Vay nóng Homecredit

Truyện:Thiên hạc phổ - Hồi 04

Thiên hạc phổ
Trọn bộ 43 hồi
Hồi 04: Cao Nhân Trợ Giúp
4.00
(4 lượt)


Hồi (1-43)

Siêu sale Lazada

Cùng lúc với trường ác đấu tại nội viện thì Bạch Y Điếu Khách Thành Huyền Thông cùng soái lãnh Nhị Quỷ, Ngũ Quỷ và Kim Thương Tống Sĩ Nghĩa đột nhập vào cổng chính Trình gia trang.

Trịnh Đại Cương hoành ngang Tử Kim đao và cao giọng nói:

- Thành Huyền Thông, Trịnh mỗ đã chờ ở đây lâu rồi.

Thành Huyền Thông lạnh lùng nói:

- Bây giờ đến cùng không muộn mà.

Trịnh Đại Cương nói tiếp:

- Bốn vị cùng lên hay Thành huynh và tại hạ phân thắng bại trước?

Thành Huyền Thông thản nhiên hỏi:

- Trịnh huynh khiêu chiến với tại hạ đó chăng?

Trịnh Đại Cương nói:

- Hôm nay động thủ không phải là tỷ võ định danh, Kiếm Môn ngũ quỷ cùng lên cũng được hoặc đơn đả độc đấu cũng được.

Tống Sĩ Nghĩa đùng đùng nộ khí bước lên trước, nói:

- Tại hạ tiếp Trịnh đại hiệp mấy chiêu được chăng?

Trịnh Đại Cương nói:

- Tại hạ rất sẵn lòng bồi tiếp.

Vừa nói lão vừa dịch mục quang nhìn qua Tống Sĩ Nghĩa, người nay đã thay đổi trang phục, tay cầm một cây Kim thương dài chừng một thước hai tấc, trên đầu thương có nhiều lỗ rất kỳ quái.

Trịnh Đại Cương thầm nghĩ:

- Kim thương này là ám khí hay là binh khí?

Tống Sĩ Nghĩa hai tay hoành ngang Kim thương và nói:

- Trịnh đại hiệp, xin mời xuất thủ!

Trịnh Đại Cương nói:

- Thì ra Kim thương của Tống bảo chủ vừa có thể làm ám khí vừa có thể làm binh khí, tại hạ lần nầy được khai nhãn giới.

Tống Sĩ Nghĩa cười nhạt, nói:

- Trịnh đại hiệp qua khen rồi!

Nói đoạn lão vung Kim thương đâm thẳng tới, tả thủ phòng hờ giữa ngực. Trịnh Đại Cương lập tức xuất đao nghênh tiếp, "choang" một tiếng, Kim thương bị đỡ bật ra nhưng lực đạo cực kỳ trầm mạnh.

Tuy nhiên, Tống Sĩ Nghĩa cũng không khỏi kinh ngạc bởi lực đạo trên Tử Kim đao của đối phương, lão vội vàng thối mã hoành đao, nói:

- Tống bảo chủ vẫn chưa thi triển chiêu số trên Kim thương, Trịnh mỗ đang chờ đây.

Tống Sĩ Nghĩa nghe vậy thì bất giác hai má nóng ran, lão buột miệng nói:

- Đao pháp của Trịnh đại hiệp quả nhiên rất tinh kỳ.

Vừa nói Kim thương vừa xuất ra theo thế liên hoàn.

Vừa tiếp một chiêu của Trịnh Đại Cương nên Tống Sĩ Nghĩa đã biết sự lợi hại, do vậy lần nầy thế đao xuất ra cực kỳ hùng mạnh và trong mỗi chiêu đều giữ lại đủ kình để chuẩn bị đối phó bởi sự phản công của đối phương.

Trịnh Đại Cương ngầm suy đoán địch thủ đáng sợ sẽ là Bạch Y Điếu Khách Thành Huyền Thông, không ngờ Kim Thương Tống Sĩ Nghĩa cũng có võ công cao cường như vậy, do đó lão kinh hãi thầm nghĩ:

- Ngoài Ngũ quỷ ra con thêm Tống Sĩ Nghĩa thì đối phương có tổng cộng sáu cao thủ, bên phía ta ngoài nhị đệ, tam đệ thì Trình Tử Vọng chỉ có thể tính là nửa người thôi. Kỳ dư các Ngũ quỷ, nếu song phương kéo dài trường quyết đấu thì e rằng điều bất lợi thuộc về bên ta rồi.

Ý nghĩ vừa dứt thì đao pháp cũng chợt biến, Trịnh Đại Cương bắt đầu khai triển thế công nhanh hơn, chỉ thấy đao quang xoay chuyển như bánh xe, hàn quang tỏa sáng một vùng, đao thế cương cương như trường giang, trong chớp mắt da áp chế toan bộ thế đao của Tống Sĩ Nghĩa.

Tống Sĩ Nghĩa không ngờ đao pháp của đối phương lợi hại như thế, Kim thương trong tay lão hoàn toàn không thể nào khai triển được, do vậy chỉ còn đương chống đỡ chứ không sao phản công được. Song phương đang đấu kịch liệt thì bỗng nhiên nghe Tống Sĩ Nghĩa "hự" một tiếng rồi lui ra sau hai bước.

Thì ra vai trai của lão đã trúng một đao, máu tươi và da thịt trời ra khỏi y phục.

Trịnh Đại Cương không nhân cơ hội này mà lấy mạng đối phương, lão đã hạ thủ lưu tình nên kịp thời thu đao lại.

Thành Huyền Thông tung người lên cản trước mặt Tống Sĩ Nghĩa và nói:

- Đao pháp của Trịnh đại hiệp quả nhiên cao minh, tại hạ xin lãnh giáo đây!

Trịnh Đại Cương lạnh lùng nói:

- Trường quyết chiến nay nếu Ngũ quỷ các vị không vong thì Trung Châu tam hiệp tất sẽ bại, Thành huynh có bản lãnh gì cứ tự nhiên thi triển.

