Vay nóng Homecredit

Truyện:Xác chết loạn giang hồ - Hồi 077

Xác chết loạn giang hồ
Trọn bộ 177 hồi
Hồi 077: Miếu Thổ Ðịa Đại Hán Đưa Thư
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-177)

Siêu sale Shopee

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Còn duyên cớ thứ hai thì sao?

Ngọc Lan đáp:

- Duyên cớ thứ hai là người áo vàng đã ngấm ngầm điều tra thấy vợ con cùng thuộc hạ đều không đủ tư cách để giữ vật đó hoặc vì tức giận vợ con cùng thuộc hạ có hành vi xấu xa nên đem vật này giao cho tướng công.

Kim Lan hỏi:

- Không hiểu trong đó đựng vật gì. Chúng ta thử mở ra coi được không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Không được, vật này không phải của chúng ta không nên thiện tiện mở ra coi.

Ngọc Lan cười nói:

- Lão áo vàng đã đem vật đó trao cho tướng công thì tướng công tùy tiện mở ra coi là phải.

Tiêu Lĩnh Vu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:

- Ðúng thế! Theo giọng lưỡi lão áo vàng quả có ý tặng vật này cho ta.

Chàng thò tay vào bọc lấy bọc vải ra và ngửa mặt trông chiều trời nói:

- Ánh sao mờ ảo, sương mù rất nặng. Ở đây không coi rõ được. Chúng ta hãy tìm nơi tạm trú rồi hãy coi cũng chưa muộn.

Tiêu Lĩnh Vu trong những ngày này, ở với nhị tỳ, cùng chia họa phúc. Mối cách biệt giữa chủ nhân và người hầu dần dần mất đi, chủ tỳ coi nhau thân ái hơn trước.

Ngọc Lan quay lại nói:

- Tỳ thiếp xin dẫn đường.

Rồi nàng cất bước đi trước.

Tiêu Lĩnh Vu và Kim Lan lật đật theo sau.

- Ba người đi khoảng thời gian chừng ăn xong một bữa cơm thì đến một tòa sơn trang.

Ngọc Lan dừng lại quan sát tình thế một chút rồi đi quanh ra phía Tây chừng hơn một dặm thì đến trước một tòa thần miếu.

Tiêu Lĩnh Vu nhìn Ngọc Lan cười hỏi:

- Sao cô biết ở đây có miếu.

Ngọc Lan cười đáp:

- Tỳ thiếp nhớ đến khu này có nhiều đền miếu và ở về phía Tây thôn trang nên đoán càn rồi đánh bạo đi tới thử coi thì quả nhiên đúng thật.

Tiêu Lĩnh Vu khen:

- Trí nhớ của cô nương hay quá.

Chàng thủng thỉnh tiến vào trong miếu.

Ðây là một ngôi miếu thổ địa nhỏ bé, chỉ dung được bốn năm người.

Ngọc Lan đáp:

- Bây giờ mở cái bọc vàng ra coi.

Rồi cô bật lửa lên.

Tiêu Lĩnh Vu mở bọc vải ra thì thấy bên trong là một cái hộp rất tinh xảo.

Mặt hộp điêu khắc một con chim trông rất hùng dũng, phía dưới khắc bốn chữ nhỏ "Duy ngã độc tôn".

Bất giác chàng lẩm bẩm:

- Khẩu khí hách gớm!

Chàng mở hộp gỗ ra thấy có một chiếc chìa khóa đồng đặt trên một miếng đoan trắng. Trên chìa khóa khắc "Cấm cung phô thượng".

Tiêu Lĩnh Vu trông ngó thấy bốn chữ này không khỏi giật mình nghĩ thầm:

- Không biết bao nhiêu người đã đem tâm lực cả một đời để kiếm chiếc chìa khóa Cung cấm mà đều uổng công vô ích. Tiêu Lĩnh Vu này vô tình lại lấy được.

