← Hồi 111 | Hồi 113 → |
Triển Diệp Thanh lấp loáng cặp mặt đảo nhìn toàn trường hỏi:
- Có chuyện thần bí đến thế ư?
Mã Văn Phi cười đáp:
- Theo chỗ tại hạ được biết sỡ dĩ người đó phải ẩn giấu chân tướng là vì có chỗ khổ tâm, chứ không phải cố làm ra vẻ thần bí.
Triển Diệp Thanh mỉm cười nói:
- Ðã thế Mã huynh bất tất phải giới thiệu với bọn tiểu đệ nữa.
Câu này hắn cất cao giọng lên cố ý nói khích cho người kia tự động ra mặt.
Ngờ đâu Tiêu Lĩnh Vu ẩn sau tảng đá trên sườn núi không nghe rõ bọn họ nói chuyện gì, dĩ nhiên chàng không xuất hiện.
Một lát sau, bọn Tửu Tăng, Phạn Cái, Tư Mã Càn ẩn trong bụi cỏ hai bên đường đều đứng dậy.
Triển Diệp Thanh liếc mắt ngó Tư Mã Càn, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Mã Văn Phi vội nói theo:
- Tiểu đệ xin giới thiệu vị này là Ðông Hải Thần Bốc Tư Mã Càn.
Y quay lại ngó Triển Diệp Thanh nói tiếp:
- Vị này là Triển Diệp Thanh đại hiệp, môn hạ của phái Võ đang.
Triển Diệp Thanh chắp tay nói:
- Kính chào Tư Mã huynh.
Tư Mã Càn vốn là một kẻ cao ngạo và thường tự phụ, mình mang tuyệt kỹ vào Trung Nguyên, tưởng làm nên chuyện kinh thiên động địa cho nổi danh ở vùng này. Ngờ đâu gã chưa được toại nguyện. Cuộc chiến ở Bách Hoa sơn trang gã thấy Tiêu Lĩnh Vu thần dũng hơn đời, Tôn Bất Tà oai phong lẫm liệt, tính khí cuồng ngạo liền tiêu tan hết. Gã thấy Triển Diệp Thanh nghi biểu khác thường chắp tay hoàn lễ đáp.
- Tiểu đệ không dám.
Triển Diệp Thanh hỏi:
- Tư Mã huynh chắc mới đến Trung Nguyên phải không?
Tư Mã Càn đáp:
- Tiểu đệ sinh quán ở Trung Nguyên nhưng ra sống ngoài hải đảo miền Ðông Hải từ thuở nhỏ. Chuyến này tiểu đệ trở lại Trung Nguyên về thăm quê cũ, cảm thấy nhân vật đều tân kỳ. Những chuyện ngày còn nhỏ quên hết cả rồi.
Triển Diệp Thanh cười nói:
- Võ lâm ở Trung Nguyên bị ân oán ràng buộc, không được thanh tĩnh như ngoài Ðông Hải.
Tư Mã Càn nói:
- Khi tiểu đệ chưa về cố thổ đã từng nghe danh sĩ ở Trung Nguyên rất đông đảo.
Triển Diệp Thanh ngắt lời:
- Lời đồn chưa chắc đã đúng, e rằng Tư Mã huynh sẽ phải thất vọng.
Tư Mã Càn thở dài nói:
- Võ lâm Trung Nguyên, tiểu đệ cảm thấy nhân tài hiệp sĩ nhiều hơn là lời đồn.
Triển Diệp Thanh nói:
- Tư Mã huynh quá khen mà thôi.
Bỗng nghe Phạn Cái Thẩm Thiết Oa lớn tiếng:
- Cường địch lui rồi. Chúng ta tìm một chỗ ăn uống cho thỏa thích.
Tửu Tăng Bất Giới cũng nói theo:
- Phải đấy! Bọn sâu rượu của bản hòa thượng đã biểu tình rồi.
Hai lão này kẻ tung người hứng. Bất luận lúc nào và ở nơi đâu cũng lộ vẻ khinh thế ngạo vật.
