Vay nóng Tinvay

Truyện:Xác chết loạn giang hồ - Hồi 058

Xác chết loạn giang hồ
Trọn bộ 177 hồi
Hồi 058: Vào Nhà Gianh Ẩn Lánh Gặp Cao Nhân
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-177)

Siêu sale Lazada

Tiêu Lĩnh Vu xoay mình trở gót. Chàng đi đến ngã ba liền để ám ký lại.

Kim Lan tuy miệng không nói ra, mà hai mắt vẫn đảo nhìn bốn phía chỉ sợ lúc này có người rượt tới thì khó lòng tránh khỏi một phen máu chảy tơi bời.

Cô thấy Tiêu Lĩnh Vu vạch ám ký rồi, mừng thầm vì không có người đuổi tới.

Tiêu Lĩnh Vu vừa lên xe ngồi Kim Lan đã gia roi cho ngựa chạy thật nhanh.

Tiêu Lĩnh Vu không kịp đề phòng, người chàng ngả nghiêng ra, may đụng vào lòng Ngọc Lan.

Ngọc Lan khẽ nghiêng mình bỗng lớn tiếng la:

- Ðau quá! Ui chao!

Tiêu Lĩnh Vu giật mình kinh hãi. Chàng ngồi ngay dậy nghĩ thầm:

- Xem chừng Xúc Cốt độc đan không những khiến cho người cũng phải dần dần uổng mạng mà còn đáng sợ hơn nữa là ai uống thuốc này vào liền mất hết võ công. Kể ra bản lãnh Ngọc Lan, ta dù có sơ ý đụng vào y, quyết không đến nỗi y đau quá phải bật tiếng la.

Chàng còn đang ngẫm nghĩ Ngọc Lan kêu thét lên, cỗ xe lại chuyển động mạnh.

Tiêu Lĩnh Vu chấn động tâm thần. Chàng chú ý nhìn lại thấy Ngọc Lan da thịt toàn thân bắt đầu co rúm, tiếng thét lanh lảnh chói tai nghe rất khủng khiếp.

Cỗ xe đang chạy bon bon đột nhiên dừng lại. Rèm xe lay động, Kim Lan nhảy vào. Cô thấy Ngọc Lan lăn lộn trong xe, mặt cô tái mét ra chiều thảm đạm.

Hai hàng nước mắt tuông rơi.

Tiêu Lĩnh Vu dấn dần trấn tĩnh tâm thần. Chàng vươn tay điểm lẹ vào ba nơi huyệt mạch của Ngọc Lan.

Ngọc Lan đang thét lên kinh khủng liền dừng lại. Người cô cũng dần dần yên tĩnh, không lăn lộn nữa, nhưng mặt cô nhăn nhó ra chiều đau đớn đến cực điểm trông rất ái ngại.

Tiêu Lĩnh Vu khẽ buông tiếng thở dài nói:

- Xúc Cốt độc đan thật là lợi hại!

Kim Lan quay sang ngó Ðường Tam Cô thấy nàng ngồi ngay ngắn, vẻ mặt rất bình tĩnh, không lộ vẻ gì đau khổ về chất độc thì trong lòng rất lấy làm kỳ hỏi:

- Hai người cùng uống Xúc Cốt độc đan mà sao chất độc chỉ phát tác ở nơi Ngọc Lan tỷ tỷ, còn Ðường Tam Cô dường như không việc gì.

Tiêu Lĩnh Vu ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp:

- Phải rồi! Kể về dược tính thì đáng lý lúc này chưa phát tác. Vừa rồi ta vô ý đụng phải Ngọc Lan làm cho chất thuốc phát động.

Kim Lan nước mắt đầm đìa, từ từ lấy tấm khăn lụa bạch ra lau mồ hôi cho Ngọc Lan.

Nguyên Ngọc Lan bị Tiêu Lĩnh Vu điểm huyệt miệng không nói được, người không cử động, nhưng gân cốt co lại vẫn đau khổ vô cùng, mồ hôi toát ra đầm đìa.

Kim Lan nghiến răng giơ tay điểm vào vận huyệt Ngọc Lan đoạn chậm rãi nói với Tiêu Lĩnh Vu:

- Thưa Tam gia! Tội tiện tỳ thật đáng chết, nguyện xin Tam gia trách phạt.

Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt hỏi:

- Kim Lan! Cô nói thế nghĩa là làm sao?

