Vay nóng Tima

Truyện:Tống thì hành - Hồi 255

Tống thì hành
Trọn bộ 301 hồi
Hồi 255: Nơi này sáng sớm im ắng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-301)

Siêu sale Lazada

Quả như Chủng Sư Đạo dự đoán, thành Khai Phong hiện giờ thật giống như một cái phễu lớn, căn bản giấu không được tin tức gì.

Ngọc Doãn chân trước mới từ Trần Châu Môn đi ra, thì Hoàn Nhan Tông Vọng liền chiếm được tin tức.

- Có bao nhiêu quân Tống?

- Hồi nhị Thái Tử, quân Tống xuất động ước chừng ba nghìn người.

- Cao Thượng thư, ngươi thấy thế nào?

Lúc này, Hoàn Nhan Tông Vọng quyết định hỏi ý kiến của Cao Khánh Duệ.

Cao Khánh Duệ thì vẻ mặt ngưng trọng, vẫn chưa lập tức trả lời, mà là hỏi Ngô Hiếu Dân:

- Lão Triệu quan gia đàm phán, còn thuận lợi không?

- Không quá thuận lợi.

Ngô Hiếu Dân cũng là người Bột Hải, cười khổ nói:

- Hai ngày này, thái độ của lão Triệu quan gia thật ra vô cùng cứng rắn, mạnh mẽ, không đồng ý cách sông mà trị, phí khao quân thì giảm xuống bốn trăm vạn. Nô tài nghĩ đến, sáu trăm vạn lượng là một điểm mấu chốt, cách sông mà trị khả năng không lớn. Lý Chuyết lộ ra có ý tứ là: ba trấn Thái Nguyên có thể cắt nhường, nhưng cách sông mà trị tuyệt không đồng ý.

Hoàn Nhan Tông Vọng híp mắt lại:

- Triệu lão quan mà đồng ý cắt nhường ba trấn?

- Đại khái như thế!

Nếu Triệu Hoàn biểu hiện quá mức cứng rắn, mạnh mẽ, cũng hoặc là nói quá mức yếu đuối, Cao Khánh Duệ tất nhiên sẽ sinh ra hoài nghi.

Nhưng thái độ này của Triệu Hoàn phù hợp với dự đoán của gã và đám người Quách Dược Sư, cũng làm cho gã buông bỏ lo lắng.

- Xem ra, Triệu lão quan mà vẫn là muốn nghị hòa.

Cao Khánh Duệ nhìn thoáng qua Hoàn Nhan Tông Vọng, cười nói:

- Về phần phái ra Thân quân Thái Tử xuôi nam, lại có vẻ rất hợp lý. Nhưng ta nghe nói, vị Thái Thượng Đạo Quân ở Kim Lăng tuyển quân mua ngựa, dường như không cam lòng chắp tay nhượng quyền như vậy. Trước đây, Tuyên Phủ Sứ Lưu Dự ở Tế Nam nhận được sắc lệnh bảo hắn suất bộ xuôi nam, đi tới Kim Lăng hội hợp. Nếu thật sự như thế, không chừng lần này chúng ta càng có thể chiếm được lợi ích. Lão Triệu quan gia mà Tông Trạch phái Tông Trạch qua đó, cũng là tính đúng lúc. Bằng không mà nói, ta nhất định phải gây náo long trời lở đất ở Kinh kỳ đông lộ kia. Thật sự là đáng tiếc.

Triệu Cát ở Kim Lăng hành động rất dữ dội, nên đám người Cao Khánh Duệ cho rằng, Triệu Cát đã vượt qua ranh giới cuối cùng với Triệu Hoàn.

Phân tích như vậy, Triệu Hoàn phái ra Thân quân Thái Tử xuôi nam, cũng là hợp tình lý.

Nếu đổi lại là binh mã khác, Triệu Cát có thể sẽ sinh ra kiêng kị.

Nhưng nếu là Thân quân Thái Tử, Cao Khánh Duệ biết, trước khi Triệu Cát truyền ngôi, thương yêu nhất là Thái tử Triệu Kham. Từ góc độ này mà nói, Thân quân Thái Tử Thái Tử tiến đến Kim Lăng, đích xác có thể khiến Triệu Cát yên lòng, không cần lo lắng hãi hùng.

