Vay nóng Tima

Truyện:Xác chết loạn giang hồ - Hồi 061

Xác chết loạn giang hồ
Trọn bộ 177 hồi
Hồi 061: Sở Côn Sơn Tỏ Dạ Quan Hoài
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-177)

Siêu sale Lazada

Phạn Cái dùng chảo sắt làm binh khí, tự lập ra những chiêu biến hóa rất là kỳ quái.

Tiêu Lĩnh Vu thấy lão vung chảo lên chụp xuống liền hươi trường kiếm đâm chênh chếch lên.

Ngờ đâu Phạn Cái không né tránh, chảo sắt đụng vào trường kiếm rồi, lão mượn thế trượt xuống cổ tay Tiêu Lĩnh Vu.

Tiêu Lĩnh Vu giật mình kinh hãi nghĩ thầm:

- Té ra cái chảo sắt này có chỗ diệu dụng như vậy.

Chàng vội lùi lại hạ thấp cổ tay xuống tránh khỏi đòn của đối phương.

Ðoạn chàng giơ kiếm lên phong tỏa trước mặt.

Phạn Cái cười hô hố hỏi:

- Mùi vị của chảo sắt thế nào?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Quả nhiên cao minh khôn lường...

Phạn Cái sấn tới gần, lại vung chảo lên chém dọc quét ngang những chiêu võ rất kỳ lạ.

Tiêu Lĩnh Vu ngưng tụ kình lực, mỗi chiêu kiếm phóng ra đều mang một luồng kiếm khí dàn dụa.

Thế công của Phạn Cái tuy cực kỳ quái dị mà không sao thắng được Tiêu Lĩnh Vu.

Chỉ trong khoảng khắc hai bên đã qua lại mấy chục chiêu.

Tiêu Lĩnh Vu dần dần hết sợ. Thanh trường kiếm trong tay chàng bắt đầu khai triển thế phản kích.

Kim Lan thấy Tiêu Lĩnh Vu phải lùi hoài thì tưởng rằng hậu lực của chàng không kế tiếp được tiền lực, trong lòng rất đỗi lo âu. Cô đặt Ngọc Lan ở trên lưng xuống, toan rút kiếm xông ra trợ chiến.

Bỗng thấy Tiêu Lĩnh Vu không lùi nữa, bắt đầu cuộc phản công.

Chàng phóng bốn, năm chiêu kiếm liền vãn hồi thế kém.

Phạn Cái nổi tiếng một đời tất nhiên phải đem toàn lực ra tấn công để cố thắng trận nầy.

Tiêu Lĩnh Vu đầy nỗi oan khuất trong lòng cũng hết sức để chiến thắng bữa nay, nhưng khí giới của Phạn Cái rất kỳ lạ, chiêu thức lại chẳng ra lề lối nào, khác hẳn với mười tam ban khi giới thông thường thành ra nó có chỗ cao thâm khôn lường.

Tiêu Lĩnh Vu tuy ổn định được tình thế, bắt đầu phản công nhưng trong lúc nhất thời cũng khó lòng chế phục được đối phương.

Tửu Tăng Bán Giới vừa uống rượu tỳ tỳ vừa theo dõi cuộc chiến. Lão thấy hai bên đã đấu hơn trăm hiệp đột nhiên buông bình rượu ra, cặp mắt từ từ bỗng lộ hàn quang chăm chú nhìn vào trường đấu.

Lúc này trong trường, Phạn Cái và Tiêu Lĩnh Vu đã quyết đấu đến chỗ thắng bại. Chỉ còn nhìn thấy một vùng đen xì vọt ra những tia bạch quang nhảy múa, không phân rõ được bên nào.

Ðột nhiên bóng đen và bạch quang thu lại. Hai người xa ra.

Tiêu Lĩnh Vu ôm kiếm nghiêng mình nói:

- Ða tạ đại hiệp đã nhượng bộ.

Lòng chàng vẫn nghĩ tới ngày trước Tửu Tăng Phạn Cái đã giúp mình, nên chàng rất kính cẩn hai người.

