Vay nóng Tinvay

Truyện:Thiếu hiệp hành - Hồi 12

Thiếu hiệp hành
Trọn bộ 44 hồi
Hồi 12: Khí hận mờ trời
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-44)

Siêu sale Shopee

Phong Lâm Cư Sĩ trông thấy Tiêu Diêu Khách ra tay hiểm độc, sát khí bốc mờ trên mặt.

Lão trầm lặng thét:

- Hãy tiến lên! Giết hai tên cuồng đồ này, đừng chừa một tên nào.

Hai ả nữ tỳ cầm thanh trường kiếm chực hờ từ nãy, nay nghe lệnh thét:

- Xin tuân lệnh lão gia!

Chẳng ai bảo ai, cả hai người đồng phóng qua Thạch Bảo Kỳ. Nãy giờ Thạch Bảo Kỳ đứng nghe cuộc đối đáp giữa Tiêu Diêu Khách sát khí bốc cao ngàn trượng nhưng cố dằn nén đến phút cuối cùng.

Chàng hét chấn động:

- Các ngươi muốn chết thì cứ xông vào, hôm nay ta thề làm sạch cỏ Phong Lâm gia trang.

Sẵn máu thù đang chảy trong các đạo huyết quản, Thạch Bảo Kỳ theo tiếng hét vận lên mười hai thành công lực.

Chàng run tay một cái lẹ như chớp nháng quật ra hai chiêu Hồi Long chưởng.

Bộp... Bộp...

Hai thanh trường kiếm của hai ả bị chưởng lực của Thạch Bảo Kỳ quật trúng trở ra.

Chúng lảo đảo tháo lùi mấy bước.

Mấy giọt máu đào từ nơi khóe mồm của hai ả ứa ra. Hiển nhiên chúng đã bị tổn thương khá nặng trong huyệt đạo. Lòng tràn khí hận, Thạch Bảo Kỳ nào chịu ngưng tay, chàng thét lên lồng lộng cả sân tràng:

- Nằm xuống cho mau!

Cánh hữu chưởng của Thạch Bảo Kỳ giở lên búng ra một đạo Xuyên Tâm Đoạn Mạch chỉ.

Luồng chỉ phong này nhắm ngay tâm huyệt ả cầm kiếm ở phía trái. Xẹt bắn tới mau hơn tia sét.

Cho dù một quái khách hay dị nhân trước thế công này vẫn còn khó bề đối phó đừng nói đến võ công tầm thường như ả cầm kiếm.

Ả luống cuống đưa thanh trường kiếm chống đỡ.

Bộp... soảng...!

Tiếp theo một tiếng rú kinh hoàng từ cửa mồm của ả đứng phía trái. Thanh trường kiếm của ả bị Xuyên Tâm Đoạn Mạch chỉ đánh nhằm bay vút lên cao.

Thân hình của ả như cánh diều đứt dây bay ra ngoài bốn trượng rớt xuống đất.

Chừng trông lại thì nơi chính giữa ngực ả thủng một lổ khá sâu, máu đào tuôn lai láng, giẩy giụa ít cái rồi im bặt đi.

Trông thấy thảm trạng diễn ra quá chớp nhoáng ngoài sức tưởng tượng của mình, Phong Lâm Cư Sĩ sững sờ lên.

Lúc ấy lão đã trao đổi ba đường chiêu cùng Tiêu Diêu Khách chưa phân thắng bại.

Giờ thấy gia nhân bị giết, Phong Lâm Cư Sĩ nổi giận để hiện một bầu sát khí.

Lão thét to lên:

- Tên tiểu cuồng ma này quả nhiên độc hiểm khôn lường, lão phu phải giết chết ngươi.

Mồm thét, Phong Lâm Cư Sĩ vừa chuyển mình theo bề thế phóng qua phía Thạch Bảo Kỳ.

Theo đó một luồng kình khí nặng như núi lở áp đè xuống đầu chàng thiếu niên.

Tiêu Diêu Khách phát giác kịp lúc, trong lòng chấn động lên, quát tợ sấm nổ:

- Chớ có thương hại hiền điệt!

Bằng một thân pháp mau lẹ đến kinh dị, Tiêu Diêu Khách bắn mình theo Phong Lâm Cư Sĩ.