Triển Diệp Thanh đưa mắt nhìn Tửu Tăng, Phạn Cái, quay lại hỏi Mã Văn Phi:
- Phải chăng hai vị này là Tửu Tăng, Phạn Cái tiếng tăm lừng lẫy giang hồ.
Mã Văn Phi đáp:
- Chính thị. Tiểu đệ xin giới thiệu cùng ba vị.
Tửu Tăng Bất Giới lạnh lùng gạt đi:
- Bất tất phải giới thiệu nữa.
Triển Diệp Thanh nhìn Tửu Tăng:
- Ðại sư...
Tửu Tăng ngắt lời:
- Ðừng tâng bốc nữa. Bản hòa thượng không thích cái đó. Nếu ông bạn muốn kết giao với kẻ rượu thịt thì cứ kêu ta bằng Tửu hòa thượng.
Triển Diệp Thanh nhíu cặp lông mày nói:
- Tại hạ đã được nghe danh đại sư cười cợt phong trần không câu nệ tiểu tiết. Bữa nay được gặp mới biết quả nhiên danh bất hư truyền.
Tửu Tăng nói:
- Tửu hòa thượng là Tửu hòa thượng. Ðại sư là đại sư. Bản hòa thượng không chịu nổi lối xưng hô của ông bạn.
Triển Diệp Thanh trong lúc nhất thời không hiểu được ý lão, ngẩn mặt ra chẳng biết nói sao.
Phạn Cái đột nhiên cười hô hố xen vào:
- Tửu hòa thượng. Lão dám trêu vào Triển đại hiệp là không muốn sống nữa hay sao? Lão khiếu hóa không thể bồi tiếp được, xin đi trước một bước.
Lão nói rồi không chờ Mã Văn Phi trả lời đã quay mình rảo bước đi ngay.
Tửu Tăng Bất Giới la lên:
- Lão ăn xin kia! Sao không chờ ta.
Lão quay lại nhìn Triển Diệp Thanh nói:
- Huynh đệ mà thực lòng muốn kết giao với kẻ rượu thịt thì hay hơn hết là tìm lấy một ít rượu ngon. Tửu hòa thượng mà thấy rượu là ưng liền.
Triển Diệp Thanh cười đáp:
- Ða tạ lão hòa thượng có lòng chỉ giáo. Tại hạ xin ghi nhớ.
Tửu Tăng Bất Giới xoay mình chạy đi như bay. Chớp mắt hai vị phong trần đại hiệp đã mất hút.
Triển Diệp Thanh khẽ hỏi Mã Văn Phi:
- Mã huynh. Hai vị đó bỏ đi thật ư?
Mã Văn Phi đáp:
- Hai vị đó cười cợt phong trần, hành tung vô định. Họ bỏ đi thật hay không khó mà biết được. Hỡi ơi trong trận ác chiến ở trong Bách Hoa sơn trang, Tửu Tăng, Phạn Cái là những nhân vật góp sức rất nhiều.
Vân Dương Tử đột nhiên chắp hai tay để ngang trước ngực nói:
- Thẩm Mộc Phong đã dẫn bộ hạ chạy đi, chắc không trở lại nữa. Phương trượng chùa Thiếu Lâm cùng Chưởng môn tệ phái vì hắn tái xuất giang hồ đã phát thiếp mời quần hùng đến hội tụ ở núi Võ Ðương để bàn việc trừ khử tên cự ma này. Thẩm Mộc Phong tai mắt minh mẫn chắc khó lòng giấu hắn được. Bần đạo nhiều việc cấp bách xin cáo từ về trước.
Ðạo nhân vừa nói dứt lời nhìn quần hào nghiêng mình thi lễ rồi dẫn bọn Triển Diệp Thanh và Ðặng Nhất Lôi trở gót đi luôn.
Lúc này hai bên sườn núi, sau bụi cỏ rậm có ngoài hai chục tay cung nỏ từ từ đứng dậy. Ðây toàn là những nhân vật võ công cao cường mà Mã Văn Phi đã lựa chọn và bố trí mai phục để ngăn cản truy binh của Bách Hoa sơn trang.