Phạn Cái đứng ngẩn người ra nhìn Tiêu Lĩnh Vu hồi lâu rồi thủng thẳng nói:

- Ðây là lần thứ hai mà lão hóa tử phải thất bại. Ðã là tướng bại binh thì còn nói mạnh gì nữa? Sau này sẽ có ngày tái hội..

Dứt lời lão trở gót đi ngay, vẻ mặt cực kỳ thê thảm.

Tửu Tăng Bán Giới lớn tiếng gọi:

- Lão ăn xin thối tha kia rồi hãy đi! Ở lại coi bản hòa thượng trả đũa cho.

Phạn Cái không thèm ngoảnh đầu lại, đáp liền:

- Lão cũng thua to mà thôi. Ðừng lòi cái dở ra nữa.

Tửu Tăng Bán Giới ngẩn người một chút rồi chú ý nhìn Tiêu Lĩnh Vu thấy mặt chàng vượng khí đầy rẩy, cặp mắt thần quang lấp loáng, không ra vẻ mỏi mệt chút nào. Trong lòng kinh hãi lão nghĩ thầm:

- Thằng lỏi này nội công rất tinh thâm nhưng trông ra vẻ văn nho chẳng có chút tà khí nào. Sao gã lại qui thuận Bách Hoa sơn trang cam tâm nhập đảng với Thẩm Mộc Phong?

Lại nghe Phạn Cái nói:

- Lão trọc nghiện rượu kia! Kiếp này đừng hòng có cơ hội thắng gã nữa.

Tửu Tăng lớn tiếng ngắt lời:

- Nếu bản hòa thượng không tỷ thí với gã chẳng cam tâm chút nào.

Lão vái Tiêu Lĩnh Vu rồi nói:

- Hãy coi chừng! Bản hòa thượng muốn lĩnh giáo.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Dĩ nhiên tại hạ phải bồi tiếp.

Tửu Tăng Bán Giới rảo bước tiến về phía Tiêu Lĩnh Vu còn cách chừng sáu thước thì dừng lại.

Tiêu Lĩnh Vu giơ kiếm ngang trước ngực nói:

- Khách phải nhượng chủ. Mời đại sư ra tay.

Bản Giới nói:

- Ngươi hãy coi chừng nghe!

Ðột nhiên lão há miệng phun ra một tia rượu. Còn cách mấy bước, mùi rượu đã xông vào mũi.

Tiêu Lĩnh Vu ngưng tụ nội lực vào bàn tay đẩy ra.

Một luổng ám kình mãnh liệt ngăn chặn làm cho tia rượu tan ra như một trận mưa phùn trong khoảng mấy thước vuông.

Tia rượu tan ra rồi vẫn xông về phía Tiêu Lĩnh Vu. Chàng liền đề tụ chân lực, vận động cương khí hộ thân. Cơn mưa rượu còn cách Tiêu Lĩnh Vu chừng nửa thước như gặp phải bức tường đá tới tấp rớt xuống.

Tửu Tăng Bán Giới giật mình kinh hãi la thất thanh:

- Hộ thân cương khí! Hộ thân cương khí!

Rồi trở gót chạy theo Phạn Cái.

Nguyên kỹ thuật phun rượu của lão là một môn tuyệt học. Lão dùng luồng nguyên khí đẩy rượu từ trong bụng phun ra. Tia rượu gặp phải trở lực liền tan ra như mưa phùn bao phủ một quãng mấy thước khiến cho đối phương không có cách nào né tránh. Nhưng luồng cương khí hộ thân của Tiêu Lĩnh Vu làm cho Tửu Tăng Bán Giới giật mình kinh hãi. Lão tự biết tia rượu không thể phá được luồng cương khí hộ thân của đối phương. Tuy miệng lão không nói ra mà trong lòng đã nhận thua rồi trở gót chạy theo Phạn Cái.

Lúc này trong trường ngoài Tiêu Lĩnh Vu, Kim Lan và Ðường Tam Cô, chỉ còn lại Bộ Thiên Tinh và Sở Côn Sơn.

Bộ Thiên Tinh đã bị bại rồi, chẳng khi nào dám dương mặt dầy đòi tái chiến với Tiêu Lĩnh Vu.