Đồng thời lão nhân quật một chiêu về phía đối phương với nội lực bình sanh.

Đang lúc Phong Lâm Cư Sĩ sắp đến gần Thạch Bảo Kỳ thì chợt nghe luồng kình khí áp tới bên mình.

Dù thân pháp của lão nhân có cao thâm tột độ cũng không còn tránh né đi đâu kịp nữa.

Phong Lâm Cư Sĩ rất đổi kinh hoàng, vội thu hồi đơn chưởng yểm trợ trước ngực.

Bình!

Một tiếng nổ rung rinh cả sân tràng. Phong Lâm Cư Sĩ loạng choạng qua bên trái mấy bước mới đứng vững trở lại.

Lão phun ra một vòi máu tươi.

Cặp mắt Phong Lâm Cư Sĩ lóe lên đỏ rực hận thù.

Thấy thế, Thạch Bảo Kỳ mừng rỡ thét lên:

- Cho lão ma già khốn kiếp này xuống địa ngục!

Cùng trong tiếng thét, chàng thiếu hiệp đã vận đủ mười hai thành công lực nhắm đỉnh đầu Phong Lâm Cư Sĩ quật tới một chiêu Hồi Long chưởng.

Thạch Bảo Kỳ phát chiêu bất ngờ lại nhằm lúc Phong Lâm Cư Sĩ mang vết thương trong huyệt đạo khó bề tránh né hoặc đón đỡ.

Thình lình trong phút giây nặng trầm đó có tiếng quát từ bên mặt Thạch Bảo Kỳ:

- Chớ có tổn hại gia chủ!

Một đạo cuồng khí lạnh buốt người thấu tới bên hông phải của chàng thiếu hiệp.

Thoáng nhận có kẻ tấn công bất ngờ, Thạch Bảo Kỳ thu hồi ngọn chưởng, xoay theo bề thế, triển ra một chiêu lúc người đó vừa tới.

Bộp!

Một tiếng kêu "trời" lồng lộng, người ấy bị tống ra xa ba trượng, mình đẫm ướt máu đào.

Hắn run rẩy như cành cây yếu ớt trước cơn gió mạnh bạo tàn. Coi kỹ lại người ấy chính là tên cao thủ đứng phía mặt của Thạch Bảo Kỳ. Hắn toan báo thù cho đồng bọn, đồng thời để cứu Phong Lâm Cư Sĩ. Khí thù bốc cao muôn trượng, Thạch Bảo Kỳ quát:

- Cho ngươi cùng theo tên kia cho có bạn.

Hắn bị quật văng lên cao hai trượng rớt xuống chết liền tại chỗ. Phong Lâm Cư Sĩ ngó thấy nổi giận lôi đình toan muốn phát chiêu tấn công Tiêu Diêu Khách.

Nhưng Tịnh Huyền đạo trưởng Chưởng môn nhân của phái Hoa Sơn sớm đã biết hai người là anh em kết nghĩa với nhau, không muốn thấy cuộc tương tàn vô nghĩa, nên lướt tới đứng giữa nghiêm giọng thốt:

- Phong Lâm đại hiệp đừng nên phát động cuộc tương tàn! Hai người xưa kia là chỗ anh em kết nghĩa đồng sanh tử, có chuyện gì dù trọng đại đến đâu cũng nên dằn cơn nóng giận mà bỏ qua, chớ sát phạt nhau mà võ lâm cười.

Bộ mặt nhăn nheo của Tiêu Diêu Khách hầm hầm sát khí:

- Tịnh Huyền đạo trưởng. Có lẽ ngươi hây còn chưa rõ vụ xảy ra như thế nào nên mới thốt ra những lời khuyên can ấy! Sự thực lão phu sớm đã đoạn tuyệt tình huynh đệ cùng hắn từ trước rồi, nay chỉ còn lưu lại một mối hận thù phải trả mà thôi. Ta xin đạo trưởng tránh qua một bên để cho ta hủy diệt tận gốc bọn vô nghĩa này.

Vừa dứt lời, Tiêu Diêu Khách đã lắc mình một cái, vòng qua Tịnh Huyền đạo trưởng mau lẹ tợ cái bóng vong linh.

