nhiệt khí kỳ quái này, nhưng ta đường đường một nam tử hán, há chẳng chịu nổi luồng kỳ nhiệt này, mà đành gia nhập làm môn hạ Tạo Hóa Môn hay sao? Ta thà để cho kỳ nhiệt thiêu chết còn hơn!".

Nghĩ đến cái chết, Lãnh Như Băng bỗng cảm thấy nhẹ nhõm:

"Thiên cổ gian nan duy nhất tử, khó khăn mấy rồi cũng chết, ta đã không sợ chết, thì còn sợ cái gì chứ?".

Chàng bèn nhắm mắt lại, nằm dài trên mặt đất, thả lỏng gân khớp toàn thân, để mặc cho luồng kỳ nhiệt kia lan khắp châu thân. Làm như thế, chàng lại cảm thấy dễ chịu đựng cái nóng hơn. Từng đợt hơi nóng trong đan điền nổi lên, dần dà đẩy chàng vào cơn hôn mê bất tỉnh.

Khi tỉnh dậy, phương đông hiện ra một vùng trắng sáng, Lãnh Như Băng trong cơn mê đã trải qua một đêm tại bãi cỏ hoang này. Sương sớm cùng mồ hôi đọng lại thấm ướt áo chàng.

Lãnh Như Băng duỗi hai chân, từ từ ngồi dậy, chỉ cảm thấy mình như vừa qua một cơn bệnh nặng, toàn thân yếu ớt vô lực. Chàng gắng gượng bò dậy, định rõ phương hướng rồi chậm rãi bước đi.

Chàng bỗng nhớ đến Âm Dương La Sát, chỉ cảm thấy giữa trời đất mênh mông, duy nhất chỉ có một tri kỷ, chàng cần phải giữ cái hẹn duy nhất ấy, bởi từ nay về sau, có thể sẽ chẳng còn ai cùng chàng ước hẹn nữa. Đâu ai biết luồng kỳ nhiệt kia có phát tác nữa chăng, chàng cũng không biết được có kịp thời đến chỗ hẹn không. Nhưng lúc này cái hẹn với cô gái xấu xí kia là điều quan trọng nhất đối với chàng.

Vương Thông Huệ phong tư u nhã, Vương Tích Hương dáng vẻ mê nhân. Trong trí Lãnh Như Băng, họ đều là những đóa hoa rạng rỡ trong nắng, nhưng chẳng thể với đến được nữa, bao tâm tình chỉ còn chôn vùi theo dĩ vãng. Mặc cảm tự ti vì dung mạo bị hủy khiến chàng có cảm giác quá xa cách thế nhân, chỉ còn xứng với một Âm Dương La Sát bị người đời chê cười xấu xí quái dị.

Lãnh Như Băng cực nhọc bước đi, luồng kỳ nhiệt có phát tác một lần, nhưng chàng không vận khí kháng cự nữa. Mãi đến khi mặt trời ngã về Tây, chàng mới đến nơi hẹn cùng Âm Dương La Sát.

Chỉ thấy vóc dáng thanh thoát của một cô gái tóc xõa ngang vai, đang ngồi trên một tảng đá ngắm hoàng hôn, thần sắc trông rất an nhiên, tĩnh lặng.

Lãnh Như Băng khẽ ho một tiếng:

-Cô nương, tại hạ trúng độc, bước đi bất tiện, chẳng đến nơi hẹn kịp thời, nhưng tại hạ đã cố hết sức mình rồi.

Vóc lưng kia từ từ quay lại, nhoẻn miệng cười:

- Lãnh huynh!

Lãnh Như Băng nhìn khuôn mặt ấy, dưới ánh hoàng hôn vẫn tươi như hoa đào tháng ba. Chàng dụi mắt nhìn kỹ, lẩm bẩm nói:

- Cô là Vương cô nương?

Cô gái từ từ đứng dậy, khẽ cười:

- Phải, muội là Vương Tích Hương.

Lãnh Như Băng chợt cảm thấy óc như nổ tung, toàn thân chấn động run lên:

- Cô nương vẫn nhận ra tại hạ?

- Tại sao muội không nhận ra Lãnh huynh chứ?

Lãnh Như Băng đưa tay sờ vết thẹo chằng chịt trên mặt:

- Chẳng phải tại hạ đã thay đổi hay sao?

Vương Tích Hương chớp chớp ánh mắt long lanh, nhìn Lãnh Như Băng, cười:

- Huynh thay đổi? Không phải vẫn như xưa sao?

Lãnh Như Băng ngẩn người:

- Thật là quái lạ!

Vương Tích Hương hỏi:

- Lạ thế nào?

Lãnh Như Băng đáp:

- Gương mặt tại hạ không những đã bị Công Tôn Ngọc Sương dùng dao tàn phá, mà còn dùng mực màu thích chữ lên, làm sao có thể như xưa được?

Vương Tích Hương điểm một nụ cười:

- Lãnh huynh hãi sợ xú diện này chăng?

Lãnh Như Băng cười nhạt:

- Nam tử hán đại trương phu há quan tâm đến xấu đẹp?

Vương Tích Hương nói:

- Công Tôn Ngọc Sương muốn hủy dung mạo huynh khiến huynh đau khổ, tuyệt vọng mà căm hận thế nhân. Nhưng nàng ta đã không có cách gì cải biến được tâm tưởng của huynh...

Lãnh Như Băng ngơ ngẩn thốt:

- Tại hạ không nghĩ đến điều đó!

Vương Tích Hương nở một nụ cười mê hồn, giơ bàn tay vỗ nhẹ lên tảng đá, nói:

- Huynh ngồi xuống đi.

Lãnh Như Băng bước tới hai bước, ngồi xuống:

- Tại hạ đã ngồi, cô nương thông minh tuyệt thế, có gì xin cứ chỉ giáo!