Kim Lan đáp:

- Tiện thiếp còn giữ bí mật trong lòng chưa nói rõ với Tam gia.

Tiêu Lĩnh Vu cười mát hỏi:

- Ðiều chi ẩn bí.

Kim Lan đáp:

- Ðại trang chủ đã đến đây...

Tiêu Lĩnh Vu chấn động tâm thần ngắt lời:

- Sao Ðại trang chủ đã đến đây mà sao ta chẳng biết chi hết?

Kim Lan đáp:

- Lúc đó Tam gia mất máu rất nhiều mệt quá xỉu đi chưa tỉnh lại.

Tiêu Lĩnh Vu cúi xuống nhìn vết thương rồi hỏi:

- Vết thương của ta đã được buộc thuốc, phải chăng Ðại trang chủ đã buộc cho ta?

Kim Lan buồn rầu đáp:

- Ðại trang chủ đỡ Tam gia vào trong xe buộc thuốc, nhưng lão cũng gây ra vô số nợ máu cho Tam gia.

Tiêu Lĩnh Vu lấy làm kỳ hỏi:

- Ðại trang chủ gây thù bằng cách nào?

Kim Lan đáp:

- Ðại trang chủ ẩn mình trong xe, không hiểu lão thi triển thứ võ công gì gia hại chín người đến gần xe ngựa...

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Cô đều trông thấy cả ư?

Kim Lan đáp:

- Tiện thiếp tuy không mắt nhìn thấy nhưng nghe tiếng rú thê thảm chín lần thì biết là chín người bị hại.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Không hiểu họ bị thương như thế nào?

Kim Lan đáp:

- Tiện thiếp nghe tiếng rú khủng khiếp e rằng cả chín người này không người nào sống sót.

Tiêu Lĩnh Vu cặp mắt chiếu những tia hung quang ra chiều phẫn nộ hỏi:

- Ðại trang chủ đi đâu rồi?

Kim Lan đáp:

- Sau khi Ðại trang chủ hại bọn truy binh rồi quát tiện thiếp dừng xe và hai, ba lần cảnh cáo không được đem vụ này nói với Tam gia, rồi lão tung mình đi ngay.

Tiêu Lĩnh Vu thủng thẳng hỏi:

- Sao ta chẳng biết một tý gì hết?

Kim Lan đáp:

- Lúc Ðại trang chủ đỡ Tam gia lên xe, tiện tay lão điểm vào ba chỗ huyệt đạo. Tam gia mê đi rồi còn biết làm sao được?

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Thế ra cô đã giải huyệt cho ta ư?

Kim Lan gật đầu đáp:

- Cỗ xe này hiện thành cái đích cừu hận cho người giang hồ theo dõi. Nếu chúng ta cứ ngồi trên xe thì không hiểu còn gây ra bao nhiêu chuyện phiền phức...

Tiêu Lĩnh Vu thở dài nói:

- Ta biết cô muốn bỏ xe đi bộ để tránh khỏi tai mắt mọi người...

Kim Lan ngắt lời:

- Tam gia tuy võ dõng hơn đời, nhưng trong mình bị thương nặng chưa lành thì địch thế nào được nhiều tay cao thủ võ lâm. Theo ý tiện thiếp chúng ta nên tạm lánh, chờ thương thế Tam gia khỏi rồi sẽ tính.

- Ta hiểu rõ hảo ý của cô, nhưng việc này quan hệ rất lớn. Bây giờ chúng ta bỏ xe cải trang trốn lánh, hoặc giả tránh khỏi tai mắt địch nhân, nhưng sợ sau này khó nổi giải thích.

Kim Lan nói:

- Sự hiểu lầm trước mắt e rằng một miệng Tam gia không thể phân trần. Theo ý tiện thiếp lúc này hãy nên tạm lánh, sau này sẽ tính kế...

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Bậc đại trượng phu đội trời đạp đất đâu có thể vừa làm vừa sợ? Huống chi Ngọc Lan cùng Ðường cô nương đã uống Xúc Cốt độc đan, chất độc có phát tác ngay lập tức. Nếu chúng ta bỏ xe cải trang hoặc giả tránh khỏi tai mắt anh hùng thiên hạ, nhưng cũng khiến người Bách Hoa sơn trang đưa thuốc đến khó mà tìm được chúng ta. Như vậy há chẳng làm nguy hiểm đến tính mạng của hai người?