Sở Côn Sơn tuy là người hủ lậu cố chấp, nhưng tự biết võ công còn kém Tửu Tăng, Phạn Cái, mà danh vị chưa bằng Trí Quang đại sư. Ba người kia đã bại về tay Tiêu Lĩnh Vu thì lão có tỷ đấu với chàng cũng chẳng tài nào thủ thắng được. Nhưng ở vào tình thế này, lão chẳng thể lùi bước dù có bại trận cũng đành.

Lão liền lấy cặp bánh xe ở trên lưng xuống vung lên nói:

- Lão phu dùng cặp bánh xe này lãnh giáo kiếm thuật của Tam trang chủ.

Tiêu Lĩnh Vu chắp tay mỉm cười hỏi:

- Lão tiền bối còn nhớ tại hạ không?

Sở Côn Sơn tuy đã chuẩn bị tấn công mà trong lòng chẳng tự tin được phần nào và đã nắm chắc phần thua trong tay, liền chú ý nhìn Tiêu Lĩnh Vu. Lão không ngờ chàng lại muốn nói chuyện cũ với mình.

Sở Côn Sơn sửng sốt thu cặp bánh xe về hỏi:

- Phải chăng Tam trang chủ chính là Tiêu Lĩnh Vu mới quật khởi trên chốn giang hồ. Lão phu được nghe danh đã lâu, bữa nay gặp thật là may mắn!

Tiêu Lĩnh Vu thở dài đáp:

- Tại hạ tuy cũng là Tiêu Lĩnh Vu, nhưng không phải Tiêu Lĩnh Vu mà oai danh chấn động giang hồ.

Chàng thấy vụ này rắc rối khó mà nói một vài câu để giải thích được.

Sở Côn Sơn chau mày hỏi:

- Trên thế gian này có mấy vị Tiêu Lĩnh Vu? Lão phu càng nghe càng hồ đồ Tiêu Lĩnh Vu hỏi lại:

- Lão tiền bối thử nghĩ kỹ lại coi đã gặp mấy Tiêu Lĩnh Vu rồi?

Sở Côn Sơn ngẩn người ra trầm ngâm hồi lâu rồi đáp:

- Lão phu nghĩ lại thì năm năm trước đây đã gặp một chú nhỏ yếu đuối dường như cũng tên là Tiêu Lĩnh Vu. Sau gã được đưa lên núi Võ Ðương rồi không hiểu lạc lõng nơi đâu?

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Lão tiền bối còn nhớ được mặt mũi gã Tiêu Lĩnh Vu ngày trước không?

Sở Côn Sơn đáp:

- Cái đó lão phu không nhớ được rõ ràng, chỉ nhớ láng máng thằng nhỏ đó tuy thân thể yếu đuối, nhưng mồm mép rất linh lợi mà to gan lớn mật.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Lão tiền bối có muốn gặp lại gã Tiêu Lĩnh Vu năm trước đó không?

Sở Côn Sơn bỗng thở dài đáp:

- Thằng nhỏ đó rất hợp duyên với lão phu. Ðáng tiếc gã mình mang tuyệt chứng, thân thể hư nhược mà bị lôi cuốn vòng ân oán của những nhân vật giang hồ. Gã phải chịu đủ điều cay cực. Hỡi ơi! Lão phu nghe phong thanh gã rớt xuống sông chết rồi!...

Tiêu Lĩnh Vu buồn rầu thở dài đáp:

- Ða tạ lão tiền bối còn có lòng nhớ tới. Tại hạ chính là Tiêu Lĩnh Vu ốm yếu ngày trước.

Sở Côn Sơn hai mắt tròn xoe ngắm nghía Tiêu Lĩnh Vu một hồi rồi đột nhiên nổi giận quát hỏi:

- Ngươi đừng nói nhăng nói càn. Lão phu là hạng người nào mà để ngươi lừa gạt?

Tiêu Lĩnh Vu biết lão hủ lậu cố chấp nên nghe lão nói vậy vẫn không nổi nóng tủm tỉm cười đáp:

- Năm năm trước tại hạ cùng lão tiền bối bị uy hiếp ở trên đỉnh núi. Khi đó còn Khâu tỷ tỷ của tại hạ...