Vương Tích Hương cau mày:

- Huynh ngồi cách xa muội như thế, có phải tự ti mình xấu xí?

Lãnh Như Băng bối rối thốt:

- Không phải...

Vương Tích Hương hỏi:

- Hay là vì muội quá quyến rũ?

Lãnh Như Băng đáp:

- Cô nương thanh nhã thoát tục tợ tiên nữ trên trời.

Vương Tích Hương cười:

- Đâu có nhan sắc nào tồn tại với thời gian. Nếu một ngày muội cũng bị Công Tôn Ngọc Sương hủy hoại dung mạo, huynh có đối xử với muội như hiện tại?

Lãnh Như Băng trầm ngâm:

- Nếu thật sự có ngày đó, tại hạ tin rằng cô nương càng tự tin ở bản thân mình hơn.

Vương Tích Hương yêu kiều thốt:

- Huynh hiện tại đã đối xử với muội rất tốt, đến lúc đó, không cần biết chuyện gì xảy ra, sẽ vẫn tốt với muội, bên cạnh muội đúng không?

Lãnh Như Băng đáp:

- Nhất định.

Vương Tích Hương mỉm cười:

- Như thế muội may mắn hơn Vương Thông Huệ rồi.

Lãnh Như Băng thở dài:

- Diện mạo tại hạ như thế này thật khó cùng cô nương...

Vương Tích Hương ngắt lời:

- Nếu huynh vẫn còn diện mạo anh tuấn như xưa, cộng với tài năng quán thế, tất cả nữ nhân trong thiên hạ này đều yêu thích huynh, đâu còn thuộc về Bạch Tích Hương này nữa.

Nàng thốt nhiên nhận ra mình đã lỡ lời, hai má đỏ bừng, bẽn lẽn im bặt. Lãnh Như Băng từ từ đứng lên, thốt:

- Thịnh tình của cô nương, tại hạ xin tâm lãnh, nhưng Lãnh Như Băng tự nghĩ khó mà báo đáp. Tại hạ đành phụ lòng cô nương vậy.

Dứt lời, chàng nắm chặt tay quay lưng đi thẳng. Vương Tích Hương vội vàng đuổi theo, u uất gọi:

- Huynh đứng lại!

Lãnh Như Băng đi được vài bước, chợt thấy luồng nhiệt khí từ đan điền xông lên lan tỏa toàn thân, cảnh vật trước mắt mập mờ. Chàng lảo đảo rồi ngã lăn xuống. Vương Tích Hương mới đuổi theo vài bước, hơi thở đã nặng nhọc đứt quãng. Trông thấy Lãnh Như Băng ngã lăn ra đất, nàng lập tức ngồi xuống cạnh chàng, đưa bàn tay trắng nhợt như ngọc, cầm lấy cổ tay Lãnh Như Băng, ôn nhu thốt:

- Huynh bệnh rất nặng.

Lãnh Như Băng lắc đầu mệt nhọc:

- Tại hạ chẳng dễ nhuốm phong hàn, đó là vì lầm kế người khác.

Vương Tích Hương ngạc nhiên:

- Mưu kế gì?

Lãnh Như Băng đáp:

- Tại hạ bị trúng nhiệt độc, cứ chốc lát lại phát tác một lần, mỗi lần phát tác, đan điền nóng rực lên như một lò lửa, rồi dần dần cái nóng thiêu đốt lan toàn thân.

Vương Tích Hương hỏi:

- Chắc huynh đau đớn lắm?

Lãnh Như Băng:

- Toàn thân như bốc lửa. Cô nương hãy mau đi đi.

Vương Tích Hương ngạc nhiên:

- Tại sao?

Lãnh Như Băng đáp:

- Hiện tại nhiệt độc đã lan đến tứ chi bát mạch, chẳng quá nửa khắc tâm trí tại hạ sẽ mê muội, e rằng lúc đó chẳng phân rõ thù bạn mà phương hại tới cô nương.

Vương Tích Hương thò tay vào hộp ngọc rút ra hai cây kim châm đâm vào huyệt đạo của Lãnh Như Băng. Thủ pháp kim châm quá huyệt của nàng quả nhiên làm nhiệt khí trong người Lãnh Như Băng thuyên giảm ngay lập tức. Chàng kinh ngạc thầm nghĩ:

"Vương Tích Hương quả là phi thường".

Vừa ngẫm nghĩ đã nghe Vương Tích Hương ôn nhu hỏi:

- Bây giờ huynh cảm thấy thế nào?

Lãnh Như Băng thở nhẹ:

- Cô nương quả nhiên là diệu thủ, e rằng Hoa Đà tái thế, Biển Thước hồi sinh vị tất đã sánh bằng.

Vương Tích Hương nhoẻn miệng cười:

- Quá khen! Quá khen! Thủ pháp của muội có giúp huynh dễ chịu phần nào chăng?

Lãnh Như Băng đáp:

- Đã thuyên giảm rất nhiều!

Vương Tích Hương chớp đôi mắt to đen, cười nhẹ:

- Đêm nay ánh trăng thật đẹp...

Lãnh Như Băng giật mình nhìn quanh, chợt nhớ đến cuộc hẹn ước với Âm Dương La Sát, thoáng nghe tim nặng trĩu. Chàng thầm nghĩ:

"Đã quá canh ba, Âm Dương La Sát không thấy ta, chắc có lẽ đã bỏ đi rồi". Chàng khẽ buông tiếng thở dài. Vương Tích Hương hỏi:

- Vì sao huynh thở dài? Có phải vì sợ thất hẹn với người nào đó chăng?

Đoạn lại cầm kim châm đâm vào huyệt đạo Lãnh Như Băng. Lãnh Như Băng điểm nụ cười gượng, đáp:

- Chỉ là một cuộc hẹn ước cá nhân.

