Vay nóng Tinvay

Truyện:Tu La thất tuyệt - Hồi 06

Tu La thất tuyệt
Trọn bộ 40 hồi
Hồi 06: Khai Đàn Lập Phái - Danh Động Giang Hồ
4.00
(một lượt)


Hồi (1-40)

Siêu sale Lazada

Lữ Nhẫn sơn cao hai ngàn tám trăm thước, rừng rậm ngút ngàn, thế núi hiểm trở, đường mòn chi chít, đỉnh núi quanh năm chìm trong mây mù u ám.

Cách Lữ Nhẫn sơn chừng trăm dặm có một tiểu trấn gọi là Điền Gia Phụ nằm lọt trong rừng rậm bao quanh.

Tiểu trấn chỉ có chừng trăm hộ dân, lưa thưa một vài khách điếm, dân trong chấn chủ yếu sống nhờ vào săn bắn.

Hôm ấy Bộc Dương Duy và Ngũ Bách Tu ghé ngựa vào Điền Gia Phụ nghỉ lại, chờ sáng mai mới tiếp tục hành trình.

Tới trưa đã thấy Lữ Nhẫn sơn sừng sững trước mặt.

Đến một khu rừng, chợt nghe bên đường truyền ra tiếng binh khí chạm nhau chan chát và tiếng người la hét. Không nói cũng biết là đang diễn ra một cuộc chiến.

Hai người dừng ngựa vào xem thì chợt vang lên tiếng rú thảm, sau đó từ trong rừng có hai nhân ảnh lao ra.

Hai người này mình vận hắc y, thắt lưng bằng da hải báo, đầu trần chân đất, mặt mũ hung ác, chừng ba mươi tuổi.

Mỗi tên trên bàn tay trái đều đeo một chiếc nhẫn bạc ở ngón trỏ, giống như là ký hiệu.

Cả hai tên đều đeo chuỗi tràng hạt bằng sắt đúc hình khô lâu to bằng nắm tay, nhe răng trắng nhởn trông rất gớm ghiếc.

Một tên mặt rỗ mang đại đao, tên kia vóc người cao lớn dùng binh khí giống như ngọn mâu nhưng chỉ dài năm thước, đầu nhọn và có nhiều vòng xoắn, phát ra màu xanh lam, ắt là đầu được tẩm độc.

Hai tên hắc y hán tử vừa lao ra đường, thấy Bộc Dương Duy và Ngũ Bách Tu thì sững ra một lát rồi đi lại gần.

Ngũ Bách Tu hỏi:

- Trong rừng xảy ra chuyện gì thế?

Tên cao lớn dùng mâu đáp gọn hai tiếng:

- Giết người!

Ngũ Bách Tu lại hỏi:

- Giết ai? Còn các ngươi là ai?

Tên mặt rỗ đáp:

- Là ai ngươi không cần biết. Chỉ nên biết là hắn đã tới số là được.

Tên cao lớn tiếp lời:

- Cả các ngươi cũng thế.

Ngũ Bách Tu cười nói:

- Cái gì? Chúng ta cũng tới số rồi ư?

Tên cao lớn khẳng định:

- Không sai?

- Vì sao?

Tên cao lớn cười hắc hắc nói:

- Hắc Sa đảo chúng ta xưa nay giết người không cho phép người khác chứng kiến, nếu có ai ở hiện trường tất phải chết.

Tên mặt rỗ tiếp lời:

- Nay niệm tình các ngươi không biết cấm kỵ của chúng ta vi phạm lần đầu, chúng ta dành cho một đặc ân là được chết toàn thây.

Hai tên hắc y hán tử nói đến chuyện giết người một cách hết sức tự nhiên, vẻ mặt đầy đắc ý, làm như lời của chúng là sự phán quyết của tử thần vậy!

Thấy đối phương không phản ứng gì, tên cao lớn quát lên:

- Các ngươi còn chưa chịu tự tuyệt đi, còn chờ chúng ta động thủ nữa hay sao?

Giọng hắn vang rền như sấm.

Bộc Dương Duy không biết Hắc Sa đảo ở đâu, người ở đó là những nhân vật nào. Tuy nhiên nghe khẩu khí của bọn này cũng đủ đoán ra bọn chúng tất cũng không phải là hạng tốt lành gì.

Mặc dù vậy, chàng không tỏ thái độ, chỉ ngẩng mặt nhìn trời với vẻ thản nhiên, có ý coi thường.

Còn Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu vốn đã nhiều năm từng trải giang hồ, vừa nghe đối phương xưng mình là người Hắc Sa đảo, mặt lão liền biến sắc!

Nguyên Hắc Sa đảo là một hòn đảo bằng đá và cát trơ trụi nằm giữa Đông Hải.

Trên đảo không có bất cứ cây cỏ gì.

Thỉnh thoảng ngư dân đánh cá ghé thuyền vào đây tạm dừng chân nghỉ ngơi hoặc tránh cuồng phong bão tố.

Mười năm trước, bọn hắc y quái nhân đầu trần chân đất tới đây.

Chúng vừa mới tới chẳng cần biết trắng đen đem giết tất cả những ngư dân ghé vào nghỉ ngơi trên đảo, bá chiếm hòn đảo này, sửa sang lại và kiến dựng một ngôi lầu lớn hai tầng bằng đá rất nguy nga, trong lầu bố trí rất nhiều cơ quan cạm bẫy và mật thất, thông đạo.

Từ đó những ngư dân bất hạnh ghé vào đây đều bị giết, cướp sạch tài sản.

Tin tức đó truyền vào đất liền, có một số nhân vật võ lâm kéo tới đây để giúp dân trừ hại nhưng khi bước chân lên đảo một phần đối phương đều có võ công cao cường, phần khác nhờ tai mắt bố trí khắp nơi mà không một nhân vật nào sống sót thoát được khỏi đảo.

Từ đó đảo này có tên là Hắc Sa đảo, còn ngôi lầu được gọi là Âm Dương mê cung.

Không ai biết bọn hắc y nhân đầu trần chân đất đó từ đâu tới, trước đây chúng thuộc môn phái nào, chỉ biết chúng rất độc ác tàn bạo, võ công cao cường và rất kỳ dị.

Bất cứ ai đã kết cừu kết oán với bọn này, bất luận võ công cao cường đến đâu và ở chỗ nào cách xa mấy, chúng cũng tìm mọi cách sát hại cho bằng được.

Không ít lần bọn hắc y nhân đầu trần chân đất đột nhập Trung thổ. Vì chúng tàn bạo như thế nên cao thủ các phái được báo đều tập trung vây sát, nhưng hành động của chúng rất ẩn mật, thân pháp mau lẹ nên không ai làm được gì chúng.

