Vay nóng Tima

Truyện:Xác chết loạn giang hồ - Hồi 097

Xác chết loạn giang hồ
Trọn bộ 177 hồi
Hồi 097: Tiểu Nha Ðầu Trúng Độc Mạng Vong
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-177)

Siêu sale Lazada

Phụng Trúc lắc đầu nói:

- Không được. Khu vực vuông năm trượng quanh Vọng Hoa lâu là nơi cấm địa. Dù người bản trang mà không được lệnh của Đại trang chủ tuyên triệu cũng chẳng thể đến gần.

Tư Mã Càn quay lại ngó Mã Văn Phi nói:

- Luật lệ ở trong Bách Hoa sơn trang này thật là nghiêm khắc.

Y ngừng lại một chút rồi đáp:

- Nếu cô nương chịu hợp tác thì tại hạ xin hết sức để cứu cô nương dời khỏi Bách Hoa sơn trang.

Phụng Trúc ngập ngừng đáp:

- Các vị Trang chủ rất hậu đãi bọn tiểu tỳ.

Ðột nhiên thị hạ thấp giọng xuống nói tiếp:

- Ðến ngay các vị cũng khó lòng rời khỏi Bách Hoa sơn trang đừng nói chuyện cứu nô tỳ nữa.

Tư Mã Càn nói:

- Cô nương ở trong Bách Hoa sơn trang từ thuở nhỏ cho đến khi khôn lớn chịu mọi sự uy hiếp của Thẩm Mộc Phong khác nào miếng thịt trên thớt để hắn muốn băm muốn chém thế nào tùy ý. Nhưng cô nên biết thế giới bao la, ngoài vòm trời này còn có vòm trời khác. Tại hạ chỉ nói tỷ dụ một việc là cô nương có thể hiểu được ngay.

Phụng Trúc long lanh cặp mắt hỏi:

- Việc gì?

Tư Mã Càn đáp:

- Ðêm nay Thẩm Mộc Phong thết tiệc tẩy trần, cách bố trí nghiêm mật như vậy mà quần hào có mấy ai bị thương về tay hắn đâu? Giống Kim tầm cổ độc lợi hại biết chừng nào nhưng cũng chưa làm cho ai bị trúng độc. Xin cô nương nghĩ kỹ những lời nói của tại hạ.

Phụng Trúc trầm ngâm một chút rồi hỏi:

- Tướng công có thứ thuốc kịch độc hễ uống vào là chết ngay phải không?

Mã Văn Phi lấy làm kỳ hỏi lại:

- Cô nương hỏi thứ thuốc độc đó làm chi.

Phụng Trúc thở dài đáp:

- Nếu tiểu tỳ ưng thuận theo các vị trà trộn vào trong Vọng Hoa lâu thì mười phần có đến tám chín là bị phát giác. Khi đó tiểu tỳ nên uống thuốc độc cho chết liền để khỏi bị bắt và chịu trừng phạt ghê gớm theo luật lệ bản bang.

Tư Mã Càn tủm tỉm cười nói:

- Hay lắm!

Y thò tay vào bọc móc lấy cái bình ngọc đổ ra một viên thuốc màu xanh nói:

- Thuốc này bỏ vào miệng chỉ chớp mắt là chết liền. Không gặp phải trường hợp khẩn yếu thì không nên uống.

Phụng Trúc đón lấy viên thuốc hỏi:

- Tướng công muốn tiểu tỳ làm gì đây?

Tư Mã Càn cười đáp:

- Có mấy món đồ chơi nhỏ bé cô muốn đem giấu vào đâu cũng được. Cô chỉ cần cẩn thận một chút là chắc chắn không bị phát giác.

Y vừa nói vừa thò tay vào bọc lấy ra một vật giống như dõng trúc và một cái hộp đen đưa cho Phụng Trúc nói:

- Cô nương đem cái ống sắt này mở nút ra để vào chỗ nào gần Vọng Hoa lâu là xong.

- Còn cái hộp này có phải mở nắp ra không?

Tư Mã Càn đáp:

- Phải rồi! Cô nương cũng mở nắp ra.

Phụng Trúc ngửng đầu trông chiều trời nói:

- Ðược rồi! Nô tỳ thử đi coi.

- Cô nương đừng quên là hai huyệt đạo Thiên Đột và Phong Phủ trong mình cô chưa được giải khai. Chỉ trong vòng một giờ là phát tác. Cô đặt ống sắt và hộp đen xong thì phải gấp rút trở về để tại hạ giải khai huyệt đạo cho.