Lão nhân nhắm chỗ Phong Lâm Cư Sĩ phóng tới. Đồng thời, một luồng kình lực từ chưởng trung của Tiêu Diêu Khách quật tới.

Nhưng Tiêu Diêu Khách đã mau, Tịnh Huyền đạo trưởng lại càng mau hơn. Lẹ như điện chớp, Đạo trưởng quay một vòng tròn đảo lại chắn ngang trước mặt Tiêu Diêu Khách.

Liền đó lão đạo nhân phát ra một chiêu ngăn chận luồng ám lực kia.

Bộp!

Lão nhân thịnh nộ thét:

- Tịnh Huyền đạo trưởng! Ngươi làm như thế có ý nghĩa gì?

Tịnh Huyền đạo trưởng mặt không đổi sắc:

- Bần đạo hy vọng lão anh hùng hãy bình tâm suy nghĩ lại cho kỹ để khỏi hối tiếc ở sau này.

Tiêu Diêu Khách lạnh trầm:

- Nay trừ khi Phong Lâm lão tặc chịu hủy bỏ cuộc lôi đài này, giao nộp cả những hạt Huyết Hồn Châu cho lão phu, nếu không thì câu chuyện hôm nay sẽ không thể dứt khoát.

- Nhưng hiện giờ mọi việc đã an bài như thế, lôi đài cũng đã mở màn từ lâu, đâu có thể đột nhiên bỏ đi, lão anh hùng tưởng đã hiểu rõ hậu quả của nó chứ?

Luồng sát khí nổi bật trên gương mặt nhăn nheo của Tiêu Diêu Khách.

- Dù không thể bải bỏ được cũng phải làm, nếu trong người của lão họ Phong kia hãy còn lưu chút hình bóng năm xưa của Thạch đại huynh và lão phu thì hắn nên cương quyết mà hành động.

Tịnh Huyền đạo trưởng chau mày:

- Nhưng hiện nay mọi sự tình đã tiến triển đến mức này, theo bần đạo thì thật khó mà làm theo ý muốn của lão anh hùng. Vậy lão anh hùng cũng nên nhân nhượng một phần nào, tạm thời lìa khỏi Phong Lâm gia trang rồi chúng ta sẽ bàn bạc sau.

Cặp lông mày nửa bạc của Tiêu Diêu Khách dựng ngược lên:

- Sao đó. Đạo trưởng toan bắt buộc lão phu rời bỏ chốn này à?

- Đây là cái hy vọng hiện giờ của bần đạo, đồng thời lại cũng là bổn phận của Phong Lâm đại huynh nữa. Mong lão anh hùng hiểu cho.

Thù khí bốc mờ trên mặt Tiêu Diêu Khách nhưng lão nhân cố dằn nén xuống:

- Các vị có bổn phận gì, xin cho biết rõ.

- Bổn phận phải giữ cho lôi đài Huyết Châu Chiêu Thân được cái kết quả tốt đẹp, không để cho ai khuấy phá nó.

- Như thế Đạo trưởng cho lão phu là kẻ tới đây khuấy phá lôi đài Huyết Châu Chiêu Thân đó chăng?

- Sự thật là như thế, lão anh hùng bắt Lý Tiểu Bình mang đi, khiến cho cuộc lên đài Huyết Hồn Châu sắp phải vở tan, có lẽ nào nghĩ khác hơn như thế được.

Không còn dằn được cơn thịnh nộ nữa, Tiêu Diêu Khách trầm lặng thét:

- Tịnh Huyền đạo trưởng! Xưa nay ngươi là một Chưởng môn nhân của một môn phái tiếng tăm lừng lẫy giang hồ, đường đường chánh chánh một đấng cao thủ, hôm nay ngờ đâu ngươi đã không tự trọng, giúp tay cho Phong Lâm Đạo tặc làm chuyện ác độc phi nghĩa, quả thật là một lũ cuồng đồ.

Mấy lời nặng nề của Tiêu Diêu Khách khiến cho Tịnh Huyền đạo trưởng đỏ bừng cả mặt lên.

Lão đạo trưởng nổi giận:

- Tiêu Diêu Khách, Bần đạo khuyên lão hãy hết sức thận trọng lời nói, đừng vô tình làm tổn hại đến thanh danh của người khác, tốt hơn hết xin mời lão rời khỏi chốn này càng sớm càng hay.