Lúc này hai tên hắc y đại hán thấy Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu mặt tái đi như vậy thì đắc ý cười lên hô hố, chẳng khác gì con thú được chứng kiến sự khiếp hãi của con mồi.

Bộc Dương Duy thấy vậy hừ một tiếng.

Ngũ Bách Tu sực tỉnh, nhận ra mình vừa thất cảm, trong lòng thầm rủa mình hèn quá, quát lên:

- Bọn ác tặc của Hắc Sa đảo dám tới đây hoành hành, còn cuồng ngạo như thế, thật không biết trời cao đất dày là gì! Chính bọn lão phu đành tìm các ngươi xử tội đây!

Trong thời gian qua, chỉ cần nghe mấy tiếng Hắc Sa đảo là mọi người đều kinh hồn lạc phách, ai dám phản kháng nửa lời, nay gặp Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu tỏ ra rắn rỏi như thế, cả hai không ngạc nhiên sững ra chốc lát.

Tên cao lớn thét to một tiếng, xông tới như tia chớp đưa ngọn mâu đâm thẳng sang yết hầu Ngũ Bách Tu.

Chiêu thức của hắn vô cùng thần tốc, ngay mâu đầu tiên đã muốn lấy mạng đối phương ngay.

Lão hầu cười hắc hắc nói:

- Đánh rất hay!

Dứt lời lách mình sang tả, trong tay đã cầm độc tẩu dài chừng hai thước bằng đồng sáng lấp lánh phát một chiêu Song Yến Tề Minh đánh chếch ra.

Choang một tiếng, ngọn mâu của tên hắc y hán tử cao lớn bị đánh bật lại, người hắn cũng bị bức lùi hai bước.

Từ trong rừng lại vang lên tiếng la xung sát.

Bộc Dương Duy thì thầm:

- Trong rừng vẫn đang động thủ, chắc bọn người tàn bạo của Hắc Sa đảo vẫn tiếp tục tàn sát địch nhân. Ngũ lão ca vẫn đủ sức đánh thắng hai tên này, cho dù không thắng được thì với thân pháp ảo diệu của y cũng không đáng lo. Mình cứ vào xem trong rừng xảy ra chuyện gì rồi sẽ quyết định sau.

Dứt lời rời lưng ngựa phi thân lao tới chỗ vừa rồi đã xảy ra động thủ.

Đi chừng hai mươi trượng, trước mặt chợt hiện ra cảnh hết sức thê lương.

Trên đám cỏ giữa khoảng đất trống có hai xác chết nằm trong vũng máu, bị đao chém từ ngực xuống tới bụng, lục phủ ngũ tạng phanh hết ra ngoài, tứ chi đều bị chặt đứt, đầu bị đánh vỡ nát không sao nhận dạng được nữa, óc não bắn toán loạn xung quanh pha lẫn máu và xương thịt vụn, trông rất hùng rợn!

Cách đó chừng ba trượng có năm tên hắc y nhân đầu trần chân đất, ngón trỏ tay trái đeo nhẫn hạc, bộ dạng và trang bị giống hệt hai tên đang động thủ với Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu đang vây đánh một người.

Người bị vây công là một trung niên bán tử thân thể cao lớn, xem ra có sức lực phi thường, nhưng đánh lâu đã bị thương nhiều chỗ khắp người đầy máu, một tay đã bị chém đứt, tay kia vẫn cầm một chiếc vòng vàng trong đôi Nhật Nguyệt Kim Luân liều mạng đấu với bọn hắc y nhân đầu trần chân đất.

Trung niên hán tử tỏ ra sắp kiệt lực, mặt ướt đẫm mồ hôi và máu, chiêu thức đánh ra rời rạc xem chừng bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Bọn người của Hắc Sa đảo hình như chưa muốn hạ sát đối phương để tận hưởng khoái cảm con mồi kiệt sức tự gục xuống trước khi bị chặt tay chân mổ bụng.

Bộc Dương Duy không nén nổi thét to một tiếng nhảy vút cao lên năm trượng vung song chưởng nhằm vào bọn ác đồ Hắc Sa đảo.

Năm tên hắc y nhân nghe tiếng quát ngẩng lên xem, thấy người xuất hiện chỉ là một bạch y thiếu niên mới hăm mốt hăm hai tuổi thì tỏ ý rất coi thường.

Một tên chừng ngoài bốn mươi tuổi, có bộ râu quai nón, cũng đeo một chuỗi khô lâu đúc bằng đồng, tách khỏi bọn lao tới đón đầu Bộc Dương Duy vung chưởng lên nghênh chiến.

- Bình!

Tên hán tử râu quai nón bị Xích Sát chưởng đánh bật ngược lại ba bốn trượng, không đứng vững ngã nhào xuống. Bộc Dương Duy lại tiếp tục phát chưởng làm bọn kia ngã giúi giụi rồi đáp xuống cạnh trung niên hán tử, đỡ y ngồi xuống lấy ra một viên Ngọc Phác hoàn nói:

- Các hạ xin hãy uống viên linh dược này vào rồi vận công điều tức đi!

Nói xong bước lại gần bọn người của Hắc Sa đảo quát:

- Truy tận sát tuyệt như thế, đó là tác phong của Hắc Sa đảo các ngươi phải không?

Tên hán tử râu quai nón bị đánh ngã danh xưng Lệ Quỷ Nghiêm Mãnh là Hình đường chủ trong Hắc Sa đảo, thân phận rất cao, võ công cũng thuộc hàng nhất lưu trên đảo. Tên này tính tình cuồng ngạo, xưa nay chưa từng bại dưới tay đối phương, đã có hàng trăm cao thủ táng mạng dưới chưởng hắn. Vừa rồi thấy Bộc Dương Duy đánh tới, hắn dùng tám thành công lực lên thiết chưởng nghênh chiến, thế mà vẫn bị đánh bật lui ba bốn trượng ngã xuống, trong lòng vừa thẹn vừa tức.

Trước mặt bốn tên thủ hạ, hắn làm sao chịu được nỗi nhục đó?

Lệ Quỷ Nghiêm Mãnh nổi giận chồm lên, rút chuôi khô lâu bằng đồng quát lên một tiếng vung tay phất ra!

Lập tức năm chiếc khô lâu tách khỏi chuỗi nhằm năm chỗ yếu huyệt trên người Bộc Dương Duy bay tới.

Bốn tên còn lại cũng phát loại ám khí quái gở này phối hợp với Đường chủ công địch.