Không ngờ Thẩm Mộc Phong đột nhiên dẫn bộ hạ rút lui.
Tiêu Lĩnh Vu và bọn Thương Bát cũng ra khỏi chỗ núp xuống núi.
Thương Bát theo sau Tiêu Lĩnh Vu khẽ nói:
- Hiện giờ đại ca là một nhân vật anh hùng trong tâm trí của quần hào. Nếu mà đại ca mượn cơ hội hô lên một tiếng, tất có nhiều người nguyện ý đi theo. Tài trí của đại ca có thể dựng ra một môn phái riêng biệt ngang hàng với chín phái lớn và Bách Hoa sơn trang.
Tiêu Lĩnh Vu thở dài ngắt lời:
- Tiểu huynh mới vào giang hồ chưa được nửa năm đã cảm thấy võ lâm nhiều chuyện rắc rối, phần lớn là vì tham danh ham lợi. Ai cũng muốn xưng hùng xưng bá trong võ lâm. Cuộc hỗn loạn này vĩnh viễn không bao giờ chấm dứt.
Thương Bát mặt nóng lên cười nói:
- Tiểu đệ cũng bị chữ lợi ràng buột, tuy lấy của theo đạo nghĩa chẳng cưỡng đoạt của ai, nhưng đem hết tâm cơ để bức người ta tự động giao của báu cho mình thì cũng không phải là hành vi của người chính nhân quân tử.
Hắn thở phào một cái nói tiếp:
- Sau khi cùng đại ca kết giao, tiểu đệ đã bàn với Ðỗ Cửu từ đây sắp tới rửa sạch lòng tham đem toàn lực viện trợ đại ca để gây sự nghiệp một thời.
Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười, lẳng lặng không nói gì, nhưng nghĩ thầm trong bụng:
- Ngươi đã mắc bệnh mấy chục năm trời, nhất đến muốn cải tà qui chính, tưởng không là chuyện dễ.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, bất giác đã tới gần chỗ quần hào.
Mã Văn Phi thò tay vào bọc lấy phong thơ đưa ra nói:
- Tiêu huynh có thơ đây, xin thu lấy mà coi.
Tiêu Lĩnh Vu cầm thơ ngó nét chữ hiển nhiên là thủ túc đàn bà.
Chàng rất lấy làm kỳ hỏi:
- Thơ này của ai viết?
Mã Văn Phi đáp:
- Tiểu đệ cũng chưa rõ.
Tiêu Lĩnh Vu chau mày mở thơ ra coi thấy mấy hàng chữ sau đây:
- "Ðêm qua thần trí chợt tỉnh, nghe gia phụ bàn chuyện các hạ. Tuy các hạ thay hình đổi dạng trà trộn vào Bách Hoa sơn trang nhưng không thể qua mắt gia phụ được. Gia phụ không chịu tiết lộ thân thế của các hạ là có ý muốn lấy máu các hạ đặng cứu mạng cho tiện thiếp".
Tiêu Lĩnh Vu đọc tới đây run lên nghĩ thầm:
- Xem chừng Ðộc Thủ Dược Vương chưa lấy được máu của mình để chữa bệnh cho con gái là suất đời lão chẳng chịu cam tâm.
Chàng thở dài coi tiếp:
- "Gia phụ vì thiếp mà phải khổ tâm kiếm máu người khác để cứu mệnh cho thiếp. Dù thiếp không chịu mà gia phụ yêu con tha thiết cũng ráng lấy cho bằng được máu của các hạ. Kẻ bạc mệnh này mình mang tuyệt chứng hết ngày này qua ngày khác phải dùng dược vật kéo dài mạng sống ly bì ít khi tỉnh táo. Ðêm nay là dịp đặc biệt, tâm linh sáng suất tiện thiếp trằn trọc không sao ngủ được mới lén dậy viết lá thư này.