Một trận chiến Khai Phong làm cho ngôi vị Hoàng đế của Triệu Hoàn được củng cố.

Chiến tích chống đỡ người Nữ Chân hơn phân nửa đặt ở trên người sĩ phu, nhưng Triệu Hoàn trấn thủ Khai Phong, cũng đích thật là có công lao của ông ta.

Nếu Triệu Cát thông minh, sẽ không gây ra chuyện lớn đến thế.

Bằng không mà nói, sẽ đắc tội hơn phân nửa người Tống... Nói thật, từ lúc Triệu Cát thoát đi xuôi nam đã khẳng định ông khó có thể một lần nữa đăng cơ.

Cao Khánh Duệ cũng tốt, Quách Dược Sư cũng thế, mặc dù khinh thường Triệu Cát, nhưng cũng hiểu được Triệu Cát là người thông minh, sẽ không thể không thấy rõ thế cục.

Hơn nữa, ba nghìn người có năng lực làm gì chứ?

- Tiếp tục nghị hòa cùng Triệu lão quan, tuy nhiên có thể thích hợp giảm điều kiện xuống cũng được.

Cao Khánh Duệ ngẫm nghĩ một chút, nói với Hoàn Nhan Tông Vọng:

- Tranh thủ trong vòng 3 ngày, chấm dứt nghị hòa... Mắt thấy trọng xuân đã tới, nếu không thể mau chóng chấm dứt, chỉ sợ sẽ sinh ra biến số. Trước tháng hai phải lui qua sông Hoàng Hà, mới có thể bảo đảm an toàn.

Hoàn Nhan Tông Vọng nghe vậy liên tục gật đầu.

- Vậy thì, nghe theo Cao Thượng thư.

Về phần quân Tống xuôi nam, không cần quan tâm.

Mà nay chủ yếu nhất là, phải nhanh chóng hoàn thành nghị hòa, thuận tiện cắn một miếng thịt trên người lão Triệu Quan gia kia.

o0o

Ngày 21 tháng giêng Nguyên Niên Tĩnh Khang, Ngọc Doãn rời khỏi Đông Kinh.

Nhưng hắn cũng không nghĩ tới, khi hắn rời khỏi Đông Kinh, trong hoàng thành phủ Khai Phong lại hỗn loạn rồi.

- Không thấy Tiểu Ca?

Trong Tây Tẩm các, Triệu Hoàn kinh sợ toát mồ hôi lạnh:

- Thánh nhân đừng nói đùa với trẫm. Đang tốt đẹp sao không thấy Tiểu ca?

Chu Liễn lúc này cũng không còn vẻ ung dung như trước, gần như muốn khóc.

- Thần thiếp sao dám lấy chuyện này ra đùa chứ?

Đêm qua, Tiểu ca đã nói muốn đến chỗ Huyên Huyên chơi. Quan gia cũng biết, Tiểu ca và Huyên Huyên xưa nay thân thiết, cho nên thần thiếp cũng vốn không có nghĩ quá nhiều, liền đáp ứng Tiểu ca. Nhưng buổi trưa hôm sau, thần thiếp không thấy Tiểu ca trở về, liền cho người đến cung Huyên Huyên tìm nó. Nào biết được, người bên Huyên Huyên nói tối hôm qua Huyên Huyên mang theo Tiểu ca đi Phúc Kim gia chơi, căn bản chưa về. Thần thiếp lại vội phái người đi Thái phủ hỏi thăm, nhưng Phúc Kim lại nói, Huyên Huyên và Tiểu ca, ngày hôm qua căn bản cũng không qua đây, lúc này thần thiếp mới sốt ruột vội đến bẩm báo Quan gia.

Triệu Hoàn luống cuống!

Sao ngay cả hoàng muội Nhu Phúc Đế Cơ cũng mất tích?

- Vậy Huyên Huyên hiện giờ ở nơi nào?

Chu Liễn lắc đầu:

- Thần thiếp không biết, không thấy Huyên Huyên đâu cả.

