Vay nóng Tinvay

Truyện:Thiên hạ kiêu hùng - Hồi 0768

Thiên hạ kiêu hùng
Trọn bộ 1078 hồi
Hồi 0768: Giang hoài phục uy
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1078)


Nhưng so với việc danh chính ngôn thuận, không có vị trí chiến lược lại càng khó khăn trầm trọng hơn, vì sao y muốn đưa ra điều kiện là ba trăm ngàn thạch lương thực, hay bởi vì y đang thiếu quân lương trầm trọng.

Y chiếm giữ các vùng đất không thể nuôi sống hai trăm ngàn đại quân của mình, chỉ có thể dùng quân đội đồn điền, nhưng quân đội đồn điền cũng không thể giải quyết nhu cầu trước mắt, không có dân cư, sẽ không có lương thực và các loại thuế, cũng không có nguồn nhân lực, đây là khó khăn lớn nhất của Lý Mật.

Mà Phòng Huyền Tảo biết khó khăn của Lý Mật nằm ở đâu, y cũng nghĩ tới các biện pháp để đối phó.

- Vương gia, thực ra chúng ta có thể phát triển về hướng nam, lấy Giang Đô làm kinh đô, lấy Ngô Việt làm trung tâm, bắc có thể kiểm soát được Giang Hoài Trung Nguyên, nam có thể đạt tới Ngô Việt Tam Mân, có thể cùng Tùy Đường phân chia thiên hạ. Đã như vậy, vì sao còn phải bán mạng cho triều Đường, để cho chúng lợi dụng?

Lời nói của Phòng Huyền Tảo làm cho Lý Mật có chút động lòng, mặc dù nhà Tùy trước đây, đời sống nhân dân ở phía nam không thể so sánh với phía bắc, nhưng khi cuộc đại loạn vào cuối đời nhà Tùy xảy ra, phía bắc bị thiệt hại to lớn, phần lớn dân chúng đã bỏ chạy về phía nam.

Ngược lại, Giang Nam bị thiệt hại chiến tranh chỉ một phần nhỏ, trái lại trở thành nơi có nền kinh tế phát triển thịnh vượng nhất. Mặc dù đang vào thời kỳ cuối của nhà Tùy, Giang Nam cũng có Lý Tử Thông, Đỗ Phục Uy tạo phản, nhưng tại thời điểm đó, các nước chư hầu cũng đã tương đối coi trọng đời sống nhân dân, không còn giết người cướp của, biết đào ao nuôi cá.

Lý mật nghĩ đến đầu tiên chính là thành Giang Đô, thành trì to lớn rộng rãi, dân cư đông đúc, sau lại trở thành kinh đô thứ hai của triều Tùy, có thể so sánh cùng thành Thái Nguyên và thành Trường An, nếu có thể lấy được Giang Đô, vậy thì y có thể trực tiếp đăng cơ xưng đế.

- Chuyện này để cho ta suy nghĩ một chút, ta sẽ suy nghĩ lại!

Phòng Huyền Tảo kỳ thực cũng không phải muốn Lý Mật lập tức đồng ý ngay, suy cho cùng đây cũng là chuyện trọng đại, không thể đồng ý ngay được, hơn nữa cũng không phải muốn y không giữ lời hứa liên minh cùng triều Đường. Điều quan trọng là chỉ cần trong lòng Lý Mật nghĩ đến lợi ích của bản thân, y sẽ tự biết kiềm chế, sẽ không dốc hết sức thay triều Đường bán mạng.

- Vậy ty chức xin cáo lui!

........

Lý Mật một mình đứng chắp tay trước sa bàn, y lại nhớ tới chuyện cũ, thực ra mà nói y và Dương Nguyên Khánh có chung nguồn gốc từ rất lâu. Năm đó lần đầu tiên y được người khác khen ngợi, người đó là Dương Tố. Lúc đó y đang nằm trên lưng trâu đọc sách, bị Dương Tố nhìn thấy, sau một hồi nói chuyện với nhau còn tưởng là có duyên kỳ ngộ, còn cùng con trai ông là Huyền Cảm gặp gỡ qua lại.

Dương Huyền Cảm là người bạn thân nhất trong cuộc đời y, kể cả khi Dương Huyền Cảm tạo phản, cũng là thủ đoạn do y bày ra, nhưng lại không nghĩ đến, hiện tại kẻ thù lớn nhất của y, dĩ nhiên là con trai của Dương Huyền Cảm, cháu trai của Dương Tố, khiến cho y có cảm giác sâu sắc về những cuộc hội ngộ kỳ diệu trong đời người.