Phụng Trúc lạnh lùng đáp:

- Nô tỳ không phải thuộc hạng tham sanh úy tử để chịu tướng cô uy hiếp đâu.

Tư Mã Càn nói:

- Tại hạ chờ đợi hồi âm của cô nương.

Phụng Trúc nhăn nhó cười đáp:

- Trong vòng một giờ mà tiểu tỳ không trở về là chết ở dưới chân Vọng Hoa lâu rồi đó.

Tư Mã Càn nói:

- Cô nương chẳng phải là người yểu tướng xin cô nương vững tâm mà làm.

Phụng Trúc đi mấy bước, bỗng quay lại hỏi:

- Trong ống sắt và trong hộp đen này đựng vật gì, tướng công có thể cho tiểu tỳ biết được không?

Tư Mã Càn đáp:

- Mấy con sâu nhỏ mọn chẳng có gì đáng kể. Vả lại thứ này ở Trung Nguyên rất ít, dù tại hạ có nói cô nương cũng không hiểu được.

Y ngừng lại một chút rồi tiếp:

- Giờ này đi rất tốt, cô nương nên lẹ lên tại hạ giúp cũng không thể ngồi đây để chờ cô nương báo tin mà phải đi giúp đỡ cô nương một chút.

Phụng Trúc hỏi:

- Giúp đỡ tiểu tỳ ư?

Tư Mã Càn đáp:

- Bọn tại hạ dĩ nhiên phải đi tiếp ứng cô nương chỉ cần cô nương lẩn vào trong rừng hoa được là xong. Dù có truy binh cũng không đủ sợ.

Phụng Trúc cười mát từ từ cất bước.

Tiêu Lĩnh Vu chờ cho Phụng Trúc đi mất hút rồi, chàng không nhịn được khẽ hỏi:

- Tư Mã huynh. Liệu thị có làm theo ý mình không?

Tư Mã Càn đáp:

- Tiểu đệ chắc thị theo kế hoạch mà hành động.

Mã Văn Phi cũng hỏi:

- Sao Tư Mã huynh dám chắc như vậy?

Tư Mã Càn đáp:

- Tại hạ đã coi tướng thì đêm nay Phụng Trúc chắc không có gì đáng ngại.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Té ra là thế?

Chàng ngừng lại một chút rồi tiếp:

- Chúng ta đã hứa lời tiếp ứng cho thị, thì không nên thất tín.

Tư Mã Càn cười đáp:

- Cái đó đã hẳn. Chúng ta đây hai người chia ra hai đi tiếp ứng còn một ở lại giữ nhà.

Mã Văn Phi tủm tỉm cười nói:

- Xin tha thứ cho tiểu đệ lắm miệng. Tư Mã huynh có thể cho tiểu đệ hay trong ống sắt và trong hộp đen kia đã đựng vật gì không?

Tư Mã Càn đáp:

- Nó là hai vật kỳ quái mà tiểu đệ đã lấy được trong khi tập nghệ ở đảo San Hô ngoài Ðông hải, Thẩm Mộc Phong thâm độc vô cùng lại toan phóng cổ độc nên tiểu đệ hy sinh hai thứ kỳ vật đó làm cho tâm thần hắn phải bối rối.

Mã Văn Phi nói:

- Tư Mã huynh giải thích hàng giờ mà chưa nói rõ đó là vật gì?

Tư Mã Càn cười đáp:

- Trong hộp có mấy con Phi Thiên ngô công rất hiếm. Còn trong ống sắt đựng một con rắn nhỏ kỳ độc. Nếu nói rõ ra thì ả nha đầu kia không dám đem đi.

Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt hỏi:

- Vẻn vẹn một con rắn độc và một con rết thì làm sao quấy rối được Vọng Hoa lâu.

Tư Mã Càn đáp:

- Hai vật này không chịu dung nhau. Nếu chúng gặp nhau mà không chịu nảy cuộc ác đấu chạy loạn lên. Con rắn nhỏ tuy chỉ dài mấy tấc mà cử động cực kỳ mau lẹ, nó lại độc dữ vô cùng. Ai bị nó cắn thì trừ phi dùng thuốc giải của tiểu đệ bào chế ngoài ra khó có người giải được. Còn mấy con ngô công tuy không bay xa được nhưng cử động rất linh hoạt. Lúc chúng bay bật lên tiếng vo ve. Dù nó không cắn được người trong Vọng Hoa lâu nhưng cũng có thể làm cho tai mắt và tâm thần họ bị rối loạn. Không chừng chúng còn có thể đưa Thẩm Mộc Phong và Kim hoa phu nhân đến chỗ hiểu lầm hay khiến Thẩm Mộc Phong nghi ngờ Kim Hoa phu nhân đã phóng cổ độc trên Vọng Hoa lâu.