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ. Chàng lẩm bẩm:

- Không phải rồi! Chiếc chìa khóa đồng này đã ghi rõ là chìa khóa thứ hai, còn chìa khóa chính nữa.

Bỗng có tiếng ngựa hí xa xa vọng lại cắt đứt luồng tư tưởng của Tiêu Lĩnh Vu.

Ngọc Lan thổi tắt ngọn lửa đi.

Tiêu Lĩnh Vu cũng đậy nắp hộp lại giấu vào trong bọc.

Tiếng vó ngựa dồn dập trước xa sau gần đi về phía tòa miếu thổ.

Thanh âm ồm ồm của người đàn ông cất lên:

- Ðây là tòa miếu Thổ nhỏ bé.

Tiếp theo lại nghe khẩu âm của một tên đồng tử nói:

- Tiểu tử thấy có ánh lửa ở chỗ này.

Giọng nói khàn khàn của một lão già cất lên:

- Chắc là ngươi hoa mắt rồi. Sao lão phu chẳng thấy gì?

Ðồng tử nói:

- Tiểu tử nhìn thấy rõ ràng mà các vị không tin thì chẳng biết làm thế nào được.

Lại nghe giọng nói ồm ổm gạt đi:

- Ðừng dứt lác nữa. Chúng ta tiến vào là biết.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm trong bụng:

- Hỏng bét! Tòa miếu này chỉ rộng mấy thước vuông thì ẩn thân làm sao được? Xem chừng bọn mình tất bị chúng bắt gặp.

Ngọc Lan kéo Kim Lan chia nhau ẩn vào hai bên cửa.

Bỗng nghe tiếng bước chân vang lên. Một đại hán áo đen rảo bước tiến vào.

Tiêu Lĩnh Vu chưa quyết định nên đối phó với người mới đến bằng cách nào, nhưng chàng cũng ý thức ngay là không nên để đối phương phát giác. Chàng liền đề khí nhảy vọt lên giáng mình vào trên nóc nhà.

Ðại hán cảnh giác rất mau lẹ. Chân vừa dẫm lên cửa miếu đột nhiên dừng lại.

Gã rút đơn đao ở thắt lưng ra quát hỏi:

- Ai?

Nguyên Tiêu Lĩnh Vu vọt mình lên cử động quá vội vàng để vạt áo phát ra tiếng gió.

Tuy Kim Lan và Ngọc Lan đã có thân hình nhỏ lại dán vào tường vách nhưng gian miếu này nhỏ quá, đại hán chỉ đưa mắt một cái là ngó thấy hai người. Nhưng gã bị tiếng gió vạt áo của Tiêu Lĩnh Vu làm cho chột dạ. Bao nhiêu tinh thần chú ý cả vào bàn thờ thần tượng mà không ngó ra hai bên.

Lúc này trời chưa sáng, sương mù dầy đặc. Trong miếu tối mò.

Ðại hán nhìn không rõ cảnh vật.

Bỗng nghe khẩu âm của lão già cất lên hỏi:

- Sao? Trong miếu có người không?

Ðại hán áo đen đằng hắng một tiếng rồi đáp.

- Tại hạ nghe có chút động tĩnh.

Lão già nói:

- Ngôi miếu thổ địa cỏn con này không bằng một gian phòng, nếu có gì chỉ ngó một cái là thấy hết.

Ðại hán dường như chưa thỏa mãn rảo bước tiến vào trong miếu.

Ngọc Lan đã thủ thế đề phòng. Cô nhắm huyệt đạo gã phóng toàn lực điểm vào.

Ðại hán bị tiếng gió ở vạt áo Tiêu Lĩnh Vu làm cho mê loạn, chỉ chú ý về mặt trước. Không ngờ biến xảy sau lưng.

Gã bị điểm huyệt không kịp phát giác.

Kim Lan bước lẹ ra. Tay mặt chụp lấy người đại hán. Tay trái cô đón lấy đơn đao của gã cho khỏi rớt xuống.