- Có phải là đi tìm Thập Bát muội không hả?

Chu Liễn ngẩn ra, ngẫm nghĩ một chút nói gấp:

- Thần thiếp đã phái người về nhà hỏi thăm rồi.

Triệu Đa Phúc và Chu Tuyền Chu Phượng Anh tỷ muội quan hệ tốt lắm, nói như vậy, không chừng là ở đó.

Trước kia nàng cũng từng ở Chu gia nghỉ qua đêm không về, nhưng vấn đề là, Triệu Đa Phúc đi tìm Chu Tuyền, cần gì phải nói đi Thái phủ?

Trong lòng Chu Liên có chút không yên.

Không bao lâu, người phái đi Chu Phủ đã trở lại.

Không chỉ có người Chủ phủ trở về, ngay cả Chu Quế Nạp cũng đến.

- Thập Bát tỷ hôm qua nói vào cung tìm Nhu Phúc Đế Cơ, chẳng lẽ nàng cũng không đến?

- Cái gì?

Triệu Hoàn sắp điên rồi.

Mắt thấy Khai Phong bị vây sắp chấm dứt, sao lại xảy ra chuyện như này chứ.

Không chỉ Thái tử mất tích, ngay cả Nhu Phúc Đế Cơ và Chu Tuyền, cũng chẳng biết đi đâu. Y nhìn nhìn Chu Liễn, lại nhìn Chu Quế Nạp.

Cố gắng đè nén sự kích động trong lòng:

- Trượng Nhân và Thánh nhân đừng sốt ruột, thủ vệ trong thành Khai Phong nghiêm mật, tuyệt đối không thể xảy ra việc gì được.

- Vậy bọn họ đi đâu?

- Cái này...

Triệu Hoàn vỗ trán, đầy sốt ruột.

- Bình thường Tiểu Ca thích chơi với ai?

- Cái này...

Chu Liễn ngẫm nghĩ một chút:

- Trong cung thì hay chơi đùa với Huyên Huyên, bên ngoài thì... Cao Nghiêu Khanh này, Chu Huyến này... Nhưng nếu nói thích nhất thì... thần thiếp lại cảm thấy, Tiêu Ca có thiện cảm với Ngọc Tiểu Ất nhất.

Quan gia, thần thiếp nghĩ ra rồi!

Triệu Hoàn hỏi vội:

- Nhớ ra cái gì?

Hai ngày trước Tiểu ca ngẫu nhiên nhắc đến Thái Thượng Đạo Quân, nói là vô cùng nhớ người.

Lần này Ngọc Tiểu Ất xuôi nam nghênh còn Thái Thượng Đạo Quân, có thể hay không... Mà Thái Thượng Đạo Quân sủng ái nhất Huyên Huyên. Muội ấy cũng nói, rất nhớ a cậu.

Triệu Hoàn giật nảy mình toàn thân lạnh toát.

- Hay là, là Ngọc Tiểu Ất mang theo bọn hắn đi rồi?

Chu Quế Nạp cả giận nói:

- Ngọc Tiểu Ất này cũng thật to gan.

Triệu Hoàn lại cười khổ lắc đầu, hạ giọng nói:

- Trượng Nhân chớ nên trách tội Ngọc Tiểu Ất... Trẫm nghĩ việc này chắc không liên quan tới Ngọc Tiểu Ất đâu.

- Ổ?

- Lần này Ngọc Tiểu Ất...

Triệu Hoàn hướng nhìn chung quanh một cái, lớn tiếng quát:

- Truyền khẩu dụ của trẫm, ngoài Tây tẩm các trong vòng ba trăm bước không cho ai tự tiện đi lại, người nào vi phạm, giết.

Bên ngoài cung điện lập tức truyền đến tiếng đáp lại của thị vệ.

Chu Quế Nạp và Chu Liễn biến sắc, lập tức sinh ra một dự cảm xấu.

- Ngọc Tiểu Ất dẫn Thân quân Thái Tử xuôi nam, thực sự không phải là đi tới Kim Lăng.