Vương Tích Hương tiếp tục hỏi:

- Là nhân vật nào?

Lãnh Như Băng lắc đầu:

- Tại hạ không rõ tên nàng ta, chỉ biết biệt hiệu.

Vương Tích Hương thốt:

- Vậy thì hãy cho muội biết biệt hiệu của nàng ấy.

Lãnh Như Băng thoáng ngập ngừng, đáp:

- Nàng ta gọi là Âm Dương La Sát.

Vương Tích Hương ngưng mục nhìn chàng chăm chú:

- Vậy thật ra nhân vật Âm Dương La Sát này là nam nhân hay nữ nhân?

Lãnh Như Băng thốt:

- Là một nữ nhân.

Vương Tích Hương điểm nụ cười, hỏi:

- Có phải nàng ấy cỡi một con hắc mã?

Lãnh Như Băng kinh ngạc kêu lên:

- Đúng thế! Cô nương đã từng gặp nàng rồi?

Đột nhiên trong lòng chàng khởi lên một niềm hoài nghi, thầm nghĩ:

"Tại sao Vương Tích Hương đột nhiên lại đến nơi hoang lương như vầy..".

Chỉ nghe Vương Tích Hương cười yêu kiều thốt:

- Muội trông thấy một nữ nhân vận hắc y, thân thể nhẹ nhàng cỡi trên lưng một thớt hắc mã chạy vòng quanh...

Lãnh Như Băng nói:

- Có lẽ nàng muốn tìm kiếm tại hạ.

Vương Tích Hương lắc đầu:

- Lúc bấy giờ nàng ta không có một chút kiên nhẫn, như chỉ bằng lòng đợi quá một khắc, há có thể tìm kiếm huynh được sao?

Lãnh Như Băng ngẩng lên nhìn gương mặt mỹ lệ tuyệt vời của Vương Tích Hương, chợt liên tưởng đến dung mạo xấu xí của Âm Dương La Sát, bất giác thở dài, nói:

- Nàng vội vã bỏ đi có lẽ vì không muốn gặp cô nương.

Vương Tích Hương hỏi:

- Tại sao? Muội với nàng vô oán vô cừu, hà cớ gì nàng lại sợ gặp muội?

Lãnh Như Băng đáp:

- Bởi vì nàng trời sinh dung diện quái đản, chẳng muốn đối diện một người dung nhan nguyệt thẹn hoa nhường như cô nương.

Vương Tích Hương hỏi:

- Chẳng lẽ vì điều ấy mà huynh chỉ quan hoài đến một mình nàng sao?

Lãnh Như Băng cười thảm:

- Đồng bệnh tương lân thì quan tâm lẫn nhau, đó chỉ là nhân ý thường tình.

Vương Tích Hương đột nhiên hữu thủ cầm kim châm nhanh như chớp đâm vào người Lãnh Như Băng, nói:

- Huynh phải nên biết rằng trên thế gian này, ngoại trừ Vương Tích Hương ra, chẳng ai có thể chữa trị nhiệt độc cho huynh.

Lãnh Như Băng nghĩ đến nỗi khổ mỗi lần nhiệt độc phát tác, bất giác tâm tư ảm đạm, thở dài thốt:

- Cho dù nhiệt độc có làm tại hạ khốn khổ như thế nào cũng không thể khiến tại hạ trở thành kẻ bội tín. Tại hạ đã hứa hẹn với người thì tất phải đáp ứng.

Vương Tích Hương hỏi:

- Đáp ứng chuyện gì?

Lãnh Như Băng đáp:

- Truy tìm di vật của một vị tiền bối kỳ nhân để học võ công thượng thừa.

Vương Tích Hương cao giọng:

- Huynh không sợ rằng nàng lừa gạt huynh sao?

Lãnh Như Băng đáp:

- Tại hạ tin rằng nàng không thể làm được điều ấy.

Vương Tích Hương hỏi:

- Chỉ vì nàng mang dung mạo xấu xí mà huynh toàn tâm toàn ý tin tưởng?

Lãnh Như Băng lúng túng:

- Điều này... điều này...

Vương Tích Hương ngắt lời:

- Nếu không nói điều này thì huynh chẳng thể nào nghĩ ra một lý do thứ hai phải không?

Nàng từ từ quay mặt đi. Đến khi nàng quay lại thì dung nhan xinh đẹp đã hoàn toàn biến đổi trở thành một gương mặt vàng khè ghê sợ. Vương Tích Hương hỏi:

- Muội hiện tại so với Âm Dương La Sát thì thế nào?

Lãnh Như Băng ngưng mục nhìn nàng, đáp:

- Có thể gần giống nhau.

Vương Tích Hương nói:

- Đó chỉ là bề ngoài. Mặt nạ da người này muội có thể đeo thì người khác cũng có thể đeo. Muội cũng không thể nghĩ ra có vị kỳ nhân tiền bối nào đã lưu lại trong giang hồ một cuốn võ công bí kiếp.

Lãnh Như Băng tâm tư chấn động, thầm nghĩ:

- Lời này quả thật hữu lý nếu Âm Dương La Sát có mang mặt nạ da người.

Vương Tích Hương ôn nhu tiếp:

- Cho dù muội chưa từng gặp qua vị la sát cô nương kia thì cũng có thể đoán chắc nàng ta mang mặt nạ.

Lãnh Như Băng hỏi:

- Làm sao cô nương có thể đoan chắc như thế?

Vương Tích Hương mỉm cười:

- Nếu huynh đủ kiên nhẫn ngồi đây nghe muội nói thì sự thật sẽ phơi bày một cách dễ dàng.

Lãnh Như Băng bị lời nói của nàng làm động tâm, trí tò mò nổi dậy, vội nói:

- Thỉnh cô nương chỉ giáo!