Lý Mật chắp tay đi tới phía trước cửa sổ, nhìn cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp ở phía xa, cả bầu trời như được nhuộm thành màu đỏ tía, cuối cùng điều làm Lý Mật hối hận nhất, đó là đánh chết Trương Tu Đà, khiến cho y và Dương Nguyên Khánh không thể kết thúc được thù hận, ân oán của bọn họ chỉ có thể được giải quyết khi một trong hai người chết đi.

Bế tắc này khiến Lý Mật nhịn không được thở dài một hơi.

Cuối đời nhà Tùy đã xuất hiện các thế lực thổ phỉ, trong đó có ba nhà có thế lực lớn nhất, thứ nhất là Ngõa Cương Địch Nhượng, Lý Mật, thứ hai là Hà Bắc Đậu Kiến Đức, thứ ba chính là Giang Hoài Đỗ Phục Uy.

Đỗ Phục Uy là thế lực chính tại Hoài Nam, mở rộng đất đai giữa vùng Giang Hoài và phía nam Giang Đô, bao gồm cả năm quận Lịch Dương, quận Đan Dương, quận Chung Ly, quận Hoài Nam, quận Lư Giang, binh lực có hơn một trăm ngàn người, trong đó có bốn mươi ngàn quân tinh nhuệ, được gọi là "Thượng Mộ" quân.

Khu vực Giang Hoài cũng không phải chỉ có một mình thế lực Đỗ Phục Uy, nhưng Đỗ Phục Uy là hùng mạnh nhất, ngoài ra còn có Thẩm Pháp Hưng quận Ngô và Dư Hàng Lý Tử Thông, cùng với Trần Lăng quận Giang Đô, đây là bốn thế lực chiếm cứ Giang Hoài và Giang Nam.

Vũ Văn Hóa Cập đã chạy trốn về Giang Đô sau khi thất bại ở Trần Lăng, còn lại khoảng mười ngàn tàn quân, y đã lợi dụng lương thực và vật tư của triều Tùy, cứu tế nạn dân, chiêu mộ binh lính, dần dần làm cho binh lực tăng thêm thành ba mươi ngàn người, chiếm đóng ở thành Giang Đô.

Trong bốn thế lực lớn tại Giang Nam, Giang Hoài, Lý Tử Thông và Thẩm Pháp Hưng đều phụng Lý Mật làm Chủ công, Trần Lăng tự lập làm Giang Đô vương, còn Đỗ Phục Uy lại trung thành với Hoàng Thái đế Lạc Dương, năm ngoái được Hoàng Thái đế phong làm Hoài Vương, quản lý binh mã năm quận Hoài Nam. Nhưng hiện tại, Lạc Dương bị Vương Thế Sung soán ngôi, khiến cho Đỗ Phục Uy bị đẩy vào tình thế hoang mang.

Chiều hôm nay, một thương đội nhỏ gồm mấy chục la ngựa chở đầy hàng hóa vội vàng đi vào thành Lạc Dương, người dẫn đầu thương đội chính là Tiêu Tấn đến từ Thái Nguyên, hai mươi mấy danh sĩ cải trang thành người của thương đội, hộ vệ cho Tiêu Tấn trên đường xuống phía nam.

Bọn họ phải đi qua phạm vi thế lực của Lý Mật, không thể mặc áo giáp, nên phải mặc y phục phía nam, cải trang thành thương nhân. Lịch Dương là kinh đô của Đỗ Phục Uy, dân cư đông đúc, việc trao đổi mua bán sầm uất, phồn thịnh, bên trong thành kẻ buôn người bán qua lại tấp nập, tiếng rao hàng vang lên không ngớt.

Thứ mà Tiêu Tấn mang đến chính là da lông ở phía bắc, rất hiếm gặp ở Giang Hoài, vừa vào thành đã bị mấy chủ hiệu buôn vây quanh, tranh nhau mua loại da lông mà y mang đến.

Bọn họ đem bán hết số da lông có được, họ tìm thấy một quán trọ ở gần cửa thành, mọi người đi vào quán trọ, đây là một quán trọ lớn rất nổi tiếng ở thành Lịch Dương, ông chủ quán họ Vương, hơn bốn mươi tuổi, trông to béo mập mạp, thoạt nhìn rất dễ gần, dễ kết giao.