Vị trung niên hán tử đang vận công chữa thương nghe quát liền mở mắt ra nhìn thấy bọn người của Hắc Sa đảo hùng hổ như thế, trong lòng thầm lo cho ân nhân.

Mấy chục chiếc khô lâu xé gió rít lên bay vun vút như tên đều nhằm cả vào người Bộc Dương Duy, có mấy chiếc nhằm vào người trung niên hán tử đang ngồi trị thương.

Bộc Dương Duy phất tay áo chấn lùi ám khí rồi lướt tới cạnh trung niên hán tử đang ngồi chữa vết thương để bảo vệ.

Chợt lại nghe tiếng gió rít lên, Bộc Dương Duy kinh hãi ngẩng nhìn, trong lòng bỗng sững sốt!

Nguyên mấy chục chiếc khô lâu vừa bị chàng đánh bay đi bỗng quay trở lại, tốc độ lại còn nhanh hơn trước!

Lại có hai chiếc phát ra tiếng kêu lanh lảnh như chuông bay tới trung niên hán tử bị chém cụt tay đang chữa thương.

Bộc Dương Duy sợ người này không đối phó nổi liền rút Tu La kiếm ra lao tới nhằm hai chiếc khô lâu chém xuống.

- Choang! choang!

Hai chiếc khô lâu bị chém đứt thành hai mảnh rơi xuống.

Bộc Dương Duy vung kiếm chém đứt thêm mấy chiếc khô lâu rồi lao tới địch nhân.

Bọn người của Hắc Sa đảo còn chưa kịp định thần thì đã thấy kiếm quang lóe lên trước mặt, không sao tránh khỏi kiếm pháp thần kì, miệng rú lên thê thảm, kẻ bị đâm thủng ngực, tên bị chém bay đầu, theo nhau ngã xuống bình bịch.

Bộc Dương Duy không cần nhìn lại nạn nhân của mình, lao tời Lệ Quỷ Nghiêm Mãnh, Tu La kiếm phát chiêu Trường Hận Miên Miên, chiêu đầu tiên trong Tu La Thất Tuyệt!

Tên Đường chủ biết lợi hại, lấy ra một chiếc Tử Sa Đoạn Trường câu cố dốc toàn công lực đánh ra tiếp chiêu.

Chỉ nghe xoảng một tiếng, ngọn câu của Lệ Quỷ Nghiêm Mãnh bị chặt đứt đôi.

Tên Đường chủ còn bị kiếm đâm trúng vai, hốt hoảng bổ rạp xuống đất thi triển tuyệt chiêu Lại Lư Đả Côn lăn đi mấy vòng nhảy ra khỏi vòng kiếm ảnh rồi bật nhanh dậy lao đi ba bốn trượng mới quay lại.

Bộc Dương Duy không truy sát.

Lệ Quỷ Nghiêm Mãnh tự bế mạch cầm máu, lấy một viên dược hoàn uống vào rồi nhìn Bộc Dương Duy nói:

- Kiếm pháp của ngươi quả là siêu phàm, Nghiêm mỗ hôm nay mới được mở rộng tầm mắt. Các hạ có thể cho biết danh tính để lần sau Nghiêm mỗ còn biết để đòi lại món nợ này không?

Bộc Dương Duy đã thi xuất chiêu đầu trong Tu La Thất Tuyệt mà vẫn không giết được đối phương, nghĩ thầm:

- Xem ra tên này thân chủ không phải tầm thường. Hắn chưa phải nguời có thâm cừu đại hận gì với mình, hãy tạm tha cho hắn lần này. Sau này điều tra biết Hắc Sa đảo đáng giết thì sẽ tìm đến hỏi tội cũng không muộn!

Thực tế Lệ Quỷ Nghiêm Mãnh là người rất có danh tiếng trong giang hồ.

Tại Âm Dương mê cung, võ công hắn chỉ thua kém một vài người.

Nếu Bộc Dương Duy không thỉ triển tuyệt học đệ nhất thiên hạ thì trong vòng năm mươi chiêu khó mà thắng nổi tên Đường chủ này.

Nghe nói thế, chàng hừ một tiếng đáp:

- Tại hạ là Bộc Dương Duy ở Lãnh Vân bang. Hôm nay ngươi đã thoát được chiêu đầu tiên trong Tu La Thất Tuyệt, bổn Bang chủ tha cho ngươi khỏi chết. Hãy về báo với Đảo chủ các ngươi rằng sớm muộn gì ta cũng sẽ đến Hắc Sa đảo một chuyến!

Nghe đối phương giới thiệu, Lệ Quỷ Nghiêm Mãnh liền giật mình chấn động!

Trong giang hồ có ai không biết Tu La Thất Tuyệt là tuyệt kiếm đệ nhất giang hồ?

Toàn võ lâm, tất cả các nhân vật trong hắc bạch lưỡng đạo có ai không kinh sợ nhân vật hắc đạo số một Độc Thủ Ma Quân Quan Nghị, Bang chủ Lãnh Vân bang đã từng làm chấn động giang hồ ba mươi năm về trước?

Không ngờ hôm nay, bạch y thiếu niên khôi ngô tuấn tú này lại là Bang chủ Lãnh Vân bang!

Bộc Dương Duy đã trở thành tân Bang chủ, lại học thành Tu La Thất Tuyệt, đương nhiên là truyền nhân của Độc Thủ Ma Quân.

Lệ Quỷ Nghiêm Mãnh nghe nói mặt tái mét, lùi lại mấy bước nghĩ thầm:

- Người ta nói rằng Lãnh Vân bang bị tiêu diệt ba mươi năm trước, Độc Thủ Ma Quân bị một kiếm của Lưu Sa kiếm khách Kim Nộ Giang chém đứt nửa mặt bị trọng thương, sau đó đã chết, làm sao bây giờ Lãnh Vân bang lại còn trùng hiện giang hồ?

Thiếu niên này nói rằng hắn vừa thi triển Tu La Thất Tuyệt, như vậy chứng tỏ Độc Thủ Ma Quân không chết mà truyền thụ võ học chí thượng cho thiếu niên này, trùng hưng bổn phái.

Hắn chỉ mới hăm mốt hăm hai mà đã có võ công siêu phàm như thế, chỉ e vài chục năm sau còn đáng sợ hơn cả Độc Thủ Ma Quân nữa... nếu chờ đến lúc ấy chỉ e mối thù hôm nay khó mà trả được...