Mã Văn Phi nói:

- Ðúng thế! Tiểu đệ cũng được nghe qua những thứ cổ độc này thành hình thì chẳng khác gì loại Kim tầm.

Tư Mã Càn cười nói:

- Ðây chẳng qua là tiểu đệ tính toán theo ý mình. Còn hiệu quả thế nào khó mà biết trước được...

Y ngừng lại một chút rồi tiếp:

- Chúng ta nên đi tiếp ứng cho ả nha đầu kia ngay từ bây giờ.

Mã Văn Phi nói:

- Thẩm Mộc Phong là người rất tinh minh, chắc đã đặt mai phục trong Hoa Mộc trận.

Tư Mã Càn nói:

- Há phải chỉ mai phục, mà cả tòa Bách Hoa sơn trang cũng là một tòa Ngũ Hành kỳ trận. Trong mỗi viện lạc hay một rừng cây là một tòa tiểu trận, liên tiếp nhau thành tòa đại trận. Thẩm Mộc Phong quả là một bậc kỳ nhân, nhưng những trận đồ đó biến hóa thế nào cũng chẳng thể giam hãm được tiểu đệ.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Theo chỗ tại hạ biết thì trong lùm cây, bụi cỏ đều có người canh gác. Nhất là lúc này quần hào đến đông, chắc cuộc phòng thủ còn nghiêm mật hơn.

Tư Mã Càn cười hỏi:

- Chúng ta bắt hai tên thủ bộ, lấy quần áo của chúng mặc vào để hành động liệu có tiện không?

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:

- Bất luận chuyến đi này phải mạo hiểm thế nào cũng đành, vì đã hứa lời tiếp ứng cho Phụng Trúc, dĩ nhiên chẳng thể thất tín được.

Chàng quay lại ngó Mã Văn Phi nói:

- Mã tổng thủ lãnh và Tư Mã huynh đi tiếp ứng. Tại hạ ở nhà chờ đợi.

Lúc này Mã Văn Phi đã ngấm ngầm kính phục Tiêu Lĩnh Vu liền mỉm cười đáp:

- Tiểu đệ tưởng Tiêu huynh đi hay hơn.

Tư Mã Càn cũng biết Tiêu Lĩnh Vu mình mang tuyệt kỹ, y chẳng hiểu chàng có ưng chịu hay không, liền nói theo:

- Nếu vậy phiền Mã tổng thủ lãnh giữ nhà.

Mã Văn Phi đáp:

- Hai vị nên coi chừng. Nếu tránh được cuộc xung đột càng hay.

Tư Mã Càn mỉm cười nói:

- Cảm ơn Mã huynh có dạ quan hoài.

Rồi y cất bước đi trước.

Tiêu Lĩnh Vu theo sau rời khỏi Thúy Trúc hiên.

Tư Mã Càn khẽ nói:

- Xin huynh đài theo sau tiểu đệ.

Y tiến vào trong rừng cây len lỏi mà đi.

Tiêu Lĩnh Vu thấy Tư Mã Càn lúc quanh bên hữu lúc rẽ bên tả chân bước rất mau chẳng khác gì ngựa quen đường cũ.

Chỉ trong khoảng khắc hai người đã đến gần Vọng Hoa lâu mà chưa gặp người nào ngăn cản.

Tòa Vọng Hoa lâu cao ngất từng mây mấy chỗ hãy còn ánh đèn, tỏ ra người trên lầu chưa ngủ hết.

Tư Mã Càn coi tình thế bốn mặt khẽ bảo Tiêu Lĩnh Vu:

- Nếu tại hạ đoán không lầm thì con nha đầu kia sẽ rút lui về phía chúng ta.

Y chưa dứt lời đã thấy một bóng người từ trong bụi hoa đi về phía hai người ẩn nấp.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Không hiểu con nha đầu đó có trở ra một cách bình yên chăng?

Tư Mã Càn đáp:

- Chắc thị không hề gì.

Bóng người kia đi rất thong thả, cất bước ung dung, không có vẻ hoang mang chút nào.