Giữa thiếp và các hạ vốn không quen biết. Nhưng trong mình thiếp có huyết dịch của các hạ cũng như ngọn đèn tàn lụi được đổ dầu. Lòng thiếp đau khổ không khỏi châu rơi. Tiện thiếp nghĩ đến việc làm liên luỵ đến người vô tội, trong lòng rất đổi xốn xang nghĩ ra kế hoạch để giúp cho các hạ một tay, gọi là tỏ chút tình đền đáp.
Theo chỗ thiếp biết thì Thẩm Mộc Phong đã khổ tâm bồi dưỡng kỳ binh mãnh tướng và lấy Ngũ Long đại trận là một trận thế lợi hại hết hơn hết.
Gọi là Ngũ long cho có vẻ thần kỳ, thực ra là năm kỳ nhân võ công cao cường bị Thẩm Mộc Phong thu phục. Hắn đưa về Bách Hoa sơn trang, mất mấy năm nghiên cứu cực nhọc mới lập thành Ngũ Long đại trận. Gia phụ trợ lực cho hắn rất nhiều, nên tiện thiếp mới hiểu nội tình.
Tiện thiếp chỉ có thể giúp các hạ bằng cách thi hành kế mọn làm cho Ngũ long tạm thời mất sức chiến đấu. Tiện thiếp tuy thẹn với các hạ, cũng không tiện hạ độc thủ khiến công trình của Thẩm Mộc Phong bấy lâu cực nhọc nhất đáo thành uổng hết. Tiện thiếp suy tính mãi mới nghĩ ra được kế hoạch lưỡng toàn là làm cho Ngũ long mất năng lực chiến đấu trong vòng mười ngày. Ngoài thời hạn này họ lại khôi phục tình trạng cũ. Ðó là một điều tiện thiếp đền ơn các hạ..."
Thư viết tới đây đột nhiên đứt đoạn. Phía dưới chưa thụ danh. Lá thư này tuy chưa chấm dứt nhưng bấy nhiêu cũng đã rõ ràng.
Tiêu Lĩnh Vu coi xong thơ mới biết Ngũ Long đại trận của Thẩm Mộc Phong bày ra rồi mà không chịu nổi một đòn, té ra có người ngấm ngầm dùng thủ đoạn.
Chàng từ từ gấp thư lại cất vào bọc.
Bọn Mã Văn Phi tuy rất muốn biết nội dung bức thư, nhưng thấy Tiêu Lĩnh Vu không nói cũng không tiện hỏi.
Bỗng nghe tiếng tà áo sột soạt, Kim Lan hấp tấp chạy đến bên Tiêu Lĩnh Vu khẽ nói:
- Thân thể phu nhân rất suy nhược. Chúng ta không thể thượng lộ được nữa, cần kiếm một nơi nào để nghỉ ngơi ít bữa.
Tiêu Lĩnh Vu biến sắc vội hỏi:
- Hiện giờ tình trạng gia mẫu thế nào?
Kim Lan ngập ngừng đáp:
- Bây giờ tình trạng lão phu nhân khá yên tĩnh.
Tiêu Lĩnh Vu thở phào một cái nói:
- Vậy là hay lắm!
Kim Lan nói:
- Tiểu tỳ cùng Ngọc Lan đã điều tra kỹ về thân thể lão phu nhân thì không nên để người bị kinh động, cần phải tìm một nơi yên ổn tĩnh dưỡng mấy ngày, mới có thể phục hồi được.
Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm một chút rồi quay lại hỏi Mã Văn Phi:
- Gia mẫu thân thể hư nhược, không thể chịu đựng được sự vất vả trong bước đường bôn tẩu. Tiểu đệ phải tìm một chỗ để người tĩnh dưỡng mấy ngày. Mã huynh cùng các vị đều có việc trọng yếu bên mình, xin cứ tùy tiện.
Mã Văn Phi nói:
- Nơi đây còn gần hơn Bách Hoa sơn trang, e rằng Thẩm Mộc Phong đã bố trí tai mắt. Vậy hay hơn hết là hãy đi xa thêm mấy dặm.
