Vay nóng Homecredit

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0530

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0530: Xe chấn động không có kết quả
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

Sáng sớm tinh mơ, vầng thái dương đang dần dần chiếu rọi, nhẹ nhàng xua tan những giọt sương còn đọng lại trong nội viện.

- Một hai ba bốn, hai hai ba bốn.

- Đại ca, huynh làm gì đó?

Quý Hồng Nô từ trong nhà đi ra, khi ngang qua sân thấy Lý Kỳ đang ở trong viện vận động sôi nổi nên tò mò hỏi.

- Là Hồng Nô à.

Lý Kỳ ngừng lại hỏi:

- Ta đang rèn luyện thân thể, nếu không chúng ta làm việc vợ chồng được?

Quý Hồng Nô đỏ bừng mặt vội lắc đầu nói:

- Thiếp đến học viện.

- Sớm như vậy sao?

- Sớm gì nữa chứ?

Quý Hồng Nô nói xong dường như nhớ đến điều gì vội hỏi:

- Đúng rồi, đại ca, hôm nay huynh cùng Thất tỷ đi chiêu mộ người sao?

- Đúng rồi, thiếu chút nữa ta quên mất.

Lý Kỳ u oán nhìn Quý Hồng Nô bũi môi nói:

- Việc này là do muội, nếu tối qua muội ngủ cùng ta, ta sẽ không quên.

Hôm nay là bữa tuyển dụng cuối cùng, chính là Trù Đoạn Trang Chu gia, Hồng Vạn Đổ Phường, Túy Tiên Cư, Phỉ Thúy Hiên và thương gia mở rộng đại hội phỏng vấn từ đó tuyển ra người, tự mình lựa chọn nhân tài thích hợp.

Quý Hồng Nô cứ tưởng là thật, vẻ mặt áy náy cuối đầu nhỏ giọng nói:

- Ta chỉ sợ chậm trễ chuyện đại sự nên mới mới.... .

Nhìn nàng toát mồ hôi, đúng thật đối với cô gái nhỏ này không nên nói đùa, Lý Kỳ lập tức nhận thức được sai lầm vội hỏi:

- Hồng Nô đừng nghĩ ta nói thật, đại ca chỉ đùa muội thôi, muội nhanh đến học viện đi ta cũng phải tắm nếu không tỷ nàng Thất Nhi sẽ thấy không vui, hôn một cái đã.

Hắn nói xong bước nhanh đến hôn lên đôi môi mọng đỏ của nàng, sau đó chạy vút đi vào trong nhà.

Quý Hồng Nô nhìn bóng lưng của Lý Kỳ cười ngọt ngào, sau đó hướng viện bước vào.

Sau khi Lý Kỳ tắm xong thay đổi trang phục, đi vào tiền sảnh đã thấy Bạch Thiển Dạ ngồi trong đó, nàng bĩu môi nhìn hắn bất mãn nói:

- Đại ca, sao giờ này huynh mới ra?

Lý Kỳ làm như không biết:

- Lúc này còn sớm mà.

Bạch Thiển Dạ trợn mắt nói:

- Còn sớm sao? Đã bắt đầu rồi.

- Thật vậy sao? Vậy chúng ta đi nhanh thôi.

Bạch Thiển Dạ sao có thể không biết hắn cố ý giả bộ, hừ nhẹ một tiếng đứng dậy đi ra ngoài.

Hắn bị ghìm cương rồi, Thất nương này thật sự càng lúc càng hung dữ, ôi, hắn đúng thật tự gây họa, Lý Kỳ lau mồ hôi lạnh nhanh chóng đi theo.

Hai người bước lên xe ngựa của Bạch Thiển Dạ, hướng thị vệ phủ nha bước vào.

Ngồi trong xe ngựa Bạch Thiển Dạ dường như có tâm sự, nàng đưa mắt liếc Lý Kỳ một cái, trong lòng Lý Kỳ cảm thấy sợ hãi, càng về sau hắn thật sự không thể chịu được không khí này bèn hỏi:

- Thất nương, có phải muội có gì muốn nói cùng ta không?

Bạch Thiển Dạ không đáp hỏi ngược lại:

- Đại ca, chẳng lẽ huyh không có gì muốn nói cùng ta sao?

- Nói? Mà nói cái gì?

Lý Kỳ sửng sốt ồ lên một tiếng:

- Ta biết rồi.

Hắn nói xong ho nhẹ một tiếng nghiêm mặt nói:

- Ta yêu nàng.

Bạch Thiển Dạ không nghĩ Lý Kỳ lại thốt lên những lời này, nhất thời hai má thoáng đỏ, trong lòng thích thú nhưng ngoài miệng ngượng ngập nói:

- Ai bảo huynh nói lời này?

Lý Kỳ hoang mang nói:

- Vậy muội muốn hỏi gì?

Bạch Thiển Dạ nhướn mày chần chờ rồi chợt nói:

- Chuyện giữa huynh và nữ nhân trong trang viên kia.

- Trong trang viên ta có nhiều nữ.

Lý Kỳ nói xong bỗng nhiên sắc mặc cả kinh, bật thốt lên:

- Nàng nói chính là Da Luật Cốt Dục?

Bạch Thiển Dạ nhẹ gật đầu:

- Hôm qua thiếp có đi xem qua trang viên.