Ðèn lửa trên Vọng Hoa lâu đột nhiên hai tầng tắt phụt. Chỉ còn tầng cao nhất có ánh sáng lọt ra.

Tiêu Lĩnh Vu biết đó là chỗ ăn ngủ của Thẩm Mộc Phong. Chàng đoán đêm đã khuya mà hắn không đi nghỉ chắc vì chuyện thất bại đêm nay, còn thức để nghiên cứu kế hoạch. Chàng ngó tòa lầu cao ngất trong bóng đêm lại liên tưởng đến song thân bị cầm tù bất giác lòng như se lại.

Tư Mã Càn ngấm ngầm vận động công lực thủ thế để mà chuẩn bị, cặp mắt đăm đăm ngó về bóng người đang thủng thẳng đi tới.

Trên bữa tiệc vừa rồi đã xảy ra cuộc tỷ đấu kịch liệt khiến y cảm thấy người trong Bách Hoa sơn trang dù là bọn nô tỳ bản lãnh cũng không phải tầm thường, nên y càng cẩn thận.

Bóng người dần dần đi tới. Tư Mã Càn chú ý nhìn ra thấy đúng là Phụng Trúc, liền khẽ kéo áo Tiêu Lĩnh Vu dùng thuật truyền âm bảo chàng:

- Quả nhiên đúng là con nha đầu kia. Thị đã bình yên trở về.

Tiêu Lĩnh Vu đang chìm đắm vào mối cảm thương buồn bã, giật mình tỉnh lại. Chàng đưa mắt nhìn người đi tới, đột nhiên động tâm mối hoài nghi bụng bảo dạ:

- Dưới chân Vọng Hoa lâu biết bao nhiêu tầng phòng bị sâu nghiêm mà con nha đầu này bất quá là một tên nữ tỳ sao lại tự do ra vào được, không gặp một chút trở ngại nào?

Lại thấy Phụng Trúc chậm chạp tiến vào trong rừng cây đi thẳng về phía Thúy Trúc hiên.

Tư Mã Càn khẽ nói:

- Thần sắc con nha đầu này có vẻ kỳ quái. Chúng ta hãy theo dõi thị xem sao.

Lúc này đèn lửa trên tòa lầu cao nhất ở Vọng Hoa lâu cũng tắt hết. Cả tòa Bách Hoa sơn trang bị chìm đắm vào trong bóng tối.

Hai người theo dõi Phụng Trúc về Thúy Trúc hiên.

Bỗng thấy thị khẽ đưa bàn tay ngọc đẩy cửa phòng khép hờ, chậm chạp bước vào.

Tư Mã Càn đột nhiên đề khí như bóng theo hình rượt tới sau lưng Phụng Trúc vọt vào nhà.

Mã Văn Phi đang ngồi chờ trước sảnh đường, thấy Phụng Trúc đẩy cửa bước vào liền đứng dậy. Gã chưa kịp mở miệng thì Tư Mã Càn đã khoa chân bước tới vội nói:

- Mã huynh hãy coi chừng. Thần sắc con nha đầu này có điều khác lạ.

Mã Văn Phi cũng không phải một tay vừa. Dù cho Tư Mã Càn chẳng hô hoán, gã tự mình cũng đã cảnh giác, ngấm ngầm vận khí đề phòng.

Bỗng thấy Phụng Trúc vẻ mặt xám xanh đi về phía chiếc ghế gỗ phía trước ngồi phệt xuống. Cặp mắt thị lộ vẻ đau khổ vô cùng. Thị nở nụ cười thê lương nói:

- Tiểu tỳ...

Dường như thị nói hai tiếng rồi không chống đỡ nổi ngựa người dựa vào thành ghế ngất lịm.

Mã Văn Phi vội đưa tay phải toan chụp lấy vai Phụng Trúc, miệng hốt hoảng gọi:

- Phụng cô nương...

Tư Mã Càn phất cánh tay một cái, luồng tiềm lực xô ra ngăn chặn bàn tay của Mã Văn Phi.

Ðồng thời y vội hô lên:

- Chớ có hấp tấp.

Mã Văn Phi dường như đã cảnh giác, đột nhiên lùi lại hai bước, đăm đăm nhìn xác chết tự trên ghế.

Tư Mã Càn lắc đầu tự trách:

- Tại hạ làm hại thị rồi?