Các thuộc hạ đều đi nghỉ ngơi, Tiêu Tấn thì đi tìm chủ quán, y có một số chuyện cần phải hỏi chủ quán, hai người ngồi xuống phía sau quán, Vương chưởng quỹ gọi người pha trà, cười híp mắt nói:

- Nghe giọng của Tiêu huynh hình như là người phương bắc, nhưng Tiêu huynh lại là thế gia vọng tộc ở Giang Nam, thật là hiếm thấy.

- Điều này cũng là bình thường! Khi nhà Tùy đánh phía nam, các thế gia vọng tộc ở phía nam đi về phía bắc nhiều vô số kể, ta chẳng qua chỉ là một trong số đó mà thôi.

- Điều này cũng đúng!

Vương chưởng quỹ lại mỉm cười nói:

- Lần này đến Lịch Dương, ngoài chuyện mua hán hàng hóa ra, thì còn có chuyện gì khác không?

Vốn là Tiêu Tấn muốn thăm dò một số tin tức, không ngờ lại bị chưởng quỹ vặn hỏi, y cười cười:

- Cũng không có chuyện gì khác? Chỉ là còn muốn tìm kiếm những người thân bị thất lạc ở Giang Nam, ngược lại ta có chuyện muốn hỏi thăm chưởng quỹ một chút.

- Huynh cứ nói. Miễn là ta biết, nhất định sẽ trả lời.

Tiêu Tấn suy nghĩ một chút rồi nói:

- Ta cùng mấy vị bằng hữu đã chia tay nhau ở Lạc Dương, cũng là thương nhân, bọn họ cũng muốn đến huyện Lịch Dương, không biết hai ngày trước, có người nào từ Lạc Dương đến huyện Lịch Dương không?

Tiêu Tấn là muốn hỏi thông tin về sứ giả của Vương Thế Sung, y biết trước đây Đỗ Phục Uy trung thành với Hoàng Thái đế, hiện tại Hoàng Thái đế đã bị phế, Vương Thế Sung cướp ngôi, lão nhất định sẽ sai người mua chuộc Đỗ Phục Uy, không biết sứ giả đã tới hay chưa?

- Từ Lạc Dương tới?

Lão chưởng quỹ suy nghĩ một chút, cười nói:

- Quả thực ba ngày trước có một nhóm người đến từ Lạc Dương, nhưng không phải là thương nhân, nghe nói là sứ thần, những người Lạc Dương khác thì không có nghe nói đến.

Lòng Tiêu Tấn nhất thời chùng xuống, Vương Thế Sung quả nhiên đã phái sứ thần tới. Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một loạt tiếng động lớn, một tên tiểu nhị chạy vào.

- Chưởng quỹ, có rất nhiều binh lính đổ xô đến đây......

Vương chưởng quỹ đứng ngay dậy nói:

- Binh lính tới đây có chuyện gì?

Tên tiểu nhị nhìn thoáng qua Tiêu Tấn, run sợ nói:

- Bọn họ tới để bắt vị Tiêu gia này? Thương nhân buôn hàng da từ phía bắc.

Vương chưởng quỹ ngập ngừng nhìn thoáng qua Tiêu Tấn:

- Tiêu Huynh, chuyện này là thế nào?

- Ta cũng không biết, nếu là tới bắt ta, thì ta sẽ đi xem sao!

Tiêu Tấn đoán là mình đã để lộ ra sơ hở ở đâu đó, bị người ta tố giác, nhưng y cũng không khẩn trương, y vốn là sứ thần, phụng mệnh đi sứ, có gì phải sợ?

Tiêu Tấn đi nhanh tới trước sân, chỉ thấy ngoài sân có mười mấy chục tên lính đang đứng, người nào người nấy tay cầm trường đao, Tiêu Tấn bước lên phía trước chắp tay nói:

- Ta là thương nhân buôn hàng da đến từ phía bắc, các vị tìm ta có chuyện gì?

Tên Giáo Úy đi đầu hung hãn trừng y một cái, vung tay lên:

- Bắt hắn lại!

Hơn mười tên lính xông lên, nắm lấy tay của Tiêu Tấn, Tiêu Tấn hừ một tiếng:

- Ta là sứ giả Đại Tùy, các ngươi dám vô lễ!

Một tên lính lấy từ trong ngực áo y ra một tấm ngân bài, hô to:

- Giáo Úy, hắn có ngân bài!

Tên Giáo Úy nhận lấy tấm ngân bài, gã chỉ đọc được một vài chữ, trong đó có một chữ Tùy gã đọc được, thoáng sững sờ, lập tức ra lệnh:

- Thả hắn ra!

