Vay nóng Tinvay

Truyện:Trí tuệ Đại Tống - Hồi 266

Trí tuệ Đại Tống
Trọn bộ 865 hồi
Hồi 266: Nhân sinh quan của Lưu Ngưng Tĩnh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-865)

Siêu sale Lazada

Đợi Vân Tranh đi rồi, Trương Phương Bình thở dài buông sách xuống, vẻ mặt vô cùng cô độc.

Hoàn cảnh lớn như thế, ông ta cũng thấy thoái chí, cái quốc gia này liệu có còn cứu được không, ông ta không nói, tránh làm ảnh hưởng tới Vân Tranh.

Vốn muốn giao Vĩnh Hưng quân cho Vân Tranh, nhưng Tào gia muốn chức vị này cho Tào Vinh, hắn là tiểu cữu tử của hoàng đế, đệ đệ của Tào hoàng hậu, Tào gia đời đời tướng môn. Năm xưa Tào Bân tự giao ra binh quyền, thái tổ hứa Tào gia đời đời bình an. Kết quả Tào Lợi thời tiên hoàng bị hãm hại, nửa đường áp giải tới Phòng Châu bị hoạn quan bức tử, khiến tiên hoàng áy náy không thôi, đích thân phái người đón người Tào gia về kinh, thế nên mới có chuyện nữ tử dung mạo bình thường như Tào thị tiến cung thành vị hoàng hậu thứ hai của quan gia.

Vân Tranh cho dù có lập bao nhiêu công cũng không thể tranh với Tào Vinh, hoàng gia phái tướng lĩnh yêu cầu đầu tiên không phải là tài hoa mà là nghe lời, mà luận về sự trung thành của Tào gia thì đã kiểm nghiệm qua cả trăm.

Có những điều Trương Phương Bình không nói với Vân Tranh, những năm qua thiên tai liên tiếp, Hà Bắc vừa có châu chấu che kín trời, ăn hết lương thực, một năm vất vả bị chúng hủy hết, thế là Đại Tống có thêm tám vạn sương quân.

Triều đình đồng ý thành lập Thiếu niên quân, đồng thời bọn họ có thể thành công giữ lại Vân Tranh ở Thục, nguyên nhân lớn nhất là vì Trương Phương Bình đã chỉ cho Lão Bao thấy, Vân Tranh có thể giúp cho hơn vạn Vũ Thắng quân không chết đói, nuôi giúp triều đình hơn ba vạn gia quyến sương quân, chứ chẳng kỳ vọng thành đội quân cường đại.

Thực ra Vân Tranh cũng đoán được điều này, lần trước nói chuyện với Bành Lễ tiên sinh là hiểu rồi, quan gia Đại Tống không có chí khí, chỉ cần yên ổn là được, làm chuyện gì cũng dở chừng, gặp chút áp lực là bỏ, có thông tuệ nhưng không có đủ kiên cường, Khánh Lịch tân chính hỏng là vì thế, muốn cải cách lại sợ phiền phức, kết quả phe bảo thủ vừa làm ầm lên một chút là vội cách chức hết đại thần tân chính, chỉ cầu yên thân.

Vân Tranh không khỏi lo cho Lam Lam, nàng không có bất kỳ chỗ dựa nào ngoài vị quan gia không đáng tin cậy kia, trong khi chưa gì đã đắc tội với cả đống quan viên, mà y cũng chẳng thể vươn tay tới được.

Trương Phương Bình vội phê duyệt trước lương thảo rồi, điều này có nghĩa là về sau sẽ không còn nữa đâu, điều này không khó đoán, vị tri phủ sắp tới nhất định không phải người "chiều chuộng" Thiếu niên quân, Vân Tranh phải dựa vào mình để nuôi mấy vạn cái miệng.

Hầu Tử và Hàm Ngưu thấy thiếu gia đi ra thì chạy tới cười hì hì chúc mưng thiếu gia thăng quan phát tài, Vân Tranh cũng cười thưởng mỗi tên một ít bạc vụn, võ chức tòng ngũ phẩm binh mã đô giám, văn chúc tòng lục phẩm khởi cư xá, với tuổi này hiếm có lắm chứ.

Nhưng đi kèm đó là phải nuôi mấy vạn cái miệng, áp lực đủ khiến người ta không thở nổi.

Một vạn sương quân, ba vạn gia quyến là khái niệm gì? Hình dung đơn giản thế này, Đậu Sa huyện nếu bỏ đi sơn dân và nhân khẩu vãng lai chỉ có ba vạn rưỡi thôi, nói cách khác Vân Tranh phải nuôi nguyên một cái huyện.