Kim Lan thở dài nói:

- Tam gia gan dạ anh hùng, tiện thiếp được theo hầu tả hữu thật là may mắn...

Tiêu Lĩnh Vu gượng cười ngắt lời.

- Cô đừng tâng bốc ta nữa. Tấm thân đường đường bảy thước của kẻ nam nhi mà không bảo cho các cô được an toàn, trái lại phải nhờ cô giúp đỡ, ta rất lấy làm hổ thẹn.

Bỗng nghe tiếng vó ngựa dồn dập vọng lại. Kim Lan giật mình, kinh hãi, vội nói:

- Lại có người đến. Chúng ta phải đi mau.

Cô giơ tay vén rèm xe toan nhảy ra thì Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Không kịp nữa rồi...

Chàng chưa dứt lời, bỗng nghe đánh véo một tiếng. Một tia hàn quang xuyên qua mui xe bay vào.

Tiêu Lĩnh Vu chau mày, vươn tay ra bắt ám khí.

Kim Lan khẽ nói:

- Tam gia! Trong xe địa thế chật hẹp, khó bề né tránh. Chi bằng ra ngoài hay hơn.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Phải rồi! Cô hãy chiếu cố gắng cho hai người đừng để họ bị ám toán.

Kim Lan nói:

- Tiện thiếp xin hết sức.

Cô tự biết không đủ tài như Tiêu Lĩnh Vu dùng tay bắt ám khí, liền rút trường kiếm ra đứng chắn trước mặt Ngọc Lan và Ðường Tam Cô.

Tiêu Lĩnh Vu nhảy xuống xe ngảnh đầu trông ra thì thấy hai con tuấn mã dừng lại cách chừng 7, 8 thước.

Người đi trước mặt vuông, mắt hùm, nước da hồng hào, mình mặc áo trường bào màu xanh. Chòm râu bạc chùng xuống trước ngực. Lão chính là Bát Thủ Thần Long Ðoan Mộc Chính.

Ðứng bên lão là một thiếu nữ áo xanh mặt mũi sáng sủa, tướng mạo đoan trang, lưng đeo trường kiếm.

Tiêu Lĩnh Vu đưa mắt ngó hai người chắp tay nói:

- Tưởng ai, té ra là Ðoan Mộc đại hiệp.

Ðoan Mộc Chính lạnh lùng ngắt lời:

- Oan gia chạm trán. Bữa nay chúng ta lại gặp nhau đây.

Tiêu Lĩnh Vu tủm tỉm cười hỏi:

- Không hiểu vì lẽ gì hai vị lại theo dõi hành tung tại hạ hoài?

Ðoan Mộc Chính hững hờ đáp:

- Chúng ta bất tất phải nhọc lòng động thủ, tự có người khác tìm đến ngươi để đòi nợ...

Lão quay lại bảo thiếu nữ áo xanh:

- Thuyết nhi! Chúng ta đi thôi!

Rồi lão giựt cương cho ngựa chạy.

Thiếu nữ áo xanh cũng giục ngựa chạy theo Ðoan Mộc Chính.

Tiêu Lĩnh Vu nhìn bóng sau lưng hai người trong lòng rất lấy làm kỳ tự hỏi:

- Hiển nhiên họ rượt theo hành tung mình mà sao vừa thấy ta lại giục ngựa đi luôn? Trên chốn giang hồ thật lắm chuyện kỳ!

Lại nghe Kim Lan nói:

- Tam gia! Chúng ta đi thôi.

Tiêu Lĩnh Vu thở phào một cái tự nói một mình:

- Phải rồi! Chỗ dụng tâm của họ là nhất định như vậy.

Kim Lan hỏi:

- Tam gia nói gì vậy?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Ta nói là Bát Thủ Thần Long Ðoan Mộc Chính rượt theo để coi thương thế ta ra sao? Kim Lan! Xem chừng bước tiền trình của bọn mình rất nhiều hiểm trở.

Kim Lan bụng bảo dạ:

- Há phải chỉ hiểm mà thôi. Tam gia không chịu bỏ xe, cải trang lánh mình, thì e rằng vĩnh viễn không có lúc nào bình yên được.

Nhưng ngoài miệng cô dịu dàng đáp:

- Người lành có trời phù hộ. Bậc chính nhân quân tử như Tam gia chắc vượt qua hết mọi tai nạn.