Tiêu Lĩnh Vu cũng thở dài nói:

- Ðáng lý tiểu đệ lên tiếng ngăn cản vụ này.

Ðột nhiên chàng dừng lại, chú ý lắng tai nghe.

Tư Mã Càn chau mày khẽ nói:

- Ðối phương đã dùng hết cách tàn nhẫn thì chúng ta hạ thủ chẳng nể nang gì nữa.

Hắn vừa nói dứt lời, bỗng ngoài cửa đã thấy một phu nhân xinh đẹp, mình mặc đồ trắng, vạt áo trước ngực thuê bông hoa vàng đứng đó rồi.

Tư Mã Càn vung tay toan phóng chưởng nhưng bị Tiêu Lĩnh Vu cản lại.

Thiếu phụ vẻ mặt trang nghiêm, dương cặp mắt lạnh lùng sáng như sao đảo nhìn ba người cất tiếng:

- Các vị đã làm nên mọi hảo sự!

Lúc này Tư Mã Càn cùng Mã Văn Phi đều nhận ra thiếu phụ chính là người đã phóng cổ độc thì không khỏi ngấm ngầm kinh hãi, gia tâm đề phòng.

Tư Mã Càn quay lại ngó thi thể Phụng Trúc, khẽ hắng đặng một tiếng rồi hỏi:

- Phương giá phải chăng là Kim Hoa phu nhân.

Kim Hoa phu nhân lạnh lùng hỏi lại:

- Ðúng rồi! Các hạ là ai?

- Tại hạ là Ðông Hải Thần Bốc Tư Mã Càn.

Kim Hoa phu nhân nói:

- Bản nhân chưa được nghe qua.

Mụ đảo mắt nhìn Mã Văn Phi hỏi:

- Danh tánh của các hạ là gì?

Mã Văn Phi nhún vai đáp cộc lốc:

- Mã Văn Phi.

Kim Hoa phu nhân nói:

- Ồ! Té ra đây là Tổng thủ lãnh bốn tỉnh Dự, Ngạc, Tương, Cám.

Mã Văn Phi nói:

- Ðó bất quá là hư danh. Xin phu nhân đừng cười.

Kim Hoa phu nhân từ từ đưa mục quang nhìn thẳng vào Tiêu Lĩnh Vu, hồi lâu mới thủng thẳng hỏi:

- Còn tên họ ông bạn là gì?

Tiêu Lĩnh Vu cười mát đáp:

- Mã Thành.

Kim Hoa phu nhân vẻ mặt nghiêm nghị bỗng lộ một nụ cười nói:

- Ồ! Hảo huynh đệ! Huynh đệ nên bịt mũi nói cho khác giọng. Cách thay đổi sắc mặt tuy chưa tuyệt khéo song còn có thể che mắt mọi người. Ai mà không lưu tâm thì khó lòng nhận ra. Nhưng âm thanh lại y nguyên, chẳng khác trước chút nào.

Mụ vừa nói vừa cười rồi vén quần trắng bước vào nhà.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Sao phu nhân biết tại hạ ở đây?

Kim Hoa phu nhân bỗng đảo cặp mắt ngó Phụng Trúc đáp:

- Con nha đầu này dẫn đường cho bản nhân.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi vặn:

- Sao phu nhân biết con nha đầu này có liên quan với tại hạ?

Kim Hoa phu nhân đáp:

- Người khác không ai dám có gan sai tên nha đầu đã được Bách Hoa sơn trang nuôi dạy trốn vào Vọng Hoa lâu để làm trò quỷ quái.

Tư Mã Càn tuy biết Tiêu Lĩnh Vu địa vị không thấp kém, nhưng chưa hiểu tên họ chàng liền xen vào.

- Tên nha đầu này do tại hạ phái đi chứ không liên quan gì đến huynh đài đây.

Kim Hoa phu nhân thò tay vào bọc rồi từ từ móc ra một con rắn nhỏ màu hồng rồi hỏi:

- Phải chăng con rắn này của các hạ?

Tay trái mụ lấy ra một cái hộp đen mụ nói tiếp:

- Trong hộp này còn mấy con rết, các hạ thu về đi.

Mụ giơ hai tay lên một cái. Cả con rắn cùng chiếc hộp đều bay lại.

Tư Mã Càn chỉ thò đón lấy cái hộp, không dám thò tay bắt con rắn.

Mã Văn Phi sợ con rắn độc hại người vung quạt phóng ra một phát.