Hai người ở ngoài miếu hình như đã cảnh giác, bỗng nghe khẩu âm lão già cất lên hỏi:

- Tình hình trong miếu ra sao?

Tay trái lão rút đơn đao ở phía sau lưng ra, tay mặt rút một mũi thoa tử tiêu lén đến trước ngoài cửa miếu không một tiếng động.

Ngọc Lan hồi lâu không nghe tiếng tăm gì, cô nóng ruột thò đầu nhìn ra ngoài. Không ngờ vừa ngửa mặt ra, chợt thấy bóng hàn quang lấp láng bay qua.

Bỗng nghe đánh tách một tiếng. Mũi thoa bắn trúng vào thần tượng.

Ngọc Lan xoay tay rút trường kiếm toan nhảy ra ngoài miếu thì đột nhiên bóng người lấp loáng vọt ra trước. Thân pháp mau lẹ dị thường. Cô biết ngay là Tiêu Lĩnh Vu liền hô lớn:

- Tướng công chớ buông tha lão.

Rồi cô nhảy vọt ra theo. Cô chú ý nhìn thấy Tiêu Lĩnh Vu đã cùng người động thủ. Người kia tuy tay cầm đơn đao nhưng bị chưởng lực của Tiêu Lĩnh Vu đánh ra dồn dập, hắn không thi triển được và có vẻ thua đến nơi.

Ngọc Lan đảo mắt nhìn ra ngoài thấy ngoài một trượng, một người đã ngồi trên lưng ngựa. Cô lập tức vượt qua Tiêu Lĩnh Vu rượt theo.

Cô không hiểu lai lịch người này nên đuổi theo ráo riết không muốn cho người đó chạy thoát.

Người cưỡi ngựa thấy Ngọc Lan rượt tới liền giật cương cho ngựa chạy.

Ngọc Lan đề khí vọt mình đi. Chớp mắt đã đuổi xa hơn năm trượng.

Bỗng Ngọc Lan nghe tiếng gió vạt áo rít lên lướt qua đầu, một bóng người xổ tới như con chim ưng chụp lấy người trên ngựa kéo xuống.

Ngọc Lan phóng chỉ điểm lẹn vào huyệt đạo người đó rồi cười hỏi:

- Thân pháp của tướng công lẹ quá, không hiểu kêu nói bằng gì?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Ðó là Lăng Ba bộ.

Ngọc Lan xách người kia lên coi thì ra một gã đồng tử chừng 14, 15 tuổi.

Cô liền cười nói:

- Không hiểu lai lịch của ba người này thế nào. Chúng ta thử thẩm vấn xem sao.

Ðoạn cô từ từ trở về trong miếu.

Kml Lan cũng đem hán tử bị điểm huyệt đặt ở phía trước bàn thờ.

Ngọc Lan buông tên đồng tử ở trong tay ra, khẽ bảo Tiêu Lĩnh Vu:

- Xin tướng công thẩm vấn họ đi.

Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp:

- Ðể cô thẩm vấn hay hơn.

Ngọc Lan tay cầm bảo kiếm hoa lên trước mặt ba người cảnh cáo:

- Ta hỏi câu gì thì cứ thực mà trả lời, nếu giả dối một chữ mà ta khám phá ra được thì mất mạng đó.

Cô phóng chưởng giải khai huyệt đạo cho đại hán áo đen rồi thuận thế đá vào huyệt Dũng Toàn gã. Cô nói tiếp:

- Ngươi khai trước đi rồi ta sẽ hỏi hai tên kia.

Ðại hán thở phào một cái nói:

- Bọn tại hạ đi ngang qua đây phát giác có ánh lửa lần vào, rồi bị ba vị động thủ mà bị bắt.

Ngọc Lan ngắt lời:

- Nếu chỉ có vậy thì ta bất tất phải hỏi mi làm chi.

Ðại hán áo đen hỏi lại:

- Cô nương muốn hỏi điều chi?

Ngọc Lan đáp:

- Ðược rồi! Ta hỏi câu gì ngươi trả lời câu ấy. Các ngươi là người ở môn phái nào?