Vương Tích Hương thốt:

- Huynh ngầm theo dõi hành động bí mật của nàng sẽ dễ dàng phát hiện ra nàng ngụy trang. Nhưng không thể để nàng phát hiện, nếu không thì bao khổ tâm sẽ trôi theo giòng nước.

Lãnh Như Băng tâm tư chấn động, vội vàng hỏi:

- Ý cô nương là Âm Dương La Sát có thể sắp đến?

Vương Tích Hương đáp:

- Có thể sau khi muội bỏ đi thì nàng sẽ lập tức xuất hiện. Hay có lẽ huynh sẽ gặp lại nàng trong hai, ba ngày tới. Nhưng huynh cứ bình tâm, vị la sát cô nương của huynh nhất định không bỏ huynh mà đi.

Lãnh Như Băng có cảm giác lời nói của Vương Tích Hương đầy rẫy huyền cơ, nhưng nhất thời chàng chưa thể hiểu được. Vương Tích Hương lặng lẽ lấy ra một mớ kim châm đâm vào các yếu huyệt trên người Lãnh Như Băng. Chàng có cảm giác nhiệt khí tiêu tán dần theo mỗi mũi châm của nàng. Vương Tích Hương đâm đủ vào hai mươi bốn đại huyệt của chàng thì Lãnh Như Băng cảm thấy toàn thân sảng khoái, bất giác cơn buồn ngủ ập đến không cưỡng được, chàng nhắm mắt chìm dần trong vô thức. Trong cơn mơ màng, còn nghe giọng Vương Tích Hương văng vẳng:

- Hãy ngủ một giấc ngon nhé! Tỉnh dậy sẽ thấy dược vật muội để bên cạnh. Tối đa trong vòng bảy ngày, nhiệt độc sẽ tiêu tán.

Lại nghe nàng thở dài lẩm bẩm:

- Ta vẫn biết mình không còn sống bao lâu nữa, cũng chẳng bao giờ quan tâm sống chết. Nhưng hiện tại, ta chẳng muốn chết chút nào.

Lãnh Như Băng tuy đang trong cơn buồn ngủ mơ mơ hồ hồ nhưng thần trí vẫn còn tỉnh táo, mỗi câu mỗi chữ Vương Tích Hương thốt chàng đều nghe rõ ràng. Thoáng nghe Vương Tích Hương nhắc đến chuyện sinh tử, chàng chấn động vụt thốt:

- Cô nương tài năng quán thế không thể chết được.

Vương Tích Hương nhổ mũi châm trên người chàng xuống. Cảm giác buồn ngủ của Lãnh Như Băng tăng dần theo mỗi mũi châm được nhổ ra. Cảm giác đó càng đến càng nhanh, thần trí chàng từ từ lịm dần. Trong cơn mơ màng, thoảng nghe Vương Tích Hương nói:

- Muội phải đi. Căn bệnh này của huynh phải nhờ vào ngọc thủ của Âm Dương La Sát, tương lai có thể hưởng không ít diễm phúc. Huynh nên giả vờ dùng thâm tình đối đãi với nàng để nàng đối xử tốt với huynh.

Lãnh Như Băng trong lúc thần trí mơ hồ, nghe giọng nàng yếu ớt nói tiếp:

- Chia tay lần này có thể là vĩnh viễn. Nếu huynh còn tưởng nhớ đến muội, hai tháng sau đến Mai Hoa cư ở Thái Hồ tìm muội. Nếu huynh chẳng muốn gặp muội, thì đó cũng đã nằm trong dự tính.

Giọng nàng đến đây đã tắt hẵn. Lãnh Như Băng muốn vùng vẫy nhưng vô phương kháng cự lại cơn buồn ngủ nên cuối cùng chìm vào hôn mê.

Khi chàng tỉnh dậy thì phát hiện ra mình đang nằm trên một chiếc giường êm ái.

Bên ngoài trời đã sáng hẵn. Trong phòng bày trí cực kỳ thanh khiết, đơn giản, màn gấm thoang thoảng mùi hương u nhã, cửa sổ sáng rực nhìn ra trông thấy rào trúc xung quanh.

Lãnh Như Băng đưa mắt nhìn bốn phía, đột nhiên nhớ tới lời của Vương Tích Hương, bất giác thò tay xuống gối tìm kiếm, chỉ thấy chăn nệm cực kỳ mềm mại nhưng không hề có bất cứ vật gì. Chàng không nén nổi tiếng thở dài. Chỉ e rằng người cứu chàng đã bỏ quên dược vật lại nơi hoang dã. Căn phòng u nhã thoang thoảng mùi hương xem ra thật giống khuê phòng của nữ nhân. Đột nhiên nghe tiếng cười cực kỳ êm tai vọng tới:

- Lãnh đệ tỉnh rồi chăng?

Cùng với tiếng cười êm tai, gót sen uyển chuyển xuất hiện ngay cửa. Phong tư mỹ lệ nhưng gương mặt cực kỳ quái dị, đích thực là Âm Dương La Sát. Trên tay nàng bưng chiếc mâm đựng một chén ngọc nhỏ. Nàng tươi cười để lộ hàm răng trắng bóng đều đặn hết sức tương phản với dung mạo xấu xí. Lãnh Như Băng thở nhẹ, chống tay ngồi dậy hành lễ:

- Đa tạ tỷ tỷ đã cứu mạng.

Âm Dương La Sát mỉm cười:

- Đệ mau nằm xuống, bệnh tình của đệ vẫn còn nặng lắm, không nên cử động nhiều.

Lãnh Như Băng thốt:

- Đệ cảm thấy toàn thân rất thư thái, xem ra không còn bệnh nữa.