Tiêu Lĩnh Vu từ từ bước lên xe. Chàng mở rèm trông vào thấy Ngọc Lan ra mồ hôi ướt áo như dầm mình xuống nước, vẻ mặt cực kỳ đau khổ. Còn Ðường Tam Cô thì vẫn ngớ ngẩn không có gì thay đổi.

Kim Lan giật dây cương. Cỗ xe ngựa lại chạy về phía trước.

Ði chừng được hai, ba dặm, bỗng nghe mấy tiếng ngựa thét. Bốn con ngựa lăn ra mà chết.

Kim Lan ngơ ngác nói:

- Tam gia ơi! Bốn con ngựa đều bị ám toán lăn ra chết cả rồi.

Thực ra chẳng cần cô nhắc, Tiêu Lĩnh Vu cũng xuống xe để coi kỹ lại.

Chàng thở dài nói:

- Bốn con ngựa này đều bị ám khí rất độc đánh chết, nhưng ám khí nhỏ quá bây giờ chúng ta chưa tra ra được.

Kim Lan hỏi:

- Ðây có phải là thủ đoạn của Ðoan Mộc Chính không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Chắc là lão rồi.

Kim Lan bỗng mỉm cười nói:

- Nếu vậy càng hay. Bây giờ bắt buộc Tam gia phải bỏ ngựa và cải trang.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Sự tình không phải giản dị như vậy. E rằng bọn họ đã sắp đặt mưu mô từ trước.

Chàng chưa dứt lời, đột nhiên có tiếng hú chói tai vang lên.

Tiêu Lĩnh Vu ngửng đầu nhìn ra thì thấy về phía chính Nam ngoài một tòa trang viện không còn nhà nào khác. Vậy tiếng hú vừa rồi tất từ từ trong trang viện đó vọng ra.

Kim Lan ngó quanh một hồi rồi nói:

- Tam gia. Chúng ta phải nghĩ cách nào để lên đường.

Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm đáp:

- Cô cõng Ngọc Lan, ta mang những vật còn để ở trong xe. Chúng ta hãy tìm chỗ khuất nẻo an trí hai người rồi sẽ tính...

Kim Lan ngó tòa trang viện cách đó chừng hai dặm hỏi:

- Chúng ta tìm vào tòa trang viện kia được không?

Tiêu Lĩnh Vu hỏi lại:

- Vừa rồi cô có nghe tiếng hú không?

Kim Lan đáp:

- Tiện thiếp nghe thấy, rồi nghe thấy thì làm sao?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tiếng hú đó cốt để chúng ta chú ý...

Kim Lan ngắt lời:

- Phải rồi. Bọn chúng cố ý đặt cạm bẫy dẫn dụ chúng ta mắc vào.

Tiêu Lĩnh Vu nhăn nhó cười nói:

- Hiện giờ chúng ta bị hãm trong vòng vây đầy sát khí. Cứ coi bốn con ngựa chết lăn ra thì đủ biết những người này không nói chuyện đạo nghĩa võ lâm với ta đâu. Họ không cần lựa chọn thủ đoạn để đối phó với chúng ta. Bắt đầu từ giờ chúng ta phải cẩn thận lắm mới được, không thì bị ám toán một cách bất thình lình.

Kim Lan nói:

- Lời cao luận của Tam gia khiến cho tiện thiếp sáng mắt ra.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Tuy chúng ta bị lâm vào tình trạng nguy hiểm, nhưng chưa đến nỗi hoàn toàn thất vọng. Cái khó là ở hai cô này uống Xúc Cốt độc đan rồi, mình bỏ lại không đành mà đưa đi theo thì khó bề nghinh địch mới thật rầy rà.

Kim Lan trầm ngâm đáp:

- Một mình Tam gia chạy đi quách...

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Còn các cô thì sao?

Kim Lan đáp:

- Tiện thiếp cầu viện Bách Hoa sơn trang.

Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:

- Trừ phi Ðại trang chủ còn ở quanh đây thì không kể, chỗ này cách Bách Hoa sơn trang đến mấy trăm dặm, cô trở về thế nào được?

Kim Lan đáp:

- Tiện thiếp đã mang theo Xung thiên hỏa pháo của Bách Hoa sơn trang. Chỉ phóng pháo lên là tin tức sẽ đến tai Trang chủ một cách rất mau chóng...

Tiêu Lĩnh Vu lấy làm kỳ hỏi:

- Tại sao vậy? Chẳng lẽ trong Xung thiên hỏa pháo lại có điều chi cổ quái.