Tiêu Lĩnh Vu chưa kịp trả lời. Kim Lan đã cướp lời:
- Xin Mã gia tha cho tiểu tỳ vì tội lắm miệng. Hiện giờ lão phu nhân yếu quá không thể thượng lộ được.
Mã Văn Phi thấy tình thế nghiêm trọng, trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Ðã vậy tại hạ không dám nhiều lời, nhưng mong rằng Tiêu huynh nên lưu lại mấy vị võ công cao cường để vạn nhất xảy ra chuyện gì có người chiến ứng.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Người nhiều càng dễ bại lộ hành tung. Thịnh tình của Mã huynh tiểu đệ xin tâm lãnh.
Mã Văn Phi chắp tay nói:
- Vậy mời Tiêu huynh đi trước một bước. Tiểu đệ tạm thời ở lại đây đoạn hậu, để Thẩm Mộc Phong khỏi truy lùng.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Phiền Mã huynh giùm cho. Mối ân tình này tiểu đệ sẽ có ngày báo đáp.
Tiêu Lĩnh Vu trở lại sau núi dẫn bọn Trung Châu nhị cổ cùng Kim Lan, Ngọc Lan đi vào khu giữa trái núi.
Thần Thâu Hướng Phi đột nhiên lên tiếng:
- Các vị khoan rồi hãy đi. Tiểu đệ già nua rồi, không nên đem chút bản lãnh bỏ vào quan tài.
Tiêu Lĩnh Vu quay lại hỏi:
- Hướng huynh có điều chi dạy bảo?
Hướng Phi đưa mắt nhìn Kim Lan, Ngọc Lan cười hỏi:
- Lão Thâu nhi coi hai cô này rất thông minh lanh lẹ, muốn truyền cho mấy môn tài vặt về cách ăn cắp, nhưng không hiểu các vị cô nương có thích chơi trò ăn cắp không?
Tiêu Lĩnh Vu cười đáp:
- Hướng huynh có lòng tốt như vậy là hay quá? Người ta cần còn chưa được sao lại không thích?
Ít lâu nay chàng bôn tẩu giang giang hồ đã hiểu được nghề ăn cắp gà trộm chó rất cần thiết. Thần Thâu Hướng Phi lại có thủ pháp thiên hạ vô song về nghề này, nên chàng cũng đem lòng kính trọng.
Kim Lan, Ngọc Lan đồng thanh lên tiếng:
- Lão tiền bối hảo tâm như thế. Bọn nô tỳ cảm khích vô cùng.
Hướng Phi cười khanh khách nói:
- Hay lắm. Ðã vậy thì lão Thâu nhi đi với các vị.
Ðông Hải Thần Bốc Tư Mã Càn nhìn Tiêu Lĩnh Vu chắp tay hỏi:
- Tiểu đệ cũng muốn kết bạn đồng hành với các vị, chẳng hiểu các vị có dung nạp không?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Nếu được Tư Mã huynh cùng đi thì bọn tiểu đệ rất hoan nghênh.
Kim Lan đột nhiên chạy lẹ đến bên Mã Văn Phi khẽ nói:
- Bọn nữ tỳ xuất thân ở Bách Hoa sơn trang không ai dám có cao vọng nào khác, chỉ cầu được các vị thu nạp đã hết lòng cảm kích. Nô tỳ mong rằng Mã tổng thủ lãnh chiếu cố cho Phụng Trúc muội muội.
Mã Văn Phi mỉm cười đáp:
- Cô nương hãy yên lòng. Tại hạ xin hết lòng chiếu cố cho y.
Lúc này Tư Mã Càn đã đuổi kịp Tiêu Lĩnh Vu khẽ hỏi chàng:
- Huynh đài có là Tiêu Lĩnh Vu thật không?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tiểu đệ không dám giấu diếm Tư Mã huynh. Tiêu Lĩnh Vu chính là tiểu đệ.