Thành Huyền Thông nói:

- Trịnh đại hiệp đã quyết tâm sống mái với huynh đệ tại hạ, tại hạ cũng đành xả mạng bồi tiếp thôi.

Trịnh Đại Cương nói:

- Tốt nhất là các hạ hãy thi triển toàn lực, không cần phải hạ thủ lưu tình.

Lão quay sang Thạch Tuấn và nói tiếp:

- Tam đệ, ta và Thành huynh động thủ quyết đấu, bất luận thắng bại thế nào thì ngươi cũng không được xuất thủ trợ giúp đấy nhé.

Thành Huyền Thông lạnh lùng nói:

- Kiếm Môn ngũ quỷ kết nghĩa thâm tình, thề đồng sinh đồng tử, nếu tại hạ phải vong mạng dưới đao của Trịnh đại hiệp thì sợ rằng bọn họ không thể khoành tay đứng nhìn.

Trịnh Đại Cương nói:

- Nếu Thành huynh không muốn đơn đả độc đấu với tại hạ thì hãy bảo hai vị huynh đệ cùng liên thủ cũng được.

Thành Huyền Thông cười nhạt, nói:

- Không cần, hãy thắng ta trước rồi hãy nói.

Nói đoạn lão lấy trong người ra một loại binh khí có kỳ hình dị trạng. Binh khí này có hình dạng như một cánh tay, phía sau cùng có chuôi cầm và được gắn chặt vào tay. Năm ngón tay trên đầu nửa co nửa duỗi như một bàn tay thật.

Trịnh Đại Cương cười nhạt, nói:

- Nghe danh Thiết Quỷ thủ đã lâu, hôm nay mới được may mắn mục kiến.

Thành Huyền Thông lặng lẽ vung hữu thủ lên, thiết quỷ thủ đột nhiên điểm thẳng vào giữa ngực Trịnh Đại Cương.

Tử Kim đao của Trịnh Đại Cương cũng lập tức xuất thủ, đao quang hoa lên một vòng trước mặt, ngăn cản thế công của Thành Huyền Thông.

Thành Huyền Thông vừa huy động Thiết Quỷ thủ cướp thiên cơ vừa cao giọng nói:

- Trịnh đại hiệp đã quyết sống mái với huynh đệ tại hạ thì bọn tại hạ đành thi triển các thủ đoạn thôi.

Trịnh Đại Cương chống đỡ Thiết Quỷ thủ của Thành Huyền Thông và phản kích hai chiêu rồi nói:

- Thành huynh cứ tận lực thi triển.

Thành Huyền Thông nói:

- Trịnh đại hiệp đã nhận ra binh khí trong tay tại hạ, như vậy tất phải biết trong binh khí này còn có cơ quan chứ?

Trịnh Đại Cương nói:

- Điều này tại hạ chỉ nghe nói và từng nghe rất nhiều cao thủ võ lâm chết dưới ám khí trong Thiết Quỷ thủ.

Thành Huyền Thông nói:

- Không sai, nhưng chưa biết là có thể đả thương được Trịnh đại hiệp hay không.

Hai người vừa động thủ vừa nói, chớp mắt đã qua mươi chiêu rồi. Chợt nghe Trịnh Đại Cương nói:

- Sao Thành huynh không thử xem.

Thành Huyền Thông cười nhạt, nói:

- Tại hạ đang chờ cơ hội đây, hy vọng là đao pháp của Trịnh huynh không để lộ sơ hở.

Trịnh Đại Cương huy động đao pháp nhanh hơn và trong chớp mắt lão phản kích liền ba chiêu. Thế đao cực nhanh và trầm hùng.

Thành Huyền Thông không kịp thu về chống đỡ nên bị bức lui ba bước.

Trịnh Đại Cương cười ha hả rồi nói:

- Nếu các vị không liên thủ cùng lên thì sợ rằng cơ hội thủ thắng của Thành huynh không lớn đâu.

Vừa nói Tử Kim đao vừa vung lên, kỳ chiêu dị thức liên miên xuất ra.

Lúc vừa động thủ thì Thiết Quỷ thủ trong tay Thành Huyền Thông có công có thủ nhưng lúc này lão đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, do vậy chỉ thấy đao quang của Trịnh Đại Cương tung hoành, thế công càng lúc càng uy mãnh.

Ngũ Quỷ Đổng Phương thấy vậy thì khẽ nói:

- Lão nhị, tình thế có vẻ không xong rồi, nếu chúng ta không liên thủ thì sợ rằng đại ca khó lòng cầm cự được lâu.

Nhị Quỷ gật đầu rồi rút Quỷ Đầu đao sóng dày từ sau lưng ra, kế đó hắn chậm rãi tiến lên trước.

Đổng Phương cũng lập tức bạt đao tham chiến.

Tam Quỷ liên thủ, uy lực dĩ nhiên tăng lên rõ rệt, thế công mãnh liệt của Trịnh Đại Cương lập tức bị ngăn chận.

Thạch Tuấn cười ha hả một tràng rồi nói:

- Các ngươi đã liên thủ thì việc tại hạ xuất thủ không có gì là bội ước cả.

Tống Sĩ nghĩa cũng hoành ngang Kim thương và lạnh lùng nói:

- Tại hạ tuy đã thọ thương nhưng cảm thấy vẫn có thể tiếp Thạch tam hiệp vài chiêu.

Thạch Tuấn trầm hữu thủ xuống, Lương Ngân tiên đột nhiên vung lên quật ngang vào ngươi Tống Sĩ nghĩa.

Do vai trái đã thọ thương nên Tống Sĩ Nghĩa chỉ có thể huy động Kim thương bằng hữu thủ để chống đỡ. Lão cắn răng chịu đau mà tiếp chiến với hy vọng bằng sự liên thủ của Tam Quỷ thì trong một thời gian ngắn có thể hạ được Trịnh Đại Cương, như vậy là cục diện tất sẽ được phân định.

