Vay nóng Tinvay

Truyện:Xác chết loạn giang hồ - Hồi 043

Xác chết loạn giang hồ
Trọn bộ 177 hồi
Hồi 043: Vướng Lời Thề Hào Kiệt Lo Buồn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-177)

Siêu sale Lazada

Con nhện đen thuộc loại cao cẳng. Nó đứng thẳng lên coi rất dữ dội, nhưng vừa ngó thấy con rắn trắng thì đột nhiên co rúm lại.

Con rắn trắng nhỏ thè lưỡi ra cuốn lấy con nhện vào miệng rồi nuốt xuống.

Quần hào thấy màn kịch rắn nhện tàn sát nhau đều biến sắc.

Kim Hoa phu nhân đột nhiên rời khỏi chỗ ngồi thủng thẳng bước tới đậy nắp hộp sứ lại. Trong hộp còn bảy con nhện. Mụ cất hộp vào bọc.

Con rắn trắng nhỏ nuốt con nhện đen rồi rít lên mấy tiếng. Những vẩy trắng trên mình nó dựng đứng cả lên.

Kim Hoa phu nhân đột nhiên vung tay một cái. Con rắn lại nhảy xuống bàn tiệc.

Nó đảo mắt nhìn quanh, cái lưỡi đỏ hỏn vẫn thò ra thụt vào như muốn tìm người để cắn.

Tiêu Lĩnh Vu kinh hãi nghĩ thầm:

- Con rắn nhỏ này nhảy nhót nhanh như vậy thật khiến người ta khó nỗi đề phòng.

Thẩm Mộc Phong đưa mắt nhìn Kim Hoa phu nhân nói:

- Tại hạ xin chịu lời phu nhân.

Kim Hoa phu nhân cười khanh khách nói:

- Ðại trang chủ quả nhiên là người khảng khái. Tiện thiếp tất phải báo đền.

Mụ giơ cái hộp ngọc lên, miệng phát ra tiếng hú quái dị. Con rắn trắng lại chui vào trong hộp.

Thẩm Mộc Phong vẻ mặt âm trầm bỗng lộ ra một nụ cười hỏi:

- Vân Dương đạo huynh! Chúng ta đã nói với nhau một lời, không hiểu bức họa "Ngọc Tiên Tử" và cuốn Tam Kỳ chân quyết hiện giờ ở đâu?

Vân Dương Tử đáp:

- Những cái đó hiện không có ở trong mình bần đạo.

Thẩm Mộc Phong cười ruồi hỏi:

- Thẩm mỗ cũng tiên liệu như vậy. Xin đạo trưởng nói về cách trao đổi để chúng ta đi tới cuộc giao dịch công bằng.

Kim Hoa phu nhân xen vào:

- Nếu trong vòng mười hai giờ mà lệnh sư huynh không uống thuốc giải, chất độc xâm nhập vào nội tạng thì dù có lấy thuốc giải cũng không cứu chữa được nữa.

Vân Dương Tử đảo mắt nhìn quần hào một lượt rồi hỏi:

- Hiện giờ là giờ gì?

Thám Mộc Phong đáp:

- Ðã hết canh tư sang đến canh năm, tức là cuối giờ dần đầu giờ mão.

Vân Dương Tử nói:

- Bữa nay vào khoảng giờ ty, giờ ngọ, bần đạo cưỡi một con thuyền nhỏ chờ các vị ở Tam Liễu Loan. Hai bên không được mang theo nhiều người mà chỉ cưỡi một con thuyền nhỏ hội ngộ trên sông để cùng nhau trao đổi.

Thẩm Mộc Phong cười nói:

- Hay lắm! Hay lắm! Nhưng không hiểu hai bên ấn định mấy người tham dự?

Vân Dương Tử đáp:

- Mỗi bên bốn người là cùng, không được nhiều hơn.

Thẩm Mộc Phong nói:

- Xin theo ý đạo trưởng.

