Vay nóng Homecredit

Truyện:Xác chết loạn giang hồ - Hồi 064

Xác chết loạn giang hồ
Trọn bộ 177 hồi
Hồi 064: Mã Văn Phi Lực Chiến Tiêu Lang
4.00
(2 lượt)


Hồi (1-177)

Siêu sale Lazada

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Ai vậy?

Tiền Ðại Nương đáp:

- Thần Tiễn Trấn Càn Khôn Ðường Nguyên Kỳ.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Cường lực của hắn sử được cây cung cứng như vậy, tất võ công không phải tầm thường.

Tiền Ðại Nương đáp:

- Người này được trời phó cho thần lực dương nổi cây cung nặng ngàn cân. Khí giới trong tay hắn cũng trầm trọng ghê gớm...

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Hắn dùng thứ binh khí gì?

Tiền Ðại Nương đáp:

- Hắn sử cây chuyển sách ngân trùy dài một trượng hai...

Mụ ngừng lại một chút rồi tiếp:

- Khi Trang chủ gặp hắn nên coi chừng một chút, không nên dùng binh khí gạt mũi tên hay thẳng thắng chống lại khí giới của hắn.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Ða tạ lão bà bà có lòng chỉ giáo.

Kim Lan trầm giọng nói theo:

- Xin tam gia hãy coi chừng.

Cô băng mình vọt về phía nhà tranh.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Chúng ta hãy lên trên cây đa ẩn mình để coi tình hình của bọn họ ra sao?

Chàng đề khí tung thẳng mình lên cao hơn một trượng. Tay trái nắm lấy cành cây lộn người đi cái nữa rồi ẩn vào chỗ cành lá rậm rạp.

Tiền Ðại Nương khen thầm:

- Khinh công anh chàng này giỏi quá!

Mụ chống cây trượng xuống đất vọt mình chênh chếch lên ẩn trên ngọn cây.

Tiêu Lĩnh Vu và Tiền Ðại Nương vừa ẩn xong thì hai bóng người song song chạy tới.

Tiêu Lĩnh Vu nhìn qua kẽ lá thấy người mới đến trạc ngoài ba mươi, toàn thân võ phục tay cầm đơn đao.

Hai hán tử này dường như rất úy kỵ Tiền Ðại Nương. Còn cách nhà tranh đến bốn, năm trượng chúng đã dừng bước.

Tiêu Lĩnh Vu thi triển phép truyền âm khẽ hỏi:

- Hai hán tử đó là nhân vật thế nào?

Tiền Ðại Nương đáp:

- Chúng là những kẻ đi dò đường dĩ nhiên chỉ vào hạng vô danh tiểu tốt. Giết chúng là bất vỏ, không nên lý gì đến.

Mụ vừa dứt lời, thêm bọn người nữa chạy nhanh tới.

Tiêu Lĩnh Vu chú ý nhìn ra thấy người đi trước mình mặc áo trường bào màu lam, lưng ong tay vượn, mày thanh mắt sáng, tay cám cây quạt. Sau y là ba đại hán, tên nào cũng cầm lượng ngân côn. Tên đi đầu ngoài tay cầm côn trên lưng còn cài thanh trường kiếm.

Tiền Ðại Nương khẽ hỏi Tiêu Lĩnh Vu:

- Tam trang chủ có nhận ra người đó là ai không?

Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu hỏi lại:

- Tại hạ không nhận ra được. Lão bà bà biết hắn chứ?

Tiền Ðại Nương đáp:

- Hắn là một quái kiệt trẻ tuổi mới quật khởi trên chốn giang hồ. Hắn ra đời chưa được năm năm đã làm cho những nhân vật võ lâm ở bốn tỉnh Dự, Ngạc, Tương, Cầm phải khuất phục và hợp nhất lại để hắn cầm đầu.

Mụ ngó Tiêu Lĩnh Vu nói tiếp:

- Lão thân ở chốn giang hồ lâu năm, nên những nhân vật hậu tiến cùng những biến thiên ít khi được nghe nên không hiểu mấy. Nhưng gã này sau khi lên làm thủ lãnh bốn tỉnh có đến bái yến lão thân mấy lần, thỉnh cầu lão thân tái xuất giang hồ để tán trợ gã. Gã còn nói mầm loạn đã nẩy nở, chỉ trong vòng năm năm là võ lâm gặp trường ai kiếp. Gã vâng sư lệnh hạ sơn hy vọng cứu vãn lại kiếp vận võ lâm. Gã là một kẻ sĩ có tài ăn nói rung động lòng người. Xuýt nữa lão thân cũng nghe hắn, nhưng sau lão thân chối từ. Trong nửa năm hắn đến liên tiếp ba lần đều bị lão thân cự tuyệt. Nhưng gã lại đến lần thứ tư, lão thân không biết làm thế nào đành tránh mặt không tiếp. Khi ấy lão thân ẩn trên ngọn cây đa này ngấm ngầm giám thị gã. Gã ngồi bên ngoài căn nhà hủ lậu đến ba, bốn giờ. Nguyên một tính nhẫn nại của gã, người thường đã ít kẻ bì kịp...

Mụ đưa mắt nhìn biến diễn phía dưới rồi nói tiếp:

- Kể ra định lực của lão thân cũng thâm hậu, cứ ẩn trên cây không nhúc nhích. Gã thấy lão thân đã kiên quyết, đành bỏ ý định mời lão thân tái xuất giang hồ.

Tiêu Lĩnh Vu nghe hồi lâu mụ vẫn chưa chịu nói tên họ gã, không nhịn được nữa liền hỏi:

- Lão bà bà có biết tên họ gã là gì không?

Tiền Ðại Nương đáp:

- Dĩ nhiên lão thân biết lắm. Tên gã là Mã Văn Phi...

Lại nghe tiếng quát tháo vang dội vọng lên:

- Lão tiền bối là một nhân vật thịnh danh trên chốn giang hồ, thiệt không nên binh vực một tên hung đồ tội ác như non, hai tay đẫm máu, đối nghịch với võ lâm thiên hạ...

Tiêu Lĩnh Vu nhìn kỹ lại thì tiếng quát này chính từ miệng Mã Văn Phi thốt ra.

Mã Văn Phi nói tiếp:

- Vãn bối vốn lòng kính phục lão tiền bối đã cực lực ước thúc bọn thuộc hạ không được xâm phạm đến cây đa này là giới hạn cấm địa của lão tiền bối. Nhưng lúc này tình thế khác rồi, ngoài vãn bối còn những vị cao tăng chùa Thiếu Lâm và bao nhiêu cao thủ trong thiên hạ tụ tập ở đây. Bọn họ hiện đang dừng chân ở trong khu rừng tạp cách đây hai dặm. Ðó là vãn bối đã hai ba lần thương lượng họ mới chịu nghe theo, cho vãn bối đến trước khuyên can lão tiền bối một lần tối hậu. Vãn bối nói đến đây là hết lời. Mong lão tiền bối nghĩ kỹ đi!

Tiêu Lĩnh Vu đưa mắt ngó Mã Văn Phi khẽ nói:

- Gã này phong độ không đến nỗi tục tằn, ngày sau tất có một địa vị trong võ lâm...

Tiền Ðại Nương ngắt lời:

- Không cần nói đến ngày sau. Ngay bây giờ gã đã làm thủ lãnh bốn tỉnh thì cũng chẳng kém gì địa vị Chưởng môn một phái.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Ðể tại hạ đối phó với gã.

Tiền Ðại Nương nói:

- Dùng võ công tỷ đấu với gã chẳng những thêm rộng đường võ nghệ, mà còn khỏi phải nghe lý thuyết của gã làm cho động tâm...

Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:

- Tại hạ hiểu rồi. Xin lão bà bà trân trọng...

Chàng không để Tiền Ðại Nương lên tiếng đã đề khí tung mình nhảy xuống.

Mã Văn Phi ngó thân pháp của Tiêu Lĩnh Vu muốn nói lại thôi. Cây quạt trong tay mặt gã để trước ngực giơ lên. Tay trái đưa chênh chếch sang một bên.

Một trong ba đại hán đứng đằng sau gã, vội cởi thanh kiếm trên lưng xuống đưa cho gã.

Hiển nhiên Mã Văn Phi vừa ngó thấy thân pháp Tiêu Lĩnh Vu đã biết là gặp phải kình địch, nên ra hiệu lấy kiếm đề phòng.

Tiêu Lĩnh Vu đưa mắt ngó Mã Văn Phi, từ từ tiến về phía trước tựa hồ chưa trông thấy mặt trận của đối phương.

Mã Văn Phi bản tính trầm trọng. Cây quạt trong tay mặt đưa sang tay trái.

Còn tay mặt cầm thanh trường kiếm ngó Tiêu Lĩnh Vu bước tới, không lên tiếng hỏi han chi hết.

Nhưng một trong ba tên đại hán đi sau Mã Văn Phi không nhịn được vung cây lượng ngân côn từ mé bên bước ra thành thế ba mặt giáp công.

Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên dừng bước. Chàng xoay tay một cái, thanh trường kiếm đã rút ra khỏi vỏ.

Mã Văn Phi cười lạt hỏi:

- Các hạ là ai?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tại hạ là Tiêu Lĩnh Vu.

Mã Văn Phi nói:

- Té ra là Tam trang chủ ở Bách Hoa sơn trang. Tại hạ cam bề thất kính.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Không dám! Phải chăng tôn giá là Mã Văn Phi?

Mã Văn Phi đáp:

- Chính là tại hạ.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Tôn giá là thủ lãnh bốn tỉnh Dự, Ngạc, Tương, Cám...

Mã Văn Phi ngắt lời:

- Tấm thân cỏ rác trên chốn giang hồ so với Bách Hoa sơn trang thế nào được?

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Chúng ta vốn không quen biết, sao các hạ lại thống lãnh bộ thuộc đến làm khó dễ Tiêu Lĩnh Vu này?

Mã Văn Phi đáp:

- Võ lâm thiên hạ có tội gì mà Tiêu trang chủ lại ra tay tàn sát? Huống chi trong chín người bị thương vong vừa rổi có một kẻ thuộc hạ rất đắc lực của tại hạ. Ðừng nói đến chuyện báo thù cho kẻ chết oan, ngay một việc Tiêu trang chủ náo loạn trong khu vực của tại hạ, Mã Văn Phi này cũng không thể điềm nhiên tọa thị.

Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng hỏi:

- Bách Hoa sơn trang cũng ở khu vực thống lãnh của các hạ, sao các hạ lại không can thiệp? Nếu các hạ là thủ lãnh của bốn tỉnh Dự, Ngạc, Tương, Cám thì nên tìm đến Bách Hoa sơn trang sớm hơn mới đúng.

Mã Văn Phi nóng mặt lên đáp:

- Theo ý kiến của tại hạ thì bây giờ can thiệp cũng chưa muộn...

Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:

- Ðây chẳng qua các hạ sợ oai Thẩm Mộc Phong không dám tìm đến Bách Hoa sơn trang mà thôi. Ha ha! Kẻ đối đầu với thủ lãnh không phải là Tiêu Lĩnh Vu mà là Thẩm Mộc Phong...

Mã Văn Phi tức giận hỏi:

- Thẩm Mộc Phong thì làm sao?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Nếu là Thẩm Mộc Phong, tại hạ chắc thủ lãnh không dám ra mặt đối nghịch với y...

Chàng ngửa mặt lên cười rộ nói tiếp:

- Cũng không phải chỉ có một mình các hạ sợ Thẩm Mộc Phong e rằng còn lắm người chỉ dám ra mặt làm khó dễ với Tiêu mỗ mà không dám vuốt râu hùm.

Câu này tuy cay chua khắc bạc, nhưng đúng là sự thực.

Bỗng thấy Mã Văn Phi nhíu cặp lông mày, mắt lóe hàn quang. Gã tức giận quát:

- Tên Thẩm Mộc Phong ẩn náu thân hình ở Bách Hoa sơn trang, hắn mới tái xuất giang hồ chưa đầy một tháng, Tam trang chủ tưởng Bách Hoa sơn trang là nơi có thể nương tựa để lánh nạn. Bữa nay Mã mỗ hãy thu thập Tam trang chủ trước rồi sẽ đi kiếm Thẩm Mộc Phong.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Tại hạ e rằng ngay Tiêu Lĩnh Vu này các hạ cũng chưa đánh nổi.

Mã Văn Phi cười hô hố đáp:

- Tam trang chủ hạ liền một lúc chín tay cao thủ võ lâm đủ chứng minh võ công rất cao cường. Nhưng Mã mỗ cũng lớn mật mới dám lãnh giáo.

Bỗng nghe đại hán tay cầm lượng ngân côn lạnh lùng lên tiếng:

- Giết gà cần gì phải dùng đến dao mổ trâu. Thủ lãnh khỏi ra tay, để bọn thuộc hạ ba người đối phó với gã cũng đủ.

Câu nói vừa dứt, ba cây lượng ngân côn từ ba mặt phóng tới tấn công Tiêu Lĩnh Vu.

Tiêu Lĩnh Vu tay cầm trường kiếm ra chiêu "Thiên Nữ Tán Hoa". Ánh ngân quang vọt ra thành những bông kiếm hoa lấp loáng nhằm vào chỗ ba người phóng côn hợp kích.

Ba đại hán thấy kiếm hoa trùng điệp, trong lòng ngấm ngầm kinh hãi nghĩ thầm:

- Uy thế Bách Hoa sơn trang quả nhiên danh bất hư truyền, võ công của họ thật có chỗ quái dị.

Chúng nghĩ rồi thu lượm ngân côn về che kín môn hộ.

Tiêu Lĩnh Vu thấy ba hán tử đột nhiên đổi thế công sang thế thủ để bao vây chàng liền lạng người vọt đến trước Mã Văn Phi nói:

- Bọn chúng không phải là địch thủ của tại hạ. Tại hạ cũng không muốn đả thương người vô tội, mong được lãnh giáo mấy chiêu tuyệt học ở thủ lãnh.

Mã Văn Phi thấy Tiêu Lĩnh Vu ra khỏi vòng vây của ba người kia một cách dễ dàng thì trong lòng kinh hãi nghĩ thầm:

- Thảo nào gã này sát thương liền một lúc chín tay cao thủ võ lâm bây giờ mình mới biết bản lãnh gã không phải tầm thường...

Bỗng nghe ba tiếng quát lớn. Ba đại hán tay cầm lượng ngân côn lại nhảy xổ tới tấn công.

Nguyên ba đại hán thấy Tiêu Lĩnh Vu lạng người một cái đã ra ngoài vòng vây thì không khỏi bẽ bàng. Chúng ngấm ngầm thương lượng với nhau đánh một đòn thật mạnh với hy vọng thắng ngay.

Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ:

- Ðịch đông mình ít, cần phải làm cho chúng mất nhuệ khí mới được.

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, tay cầm trường kiếm phóng lẹ ra. Luồng lực đạo âm nhu ở thanh kiếm của chàng đè lên trên ngân côn lướt tới cổ tay một tên đại hán. Ðồng thời người chàng né sang một bên.

Hai ngọn ngân côn mé Ðông và mé Bắc đánh vào khoảng không. Còn đại hán chính giữa ở mé Nam thấy trường kiếm của đối phương chạm vào cây lượng ngân côn của gã thì trong bụng mừng thầm tự nghĩ:

- Thế là mi tự rước lấy cái khổ vào mình.

Gã tăng gia nội lực hất mạnh một cái tưởng làm cho thanh trường kiếm của Tiêu Lĩnh Vu phải tuột tay bay đi.

Ngờ đâu chẳng những gã không hất được trường kiếm của chàng mà còn bị trường kiếm như gắn chặt vào ngọn ngân côn của gã khiến gã trong lòng kinh hãi.

Ðại hán còn đang ngơ ngác, Tiêu Lĩnh Vu cả người lẫn kiếm đã xô về phía trước toan hớt đứt cổ tay gã.

Thủ pháp của Tiêu Lĩnh Vu cực kỳ mau lẹ, đại hán không kịp nghĩ ngợi gì nữa, phải buông cây ngân côn ra ngay.

Tiêu Lĩnh Vu vươn tay trái đón lấy cây ngân côn không để rớt xuống đất.

Lúc này dư lực ở thanh kiếm hãy còn khá mạnh. Nếu chàng tiếp tục lướt mau thanh kiếm đi thì đại hán chẳng chết cũng bị trọng thương. Nhưng chàng không muốn hạ độc thủ, vung chân trái đá ra một cái.

Ðòn cước của chàng cực kỳ mau lẹ lại phóng ra một cách bất ngờ.

Binh một tiếng! Chàng lại đá trúng đùi đại hán.

Cả người gã bị hất ra xa bốn, năm thước.

Tiêu Lĩnh Vu đánh một chiêu, chẳng những phá thế bao vây của ba đại hán mà còn cướp được binh khí một người.

Ðại hán đứng ở mé Ðông và mé Bắc thấy vậy giật mình kinh hãi. Cả Mã Văn Phi cũng không không khỏi hoang mang.

Hai đại hán ngơ ngác một chút xong lại nhảy xổ vào vung lượng côn lên đánh xuống đầu Tiêu Lĩnh Vu.

Tiêu Lĩnh Vu tra kiếm vào vỏ. Chàng vận đầy đủ chân lực vào hai cổ tay đưa côn lên đón hai cây lượng ngân côn đánh tới.

Bỗng nghe tiếng sắt thép đụng nhau choang choảng. Ðại hán ở phía chính Ðông để cây lượng ngân côn tuột bay đi, còn đại hán phía Bắc tuy chưa rớt mất côn, nhưng hai cánh tay cũng tê chồn, hồi lâu không giơ binh khí lên được.

Tiêu Lĩnh Vu không ngờ nội lực của mình lại thâm hậu đến thế, chàng cũng ngơ ngác rồi quay lại bảo Mã Văn Phi:

- Xin thủ lĩnh chỉ giáo đi!

Tay chàng cầm cây lượng ngân côn xoay lại ra chiêu "Lực Bão Ngũ Nhạc" quét ngang một cái.

Mã Văn Phi thấy luồng nội lực đối phương mãnh liệt ghê gớm, không dám đỡ gạt, nhún vai một cái lùi ra tám bước.

Tiêu Lĩnh Vu huy động ngân côn phóng thủ tấn công. Trong đầu óc chàng ghi nhớ những môn võ công rất phức tạp. Tuy chàng chưa dùng ngân côn bao giờ mà phóng chiêu chẳng kém gì một tay côn pháp chính tông.

Nên biết Trang Sơn Bối, Nam Dật Công, Liễu Tiên Tử, cả ba người chẳng những tinh thông môn chuyên nghiệp, mà còn hiểu hết các võ công các phái trong thiên hạ. Nhất là Trang Sơn Bối lại quán triệt nhiều môn tạp học như bói toán, y đạo.

Tiêu Lĩnh Vu thông tuệ hơn đời lại gặp được những bậc danh sư như vậy hợp lực truyền thụ thì tuy mới trong thời gian ngắn ngủi năm năm cũng chẳng kém gì người khác được rèn đúc mấy chục năm. Ngoài những môn kiếm, chưởng, khinh công, ám khí của ba vị sư tôn, chàng còn thuộc cả những chiêu số quái dị về binh khí ngoại môn. Lượng ngân côn chỉ là một trong Thập bát ban binh khí, dĩ nhiên chàng sử dụng chẳng khó khăn gì.

Mã Văn Phi vẫn tự phụ những môn võ học của mình rất cao nhưng so với côn pháp của Tiêu Lĩnh Vu mà gã đã sử dụng đến chỗ tinh vi, gã không khỏi than thầm hãy còn kém chàng xa.

Tiêu Lĩnh Vu sử liên hồi mười tám chiêu côn phong rít lên veo véo trong vòng mười trượng cát bụi cùng cây cỏ tung bay ầm ầm.

Mã Văn Phi ung dung tránh khỏi 18 chiêu khiến cho Tiêu Lĩnh Vu tuy không nói ra miệng mà trong lòng ngấm ngầm bội phục. Chàng tự nhủ:

- Thân pháp gã này tuyệt diệu trong vỏ lâm ít kẻ bì kịp...

Mã Văn Phi chờ cho Tiêu Lĩnh Vu sử hết 18 chiêu lượng ngân côn mới cầm trường kiếm đâm tới để phản kích. Ðồng thời cây quạt trong tay trái gã vạch xéo ra một đường phiến phong nhằm quét vào cổ tay mặt cầm côn của Tiêu Lĩnh Vu.

Chiêu này gã thi triển gồm cả công lẫn thủ.

Tiêu Lĩnh Vu bị đối phương phản kích phải lùi lại một bước.

Mã Văn Phi biết rằng nếu để Tiêu Lĩnh Vu khoan thai một chút là chàng lại dùng lượng ngân côn ra chiêu số lợi hại hơn, Gã lập tức xấn tới tay quạt tay kiếm tấn công dồn dập.

Tiêu Lĩnh Vu tuy kiêm thông mọi thứ binh khí, nhưng chuyên về kiếm thuật, chưởng pháp hơn. Mặt khác chàng thiếu kinh nghiệm lâm địch, nên khi bị động chàng chậm ứng biến một chút.

Mã Văn Phi lăn lộn giang hồ tuy chưa lâu, nhưng gã đã trải qua trăm trận đánh. Trong vòng bốn năm gã chế phục được những tay hào kiệt kiêu hùng bốn tỉnh Dự, Ngạc, Tương, Cám và được tôn làm Tổng thủ lãnh cũng không phải là chuyện dễ. Ngoài võ công cao cường, gã còn là tay mưu trí hơn đời.

Mã Văn Phi lẳng lặng quan sát mấy chiêu của Tiêu Lĩnh Vu. Gã phát giác ra gặp phải tay kình địch chưa từng thấy, về võ công và nội lực đều có phần cao thâm hơn. Nếu gã cùng chàng tỷ đấu một cách đường đường chính chính tất gã phải thất bại không còn nghi ngờ gì nữa. Gã chỉ có một đường lối duy nhất là phát huy cái sở trường của mình đánh vào chỗ sở đoản của đối phương mới có cơ thủ thắng. Gã đem bao nhiêu kinh nghiệm chiến đấu để đối phó với chàng.

Tiêu Lĩnh Vu sử xong côn pháp chỉ sơ hở không đầy nháy mắt, Mã Văn Phi liền chụp lấy cơ hội này để phản kích. Gã sấn đến bên mình Tiêu Lĩnh Vu mà cây lượng ngân côn trong tay chàng là thứ binh khí trầm trọng chỉ có lợi khi đứng cách xa đối phương. Bây giờ chàng bị Mã Văn Phi sấn đến sát bên mình chẳng những khó bề phát huy uy thế mà còn bị vướng víu nữa.

Thanh trường kiếm trong tay Mã Văn Phi vọt ra những bông kiếm hoa vây bọc lấy hai cổ tay Tiêu Lĩnh Vu, khiến chàng không biến thế được. Cây quạt trong tay trái gã lúc xòe ra lúc gấp lại vừa đâm vừa quét đều nhằm vào những huyệt đạo trọng yếu trong người Tiêu Lĩnh Vu khiến chàng không sao phản kích được.

Chỉ trong khoảnh khắc Mã Văn Phi đã phóng ra 36 chiêu kiếm và hai mươi bốn chiêu quạt. Trong khoảng thời gian này, Tiêu Lĩnh Vu thủy chung không phản kích được chiêu nào, phải lùi xa đến hơn trượng.

Bỗng nghe thanh âm của Tiền Ðại Nương ở trên ngọn cây đa cất lên:

- Nếu Tiêu trang chủ không bỏ cây ngân côn ở trong tay đi thì còn bị đánh đến hàng trăm chiêu nữa cũng không thể phản kích một chiêu.

Tiêu Lĩnh Vu định bụng chờ cho thế công của Mã Văn Phi có chỗ sơ hở là phản kích liền để có thể biến đổi cục diện vãn hồi thế kém. Nhưng chàng không sao có dịp phát huy uy lực, nên trong lòng nóng nảy.

Tiêu Lĩnh Vu vừa nghe Tiền Ðại Nương nói vậy, liền tỉnh ngộ nghĩ thầm:

- Cây côn này làm mình vướng chân tay mà không nghĩ ra. Nếu mình bỏ cây côn đi thì đâu đến nỗi bị thế kiếm của đối phương kiềm chế?

Trong lúc ngẫm nghĩ, chàng không khỏi phân tâm ứng biến chậm lại, liền bị Mã Văn Phi phóng quạt đánh trúng vai bên trái làm cho rách áo, máu tươi rươm rướm chảy ra.

Ðáng lý chiêu quạt này có thể chém xả vai Tiêu Lĩnh Vu hay ít ra làm cho đứt gân gãy xương, không cự địch được nữa, nhưng cây quạt vừa đụng đầu vai Tiêu Lĩnh Vu liền vấp phải một luồng cường lực vô hình ngăn chặn. Mã Văn Phi cho là luồng hộ thân cương khí mà gã thường nghe đồn, hoặc luồng Tu Di thần công tối cao của nhà phật.

Gã tự hỏi:

- Hai môn tuyệt học của Phật gia và Ðạo gia hiếm thấy trong võ lâm này đối phương lại còn nhỏ tuổi sao đã luyện thành tuyệt kỹ đó được?

Tiêu Lĩnh Vu bị thương ở vai rồi chí phấn đấu nổi lên mãnh liệt. Chàng quát lớn một tiếng thật to. Hai chân như thế liên hoàn đá ra.

Ðây là Uyên Ương liên hoàn cước, một món tuyệt nghệ của Võ Tòng ngày trước ở Lương Sơn Bạc.

Mã Văn Phi múa kiếm khí mịt mù bao phủ môn hộ toàn thân.

Tiêu Lĩnh Vu tuy chưa đoạt được thương phong, nhưng chàng đã có cơ hội phản kích. Chàng ngưng tụ chân khí vào huyệt Đan điền hạ mình xuống rất mau, không để Mã Văn Phi kịp ra chiêu phản kích. Chàng lại phát động tiên cơ vung lượng ngân côn ra chiêu "Bàng Long Nhiễu Trụ" quét tới.

Mã Văn Phi tuy đỡ gạt được Ngũ Bộ Uyên Ương liên hoàn cước của Tiêu Lĩnh Vu nhưng để mất thế chủ động kiềm chế đối phương, và thấy côn phong rít lên, không dám đỡ gạt, hít mạnh một hơi chân khí tung mình lùi lại năm thước.

Tiêu Lĩnh Vu khác nào được cởi trói chân tay, thở phào một cái, mở cuộc phản công. Chàng múa tít lượng ngân côn thi triển 36 đường côn bổng chiêu thuật.

Mã Văn Phi tuy là thân bách chiến từng trải gió to sóng cả, gặp cơ nguy cũng không rối loạn, nhưng thấy võ công của Tiêu Lĩnh Vu Vừa bao la vừa tinh diệu thì trong lòng không khỏi ngấm ngầm kinh hãi, bụng bảo dạ:

- Gã này kiêm thông những môn sở trường trong thiên hạ lại thâm hiểu thần công thượng thặng của Phật gia cùng Ðạo gia. Nếu gã còn có ngày giờ rèn luyện thêm tất thành thiên hạ vô địch. Khi đó mà muốn trừ khử gã tưởng khó hơn cả lên trời. Bữa nay ta phải tìm cách diệt gã mới được.

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, Mã Văn Phi không khỏi phân tán tâm thần.

Bỗng nghe tiếng sắt thép đụng nhau đánh choang một tiếng. Thanh trường kiếm trong tay đã bị côn quét trúng hất sang một bên khiến cho môn hộ trống trải. Cánh tay gã tê chồn, trường kiếm cơ hồ tuột khỏi tay bay đi.

Tiêu Lĩnh Vu lại quát lên một tiếng, nhảy xổ lại phóng lượng ngân côn ra chiêu "Trực Đáo Hoàng Long" điểm tới trước mặt gã.

Mã Văn Phi ngấm ngầm nghiến răng, lạng người sang một bên, tránh khỏi thế côn mãnh liệt dị thường. Cây lượng ngân côn lướt qua trước ngực gã chỉ còn cách không đầy nửa tấc là trúng vào chỗ nguy hại.

Mã Văn Phi đã dầy kinh nghiệm, biết mình sắp bị thua đến nơi, nếu không mạo hiểm tranh lại quyền chủ động, tất bị côn pháp của Tiêu Lĩnh Vu đả bại.

Tiêu Lĩnh Vu để cây lượng ngân côn lướt qua trước ngực đối phương cũng biết là cử động này hư rồi. Chàng toan thu tay về thì Mã Văn Phi đã phản kích rất mau lẹ. Cây quạt trong tay trái gã hớt vào cổ tay phải Tiêu Lĩnh Vu.

Tiêu Lĩnh Vu vừa bị một đòn, biết rằng nếu còn giữ lượng ngân côn trong tay tức là đi vào vết xe đổ. Chàng liền buông tay cho cây lượng ngân côn rớt xuống đất đánh "binh" một tiếng.

Mã Văn Phi không ngờ đối phương bỏ binh khí một cách đột ngột, bất giác ngẩn người ra.

Giữa lúc hai bên đứng sát nhau tỷ đấu, cây lượng ngân côn vừa dài vừa nặng mất hết tác dụng kiềm chế bên địch, Tiêu Lĩnh Vu bỏ côn rồi cảm thấy chân tay nhẹ nhõm. Chàng tránh khỏi chiêu quạt của đối phương, xoay tay trái phóng ra một chưởng.

Tay mặt Mã Văn Phi hãy còn cảm thấy tê chồn, vận động trường kiếm không tiện, nên chỉ thi triển cây quạt trong tay trái tấn công Tiêu Lĩnh Vu.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-177)


<