Ðại hán áo đen đáp:

- Bọn tại hạ là người phiêu lưu giang hồ không có môn phái nào hết.

Ngọc Lan ngẫm nghĩ rồi hỏi:

- Dù sao người cũng phải có nhân vật dẫn đầu chứ.

Ðại hán áo đáp:

- Tại hạ nói ra cũng chẳng hề gì, nhưng muốn hỏi cô nương trước.

Ngọc Lan giục:

- Hay lắm! Vậy ngươi hỏi đi.

Ðại hán nói:

- Tại hạ muốn biết rõ lai lịch của cô nương, nếu cô nương chịu nói ra thì bọn tại hạ cũng xin nói hết. Bằng cô nương không chịu thì đừng làm phiền bọn tại hạ, cứ việc vung kiếm giết đi là xong..

Ngọc Lan lại giục:

- Bây giờ ngươi hỏi trước đi.

Ðại hán áo đen hỏi:

- Cô là nhân vật ở địa phương nào?

Ngọc Lan trầm ngâm một lúc rồi đáp:

- Ðây là công tử của chúng ta. Chị em chúng ta đưa công tử đi du ngoạn sơn thủy, ít khi giao thiệp cùng nhân vật võ lâm.

Ðại hán áo đen hỏi:

- Xin cô nương cho biết danh tánh của tướng công là gì?

Ngọc Lan quay ngó Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tướng công chúng ta họ Tiêu.

Tuy cô thông tuệ hơn người nhưng vẫn khiếm khuyết về lịch duyệt giang hồ nên ứng đối không được lưu loát.

Ðại hán lại hỏi:

- Tiêu gì?

Ngọc Lan lấy làm khó nghĩ, vì vụ Tiêu Lĩnh Vu gia nhập Bách Hoa sơn trang thiên hạ đều biết. Nếu nói tên Tiêu Lĩnh Vu chắc gã nhận được ngay là người của Bách Hoa sơn trang. Cô ngần ngại không biết trả lời thế nào cho ổn.

Bỗng nghe Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tại hạ là Tiêu Lĩnh Vu.

Ðại hán cả mừng nói:

- Các hạ là Tiêu đại hiệp thì tại hạ ngưỡng mộ đại danh từ lâu rồi.

Tiêu Lĩnh Vu cau mày:

- Không dám! Không dám!

Ngọc Lan nói:

- Ngươi bất tất mượn chuyện này, chuyện nọ làm kế hoãn binh nên nói rõ lai lịch đi là hơn.

Ðại hán lờ đi như không nghe tiếng.

Gã nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Tiêu đại hiệp đã làm cho bọn tại hạ thật là vất vả. Ngờ đâu: Ði rách đế giày tìm chẳng thấy, thấy ra chẳng chút mất công phu.

Tiêu Lĩnh Vu ngạc nhiên hỏi:

- Ông bạn muốn kiếm tại hạ?

Ðại hán áo đen hỏi lại:

- Phải chăng Tiêu Lĩnh Vu là đại hiệp?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tại hạ chính là Tiêu Lĩnh Vu Ðại hán áo đen nói:

- Thế thì không lầm được.

Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên nhớ tới Lam Ngọc Ðường đã giả mạo tên mình liền lắc đầu đáp:

- Tại hạ e rằng ông bạn tìm một vị Tiêu Lĩnh Vu khác chứ không phải tìm tại hạ.

Ngọc Lan toan ngăn cản chàng thì đã không kịp nữa vì chàng đã buột miệng nói ra rồi.

Ðại hán áo đen hỏi:

- Trên thế gian này có mấy Tiêu Lĩnh Vu.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Theo chỗ tại hạ được biết thì có hai Tiêu Lĩnh Vu Ðại hán áo đen nói:

- Như vậy khó mà phân biệt được.

Ngọc Lan lạnh lùng nói:

- Ngươi thật là lắm chuyện! Ngươi kiếm Tiêu đại hiệp làm chi, sao không nói huỵch toẹt ra cứ úp mở hoài.