Vân Dương Tử lạnh lùng nhìn Vũ Văn Hàn Ðào nói:

- Tệ sư huynh đối đãi với tiên sinh rất lịch sự, không ngờ lại trúng phải ám toán của Vũ Văn tiên sinh.

Vũ Văn Hàn Ðào bật lên tiếng cười khô khan nói:

- Những người giang hồ đều trông vào tài năng để đấu lực đấu trí. Lệnh sư huynh tỏ ra kính trọng tại hạ cũng là có chỗ dụng tâm chứ không phải vì tình nghĩa.

Vân Dương Tử cười lạt nói:

- Nếu tệ sư huynh mà không qua khỏi thì Vũ Văn tiên sinh có thể coi là thủ phạm trong vụ này.

Vũ Văn Hàn Ðào đáp:

- Ðạo huynh quá khen rồi!

Vân Dương Tử đảo mắt nhìn Thẩm Mộc Phong nói:

- Bần đạo xin cáo biệt.

Thẩm Mộc Phong đưa mắt nhìn Chu Triệu Long nói:

- Phiền nhị đệ tiễn chân Vân Dương đạo trưởng thay ta.

Chu Triệu Long đứng dậy chắp tay nói:

- Xin mời đạo trưởng!

Vân Dương Tử không khiêm nhượng gì nữa, trở gót đi ngay.

Kim Hoa phu nhân đột nhiên đứng lên quát:

- Hãy khoan! Chất độc ở màng nhện kia rất ghê gớm! Nếu hai vị bị tơ dính vào thì e rằng lại chết trước Vô Vi đạo trưởng.

Thẩm Mộc Phong nói:

- Cảm phiền phu nhân đưa các vị xuống lầu.

Nguyên chỗ cửa lên lầu vẫn còn màng nhện chằng chịt bít mất lối đi.

Kim Hoa phu nhân nói:

- Ðây là chỗ nghỉ ngơi của Đại trang chủ, nếu để tấm lưới này lại há chẳng thành một quan ải hiểm trở. Hủy đi cũng thật đáng tiếc.

Thẩm Mộc Phong nhíu cặp lông mày cười đáp:

- Bách Hoa sơn trang tuy không phải là tường đồng vách sắt nhưng cách phòng bị cũng đủ để chống địch. Thịnh tình của phu nhân tại hạ xin tâm lãnh.

Kim Hoa phu nhân nói:

- Ðã thế thì tiện thiếp xin tuân lệnh trừ khử tấm màng nhện kia đi.

Kim Hoa phu nhân gót sen thoăn thoắt tiến lại.

Quần hào trong nhà ai cũng ngưng thần chú ý xem mụ trừ khử tấm màng nhện kia bằng cách nào.

Thẩm Mộc Phong tâm cơ thâm trầm. Hắn muốn cho mụ trừ khử tấm màng nhện là có ý để coi phương pháp hành động của mụ đặng ngày sau biết cách phá giải.

Bỗng thấy Kim Hoa phu nhân thò tay vào bọc móc ra một thanh đoản kiếm sắc vàng dài chừng hơn thước. Mụ vung tay một cái, một làn khó xanh lấp loáng lóa lên. Tấm màng nhện bịt kín cửa thang bỗng biến đâu hết sạch.

Dường như Kim Hoa phu nhân không muốn để quần hào trong sảnh đường nhìn rõ binh khí trong tay, mụ cất thanh kim kiếm vào trong bọc rất mau rồi quay lại nói:

- Hai vị đi được rồi đó!

Chu Triệu Long đi trước một bước nói:

- Tại hạ xin dẫn đường cho đạo trưởng.

Vân Dương Tử theo sát Chu Triệu Long rảo bước xuống lầu.

Kim Hoa phu nhân từ từ ngồi vào chỗ cũ, mỉm cười hỏi:

- Ðại trang chủ thực tình chuẩn bị đưa kim xà giải dược để giao dịch thật ư?