Tiêu Diêu Khách trầm nặng quát:

- Bằng nếu lão phu không theo lời thì sao?

Tịnh Huyền đạo trưởng cười nhạt:

- Thì bắt buộc Bần đạo phải làm tròn bổn phận của mình, bảo vệ tận cùng cho tới kết quả cuộc lôi đài Huyết Châu Chiêu Thân.

- Nghĩa là ngươi sẽ dùng võ lực?

- Cũng có thể gọi như thế.

Tiêu Diêu Khách cảm nghe dòng máu hận thù cuồn cuộn chảy trong tim, quát chấn động.

- Nay cho bọn ác đạo, tà môn của bọn ngươi được rõ: Phàm những kẻ nào đã chịu làm tay sai nô bộc cho lão già Phong Lâm Cư Sĩ thì cứ tụ họp đến đây, ta sẽ không ngần ngại gì dạy cho bọn ngươi một bài học đích đáng.

Chữ "đáng" hãy còn chưa kịp dứt, Tiêu Diêu Khách đã phóng mình lên, song chưởng huy động, nhắm ngay giữa ngực Phong Lâm Cư Sĩ quật tới.

Ào... Ào...

Liền khi đó, đơn chưởng của chàng thiếu hiệp giở lên định vỗ xuống đỉnh đầu tên cao thủ đang bị thương trầm trọng.

Chợt mắt chàng nhận ra tên cao thủ thứ ba đang phóng mình tới chỗ Lý Tiểu Bình.

Giật mình, Thạch Bảo Kỳ thét lên một tiếng xê mình chạy qua cản ngay bước tiến của tên cao thủ đó.

Tên cao thủ này hốt hoảng tháo lui vì hắn tự lượng sức mình không phải là đối thủ của Thạch Bảo Kỳ.

Giữa lúc Thạch Bảo Kỳ giao đấu cùng hai tên cao thủ cầm kiếm thì đằng kia sân tràng, Tiêu Diêu Khách không để cho Phong Lâm Cư Sĩ rảnh tay có cơ hội phóng tới chỗ chàng như lúc nãy.

Hơn nữa lão nhân cũng muốn giết chết Phong Lâm Cư Sĩ cho rồi nên vận đủ mười hai thành công lực búng vào ngực kẻ địch một loạt Xuyên Tâm Đoạn Mạch chỉ.

Ngờ đâu, một biến cố lại xảy ra.

Tịnh Huyền đạo trưởng quát to:

- Ngươi bạo gan!

Lão đạo sĩ giơ song chưởng vỗ vào đỉnh thiên linh tử của Tiêu Diêu Khách. Nếu giữ nguyên tình trạng này, Phong Lâm Cư Sĩ sẽ bị Xuyên Tâm Đoạn Mạch chỉ bắn trúng tim vong mạng, đổi lại Tiêu Diêu Khách cũng chết vì ngọn chưởng bạo vũ của Tịnh Huyền đạo trưởng.

Khiến Tiêu Diêu Khách kinh hãi, mau lẹ dùng thân pháp kỳ ảo xê mình né tránh.

Nhưng cũng chậm đi một ánh chớp thời gian, ngọn chưởng của Tịnh Huyền đạo trưởng quét trúng một nửa bên ngực của Tiêu Diêu Khách. Lão nhân cảm nghe khí huyết sôi động, mở miệng phún ra một giọt máu đào.

Sát khí lẫy lừng trên gương mặt già nua của Tiêu Diêu Khách. Lão nuốt trôi cuộn máu cuối cùng vừa trào lên, rồi bạo thét:

- Lão ác đạo! Số ngươi đã tận rồi.

Liền khi đó, Tiêu Diêu Khách huy động ngọn đơn chưởng tiến ra một chiêu Huyết Tẩy Giang Hồ.

Luồng kình khí còn lại của Tịnh Huyền đạo trưởng không thể tiến tới, trái lại bề khí của lão đạo vô cùng nguy ngập.

Huyết Tẩy Giang Hồ ào ào tới Tịnh Huyền đạo trưởng như biển động Phong Lâm Cư Sĩ thoáng thấy kêu thất thanh:

- Đạo trưởng tránh cho mau!

Vừa thét, lão nhân vừa bắn mình qua quật xéo. Đạo tiềm lực mạnh bạo cản ngăng đường chiêu Huyết Tẩy Giang Hồ.

Nhưng tất cả đều đã muộn.

Bình!...

Một tiếng rống hãi hùng từ nơi cửa mồm của Tịnh Huyền đạo trưởng. Toàn thân lão đạo sĩ bị tống ra ngoài một trượng rớt ngay xuống đất. Chừng trông rõ lại thì bộ ngực của Tịnh Huyền đạo trưởng vỡ ra từng mảnh máu me lai láng.

Cà hai tai, mũi, mắt đều trào máu thâm đen, giãy giụa mấy cái rồi im hẳn đi.

Lão đạo sĩ chết liền tại trận.

Oai lực "Vô Địch chưởng" quả nhiên mạnh bạo đến quỷ thần không lường nổi.

Cái chết của Tịnh Huyền đạo trưởng khiến cho mọi người có mặt tại sân tràng thảy đều ngơ ngác lẫn sự kinh hoàng vô tả.

Luôn cả Tiêu Diêu Khách cũng phải đứng ngây người như pho tượng tại sân tràng.

Lão nhân lộ vẻ hối hận vô cùng, đột nhiên buông tiếng thở dài buồn bã. Thực ra thâm tâm của Tiêu Diêu Khách chẳng hề muốn giết chết Tịnh Huyền đạo trưởng bao giờ cả.

Nhưng lão nhân không ngờ đường chiêu Vô Địch chưởng của lão thi triển lại mạnh bạo đến thế.

Sân tràng im đi một chặp.

Bầu sát khí tỏa mờ.

Sau khi đưa cặp tinh quang chứa đựng sự hận thù nhìn Tiêu Diêu Khách một lúc thật lâu, Phong Lâm Cư Sĩ trầm giọng khác thường:

- Tiêu Diêu Khách! Hành thủ của ngươi quả nhiên vô cùng độc hiểm, cả gan sát hại người của Phong Lâm Cư, lẽ nào dung thứ cho ngươi được.

Lời vừa kịp dứt, Phong Lâm Cư Sĩ đã giơ hai cánh tay áo rộng cuốn tới hai chiêu tuyệt học trong Vô Địch chưởng.

Đó là đường chiêu Huyết Tẩy Giang Hồ và Long Phi Phụng Vũ kình lực mạnh như biển động.

Từ trước, đối với Phong Lâm Cư Sĩ, Tiêu Diêu Khách đã chất chứa trong lòng một mối hận thù cao như đỉnh núi, đã quyết chí liều một phen sống chết cùng lão nhân này, giờ lại thấy kẻ thù hạ độc thủ thì đâu có thể lui bước được.

Cho nên Tiêu Diêu Khách đã quát:

- Lão phu thề chết sống với người.

Hữu chưởng của lão nhân theo tiếng quát quật ra một chiêu Huyết Tẩy Giang Hồ mười hai thành công lực.

Trong khi tả chưởng bắn hai đạo Xuyên Tâm Đoạn Mạch chỉ như làn chớp vào chính giữa ngực Phong Lâm Cư Sĩ.

Ngón võ công "Xuyên Tâm Đoạn Mạch chỉ" tuyệt diệu trong chốn võ lâm, còn "Huyết Tẩy Giang Hồ" lại là chiêu thức độc tôn của Thạch Phá Thiên ngày trước, khi thi triển oai lực vô song.

Thạch Bảo Kỳ ngó thấy trong lòng kinh hãi, hiểu ngay tam thúc chàng quyết liều chết với Phong Lâm Cư Sĩ ở chiêu này.

Đột nhiên, chàng thét lên một tiếng bắn mình tới định giúp sức cùng Tiêu Diêu Khách.

Nhưng đã muộn mất rồi.

Một sức chấn động kinh hồn.

Hai luồng âm lực của Phong Lâm Cư Sĩ và Tiêu Diêu Khách đã chạm vào nhau dữ dội.

Ầm!... Ầm!...

Mấy tiếng nổ đất trời rung chuyển.

Cả vùng cát bụi tung bay mịt mù.

Trong vòng diện tích năm trượng đều lâm vào một tình trạng cực kỳ hỗn độn.

Chiêu thứ nhứt, hai người đều dùng chiêu thức Huyết Tẩy Giang Hồ nội lực bằng nhau nên không thấy ai hơn kém cả.

Nhưng chiêu thứ nhì, Phong Lâm Cư Sĩ sử dụng Long Phi Phụng Vũ, uy lực vô cùng kinh khiếp sức thần tốc không gì đỡ nổi, hiệu quả bất ngờ đem lại cho lão.

Chỉ nghe Tiêu Diêu Khách ré lên một tiếng thảm khốc, toàn thân bay ra ngoài bốn trượng, rớt xuống đất như cánh diều đứt dây.

Lão nhân bất tỉnh tại sân tràng. Đổi lại, Phong Lâm Cư Sĩ cũng bị hai ngọn Xuyên Tâm Đoạn Mạch chỉ bắn nhằm máu đào phun lai láng.

Phong Lâm Cư Sĩ phải đưa tay bụm lấy ngực mình, lảo đảo tháo lui cả trượng.

Thần sắc của lão nhân tái hẳn đi, thương tích khá nặng nề. Trông thấy cảnh này, máu thù sôi trào trong huyết quản của Thạch Bảo Kỳ.

Chàng rống to lên:

- Tam thúc, tiểu điệt sẽ báo thù đây.

Mồm rống, chàng vừa phóng tới trước mặt Phong Lâm Cư Sĩ đối diện cách ba trượng.

Thạch Bảo Kỳ căm hận:

- Phong Lâm lão tặc hãy nạp mạng cho mau.

Lúc ấy Phong Lâm Cư Sĩ đã đứng vững, ngó thấy Thạch Bảo Kỳ phóng tới liền quát to:

- Tiểu tử! Ngươi đâu còn cơ hội nữa.

Hành động của Phong Lâm Cư Sĩ quá mau, trong khi luồng khí của Thạch Bảo Kỳ chưa tới thì lão đã bắn người lên cao.

Đồng thời, lão quật ngay một chưởng xuống đỉnh đầu Thạch Bảo Kỳ. Chưởng lực của Phong Lâm Cư Sĩ quả nhiên hùng vĩ vô cùng, mạnh bạo như thác đổ.

Bùng!...

Song phương chạm nhau dữ dội.

Thạch Bảo Kỳ không chịu nổi luồng kình lực đó, tháo lui lại hơn trượng, các đạo khí huyết trong cơ thể đều nghe sôi trào lên.

Thế nhưng Thạch Bảo Kỳ là một trang thiếu niên anh hùng bất khuất, cớ đời nào chịu nhường bước một ai, hơn nữa Phong Lâm Cư Sĩ là kẻ thù không đội trời chung, nên dù biết võ công của mình hãy còn kém kẻ địch một bực, nhưng chàng quyết liều một trận sanh tử quyết.

Chàng rống căm hờn:

- Phong Lâm Cư Sĩ! Ngươi chỉ là một kẻ vô ơn bạc nghĩa, không xứng đáng là một nhân vật quan trọng trong chốn giang hồ. Thạch Bảo Kỳ này thề dù còn một chút tàn hơi cũng không tha mạng sống cho ngươi đâu.

Bị sỉ nhục, cặp mắt Phong Lâm Cư Sĩ đỏ rực lửa hận cừu xạ thẳng vào mặt Thạch Bảo Kỳ.

Lão nhân nặng trầm quát:

-Thạch Bảo Kỳ! Với công lực hãy còn non kém của ngươi làm sao có thể đội đá vá trời. Biết điều hãy quì xuống cho lão phu dắt về Phong Lâm gia trang trị tội, bằng nghịch lại...

Sát khí bốc mờ trên gương mặt tuấn tú Thạch Bảo Kỳ thét ngang cắt đứt câu nói của Phong Lâm Cư Sĩ:

- Lão đạo tặc đừng khoe mồm mép. Hãy cùng ta sống chết trên ngọn võ công đây.

Thét dứt, cánh hữu chưởng của Thạch Bảo Kỳ huy động một chiêu Huyết Tẩy Giang Hồ với uy lực mạnh như núi lở, đất động, nhắm ngay giữa ngực Phong Lâm Cư Sĩ ào ào tới.

Phong Lâm Cư Sĩ cười lên lạnh lẽo, cánh tay ái giũ ra một cái. Tức thì đường chiêu Huyết Tẩy Giang Hồ cuồn cuộn tới đón nghênh kình lực của Thạch Bảo Kỳ.

Ầm!...

Một tiếng nổ rung chuyển cả sân tràng, mặt đất tựa đang hồi địa chấn lắc lư không ngừng.

Trong tiếng rú thảm khốc, đã thấy thân mình Thạch Bảo Kỳ bị tống ra khỏi sân tràng bốn trượng rớt xuống đất im lìm.

*****

Trải qua không biết bao nhiêu thời khắc. Đến khi Thạch Bảo Kỳ tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao. Chàng lồm cồm bò dậy đưa mắt nhìn quanh.

Không thấy Phong Lâm Cư Sĩ và Lý Tiểu Bình ở nơi đâu cả. Luôn hai cái thi thể của Vương tổng quản và Tịnh Huyền đạo trưởng cũng bị khiêng đâu mất.

Một tiếng thở dài phía sau lưng Thạch Bảo Kỳ vừa nổi lên làm chàng giật mình ngó lại.

Chàng nhận ngay đó là Tiêu Diêu Khách.

Lão nhân đang cúi đầu sầu thảm.

Thạch Bảo Kỳ mừng quá kêu to:

- Tam thúc đây rồi!

Mồm kêu, chàng liền xê mình lại Tiêu Diêu Khách.

Lúc ấy Tiêu Diêu Khách đã ngước lên trong vẻ mặt vô cùng thiểu não. Lão nhân chép miệng đau khổ:

- Hiền điệt đã tỉnh rồi đây.

Rồi Tiêu Diêu Khách thở dào áo não lặng thinh luôn.

Trông thấy Tiêu Diêu Khách quá thê thảm, Thạch Bảo Kỳ nghe lòng chua xót vô hạn.

Chàng tự nghĩ cũng vì mình mà lão nhân mới ra nông nổi đó. Đột nhiên máu hận thù sục sôi trong các đạo huyết quản của Thạch Bảo Kỳ.

Chàng nghiến hai hàm răng kèn kẹt:

- Lão đạo tặc Phong Lâm Cư Sĩ quả thật đáng căm thù, tiểu điệt nhứt định lóc thịt uống máu lão, đồng thời sang bằng Phong Lâm gia trang này mới thỏa lòng căm hận mối nhục do lão gây ra.

- Hiền điệt chí lý, ta thù hận lão đạo tặc kia còn sâu hơn biển, cao ngút trời xanh đây.

Vừa nói, lão nhân vừa đứng dậy.

Thạch Bảo Kỳ đứng lên theo.

Chàng hỏi Tiêu Diêu Khách:

- Tam thúc! Lão Phong Lâm Cư Sĩ hiện ở đâu rồi?

Tiêu Diêu Khách đáp:

- Có thể lão đạo tặc đã đi rồi.

- Lão đi đâu?

- Chắc chắn lão trở về lôi đài Huyết Châu Chiêu Thân vì hiện nay cuộc giao đấu đã gần chấm dứt. Lúc nãy lão không kịp giết chú cháu chúng ta cũng do thời giờ đã quá cấp bách, không còn cho phép lão lưu lại thêm phút giây nào nữa, nếu không tính mạng của chúng ta sẽ khó mà tồn tại được như bây giờ.

Mấy lời của Tiêu Diêu Khách khiến cho Thạch Bảo Kỳ vô cùng kinh hãi. Chàng lại hỏi Tiêu Diêu Khách:

- Tam thúc tỉnh dậy hồi nào đây?

- Sau khi lão Phong Lâm Cư Sĩ lìa khỏi đây chẳng bao lâu.

- Vậy thì hiện giờ chú cháu chúng ta toan liệu thế nào đây?

Tiêu Diêu Khách ngẫm nghĩ rồi đáp:

- Bây giờ chú cháu chúng ta hãy đến chốn lôi đài đứng ngoài xa xem tình hình trận Huyết Châu Chiêu Thân diễn biến ra sao, rồi sẽ tùy theo cảnh ngộ mà hành động.

Ngưng lại, lão nhân nghiến răng:

- Hôm nay, thà rằng cái đầu ta rơi xuống đất chứ không thể nào để yên cho lão Phong Lâm Cư Sĩ tha hồ hành động tham lam.

Sực nhớ một điều, Thạch Bảo Kỳ thất vọng:

- Tam thúc! Chú cháu chúng ta đều mang vết thương trong mình rất nặng, làm sao có thể tới trận Huyết Châu Chiêu Thân cho kịp.

Tiêu Diêu Khách khẽ gật:

- Có thể kịp chớ chẳng không. Lúc nãy ta đã có cho hiền điệt uống ba hoàn Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan, chờ một chặp sau sẽ bình phục như thường, bởi thuốc này rất công hiệu, giang hồ có một không hai. Vậy chúng ta đi cho mau kẻo trể.

Thạch Bảo Kỳ hăm hở:

- Vâng! Chú cháu ta lên đường mau.

Hai chiếc bóng cùng phóng đi.

Tiêu Diêu Khách và Thạch Bảo Kỳ song song nhau trổ thuật khinh công lẹ tợ làn khói.

Dọc đường, Tiêu Diêu Khách cất giọng vô cùng cảm khái nói với Thạch Bảo Kỳ:

- Lúc nãy chú cháu chúng ta hành động có hơi muộn màng, không mang con Lý Tiểu Bình đi để phá vỡ cuộc lôi đài Huyết Châu Chiêu Thân của lão đạo tặc Phong Lâm Cư Sĩ, lại gây thêm một nghiệp chướng vô cùng trầm trọng, đó là quật chết Tịnh Huyền đạo trưởng, một bậc tôn sư của đại môn phái Hoa Sơn. Sự thật không phải sợ việc có thể bị báo thù ở sau này, mà chỉ vì Tịnh Huyền đạo trưởng rất được sự kính trọng của các môn phái khác, thực tình chủ tâm ta không có ý muốn giết chết lão, nhưng đường chiêu Vô Địch chưởng oai lực ngoài sức tưởng tượng, ta không kềm hãm được. Chuyện này về sau sẽ gây nhiều phiền phức khó mà xử sự cho xong.

Thạch Bảo Kỳ bốc cao hùng khí bởi trong lòng sẵn căm hận bất cứ nhân vật nào của Phong Lâm Cư Sĩ. Chàng nói lớn:

- Tam thúc chớ quá phiền não mà nhọc tâm trí chẳng ích lợi gì. Chính lão Tịnh Huyền đạo trưởng cũng đã cam chịu làm tay chân bộ hạ cho Phong Lâm Cư Sĩ thì đâu có phải là một nhân vật đường đường chánh chánh đáng cho ta nể trọng. Vậy dù ta có giết lão đi cũng là một chuyện đâu phải là quá đáng huống chi lúc nãy do lão đã tự ra tay trước với chúng ta.

- Thạch Bảo Kỳ! Cháu chưa rõ mọi việc liên hệ giang hồ của lão Tịnh Huyền đạo trưởng. Sự thật hành động của lão Chưởng môn nhân phái Hoa Sơn này xưa nay quang minh chánh đại, được tiếng khen của cả võ lâm, nay lại chủ tọa cuộc Huyết Châu Chiêu Thân này, có lẽ tại vì khó mà chối từ mối thạnh tình của Phong Lâm Cư Sĩ cho nên mới dự vào. Hôm nay mọi việc đã lỡ rồi ta chỉ e có việc phiền muộn ở sau này chứ chẳng không. Ta sợ một khi phái Hoa Sơn tìm thù đến, chẳng hiểu phải nói sao cho suông. Nhứt là trong lúc này sức mạnh của phái Hoa Sơn thật khiếp người đáng nể. Hơn nữa Tịnh Huyền đạo trưởng tên là Tam Thánh Thượng Nhân lại là một đương kim thủ, nếu phái ấy mà không lượng thứ cho thì mối thù này quả cao tợ núi. Cuộc báo thù của chúng ta, cùng thâu hồi mấy hạt Huyết Châu Hồn sẽ gặp một trở ngại hết sức lớn lao.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-44)


<