Những người này không có tài sản, không có ruộng đất, trước nay dựa vào quân lương ít ỏi sống thoi thóp, số quân lương Trương Phương Bình phê duyệt cầm cự nổi nửa năm cũng khó.

Mỏ than ở Hoàn Châu có thể tiếp nhận một ít, mã trường ở Tần Phượng lộ có thể bố trí một ít, sản nghiệp ở đập Đô Giang cũng giải quyết một ít, nhưng vẫn còn tới hai vạn phụ nữ trẻ nhỏ và người gia, lấy gì mà sống, chỉ nghĩ thôi đã đau đầu.

- Hàm Ngưu, cầm ấn của ta tới đập Đô Giang truyền lệnh cho Bành Cửu, Ngô Kiệt, Lang Thản dẫn một trăm người, đem toàn bộ người các doanh khác tới Giáp Tử doanh, chuyện này không thể chậm trễ, tên Văn Hán Thần đô giám Vũ Thắng quân lúc rời chức nhất định sẽ vơ vét một phen, mong là hắn đừng làm thái quá, nếu không gánh nặng lại dồn lên chúng ta. Vân Tranh đá đít Hàm Ngưu: - Ngươi cứ nói ta chỉ sai Hầu Tử đi báo tin, lần này cho ngươi đi đó.

Hàm Ngưu hớn hở đi rồi, nhìn thấy cái bọc trên yên ngựa, Vân Tranh thở dài lần nữa, tạm gác chuyện này qua một bên đã, đi tới đại lao, giúp Cát Thu Yên chặt đứt tiền duyên.

Bên ngoài đại lao có quân đội đồn trú, là nhân mã Vĩnh Hưng quân, một vị đô ngu hầu nhìn thấy Vân Tranh, từ xa đã cười lớn: - Vân huynh đệ tới à, thăm ai đấy?

Vân Tranh chắp tay cười: - Vương huynh ngàn dặm bắt giặc về, tiểu đệ còn chưa bày rượu chúc mừng, quyết định thế đi, xong việc tới nhà đệ, đệ muội làm thức ăn cũng tạm được, hôm nay huynh đệ ta say một chuyến.

Vương đô ngu hầu cười dài: - Cũng đang tính hôm nào để rỗng bụng tới thưởng thức món ăn ngon của Vân gia, lần này Vân huynh đệ lên tiếng trước, đừng trách ta ăn nhiều tốn kém nhé.

Vân Tranh trừng mắt: - Vân Tranh này hẹp hòi thế sao?

Vương đô ngu hầu nói vài câu khách khí, ghé tới bên Vân Tranh nói nhỏ: - Huynh đệ ngươi muốn vào đại lao, ca ca ta không dám ngăn cản, nhưng đừng đưa người ra, mất đầu đấy.

- Tiểu đệ và đám người đó kết tử thù rồi, làm sao thả chúng ra được, chỉ muốn xác nhận bọn chúng đã bị bắt cả chưa, đã bị phế hết chưa, không nên để sót kẻ nào, thảm cảnh Hoàng tướng quân quyết không thể tái diễn.

Vương đô ngu hầu thở phào: - Vậy vào đi, chỉ cần huynh đệ ngươi nói kẻ nào còn có thể tạo thành uy hiếp, ca ca sẽ phế ngay, để ngươi kê cao gối ngũ kỹ.

Nhìn Vân Tranh đi vào đại lao, Vương đô ngu hầu lộ vẻ thất vọng, sự giàu có của Giáp Tử doanh giờ đã nổi tiếng khắp Thành Đô, trước kia là một đám ăn mày, bữa no bữa đói, nay người ta rượu có thịt, còn Vĩnh Hưng quân thì vẫn cơm rau qua ngày.

Ai chẳng muốn sống sung sướng, cứ ngỡ vị tài thần này sẽ tới Vĩnh Hưng quân, ai cũng dài cổ đợi, nhưng đợi mãi, đợi mãi, té ra tới là Tào Vinh, một tên công tử đàng điếm ở Khai Phong, khỏi cần đoán cũng biết tương lai không khá khẩm gì rồi.

Vương đô ngu hầu nói thế thôi chứ chẳng dám nhận lời mời của Vân Tranh, nghe nói Tào Vinh là kẻ rất hẹp hòi, ở Đăng Châu vì việc tư mà lợi dụng quân pháp xử lý bộ hạ, khiến đại quân sinh biến, bị triệu về Khai Phong, ăn chơi nhàn nhã hai năm lại tới họa hại Vĩnh Hưng quân.