Thế nhưng sự tình không như tính toán của Tống Sĩ Nghĩa, lão vừa tiếp được hai chiêu thì đột nhiên nghe tiếng hú thê thảm từ sau hậu viện truyền ra.

Do hành tẩu giang hồ lâu ngày với Ngũ quỷ nên Tống Sĩ Nghĩa biết rất rõ tính tình cũng như cách liên lạc của Ngũ quỷ, tiếng hú vừa rồi chính là tiếng kêu cầu cứu của Tứ Quỷ Vương Thanh.

Điều tối kỵ trong lúc động thủ là không được phân tâm nhưng tiếng hú vừa rồi đã khiến cho Tống Sĩ Nghĩa bất giác ngẩn người.

Thạch Tuấn chợp cơ hội công liền hai chiêu, hữu thủ xuất Lương Ngân tiên, tả thủ xuất chưởng.

Tống Sĩ Nghĩa không kịp chống đỡ nên lãnh nguyên một chưởng giữa ngực, lão lui ra sau bốn năm bước rồi mới trụ thân hình lại và vội vàng tập trung tinh thần tiếp chiến.

Thành Huyền Thông cũng nghe tiếng kêu cứu của Tứ Quỷ, nhưng lão cũng không thể nào phân thân đi ứng cứu được, do vậy lão vừa gia tăng chiêu số tiếp Trịnh Đại Cương hai đao, vừa nói:

- Lão nhị, nơi này để ta ứng phó, ngươi đi tiếp ứng cho tứ đệ đi.

Nhị Quỷ công liền mười chiêu nhưng đều bị Trịnh Đại Cương hóa giải một cách dễ dàng nên thầm biết là thắng không dễ, do vậy, khi vừa nghe lệnh của đại ca thì hắn lập tức thoát ra khỏi vòng chiến.

Kiếm Môn ngũ quỷ nổi tiếng trên giang hồ là gian trá đa đoan nên trong lúc thối lui, Nhị Quỷ mượn thế chuyển đơn đao qua tả thủ, cùng lúc hữu thủ móc ra ba mũi Tý Ngọ Truy Hồn đinh rồi xuất thủ phóng về phía Trịnh Đại Cương.

Ngũ quỷ từng nhiều năm hợp tác nên tâm ý tương thông, vừa thấy Nhị Quỷ đổi tay đao thì Thành Huyền Thông và Đổng Phương đã biết hắn muốn thi triển ám khí, do vậy cả hai không hẹn mà lập tức lui bước tránh sang một bên.

Khi ám khí vừa phát ra thì cả hai lại vung Thiết Quỷ thủ và đơn đao tấn công đối phương ngay. Sự phối hợp nhịp nhàng khiến cho Trịnh Đại Cương nhất thời phải phân thân.

Tử Kim đao thì triển chiêu Hải Đệ Lao Nguyệt chống đỡ Thiết Quỷ thủ của Thành Huyền Thông nhưng không thể nào đỡ được ba mũi Tý Ngọ Truy Hồn đinh của Nhị Quỷ.

Trịnh Đại Cương cảm thấy giữa mạng sườn chợt tê nhức, thì ra lão đã trúng hai mũi Tý Ngọ Truy Hồn đinh rồi.

Nhờ có kinh nghiệm giang hồ phong phú nên Trịnh Đại Cương nhận biết ngay ám khí mình trúng phải có tẩm độc dược. Lão nộ khí quát lên một tiếng như sấm sét, Tử Kim đao phát ra ba chiêu khai sơn phá thạch bức Thành Huyền Thông phải lui năm bước, cùng lúc đó thân hình của Trịnh Đại Cương đột nhiên xoay chuyển, cả người lẫn đao bỗ nhào về phía Nhị Quỷ.

Nhị Quỷ không ngờ đối phương sau khi trúng ám khí mà thế công còn hung hiểm như vậy nên bất giác không lạnh mà run.

Thế đao của Trịnh Đại Cương nhanh cực kỳ, trong lúc Nhị Quỷ ngẩn người thì Tử Kim đao đã chém phập vào thắt lưng của hắn rồi.

Một tiếng kêu thảm vang lên, thân hình Nhị Quỷ bị tiện làm hai đoạn, máu tươi phun ra như suối.

Tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt, Thành Huyền Thông và Đổng Phương có muốn tiếp cứu cũng không kịp.

Sau khi thi triển thế đao sấm sét giết Nhị Quỷ xong thì Trịnh Đại Cương chợt thấy chỗ trúng ám khí phát đau dữ dội, lão tự biết là khó có thể cầm cự lâu nên định bụng là phải tốc chiến tốc thắng hạ Thành Huyền Thông trong vòng mười chiêu, lão cũng thừa hiểu nếu không đánh bại Thành Huyền Thông trong vòng mười chiêu mà một khi độc chất phát tác thì cục diện hôm nay khó có thể tưởng tượng. Không những Trung Châu tam hiệp vong mạng mà Trình gia trang tất cũng bị phá tan tành mây khói.

Nghĩ vậy nên Trịnh Đại Cương lớn tiếng nói:

- Thành Huyền Thông, có dám tiếp ta ba đao không?

Không chờ đợi phương trả lời, Trịnh Đại Cương nói xong thì lập tức tung ngươi lên, theo đó là vầng đao quang rực sáng công thẳng tới.

Thành Huyền Thông thấy Trịnh Đại Cương sau khi trúng ám khí tẩm độc mà còn có thể hạ sát thủ thì bất giác kinh hãi không thôi, do vậy lão chỉ tung người tránh né chứ không dám tiếp chiêu. Trịnh Đại Cương vừa đánh hụt một chiêu thì cảm thấy mắt hoa đi, lão kinh hãi thầm nghĩ:

- Không biết ám khí của Ngũ quỷ tẩm độc dược gì mà độc tính lợi hại như vậy?