Ngày hôm trước Chủng khanh và trẫm thảo luận. Muốn cho Hoàn Nhan Tông Vọng một bài học, đánh bọn chúng hết vẻ ngông cuồng kiêu căng. Cho nên trẫm mới lấy danh nghĩa là nghênh đón Thái Thượng Đạo Quân, mệnh Ngọc Tiểu Ất dẫn Thân quân Thái Tử xuôi nam. Nhưng tình huống cụ thể, chỉ có Chủng Khanh với biết, trẫm cũng không đặc biệt rõ ràng, Ngọc Tiểu Ất xuôi nam chỉ là cái cớ thôi, bản thân hắn cũng biết phân biệt nặng nhẹ, quyết không có thể nào mang theo Tiểu ca và Huyên Huyên đi... Chuyện này, sợ là có gì khác. Các ngươi nói, có phải là người Nữ Chân gây nên hay không?

Ngọc Doãn dẫn Thân quân Thái Tử là ra đi đánh giặc, đương nhiên không có khả năng mang theo Triệu Kham và Nhu Phúc Đế Cơ.

Điểm này, Triệu Hoàn vô cùng rõ ràng.

Y nghĩ tới một chuyện.

Lúc trước Thái Tử gặp chuyện ở phố Mã Hành, đến nay còn chưa bắt được hung thủ.

Sau đó người Nữ Chân vây thành, nên chuyện này cũng tạm thời không để tâm đến nữa. Mà nay Triệu Kham và Triệu Đa Phúc mất tích, có thể liên quan đến việc này hay không?

Triệu Hoàn càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, liền nhìn lại Chu Quế Nạp.

Sắc mặt Chu Quế Nạp cũng trở nên rất khó coi!

Vụ án phát sinh tại phố Mã Hành là do phủ Khai Phong một tay phụ trách phá án và bắt giam.

Nhưng bởi vì người Nữ Chân đã đến, khiến cho Chu Quế Nạp không thể không tạm thời gác chuyện này sang một bên, hiệp trợ Lý Cương trấn thủ thành Khai Phong.

Lời Triệu Hoàn nói, khả năng rất lớn.

Nếu thật sự là thế, chẳng phải Triệu Kham gặp nguy hiểm sao?

Ông cắn răng, hạ giọng nói:

- Việc này rất có khả năng.

Lúc trước Đới Tiểu Lâu của Thiên Kim Nhất Tiếu lầu là mật thám Nữ Chân, cũng có Thượng Hành Thủ Phùng Tranh lầu Phong Nhạc là tai mắt Nữ Chân... Nhưng sau đó ngay lúc chuẩn bị bắt Phùng Tranh, Phùng Tranh lại đột ngột chết. Thần vẫn cho là, việc này rất kỳ quái, liền âm thầm sai người tiếp tục điều tra. Trong phủ Khai Phong này chắc chắn vẫn còn mật thám tai mắt người Nữ Chân.

*****

Mà nay Quan gia đang cùng Lỗ Tặc nghị hòa, nói không chừng là Lỗ Tặc bắt đi Tiểu ca, muốn nhân cơ hội áp chế Quan gia.

Thần cả gan, xin Quan gia để phủ Khai Phong toàn quyền xử lý việc này.

Thần cũng không tin, chỉ cần Tiểu ca còn tại Khai Phong phủ, ngay cả một tin tức gì cũng không có.

Chu Quế Nạp nổi giận rồi!

Lúc trước Phùng Tranh tự sát, vốn là điểm đáng ngờ.

Trong báo cáo khám nghiệm tử thi của Ngỗ tác, Phùng Tranh tuy là uống thuốc độc mà chết, nhưng trước khi chết, rõ ràng có dấu vết giãy giụa. Nói cách khác, có khả năng nhất liền là có người cưỡng ép rót độc, khiến Phùng Tranh chí tử. Như vậy người này tất nhiên có quan hệ mờ ám với Phùng Tranh, thậm chí có thể biết Phùng Tranh là mật thám, càng âm thầm từng có hợp tác với Phùng Tranh.

Chu Quế Nạp bắt Phùng Tranh, vốn là hành động bí mật.