Vân Tranh đi vào nhà lao liền nghe thấy những tiếng kêu gào không ngớt bên tai, quản doanh trong lao phòng thấy Vân Tranh kéo hết ra thi lễ, Vân Tranh bây giờ đã khác hồi tới cứu Hạo Ca rồi, một tướng quân tòng ngũ phẩm có thực quyền với thừa phụng lang hư chức, khác nhau như trời với đất.

- Trông coi cho kỹ, không cần theo bản tướng. Vân Tranh phất tay một cái rồi đi thẳng vào khu tử tù, Hầu Tử theo sau vác bọc:

Có câu đại lao là mười tám tầng địa ngục, càng đi vào sâu thì khổ nạn càng lớn, Vân Tranh mắt nhìn thẳng, tránh chứng kiến thảm cảnh hai bên, tạo phản là tội liên lụy tới cửu tộc, Lưu Ngọc Thành thực hiện rất triệt để, trong này không phải chỉ có phỉ đồ Di Lặc giáo.

- Dẫn ta tới chỗ Lưu Ngưng Tĩnh.

Lao bà tử cười nịnh bợ dẫn đường cho Vân Tranh, cho rằng vị quan thiếu niên này tới kiếm của lạ, muốn vài nữ tử mặt mũi đẹp đẽ một chút ra "tra xét".

Đi tới một gian phòng cuối cùng, phòng này làm bằng đá tảng, một người không nhận ra nam nữ bị trói trên giá, miệng buộc một khúc gỗ, đầu cúi gằm.

- Thả ra. Vân Tranh nói ngắn gọn:

Lao bà tử hoàng hồn quỳ xuống: - Quan nhân, không được đâu, nữ nhân này được người ta cướp khỏi nhà lao một lần, không ít ngục tốt bị chặt đầu, nếu lại chạy, lão bà tử này cũng mất mạng.

- Yên tâm, nữ nhân này do ta bắt về, ả không chạy nổi đâu, ta có lời muốn hỏi, hỏi xong bà lại treo lên là được.

Lưu Ngưng Tĩnh tựa hồ đã chết rồi, được thả xuống vẫn không nhúc nhích, tứ chi đã bị phế, để đảm bảo không còn bất kỳ cơ hội chạy thoát nào nữa.

Hầu Tử rống lớn: - Ngẩng đầu lên cho thiếu gia nhà ta xem.

Cái thứ mang hình người trên mặt đất cựa quậy, nỗ lực lật người lại, nhìn Vân Tranh qua mái tóc lòa xòa, đôi mắt vẫn như sói.

*****

Hầu Tử lấy cành cây gạt tóc ả ra, chỉ thấy khuôn mặt cáu bẩn, không nhận ra nổi một Lưu Ngưng Tĩnh đa tình quyến rũ của ngày xưa nữa rồi, nhưng Vân Tranh biết không thể nhầm, nói chính xác thì Lưu Ngọc Thành sẽ không bắt nhầm người, đưa cái bọc tới: - Cố nhân nhà ta mang cho ngươi.

Lưu Ngưng Tĩnh thò cánh tay như móng gà ra, lóng ngóng cởi bọc, lấy cái bánh cho ngay vào mồm, gần như không cần nhai, bánh bột làm ả bị nghẹn, Vân Tranh ra hiệu Hầu Tử cho ả ít nước.

Chẳng mấy chốc chỗ bánh Cát Thu Yên chuẩn bị đã hết sạch, trong bọc đa phần là thức ăn, thậm chí có một con gà quay, một cái móng giò, hai bộ y phục sạch và ít vật dụng của nữ nhân, rất chu đáo.

- Thu Yên thành nữ nhân của ngươi rồi à? Lưu Ngưng Tĩnh không nghĩ ra trên đời còn ai khác quan tâm tới mình nữa:

- Còn chưa quá môn. Vân Tranh trả lời đúng sự thực:

- Ngươi biết kén chọn đấy, Di Lặc giáo không có nhiều nữ nhân sạch sẽ đâu, Thu Yên từ nhỏ đã sợ sấm, trời mưa to là hay chui xuống gầm giường, cô ấy không mạnh mẽ như bề ngoài, hãy bảo vệ cô ấy, nếu không làm ma ta cũng không tha cho ngươi. Lưu Ngưng Tĩnh gầm gừ đe dọa:

Trên đời này chỉ có một thứ khiến Vân Tranh thực sự quỳ gối đó là tình nghĩa, nên y không vi sự uy hiếp này mà nổi giận, xé con gà quay để bên cạnh Lưu Ngưng Tĩnh, tay ả không đủ sức làm việc này nữa: - Yên tâm, nữ nhân của ta không ai ức hiếp được.