Ðại hán áo đen tuy bị Ngọc Lan thúc giục cứ lờ đi, gã nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Hai vị Tiêu Lĩnh Vu có gì để phân biệt chân giả không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Một người thật một người giả.

Ðại hán áo đen hỏi:

- Vậy đại hiệp là chân hay giả?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tại hạ đích thực Tiêu Lĩnh Vu.

Ngọc Lan hai người có vẻ như cố hữu trùng phùng nói chuyện ngày trước thì nghĩ thầm trong bụng:

- Thẩm vấn phạm nhân sao có thể hỏi cách này được! Tướng công làm như trong bữa tiệc vui vẻ.

Ðại hán áo đen nói:

- Hay lắm! Tại hạ tạm tin lời Tiêu đại hiệp.

Tiêu Lĩnh Vu ngạc nhiên hỏi:

- Ông bạn nói vậy là nghĩa làm sao?

Ðại hán áo đen đáp:

- Tại hạ chịu lời ủy thác của người chuyển giao một vật cho Tiêu đại hiệp.

Ngọc Lan tức giận xẵng giọng:

- Ngươi có điều gì hãy nói lẹ lên hay có vật gì cũng đưa ra đi! Ngươi làm như tân khách của người ta không bằng. Thật là khó chịu!

Ðại hán áo đen thò tay vào trong bọc móc ra một phong thơ đưa vào tay Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Tiêu đại hiệp hãy coi phong thơ này rồi hãy nói chuyện cũng chưa muộn.

Tiêu Lĩnh Vu đón lấy phong thơ, trong lòng bỗng nghi hoặc tự hỏi:

- Không biết thơ của ai và nội dung nói những gì? Sao họ lại đưa thơ này cho mình?

Chàng tự biết mới vào giang hồ chưa quen nhiều người. Mười phần chàng chắc tám đại hán muốn tìm Lam Ngọc Ðường là người đã giả mạo danh chàng.

Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng không sao nhịn được tính hiếu kỳ, liền khẽ bảo Ngọc Lan:

- Cô nương tìm cách thắp đèn lên được chăng?

Ngọc Lan đưa mắt ngó đại hán áo đen lạnh lùng nói:

- Nếu ngươi muốn thi hành quỷ kế, mong người ta thắp đèn lửa lên gọi cứu binh, là ngươi tự tìm đường chết đó.

Cô vẫn hoài nghi đại hán áo đen, nhưng không dám trái lệnh Tiêu Lĩnh Vu.

Cô móc mồi lửa ra vung tay một cái quét lửa sáng lòa.

Tiêu Lĩnh Vu cúi xuống nhìn thấy ngoài bao thơ đề: Thơ gởi cho Tiêu Lĩnh Vu.

Ngọc Lan lại tắt lửa đi hỏi:

- Tướng công! Ai gởi thư này cho tướng công?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Ta cũng không biết.

Ngọc Lan lại hỏi:

- Tướng công không nhận ra chút gì ư?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Hãy mở thơ xem rồi sẽ tính.

Ngọc Lan nói:

- Tướng công hãy coi chừng! trên chốn giang hồ này chẳng thiếu gì chuyện kỳ lạ. Xin để cho tiện thiếp hỏi cho ra lai lịch phong thơ rồi sẽ quyết định.

Tiêu Lĩnh Vu nhớ tới lời của Trang Sơn Bối nói trên chốn giang hồ rất nhiều âm mưu giả trá, nên chàng đứng yên để Ngọc Lan thẩm vấn.

Ngọc Lan quay lại hỏi đại hán:

- Phong thơ này của ai gởi ngươi đưa đến cho Tiêu tướng công.

Ðại hán áo đen chăm chú nhìn Ngọc Lan ngập ngừng đáp:

- Thơ này của một vị cô nương gởi tại hạ chuyển giao.

Ngọc Lan hỏi lại:

- Thơ của đàn bà ư?