Thẩm Mộc Phong đáp:

- Ðúng thế! Trên chốn giang hồ tuy nhiều điều hiểm trá, nhưng lời hứa cần phải tuân giữ. Nếu Vân Dương Tử đem sách Tam Kỳ chân quyết và bức họa "Ngọc Tiên Tử" để đổi lấy thuốc giải thì chúng ta không thể thất tín được.

Kim Hoa phu nhân hỏi:

- Nếu ta đưa thuốc khác cho họ thì sao?

Thẩm Mộc Phong cười đáp:

- Phái Võ Ðương nổi tiếng đàn anh trên chốn giang hồ đã mấy trăm năm, thế lực rất lớn, không phải chuyện dễ đối phó. Phu nhân vừa nghe cách sắp đặt của Vân Dương Tử. Mỗi bên chỉ sử dụng một chiếc thuyền nhỏ và cuộc trao đổi diễn ra giữa sông thì đủ biết họ thận trọng đến chừng nào!

Kim Hoa phu nhân cười nói:

- Giả tỷ tiện thiếp lấy ra một thứ thuốc nào khác mà bảo đó là thuốc giải độc kim xà, liệu Trang chủ có nhận ra được không?

Ban đầu Thẩm Mộc Phong hơi sừng sốt, nhưng hắn cười lạt nói ngay:

- Nếu vậy phu nhân coi nhân vật võ lâm tầm thường quá và đánh giá rất thấp nhân tài phái Võ Ðương.

Vũ Văn Hàn Ðào sợ hai người xảy chuyện xích mích vội xen vào:

- Thẩm huynh mười mấy năm trước đã làm lãnh tụ lục lâm ở Trung Nguyên. Còn phu nhân thống lãnh Miêu Cương hùng cứ một phương. Thế là hai vị cùng ra hiệu lệnh nắm quyền bá chủ...

Lão ngừng lại một chút rồi tiếp:.

- Nhưng hiện nay tình thế khác trước, đã bắt tay hợp tác thì cần phải nhân nhượng nhau. Huống chi hiện nay đã thành thế cưỡi hổ, muốn thôi cũng không được...

Lão khẽ buông tiếng thở dài quay lại nhìn Kim Hoa phu nhân nói tiếp:

- Phu nhân thừa nhận trước mặt Vân Dương Tử là chúng ta ám toán Vô Vi đạo trưởng thì dĩ nhiên đối nghịch với phái Võ Ðương. Võ Ðương là một phái thanh thế rất lớn lại liên kết với những phái Thiếu Lâm, Nga Mi, Thanh Thành... Nếu xảy chuyện đấu tranh thì dĩ nhiên những phái kia tuốt gươm tương trợ. Thế mà phu nhân cùng Thẩm đại trang chủ lại không hết lòng hợp tác thì chính là đem thời cơ rất tốt dâng cho địch nhân.

Thẩm Mộc Phong gật đầu nói:

- Lời cao luận của Vũ Văn huynh thật đúng lắm! Tiểu đệ rất lấy làm bội phục.

Kim Hoa phu nhân trầm ngâm một chút rồi hỏi:

- Lời nói của Vũ Văn huynh chưa hết ý, sao lại không nói tiếp?

Vũ Văn Hàn Ðào đằng hắng một tiếng rồi đáp:

- Phu nhân quả nhiên tài năng xuất chúng. Theo ý của tiểu đệ thì trong hai vị nên cử một vị lên làm Minh chủ để thống nhất hành động.

Thẩm Mộc Phong nói:

- Phu nhân ở xa ngàn dặm lặn lội tới đây nên đứng ra làm chủ.

Kim Hoa phu nhân ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:

- Ðại trang chủ bất tất phải khách khí. Khi nào khách lại lấn chủ? Vậy Đại trang chủ làm Minh chủ hay hơn.