Lưu Ngưng Tĩnh gật đầu, vừa bốc vài miếng cho vào miệng, nghe thấy tiếng khóc của trẻ con ngoài kia, bỏ xuống: - Cho bọn chúng ăn đi, ta đã là người chết rồi, ăn cũng phí.

Vân Tranh hất hàm ra hiệu cho Hầu Tử, ngồi xuống đống cỏ: - Làm gì không làm, lại đi giết người?

- Lão trời già bất công, đám người giàu thì ăn sung mặc sướng, ức hiếp hiếp người khác, người nghèo đến quan gia cũng không thèm ngó, nên ta giết, cho chúng biết người nghèo cũng không dễ chọc, cứ nhà giàu là ta giết, bất kể lớn nhỏ, chịu đủ rồi, giết cho sảng khoái. Người nghèo có lý cũng không nói được.

- Nhưng các ngươi chẳng giết nổi bao nhiêu tham quan ô lại, bách tính lại chết rất nhiều. Vân Tranh thắc mắc: - Có thể cho ta biết chuyện này không, khi Lưu Ngọc Thành công phá sào huyệt của các ngươi, có rất nhiều nữ nhân bị lăng nhục, thế là sao?

Lưu Ngưng Tĩnh cười cực kỳ khó nghe: - Làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, thế nào cũng cần người hi sinh, chỉ cần thánh giáo đoạt thiên hạ, sẽ mang phúc cho thế nhân, chịu chút ủy khuất là gì, ta không phải cũng mang thân đi truyền giáo đấy sao?

Nữ nhân này đã trúng độc Di Lặc giáo quá sâu, nói gì cũng vô ích, Vân Tranh đứng dậy: - Thu Yên gả cho ta, ta sẽ đối xử thật tốt, để nàng ấy được sống một đời bình an, cho nên ngươi yên tâm mà chết đi, không thần biến thành ma tìm ta đâu. Nói xong đứng dậy, tâm tình rất tệ.

- Cát Đại Điền chết rồi, bị mãng hòa thượng giết, mãng hòa thượng bị quan quân dùng loạn tiễn giết chết, bảo Thu Yên sống cho tốt, đừng như ta..

Vân Tranh phẩy tay biểu thị đã biết, chân không dừng lại, loại tiểu lâu la như Cát Đại Điền chẳng cần hỏi, dưới đại thế cục như vậy căn bản không thể thoát, nếu đã chết trong tay chính người bọn chúng, coi như cũng bỏ được một tâm sự, nếu không Vân Tranh không biết phải an bài hắn ra sao.

Khuôn mặt u ám ra tới ngoài thấy lao bà tử liền thành hiền hòa dễ gần, nở nụ cười khoe lúm đồng tiền, lấy ra ít tiền đồng đặt vào tay bà ta: - Kiểm tra rồi, nữ nhân đó đã bị phế hết tay chân, không cần treo lên nữa, dù sao cũng chẳng sống nổi mấy ngày, coi như tích đức hành thiện đi.

Lao bà tử luôn miệng vâng dạ, còn có làm theo yêu cầu của Vân Tranh không thì không rõ, Vân Tranh cũng không ép.

Cát Thu Yên đang đi đi lại lại ở trước cổng, vừa thấy Vân Tranh liền chạy tới, chớp chớp mắt chờ đợi.

- Gặp được Lưu Ngưng Tĩnh rồi, rất thảm, nhưng tinh thần tốt lắm, vẫn coi mình đang hi sinh cho thánh giáo nên không sợ chết, ta đã bảo lao bà tử chiếu cố. Ca ca cô đã chết, bị một người là mãng hòa thượng giết, mãng hòa thượng thì đã bị quan quân giết. Vân Tranh kéo bàn tay đang bịt miệng của Cát Thu Yên ra, an ủỉ: - Khóc đi, giờ đây là nhà cô rồi, không cần nhẫn nhịn, ta sẽ bảo Lão Liêu khắc cái bài vị, mua ít hương nến, là buổi lễ tế nhỏ, cuộc sống còn dài, giữ gìn sức khỏe.

Lưu Ngưng Tĩnh không nói tung tích của tẩu tử và cháu nàng, tức là họ gặp bất trắc rồi, nghĩ tới trên đời chỉ còn lại một mình, rốt cuộc không kìm nén được thương tâm, Cát Thu Yên nhào vào lòng Vân Tranh khóc rống lên.

...