Âm Dương La Sát buông tiếng thở dài:

- Chỉ vì ban nãy tỷ tỷ có chút tư sự phải giải quyết kéo dài đến tận canh hai. Khi tỷ vội vàng chạy đến thì đã thấy đệ bất tỉnh nằm đó. Tỷ vội vực đệ lên ngựa đem về nơi cư trú tạm thời của tỷ.

Lãnh Như Băng vội vàng hỏi:

- Như vậy đây đích thực là khuê phòng của tỷ tỷ?

Âm Dương La Sát đáp:

- Đúng vậy, ngoại trừ đệ ra, nơi này chưa bao giờ có nam nhân nào khác hiện diện.

Lãnh Như Băng hoảng hốt kêu lên:

- Tiểu đệ làm sao dám nằm ở khuê phòng của tỷ tỷ.

Chàng vừa nói vừa vội vàng vùng dậy bước xuống. Âm Dương La Sát giơ ngọc thủ ấn nhẹ trước ngực Lãnh Như Băng, mỉm cười:

- Đệ thân mang trọng bệnh, cử động bất tiện, tạm thời cứ xuôi theo tình thế mà hành sự.

Lãnh Như Băng cảm thấy lực đạo từ tay nàng ấn xuống rất mạnh, khó thể kháng cự, đành nói:

- Vậy thì đệ cung kính chẳng bằng tuân lệnh.

Trong lòng chàng thầm nghĩ:

"Vương Tích Hương nói rằng nàng ta đã đến nơi hẹn, nhưng nàng ta lại nói đến canh hai mới vội vàng đến, hai người hai cách nói, nhưng xem ra lời của Vương Tích Hương đáng tin hơn". Vừa suy nghĩ đã thấy Âm Dương La Sát nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, nâng chén ngọc đựng thứ nước màu xanh lấp lánh, chẳng rõ là rượu hay trà, ngọc thủ đưa đến trước mặt Lãnh Như Băng, mỉm cười:

- Đệ hãy uống chén vạn độc giải dược này, có bệnh thì hết bệnh, không bệnh thì cường thân bổ thể.

Chỉ thấy nàng tay trái vòng qua đỡ người Lãnh Như Băng lên, tay mặt đưa chén ngọc tận miệng chàng. Lãnh Như Băng tâm tư rối bời, thầm nghĩ:

"Thật khó mà biết được trong chén này đựng gì". Hiện tại chàng không muốn mạo hiểm nhưng lại không thể không uống. Chỉ thấy một luồng khí lạnh xông thẳng vào đan điền. Âm Dương La Sát cười nhẹ, thốt:

- Đệ uống vào chén thuốc này rồi nghỉ ngơi thêm một ngày, đợi dược liệu phát huy tác dụng. Ngày mai chúng ta có thể bắt đầu khởi hành.

Lãnh Như Băng tâm tư xáo trộn, nhưng ngoài mặt vẫn gắng gượng nhoẻn một nụ cười:

- Đa tạ tỷ tỷ đã quan hoài.

Âm Dương La Sát vẫn cười, nói:

- Đệ là người thân duy nhất của tỷ, sao lại khách sáo như thế?

Lãnh Như Băng đột nhiên tâm trí khởi lên một nghi vấn, vội hỏi:

- Tỷ tỷ có biết đệ mắc bệnh gì chăng?

Âm Dương La Sát lắc đầu:

- Tỷ không biết. Nhưng hiển nhiên khi bệnh tình phát tác thì toàn thân đệ đều phát nhiệt.

Lãnh Như Băng tự nghĩ suy đoán không sai, khẽ buông tiếng thở dài, thốt:

- Tỷ tỷ nghĩ rằng chén thuốc này có thể giải được nhiệt độc trong người đệ không?

Âm Dương La Sát đáp:

- Có thể không giải được nhiệt hỏa, nhưng có thể trị bách độc. Không cần biết đệ bị trúng độc nặng như thế nào, tỷ tin rằng có thể trừ tận gốc rễ.

Lãnh Như Băng nói:

- Có chuyện đó sao?

Âm Dương La Sát lại cười, tiếp:

- Tỷ tỷ thật sự không có gạt đệ. Ôi! Tuy tỷ tỷ trời sinh dung mạo xấu xí nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ quan tâm chăm sóc một nam nhân nào. Nay đệ là người đầu tiên khiến tỷ đích thân xuống bếp nấu thuốc rồi bưng đến tận giường.

Lãnh Như Băng điểm nụ cười nhẹ, thốt:

- Có phải vì đệ cũng xấu xí?

Âm Dương La Sát trầm ngâm:

- Tỷ không biết, nhưng lý do đó hiển nhiên quan trọng.

Lãnh Như Băng cười nói:

- Nếu chẳng phải đệ xấu xí, hoặc giả tỷ tỷ là người xinh đẹp, thì chúng ta có lẽ không bao giờ tương ngộ.

Âm Dương La Sát khẽ cười:

- Đệ không cần phải suy nghĩ nhiều, cứ bình tâm nghỉ ngơi. Ngày nào đó biết đâu chúng ta sẽ tìm được một loại thần dược có thể cải biến dung mạo con người, biến đệ thành một nam tử anh tuấn, tỷ thành một nữ nhân xinh đẹp.

Lãnh Như Băng cảm thán:

- Thật sự có ngày đó sao? Chỉ sợ...

Chàng đột nhiên ngưng bặt. Âm Dương La Sát hỏi:

- Sợ điều gì?

Lãnh Như Băng chăm chú dán mắt vào gương mặt của Âm Dương La Sát, mong tìm thấy vết tích gì có thể khiến chàng khẳng định rằng nàng có mang mặt nạ da người.

Nhưng Âm Dương La Sát nửa mặt trắng, nửa mặt hồng, thật khó mà phân biệt chân giả.

Bất giác chàng buông tiếng thở dài:

- Nếu có thể dễ dàng tìm được thứ thần dược đó thì tất cả mọi người đều có thể biến đổi diện mạo. Trên thế gian này sẽ có biết bao nam thanh nữ tú, làm sao giữ được trái tim không thay đổi?