Lão cũng thừa biết nếu mình ngã xuống lúc nầy thì Phương Thiên Thành và Thạch Tuấn khó lòng cầm cự được.

Do vậy lão đề khí trấn định tinh thần rồi lạnh lùng nói:

- Thành Huyền Thông, tại sao không tiếp đao của Trịnh mỗ?

Thành Huyền Thông cười nhạt, nói:

- Trịnh huynh đã trúng Tý Ngọ Truy Hồn đinh rồi, đúng không?

Trịnh Đại Cương nói:

- Không sai nhưng Trịnh mỗ vẫn còn khả năng tái chiến.

Thành Huyền Thông lạnh lùng nói:

- Đủ rồi, ám khí do năm huynh đệ bọn ta sử dụng đều tẩm qua độc dược, đó là loại độc tổng hợp từ các loại kỳ độc trên thế gian. Ngoài thuốc giải trên người năm huynh đệ bọn ta ra thì thiên hạ đệ nhất danh y cũng vô phương cứu chữa.

Lúc này Thạch Tuấn và Tống Sĩ Nghĩa đang đấu kịch liệt, Kim thương và nhuyễn tiên phi vũ như cương long xuất động, Ngũ Quỷ Đổng Phương thì tranh thủ thời gian vận khí điều tức.

Thành Huyền Thông lạnh lùng nói tiếp:

- Tại hạ muốn trông Trịnh đại hiệp bị độc tính phát tác mà đau khổ rồi chết, nếu hiện tại dùng đao giết chết đại hiệp thì quá lời cho đại hiệp rồi.

Trịnh Đại Cương thầm nghĩ:

- Với tình hình hiện tại thì ta khó lòng khống chế được độc tính phát tác, do vậy cần phải hạ Thành Huyền Thông trong vòng ba đến năm chiêu, nếu hắn cố tình tránh né không tiếp chiêu thì buộc lòng ta phải dùng thủ đoạn thôi.

Nghĩ đoạn lão cười nhạt một tiếng rồi nói:

- Thành huynh không muốn báo thù cho lệnh đệ sao?

Thành Huyền Thông nói:

- Tất nhiên là phải báo thù cho hắn rồi, do vậy ta mới để cho ngươi nếm chút đau khổ, Trịnh Đại Cương cười ha hả một tràng rồi nói:

- Xem ra Thành huynh không dám tiếp chiêu của Trịnh mỗ, đúng không?

Thành Huyền Thông nói:

- Độc thương đang phát tác trên thân thể ngươi, có lẽ ngươi cũng tự biết là khó có thể cầm cự được nữa.

Trịnh Đại Cương bị đối phương đi guốc trong bụng nên ngầm thở dài và nghĩ:

- Xem ra hắn không thể cắn câu, nếu hắn cố tình không tiếp chiêu thì chẳng còn hy vọng đả thương được hắn. Võ công của Ngũ Quỷ Đổng Phương kém xa hắn, tại sao ta không nhân cơ hội này giết Đổng Phương trước?

Tâm ý đã định, Trịnh Đại Cương cười nhạt, nói:

- Các hạ đã không dám tiếp đao của Trịnh mỗ thì Trịnh mỗ đành giết Ngũ Quỷ Đổng Phương trước vậy, Lời vừa phát thì người cũng tung lên, cả thân hình Trịnh Đại Cương vả Tử Kim đao như một tia chớp lướt về phía Đổng Phương.

Xuất thủ đã bất ngờ, chiêu số lại cực nhanh nên Đổng Phương không kịp tránh né, hắn đành vung đao chống đỡ.

Chọt nghe Thành Huyền Thông quát lớn:

- Lão Ngũ, không được liều mạng với hắn!

Nhưng đáng tiếc là Đổng Phương đã rơi vào thế không thể tránh né, "choang" một tiếng, binh khí của song phương vừa giao nhau thì Đổng Phương bất giác thối lui năm bước, hổ khẩu tay bị rách toác, đơn đao thoát khỏi tay bay ra.

Thành Huyền Thông quát một tiếng rồi tung người lên, Thiết Quỷ thủ xuất chiêu Kim Kê Trác Mễ điểm vào giữa lưng Trịnh Đại Cương.

Thế đao vừa rồi của Trịnh Đại Cương rất uy mãnh, tuy Đổng Phương không chịu nổi nhưng sau khi thì triển thì Đại Cương cảm thấy đầu óc nặng như đeo chì, trước mắt đầy bóng đen lan lon, cước bộ loạng choạng, không thể trụ vững được nữa, Vì vậy, khi Thành Huyền Thông điểm Thiết Quỷ thủ tới thì lão đã vô phương tránh né, tưởng chừng như Trịnh Đại Cương sắp vong mạng bởi Thiết Quỷ thủ của Thành Huyền Thông, nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đó thì đột nhiên có bóng người thấp thoáng từ xa bay lại và vung tay chụp lấy Thiết Quỷ thủ hất sang một bên.

Thành Huyền Thông quá bất ngờ nên không tự chủ được, cả thân hình của lão cũng nhào tới trước.

Bóng người kia toàn thân mặc trường bào, đầu và mắt đều bít kín chỉ để lộ song mục lấp lánh.

Sau khi chụp Thiết Quỷ thủ của Thành Huyền Thông thì bóng đen lập tức xuất chưởng đánh thẳng vào giữa ngực đối phương.

Thành Huyền Thông đang ở thế ngã nhào tới trước mà lại bị trúng một chưởng vô ngực nên lực đạo vô cùng uy mãnh.

Tất cả những diễn biến đều xảy ra trong chớp mắt khiến quần hùng tại trường đều bất giác ngẩn người.

Sau khi bị trúng chưởng thì Thanh Huyền Thông loạng choạng mấy bước rồi ngã ra đất, miệng thổ đầy huyết tươi.