Ðại hán áo đen đáp:

- Tại hạ đã nói là của một vị cô nương.

Gã nói câu này sợ chọc giận Ngọc Lan nên hắn cứ ấp úng hoài.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi xen vào:

- Vị cô nương đó tên gì?

Ðại hán áo đen đáp:

- Tại hạ chỉ biết cô họ Khâu.

Tiêeu Lĩnh Vu tưởng chừng như bị đánh một quyền vào trước ngực. Lòng chàng xúc động kịch liệt, hồi lâu không kiềm chế được.

Ngọc Lan dường như đã cảm giác thấy mối xúc động trong lòng Tiêu Lĩnh Vu.

Cô nắm lấy tay chàng hỏi:

- Tướng công! Tướng công làm sao vậy!

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Ta chẳng làm sao cả. Cô bất tất phải quan tâm.

Chàng đưa mắt ngó đại hán hỏi:

- Vị Khâu cô nương đó bây giờ ở đâu?

Ðại hán áo đen đáp:

- Khâu cô nương dặn bọn tại hạ là trong thơ đã viết đủ chỉ cần trao tay đại hiệp là xong.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Giữa Khâu cô nương và các vị có mối liên quan như thế nào cô mới giao thơ này cho ông bạn!

Ðại hán áo đen đáp:

- Bọn tại hạ chịu ơn cứu mạng của, Khâu cô nương đã hứa lời với cô bất luận có phải tìm kiếm trên trời góc biển, cũng trao thơ này đến tay Tiêu đại hiệp cho bằng được.

Ngọc Lan thấy Tiêu Lĩnh Vu xúc động dị thường thì biết giữa chủ và vị cô nương này có mối quan hệ sâu xa. Cô liền đứng một bên không nói xen vào nữa.

Tiêu Lĩnh Vu xúc động một lúc rồi dần dần tỉnh lại. Chàng chậm rãi hỏi:

- Vị cô nương này họ Khâu, nhưng không biết tên là gì!

Ðại hán ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp:

- Tuy Khâu cô nương cứu mạng cho bọn tại hạ thủy chung cô chưa nhắc đến danh tự.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Vậy Khâu cô nương là một nhân vật hình dung thế nào?

Lòng chàng chợt sinh mối hoài nghi.

Ðại hán trầm ngâm một lúc rồi đáp:

- Cô còn nhỏ tuổi, ăn mặc chất phác nhưng dung mạo tuyệt mỹ không ai dám nhìn thẳng vào mặt. Tại hạ cũng chưa trông kỹ nên không thể vạch rõ những đặc điểm khác người.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Các vị gặp Khâu cô nương ở đâu?

Ðại hán đáp:

- Trong núi Ðại Ba.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:

- Dãy Ðại Ba dài hàng ngàn dặm thì ai biết là ở chỗ nào? Gã nói hàm hồ như vậy mình không nghi ngờ sao được.

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, nhưng miệng chưa nói gì.

Ðại hán áo đen trầm ngâm một chút rồi tiếp:

- Lúc ấy trời đã hoàng hôn, bọn tại hạ lạc vào cấm địa của người ta rồi bị bắt cầm tù trên một ngọn núi để cho chết dần. Ngọn núi cao ngất từng mây, gió lạnh như dao thứa. Người thường không chịu nổi ba giờ liền bị rét cóng. Còn người có võ công chống chọi được lâu hơn. Bọn tại hạ gặp lúc nguy cấp không còn sức chống đỡ thì Khâu cô nương xuất hiện.

Tiêu Lĩnh Vu động tâm tự nhủ:

- Khâu tỷ tỷ của ta dùng thanh nhuyễn kiếm là một thứ khí giới rất hiếm trên chốn giang hồ. Nếu gã này ngó thấy là biết ngay.

- Khâu cô nương dùng binh khí gì?