Ông là từ phía Triệu Phúc Kim mà biết thân phận của Phùng Tranh, đang định động thủ thì Phùng Tranh bị người ta giết.

Phương diện này thật sự có nhiều khúc mắc.

- Thần nghĩ đến, việc này liên lụy rất rộng, hơn nữa rất có thể sẽ làm tổn thất mặt mũi Hoàng gia.

Cho nên thần luôn luôn bí mật truy tra... Cũng là muốn nên vì hoàng gia giữ lại chút thể diện. Nhưng hiện tại, lại không thể do dự nữa rồi.

Triệu Hoàn lúc đầu nghe cũng giận. Phải biết rằng, Triệu Kham là mệnh căn của y, là con độc của y.

Tuy nói y nạp Thập phu nhân, nhưng sủng ái nhất vẫn là Chu Liễn. Triệu Kham là kết tinh tình yêu giữa y và Chu Liễn, còn là người tương lai quản lý Đại Tống. Ngay cả con trai yêu cũng không thể bảo vệ, vậy hoàng đế là y đau khổ đến mức nào?

- Vậy thì, trẫm cho trượng nhân toàn quyền xử lý việc này.

Bất cứ kẻ nào đảm dám ngăn trở, giết. Bất cứ kẻ nào có dám cầu tình khuyên can, giết. Từ lúc Thái tổ lập nhiều quy củ, không được tự ý giết đại thần. Triệu thị ta tự nhận luôn rộng rãi đối với người đọc sách thiên hạ, những người này... quả là không biết sống chết.

- Lão thần sẽ an bài ngay.

Chu Quế Nạp không nói hai lời, liền đi ra Tây tẩm các.

Nhìn bộ dạng hoang mang lo sợ của Chu Liễn, Triệu Hoàn đau lòng, bước tới ôm nàng vào ngực, nói:

- Thánh nhân đừng lo lắng. Trượng nhân mới vừa rồi cũng nói, chỉ cần Tiểu ca còn tại Khai Phong phủ, thì sẽ không xảy ra gì đâu.

Nhưng Chu Liễn lại ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng.

- Quan gia, nếu Tiểu ca không tại Khai Phong phủ, vậy làm thế nào?

- Không có khả năng... Mà nay Khai Phong cửu môn đóng cửa, có trọng binh thủ vệ.

Tiểu Ca, Huyên Huyên còn có Thập Bát muội nhiều người như vậy, sao có thể có thể chạy ra cửu môn mà thoát khỏi tầm mắt của thủ vệ được? Nếu thủ vệ cửu môn không có tin tức, đã chứng minh Tiểu ca còn ở trong thành. Yên tâm đi, chậm nhất ngày mai, nhất định có thể có của Tiểu ca.

Nhưng không biết tại sao, trong lòng Chu Liễn vẫn thấy không yên.

Người ta nói cảm ứng mẫu tử rất nhạy bén.

Nàng có một loại trực giác: Triệu Kham nay đã không ở trong thành Khai Phong nữa.

Nhưng cậu không ở trong thành, vậy sẽ ở đâu?

Trong lúc nhất thời, Chu Liễn mờ mịt không biết làm sao, cứ ngây ngốc đấy nửa ngày nói không ra lời...

o0o

Phong ba trong thành Khai Phong, Ngọc Doãn đương nhiên không biết.

Sau khi hắn dẫn Thân quân Thái Tử ra khỏi thành liền tỏ vẻ xuất phát về Hào Châu, một đường xuôi nam.

Khi màn đêm đến, Ngọc Doãn đột nhiên hạ lệnh, đình chỉ đi tiếp.

- Phủ suất, phía trước chính là Hào Châu, có cần phái người thông tri Tri châu Hào Châu an bài một chút, đêm nay nghỉ ở Hào Châu, ngày mai xuất phát không?

Ngọc Doãn hít sâu một hơi.

- Tối nay không được nghỉ tạm.

- Hả?

Đám người Đổng Tiên ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Ngọc Doãn.

- Truyền quân lệnh ta, tam quân chuyển hướng, hành quân hướng bắc.

Tất cả đồ quân nhu dụng cụ, tiêu hủy ngay tại chỗ, không được để lại bất cứ dấu vết gì.