Bóng đen đoạt Thiết Quỷ thủ của Thành Huyền Thông rồi tung người qua đỡ lấy Kim thương của Tống Sĩ Nghĩa, thuận thế người này tung một cước đá vào đùi trái của đối phương.

Tống Sĩ Nghĩa không làm chủ được thân thể nên lùi ra sau năm bước rồi ngã ngồi xuống đất.

Thạch Tuấn thấy ân nhân võ công cao cường ngoài sức tưởng tượng nên bất giác ngẩn người đến độ xuất thần. Hồi lâu sau lão mới lên tiếng hỏi:

- Xin hỏi ân nhân là người thế nào?

Hắc bào nhân lên tiếng:

- Mau đi cứu người, thương thế của Trịnh đại hiệp rất nặng, nếu chậm là không kịp đấy!

Thạch Tuấn nhìn qua thấy Trịnh Đại Cương sắp ngã nên vội chạy lại đỡ và hỏi:

- Thương thế của đại ca có nặng không?

Cùng lúc đó Ngũ Quỷ Đổng Phương cũng chạy lại ôm Thành Huyền Thông lên, thì ra Thành Huyền Thông trúng một chưởng rất trầm trọng, huyết khí đổ ngược lên đỉnh đầu, nhất thời bị hôn mê bất tỉnh.

Lúc nầy Tống Sĩ Nghĩa cũng lồm cồm bò dậy, lão nén đau hỏi:

- Thành huynh thế nào rồi?

Đổng Phương nói:

- Thương thế rất trầm trọng, Tống Sĩ Nghĩa nói:

- Chúng ta rút lui thôi!

Nói đoạn lão quay người bỏ chạy ra ngoài trang viện.

Đổng Phương cũng ôm Thành Huyền Thông theo sát phía sau.

Vì thương thế Trịnh Đại Cương quá nặng nên Thạch Tuấn không còn lưu tâm đến tình hình của đối phương nữa, Hắc bào nhân cũng không xuất thủ ngăn cản, nên chớp mắt Đổng Phương và Tống Sĩ Nghĩa đã khuất dạng.

Hắc bào nhân chậm rãi bước đến cạnh Trịnh Đại Cương, lão cúi xuống xem xét một lúc rồi lặng lẽ bỏ đi.

Thạch Tuấn mải lo vận chân khí đẩy vào nội tạng của Trịnh Đại Cương để giúp cho duy trì khi huyết lưu chuyển nên cũng chẳng biết Ngũ quỷ và Hắc bào nhân bỏ đi từ khi nào.

Trịnh Đại Cương vì xuất toàn lực đối địch nên hao tổn khá nhiều nguyên khí, do vậy một khi độc chất phát tác thì lan truyền rất nhanh.

Thạch Tuấn đã thì triển hết khả năng để cứu chữa nhưng Trịnh Đại Cương vẫn hôn mê bất tỉnh, vì thế lão buông một tiếng thở dài rồi chậm rãi đứng lên, lão quét mục quang nhìn quanh thì thấy cường địch và Hắc bào nhân đã bỏ đi, trong sân viên rộng lớn bao trùm một màu thê lương cùng với thì thể của Nhị Quỷ.

Tiếng giao đấu cũng không còn nghe nữa, Thạch Tuấn hắng giọng rồi lớn tiếng gọi:

- Trình trang chủ!

Lời vừa dứt thì thấy Trình Tử Vọng xách đèn lồng chạy ra. Tuy nhiên cước bộ của lão không bình thường, thì ra Trình Tử Vọng cũng bị thọ thương.

Thạch Tuấn vốn đầy bụng oán khí nhưng thấy Trình Tử Vọng thân mang thương thế cầm đèn chạy ra thì dằn lòng lại, chau mày hỏi:

- Trình trang chủ cũng thọ thương ư?

Trình Tử Vọng nói:

- Tại hạ thọ thương nhẹ thôi, thương thế của Trịnh đại hiệp có trầm trọng không?

Thạch Tuấn nói:

- Thương thế rất nặng.

Chợt nhớ đến Phương Thiên Thành nên Thạch Tuấn liền hỏi:

- Phương nhị ca sao rồi?

Trình Tử Vọng nói gìọng buồn rầu:

- Phương nhị hiệp cũng thọ thương, hiện đang vận chân khí điều tức.

Thạch Tuấn hỏi tiếp:

- Địch nhân đâu? Chay cả rồi sao?

Trình Tử Vọng nói:

- Hai gã đều thọ thương dưới kiếm của Phương nhị hiệp, một gã thương thế qua nặng nên đã chết, một gã bị giam trong mật thất.

Thạch Tuấn rất sốt ruột nhưng chẳng biết làm thế nào nên đành thở dài một hồi rồi nói:

- Nhị ca vốn tinh thông y đạo nhưng không ngờ cũng thọ thương rồi.

Trình Tử Vọng nói:

- Việc đã đến nước này, Thạch tam hiệp có nôn nóng cũng vô ích thôi, hay là đưa Trịnh đại hiệp vào trong rồi hãy tính.

Thạch Tuấn đành ôm Trịnh Đại Cương theo Trình Tử Vọng vào đại sảnh.

Sau khi an bày cho đại ca nằm xuống một chiếc trường kỷ thì Thạch Tuấn khẽ nói:

- Trình huynh đưa tại hạ đi xem thương thế của nhị ca thử.

Trình Tử Vọng đưa Thạch Tuấn vào hậu viện thì thấy Phương Thiên Thành đang ngồi vận khí điều tức trong một gian nha thất.

Thạch Tuấn không dám làm kinh động nên trở ra ngoài, lão nhìn thương thế trầm trọng của Trịnh Đai Cương thì bất giác hai mắt rướm lệ.

Trình Tử Vọng thay Trịnh Đại Cương nhắm nghiền hai mắt, tình thế nguy cấp thì cũng buột miệng thở dài.