Kim Lan đáp:

- Tiện thiếp chưa nói hết. Tam gia bất tất phải nóng nảy...

Cô ngừng lại một chút rồi đáp:

- Ðại trang chủ lúc giao ba trái Xung thiên hỏa pháo cho tiện thiếp đã dặn lại: nếu không phải là lúc nguy cấp thì đừng dùng đến. Những trái pháo này còn gấp hơn là Bách Hoa lệnh dụ. Hễ đốt pháo lên dù lão ở ngoài ngàn dặm cũng chỉ mấy giờ là nhận được tin.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Phải rồi! Lão đã ngấm ngầm phái người đi giám thị hành động của chúng ta thì dĩ nhiên lúc nào cũng nhìn thấy Xung thiên hỏa pháo được.

Kim Lan nói:

- Trong Bách Hoa sơn trang nuôi rất nhiều chim bồ câu đưa tin. Hễ người theo dõi hành tung mà thấy Xung thiên hỏa pháo là viết thư buộc vào chân chim cho nó bay đi báo Ðại trang chủ.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Thế thì phải rồi!

Chàng chuyển động mục quang đột nhiên phát giác ra dưới gốc cây lớn cách chừng bốn dặm còn có một căn nhà tranh cô độc, chàng nói:

- Trước hết ta hãy vào trong căn nhà kia để an trí hai người rồi sẽ tính.

Ðoạn chàng cất bước đi ngay..

Kim Lan cõng Ngọc Lan, tay dắt Ðường Tam Cô vượt lên trước.

Tiêu Lĩnh Vu xách hai cái rương gỗ theo sau.

Ðường Tam Cô dường như mất hết võ công, nàng cất bước khó khăn đi rất chậm chạp. Quãng đường hơn một dặm mà phải mất khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm.

Ðây là một căn nông xá lẻ loi dựng lên ở dưới gốc cây đa lớn. Cây cổ thụ cành lá rườm rà che kín một vùng chừng nửa mẫu đất. Căn nhà dựng sát gốc cây, tưởng quanh năm không có chút ánh sáng mặt trời nào vào lọt. Bốn bức tường gạch rêu xanh phủ kín.

Hai cánh cửa gỗ nửa khép nửa mở. Trong nhà lặng ngắt không một tiếng động.

Tiêu Lĩnh Vu hắng dặng một tiếng rồi hỏi:

- Trong nhà có ai không?

Một thanh âm khàn khàn của lão già từ trong vọng ra hỏi lại:

- Ai đó?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tại hạ đi đường qua quí địa, lại có hai nữ quyến đi theo bất hạnh cảm mạo, muốn nhờ quí phủ nghỉ ngơi một lúc, không hiểu lão tiền bối có dung nạp không?

Cánh cửa từ từ mở ra. Một bà già tóc bạc da mồi, chậm chạp bước ra tay cầm cây gậy tre, mụ thủng thẳng đáp:

- Nhà tranh ở nơi hoang vắng không tiện đón tiếp quí khách. Quí khách không chê thì xin mời vào.

Tiêu Lĩnh Vu động tâm nghĩ thầm:

- Mụ già này ăn nói văn hoa, dường như là người có đọc sách.

Chàng vâng dạ luôn miệng đáp:

- Ða tạ bà bà!

Rồi tiến vào trước.

Căn nông xá này có hai gian. Bên ngoài là phòng khách, bên trong là nội thất. Giữa có một tấm mành trúc ngăn cách. Cửa buồng là một bức rèm bằng vải màu lam.

Áp vách đặt một cái bàn vuông gỗ trắng. Trên bàn đặt một cái bình tĩnh sành và hai cái chung sứ để uống trà.

Mụ già ngó Ngọc Lan ngồi ở trên lòng Kim Lan lắc đầu nói:

- Sễnh nhà ra thất nghiệp. Thật là tội nghiệp. Khách quan cần gì cứ gọi lão thân.

Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười đáp:

- Bọn tiểu tử xin nghỉ một lúc rồi lại thượng lộ, không dám phiền đến bà bà.

Mụ già lại nhìn kỹ Ngọc Lan và Tiêu Lĩnh Vu lần nữa rồi nói:

- Lão thân tuổi già sức yếu, không thể bồi tiếp các vị được.

Mụ chống gậy trúc đi vào nhà trong.

Tiêu Lĩnh Vu nhìn bóng sau lưng lão già nghĩ thầm:

- Bà này dường như không phải là người ở nơi hoang dã.