Tư Mã Càn nói:
- Thế thì phải rồi.
Y ngừng lại một chút, hỏi tiếp:
- Tiêu huynh coi thần sắc Mã huynh thế nào?
Tiêu Lĩnh Vu chú ý nhìn Mã Văn Phi rồi đáp:
- Tiểu đệ không thấy gì khác lạ.
Tư Mã Càn nói:
- Mặt y hãm sắc. Chỉ trong vòng mười ngày tất có đại biến. Khi ở Bách Hoa sơn trang, tiểu đệ đã nói trước là y gặp tai nạn đổ máu.
Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:
- Y đã bị thương tức là đổ máu rồi. Cái đó ứng vào lời dự đoán của Tư Mã huynh.
Tư Mã Càn lắc đầu đáp:
- Lúc này sắc mặt y càng đen xạm hơn khi còn ở trong Bách Hoa sơn trang mà làn hắc khí xông lên đầu. Thế nào cũng gặp đại biến, chóng thì ba ngày, chậm lắm là cũng chỉ mười ngày là cùng.
Tiêu Lĩnh Vu tuy trong lòng không tin thuật tướng số cho lắm nhưng chàng thấy Tư Mã Càn nói quả quyết như vậy, không khỏi động tâm nghĩ bụng:
- Chuyện này mình cứ tin là có để đề phòng còn hơn.
Chàng liền đáp:
- Tư Mã huynh đã cầm chắc như vậy thì nên nhắc y một tiếng.
Tư Mã Càn thở dài nói:
- Mã Văn Phi giữ tư cách anh hùng, tiểu đệ có nói vị tất y đã tin lời.
Tiêu Lĩnh Vu chau mày hỏi:
- Theo ý Tư Mã huynh thì sao?
Tư Mã Càn đáp:
- Nếu được Tiêu huynh trịnh trọng khuyến cáo y mấy câu hoặc giả y chịu nghe theo.
Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm một chút rồi nói:
- Hay lắm!
Rồi chàng chạy đến bên Mã Văn Phi nghiêm trang nói:
- Mã huynh. Tại hạ có điều khẩn khoản, nói ra mong Mã huynh lượng thứ.
Mã Văn Phi đáp:
- Tiêu huynh có điều chi dạy bảo. Nếu tiểu đệ làm được quyết chẳng chối từ.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Ấn đường của Mã huynh có luồng khí hắc ám. Trong vòng mười ngày mong rằng Mã huynh hết lòng để tâm đề phòng.
Mã Văn Phi cười hỏi lại:
- Phải chăng Ðông Hải Thần Bốc Tư Mã Càn bảo Tiêu huynh làm như vậy?
Tiêu Lĩnh Vu lúc nói câu đó đã để ý nhìn mặt Mã Văn Phi quả nhiên thấy sắc mặt y có luồng khí hắc ám liền đáp:
- Chính tiểu đệ trông thấy.
Mã Văn Phi trầm ngâm một chút rồi nói:
- Ðược rồi. Tiểu đệ xin gia tâm đề phòng. Cám ơn Tiêu huynh có dạ quan hoài.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Sau khi gia mẫu bình phục, tiểu đệ đưa đến một nơi an toàn rồi sẽ kiếm Mã huynh ngay.
Mã Văn Phi nói:
- Chưởng môn hai phái Thiếu Lâm và Võ Ðương đã phát thiếp đi mời cuộc anh hùng đại hội. Mong rằng Tiêu huynh kịp tới tham gia.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Vụ này tiểu đệ chưa thể quyết định được, đợi đến lúc đó hãy hay.
Chàng chắp tay từ biệt:
- Tiểu đệ xin đi trước một bước.
Rồi chàng trở gót bước mau.
Ðỗ Cửu đỡ Tiêu đại nhân. Ngọc Lan cõng Tiêu phu nhân. Thương Bát và Hướng Phi đi mở đường. Tiêu Lĩnh Vu cùng Tư Mã Càn đoạn hậu. Ðoàn người đi quanh vào hang núi chừng được ba chục dặm thì đến một nơi không có vết chân người.