Hồi lâu sau Phương Thiên Thành điều tức xong quay ra thấy Thạch Tuấn thì liền hỏi:

- Lão tam, Đại ca thọ thương phải không?

Thạch Tuấn gật đầu, nói:

- Đúng vậy, thương thế rất trầm trọng.

Phương Thiên Thành hỏi:

- Tại sao không gọi ta một tiếng?

Thạch Tuấn nói:

- Nhi ca đang vận khí điều tức nên đệ không dám làm kinh động.

Phương Thiên Thành lạnh lùng "hừ" một tiếng rồi bước tới xem qua thương thế của Trịnh Đại Cương.

Một lát sau lão quay sang nói với Trình Tử Vọng:

- Phiền Trình huynh bảo thuộc hạ thắp hết tất cả đèn đuốc lên, càng sớm càng tốt, Trình Tử Vọng đáp một tiếng rồi vội vàng bỏ ra ngoài.

Một lát sau có tám tỳ nữ mang vào mười sáu ngon đuốc khiến gian đại sảnh sáng rực như ban ngày.

Phương Thiên Thành cẩn thận rút hai mũi Tý Ngọ Truy Hồn đinh ra rồi xem xét tỉ mỉ và nói:

- Ám khí có tẩm độc được cực mạnh.

Lão lấy trong người ra một bình ngọc và đổ ra một viên hoàn đan, Phương Thiên Thành cẩn thận bỏ hoàn đan vào miệng Trịnh Đại Cương rồi hỏi:

- Có nước sôi không?

Trình Tử Vọng đưa ra một bình nước và nói:

- Đã chuẩn bị sẵn.

Phương Thiên Thành dùng nước sôi rửa qua hai vết thương trên người Trịnh Đại Cương, sau đó lão dùng đan dược nghiền nhỏ đắp vào miệng vết thương, Thạch Tuấn chỉ đứng nhìn nhưng rất sốt ruột nên hỏi:

- Nhị ca, thương thế của đại ca có trị được không?

Phương Thiên Thành nói:

- Hiện tai ta không dám nói chắc...

Lão khẽ hắng giọng rồi hỏi:

- Thành Huyền Thông đâu?

Thạch Tuấn nói:

- Đã rút lui cả rồi.

Phương Thiên Thành hỏi tiếp:

- Sau khi đại ca thọ thương thì vẫn chịu đau để đẩy lui cường địch phải không?

Thạch Tuấn nói:

- Có một vi ân nhân bịt mặt đột nhiên xuất hiện đánh trọng thương Thành Huyền Thông. Tống Sĩ Nghĩa và Đổng Phương khiếp sợ nên ôm Thành Huyền Thông bỏ chạy.

Trình Tử Vọng tiếp lời:

- Tại hạ thấy có một thi thể, hình như là lão nhị trong Ngũ quỷ.

Phương Thiên Thanh nói:

- Thế thì rất tốt, mau đưa thi thể đó vào đây.

Thạch Tuấn liền phi bước ra khỏi đại sảnh, một lát sau thì thì thể Nhị Quỷ được mang vào.

Phương Thiên Thành lục soát trên người Nhị Quỷ một hồi thì tìm ra được một bình ngọc và mười mũi Tý Ngọ Truy Hồn đinh, lão gật đầu, nói:

- Truy Hồn đinh trên người đại ca và ám khí của Nhị Quỷ giống y nhau, rõ ràng là tên này đã thì triển ám khí đả thương đại ca.

Trinh Tử Vọng tiếp lời:

- Hắn sử dụng loại ám khí này tất phải mang theo thuốc giải trên người.

Phương Thiên Thành mở bình ngọc đổ ra tay hai viên dược hoàn, lão xem kỹ thì thấy một viên màu hồng nhạt, một viên trắng như tuyết nên buột miệng nói:

- Hai viên dược hoàn này có màu sắc khác nhau, kích cỡ cũng bất đồng, không biết viên nào là độc hoàn, viên nào là giải dược, nhất thời khó có thể phân biệt. Nếu cho dùng nhầm thì quả thật là ân hận cả đời.

Thạch Tuấn nói:

- Nhưng thương thế của đại ca rất trầm trọng, sợ rằng không còn nhiều thời gian...

Trình Tử Vọng tiếp lời:

- Để cứu sinh mang Trịnh đại hiệp, tại hạ vừa nghĩ ra một cách, nhưng sợ rằng cách này qua sức tàn nhẫn.

Thạch Tuấn liền hỏi:

- Cách gì? Mau nói ra xem, Trình Tử Vọng nói:

- Ý của tại hạ là muốn nhờ Tống công tử phân biệt hai viên dược hoàn này, đâu là độc dược, đâu là giải dược. Nhưng làm như vậy thì sợ rằng hắn cũng bị nhiễm độc mất.

Thạch Tuấn gật đầu, nói:

- Cách này rất hay, mau đưa hắn ra đi.

Trình Tử Vọng vội vàng đi vào hậu viện, không đầy một khắc sau thì lão đã đưa Tống Quy ra.

*****

Bị giam cầm trong mật thất dưới đất nên Tống Quy hoàn toàn không hay biết gì về trường ác chiến vừa rồi, nhưng khi vừa nhìn thấy thì thể Nhị Quỷ và Trịnh Đại Cương đang nằm dài trên trường kỷ thì hắn cảm thấy tình hình bất ổn nên vội hỏi:

- Gia phụ có đến không?

Thạch Tuấn lạnh lùng nói:

- Có đến nhưng bại trận thối lui rồi!

Trình Tử Vọng nói:

- Trịnh đại hiệp bị trúng ám khí tẩm độc của Ngũ quỷ, bọn ta muốn nhờ Tống công tử giúp cho một việc.