Kim Hoa phu nhân lạnh lùng nói:

- Các vị bất tất phải lo sợ hãi. Con rắn độc này nó đã chết rồi.

Mã Văn Phi cử động mau lẹ quá. Kim Hoa phu nhân vừa mở miệng thì cây quạt của gã đã đánh trúng mình rắn đứt làm hai đoạn. Máu tanh vọt ra như tên.

Tư Mã Càn lộ vẻ thẹn thùng vì tài sử dụng độc của mình hãy còn kém Kim Hoa phu nhân xa quá. Hắn đón lấy chiếc hộp không nói câu gì.

Tiêu Lĩnh Vu nhìn Kim Hoa phu nhân hỏi:

- Phu nhân tấn tới đây, chẳng lẽ người khác không theo dấu hay sao?

Kim Hoa phu nhân cười đáp:

- Bản nhân đã bố trí nhện độc ở ngoài nhà, nếu có người theo dõi hành tung là tự tìm lấy cái chết.

Tiêu Lĩnh Vu ngó thi thể Phụng Trúc rồi hỏi:

- Phu nhân đã thu lấy rắn rết của tên nha đầu này thì chắc thị cũng do phu nhân làm tuyệt mạng.

Kim Hoa phu nhân lắc đầu đáp:

- Bản nhân tuy lấy độc vật từ trong tay thị nhưng không phải thị chết về tay bản nhân.

Mã Văn Phi hỏi:

- Vậy ai đã giết thị?

Kim Hoa phu nhân giơ tay trỏ vào Tư Mã Càn đáp:

- Y mới là đệ nhất hung thủ.

Tư Mã Càn sửng sốt:

- Tại hạ...

Kim Hoa phu nhân ngắt lời:

- Phải rồi! Ðúng là các hạ. Các hạ đã đưa một con rắn tuyệt độc cho thị mà không chịu dạy thủ pháp kiềm chế, thị bị độc xà cắn trúng mà chết. Như vậy há chẳng phải thị chết về tay các hạ ư?

Tư Mã Càn đáp:

- Nếu vậy tại hạ đúng là hung thủ rồi.

Kim Hoa phu nhân lại nói:

- Nếu tên canh gác chân lầu không đánh thị một chiêu thì thị đã phóng được rắn độc ra và chẳng đến nỗi bị rắn độc cắn. Vậy tên gác lầu là đệ nhị hung thủ.

Tư Mã Càn nói:

- Còn đệ tam hung thủ nữa mới phải.

Kim Hoa phu nhân đáp:

- Ðúng thế! Nếu chỉ có hai hung thủ thì thị không thể chết một cách yên ổn như vậy Mã Văn Phi nói:

- Lời nói của phu nhân chứa đựng huyền cơ khó hiểu. Chẳng hay phu nhân có thể nói rõ hơn được chăng?

Kim Hoa phu nhân đáp:

- Vụ này giản dị lắm. Tên nha đầu kia tuy võ công không đến nỗi kém cỏi như chưa đủ cơ mưu. Nếu thị không trả đòn thì bản nhân có thể tên cách cứu thị. Vì trong lúc cấp bách, thị ra tay phản kích một chiêu. Cái đó chứng minh thị đã sinh lòng phản bạn. Giữa lúc ấy con rắn độc trong tay thị mới phóng ra một nửa quay đầu lại đớp vào cổ tay.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Thị trúng độc mà chết ư?

Kim Hoa phu nhân tủm tỉm cười đáp:

- Con nha đầu trúng độc rồi. Vẻ mặt thị biến thành trầm trọng dường như biết mình tất chết. Bản nhân dằng lấy rắn rết trong tay thị, thị liền xoay mình dời khỏi Vọng Hoa lâu. Lúc đó người canh gác chân cầu còn muốn thừa cơ động thủ, nhưng bị bản nhân ngăn cản.

Lúc mụ nói với Mã Văn Phi và Tư Mã Càn vẻ mặt rất lạnh lùng mà thanh âm cũng hờ hững. Nhưng khi nói với Tiêu Lĩnh Vu thì mặt mày hớn hở đầy vẻ vui tươi.

Mã Văn Phi hỏi Tư Mã Càn:

- Tư Mã huynh. Phụng cô nương trúng độc rắn mà uổng mạng. Tư Mã huynh có thuốc giải độc không?

Tư Mã Càn lắc đầu đáp:

- Tại hạ nhận thấy thị không phải chỉ trúng nọc độc mà thôi.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-177)


<