Âm Dương La Sát mỉm cười hỏi:

- Đệ sợ ta thay đổi hay bản thân đệ thay đổi?

Lãnh Như Băng buông gọn:

- Đệ!

Âm Dương La Sát như vừa bị ai cầm chùy nện vào ngực một cái, toàn thần chấn động. Chén ngọc trong tay đột nhiên rơi xuống vỡ tan thành muôn mảnh, song mục lấp loáng thần quang nhìn thẳng chàng:

- Đệ là người rất tự tin ở bản thân mình, sao không đoán tỷ sẽ là người thay lòng?

Lãnh Như Băng từ từ thốt:

- Nếu như tỷ tỷ thay đổi thì tiểu đệ ôm tương tư trong lòng, còn nếu như đệ thay đổi, thì liệu tỷ còn giữ được tấm lòng chân thành?

Đôi mắt Âm Dương La Sát thoáng hiện kỳ quang, ủ rũ thốt:

- Chúng ta bèo mây gặp gỡ chẳng được bao lâu, đệ hà tất phải nghĩ chuyện xa vời.

Lãnh Như Băng run lên một cái, nói:

- Tại hạ trót lỡ lời, mong cô nương thứ tội.

Dứt lời chàng quay mặt, nhắm mắt dường như muốn ngủ. Âm Dương La Sát khe khẽ thở dài, buồn bã nói:

- Đệ chớ có hiểu lầm ý của tỷ tỷ.

Đột nhiên nàng ngưng giọng, gót sen thoăn thoắt bước ra khỏi phòng. Lãnh Như Băng từ từ quay lại, đưa mắt nhìn quanh. Chỉ trông thấy một bóng lưng uyển chuyển, thần thái đầy vẻ sầu não thê lương từ từ biến mất ngoài cửa. Chàng nhẹ nhàng ngồi dậy thử vận công, chỉ thấy kỳ kinh bát mạch thông suốt, nhiệt độc trong đan điền dường như đã biến mất, tự nhiên cảm thấy kỳ quái, thầm nghĩ:

"Ta thân trúng nhiệt độc, lại chưa từng tự chữa trị, nhưng đùng một cái trở nên mạnh khoẻ, xem ra lời của Tạo Hóa Lão Nhân chẳng qua chỉ cốt ý hù dọa người ta".

Chàng thần khí sung mãn, chợt nhớ đến cô gái xấu xí huyền bí kia, bao nhiêu nghi vấn về hành động của nàng nổi lên, không thể giải thích được. Chợt tâm tư chuyển động, trong lòng liền khởi lên suy nghĩ:

"Nàng đã biết ta trúng độc, chi bằng cứ giả vờ tiếp tục trúng độc". Đoạn nằm xuống, khép mắt chìm dần vào giấc ngủ. Không ngờ chàng lộng giả thành chân, ngủ một giấc thật lâu, đến lúc tỉnh dậy thì trong phòng đã thắp lên một ngọn nến.

Chàng giương mắt nhìn lên, chỉ thấy trên bàn ngọn nến tỏa ánh sáng rực rỡ, Âm Dương La Sát đang ngồi chăm chú nhìn vào ánh lửa một cách xuất thần. Chàng khẽ hắng giọng, thốt:

- Trời đã tối rồi chăng?

Âm Dương La Sát giật mình mỉm cười:

- Mới qua canh một, đệ đã tỉnh dậy lâu rồi ư?

Lãnh Như Băng đáp:

- Đệ chỉ mới vừa tỉnh dậy.

Âm Dương La Sát từ từ khởi thân đứng dậy, cầm trên tay một chén canh, nói:

- Tiểu đệ hãy dùng chén canh hạt sen này Lãnh Như Băng tiếp lấy chén canh hớp một ngụm mới phát hiện hạt sen nửa sống nửa chín, không khỏi nhíu mày. Âm Dương La Sát trông thấy phì cười:

- Nhất định là tỷ nấu ăn không được, đệ không cần phải gắng gượng.

Lãnh Như Băng thốt:

- Tỷ nấu ngon lắm. Đệ đã ăn xong hai tô lớn.

Âm Dương La Sát nói:

- Tỷ nấu nồi cơm nhưng không nhúm đủ lửa, phần trên còn sống không ngon miệng.

Lãnh Như Băng giục:

- Đệ đang đói bụng, tỷ cứ mang lên.

Âm Dương La Sát ngập ngừng nói:

- Nếu không ngon, đệ đừng trách tỷ.

Dứt lời quay lưng bưng lên mâm cơm. Lãnh Như Băng đã bước xuống giường, lại bàn bắt đầu ngồi ăn. Lần đầu tiên trong đời chàng "được" ăn bữa cơm dở như thế. Cơm thì khét, gà nửa sống nửa chín. Nhưng Lãnh Như Băng đang trong cơn đói ruột gan cồn cào, nên vẫn ăn rất thật lòng. Sau khi đã dùng hết ba tô, chàng buông đũa mỉm cười:

- Rất ngon miệng!

Âm Dương La Sát cười ôn nhu thốt:

- Tỷ biết đệ cố ý làm vậy để tỷ vui, chứ nào phải lời khen thật lòng.

Lãnh Như Băng nói:

- Đệ đúng là mong muốn tỷ vui lòng, nhưng cũng không thể nào giả vờ ăn đến ba tô lớn.

Âm Dương La Sát hoan hỉ tươi cười, gót sen uyển chuyển bưng chén đĩa ra khỏi phòng. Lãnh Như Băng vươn vai đứng lên, khởi động hai tay, thầm nghĩ:

"Nếu có thể sống được một năm không lo không nghĩ, đầu óc thanh tịnh thì vui sướng biết bao". Bỗng thấy Âm Dương La Sát trở lại với tách trà trên tay, thốt:

- Mời đệ dùng trà.