- Hướng bắc?

Đổng Tiên nghi hoặc hỏi:

- Phủ suất, chúng ta không phải xuôi nam đi nghênh đón Thái Thượng Đạo Quân sao?

Ngọc Doãn khẽ mỉm cười, hạ giọng nói:

- Nghênh đón Thái Thượng Đạo Quân là ngụy trang, chúng ta nhất định phải trước khi trời sáng đến sông Quảng Tế.

Đổng Tiên được nghe, hít sâu một hơi.

- Hành quân ban đêm, không được để lộ, sau hừng đông đình chỉ đi tiếp.

- Vâng.

Nói đến đây rồi, nếu Đổng Tiên vẫn không hiểu ý Ngọc Doãn thì thật là ngu ngốc.

Cái gì mà nghênh đón Thái Thượng Đạo Quân, đều là giả dối! Mục đích của chuyến này, chỉ sợ là quyết chiến cùng Lỗ tặc mà không phải là xuôi nam.

Từ bắt đấu chiến đấu ở Khai Phong, Đổng Tiên chỉ tham gia một trận tại Triêu Dương môn.

Trận chiến ấy thật là thảm thiết, nhưng đối với Đổng Tiên mà nói, thật là một lần vui sướng được trải qua.

Không thể đích thân ra trận giết địch, là chuyện ăn năn nhất trong lòng gã. Vốn gã không rất nguyện ý xuôi nam nghênh đón Thái Thượng Đạo Quân. Lúc này đúng là cơ hội tốt thành lập công lao sự nghiệp. Nếu rời khỏi Khai Phong, thì tương đương mất đi cơ hội.

Nhưng hiện tại xem ra...

Nụ cười trên mặt Đổng Tiên tươi rói gần như không thể che dấu.

Gã chắp tay tuân lệnh nói:

- Phủ suất yên tâm, mạt tướng hiểu được!

- Ca ca, chúng ta là đi đánh Lỗ Tặc sao?

Lúc này đám người Cao Sủng, Hà Nguyên Khánh, Dương Tái Hưng đã hoàn toàn hiểu.

Mấy người vây quanh Ngọc Doãn, nhẹ giọng hỏi.

Dương Tái Hưng lại toét miệng cười:

- Hô Diên lão tướng quân đoán quả nhiên không sai, lúc này còn nghênh cái gì đón Thái Thượng Đạo Quân chứ, trước hết cứ giết cho sảng khoái mới là quan trọng nhất.

Chu Mộng Thuyết nói:

- Phủ suất, lúc này nên nói rõ mục đích đi.

Ngọc Doãn lắc đầu:

- Thời cơ vẫn chưa chín. Lúc nào nên nói rõ với các ngươi, ta tự sẽ nói.

Trước đó, ta yêu cầu các huynh đệ, không được để lộ nửa điểm phong thanh. Tấn Khanh, ngươi và Đại Lang dẫn lính trinh sát đi trước mở đường, nếu gặp địch, không được tới giao chiến, cần lập tức báo cáo ta ngay. Được rồi, tất cả mọi người đi xuống đi, khống chế tốt nhân mã bản bộ, tốc độ tiến lên nhanh hơn, trước hừng đông, chúng ta nhất định phải tìm một nơi có thể ẩn thân.

Mọi người đều cùng đáp lĩnh mệnh.

Ngọc Doãn đưa mắt nhìn hướng bắc, trên mặt lộ ra một chút dữ tợn.

Lần này nhất định phải đánh cho các ngươi một trận đẹp!

- Tỷ tỷ, hình như có gì không đúng.

Ở trong đội ngũ đang hành quân tốc độ cao, một gã quân Tống dáng người nhỏ xinh giục ngựa tiến lên, dừng lại một đầu mục quân Tống:

- Không phải phải xuôi nam sao? Sao lại đột nhiên đi hướng bắc? Phía trước hình như là Hào Châu, sao giờ lại đi hướng ngược lại thế.

Khuôn mặt quan quân kia toát lên một vẻ anh khí.