Phương Thiên Thanh nói:

- Nhị, Tam, Tứ Quỷ đều đã chết tại đây, chỉ có Thành Huyền Thông, Đổng Phương và lệnh tôn chạy thoát được, nếu Tống công tử không tin thì hiện tại có thi thể làm chứng.

Tống Quy trông thấy thi thể của Nhị quỷ thì đã lạnh người hắn vội nói:

- Chẳng hay các vị muốn tại hạ giúp việc gì?

Phương Thiên Thành nói:

- Dược hoàn này tìm được trên người Nhị Quỷ, ta muốn biết loại nào là độc dược, loại nào là giải dược? Tống công tử thường đi lại với Ngũ quỷ nên nhất định có thể phân biệt được?

Thạch Tuấn tiếp lời:

- Có một chuyện ta phải nói rõ trước, nếu ngươi tự chước lấy đau khổ đấy. Bởi lẽ sau khi chỉ rõ loại nào là thuốc giải thì bọn ta buộc ngươi phải thử trước.

Tống Quy xem xét hai viên dược hoàn một hồi lâu rồi nói:

- Theo tại hạ biết thì viên màu hồng là dược vật giải độc.

Phương Thiên Thành nói:

- Theo lẽ thường thí màu trắng mới là thuốc giải nhưng tính cách của Ngũ quỷ âm hiểm thật khiến người ta không thể nào lường được.

Thạch Tuấn nhặt viên dược hoàn màu trắng lên và nói:

- Tống công tử đã cho rằng dược hoàn màu hồng là thuốc giải thì xin uống thử một viên nhé?

Tống Quy nói:

- Tại hạ không uống cũng không được rồi.

Nói đoạn hắn há miệng chờ đợi.

Thạch Tuấn nói:

- Nếu dược hoàn màu hồng là độc dược thì ngươi hãy đi tìm quý vị thúc phụ của ngươi mà thanh toán.

Nói đoạn lão búng tay một cái, viên dược hoàn chui tọt vào miệng Tống Quy.

Có lẽ Tống Quy biết được hoàn màu hồng không phải là độc nên lập tức nuốt xuống rồi nhắm mắt lại.

Thạch Tuấn nói:

- Ngươi không được vận khí đề kháng, nếu là độc dược thì để nó tự nhiên phát tác!

Thời gian chừng can tuần trà trôi qua, Thạch Tuấn không nhịn được nên buột miệng hỏi:

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Tống Quy mở mắt ra và nói:

- Tại hạ cảm thấy bình thường.

Phương Thiên Thành lên tiếng:

- Có lẽ là không sai rồi, bây giờ ta cho đại ca uống thử nhé?

Nói đoạn lão lấy ra một viên dược hoàn màu hồng bỏ vào miệng Trịnh Đại Cương.

Thạch Tuấn nóng lòng hỏi:

- Nhị ca, bây giờ nên làm thế nào?

Phương Thiên Thành nói:

- Chờ thử xem, nếu dược hoàn đại ca uống là thuốc giải thì với công lực thâm hậu của đại ca, có lẽ sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi, còn như dược hoàn là độc dược thì tất sẽ có phản ứng kịch liệt.

Nguyên Phương Thiên Thành sau khi xem qua thương thế của Trịnh Đại Cương thì nhận thấy tuy hơi thở yếu ớt nhưng tâm mạch vẫn đều đặn, sở dĩ có được như vậy là sau khi thọ thương Trịnh Đại Cương luôn dùng chân nguyên bảo vệ nội tạng, không cho độc tính xâm nhập, bây giờ chỉ cần đùng dùng thuốc giải thì sẽ tỉnh lại rất nhanh.

Lúc nầy Thạch Tuấn, Phương Thiên Thành, Trình Tử Vọng đều dong sầu, đảo mục quang chờ xem phản ứng trên người Trịnh Đại Cương nên không hay biết bên ngoài của sảnh có một vị mặc hắc bào, đầu và mặt trùm kín cũng đang đứng nhìn Trịnh Đại Cương.

Hồi lâu sau thì thấy khóe miệng Trịnh Đại Cương máy động, hô hấp cũng mạnh dần lên và cuối cùng là hai mắt từ từ mở ra.

Thạch Tuấn không kiềm chế được xúc động nên kêu lên:

- Đại ca đã tỉnh lại rồi.

Trịnh Đại Cương khẽ động đậy và mỉm cười.

Phương Thiên Thành đưa tay ra hiệu cho Thạch Tuấn và nói:

- Không nên làm cho đại ca kinh động.

Hắc bào nhân đứng ngoài cửa sảnh thấy tình thế đã có biến chuyển thì vội vàng bỏ đi một cách lặng lẽ như lúc đến, cước bộ của người này không hề gây một tiếng động nên Phương Thiên Thành và Thạch Tuấn đều là hạng cao thủ võ lâm nhưng không hề cảm nhận được gì.

Phương Thiên Thành nói:

- Đại ca có cần tiểu đệ giúp hành công vận khí không?

Trịnh Đại Cương khẽ lắc đầu, hai môi máy động như muốn nói điều gì nhưng vẫn chưa khai khẩu được.

Phương Thiên Thành vội tiếp lời:

- Đại ca không cần phải nói, tiểu đệ đã biết đại ca không cần ngoại lực giúp đỡ rồi.

Trịnh Đại Cương khẽ thở dài rồi nhắm mắt lại.

Phương Thiên Thành quay sang hỏi Tống Quy:

- Tống công tử cảm thấy thế nào?

Tống Quy đáp:

- Rất tốt!

Phương Thiên Thanh tiếp lời:

- Xem ra ngươi đã nắm chắc đâu là thuốc giải đâu là độc dược, chứ không phải thuận miệng nói đại.

Tống Quy nói:

- Chỉ có thể nói là Trịnh đại hiệp mạng lớn và tại hạ cũng không đáng chết nên tại hạ mới phán đoán đúng.

Phương Thiên Thanh mỉm cười, nói:

- Ngoài ra cũng nhờ ngươi hiểu rõ tính cách của Ngũ quỷ.

