Vay nóng Tinvay

Truyện:Truyền thuyết giếng Thanh Ti - Hồi 07

Truyền thuyết giếng Thanh Ti
Trọn bộ 15 hồi
Hồi 07: Lược Mấn (Vuốt Tóc) - Hạ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-15)

Siêu sale Lazada

Định thần nhìn lại, hắn chỉ thấy người trong kiệu đầu đội phượng quan (mũ cô dâu) thân mặc lụa hồng tối đa chỉ mười lăm mười sáu, tuy cúi mặt xuống nhưng làn da trắng mịn tựa mỡ đông, mắt sáng mày tươi, dung mạo có thể thấy rõ là người quen. Trương Hiểu Kí càng thêm kinh hãi, thì thầm: "Trời ơi, ngươi là... Song Hoàn."

Mọi người nhìn thấy nhan sắc diễm lệ của cô dâu trong kiệu thảy đều kinh ngạc, vừa nghe Trương Hiểu Kí nói "nàng không phải Bán Nhi" làm họ càng thêm kỳ quái. Đang ngạc nhiên kinh dị, thình lình lại thấy xuất hiện một lão già mặc áo bào xanh đội mũ tre hạ thân xuống giữa sân, ha hả cười lớn: "Nàng ta đương nhiên không phải Bán Nhi, khẳng định so với Bán Nhi còn xinh đẹp hơn gấp bội. Trương Hiểu Kí, lão đầu ta hôm nay vì ngươi mà đến. Hôm nay ta làm chủ hôn, đem cháu gái ta ước gả cho ngươi, ngươi có chịu không?"

Lão già này chính là người lúc trước đã giải đáp nghi vấn cho đám đông trước cửa lớn, mọi người không nghĩ lại nảy sinh ra cục diện rối loạn, trong lòng thảy đều hết sức kinh dị. Ai cũng muốn xem việc này rốt cuộc sẽ kết thúc ra sao!

Chỉ nghe Trần Du Tử đứng lên gọi: "Cổ huynh..."

Lão già kia cười nói: "Hắc hắc, lão đạo sỹ, ngươi không nên rườm rà, hôm nay là ngày đồ đệ của ngươi thành thân cùng cháu gái ta. Ha ha, sau này chúng ta đã chính thức trở thành thân gia, chỉ là lão đầu ta lại phải chiếm tiện nghi của ngươi, tạm cao hơn ngươi một vai vậy."

Lão già này nguyên tên là Cổ Bất Hóa, hiệu xưng Thương Giang Điếu Tẩu, giao hảo rất tốt với Trần Du Tử và phái Chung Nam. Lão ngẫu nhiên thám thính được kế hoạch của Toàn Bảng Đức muốn mượn hôn lễ này để lăng nhục phái Chung Nam, vốn là bạn tốt của Trần Du Tử, sao lão có thể buông tay không quản. Cũng do đầu óc lão ta rất quái dị, cứ tưởng tiểu tử họ Trương của phái Chung Nam chẳng qua vì lòng xuân khao khát nên mới quấn quít với yêu nữ Ma giáo. Lão suy nghĩ đơn giản, cứ muốn theo phép Đại Vũ trị thủy khơi dòng dẫn lối hơn là trấn áp be bờ, cháu gái lão vừa thông minh vừa xinh đẹp, sao không dùng kế thay mận đổi đào để hóa giải sự việc rắc rối ngổn ngang này. Nào ngờ cháu gái mình vừa nghe xong liền một mực cự tuyệt, nói rằng: "Con chưa từng thấy qua người đó!" Cổ Bất Hóa cũng chưa gặp Trương Hiểu Kí bao giờ, nhưng nghĩ là đệ tử Chung Nam chắc cũng chẳng đến nỗi nào, liền quát lên: "Ông nội ngươi đây trước kia cũng chưa từng gặp bà nội ngươi, mà theo lệnh của ông cố ngươi lấy vợ, sinh ra cha ngươi, hôn sự của cha ngươi cũng do ta quyết định. Nếu ai cũng bướng bỉnh không nghe lời như ngươi thì ngay cả cha ngươi còn chẳng được sinh ra đời chứ đừng nói gì nhà ngươi? Lần này ta vì nghĩa khí giang hồ, cái gì cũng có thể rũ bỏ hết."

Lão không ngờ Song Hoàn hôm đó khóc khóc mếu mếu bỏ chạy làm lão phải tìm kiếm khắp nơi, vậy mà hôm nay nàng ta mừng mừng thẹn thẹn trở về, một tiếng cũng không nói, còn chấp nhận đóng giả Lô Bán Nhi, tự mình đi chặn kiệu hoa. Nàng ta còn chịu làm theo kế sách thay mận đổi đào của lão. Lão già trong lòng rất đỗi vui mừng, chỉ muốn xem kết quả sau khi Trương Hiểu Kí vén rèm kiệu ra sao. Trương Hiểu Kí than thở xong liền nhìn lại Song Hoàn, chẳng lẽ.. chẳng lẽ người hôm qua nàng nói ông nội ép gả chính là mình sao? Hèn chi khi nàng nghe tên mình liền bỏ chạy mất như gặp phải ma quỷ.

Cổ Bất Hóa cười hi hi đối mặt Toàn Bảng Đức, lên giọng: "Thế nào, ta gả cháu gái ta cho sư điệt ngươi, ngươi không vui hả? Hi hi, ngươi thân là sư thúc chuẩn bị tốt lắm, tiểu lão ta càng nhàn rỗi chẳng cần phải làm gì cả, hôn lễ này có người lo liệu đầy đủ hết rồi." Nói đoạn lão đưa tay tóm lấy Trương Hiểu Kí kéo hắn đến giữa sảnh, lại quát lớn ra lệnh cho hỉ nương: "Mau đỡ tân nương bước ra."

Hỉ nương vội lùi lại, lấy chiếc khăn lễ trùm lên đầu Cổ Song Hoàn, dìu nàng ta bước vào sảnh. Cổ lão nhi tự biên tự diễn hô lên: "Hành lễ!"

Mọi người chẳng ngờ còn có biến đổi như thế, có kẻ cười bảo: "Cổ lão nhi này thật quá cổ quái, nhưng phương pháp cũng rất hay, chẳng những vãn hồi thể diện của phái Chung Nam mà cứu được một thiếu niên tài tuấn mới là điều đáng nói."

Trương Hiểu Kí vội kêu lên: "Sư phụ", ý muốn cầu giúp đỡ.

Trần Du Tử than rằng: "Cổ lão gia đã có ý tốt, Hiểu Kí, ngươi đừng nên quật cường nữa." Cổ Bất Hóa một lòng muốn làm "việc nghĩa", nào để tâm đến ý tứ của Trương Hiểu Kí, hô lên: "Nhất bái thiên địa!", nắm lấy vai Trương Hiểu Kí mạnh mẽ ép hắn cúi xuống vái lạy. Trương Hiểu Kí cố sức chống đỡ, muốn ngoảnh về phía Cổ Song Hoàn đang trùm khăn cưới mà hỏi: "Song Hoàn, ngươi để cho ông nội ngươi tự tung tự tác à?", tuy nhiên chỉ thấy Cổ Song Hoàn chẳng nói năng gì, nàng dù khăm trùm kín từ đầu đến mặt không biết vui buồn thế nào, nhưng dáng vẻ biểu lộ chẳng hề có ý chán ghét uất giận. Trương Hiểu Kí không dám nghĩ nhiều, sự việc nay đã loạn càng loạn, đã rối thêm rối, hắn không thể để cho mọi chuyện cứ thế tiếp tục nữa. Hắn bất thần tránh sang một bên, giận dữ quát lớn: "Thôi ngay đi!", tay trái vừa xuất chiêu Tiểu Chiết Mai, thân người đã thoát ra khỏi sự kìm giữ của Cổ Bất Hóa.

Cổ Bất Hóa có thể xem là đệ nhất cao thủ trong đám giang hồ tiền bối, không khỏi kinh ngạc, tiếp đó mới "hắc hắc" cười nói: "Tiểu tử quả có chút đạo hạnh, lão nhân gia ta vui mừng thay. Nhưng nói thật, về chuyện động thủ thì ngươi vẫn còn non lắm! Ngươi đừng nghĩ lão đầu nhi ta dễ chơi giống như hai tên tiểu tử Cảnh - Ngô kia, hôm nay dù ngươi muốn hay không muốn cũng phải trở thành cháu rể của lão đầu ta."