Lệ Quỷ Nghiêm Mãnh lại nhìn thanh kiếm trên tay chàng, tự nhủ:

- Nghe nói ngày xưa quần hùng trong hắc bạch lưỡng đạo vây sát, Độc Thủ Ma Quân vì hai thứ bảo vật đệ nhất thiên hạ là Tu La kiếm và Điêu Long bảo lục, như vậy rất có khả năng Bộc Dương Duy giữ hai vật đó trong người, nhưng mình không phải là đối thủ của hắn, bây giờ đã bị trọng thương thì làm sao cướp được?

Nghĩ thế, hắn đành thu hồi ánh mắt tham lam khỏi thanh kiếm, cười gượng nói:

- Nếu được như vậy thì tốt! Nghiêm mỗ sẽ ở Hắc Sa đảo chờ các hạ để hầu giáo.

Nói xong chẳng kể gì đến thi thể của bốn tên thủ hạ, hú vang một tiếng quay mình lướt nhanh vào rừng.

Chờ hắn đi khỏi, Bộc Dương Duy mới đến gần vị trung niên hán tử bị chém cụt tay.

Chợt nghe Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu chưa tới gần đã nói oang oang:

- Bộc Dương lão đệ! Ngươi lại đại khai sát giới rồi!

Bây giờ lão mới nhận ra vị trung niên hán tử bị thương, tới gần xem rồi mới kinh dị kêu lên:

- Ủa! Chẳng phải đây là vị Kim Luân Thạch Lỗ trong Không Động tam tuyệt đây sao?

Bộc Dương Duy xua tay nói:

- Ngũ lão ca đừng làm vị đó kinh động!

Ngũ Bách Tu thấy Kim Luân Thạch Lỗ mắt nhắm nghiền, mặt tái mét, cánh tay bị chém đứt lìa, khắp người đẫm máu, biết đã bị trọng thương đang vận công điều tức nên không nói gì nữa.

Bộc Dương Duy điểm nhanh vào hai huyệt Thiên Thể và Thiên Địa trên cánh tay trái trung niên, sau đó mới quan sát kỹ vết thương, thấy chỗ bị đen tím lại, xương thịt vỡ nát.

Chàng ngập ngừng chốc lát rồi rút Tu La kiếm ra phất tay chém lên phía trên vết thương chừng ba tấc.

Kim Luân Thạch Lỗ giật mình rên khẽ một tiếng.

Bộc Dương Duy thấy vết chém không đen nữa, liền lấy ra hai viên Ngọc Phác hoàn bóp vụn ra rắc lên vết thương.

Trong lúc đó Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu tìm trên bốn tử thi xé một mảnh áo sạch băng lại.

Sau đó Bộc Dương Duy ấn tay vào huyệt Mệnh Môn truyền Lục Di khí công vào giúp Thạch Lỗ trị thương.

Chỉ lát sau, từ chưởng tâm Bộc Dương Duy bốc ra một luồng khí trắng, sắc mặt tái nhợt của Thạch Lỗ hồng nhuận dần.

Qua thời gian chừng một tuần trà, Bộc Dương Duy thu tay lại, đứng lên nói:

- Các hạ hãy vận công điều tức đi! Thương thế bây giờ không còn gì đáng ngại nữa.

Chàng bước đến gần Ngũ Bách Tu hỏi:

- Lão ca, tình hình bên đó vừa rồi thế nào?

Ngũ Bách Tu cười đáp:

- Hai tên ác đồ đó thân thủ không phải tầm thường, tuy không thắng được ta nhưng lão ca cũng không làm gì được chúng. Vừa rồi nghe trong rừng phát ra một tiếng hú, hai tên tỏ ra hoảng hốt đánh ra một vài hư chiêu rồi bỏ chạy mất.

Bộc Dương Duy gật đầu không nói gì.

Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu chợt hỏi:

- Bộc Dương lão đệ vừa rồi thi triển Tu La Thất Tuyệt phải không?

Bộc Dương Duy gật đầu.

Ngũ Bách Tu thè lưỡi tỏ ý sợ hãi nói:

- Chẳng trách gì bọn kia khiếp sợ chạy hết như vậy.

Thấy lão đệ không nói gì, lão tỏ ý thất vọng:

- Tiếc thật! Lão ca kém may mắn, không được xem Tu La Thất Tuyệt tỏ uy phong...

Bộc Dương Duy cười đáp:

- Thời gian còn nhiều, lão ca vội gì chứ? Chỉ sợ rằng lão ca phê phán kiếm pháp này độc ác quá thôi.

Ngũ Bách Tu đáp:

- Không có kiếm pháp nào độc ác cả. Vừa rồi ta nói thế thôi. Đối với bọn tàn bạo Hắc Sa đảo thì nên thẳng tay với chúng.

Lát sau Kim Luân Thạch Lỗ hoàn thành việc vận công, mở mắt đứng lên, hướng sang Bộc Dương Duy cảm kích nói:

- Đại ân cứu mạng của huynh đệ, Thạch Lỗ không dám nói một chữ tạ, trước hết xin nhận một bái.

Nói xong quỳ xuống.

Bộc Dương Duy vội vàng kéo y đứng dậy lên tiếng nói:

- Xin Thạch đại hiệp đừng làm thế! Đó chỉ là một việc nhỏ, bằng hữu trong giang hồ lâm vào cảnh đó ai cũng hành động như thế, lưu tâm làm gì?

Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu thấy vậy cười to nói:

- Thạch lão đệ! Làm gì mà rối rít cảm ơn, gặp bằng hữu mà lờ đi không thế?

Lúc đó Thạch Lỗ mới nhìn sang, nhận ra Thiết Dực Kim Tinh, mặt lộ nét vui mừng, cười nói:

- Thì ra là Ngũ lão ca! Xin chớ trách tiểu đệ mở mắt đến bây giờ mới nhận ra.

Ngũ Bách Tu xưa tay nói:

- Thôi thôi! Ta chỉ nói đùa, đừng khách khí làm gì! Nào, để ta giới thiệu vị lão đệ này...

Lão chỉ tay vào Bộc Dương Duy nói tiếp:

- Người vừa xuất thủ cứu ngươi là lão đệ vừa kết bái của ta, tục danh Bộc Dương Duy, truyền nhân duy nhất của Độc Thủ Ma Quân Quan Nghị lão tiền bối, hiện tại lại thay sư phụ chấp chưởng Lãnh Vân bang.

Kim Luân Thạch Lỗ kinh dị mở mắt nhìn ân nhân nói:

- Thì ra là cao đồ của Quan lão tiền bối! Chẳng trách nào có thân thủ trác tuyệt như thế.