Vũ Văn Hàn Ðào cười nói:

- Kể về tài trí và võ công thì cả hai vị đều đáng chủ trương đại cuộc. Nhưng theo ý tiểu đệ thì Thẩm huynh nhận lấy địa vị Minh chủ cũng phải. Phu nhân tuy mình mang tuyệt kỹ, tài trí hơn đời nhưng ở đất Miêu Cương đã lâu chưa hiểu rõ lắm về tình thế Trung Nguyên. Vậy để Thẩm huynh điều động tiện hơn.

Kim Hoa phu nhân nói:

- Tiện thiếp cũng nghĩ vậy. Thẩm đại trang chủ đừng từ chối nữa.

Thẩm Mộc Phong nói:

- Nhưng tiểu đệ có điều tâm nguyện cần nói trước. Nếu hai vị chịu được mới dám vâng lời.

Kim Hoa phu nhân quay lại ngó Vũ Văn Hàn Ðào lẳng lặng không nói gì.

Vũ Văn Hàn Ðào nói:

- Thẩm huynh có điều chi cao kiến xin cứ nói ra!

Thẩm Mộc Phong nói:

- Việc trù mưu kế, quyết thắng ngàn dặm cần ở chỗ thống nhất hiệu lệnh mà tiểu đệ tài học bình thường khó lòng đương nổi đại nhiệm. Vậy khi quyết định việc lớn xin hai vị tham dự cùng bàn lương sách.

Kim Hoa phu nhân nói:

- Cái đó thì được.

Thẩm Mộc Phong cười mát nói:

- Sự tình đã quyết định không nên phản phúc. Xin hai vị tuân hành trước để tôn trọng điều ước. Tiểu đệ chủ trương chế một lá minh kỳ. Khi cờ lệnh tới nơi không ai được trái lệnh.

Kim Hoa phu nhân cười nói:

- Bức họa "Ngọc Tiên Tử" có hạn chế ở trong đó không?

Thẩm Mộc Phong ngắt lời:

- Phu nhân khéo nói giỡn. Tiểu đệ đã hứa lời để bức họa lại cho phu nhân thì khi nào lại hối tiếc?

Vũ Văn Hàn Ðào nói:

- Thẩm huynh nói đúng lắm! Cây cờ lệnh nên để tiểu đệ phụ trách.

Thẩm Mộc Phong nói:

- Hay lắm! Tiểu đệ đã cho khoái mã đi mời những cố hữu ngày trước cùng mấy vị cao nhân nổi tiếng đến để cử hành một cuộc anh hùng đại hội. Tiểu đệ muốn mượn cơ hội này mời họ gia nhập minh ước.

Vũ Văn Hàn Ðào cười nói:

- Thẩm huynh tái xuất giang hồ đã làm chấn động võ lâm. Vậy cuộc anh hùng đại hội này tất khiến cho những môn phái lớn phải chú ý.

Thẩm Mộc Phong tủm tỉm cười nói:

- Vũ Văn huynh quá khen rồi!

Kim Hoa phu nhân nói:

- Cuộc anh hùng đại hội còn một quãng thời gian nữa mới cử hành, chúng ta thủng thẳng sẽ thương nghị. Trang chủ đã nghĩ đến bốn người là những ai chưa?

Thẩm Mộc Phong đáp:

- Vụ này phải phiền phu nhân đi một chuyến. Vũ Văn huynh đi theo phu nhân.

Vũ Văn Hàn Ðào ngạc nhiên hỏi:

- Thẩm huynh không đi ư?

Thẩm Mộc Phong cười đáp:

- Tiểu đệ không đi. Xin để nhị đệ và tam đệ đại diện cho cũng được.

Kim Hoa phu nhân cười nói:

- Bách Hoa sơn trang đã tiết lộ bí mật, bất cứ lúc nào cũng nên lo cường địch tập công. Vậy Đại trang chủ trấn giữ trang trại là thượng sách.

Thẩm Mộc Phong cười nói:

- Phu nhân tài trí hơn người. Chuyến đi này tất nhiên mã đáo thành công. Tại hạ chúc mừng phu nhân trước một chung.