Bọn lính thả Tiêu Tấn ra, tên Giáo Úy chậm rãi tiến lên phía trước, đưa mắt quan sát từ trên xuống dưới, hỏi:

- Ngươi đúng là sứ giả triều Tùy?

Tiêu Tấn hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi cho rằng ta là ai?

Tên Giáo Úy lập tức chắp tay áy náy nói:

- Chúng tôi nhận được trình báo, thủ hạ của ngài ai nấy đều giống binh sĩ, cho nên nghi ngờ các người là mật thám của Lý Mật, không biết là sứ giả triều Tùy, đã mạo phạm.

Tiêu Tấn lúc này mới chợt tỉnh, thì ra sơ hở nằm ngay trên người thuộc hạ y, y quay đầu nhìn lại, hơn hai mươi thủ hạ của y nổi bật lên, tuy rằng đã mặc trang phục của người hầu, nhưng ai nấy vóc dáng to cao vạm vỡ, thân hình dũng mãnh, thực sự không giống thương nhân, đều là những binh sĩ cực kỳ tinh nhuệ.

Nhưng mà như vậy cũng tốt, y có thể dứt khoát một lần đi gặp Đỗ Phục Uy, liền gật đầu:

- Được rồi! Ta muốn đi gặp Đại tướng quân của các ngươi.

Tên Giáo Úy vội khom người nói:

- Đã như vậy, mời sứ giả theo chúng tôi đi đến Đại tướng quân phủ!

Tiêu Tấn chỉnh sửa lại trang phục, sai người mang văn thư đến, ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi ra khỏi quán trọ, theo đám binh sĩ đi vào bái kiến Đỗ Phục Uy....

Đỗ Phục Uy từng tự phong là Đại tướng quân, cho nên bọn lính đều gọi y là Đại tướng quân, quân nha cũng gọi là Đại tướng quân phủ.

Từ sáu năm trước y và Phụ Công Hữu quyết định gây dựng sự nghiệp ở phía nam, trải qua nhiều năm chém giết, cuối cùng cũng làm nên sự nghiệp lớn, chiếm giữ hàng nghìn dặm ốc đảo, dân cư lên đến vài triệu người, có một trăm năm mươi ngàn quân tinh nhuệ ở Giang Hoài.

Nhưng Đỗ Phục Uy không có ý định tự lập làm đế, đó là lí do mà y trở thành đối tượng được rất nhiều thế lực lôi kéo, đầu tiên là Vũ Văn Hóa Cập, hứa phong y làm Thái Thú Lịch Dương, Vũ Văn Hóa Cập quá keo kiệt nên đã chọc giận Đỗ Phục Uy, y ngay lập tức quay lại quy hàng Lạc Dương Hoàng Thái đế, Hoàng Thái đế phong y làm Hoài Vương, kiêm quản lý binh mã năm quận Hoài Nam, hiển nhiên là hào phóng hơn Vũ Văn Hóa Cập rất nhiều.

Tuy nhiên, vừa mới có tin tức từ Lạc Dương, Vương Thế Sung đã soán ngôi, vương triều Nam Tùy mà y mang lòng trung thành đã mất, liền khiến cho y lâm vào cảnh hoang mang.

Mấy ngày nay, không chỉ có Vương Thế Sung phái sứ giả đến để lôi kéo y, thậm chí ngay cả triều Đường cũng phái tới một gã sứ giả để thuyết phục y, hi vọng y có thể quy hàng triều Đường. Triều Đường đưa ra các điều kiện vô cùng hậu đãi, làm Hành đài Thượng Thư Lệnh Đông Nam đạo, đại sứ An phủ phía nam Giang Hoài, Thượng Trụ Quốc, gia phong Ngô Vương.

Nhưng Đỗ Phục Uy vẫn còn do dự, tình hình thiên hạ y thấy rất rõ ràng, tương lai người được thiên hạ sẽ là Thái Nguyên Dương Nguyên Khánh, hoặc là Trường An Lý Uyên, Lý Uyên đến lôi kéo y, thực ra y vẫn đang chờ tin tức từ triều Tùy.

Đỗ Phục Uy và triều Tùy chưa từng qua lại, thậm chí cũng không lui tới, y không biết thái độ của triều Tùy đối với y như thế nào, mấy ngày nay y luôn luôn ở trong trạng thái lo lắng.