Nói xong quét mắt nhìn khắp đấu trường thấy bốn tên hắc y hán tử nằm ngổn ngang, lại thấy hai vị huynh đệ bị chặt cụt tay chân, vỡ đầu mổ bụng, thở dài thảm giọng nói:

- Không ngờ hai vị sư đệ hôm nay hạ trường bi thảm như thế bởi tay bọn Hắc Sa đảo.

Bộc Dương Duy rất có thiện cảm với vị trung niên hán tử này.

Thấy y đau khổ như thế, chàng cất giọng an ủi:

- Xin Thạch huynh bớt đau buồn. Hiện giờ cơ thể còn chưa hồi phục, không nên quá xúc động.

Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu nhìn hai tử thi bị đánh vỡ đầu không còn nhận ra hình thù gì nữa, kinh dị hỏi:

- Thạch lão đệ! Chẳng lẽ hai vị đó là Ngân Luân Bao Nhất Minh và Thanh Luân Chu Tiêu, sư đệ của ngươi tề danh trong Không Động tam tuyệt?

Kim Luân Thạch Lỗ trầm mặc gật đầu không đáp.

Ngũ Bách Tu lại hỏi:

- Đã biết bọn người của Hắc Sa đảo hung tàn như thế, vì sao ba huynh đệ các ngươi lại kết cừu kết oán với chúng làm gì?

Thạch Lỗ lại thở dài đáp:

- Tiểu đệ và hai sư đệ phụng mệnh của đại sư huynh Chưởng môn bổn phái đến Thanh Vân tự ở Ngũ Đài sơn gặp Tình Du đại sư xin một ít Thiên Niên Linh Chi trồng ở trong tự viện để chế thuốc chữa trị cho gia sư thúc mắc phải trọng bệnh bán thân bất toại...

Tới đó, y dừng một lúc mới kể tiếp:

- Không ngờ tới đây bỗng gặp chín tên y quái nhân đầu trần chân đất đang chôn cái hòm bằng sắt. Vừa nhìn trang phục bọn này, tiểu đệ nhận ra ngay chúng là người của Hắc Sa đảo, liền bảo hai sư đệ tránh đi nhưng không kịp, bị Lệ Quỷ Nghiêm Mãnh phát hiện ra...

Ngũ Bách Tu hỏi:

- Chúng lập tức động thủ ngay hay sao?

Thạch Lỗ gật đầu, nghiến răng nói:

- Vừa trông thấy, chúng lập tức vây lại, Lệ Quỷ Nghiêm Mãnh ra lệnh cho chúng tôi tự tuyệt, chúng tôi không chịu, thế là song phương xảy ra động thủ. Bọn chúng võ công đều rất cao cường, nhất là tên tự xưng là Lệ Quỷ Nghiêm Mãnh. Sau khi giao chiến chưa được bao lâu, nhị và tam sư đệ lần lượt bị tên này sử Hắc Huyền chưởng đánh vỡ Thiên Linh Cái, sau đó mấy tên thủ hạ của hắn chặt đứt tứ chi, mổ bụng...

Kể tới đó, mắt y ánh lên tia lửa hận thù, nói tiếp:

- Tiểu đệ tức giận suýt ngất đi. Trong lúc kích động, bị Lệ Quỷ Nghiêm Mãnh chém đứt tay trái, còn bị thương mấy chỗ. Khi sắp ngã xuống, may nhờ Bộc Dương ân huynh đến kịp, nếu không đã theo hai sư đệ ôm hận xuống suối vàng rồi...

Ngũ Bách Tu chợt hỏi:

- Chúng chôn cái hòm sắt ở đâu?

Thạch Lỗ đáp:

- Khi chúng phát hiện ra ba sư huynh đệ chúng tôi thì chưa kịp lấp đất. Sau khi hai sư đệ bị giết, có hai tên đã chuyển hòm đi nơi khác, tiểu đệ không để ý.

Bộc Dương Duy nói:

- Bọn này thật ác độc! Lẽ ra vừa rồi không nên tha cho chúng chạy thoát mới phải...

Chàng nhìn sang Ngũ Bách Tu nói tiếp:

- Ngũ lão ca! Bây giờ Thạch huynh bị trọng thương, hành động bất tiện. Tiểu đệ lo bọn ác đồ đó còn quay lại báo thù. Vì thế nên có người bảo vệ Thạch huynh mới được... Công việc của tiểu đệ thì không thể kéo dài, vì thế xin lão ca cùng đi với Thạch huynh về tới Không Động hoặc Ngũ Đài sơn theo ý của Thạch huynh.

Thiết Dực Kim Tinh gật đầu đồng ý ngay:

- Được! Lão ca sẽ làm theo lời ngươi. Nhưng chuyến này đến Phục Long bảo lão đệ phải cẩn thận mới được!

Bộc Dương Duy gật đầu:

- Tiểu đệ tuân mệnh lão ca!

Thiết Dực Kim Tinh chợt hỏi:

- Khi nào thì chúng ta lại gặp nhau?

Bộc Dương Duy đáp:

- Chúng ta hãy lấy kỳ hạn một năm. Đúng ngày này năm sau sẽ gặp nhau ở Lạc Nguyệt phong thuộc Hoài Dương sơn, Ngũ lão ca thấy như vậy được không?

Ngũ Bách Tu gật đầu:

- Tốt!

Kim Luân Thạch Lỗ thấy cả hai vị nghĩa huynh đệ đều quan tâm đến mình như vậy cảm kích nói:

- Bộc Dương ân huynh! Sau khi Thạch Lỗ làm xong mệnh lệnh trở về Không Động báo tin xong sẽ cùng Ngũ lão ca đến Lạc Nguyệt phong để cảm tạ ân huynh.

Bộc Dương Duy cười đáp:

- Cảm tạ thì xin miễn. Nhưng nếu được Thạch huynh đồng hành với Ngũ lão ca thì tiểu đệ sẽ hết sức hoan nghênh.

Ngước mắt nhìn trời thấy đã chếch về tây, chàng chắp tay nói:

- Hẹn năm sau sẽ lại gặp nhau. Tiểu đệ xin từ biệt trước!

Dứt lời quay ra quan đạo lên ngựa tiếp tục hành trình.

Chờ chàng đi khuất, Thạch Lỗ và Ngũ Bách Tu nhặt nhạnh tử thi Ngân Luân Ba Nhất Minh và Thanh Luân Chu Tiêu chôn cất, sau đó cùng cưỡi một ngựa tới Ngũ Đài sơn.

*****

Bộc Dương Duy lên ngựa đi tiếp một mình, chiều hôm đó tới một tiểu trấn dưới chân Lữ Nhẫn sơn.