Tống Quy nói:

- Cũng không phải, đương kim thế gian không có ai phán đoán được cách xử thế của Kiếm Môn ngũ nghĩa.

Thạch Tuấn nói:

- Kiếm Môn ngũ quỷ là Kiếm Môn ngũ quỷ, ngươi gọi ngũ nghĩa là để cao bọn chúng quá đấy! Bây giờ Ngũ quỷ chỉ còn lại nhị quỷ nên từ nay về sau nên gọi chúng là Kiêm Môn nhị quỷ, Tống Quy biết Trung Châu tam hiệp không nói đùa nên trong lòng vô cùng hoang mang, tuy nhiên hắn cố giữ vẻ bình tĩnh bằng cách chậm rãi hỏi:

- Gia phụ đâu rồi?

Thạch Tuấn nói:

- Lệnh tôn cũng thọ thương và bỏ chạy rồi.

Tống Quy sững người một lát rồi hỏi tiếp:

- Chư vị định xử trí tại hạ thế nào đây?

Thạch Tuấn nói:

- Hiện tại chưa thể nói được.

Chợt nghe Trịnh Đại Cương thở dài một hồi rồi nói:

- Vị cao nhân trợ giúp chúng ta đâu rồi?

Thạch Tuấn hỏi lại:

- Vị cao nhân đó là nhân vật nào vậy?

Nội công của Trịnh Đại Cương rất thâm hậu, trước tiên được uống hoàn đan của Phương Thiên Thành nên đã tập hội được nguyên khí, sau lại uống thuốc giải của Nhị Quỷ nên độc tính được trục ra toàn bộ, nhờ vậy lão đã có thể miễn cưỡng khai khẩu.

Thạch Tuấn vội nói tiếp:

- Có phải là người bịt mặt cứu chúng ta từng quen biết với đại ca không?

Trịnh Đại Cương khẽ lắc đầu, nói:

- Ta cũng không biết người đó là ai, nhưng nếu ngươi đó không xuất hiện kịp thời thì e rằng huynh đệ chúng ta đã vùi xương tại đây rồi.

Thạch Tuấn nói:

- Đáng tiếc là ân nhân đã đi rồi.

Trịnh Đại Cương vội hỏi:

- Đi về đâu?

- Ngươi này vừa đến vừa đi một cách lặng lẽ, tiểu đệ mải lo thương thế của đại ca nên không kịp hỏi một lời.

Trịnh Đại Cương khẽ thở dài rồi không nói gì nữa.

Phương Thiên Thanh khẽ hỏi Thạch Tuấn:

- Tam đệ, vị cao nhân đó là nhân vật thế nào?

Thạch Tuấn nói:

- Người này mặc trường bào màu đen, đầu và mặt đều bịt kín nên tiểu đệ không thấy được diện mục.

Phương Thiên Thành hỏi tiếp:

- Người đó không một lời nào chăng?

Thạch Tuấn nói:

- Chỉ nói đúng một câu là bảo với tiểu đệ lo cứu người.

Phương Thiên Thành trầm ngâm một lát rồi nói:

- Đại ca cứ yên tâm tịnh dưỡng, từ từ rồi chúng ta cũng điều tra ra lại lịch người đó thôi.

Lão ngừng lại một lát rồi quay sang nói với Trình Tử Vọng:

- Trình huynh, xin chuẩn bị cho một gian tịnh thất.

Trình Tử Vọng liền nói:

- Tại hạ đã chuẩn bị sẵn sàng, đồng thời cũng đã phải người đi mời một vị đại phu đến chữa trị thương thế cho Trịnh đại hiệp.

Phương Thiên Thành nói:

- Vất vả cho Trình huynh quá.

Trình Tử Vọng đưa tay ra hiệu cho hai thuộc hạ khiêng Trịnh Đại Cương vào một gian tịnh thất trong hậu viện, sau đó lão khẽ hỏi Phương Thiên Thành:

- Phương nhị hiệp còn điều gì dặn dò nữa không?

Phương Thiên Thành nói:

- Xem thương thế của đại ca thì ngày mai bọn tại hạ có thể lên đường được rồi, không thể kéo dài thời gian ở đây lâu hơn nữa.

Trình Tử Vọng nói:

- Nếu các vị không có việc gì gấp, thì xin lưu lại Gia Định thêm vai ngày để Trịnh mỗ có cơ hội báo đáp đôi điều.

Phương Thiên Thành nói:

- Sự việc rất khẩn cấp, không thể không đi, tuy nhiên cũng phải chờ xem thương thế của đại ca biến chuyển thế nào rồi mới quyết định.

Lão nhìn qua Tống Quy và nói tiếp:

- Tạm thời lưu giữ các hạ an phận thủ thuờng thì bọn ta quyết không làm hại.

Trình Tử Vọng phát tay, nói:

- Đưa hắn đi.

Hai võ sư lập tức bước vào đưa Tống Quy đi.

Trình Tử Vọng khẽ nói:

- Tại hạ đã bố trí canh phòng cẩn mật xung quanh nơi Trịnh đại hiệp nằm, nhị vị đã hơn nửa ngày khổ chiến nên cũng cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng một lát. Còn chuyện gì sáng mai chúng ta lại nói tiếp!

Phương Thiên Thành lắc đầu, nói:

- Không được, tại hạ phải luôn túc trực bên cạnh đại ca, phòng thương thế có biến chuyển thì cũng kịp thời cứu trị.

Trình Tử Vọng chậm rãi nói:

- Ba vị kết nghĩa thâm tình chẳng khác Lưu - Quan - Trương kết nghĩa vườn đào năm xưa, tại hạ đành cung kính bất như tuân mệnh vậy.

Nói đoạn lão cáo từ lui bước để Phương Thiên Thành và Thạch Tuấn ở lại tịnh thất cùng Trịnh Đại Cương.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-43)


<