Sở Côn Sơn ngắt lời:

- Phải chăng ngươi muốn nói Khâu Tiểu San?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Phải rồi! Sau lại gặp Trung Châu nhị cổ...

Sở Côn Sơn nhảy bổ lên hỏi:

- Ðúng lắm! Sao ngươi biết rõ thế?

Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ:

- Lão này thật ngoan cố. Mình đã nói rõ ràng đến thế mà lão còn chưa chịu tin. Nhưng được cái khi lão tin rồi và hứa lời với ai thì suốt đời cũng không biến cải.

Chàng liền mỉm cười đáp:

- Tại hạ là Tiêu Lĩnh Vu lúc đó hiện diện tại trường thì dĩ nhiên phải biết rõ.

Sở Côn Sơn ngắm nghía lần nữa rồi nói:

- Ta trông không giống chút nào, quyết không để ai lừa gạt.

Tiêu Lĩnh Vu chau mày hỏi:

- Vậy làm thế nào lão tiền bối mới tin được?

Sở Côn Sơn đáp:

- Ngươi muốn nói thế nào cũng mặc, lão phu đã không tin là không tin.

Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm một lúc, chợt động tâm cơ, liền cười nói:

- Tại hạ nói ra chuyện này nhất định lão tiền bối phải tin ngay.

Sở Côn Sơn đáp:

- Mắt lão phu trước nay không bao giờ để cát bụi dính vào. Ngươi thử nói nghe lão phu có tin được không?

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Tại hạ còn nhớ lúc đó vuốt bộ râu của lão tiền bối và khen là râu đẹp.

Sở Côn Sơn ngẫm nghĩ một lát rồi nhảy lên nói:

- Phải rồi! Quả có như thế.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Bây giờ lão tiền bối đã tin chưa?

Sở Côn Sơn hỏi lại:

- Ngươi đúng là gã đó ư?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tại hạ gạt lão tiền bối làm gì?

Sở Côn Sơn liệng cặp bánh xe xuống nắm lấy tay Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Tiểu lão đệ ơi! Năm năm không gặp. Ai ngờ tiểu lão đệ cao lớn như thế này rồi!...

Lão ăn nói vụng về nhưng toàn là những câu chân thành.

Tiêu Lĩnh Vu sau khi rời khỏi sự môn gặp toàn những chuyện gian trá hiểm ác. Bây giờ chàng mới gặp lão này là người cảm tình nồng nhiệt, bất giác chàng xúc động can trường nhỏ hai giọt lệ nóng hổi.

Sở Côn Sơn lắc tay Tiêu Lĩnh Vu nói tiếp:

- Hảo hài tử! Xem chừng trên thế gian quả có thứ linh dược thoát thai hoàn cốt. Ngươi ốm o như vậy mà bây giờ biến thành thiếu niên anh tuấn, đổi hẳn ra một người khác. Ðừng nói lão phu mà cả đến Khâu Tiểu San gặp ngươi e rằng cũng không nhận ra được.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Cuộc tao ngộ của vãn bối, một lời nói không xiết được. Sau này sẽ thuật kỹ cho tiền bối hay...

Sở Côn Sơn bỗng buông tay Tiêu Lĩnh Vu ra, lượm cặp bánh xe lên hỏi:

- Chắc Thẩm Mộc Phong đã cải biến thân thể yếu đuối cùng truyền thụ bản lãnh ghê gớm này cho ngươi?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Không phải đâu! Võ công của vãn bối do cuộc tao phùng kỳ ảo mà ra, nghĩ lại chẳng khác nào một giấc mơ...

Sở Côn Sơn lạnh lùng nói:

- Người ta ở đời, ân oán phải phân minh. Thẩm Mộc Phong tội ác chồng chất như non, nhưng hắn có ơn với ngươi, vậy ngươi có giúp hắn làm điều tàn ác cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ. Lão phu sẽ vì ngươi mà giải thích rõ ràng.

Tiêu Lĩnh Vu thở phào đáp:

- Những câu của tại hạ nói đều là sự thực. Võ công của tại hạ chẳng liên quan đến Thẩm Mộc Phong chút nào...