Ðại hán áo đen đáp:

- Cô không đeo binh khí. Tại hạ chẳng hiểu cô dùng vật gì mà chặt đứt những sợi dây gân bò và đã giải cứu được tánh mạng cho bọn tại hạ. Cô trỏ đường cho xuống núi và dăn giao thơ này cho đại hiệp rồi cô đi ngay.

Ngọc Lan bây giờ mới hỏi chen vào:

- Hừ! Khâu cô nương ở trong dãy núi Ðại Ba đã không có việc gì sao lại không xuống núi thân hành đi tìm kiếm Tịêu tướng công?

Ðại hán áo đen đáp:

- Cái đó tại hạ cũng không biết. Khâu cô nương bận hay rảnh rang là ở nơi cô, tại hạ đâu dám hỏi. Chắc trong thơ cô cũng trình bày.

Ngọc Lan lại bật lửa lên thắp vào ngọn ánh đèn dầu trên bàn thờ rồi nói:

- Ðược! Ta cứ thắp đèn lên và không sợ trúng kế của các ngươi, dù các ngươi kêu gọi phục binh đến.

Ðại hán áo đen gắt lời:

- Cô nương cứ yên tâm. Những lời tại hạ nói với cô nương đều là sự thực.

Ngọc Lan giục Tiêu Lĩnh Vu:

- Xin tướng công mở thư coi xem, đừng để bọn chúng gừa gạt.

Tiêu Lĩnh Vu mở thư ra thì vẻn vẹn chỉ có một câu:

- Ðược thư này đến ngay chân ngọn núi Tú Vân, núi Ðại Ba.

Tiêu Lĩnh Vu không ngờ trong thơ chỉ viết một câu như vậy. Chàng cố gắng nhớ lại bút tích của Khâu Tiểu San,nhưng hồi chàng còn ở với nàng lại nhỏ tuổi quá. Chàng không nhớ đã được coi bút tích của nàng hay chưa.

Ngọc Lan thấy Tiêu Lĩnh Vu cầm lá thư nét mặt trầm ngâm không nói gì, cô không nhịn được hỏi:

- Tướng công! Trong thư nói gì vậy?

Tiêu Lĩnh Vu đưa thơ cho Ngọc Lan đáp:

- Cô coi đây thì biết.

Ngọc Lan rất lấy làm hân hạnh hỏi lại:

- Tỳ thiếp được coi thơ này ư!

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Cô cứ coi đi không sao.

Ngọc Lan lướt qua mấy chữ rồi hỏi:

- Chỉ vắn tắt có thế thôi ư!

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Ta cũng có ý nghi ngờ. Nếu là thư của Khâu tỷ tỷ quyết chẳng thể lèo tèo mấy chữ như vậy.

Ngọc Lan hỏi:

- Tướng công có nhớ bút tích của Khâu cô nương không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Ta không nhớ.

Ngọc Lan đột nhiên thổi tắt đèn đi. Tiện tay cô điểm huyệt đạo đại hán kia rồi nói:

- Ðêm khuya rồi! Chúng ta hãy vận khí điều dưỡng. Sáng mai sẽ hỏi lại bọn chúng.

Tiêu Lĩnh Vu nhớ mong Khâu Tiểu San rất tha thiết. Tuy chàng thấy trong thơ nhiều chỗ khả nghi nhưng chàng mong chính nàng đã viết thư này.

Rồi chàng tự giải thích:

- Có thể Khâu tỷ tỷ viết vắn tắt một lời giao cho hàng trăm người để mà chuyển cho ta. Dù cho thơ này có lọt vào tay kẻ khác cũng không sao. Ðến chỗ hẹn tỷ tỷ có cách ngấm ngầm điều tra nếu không phải ta tỷ tỷ sẽ không xuất hiện hội kiến là xong.

Chàng càng nghĩ càng thấy lý do của mình xác đáng rồi chàng nảy lòng muốn đến chỗ hẹn.

Vũ trụ bao phủ làn mù đêm đêm dày đặc. Cả bên trong và bên ngoài tòa miếu nhỏ đều tối đen như mực.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-177)


<