Đoạn nhẹ nhàng đặt tách trà xuống bàn gỗ. Cử động của nàng cực kỳ ôn nhu, từ tốn, như sợ làm Lãnh Như Băng kinh hãi. Chàng nâng tách trà nhấp một ngụm, cảm nhận mùi hương thanh thoát vương vấn trong miệng, thầm nghĩ:

"Thật ra Âm Dương La Sát là người thế nào mà có thể tìm được loại trà này?".

Âm Dương La Sát nhoẻn miệng cười, hỏi:

- Thế nào?

Lãnh Như Băng thốt:

- Tuyệt, đệ bình sinh chưa bao giờ uống qua trà ngon như thế.

Âm Dương La Sát nói:

- Trà này dùng lá Hương Chi ở Thiên Sơn Tây Vực ướp, tất nhiên đệ khó mà uống qua.

Lãnh Như Băng ngạc nhiên:

- Hương Chi điệp là một vật quý hiếm khó tìm, tỷ tỷ đến từ nơi ấy?

Âm Dương La Sát tươi cười:

- Tỷ tỷ thu thập rất nhiều, nếu chúng ta bên nhau suốt kiếp thì đệ có đủ hưởng dụng cả đời.

Lãnh Như Băng thầm nghĩ:

"Khẩu khí thật không nhỏ, nếu ta mỗi ngày mỗi uống trà suốt cả cuộc đời thì phải dùng hơn mười cân Hương Chi điệp, cho dù nàng có thể thu thập nhiều nhưng làm sao cho đủ". Tuy lòng chàng không tin nhưng ngoài miệng chẳng nói gì cả, mục quang lấp loáng, khẽ điểm một nụ cười. Âm Dương La Sát vụt hỏi:

- Tại sao đệ cười? Có phải không tin tỷ chăng?

Lãnh Như Băng đáp:

- Như không phải là lời trái lương tâm thì đệ chẳng thể không tin.

Âm Dương La Sát nói:

- Hà, chắc đệ đã nhận ra trong trà có Hương Chi điệp là một vật liệu trân quý, mỗi chung trà chỉ cần một chiếc lá, uống liền ba trăng thì hương khí thâm nhập nội thể, thân thể toát ra một mùi u hương.

Nàng nhưng lại một chút, cười tiếp:

- Chỉ tiếc rằng đệ dung mạo xấu xa, nếu như anh tuấn phiêu dật, cộng thêm thân thể tỏa hương, thì chắc sẽ vương lắm nợ phong lưu.

Lãnh Như Băng nói:

- Tái Ông mất ngựa chưa chắc là chuyện không tốt, nếu Công Tôn Ngọc Sương không hủy đi diện mạo đệ thì làm sao đệ gặp được tỷ tỷ.

Âm Dương La Sát tức giận nói:

- Ả Công Tôn Ngọc Sương đó đã hãm hại đệ, đợi khi nào tỷ học thành một thân võ công, nhất định giết ả.

Lãnh Như Băng thốt:

- Lúc đó đệ căm hận nàng đến tận xương tủy, nhưng bây giờ nghĩ lại đã không còn hận nữa.

Âm Dương La Sát hỏi:

- Tại sao?

Lãnh Như Băng đáp:

- Nếu nàng không hủy đi dung mạo đệ thì đệ làm gì có những giây phút an tịnh khoái lạc như bây giờ.

Âm Dương La Sát lại hỏi:

- Trong giờ phút này đệ thật sự cảm thấy khoái lạc ư?

Lãnh Như Băng nói:

- Đệ sinh ra trong nghèo khó, lớn lên trong cực khổ, lúc nào cũng phải tranh đấu với bản thân, chẳng có giây phút nào thanh thản cả.

Âm Dương La Sát đột nhiên đứng dậy mỉm cười:

- Tỷ tỷ phải đi, trước bình minh tỷ sẽ trở lại đây gặp đệ.

Lãnh Như Băng nguyên có ý truy vấn xem nàng đi đâu giữa đêm, nhưng lời vừa tới miệng đã nén lòng, điểm một nụ cười, nói:

- Xin tỷ tỷ cứ tự tiện.

Âm Dương La Sát khẽ buông tiếng thở dài rồi thoăn thoắt bước đi. Lãnh Như Băng đợi khoảng một khắc, đoán chắc rằng nàng đã đi xa, mới vung chưởng quạt tắt ngọn đèn, chầm chậm xuống giường, chỉ cảm thấy tâm tư xáo trộn, nghi án trùng trùng, khó lòng giải đáp. Chàng lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh mộc án, lẩm bẩm một mình:

- Thật ra nhân vật Âm Dương La Sát này là ai? Nàng ta chẳng giống một cô nhi mà cũng chưa từng tiếp xúc qua cô nhi. Như vậy Vương Tích Hương nói không sai, nàng ta nhất định mang mặt nạ da người, che giấu diện mục chân chính để mà hí lộng ta.

Vừa nghĩ tới Vương Tích Hương, tự nhiên tâm trí chàng thoáng lướt qua lời dặn của nàng trước khi ra đi. Nếu muốn gặp nàng thì phải đến Mai Hoa cư ở Thái Hồ. Những lời sau nữa thì Lãnh Như Băng không cách gì nhớ được. Nhưng ba chữ "Mai Hoa cư" bất tường này thật khiến người ta kinh tâm. Vương Tích Hương thân thể yếu nhược mong manh như một cánh hoa sắp lìa cành. Mai hoa rụng, có phải là mộ hoa cũng là nơi táng thân của nàng? Nội tâm Lãnh Như Băng chấn động dữ dội, thầm nhủ:

"Ta nhất định phải đến gặp nàng, nếu trễ một bước ắt sẽ thành thiên thu di hận".