Sở Côn Sơn hỏi:

- Vậy sao ngươi gia nhập Bách Hoa sơn trang?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Ðáng trách tại hạ mới vào giang hồ không hiểu rõ lòng người mà gây ra vụ này. Một phen lỡ bước xảy chân đến nỗi suốt đời ôm hận lại cho bạn hữu võ lâm đều sỉ vả mình nữa.

Sở Côn Sơn khẽ buông tiếng thở dài nói:

- Ngươi nhỏ tuổi chưa từng kinh nghiệm, cái đó không thể trách được. Ngươi đã biết lầm lỡ thì quay đầu lại hãy còn kịp...

Bỗng lão đổi giọng nghiêm nghị lớn tiếng hỏi:

- Nhưng tại sao ngươi hạ độc thủ giết chết chín tay cao thủ võ lâm? Ai thì lão phu không biết nhưng Tam Tương lão ngư ông đã giao du với lão phu mấy chục năm. Lão ta là người khiêm hòa từ ái, chẳng thù hằn gì với ai. Thế mà ngươi không phân hắc bạch đã dùng ám khí giết đi là nghĩa làm sao?

Tiêu Lĩnh Vu cặp mắt thấp thoáng ánh hàn quang, nghiêm trang hỏi lại:

- Ðến Sở đại hiệp mà cũng tin là chín tay cao thủ võ lâm bị Tiêu Lĩnh Vu này hạ sát ư?

Sở Côn Sơn đáp:

- Quần hào ai cũng nói thế. Bộ đại hiệp lại mắt trông tai nghe, thì lão phu không tin sao được?

Tiêu Lĩnh Vu nói dằn từng tiếng:

- Bọn họ đều bị hại về tay Thẩm Mộc Phong.

Sở Côn Sơn ngẩn người ra hỏi:

- Thẩm Mộc Phong cũng đến đây ư?

Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp:

- Y đến nhưng ẩn mình trong bóng tối, không chịu lộ diện. Y gia hại chín tay cao thủ võ lâm là cố ý đổ vạ lên đầu tại hạ...

Chàng ngó Kim Lan nói tiếp:

- Nếu không có cô này kể rõ sự tình đã trải ra thì chính tại hạ cũng không biết rõ nội tình.

Sở Côn Sơn thu cặp bánh xe lại, tay vuốt chòm râu cằm, mắt nhìn Kim Lan hỏi:

- Ngươi đã trông thấy thật ư?

Kim Lan đáp:

- Tiểu nhân mắt thấy tai nghe không sai một chút.

Sở Côn Sơn nghe thanh âm nhỏ nhẹ bất giác chau mày hỏi:

- Ngươi là thiếu nữ ư?

Kim Lan đáp:

- Tiểu tỳ tên gọi Kim Lan là gái giả trai.

Sở Côn Sơn nói:

- Té ra là thế. Ngươi hãy kể lại những việc đã trải qua để rửa nỗi oan cho Tiêu Lĩnh Vu..

Kim Lan nói:

- Lúc ấy tam gia đã bị thương ngất xỉu. Ðại trang chủ đột nhiên xuất hiện điểm vào ba chỗ huyệt đạo vào tam gia rồi ôm để lên xe. Ðại trang chủ ẩn mình trong xe gia hại chín tay cao thủ theo dõi cỗ xe ngựa. Nội vụ giản dị như vậy nhưng nói ra có ai chịu tin đâu?

Sở Côn Sơn hất hàm râu dài lắc đầu nói:

- Lão phu tin rồi. Ðó là cách di họa tiếp thụ trong Tam thập lục kế có chi là lạ?

Lão này rất hủ lậu, hễ nói là giở điển tích.

Bộ Thiên Tinh đứng bên lẳng lặng lắng tai nghe, thủy chung không nói câu nào đột nhiên lên tiếng:

- Kể ra bại tướng không có gì đáng nói, nhưng trong lòng tại hạ còn có điều nghi vấn không thể nhịn được.

Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:

- Bộ huynh có điều gì cao luận? Tiểu đệ rửa tai để nghe.