Thần Thâu Hướng Phi dừng bước chắp tay nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Thẩm Mộc Phong sửa sang Bách Hoa sơn trang mười mấy năm. Trong vòng một trăm dặm e rằng có nhiều tai mắt của họ.
Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:
- Phải chăng theo ý Hướng huynh thì chúng ta nên tạm trú ở trong hang núi này.
Hướng Phi đáp:
- Ðúng thế. Chỉ có những nơi đầm sâu, hang tối này hoặc giả tránh khỏi nhãn tuyến của Thẩm Mộc Phong.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Gia mẫu thân thể bất an, e rằng phải dùng đến dược vật. Ở trong thâm sơn cùng cốc tuy kín đáo nhưng không tiện việc thuốc thang.
Hướng Phi cười nói - Cái đó Tiêu huynh bất tất phải quan tâm, lão Thâu nhi xin đảm trách việc lấy dược vật.
Thương Bát cười nói:
- Hướng huynh chẳng những tuyệt kỹ về "Diệu thủ không không" độc bộ thiên hạ mà thuật dị dung của y cũng chẳng ai bì được. Chắc nhãn tuyến của Bách Hoa sơn trang không thể nhận ra y được.
Lúc này Ngọc Lan và Ðỗ Cửu đã tìm một chỗ cỏ êm đặt vợ chồng Tiêu lão gia xuống rồi giải khai huyệt đạo cho hai vị.
Tiêu Lĩnh Vu lấy nước suối rửa mặt khôi phục lại chân tướng đứng bên song thân.
Lát sau Tiêu đại nhân thở mạnh một cái.
Tiêu Lĩnh Vu lạy phục xuống đất nói:
- Bất hiếu là Tiêu Lĩnh Vu khấu kiến gia gia.
Tiêu đại nhân dương mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu hồi lâu, khẽ buông tiếng thở dài hỏi:
- Ngươi đúng là Vu nhi đấy ư?
Tiêu Lĩnh Vu buồn rầu đáp:
- Ðúng là hài nhi.
Tiêu đại nhân thở dài nói:
- Ngươi biến đổi nhiều quá. Ngày trước thân thể hư nhược bệnh hoạn mà nay cường và kiện đến thế.
Lão mỉm cười nói tiếp:
- Nhìn kỹ mới nhận ra gương mặt phảng phất như xưa.
Tiêu Lĩnh Vu sa lệ nói:
- Hài nhi bất hiếu làm phiền lụy đến gia nương phải chịu đau khổ trong lòng rất hối hận.
Tiêu đại nhân chuyển mục quang nhìn mấy bạn giang hồ đứng bên.
Lão khôi phục vẻ mặt vui tươi hòa ái đáp:
- Bể hoạn sóng gió còn hơn cả chốn giang hồ. Gia gia đã từng trải qua bao lần gian khổ. Một chút kinh hãi này có chi đáng kể.
Bỗng Ngọc Lan khẽ nói:
- Tướng công lại coi mau. Lão phu nhân có điều chi khác lạ.
Tiêu Lĩnh Vu tái mặt lướt qua bọn Hướng Phi, Tư Mã Càn đến bên mẫu thân quỳ xuống đỡ lấy Tiêu phu nhân hốt hoảng la gọi:
- Mẫu thân! Mẫu thân...
Lòng nóng như lửa, hai hàng nước mắt tuôn ra.
Thương Bát kéo tay Tư Mã Càn khẽ hỏi:
- Tư Mã huynh thử bói một quẻ xem còn có thuốc nào chữa được không?
Tư Mã Càn đáp:
- Tiểu đệ không dám khoác lác. Về y đạo tiểu đệ có thông hiểu nhưng chưa tinh thâm.
Thương Bát nói:
- Tư Mã huynh hãy khuyên giải Tiêu đại ca bình tĩnh lại rồi chúng ta tính cách điều trị.
← Hồi 111 | Hồi 113 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác