Vay nóng Tinvay

Truyện:Xác chết loạn giang hồ - Hồi 065

Xác chết loạn giang hồ
Trọn bộ 177 hồi
Hồi 065: Cuộc So Tài Nguyệt Án Tiêu Lang
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-177)

Siêu sale Shopee

Tiêu Lĩnh Vu đánh ra một chưởng rồi huy động liên hoàn chưởng pháp.

Chiêu nọ tiếp chiêu kia đánh liền bảy chưởng khiến cho thế quạt của Mã Văn Phi không thi triển được.

Ba đại hán thuộc hạ của Mã Văn Phi đứng ngoài theo dõi cuộc chiến ban đầu thấy gã có cơ thủ thắng thì trong lòng kính phục coi thủ lãnh như bậc thần tiên. Chúng nhận thấy gã đấu với Tiêu Lĩnh Vu một cách rất ung dung.

Tiêu Lĩnh Vu phát huy liên hồi chưởng pháp rất thần tốc kiềm chế đối phương, thế công mỗi lúc một ráo riết. Trong tay Mã Văn Phi tuy cầm kiếm cầm quạt mà vẫn không thi triển được.

Mã Văn Phi hai mắt bỗng lộ sát khí, ngấm ngấm huy động cơ quan trong cây quạt. Tuy nhiên gã là một nhân vật nổi tiếng võ lâm làm bá chủ một phương mà phải dùng cách ám toán thì trong lòng không khỏi hổ thẹn. Vì ý nghĩ mâu thuẫn, gã ngấn ngừ chưa quyết hạ độc thủ.

Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên thu chưởng thế về nhảy lùi ra năm thước nói:

- Thủ lãnh võ công cao cường. Chúng ta có đấu thêm trăm chiêu nữa cũng khó lòng phân thắng bại được. Bây giờ là một cơ hội khó kiếm chúng ta hãy nghĩ một lúc rồi sẽ đánh.

Chàng xoay mình nhảy vọt về phía nhà tranh.

Mã Văn Phi la thầm:

- Thật là mắc cở! Tiêu Lĩnh Vu nói vậy cho có vẻ lịch sự, gã thừa biết nếu còn đánh nữa thì mình khó chống nổi mười chiêu chưởng pháp liên hoàn của gã.

Mã Văn Phi ngoảnh đầu trông lại thấy trước nhà tranh bóng người lố nhố, ánh đao như tuyết. Cuộc chiến đấu đang diễn ra kịch liệt.

Tiền Ðại Nương không hiểu chạy về đây lúc nào. Mụ múa cây trượng như con thần long quẫy nước quét ngang đâm dọc, một mình mụ chống lại bảy tám người vây đánh. Ngoài ra còn bốn người đi quanh phía sau Tiền Ðại Nương chạy đến gần nhà tranh.

Tiêu Lĩnh Vu trong lòng nóng nảy. Chàng đã tụ chân khí vọt về phía trước nhanh như tên bắn. Chàng lướt qua bên mình Tiền Ðại Nương nhanh như một làn khói nhẹ, tiện tay chàng phát huy Tu La chỉ lực điểm té một tên đại hán.

Tiền Ðại Nương cũng không khỏi chấn động, thầm nghĩ:

- Thân pháp gã này quả là linh diệu vô song!

Mụ phấn khởi tâm thần vung trượng phóng ra ba chiêu liên hoàn đả thương một địch nhân.

Bọn người bao vây Tiền Ðại Nương là 7, 8 cao thủ võ lâm, thấy Tiêu Lĩnh Vu hời hợt ra tay cũng đả thương được một đồng bạn thì trong lòng kinh hãi vô cùng. Chí phấn đấu giảm đi rất nhiều.

Tiền Ðại Nương thi triển oai hùng cùng thân pháp tuyệt luân, phóng ra những chiêu trượng khủng khiếp bức bách quần hào phải lùi lại.

Tiêu Lĩnh Vu xông đến trước căn nhà tranh lớn tiếng quát:

- Ðứng yên! Ai xông bừa vào là chết.

Bốn đại hán đến gần nhà tranh từ trước nhưng bị Kim Lan phát ám khí ngăn chặn. Bốn người nghe tiếng quát còn đang sửng sốt một chút thì Tiêu Lĩnh Vu đã chạy tới trước.

Trong bốn đại hán, hai người sử đơn đao, một người dùng nhuyễn tiên một người cầm cây Hổ xoa. Chúng nghe tiếng quát của Tiêu Lĩnh Vu đều ngừng lại quay đầu nhìn ra.

Tiêu Lĩnh Vu chuyển động cặp mắt ngó bốn người một lượt rồi lạnh lùng nói:

- Tại hạ không muốn đả thương ai chứ chẳng phải không dám. Nếu các vị cứ xông vào nhà thì đừng trách tại hạ tàn độc.

Ðại hán sử nhuyễn tiên tức giận lớn tiếng quát:

- Ngươi là ai mà dám buông lời cuồng ngạo như vậy?

Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:

- Tại hạ là Tiêu Lĩnh Vu. Các vị có chuyện gì cứ nói với Tiêu mỗ. Ai thiện tiện sấn vào trong nhà là tự tìm lấy cái chết.

Ðại hán sử cây nhuyễn tiên dường như là trưởng toán, lớn tiếng:

- Có chuyện đó ư? Tại hạ quyết không tin.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Các hạ không tin thì hãy thử vào coi.

Ðại hán sử nhuyễn tiên vung tay một cái khẽ bảo hai đại hán sử đao:

- Hiền huynh đệ cùng ra tay đối phó với tên ác đồ này, không cần giảng đạo nghĩa giang hồ với gã.

Hai đại hán sử đao "dạ" một tiếng đứng thành hàng chữ nhất cản đường Tiêu Lĩnh Vu.

Ðại hán sử nhuyễn tiên quay lại ngó đồng bạn cầm cây Hổ xoa nói:

- Chúng ta vào nhà đi.

Tiêu Lĩnh Vu nhíu cặp lông mày, tức giận quát:

- Nếu các vị không nghe lời cảnh cáo của tại hạ là tự tìm lấy sự đau khổ.

Bốn đại hán đang tập trung tinh thần để đối phó với những ám khí của Kim Lan phóng tới, khi nghe tiếng quát mới quay đầu nhìn ra nên chưa hiểu thân pháp tuyệt luân của Tiêu Lĩnh Vu không như những người khác, chúng không tin lời cảnh cáo của chàng.

Bỗng thấy đại hán tay cầm Hổ xoa run lên cho bật tiếng leng keng vọt đến trước cửa nhà tranh.

Tiêu Lĩnh Vu lại quát lên một tiếng, rung động trường kiếm trong tay. Cả người lẫn kiếm xông về phía trước.

Hai đại hán sử đơn đao thấy khí thế Tiêu Lĩnh Vu uy mãnh phi thường không khỏi kinh hãi. Hai gã còn đang ngẫm nghĩ thì người Tiêu Lĩnh Vu đã lướt qua bên mình họ. Luồng bạch quang lấp loáng, kiếm khí quạt vào mặt rát da.

Chúng chưa kịp phóng đao, Tiêu Lĩnh Vu đã lướt qua rồi.

Ðột nhiên đại hán cầm cây Hổ xoa xông vào tới gần nhà tranh bỗng bị hất bay ra xa 5, 6 thước rồi té xuống.

Mọi người chú ý nhìn iại thấy Tiêu Lĩnh Vu tay cầm trường kiếm đứng chắn trước cửa căn nhà tranh. Chàng lạnh lùng cất tiếng hỏi:

- Vị nào gan liều lại thử tiến vào đi?

Chàng đánh đòn vừa rồi nhanh như chớp khiến mọi người trong trường đều sinh lòng khiếp sợ.

Ðại hán tay cấm cây Hổ xoa nghiêng mình ngồi nhỏm dậy, mắt trợn tròn xoe, miệng há hốc ra mà không nói lên lời.

Nguyên gã bị Tiêu Lĩnh Vu phóng cước đá trúng huyệt đạo. Người gã bị hất đi té ngồi xuống không nhúc nhích được, miệng không nói được.

Bỗng nghe thanh âm trầm trọng nổi lên:

- Các ngươi không địch nổi một mình y đâu. Hãy lùi lại cho mau.

Ðại hán tay cầm cây nhuyễn tiên, vừa nghe tham âm đã biết là ai rồi liền cúi đầu xuống đáp:

- Thuộc hạ thất bại cam bề lãnh tội.

Người mới đến chính là Mã Văn Phi. Hắn vội tiến lại hai bước đá vào người đại hán sử cây Hổ xoa, miệng nói:

- Chẳng phải các ngươi kém cỏi mà vì võ công người ta cao quá.

Ðại hán sử cây Hổ xoa lăn đi hai vòng rồi đứng dậy. Gã lượm cây Hổ xoa nhảy xổ về phía Tiêu Lĩnh Vu.

Mã Văn Phi lớn tiếng quát:

- Lùi lại!

Ðại hán kia vâng lời nhảy lộn ngược trở lại, dương mắt ngó Mã Văn Phi ra chiều không phục hỏi:

- Thưa Tổng thủ lãnh! Vì lẽ gì lại kêu thuộc hạ về không cho động thủ?

Mã Căn Phi chau mày đáp:

- Các ngươi bốn người hợp lực còn chưa địch nổi y thì một mình ngươi xông vào làm chi cho uổng mạng?

Ðại hán cầm Hổ xoa cãi:

- Vừa rồi thuộc hạ chưa kịp đề phòng mới bị hắn đá một đòn, chưa thể kể là thất bại được.

Mã Văn Phi biến sắc hỏi:

- Sao còn chưa lùi lại?

Ðại hán kia tuy không phục Tiêu Lĩnh Vu nhưng rất úy ky Mã Văn Phi, hấp tấp lùi lại.

Mã Văn Phi đưa mắt ngó cuộc ác đấu thấy Tiền Ðại Nương dường như đã làm chủ tình thế, công nhiều mà thủ ít. Gã nghĩ thầm trong bụng:

- Cuộc chiến bữa nay mình ra cùng bọn thủ hạ khó mà thắng được...

Gã thò tay vào bọc móc lấy một cây lưu tinh hỏa pháo liệng lên không.

Bỗng nghe pháo nổ đánh "đùng" một tiếng, tia lửa bắn ra tung tóe.

Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng hỏi:

- Mã Văn Phi! Phải chăng thủ lãnh phóng tín hiệu kêu viện thủ tới.

Mã Văn Phi đỏ mặt lên đáp:

- Phải rồi! Bữa nay những người đến đây không phải chỉ có bọn Mã mỗ. Vì muốn tỏ lòng kính trọng đối với Tiền lão tiền bối nên Mã mỗ phải khuyên có thể quần hào hãy chờ lại một lúc để Mã mỗ đến trước thương lượng với Tiền lão tiền bối...

Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:

- Ðáng tiếc là Tiền lão bà lại không nể mặt thủ lãnh.

Mã Văn Phi đáp:

- Tại hạ đã không đủ tài thuyết phục được Tiền lão tiền bối, đành phải cứ thực trình bày lại với quần hào để chờ quyết định. Hoặc hòa hoặc tiến, Mã mỗ không thể chủ trương được.

Tiêu Lĩnh Vu cười lạt nói:

- Vì một mình Tiêu mỗ mà làm kinh động quần hào ở Trung Nguyên cùng Mã thủ lãnh. Tại hạ thật hối hận vô cùng.

Mã Văn Phi đỏ mặt lên hắng dặng một tiếng rồi đáp:

- Cuộc chiến bữa nay chẳng phải là tranh danh đoạt lợi trên chốn giang hồ mà nó có liên quan đến kiếp vận võ lâm. Vậy sự thắng bại cùng thể diện một người chẳng ảnh hưởng gì đến đại cuộc.

Tiêu Lĩnh Vu khẽ thở dài nói:

- Mã huynh quả là phí phách anh hùng, tâm điền lỗi lạc. Cuộc tỷ thí giữa chúng ta vừa rồi, Mã huynh có thất bại đâu, bất tất phải quá khiêm như vậy...

Mã Văn Phi đáp:

- Có thể là Tam trang chủ đã nhẹ đòn. Mã mỗ tuy chưa thất bại nhưng sự thực đã tự biết mình nếu còn tiếp tục cuộc đấu rồi cũng đến thất bại...

Gã thở dài nói tiếp:

- Tại hạ nghe đại danh của Tiêu huynh từ lâu nên giục ngựa đã suốt hai ngày hai đêm vượt ba ngàn dặm đường để mong gặp mặt. Không ngờ vừa hội diện lần đầu đã thành cuộc chiến đấu sinh tử.

Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên cảm thấy Mã Văn Phi là một nhân vật khí độ hơn người, trong lòng ngấm ngầm mến phục. Chàng lắc đầu thở dài nói:

- Tiêu Lĩnh Vu mà Mã huynh muốn kiếm e rằng không phải tại hạ.

Mã Văn Phi sửng sốt hỏi:

- Vậy trên thế gian này có mấy Tiêu Lĩnh Vu?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Hai người...

Mã Văn Phi ngắt lời:

- Trên đời kể ra không thiếu gì người trùng họ trùng tên, nhưng hai vị Tiêu Lĩnh Vu cùng là tay cao thủ mình mang tuyệt kỹ trong võ lâm thì thật là chuyện lạ.

Mã Văn Phi trí tuệ hơn người. Hiển nhiên gã không tin lời Tiêu Lĩnh Vu.

Tiêu Lĩnh Vu thở dài nói:

- Ðúng thế! Trên thế gian thật ít khi có chuyện trùng hợp này. Nhưng nếu một người giả danh Tiêu Lĩnh Vu thì cái đó lại chẳng có chi là lạ nữa.

Mã Văn Phi đáp:

- Ðúng thế! Trong hai vị Tiêu Lĩnh Vu, tất có một vị mạo danh. Tại hạ muốn hỏi một câu, xin Tiêu huynh tha lỗi: Tiêu Lĩnh Vu híện làm Tam trang chủ ở Bách Hoa sơn trang là chân hay giả?

Tiêu Lĩnh Vu hỏi lại:

- Chân hay giả thì có gì quan hệ?

Mã Văn Phi đáp:

- Người đi còn để tên, nhạn bay còn để tiếng. Hai vị đều là cao thủ mình mang tuyệt kỹ dĩ nhiên sau trăm năm còn để tiếng thị phi. Có lý đâu lại hàm hồ được.

Tiêu Lĩnh Vu ngửng đầu trông ra nói:

- Viện thủ của Mã huynh đã tới kia!

Mã Văn Phi không ngoảnh đầu lại đáp ngay:

- Bọn họ không phải là viện thủ của Mã mỗ.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Họ không viện trợ Mã huynh chẳng lẽ đến đây để giúp Tiêu mỗ ư?

Mã Văn Phi đáp:

- Bọn họ đến kiếm Tam trang chủ ở Bách Hoa sơn trang thì bảo là trợ thủ của Mã mỗ thế nào được?

Gã buông nhẹ tiếng thở dài nói tiếp:

- Sự thực những người này chẳng có gì ước hẹn với nhau từ trước mà là họ tự động đến đây.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Tiêu mỗ ra đời chưa được bao lâu đã làm gì nên tội đại ác mà khiến cho các cao thủ võ lâm truy nã như vậy?

Mã Văn Phi đáp:

- Tiêu huynh khí độ phi thường, thực ra không có tướng tàn ác. Chỉ vì quy đầu Bách Hoa sơn trang mà thành ra công địch võ lâm.

Hai người đang nói chuyện đã thấy mấy con ngựa lao tới nơi.

Tiền Ðại Nương phóng trượng đánh gấp ba chiêu để đả lui những người bao vây rồi mụ phi thân xông vào trước căn nhà tranh.

Mã Văn Phi cũng không cản trở, né mình nhường lối cho mụ.

Tiền Ðại Nương xông vào đến bên Tiêu Lĩnh Vu liền dừng bước lại sóng vai mà đứng với chàng. Mụ nói:

- Bọn người đến đông quá. Chúng ta cùng ra cự địch thì được chỗ nọ hỏng chỗ kia.

Tiêu Lĩnh Vu thấy quần hào xông tới thân hình rất phức tạp: mập có, ốm có, cao có, lùn có. Tất cả đến mấy chục người.

Người đi đầu mình cao 8 thước sắc mặt hồng hào tay cầm cây nhuyễn sách ngân trùy, lưng đeo cung tên, khí thế rất uy mẫn.

Tiền Ðại Nương nói:

- Ðại hán mặt đỏ đi trước kia là Thần Tiễn Trấn Càn Khôn Ðường Nguyên Kỳ đó. Khí lực của hắn thực là khủng khiếp, không nên tỷ đấu nội công với hắn.

Tiêu Lĩnh Vu gật đầu nói:

- Coi bề ngoài, hắn là một nhân vật đầy khí phách anh hùng...

Chàng chưa dứt lời thì Ðường Nguyên Kỳ đã xông tới lớn tiếng quát hỏi:

- Ai là Tiêu Lĩnh Vu ở Bách Hoa sơn trang?

Tiêu Lĩnh Vu chau mày đáp:

- Chính là tại hạ. Các hạ có điều chi dạy bảo?

Ðường Nguyên Kỳ lạnh lùng nói:

- Ðược lắm! Hãy nếm một trùy của ta.

Hắn rung tay một cái. Cây đại ngân trùy vọt ra điểm tới trước ngực Tiêu Lĩnh Vu.

Sợi dây trong tay hắn muốn ngắn muốn dài tùy ý. Tuy hai người còn cách nhau đến 8, 9 thước mà ngọc trùy có thể đâm tới Tiêu Lĩnh Vu.

Tiêu Lĩnh Vu ngấm ngầm vận khí, tay phải cầm trường kiếm đột nhiên phóng ra. Chàng tự hỏi:

- Lão này coi tướng mạo uy mãnh kinh người. Không hiểu nội lực ra sao?

Bỗng nghe Tiền Ðại Nương vội la lên:

- Chớ đón tiếp cây ngân trùy của y.

Mụ vung cây trượng điểm ra.

Lúc mụ lên tiếng kêu gọi thì chậm mất rồi. Thanh trường kiếm của Tiêu Lĩnh Vu đã điểm vào cây ngân trùy của Ðường Nguyên Kỳ.

Chàng cảm thấy luồng lực đạo ghê gớm làm chấn động, khiến chàng phải chồn tay, nhưng cây ngân trùy cũng bị chàng phóng kiếm đẩy trệch đi.

Ðường Nguyên Kỳ sửng sốt nói:

- Hảo tiểu tử! Ngươi có dám đón tiếp một trùy của ta nữa không?

Vừa dứt lời lão đã phóng ngân trùy điểm tới.

Nhân vật này thần lực nổi tiếng giang hồ ai cũng nghe danh. Những ai động thủ với hắn đều không dám thẳng thắn đón tiếp chiêu số. Dù là người chưa hiểu, nhưng thấy thân thể hắn to lớn, cây ngân trùy hắn sử dụng rất trầm trọng cũng phải e dè. Vậy mà Tiêu Lĩnh Vu dùng thanh trường kiếm nhẹ nhõm gạt ngân trùy thì quả là một việc chưa từng thấy.

Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng đáp:

- Ðược lắm! Tại hạ thử tiếp một trùy nữa xem sao.

Chàng vừa nói vừa dồn lực đạo vào thanh kiếm vung lên gạt ngân trùy.

Lấn này Ðường Nguyên Kỳ tăng thêm kình lực mạnh hơn trước nhiều.

Trùy kiếm đụng nhau lập tức phân khai không phát ra tiếng động.

Tiêu Lĩnh Vu vẫn đứng yên không nhúc nhích. Cây ngân trùy bị gạt sang một bên.

Ðường Nguyên Kỳ ngẩn người ra nói:

- Quả nhiên là một tay đáo để!

Tiền Ðại Nương sợ Tiêu Lĩnh Vu không chống nổi ngân trùy vung trượng lên toan cứu viện, không ngờ Tiêu Lĩnh Vu gạt được liền hai chiêu mà chẳng việc gì thì khen thầm trong bụng:

- Công lực thằng nhỏ này đã tinh thâm đến trình độ phi thường.

Mụ từ từ thu trượng về, đứng ngoài theo dõi cuộc chiến.

Tiếng ngân trùy lại rít lên veo véo chụp xuống đầu Tiêu Lĩnh Vu.

Tiêu Lĩnh Vu tuy bản tính cao ngạo nhưng thấy thế trùy của đối phương mạnh quá không dám vung kiếm lên gạt nữa. Chàng đề tụ chân khí, không thoái mà lại tiến xông thẳng đến trước mặt Ðường Nguyên Kỳ.

Tiêu Lĩnh Vu đã được ăn thứ nấm đá ngàn năm, thể chất yếu đuối biến thành cứng mạnh. Chàng lại được Trang Sơn Bối đã thông Tam Âm Tuyệt Mạch và truyền thụ nội công độc đáo, nội lực tăng tiến không biết đến thế nào mà nói.

Chàng đón tiếp liền hai trùy của Ðường Nguyên Kỳ sắc mặt vẫn không thay đổi.

Lần này lão lại vung trùy đập xuống đầu chàng, nhưng khinh công chàng được Liễu Tiên Tử truyền thụ mau lẹ tuyệt luân. Người chàng nhảy xổ lại trước mặt Ðường Nguyên Kỳ phóng chưởng đánh vào ngực lão. Thanh trường kiếm trong tay mặt chàng đưa ra kìm hãm dây nhuyễn sách ở đầu trùy của đối phương.

Cử động của chàng coi bề ngoài rất hung hiểm mà thực ra đó là thủ pháp phản công rất kỳ diệu để chế phục Ðường Nguyên Kỳ.

Ðường Nguyên Kỳ thân thể cao lớn, nhưng cử động linh hoạt dị thường.

Hắn khẽ nhún hai vai người đã lùi lại 5, 6 thước, thu tay trùy về.

Tiêu Lĩnh Vu đoạt được tiên cơ, khi nào còn để đối phương được rảnh tay.

Chàng vung trường kiếm đánh liền ba chiêu veo véo. Ðồng thời tay trái đánh ra bốn chưởng.

Ðường Nguyên Kỳ bị kiếm chưởng đánh dồn dập phải lùi hoài, không còn cơ hội phản kích, tưởng chừng sắp bị thương dưới lưỡi kiếm của Tiêu Lĩnh Vu.

Bỗng nghe Tiền Ðại Nương la lên:

- Tam trang chủ! Lùi lại cho mau!

Tiêu Lĩnh Vu đang đuổi sát Ðường Nguyên Kỳ ra xa đến hai trượng. Chàng quay đầu nhìn lại thấy Tiền Ðại Nương cầm ngang cây trượng đứng chắn trước cửa căn nhà tranh. Bọn cao thủ võ lâm đều rút khí giới ra tình thế cực kỳ khẩn trương.

Tiêu Lĩnh Vu xoay tay thu kiếm về, trở gót nhảy lùi lại trước cửa căn nhà.

Từ chỗ chàng đứng cách cửa nhà khá xa lại có người đứng đó nhưng không ai ra tay ngăn trở.

Tiền Ðại Nương khẽ nói:

- Vị đạo nhân đứng giữa ở mé tả Mã Văn Phi là Ấn Nguyệt đạo trưởng, người đứng đầu trong ba đại kiếm thủ của phái Thanh Thành. Ðạo nhân đó kiếm thuật tinh thâm khôn lường, chớ nên khinh thị.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Ða tạ lão bà bà có lòng chỉ giáo.

Tiền Ðại Nương lại nói:

- Người đứng bên phải Mã Văn Phi vận quần áo đỏ là Tam Dương Thần Đàn Lục khôi Chương, một tay cao thủ nổi danh trên chốn giang hồ. Hắn có môn độc hỏa ghê gớm. Bạn hữu võ lâm kêu hắn bằng Chính Tà nhị hỏa. Lúc động toàn thân hắn biến thành lửa, Tiêu trang chủ phải coi chừng mới được.

Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn quanh một lượt thấy ngoài Mã Văn Phi, Ðường Nguyên Kỳ, Nguyệt Ấn đạo trưởng, Tam Dương Thần Đàn, bốn phía còn đến hai chục người đủ cả cao, thấp, béo, gầy, nhưng đều là hạng bình thường. Chàng nghĩ thầm trong bụng:

- Thẩm Mộc Phong vừa mới xuất hiện đã làm náo động giang hồ. Nào chín môn phái lớn, nào hai phe hắc, bạch dường như đều có thâm cừu đại hận với y, quyết giải cho bằng được mới nghe.

Lại nghe Mã Văn Phi lớn tiếng:

- Tại hạ đã lãnh giáo Tam trang chủ quả nhiên võ công cao thâm khôn lường...

Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:

- Tổng thủ lãnh dạy quá lời.

Mã Văn Phi cười mát nói:

- Nguyệt Ấn đạo trưởng đây là thủ tòa đệ tử của Chưởng môn phái Thanh Thành, kiếm thuật tinh thâm nổi tiếng một thời, nghe tiểu đệ khoa trương võ công của Tam trang chủ, trong lòng rất khen ngợi có ý muốn lãnh giáo kiếm thuật của Tiêu huynh.

Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn quanh lẳng lặng không nói gì.

Mã Văn Phi dường như hiểu ý chàng ngại ngùng, liền nói tiếp:

- Trước khi Nguyệt Ấn đạo trưởng cùng Tiêu huynh chưa phân thắng bại bọn tại hạ quyết không tiến thêm nửa bước...

Gã đảo mắt nhìn quấn hào chung quanh nói tiếp:

- Xin liệt vi hãy lùi lại một trượng để thưởng thức cuộc tỷ kiếm giữa Nguyệt Ấn đạo trưởng và Tam trang chủ ở Bách Hoa sơn trang.

Thanh danh của Mã Văn Phi trên chốn giang hồ quả nhiên không phải tầm thường. Ða số quần hào là thuộc hạ gã, nên nghe gã nói liền lùi ra xa một trượng.

Tiêu Lĩnh Vu quay lại nhìn Tiền Ðại Nương nói:

- Xin lão bà bà lược trận dùm cho.

Tiền Ðại Nương máy môi muốn nói lại thôi.

Tiêu Lĩnh Vu ung dung tiến lên năm bước chắp tay nghiêng mình nói:

- Kiếm thuật phái Thanh Thành thiên hạ đều biết tiếng. Tiêu mỗ được gặp đạo trưởng thật là hân hạnh.

Nguyệt Ấn đạo trưởng xoay tay mặt rút trường kiếm đánh "soạt" một cái rồi đáp:

- Tiêu Lĩnh Vu là bậc thiếu niên anh hùng, bần đạo mến phục từ lâu.

Ðạo nhân cầm kiếm đi tới còn cách Tiêu Lĩnh Vu năm thước thì dừng lại thủ thế nói:

- Mời Tiêu đại hiệp.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:

- Xem chừng quần hào nơi đây đều coi Mã Văn Phi, Lục Khôi Chương, Ðường Nguyên Kỳ và Nguyệt Ấn đạo trưởng là những nhân vật đứng đầu. Nếu ta đả bại được bốn nhân vật này là bao nhiêu người khác đều sợ hãi và phải rút lui.

Chàng vừa xoay chuyển ý nghĩ và vung kiếm lên đáp:

- Ðạo trưởng là nhân vật trong danh môn đại phái, tất chẳng chịu động thủ trước, vậy tại hạ xin ra chiêu Nguyệt Ấn đạo trưởng giục:

- Mời Tiêu đại hiệp tấn công đi.

Tiêu Lĩnh Vu phóng kiếm tới. Mũi kiếm rung lên vọt ra ba bông kiếm hoa.

Chiêu này kêu bằng "Phượng Hoàng Tam Điểm Thủ" tỏ ra dấu hiệu khiêm tốn.

Nguyệt Ấn đạo trưởng quét ngang thanh trường kiếm thành một luồng bạch quang ngăn chặn thế kiếm của Tiêu Lĩnh Vu.

Chiêu này hoàn toàn giữ thế thủ và cũng có ý thi lễ.

Tiêu Lĩnh Vu thay đổi thế kiếm rung tay thành hai bông kiếm hoa đâm tới.

Thế kiếm này tấn công rất lợi hại. Kiếm phong rít lên vù vù.

Nguyệt Ấn đạo trưởng liền sử chiêu "Hoạch Phân Âm Dương". Hai kiếm đụng nhau đánh "choang" một tiếng. Trường kiếm của Tiêu Lĩnh Vu bị hất sang một bên.

Ðạo nhân nghe Mã Văn Phi tán dương kiếm chiêu cùng nội lực của Tiêu Lĩnh Vu nên đã thẳng thắn đón tiếp một chiêu của chàng để thử coi.

Tiêu Lĩnh Vu chuyển sang thế "Hồi Cố Nhược Liễu" không để Nguyệt Ấn đạo trưởng phản kích.

Nguyệt Ấn đạo trưởng đỡ gạt chiêu kiếm của Tiêu Lĩnh Vu cảm thấy cổ tay hơi chồn thì trong lòng không khỏi kinh hãi nghĩ thầm:

- Gã này quả là một nhân tài chứ không phải có hư danh.

Ðạo nhân thấy thế kiếm của đối phương lại quét tới, không đỡ gạt nữa rung tay một cái phóng kiếm đâm vào tay Tiêu Lĩnh Vu.

Tiêu Lĩnh Vu hạ thấp tay xuống tránh khỏi thế kiếm lợi hại.

Mới trong nháy mắt Nguyệt Ấn đạo trưởng đã đoạt được tiên cơ. Y phóng trường kiếm theo thế liên hoàn đánh liền năm chiêu cực kỳ mãnh liệt và mau lẹ, khiến Tiêu Lĩnh Vu không thể trả đòn được cứ phải lùi hoài.

Tiêu Lĩnh Vu khen thầm:

- Thanh Thành là một trong Tứ đại kiếm phái ở võ lâm. Quả nhiên kiếm thuật không phải tầm thường.

Nguyệt Ấn đạo trưởng tấn công liền tám kiếm mới chậm lại một chút.

Tiêu Lĩnh Vu liền thừa cơ phản kích. Hai thanh kiếm cùng lồng lộn khai diễn một trường ác đấu.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-177)


<