Bộ Thiên Tinh đáp:

- Trong chín tay cao thủ võ lâm, tám người đã chết rồi, chỉ một mình Thần Hành Truy Phong Khách hãy còn thoi thóp. Khinh công người này tuyệt thế vô song đuổi gần tới xe trước tiên. Mong sao y nói được một câu là vụ này sáng tỏ ngay...

Tiêu Lĩnh Vu vội hỏi:

- Không hiểu hiện giờ Truy Phong Khách ở đâu. Xin Bộ huynh đưa tiểu đệ tới coi, hoặc giả có thể chữa thương cho y được chăng?

Bộ Thiên Tinh ngẫm nghĩ một lát rồi đáp:

- Vụ này phải được Tửu Tăng Phạn Cái đồng ý mới xong, tiểu đệ không chủ trương được.

Tiêu Lĩnh Vu trong lòng rất đỗi phân vân, chàng không nói gì nữa, quay lại hỏi Sở Côn Sơn:

- Lão tiền bối đã tin lời tại hạ liệu có thể giải thích cho một đôi điều được chăng?

Chàng vẫn nhớ luôn luôn lời dặn của Nam Dật Công là coi ai cũng ngang hàng, tức là không nên xưng hô người nào bằng lão tiền bối, nhưng chàng nhớ lại hồi gặp Sở Côn Sơn lần trước khi đó chàng mới 12, 13 tuổi mà họ Sở đã râu bạc chùng xuống trước ngực nên chàng mới phá lệ kêu lão bằng tiền bối.

Sở Côn Sơn nói:

- Lão phu đã tin lời ngươi dĩ nhiên phải giải thích giùm. Nhưng tội ác của Thẩm Mộc Phong rõ rệt quá chừng mà ngươi lại có mối liên quan với Bách Hoa sơn trang, e rằng vụ này không thể giải thích cho rõ trong một thời gian ngắn. Vậy lão đệ cần phải nhẫn nại nhiều hơn nữa mới được.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Tại hạ chỉ mong được lão tiền bối giải thích giùm là đủ, còn người ta tin hay không, mình cũng chẳng thể miễn cưỡng đẩy họ vào chỗ khó nghĩ.

Sở Côn Sơn nói:

- Nếu lão đệ mà thoát ly được Bách Hoa sơn trang thì mối nghi ngờ của đồng đạo võ lâm tự nhiên tiêu tan.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Hiện giờ chưa thể làm ngay, cần phải gặp lại Thẩm Mộc Phong mới quyết định được...

Kim Lan ngắt lời:

- Thẩm Mộc Phong tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn tàn độc, Tam gia đã sa chân vào cạm bẫy mà muốn rút ra tất phải chờ thời cơ...

Cô quay lại ngó Mộc Lan và Ðường Tam Cô, hỏi tiếp:

- Hai vị đại hiệp đó coi hai cô đáng thương này chưa?

Sở Côn Sơn và Bộ Thiên Tinh bây giờ mới chăm chú ngó mặt Ðường Tam Cô và Mộc Lan rồi hỏi lại:

- Không hiểu hai vị này là nhân vật thế nào? Bị ai ám toán?

Kim Lan đáp:

- Một cô là bạn khuê phòng với tiểu nữ, cũng người trong luân lạc, làm tỳ nữ chầu hầu bên cạnh Tam gia. Còn một vị là nhân vật nổi danh trong võ lâm...

Bộ Thiên Tinh hỏi ngay:

- Y là ai vậy?

Kim Lan đáp:

- Y là Ðường Tam Cô Nương, những ai ít qua lại trên đường Tây Nam, có khi chưa hiểu Ðường Tam Cô, nhưng Ðường gia ở Tứ Xuyên khắp thiên hạ đều biết tiếng.

Sở Côn Sơn hỏi:

- Mấy trăm năm nay, Ðường gia ở Tứ Xuyên oai danh hiển hách tự lập thành một môn phái. Không hiểu Ðường cô nương đây có địa vị gì trong Ðường môn?