Nói rồi hắn nâng chung rượu lên uống cạn.

Kim Hoa phu nhân cũng nâng chung rượu lên trước mặt uống cạn rồi cười nói:

- Những mong không phụ lòng tin cậy của Trang chủ.

Thẩm Mộc Phong đưa mắt nhìn Chu Triệu Long và Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Nhị đệ! Tam đệ! Hai vị xuống lầu nghỉ một chút chờ lệnh ta để đi theo phu nhân phó ước.

Tiêu Lĩnh Vu nghiêng mình đứng lên trở gót xuống lầu trước.

Thời gian một đêm ở Vọng Hoa lâu khiến chàng mở rộng tầm mắt. Ðồng thời chàng cảm thấy mình đã sa vào cạm bẫy bố trí từ trước.

Tiêu Lĩnh Vu trong lòng vừa phẫn khích vừa lo buồn đi thẳng về Lan Hoa tịnh xá.

Kim Lan, Ngọc Lan đã chờ ở ngoài trang để đón tiếp.

Chúng đang hớn hở tươi cười nhưng vừa thấy Tiêu Lĩnh Vu lộ vẻ phẫn uất, vội thu nụ cười lại rón rén đi sau chàng vào nhà.

Ngọc Lan bưng một chung trà nhẹ bước tới bên Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Tam gia! Phải chăng tam gia có chỗ buồn bực về bọn nô tỳ?

Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu thở dài đáp:

- Vụ này không quan hệ gì đến các ngươi. Các ngươi hãy lui ra để ta ngồi yên một lúc.

Nhị tỳ đã biết tính nết Tiêu Lĩnh Vu, không dám ở lại, lủi thủi lui ra đóng cửa lại.

Tiêu Lĩnh Vu tắt đèn để nguyên quần áo nằm xuống, bao nhiêu nỗi lòng nổi lên như sóng cồn khiến chàng không ngủ yên được.

Ðột nhiên có tiếng ấm ớ vang lên hỏi:

- Tam đệ đã ngủ chưa?

Nghe tiếng quen thuộc, Tiêu Lĩnh Vu nhận ra là Thẩm Mộc Phong liền đứng phắt dậy cất tiếng đáp:

- Ðại ca đấy ư?

Lại nghe tiếng kẹt cửa, ánh lửa loé lên. Kim Lan cầm mồi lửa chạy vào trước thắp đèn.

Thẩm Mộc Phong hai tay chắp sau lưng bước vào nhà cười nói:

- Cuộc phó ước kia do Kim Hoa phu nhân làm chủ. Vậy tam đệ nên nghe lệnh y mà làm việc.

Tiêu Lĩnh Vu nghiêng mình đáp:

- Cái đó tiểu đệ hiểu rồi.

Thẩm Mộc Phong lại nói:

- Bức họa "Ngọc Tiên Tử" là tuyệt bút của tay thần họa, trân quý vô cùng. Giá trị của nó còn hơn cả cuốn Tam Kỳ chân quyết. Nếu để nó lọt vào tay Kim Hoa phu nhân thì thật là đáng tiếc.

Tiêu Lĩnh Vu nhìn Thẩm Mộc Phong ngơ ngác hỏi:

- Ðại ca chẳng đã hứa lời nhường bức "Ngọc Tiên Tử" cho Kim Hoa phu nhân rồi ư?

Thẩm Mộc Phong gật đầu cười đáp:

- Ðúng thế! Tiểu huynh đã hứa lời nhưng tam đệ chưa nói gì.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Phải chăng đại ca muốn bảo tiểu đệ đoạt lại bức họa đó?

Thẩm Mộc Phong nói:

- Hiện giờ chúng ta đang lúc cần người mà Kim Hoa phu nhân võ công cao cường, nhất là trong mình đầy những độc vật. Mụ đối với chúng ta thật là một tay trợ thủ rất đắc lực.