Đây là một trấn nhỏ chỉ có mấy chục hộ dân cư, có tên là Láng Khẩu, khó khăn lắm mới tìm được một khách điếm.

Bộc Dương Duy vừa xuống ngựa, thì thấy ngay một tên tiểu nhị tươi cười bước ra nghênh đón, cầm lấy cương ngựa từ tay chàng vồn vã nói:

- Mời công tử gia vào đi! Tiểu trấn có hai khách điếm thì ở đây sạch sẽ và tiện nghi hơn cả, có thượng phòng, phong cách phục vụ cũng lịch sự và chu đáo!

Bộc Dương Duy gật đầu, cởi túi hành lý buộc bên yên đeo lên vai rồi đi vào điếm.

Chàng được một tên tiểu nhị khác dẫn đến phòng trọ.

Qua hết một dãy hành lang, hắn mở cửa một gian phòng mờ tối, quay lại nhìn khách nhân nói:

- Công tử gia, đây là gian phòng tốt nhất trong khách điếm đấy!

Bộc Dương Duy nhìn vào, ngửi thấy mùi ẩm mốc xộc vào mũi thì nhíu mày khó chịu.

Tỉểu nhị nhận ra ngay, vội nói:

- Tiểu nhân không dám khoe khoang đâu. Đây là phòng khách tốt nhất trong trấn, chỉ là lâu không có người trọ nên có mùi mốc một chút...

Nói xong bước vào thắp đèn lên quét dọn lau chùi một lúc.

Bộc Dương Duy nghĩ thầm:

- Có lẽ tiểu trấn ở nơi heo hút này cũng chỉ có phòng thế này thôi. Cứ tạm một đêm cũng chẳng sao!

Nghĩ đoạn bước vào ném túi hành lý xuống bàn.

Tên tiểu nhị lau dọn xong bước đến gần quý khách cung kính hỏi:

- Công tử gia có ăn tối tại bổn điếm không? Ở đây thuê một vị đầu bếp ở phương Bắc đến, có những món đặc sản hết chê!

Bộc Dương Duy cười thầm:

- Tên này mồm miệng ghê thật! Thượng phòng tiện nghi sạch sẽ mà thế này thì đầu bếp phương Bắc với đặc sản hết chê tất cũng một loại như nhau thôi!

Tuy vậy vẫn gật đầu.

Tên tiểu nhị lại hỏi:

- Công tử gia dùng món tại phòng hay tới tiền sảnh?

Bộc Dương Duy vốn thích yên tĩnh, nhưng lúc ấy lại nghĩ thầm:

- Đây cách Phục Long bảo không xa, thuộc phạm vi thế lực của Kim Toán Tử Lý Khuê rồi. Cứ tới sảnh đường ăn cơm, có khi nghe được tin tức gì...

Liền đáp:

- Để ta tới tiền sảnh ăn cũng được!

Tên tiểu nhị cung kính chào lui ra trước.

Bộc Dương Duy cũng rời phòng đóng cửa, thong thả bước dọc hành lang tới sảnh đường.

Hình như thực khách khá đông, vì nghe phát ra tiếng cười nói oang oang rất náo nhiệt.

Phòng ăn có đến hai ba chục thực khách, Bộc Dương Duy lướt mắt nhìn qua thấy đủ mọi hạng người, bàn tán đủ mọi đề tài buôn bán, thế sự, cả chuyện trong giang hồ cũng có.

Chàng vừa tìm chỗ ngồi xuống thì chợt cảm thấy một ánh mắt đang chăm chú nhìn mình liền ngẩng lên, thấy một thiếu nữ vận hắc y đang phóng đôi mắt rực lửa thẳng tới mặt mình.

Mới nhìn qua, chàng không khỏi rúng động khi nhận ra lục y thiếu nữ chính là người mà mình đánh gãy kiếm hôm trước.

Nhưng chỉ thoáng chốc chàng đã bình tĩnh lại, tự nhủ:

- Nha đầu này vẫn chưa nguôi giận! Nhưng chuyện là do cô ta gây ra cả, sao lại trách mình?

Chàng lãnh đạm nhìn đi nơi khác, nhưng vẫn còn băn khoăn về lục y thiếu nữ:

- Ngũ lão ca nói rằng cô ta là người của Thiên Sơn phái, vậy tới đây làm gì? Cô ta độc chiếm một bàn, như thế là không có ai đồng hành cả. Nữ nhân giang hồ thật là bạo gan lắm...

Thực tình đối với vị Lục Y Nương Phương Uyển này, chàng chỉ không hài lòng cô ta ương chường quá chứ không có ác cảm gì.

Sau này nghĩ lại, chàng có phần ân hận vì mình đánh gẫy mất bảo kiếm của đối phương, tự trách nếu có kẻ hủy mất thanh Tu La kiếm, chàng sẽ ứng xử thế nào?

Tên tiểu nhị vội bước tới gần đưa thực đơn cho chàng hỏi:

- Xin công tử gia gọi món.

Bộc Dương Duy gọi cơm và vài món ăn.

Tên tiểu nhị dạ một tiếng chạy đi.

Lúc này Phương Uyển vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn chàng nhưng ánh mắt của cô ta có dịu lại.

Lát sau tên tiểu nhị bưng mâm bát tới dọn ra.

Bộc Dương Duy vừa chậm rãi ăn, vừa lắng nghe tiêng nói chuyện xung quanh.

Cách đó một bàn có ba tên hán tử đang cao đàm, khoái luận. Xem dáng thì chúng đều là người trong giang hồ.

Một tên gầy gò, để bộ râu lưa thưa như râu chuột, da mặt vàng bủng như người bị bệnh kinh niên nói:

- Gần đây trong võ lâm xảy ra mấy sự kiện lớn, chắc hai lão đệ cũng có nghe nói đến?

Một trong hai tên còn lại mặt dài như mặt ngựa lắc đầu nói:

- Tiểu đệ không nghe có chuyện gì lớn cả. Tiêu nhị gia nói xem?

Hán tử mặt vàng râu chuột vừa được gọi là Tiêu nhị ga tỏ vẻ đắc ý nói:

- Các ngươi cũng hành khứ giang hồ, làm sao mấy đại sự như vậy mà không biết chứ?

Tên thứ ba ít tuổi hơn, mới hăm bảy hăm tám, mắt to mày rậm nói:

- Ai chẳng biết Tiêu nhị gia danh hiệu là Thiên Nhĩ Thông, kiến đa thức quảng, đương nhiên là biết nhiều hơn chúng tôi rồi. Có gì nói nghe xem, đừng khoa trương nữa.

Hán tử mặt vàng bủng họ Tiêu được khen phổng mũi lên, đưa tay xoắn mấy sợi râu chuột mà chưa trả lời ngay.

Tên mặt ngựa nói:

- Ở Láng Khẩu này ai mà chẳng khâm phục Tiêu nhị gia, tôn xưng Trí Đa Tinh? Hơn nữa hai ngày qua chúng tôi bận việc tối mắt có rảnh đâu mà nghe chuyện?

Tiêu nhị gia chờ đối phương tán dương mình tới tận mây xanh mới cười hắc hắc nói:

- Nói thật chẳng khoa trương chút nào, bàn về trí thì Tiêu mỗ chẳng kém ai, luận về kiến thức thì dám khẳng định rằng ở cả Láng Khẩu này, chỉ một mình Tiêu mỗ mới biết đại sự đó...

Tên mặt ngựa và tên mặt to mày rậm sốt ruột giục:

- Tiêu nhị gia nói đi mà!

Hán tử họ Tiêu cứ nhẩn nha đưa chén trà lên nhấp một ngụm mới đủng đỉnh nói:

- Gần đây trong giang hồ phát sinh ba sự kiện lớn...

Chỉ một câu để khơi mào, sau đó hắn lại bưng chén trà lên nhấm nháp.

Tên mặt ngựa không nhịn được, vội hỏi:

- Ba sự kiện gì?

Tiêu nhị gia đặt chén xuống nói:

- Thứ nhất, Lãnh Vân bang từng làm chấn động giang hồ ba mươi năm trước, sau một thời gian dài im hơi lặng tiếng, giờ lại tái xuất giang hồ, thiết lập Tổng đàn ở Hoài Dương thuộc tỉnh An Huy, đã đưa thiệp mời đến các nơi, tuyên cáo khai đàn phục bang...

Hai tên ngồi cùng kinh dị ồ lên một tiếng.

Có mấy nhân vật ở các bàn khác cũng nhìn sang, chăm chú lắng nghe.

Tiêu nhị gia chờ một lúc, mới kể tiếp:

- Có một điều kỳ quái là nhân vật trước đây làm chấn động giang hồ Độc Thủ Ma Quân Quan Nghị, Bang chủ Lãnh Vân bang lại không thấy xuất hiện...

Tên mặt ngựa nói:

- Trước đây huynh đệ nghe nói rằng Độc Thủ Ma Quân Quan Nghị đã bị Lưu Sa kiếm khách Kim Nộ Giang chém một kiếm trọng thương, sau đó đã chết. Bây giờ tái lập bang, ai là chủ sự?

Tiêu nhị gia đáp:

- Mọi sự vụ đều do một trong ba vị trưởng lão là Giáo Trúc đường Đường chủ Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân đảm nhiệm...

Tên mắt to mày rậm lại hỏi:

- Chẳng lẽ hắn được thăng lên làm Bang chủ?

Tiêu nhị gia lắc đầu:

- Trong tuyên cáo gửi cho các phái nói rằng Bang chủ là truyền nhân duy nhất của Độc Thủ Ma Quân Quan Nghị, tên là Bộc Dương Duy nào đó...

Tên mặt ngựa nhíu mày hỏi:

- Hắn là người thế nào?

Tiêu nhị gia lắc đầu:

- Cái đó ngay đến lão ca ta cũng chịu. Trong giang hồ chưa bao giờ có ai nói đến cái tên này cả.

Tới đó lại bưng trà lên uống.

Hai tên hán tử ngồi cùng bàn nhìn hắn chờ đợi với vẻ sốt ruột, nhưng không dám giục.

Uống xong chén trà, hắn để chén xuống thong thả rót thêm chén nữa mới nói:

- Lần này Lãnh Vân bang tái xuất giang hồ, nhất định sẽ nổi lên một trận gió tanh mưa máu. Đặc biệt Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân, vị đứng đầu trong hai nhân vật được xưng Tái Ngoại song tôn đã tuyên bố rằng sau khi Bang chủ hồi sơn, việc trước tiên là tìm tất cả những nhân vật ba mươi năm trước tham gia vào chiến dịch tiêu diệt Lãnh Vân bang, đánh trọng thương Độc Thủ Ma Quân Quan Nghị ở Quỷ Sầu cốc để báo cừu rửa hận!

Tên hán tử mặt ngựa hỏi:

- Tên nhị gia! Nghe nói hai vị Tái Ngoại song tôn là Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân và Hắc Thủy Nhất Tuyệt Tôn Hàn đều có võ công trác tuyệt, không biết lời đồn có đúng không?

Tiêu nhị gia gật đầu đáp:

- Không sai! Hai người năm xưa được xưng là Tái Ngoại song tôn, chỉ với hai người liên thủ đã tấn công Tổng đà của phỉ đồ của tên trùm lục lâm Hồi Phong Đao Ngô Tiêu, dưới trướng tên này có tới ba nghìn thủ hạ, chỉ một đêm là trúc chẻ ngói tan. Không những thế, Tái Ngoại song tôn còn tiêu diệt sạch Thập Nhị Hùng ở Trường Bạch, đánh bại Tây Xuyên song quái, phế bỏ hết võ công của bọn thuộc hạ...

Tên mắt to mày rậm hỏi:

- Hắc Thủy Nhất Tuyệt Tôn Hàn có ở Lãnh Vân bang không?

- Tên này là Đường chủ Tử Vọng đường của Lãnh Vân bang!

Cả tên mặt ngựa lẫn tên hán tử mắt to mày rậm cùng thè lưỡi sợ hãi nói:

- Ghê thật! Chỉ riêng hai vị Đường chủ võ công đã cao cường như thế, Bang chủ còn đáng sợ thế nào?

Bộc Dương Duy ngồi trầm tĩnh nghe chuyện, nghĩ thầm:

- Không ngờ hai vị Đường chủ Cổ, Tôn là nhân vật lừng danh như thế mà mình không biết gì cả! Xem ra bổn bang mới trùng hiện đã chấn động giang hồ rồi!

Lại nghe hán tử mặt ngựa hỏi:

- Tiêu nhị gia! Còn đại sự thứ hai?

Hán Tử họ Tiêu nói:

- Thứ hai là nhân vật được xưng là Thiên Nam Đệ Nhất Kiếm, Lưu Sa trang chủ bị một bạch y thiếu niên vào tận trong trang thách chiến, chỉ trong vòng bốn mươi chiêu bị chết dưới kiếm của thiếu niên này. Đến cả hai vị Chánh Phó giáo đầu võ thuật của Lưu Sa trang là Trần Vũ, Đổng Gia Tường cùng một vị nội diệt của Lưu Sa kiếm khách Kim Nộ Giang là Đoạt Mệnh Kim Châm Thẩm Lục Tiêu cũng bị giết trong vòng ba chiêu!

Tiêu nhị gia kể tới đó, bất giác đưa mắt nhìn sang Bộc Dương Duy, nghĩ thầm:

- Bạch y thiếu niên này phong độ phi phàm, chẳng lẽ là ngươi đã giết Kim Nộ Giang?

Nhưng thấy Bộc Dương Duy cắm cúi ăn, chừng như không chú ý gì đến câu chuyện của mình, tự nhủ:

- Trong giang hồ có hàng nghìn hàng vạn bạch y thiếu niên, làm sao mình lại nghĩ quẩn thế?

Hắn lại tiếp tục kể chuyện:

- Bạch y thiếu niên đó võ công cực cao. Có một chuyện đáng ngạc nhiên khác là nhân vật rất có danh tiếng trong giang hồ Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu không hiểu vì lý do gì lại đi theo thiếu niên đó và rất tuân phục hắn, thế mới lạ!

Bạch y thiếu niên phong thái ung dung, võ công cao tuyệt, diện mạo anh tuấn phi thường, đúng là một bậc anh tài trăm năm khó gặp, có trời mới biết vì sao mà độc ác như vậy?

Theo tin tức truyền ra thì không những hắn giết bốn đại cao thủ của Lưu Sa trang mà còn xuất chưởng đánh trọng thương cả Thiết Chưởng Hoa Vũ nữa! Trước khi rời Lưu Sa trang còn biểu diễn một thức Lăng Không Nhiếp Vật làm người trong trang ai cũng mất vía!

Tiêu nhị gia kể tới đó đưa tay chộp lên không, tựa hồ chính mình cũng được học công phu tuyệt thế đó!

Hai hán tử ngồi cùng bàn tưởng thật đưa mắt nhìn nhưng từ chưởng tâm hắn không phát ra chút kình lực nào, liền cười nói:

- Nhị gia đừng biểu diễn nữa! Hãy kể tiếp đi!

Tiêu nhị gia tiếp tục rót nước vào cốc mình nhưng biết trà đã cạn, hắn dốc ngược lên mà chỉ có vài giọt.

Tên hán tử mặt ngựa đang bị cuốn hút vào câu chuyện, sợ rằng vì bình trà mà lỡ mất liền hét lên:

- Tiểu nhị! Mau đưa tới một bình trà Long Tỉnh chính hiệu nữa!

Tiêu nhị gia cười hích hích nói:

- Phiền nhị vị chịu tốn kém một chút... cho thêm mấy ly rượu và chút gì nhắm...

Tên mặt ngựa rủa thầm:

- Tên họ Tiêu này cũng biết vòi vĩnh gớm! Nhưng câu chuyện đang hấp dẫn, hôm này đánh bấm bụng móc hầu bao vậy!

Liền bảo tiểu nhị:

- Cho thêm bình rượu và một đĩa đồ xào nữa!

Tên tiểu nhị dạ một tiếng, vội vàng chạy đi, chẳng bao lâu thì cả rượu lẫn trà đều được mang đến. Uống xong một bát rượu, Tiêu nhị gia khà một tiếng, trong người phấn chấn hẳn lên.

Không chờ giục, hắn cười nói:

- Các vị đoán xem bạch y thiếu niên đó là ai nào? Và tại sao lại dám tìm đến vị Thiên Nam đệ nhất cao thủ Kim Nộ Giang gây sự?

Hai tên hán tử lắc đầu:

- Chúng tôi làm sao biết được? Nhị gia nói đi!

Tiêu nhị gia cười đắc ý:

- Hỏi thế thôi. Đương nhiên là các ngươi không biết rồi! Hắn chính là tân Bang chủ của Lãnh Vân bang Bộc Dương Duy!

Không riêng gì hai tên hán tử ngồi cùng bàn mà ngay cả một số người ngồi các bàn khác cũng kinh hãi ồ lền một tiếng.

Chờ cho tiếng bàn tán dịu đi, Tiêu nhị gia lại nói tiếp:

- Bộc Dương Duy quả thật lợi hại! Trước khi đi còn cắm chiếc Xích Huyết lệnh lừng danh của Lãnh Vân bang chủ, in vào giữa cánh cổng của Lưu Sa trang bốn chữ Duy Ngã Độc Tôn sâu tới hai tấc!

Hán tử mặt ngựa hỏi:

- Vị tân Bang chủ Lãnh Vân bang Bộc Dương Duy đó bao nhiêu tuổi, mặt mũi thế nào?

- Cực kỳ anh tuấn, tầm vóc trung bình, hơi cao dong dỏng một chút, trông giống thư sinh.

Hắn làm giống như chính mình đã mục kích vị Bang chủ Lãnh Vân bang rồi không bằng!

Bộc Dương Duy nghĩ thầm:

- Nếu qua miệng một người nữa thì chỉ e rằng mình biến thành tiên thánh mất thôi!

Tên mặt ngựa hỏi:

- Còn chuyện thứ ba là gì?

Tiêu nhị gia nói:

- Đại sự cuối cùng là mới đây Cái bang ở Giang Bắc với Thuần Y bang đã chính thức kết minh, suy tôn Lãnh Diện Cái Thường Công Minh làm Minh chủ. Hai phái này liên kết với nhau, chỉ e trong giang hồ không ai sánh nổi!

Tên mặt ngựa nói:

- Việc này thì chúng tôi có nghe nói qua. Lý lão đương gia của Phục Long bảo cũng có nhận được thiếp mời và dự định sẽ đích thân tới chúc mừng.

Nghe nói đến Phục Long bảo, Bộc Dương Duy liền chăm chú lắng nghe nhưng vẫn không nhìn sang chúng.

Lúc này ba tên vừa uống rượu vừa nói những chuyện linh tinh. Bộc Dương Duy chờ một lúc vẫn không nghe được điều gì bổ ích, gọi tên tiểu nhị đến trả tiền rồi bước ra khỏi phòng ăn.

Khi đứng lên, chàng liếc nhìn sang chỗ Phương Uyển một cách không tự giác nhưng không còn cô ta ở đó nữa.

Về gần tới phòng, chợt thấy cửa hé mở, kinh dị nghĩ thầm:

- Mình nhớ khi ra khỏi phòng đã đóng cửa cẩn thận mà? Ai vừa đột nhập vậy chứ?

Tuy nghĩ vậy nhưng chàng cứ làm như không biết, cứ tự nhiên đây cửa bước vào.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-40)


<