Đỗ Phục Uy vẫn còn rất trẻ, chỉ mới hai mươi ba tuổi, nhưng trông cao to lực lưỡng, dáng người cực kỳ to lớn mạnh mẽ, hai mắt lõm sâu, hai hàng lông mày đen dày, các đường nét trên khuôn mặt rất rõ ràng, làm cho người ta có một cảm giác rất thô, nhưng thực tế y cũng là người rất cẩn thận, suy nghĩ cẩn mật thận trọng, tầm nhìn rất rộng.

Buổi chiều, y đang ngồi trong phòng phê duyệt tấu chương của các quận, lúc này, một gã thị vệ ngoài cửa bẩm báo:

- Bẩm Đại tướng quân, ở phía thành bắc các quan quân đang truy bắt một kẻ đến từ phía bắc, theo như lời người đưa tin cho biết, y là đặc sứ viên triều Tùy, phụng mệnh Tùy Sở Vương đi sứ đến đây.

Đỗ Phục Uy "A!" một tiếng, trong lòng vừa mừng vừa lo, quả nhiên sứ giả triều Tùy đã tới, y vội hạ lệnh nói:

- Mau cho mời sứ giả tới, phải cẩn thận, không được vô lễ!

Tên thị vệ lui xuống dưới, Đỗ Phục Uy trong lòng hơi kích động, sứ giả triều Tùy quả nhiên đã tới, mặc dù y không có ý định ngay lập tức quy hàng triều Tùy, nhưng người Tùy đã đến, khiến cho y càng có nhiều sự lựa chọn hơn nữa, y có thể bớt lo lắng cho tiền đồ của bản thân.

Giây lát sau, vài tên thị vệ dẫn Tiêu Tấn đi vào phòng, Tiêu Tấn bước lên phía trước khom người thi lễ:

- Hạ quan Tiêu Tấn sứ giả Đại Tùy tham kiến Đỗ đại tướng quân.

Đỗ Phục Uy vội đứng dậy ôm quyền cười nói:

- Hóa ra là Tiêu Tiên sinh, hoan nghênh tiên sinh đến thành Lịch Dương!

Y rất khiêm nhường, vừa mời Tiêu Tấn ngồi xuống, lại sai người dâng trà. Tiêu Tấn ngồi xuống, lấy từ ngực áo ra một phong thư, hai tay trình cho Đỗ Phục Uy:

- Đây là phong thư do chính tay Sở Vương điện hạ viết sai hạ quan mang cho Đỗ đại tướng quân, xin mời Đại tướng quân xem qua.

Đỗ Phục Uy nhận lấy phong thư, chỉ thấy bên ngoài phong thư viết:

- Sở Vương Đại Tùy Dương Nguyên Khánh gửi Tổng quản năm quận Hoài Nam Đỗ Phục Uy.

Quản lý binh mã năm quận Hoài Nam là chức quan Hoàng Thái đế đã phong cho y, Dương Nguyên Khánh vẫn tiếp tục để y làm như cũ, nhưng không đề cập đến tước vị Hoài Vương của y, Đỗ Phục Uy mở phong thư ra, đọc lướt qua một lần nữa, nội dung trong thư nói hi vọng y có thể tiếp tục trung thành với triều Tùy, trở thành thần tử Đại Tùy, đem lại cuộc sống ấm no cho dân chúng khắp thiên hạ.

Nhưng từ đầu đến cuối lá thư, cũng không có nhắc tới tước vị Hoài Vương này, điều này khiến trong lòng Đỗ Phục Uy có chút không hài lòng. Dương Nguyên Khánh thừa nhận để y cai quản năm quận, nhưng lại không thừa nhận tước vị Hoài Vương của y, khiến lòng y cảm thấy vô cùng hụt hẫng.

Y là một người thẳng tính, liền thẳng thắn hỏi Tiêu Tấn:

- Thư của Sở Vương điện hạ ta đã đọc qua, ta hoàn toàn có thể hiểu được ước muốn thống nhất thiên hạ của triều Tùy, và nguyện vọng để dân chúng có thể có được cuộc sống bình yên, nhưng ta lại không thấy thành ý của Sở Vương trong bức thư này, không biết tiên sinh có thể cho ta một lời giải thích?

Tiêu Tấn mỉm cười:

- Đại tướng quân muốn nói đến thành ý gì?

- Được rồi! ta cứ việc nói thẳng ra vậy, nếu như ta quy hàng triều Tùy, triều Tùy có thể phong cho ta chức quan gì?