Tiêu Lĩnh Vu chau mày nói:

- Ðại ca đã muốn thu hồi bức họa mà lại không giúp tiểu đệ đoạt ở tay Kim Hoa phu nhân thì tiểu đệ thật khó nghĩ quá.

Thẩm Mộc Phong tủm tỉm cười đáp:

- Chúng ta không thể mất bức họa "Ngọc Tiên Tử" mà cũng không thể đoạt từ tay Kim Hoa phu nhân. Chẳng lẽ tam đệ không có cách nào gạt mụ lấy được ư?

Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngác:

- Lừa gạt ư?

Thẩm Mộc Phong cười đáp:

- Những vật trời sinh đều có khắc chế. Kim Hoa phu nhân chuyên dùng bách độc lại trí tuệ hơn người. Ngoài tam đệ e rằng không còn người thứ hai nào bắt y phải phục tùng...

Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:

- Ðại ca không nên nói giỡn. Tài trí cùng lịch duyệt của tiểu đệ nhất nhất đều thua kém Kim Hoa phu nhân thì làm sao gạt nổi mụ để lấy bức họa được?

Thẩm Mộc Phong đáp:

- Chính ở chỗ tam đệ chưa từng lịch duyệt giang hồ, chưa quen phong trần hiểm trá mới khiến cho mụ không đề phòng được...

Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp:

- Trước nay trong võ lâm quả đã sản xuất không biết bao nhiêu tài nữ tuyệt thế, nhan sắc như hoa mà tâm địa tàn độc, võ công cùng tài trí chẳng kém gì nam nhi. Nhưng thử coi võ lâm ngày nay đã được mấy vị nữ anh hùng sáng lập nên đại nghiệp trăm năm bất hủ, tạo nên môn phái độc bộ võ lâm? Bọn họ trong mình mang một khuyết điểm lớn là vì tài nữ rất đa tình. Bất luận họ đặt bao nhiêu đàn ông vào lòng bàn tay làm trò chơi mà chung quy vẫn bị chữ tình vây hãm, ôm hận ngàn thu...

Ðột nhiên hắn đổi vẻ nghiêm nghị nói tiếp:

- Gái Miêu đa tình hơn cả người Hán. Nếu tam đệ dùng mối tình lay động thì việc lấy lại bức họa "Ngọc Tiên Tử" thật dễ như chơi.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Cái đó tiểu đệ không thèm...

Thẩm Mộc Phong hắng dặng ngắt lời:

- Tam đệ có còn nhớ mình đã lập lời trọng thệ không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tiểu đệ nhớ rồi.

Thẩm Mộc Phong nói:

- Vậy thì hay lắm! Mệnh lệnh của huynh trưởng đưa ra, kẻ làm em muôn thác cũng chẳng dám từ. Huống chi Kim Hoa phu nhân lại chẳng phải người lương thiện. Tiểu huynh cáo từ đây.

Tiêu Lĩnh Vu chắp tay nói:

- Tiểu đệ xin đưa chân đại ca...

Thẩm Mộc Phong đặt tay lên vai Tiêu Lĩnh Vu rồi vỗ nhẹ một cái cười nói:

- Tiểu huynh trông cậy rất nhiều ở Tam đệ. Ngày sau kẻ nối nghiệp ta không tam đệ thì chẳng còn ai nữa.

Ðoạn hắn trở gót từ từ cất bước.

Tiêu Lĩnh Vu nhìn bóng sau lưng Thẩm Mộc Phong đi xa rồi, lòng chàng càng thêm phần phiền não.

Vừng thái dương lên đến ngọn cây. Tòa Lan Hoa tịnh xá tắm ánh dương quang vàng rực.

Tiêu Lĩnh Vu trong lòng phiền muộn, ngơ ngẩn đứng trong bụi hoa.

Kim Lan, Ngọc Lan đứng cách xa chàng đến mấy trượng. Chúng nhìn Tiêu Lĩnh Vu cất bước quanh luống hoa và ngấm ngầm lo thay cho chuyện sinh tử của chàng.