Tâm ý đã quyết, chàng lập tức vận công vung tả thủ hướng về mộc án cách không ghi ba chữ:

"Đệ đã đi". Chàng chẳng biết ba chữ hằn sâu trên mộc án kia là do sức mạnh của chỉ lực hay là biểu hiện tâm ý cương quyết cáo biệt của chàng nữa. Hình ảnh Âm Dương La Sát trong tâm trí chàng thoắt đổi thành hình ảnh yếu đuối của Vương Tích Hương. Lãnh Như Băng lập tức vận công giới bị, tinh mục loang loáng nhìn ra bầu trời lấp lánh đầy sao, cất bước ra cổng. Chàng đi một đoạn chẳng gặp điều gì trở ngại, đến ngoại thành chàng lập tức gia tăng cước bộ, thi triển khinh công lao về hướng Thái Hồ.

Chàng thừa biết với dung mạo quái dị của mình nếu như đi trong chốn đông người tất bị người khác dòm ngó phiền phức, nên tránh xa đô thị, chọn đường hẻo lánh ngày nghỉ đêm đi.

Hôm đến bờ Thái Hồ, chỉ thấy khói sóng bạc đầu một vùng mông mênh, chàng cảm khái lẩm bẩm:

"Thái Hồ ba mươi sáu ngàn thửa ruộng, hồ rộng thênh thang, biết tìm Mai Hoa cư ở đâu?" Chàng khởi thân đi dọc theo bờ hồ, tự biết với gương mặt xấu xí của mình không thể chận đường khách bộ hành để hỏi thăm, nên đành bịt mặt nhắm hướng bến thuyền của ngư dân thẳng tiến. Vào giờ này, là phiên chợ sáng, chỉ thấy những ngư phủ vạm vỡ đang xếp thành hàng vận chuyển các bao cá tôm. Lãnh Như Băng dùng khăn tay bịt mặt đứng bên đường, chờ một lão ngư phủ cao niên đi đến, cung tay thi lễ:

- Xin hỏi lão trượng chung quanh khu vực Thái Hồ này có nơi nào gọi là Mai Hoa cư không?

Lão ngư bỏ bao cá trên vai xuống, đưa mắt nhìn Lãnh Như Băng đáp:

- Mai Hoa cư? Lão hủ sống ở đây đã hơn ba mươi năm, chưa bao giờ nghe đến địa điểm đó.

Lãnh Như Băng nhất thời đầu óc u tối, vội cung tay nói:

- Đã làm phiền lão trượng.

Đoạn rảo bước đi. Bấy giờ đã có vài nhà ngư dân thức dậy nấu cơm sáng, khói bốc ra từ những mái nhà hòa vào sương sớm khiến người chẳng phân biệt được đâu là khói, đâu là sương. Lãnh Như Băng đứng ngơ ngẩn nhìn mặt hồ đến xuất thần, lẩm bẩm:

"Mai Hoa cư, Mai Hoa cư, thật ra là địa phương nào? Mặt hồ rộng mênh mông, sóng trùng trùng lớp lớp chẳng thấy bờ, ta biết tìm ở đâu?".

Vầng thái dương từ từ ló dạng rắc những tia nắng vàng xuống mặt nước long lanh, phản chiếu như hàng vạn hào quang. Lãnh Như Băng đứng nhìn bờ sóng đến xuất thần chẳng biết bao lâu. Đột nhiên tiếng khua nước vang động trên mặt hồ làm chàng giật mình. Lãnh Như Băng đưa mắt nhìn, suýt chút nữa reo lên mừng rỡ. Chỉ thấy trên khoái thuyền đang rẽ nước tiến vào bờ là một thiếu nữ vận lục y, đích xác là Tố Mai, tỳ nữ thân cận của Vương Tích Hương. Chàng cấp tốc khởi thân bước đến, gọi:

- Tố Mai cô nương!

Lãnh Như Băng trong cơn mừng rỡ hoàn toàn quên mất diện mạo mình đã biến đổi, sau khi lên tiếng gọi mới chợt giật mình lo lắng. Tố Mai từ từ quay lại nhìn chàng, mỉm cười:

- Huynh không phải là Lãnh công tử đó sao?

Lãnh Như Băng sửng sốt hỏi:

- Đúng là tại hạ, nhưng làm sao cô nương...

Tố Mai ngắt lời:

- Thỉnh công tử lên thuyền, nếu có thắc mắc gì, chúng ta sẽ đàm luận sau.

Lãnh Như Băng vừa nhảy lên thuyền, Tố Mai lập tức khởi thuyền trực chỉ trung tâm Thái Hồ. Sau khi thuyền đã đi được hơn trăm trượng, Tố Mai quay đầu lại nói:

- Tiểu thư căn dặn tiểu tỳ và Hoàng Cúc thay phiên du thuyền mỗi ngày một lần để chờ đón công tử.

Lãnh Như Băng hỏi:

- Làm sao nàng biết được ta sẽ đến?

Tố Mai lắc đầu:

- Điều này tiểu tỳ không rõ, nhưng lời nói của tiểu thư tuyệt không thể sai.

Lãnh Như Băng cảm thán:

- Cô nương của cô vốn thông minh tuyệt thế, lời nói và việc làm người thường không thể hiểu được.

Đột nhiên Tố Mai thở dài, hai tròng mắt đỏ ngầu, rồi hai giọt lệ lăn xuống, nói:

- Bệnh tình tiểu thư ngày càng trở nặng, biếng ăn biếng ngủ, thân thể dần dần héo mòn, đêm ngày đều tưởng nhớ công tử. Tiểu tỳ và Hoàng Cúc ngày ngày đều cầu trời khẩn Phật mong công tử mau đến.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-44)


<