Kim Lan đáp:

- Ðường cô nương được trời hậu đãi khác hẳn hai chị em tiểu nữ. Hiện nay y là chủ sự ở Ðường gia và là cháu ruột của Ðường lão thái thái.

Sở Côn Sơn nói:

- Hay lắm! Thẩm Mộc Phong quả là to gan lớn mật. Ðường gia ở Tứ Xuyên chuyên nghề dùng độc và ám khí, thiên hạ đều biết tiếng. Mấy trăm năm nay đổng đạo võ lâm đã tôn nhà này làm núi Thái Sơn, sao Bắc Đẩu về môn ám khí Vậy mà Thẩm Mộc Phong chẳng coi vào đâu.

Bộ Thiên Tinh đáp:

- Mục quang hai vị này lờ đờ mà tinh thần hoảng hốt dường như trúng phải chất độc của loại thuốc mê hồn.

Kim lan nói:

- Nếu chỉ trúng phải mê hồn thì đã không phải là thủ đoạn của Thẩm Mộc Phong. Ðằng này các cô đã uống Xúc Cốt độc đan. Hiện giờ chất độc chưa phát tác còn chịu rồi nhưng khi chất độc phát tác thì nỗi đau khổ không ai dám nghĩ tới Cô đưa mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói tiếp:

- Tiêu tam gia đại nhân đại nghĩa can trường hào hiệp. Chính ra Tam gia có thể bỏ mặc bọn tiện nữ, đi lấy một mình thì đâu đến nỗi lâm vào tình trạng này và để võ lâm đồng đạo nghĩ là hung thủ giết người.

Cô giải thích giùm Tiêu Lĩnh Vu, chẳng kể gì đến hậu quả. Sau khi nói huỵch tẹt ra sự thực rồi, cô chợt nhớ tới luật lệ nghiêm khắc của Bách Hoa sơn trang về tội tiết lộ bí mật phải chnl hình phạt thảm khốc vô cùng muốn sống không được muốn chết không xong. Bất giác cô chấn động tâm thần, khắp mình toát mồ hôi lạnh ngắt.

Tiêu Lĩnh Vu chắp tay nói:

- Như vậy hai vị đã biết rõ nội tình, mong rằng khi gặp anh hùng thiên hạ sẽ giải thích giùm mấy câu thì tại hạ cảm kích vô cùng. Non xanh còn đó chúng ta tất có ngày tái hội.

Sở Côn Sơn bỗng la lên:

- Hãy khoan!

Tiêu Lĩnh Vu đã xoay mình cất bước, nghe lão gọi vội quay lại hỏi:

- Sở đại hiệp còn điều chi dạy bảo.

Sở Côn Sơn hỏi lại:

- Hai vị cô nương uống Xúc Cốt độc đan chừng nào chất độc phát tác?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Ðại khái trong vòng bảy ngày, nhưng nếu nhọc mệt quá độ thì thuốc phát tác mau hơn.

Sở Côn Sơn hỏi:

- Nếu chất độc phát tác thì làm thế nào?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Thẩm Mộc Phong đã ước hẹn sẽ đưa thuốc giải đến trước khi chất độc phát tác.

Sở Côn Sơn hỏi:

- Lời hứa của Thẩm Mộc Phong liệu tin được chăng? Nếu hắn không gởi thuốc kịp thì sao?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Ðành là tới đâu hay tới đó.

Sở Côn Sơn tay vuốt chòm râu, không ngớt bước lui bước tới. Hiển nhiên lão đang ngẫm nghĩ một vấn đề nan giải.

Kim Lan đột nhiên xen vào:

- Ðại trang chủ lòng dạ hiểm sâu thủ đoạn độc ác nhưng không chịu gia hại Tam trang chủ là vì Tam trang chủ đối với Bách Hoa sơn trang còn có mối quan hệ tương lai rất trọng đại. Ðại trang chủ ẩn mình trong xe độc hại chín người đổ gây cường địch cho Tam gia. Ðồng đạo võ lâm ai cũng coi Tam gia là người đại ác không còn đất đứng trong thiên hạ tất phải quay về Bách Hoa sơn trang ra sức cho Thẩm đại trang chủ.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-177)


<