- Đỗ đại tướng quân quả nhiên là người thẳng thắn, vậy thì hạ quan cũng xin được nói rõ, nếu như Đại tướng quân quy phục Đại Tùy, triều Tùy sẽ phong Đại tướng quân làm Tổng quản binh mã năm quận Hoài Nam, Thượng Trụ Quốc, Phiêu Kỵ đại tướng Quân, ngoài ra còn phong tước Lịch Dương quận công.

Trên mặt Đỗ Phục Uy lộ ra vẻ thất vọng, đây là một loạt các chức quan, tổng quản binh mã năm quận là chức vụ cụ thể, Thượng Trụ Quốc và Phiêu Kỵ đại tướng quân phân biệt là Huân quan và Tán quan, chỉ là một loại hư danh, không có giá trị thiết thực, điều quan trọng tước vị chỉ là Quận công, mà y hiện tài cũng là Hoài Vương.

Đỗ Phục Uy nhịn không được hừ một tiếng:

- Phải biết rằng triều Đường phong ta làm Ngô Vương...

Tiêu Tấn thở dài, nói:

- Tất cả mọi người trên thiên hạ này có thể nói Sở Vương không có thành ý, nhưng riêng đại tướng quân thì không thể, nếu đại tướng quân cho rằng Sở Vương không có thành ý, thì chính là vong ân phụ nghĩa.

Đỗ Phục Uy ngạc nhiên:

- Tiên sinh nói vậy là ý gì? Ta vong ân bội nghĩa việc gì?

- Vậy ta đành mạo muội hỏi một câu, lệnh tôn cùng lệnh đường của tướng quân giờ vẫn khỏe mạnh chứ?

- Họ đã qua đời từ lâu, lúc đó ta còn trẻ, họ bị quan binh giết chết!

Đỗ Phục Uy cũng thở dài, gã không thể bảo vệ được phụ mẫu, đến nỗi để phụ mẫu chết thảm, đây là nỗi đau xuyên suốt đời gã.

- Là ở huyện Kỳ Châu đúng không! Phụ thân ngài vì lợi ích của quý tộc Quan Lũng mà bị giết, còn ngài thì nhảy xuống sông chạy trốn, lúc trở về thì không biết mẫu thân còn sống hay đã chết, đúng không?

Đỗ Phục Uy tròn mắt ngạc nhiên, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ chăm chú nhìn Tiêu Tấn:

- Sao ngươi lại biết những chuyện đó?.

- Trước tiên ngài đừng hỏi ta tại sao lại biết, ta chỉ hỏi ngài, mẫu thân ngài đã chết rồi phải không?

Sau khi Đỗ Phục Uy nhảy sông đào tẩu, tối lén lút trở về chỉ thấy sân nhà có nhiều vết máu, cái rổ sàng gạo của mẫu thân thì nằm trên miệng giếng, vì thế gã liền cho rằng mẫu thân đã chết, rồi đau xót rời đi.

Nhưng lúc này, Tiêu Tấn nói thế rõ ràng là có thâm ý khác, Đỗ Phục Uy lòng nhảy dựng lên, gã có phần không tin, run giọng hỏi:

- Lẽ nào mẫu thân ta chưa chết?

Tiêu Tấn gật đầu:

- Mẫu thân ngài không chết, vì lúc đó Sở Vương trắc phi liều chết cứu giúp nên mới chạy thoát mạng.

Đỗ Phục Uy liền nhảy dựng lên, mắt trợn tròn, lộ ra vẻ kinh hãi tột độ, chân gã bỗng như nhũn ra, không thể đứng vững nữa, lập tức quỳ gối trước mặt Tiêu Tấn, giọng đau buồn:

- Mẫu thân ta... giờ đang ở đâu?.

Tiêu Tấn vội nâng gã đứng dậy, để gã ngồi xuống, nói:

- Đại tướng quân chớ vội, mẫu thân ngài vẫn còn rất khỏe mạnh, hiện giờ người rất khá.

Đỗ Phục Uy ôm lấy cánh tay Tiêu Tấn, giọng cầu xin:

- Xin ngươi, nói cho ta biết, mẫu thân ta đang ở đâu?

Tiêu Tấn thở dài:

- Mẫu thân ngài giờ đang ở núi Hành Sơn, sống cùng chỗ với Sở Vương trắc phi, bà ấy giờ rất yên ổn, hay nói cách khác, bà ấy hiện là bán xuất gia, vẫn để tóc tu hành. Bà ấy biết ngài đang ở đâu, nhưng không tìm đến ngài là có lý do, nhưng bà ấy rất quan tâm đến ngài.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1078)


<