Bỗng nghe có thanh âm trầm trọng hỏi:

- Tiền Ðại Nương có đấy không?

Mụ già đáp:

- Kiếm lão thân có điều chi dạy bảo?

Tiêu Lĩnh Vu chú ý nhìn ra thì thấy một đại hán võ phục đứng xa xa ngoài cửa chắp tay đáp:

- Tại hạ vâng lệnh chủ nhân có việc ra bẩm lão tiền bối.

Mụ già tức Tiền Ðại Nương ở trong nhà nói vọng ra:

- Bữa nay lão phu tinh thần mỏi mệt, trong nhà lại có quí khách. Ông bạn có việc gì để lúc khác sẽ nói.

Ðại hán võ phục đáp:

- Việc này gấp lắm cần được...

Tiền Ðại Nương tức giận ngắt lời:

- Bữa nay lão thân không tiếp khách, ông bạn nghe rõ chưa?

Ðại hán võ phục đáp:

- Việc này có liên quan đến tân khách trong nhà lão nhân gia, tại hạ không thể chờ được.

Gã lại quát hỏi luôn mấy lần rồi không nghe thấy tiếng Tiền Ðại Nương đáp lại.

Tiêu Lĩnh Vu nhìn Kim Lan khẽ nói:

- Người kia đã đến kiếm chúng ta vậy ta ra trước để hỏi cho rõ mục đích của hắn.

Chàng toan cất bước thì đột nhiên nghe tiếng đại hán la hoảng rồi quay đầu chạy đi.

Thanh âm Tiền Ðại Nương lại vọng ra:

- Thật là kẻ cuồng ngạo không biết thời vụ, rượu mời chẳng uống, lại muốn uống rượu phạt.

Kim Lan khẽ hỏi:

- Tam gia! Bà già đó có phải chăng là một vị cao nhân ẩn dật chốn hoang vu?

Tiêu Lĩnh Vu gật đầu nhưng không lên tiếng.

Tiền Ðại Nương lại nói tiếp:

- Các vị cứ yên tâm nghỉ ngơi. Căn nhà tranh này của lão thân tuy tồi tàn nhưng ở đây rất an toàn.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Ða tạ lão bà bà.

Tiền Ðại Nương nói:

- Có điều các vị không thể ở đây lâu được. Trong vòng hai giờ nên rời khỏi chốn này. Nhưng hai giờ tưởng là quá đủ. Bất luận trị thương hay điều dưỡng cũng xong rồi.

Tiêu Lĩnh Vu bản tính cao ngạo, chàng đáp:

- Lão bà bà hà tất phải quan tâm. Bọn vãn bối quyết không để phiền lụy đến lão bà bà. Bọn vãn bối không cần ở đến hai giờ mà xin thượng lộ ngay tức khắc.

Tiền Ðại Nương nói:

- Công tử nóng tính quá!

Tiêu Lĩnh Vu xách hai cái rương lên nói:

- Kim Lan! Chúng ta đi thôi. Nhất định bọn họ dồn chúng ta vào thế tuyệt lộ vậy ta phải động thủ thục mạng.

Kim Lan buồn rầu ngập ngừng:

- Tam gia...

Tiêu Lĩnh Vu xua tay ngắt lời:

- Cô đừng nói nữa chúng ta đi thôi!

Khi nào Kim Lan còn dám nhiều lời. Cô cõng Ngọc Lan lên lưng tay dắt Ðường Tam Cô chạy theo Tiêu Lĩnh Vu.

Bỗng thấy bóng rèm lay động, tà áo phất phơ, Tiền Ðại Nương đột nhiên xuất hiện đứng sững trước cửa chắn đường. Mụ lạnh lùng nói:

- Hãy khoan!

Tiêu Lĩnh Vu ngấm ngầm đề khí phòng bị, miệng hỏi lại:

- Lão bà bà có điều chi dạy bảo?

Tiền Ðại Nương vừa cười vừa hỏi lại:

- Mấy vị cứ thế mà ra đi hay sao?

Tiêu Lĩnh Vu hỏi lại:

- Vậy lão bà bà bảo đi bằng cách nào?

Tiền Ðại Nương tủm tỉm cười ngắt lời:

- Hãy để vật gì lại đã. Lão thân ở trong lều tranh, trước nay chưa từng đãi khách không công bao giờ.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-177)


<