Sắc mặt gã cũng trở nên khó nhìn lên, hạ giọng nói:

- Huyên Huyên, hình như không thích hợp.

- Làm sao vậy?

- Chỉ sợ chúng ta không phải xuôi nam nghênh đón Thái Thượng Đạo Quân, mà là lên phía bắc quyết chiến với Lỗ Tặc.

Đã nói rồi, với tính tình Ngọc Doãn, sao có thể vào lúc này rời khỏi Đông Kinh? Sợ là hắn đã có mật lệnh, lần này chúng ta gây phiền rồi.

Quân Tống dáng người nhỏ xinh nghe vậy ngẩn ra:

- Đánh Lỗ Tặc?

Đang nói, đã thấy một quân Tống dáng người thấp bé thúc ngựa tới, thanh âm trẻ con:

- Cô, ngươi vừa nói sắp đánh Lỗ tặc sao?

- Đúng vậy, nhìn tình hình này, Tiểu Ất dường như không phải xuôi nam, mà là lên bắc.

Lại có một quân Tống tiếp cận lại:

- Huyên Huyên, vậy làm sao bây giờ? Nếu không, chúng ta đi nói rõ với Tiểu Ất, trở về đi.

- Không được!

Giọng trẻ con kia lập tức phản đối:

- Thập bát tỷ, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy sao? Cô mới vừa nói rồi, Tiểu Ất mang quân lệnh trên người, nói cách khác là bí mật hành động. Nếu lúc này chúng ta trở về, chẳng phải là rút dây động rừng, hỏng việc lớn của Tiểu Ất?

- Nhưng...

- Thập Bát tỷ, khó có cơ hội như này.

Luyện được một thân bản lĩnh, lại không có cơ hội ra trận giết địch. Lần này, theo Tiểu Ất cùng nhau đánh một trận, đợi sau khi cầm thủ cấp Lỗ tặc về, báo tin vui với mẫu hậu. Phụ hoàng và mẫu hậu nhất định sẽ cao hứng. Dù sao ta cũng không quay về, thật vất vả mới đi ra được, giờ quay về sẽ không có cơ hội như này nữa. Hơn nữa, bây giờ trở về đi, cũng sẽ bị phụ hoàng và mẫu hậu trách phạt, chẳng bằng lập được công lao trở về, không chừng mẫu hậu và phụ hoàng còn có thể cao hứng.

Sẽ cao hứng sao?

Hai quân Tống ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, có chút không biết làm sao.

Quan gia và thánh nhân có vui mừng hay không thì không biết, nhưng trách phạt thì chắc không thoát rồi.

Nếu hiện tại đi nói với Ngọc Doãn, thật ra vẫn có cơ hội trở về.

Nhưng trong lòng hai người lại xao động.

Ra trận giết địch a!

Cơ hội bực này, cũng không phải là dễ dàng gặp phải.

Tương lai trở về, cùng nói với tỷ muội khác, sẽ là một chuyện vô cùng vinh quang.

- Vương tỷ tỷ, tỷ thấy sao?

- Việc này.

Không đợi quan quân kia mở miệng, quân Tống giọng trẻ con kia nói:

- Còn nói gì nữa, cứ nghe theo ta ấy!

Nữ nhân các ngươi thật đáng ghét, nước đến chân còn muốn lùi bước sao?

Cùng lắm lúc đến nơi sẽ nói cho Tiểu Ất rõ, tiện thể được xem một trận náo nhiệt.

Đúng rồi, chẳng phải Tiểu Ất nói, Vương nương tử võ nghệ cao cường, là cân quắc anh thư đó sao... Hay là, Vương nương tử sợ phải không?

Ranh con này, dám dùng kế khích tướng.

Quan quân kia nghe vậy, dù biết rõ ranh con này khích tướng, nhưng lại không nhịn được:

- Tiểu ca nói gì đó, thiếp thân sợ gì chứ?

- Vậy thì được rồi, còn do dự gì nữa?

Nói xong, cậu ở trên lưng ngựa vung tay lên

- Đi đi đi, đừng để rớt đội ngũ, không chừng sẽ người ta chửi mắng một trận đó.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-301)


<