Nhị tỳ ở Bách Hoa sơn trang từ thuở nhỏ cho đến khi khôn lớn, chúng đã rõ những thủ đoạn thảm khốc về cuộc trừng trị bạn đồ hay đổng môn có ý nghĩ khác thường. Tiêu Lĩnh Vu lộ vẻ bất mãn, chúng e rằng mầm họa sát thân đang rình rập chàng Hai ả này ở với nhau như tình chị em mà trong lòng vẫn ngờ vực nhau không dám thổ lộ tâm sự về chuyện lo lắng cho Tiêu Lĩnh Vu.

Kim Lan khẽ thở dài hỏi:

- Dường như tam gia có tâm sự gì trầm trọng?

Ngọc Lan chưa kịp đáp, bỗng thấy Chu Triệu Long mặc quần áo lịch sự chạy đến vội đổi giọng:

- Tỷ tỷ đi nghênh tiếp Nhị trang chủ, để tiểu muội vào thông báo cho tam gia.

Hai ả nữ tỳ chưa kịp cử động thì Chu Triệu Long đã hấp tấp chạy vào lớn tiếng gọi:

- Tam đệ! Dậy đi thôi!

Tiêu Lĩnh Vu quay lại chắp tay đáp:

- Tiểu đệ dậy rồi.

Chu Triệu Long nói:

- Kim Hoa phu nhân và Vũ Văn tiên sinh đã đến chờ chúng ta ở nhà khách. Tam đệ mau thu xếp rồi chúng ta đi.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Chẳng cần phải thu xếp gì nữa.

Hai người chạy ra nhà đại sảnh, quả nhiên Kim Hoa phu nhân và Vũ Văn Hàn Ðào đã chờ ở đó.

Vũ Văn Hàn Ðào chắp tay nói:

- Thật làm phiền nhị vị Trang chủ.

Chu Triệu Long đáp:

- Chúng ta như người một nhà. Vũ Văn huynh còn khách sáo quá.

Kim Hoa phu nhân đã đổi mặc bộ xiêm áo nhẹ nhàng. Quần áo mụ toàn màu trắng, trước ngực có thêu hai bông hoa vàng. Tấm khăn bao đầu cũng bằng lụa trắng.

Mụ tuy ngoài bốn chục tuổi nhưng nội công tinh thâm lại biết thuật trụ nhan, trông như người mới ngoài hai chục, lông mày thưa thớt. Mặt mũi chỉ thoa một làn phấn mỏng. Mũi như hòn ngọc, miệng tựa anh đào, khóe thu ba khiến người trông thấy phải tiêu hồn. Người Trung Nguyên cũng khó kiếm được một nhân vật kiều diễm như vậy.

Tiêu Lĩnh Vu tuy trong lòng không muốn dây dưa với mụ để lừa gạt lấy bức họa nhưng Thẩm Mộc Phong đã dặn chàng mấy câu, lúc nào chàng cũng băn khoăn.

Bất giác chàng chắp tay nhìn Kim Hoa phu nhân thi lễ.

Kim Hoa phu nhân chuyển động cặp thu ba dùng lễ Miêu Cương đáp lại rồi cười rất tươi nói:

- Tiểu huynh đệ thật quá đa lễ khiến cho tỷ tỷ không dám lãnh thụ.

Tiêu Lĩnh Vu lẩm bẩm:

- Ai chị em gì với mụ mà mụ bắt quàng vào mình?

Chàng mỉm cười lẳng lặng chẳng nói gì.

Chàng bị ràng buộc bởi lời thề kết nghĩa không thể giải thoát. Bất giác chàng cứ theo mệnh lệnh của Thẩm Mộc Phong mà làm.

Chu Triệu Long tủm tỉm cười nói:

- Ngoài sảnh đưỡng đã sắp sẵn ngựa. Mời phu nhân cùng Vũ Văn huynh thượng mã đăng trình.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-177)


<