Ba ngày, chỉ ba ngày ngắn ngủi, lệnh đại hình của triều đình đã xuống, bọn họ rút kinh nghiệm nhiều lần bị đồng đảng giải cứu khâm phạm, quyết định xử trảm ở đương địa. Người chấp hành là Trương Phương Bình, đây là việc cuối cùng của ông ta ở Thành Đô.

Giáp Tử doanh là đội quân có sức chiến đấu nhất, được phái tới giám hình, Trương Phương Bình chỉ đích danh Vân Tranh cầm quân, không được phép lơ là.

Thực ra thì người có thể cầm quân ở Giáp Tử doanh cũng chỉ còn Vân Tranh, đám Chu Đồng và Lương Tiếp đưa Ngỗi Minh tới Đậu Sa huyện đồng thời xử lý chuyện Lại Bát, Ngô Kiệt và Bành Cửu thì đang tổ chức một cuộc đại di cư, thực sự không có nhân thủ nữa. Vân Tranh không muốn đi cũng chỉ đành mặc giáp lên trận, vị trí trung tâm pháp trường do Giáp Tử doanh thủ vệ chứ không phải Vĩnh Hưng quân, hôm qua sau khi Tào Vinh tới nhậm chức, Trương Phương Bình gặp mặt xong chỉ thở dài, không muốn nói nửa câu.

Tiếu Lâm theo sau Vân Tranh, ông ta nay là thiên tướng của Vũ Thắng quân, cũng là giám quân sứ do hoàng đế tự bổ nhiệm, quan hệ giữa giám quân và tướng cầm quân luôn cơm chẳng lành canh chẳng ngọt, vì bọn họ đại biểu cho lập trường khác nhau, lại thêm Hoa Nương ở giữa, Vân Tranh và Tiếu Lâm trở nên khách khí tới gượng gạo, nhưng về công mà nói, Tiếu Lâm làm giám quân vẫn là tin có lợi cho Vân Tranh.

Thành Đô vào tháng chín trời âm u suốt ngày, mưa không lớn, nhưng không biết ngừng là gì, mây đen bao phủ bầu trời Thành Đô, đem tới cái lạnh se se cuối thu, Vân Tranh ngẩng đầu nhìn trời, đúng là thời tiết thích hợp để làm hai việc, giết người và ly biệt.

Đại Tống xử tử nữ tù cực kỳ vô xỉ, không cho bọn họ mặc quần áo, cho nên Lưu Ngưng Tĩnh cũng phải trần truồng, thỏa mãn tâm tư dơ dáy nhất của con người.

Ngay từ sáng sớm, bất chấp mưa gió, bách tính Thành Đô đã tụ tập kín hai bên đường, người chỉ chỏ, người chửi bới, hoặc ném đá vào hàng từ tủ giải đi trên đường, tới khi Lưu Ngưng Tĩnh không một mảnh vải che thân bị buộc trên giá do xe trâu kéo, nhiệt tình của bách tính Thành Đô lên tới đỉnh điểm.

Lưu Ngưng Tĩnh cắn chặt răng hiên ngang ngẩng đầu lên, nhưng hai chân lại cố gắng khép lại che đi chỗ xấu hổ, đầu không ngẩng lên cũng không được, bởi vì quay đi đâu cũng có một đống ánh mắt không hề tốt lành chỉ chỏ bàn tán, thi thoảng lại vang lên những tràng cười tởm lợm.

Con người mặc y phục là để tách biệt với dã thú, nay triều đình Đại Tống dùng danh nghĩa chính nghĩa, tước đoạt tôn nghiêm cuối cùng của một nữ tử không còn khả năng kháng cự.

Vân Tranh cho rằng, Lưu Ngưng Tĩnh chết chưa hết tội, băm thây, xé xác đều đáng đời, nhưng y không đồng ý xỉ nhục một con người như thế.

Trước khi giải phạm nhân ra pháp trường Vân Tranh đã phản đối chuyện này, Trương Phương Bình làm như không nghe thấy, sau khi kiểm tra thân phận xong, lột sạch y phục của Lưu Ngưng Tĩnh, trói lên xe tù mới nói với Vân Tranh: - Sau này ngươi bắt được nữ phỉ tội ác cùng cực, bất kể có thích hay không đều phải làm như lão phu, ngươi hãy chú ý lập trường của mình, với sĩ đại phu, đám người này không chỉ tạo phản, mà cón khinh thường lễ pháp, mà lễ pháp là vốn lập thân của sĩ đại phu, không cho phép nhân từ.

Vân Tranh không bình luận thêm, y chỉ một bãi nước bọt, kẻ nào mới đang dẫm đạp lên lễ pháp?


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-865)


<