Vừa nói lão vừa hướng về Trương Hiểu Kí chộp tới. Trương Hiểu Kí nhất thời chẳng biết đối xử làm sao với lão nhân "nhiệt tâm" thái quá này, chỉ biết tránh né. Hai người một chụp một lách, "ông vợ cháu rể" cuối cùng đã động thủ động cước ngay trong sảnh. Cổ Bất Hóa quả là cao thủ, vừa ra tay thì khắp nơi ngập tràn bóng trảo khô gầy của lão, công phu Quỷ Ảnh Bách Trảo này chính thực khiến người trong giang hồ nghe tên là biến sắc. Trương Hiểu Kí chỉ một mực nhượng bộ, hai bàn tay trần không hề chống trả. Hắn mà cứ tiếp tục như thế, chỉ sợ chắc chắn sẽ thua Cổ lão đầu. Với mấy kẻ lòng dạ hiểm ác như Ngô Hạ hay Cảnh Ngọc Quang, hắn dễ dàng ra tay, nhưng với lão nhân gia một lòng "trợ giúp" này, tâm trạng hắn cảm thấy rất khó xử, chẳng biết phải đối phó như thế nào.

Tuy nhiên Cổ Bất Hóa không nề nương tay, sau mười chiêu, Trương Hiểu Kí mồ hôi đầy mặt, tóc tai bê bết. Hắn than dài một tiếng: "Bán Nhi, nếu nàng không mau đến, ta thực sự khó lo liệu rồi."

Lời hắn vừa dứt, chợt nghe truyền tới một giọng than thở khe khẽ, thanh âm ấy thật mềm mại êm đềm, xuyên qua tiếng gió quyền ánh trảo của Cổ Bất Hóa mà đến, mang theo một ý vị bi thương riêng biệt. Trương Hiểu Kí nhảy lùi về sau, vui mừng gọi: "Bán Nhi."

Một bóng người từ trên xà nhà nhẹ nhàng đáp xuống, chính là một nữ tử yểu điệu hạ thân trước mặt Trương Hiểu Kí. Vẻ mặt Trương Hiểu Kí tràn đầy vui sướng, nắm lấy tay nàng ta, cất giọng nghẹn ngào: "Nàng... đến rồi."

Nữ tử kia vuốt vuốt mấy sợi tóc mai của Trương Hiểu Kí, cười nói: "Khấu Nhi, vẫn cứ cái tính hay quấy phá, chẳng phải đã hứa sẽ không đánh nhau nữa hay sao? Nhìn này, đầu tóc bay loạn cả."

Nàng ta gọi Trương Hiểu Kí là "Khấu nhi", đấy chính là danh xưng mà hắn tự đặt cho mình, hắn từng nói: "Nàng là Bán Nhi, ta sẽ là Khấu Nhi, chúng ta 'khấu khấu bán bán' (giằng giằng buộc buộc) vĩnh viễn không rời." Cả hai vốn đều là người trẻ tuổi si tình, gọi đi gọi lại mãi thành luôn tên thật.

Người trong sảnh ngoài sân đều cùng hô lên, cuối cùng cũng thấy Lô Bán Nhi xuất hiện, nhưng chẳng hiểu sao tâm lý mọi người lại như nghẹt thở. Họ đều là kẻ sống theo khuôn phép lễ nghi, nhất cử nhất động bên ngoài đều tuân theo quy củ, vậy mà hôm nay cử chỉ của hai thanh niên này rõ ràng đã phá vỡ nền nếp hành vi của nam nữ bình thường. Mặc dù ở đây phần lớn từng trải qua cảnh cười đùa lãng mạn, yêu đương trai gái, nhưng chỉ ở trong chốn riêng tư thì cũng là thuận theo quy củ. Còn như chuyện Lô Bán Nhi vuốt tóc Trương Hiểu Kí ngay tại đây, dù chỉ đơn thuần xuất phát từ tình yêu vẫn khiến người ta cảm thấy vượt ngoài khuôn thước. Kẻ nghiêm cẩn không khỏi khó chịu. Người biết tự vấn liền so sánh với bản thân liền sinh ra cảm giác ghen ghét, từ ghen ghét lại càng tức tối ngấm ngầm. Còn cả loại nguời không thấy lỗi mình mà cứ chăm chăm bắt lỗi người khác thì lập tức mở miệng chửi rủa: "Đúng là đồ yêu nữ!"


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-15)


<