Cốt Dục không phải là cao thủ sao? Sao có năng lực ẩn nấp thấp như vậy? Lại bị nữ nhân của hắn phát hiện chứ? Xem ra nhà vàng giấu người đẹp cũng không thể thực hiện được rồi, Lý Kỳ có chút khó xử vụng trộm liếc nhìn Bạch Thiển Dạ nói:

- Muội...... Muội cũng biết điều này sao?

Bạch Thiển Dạ khẽ ừ.

- Mã Kiều nói cho muội hay sao?

Lúc đầu Bạch Thiển Dạ gật đầu nhưng lại nhanh chóng lắc đầu:

-Thật sự thiếp có hỏi qua Mã Kiều nhưng cái gì gã cũng không chịu nói, Mã Kiều thì lại không nói dối được nếu không có việc gì nhất định gã sẽ bẩm báo chi tiết, nếu gã không chịu nói thì nhất định có chuyện.

- Tên này đúng là đồ con lợn.

Lý Kỳ không khỏi mắng một câu, thấy Bạch Thiển Dạ liếc hắn vội hỏi:

- Ồ không hẳn do Thất nương ta quá thông minh.

Bạch Thiển Dạ lườm hắn cũng im lặng.

Nàng ta không nói lời nào, Lý Kỳ không thể hiểu được suy nghĩ của nàng nên ngượng ngùng nói:

- Kỳ thật việc này ta vốn định nói với muội sớm rồi.

Bạch Thiển Dạ cắt đứt lời hắn:

- Lúc này huynh cũng có thể nói, ta đang nghe.

- À.

Lý Kỳ gãi đầu bỗng nhiên nhanh chóng hít một hơi nói:

- Kỳ thật chuyện này bắt đầu ở đêm khuya nguyệt hắc phong cao, ồ không lúc ấy hẳn là ban ngày buổi sáng, lúc ấy....

Hắt hít một hơi dài sau đó kể toàn bộ mọi chuyện phát sinh với Da Luật Cốt Dục không dấu diếm điều gì, nói xong hắn thở phào:

- Thất nương, tất cả mọi chuyện là như vậy, muội muốn đánh muốn giết gì ta tùy ý muội, tuyệt không phản kháng.

Bạch Thiển Dạ khẽ gắt một tiếng nói:

- Cái gì muốn đánh muốn giết chứ, thật sự khó nghe quá.

Nói xong bỗng nhiên nàng thở nhẹ một tiếng buồn bã nói:

- Nói như thế Da Luật Cốt Dục kia cũng là một nữ tử đáng thương.

- Đúng là như thế.

- Đại ca.

- Hả?

- Huynh thích nàng ta sao?

- Điều này.... Lúc đầu cảm giác khá mông lung, không yên, ha ha nhưng sau là có chút thông cảm với nàng ta, đến lúc này có chút thích thích.

Lý Kỳ xoa tay e lệ nói.

Bạch Thiển Dạ lườm hắn một cái nói:

- Mẹ ta nói quả không sai, chỉ cần huynh mở miệng thì gây tai họa không ít cho các cô gái.

Lý Kỳ tranh cãi:

- Thất nương, muội nói thế ta không đồng ý, kỳ thật việc này ta cũng bị người ta hại mà. Lúc trước ta cũng không tình nguyện chuyện này nhưng ta và nàng ta vượt quá giới hạn sau đó ta lại rơi vào tay giặc nữa, đích thật tình thế bắt buộc.

Bạch Thiển Dạ hừ nói:

- Người ta đường đường là Đế Cơ lại ủy thân cho huynh, huynh lời lớn rồi.

Lý Kỳ cười cười lại không yên hỏi.

- Thất nương, hôm nay muội muốn trách mắng ta phải không?

Bạch Thiển Dạ lắc đầu than nhẹ một tiếng, chân thành nói:

- Nếu đổi lại trước kia có lẽ muội sẽ không vui nhưng khi muội biết được chuyện lần trước huynh gặp nạn ở Thang Âm nên muội cảm thấy có một người như Da Luật Cốt Dục bên cạnh bảo vệ huynh thì muội sẽ an tâm hơn, chỉ cần huynh có thể bình an vô sự muội sẽ không sao cả, muội chỉ sợ mất huynh thôi.

Nói vừa nói vừa nghĩ đến chuyện lần trước xém chút nữa đã mất Lý Kỳ, hốc mắt nàng đỏ lên, giọt nước mắt lăn dần xuống.

- Thất nương.

Lý Kỳ nghe nàng nói những lời này cảm động vô cùng, khẩn trương đến ngồi bên cạnh ôm Bạch Thiển Dạ vào ngực dịu dàng nói:

- Yên tâm đi, đại ca phúc lớn mạng lớn, dù có yêu ma quỷ quái thế nào đều không tổn thương được ta.

Bạch Thiển Dạ tựa vào ngực Lý Kỳ hạ giọng nói:

- Đại ca, Thất nương đồng ý với huynh bất cứ chuyện gì, mặc kệ sau này huynh còn thích ai nữa hay không chỉ cần trong lòng huynh có Thất nương ta là được, như vậy muội đã thấy mãn nguyện rồi, tuyệt sẽ không buồn nhưng huynh phải đồng ý với ta một chuyện sau này dù có chuyện gì xảy ra huynh cũng đừng giấu diếm gì ta.

Điều này thì có lợi cho hắn quá, không phải nàng đang cố ý thử hắn chứ, Lý Kỳ thật sự không dám tin tưởng vào lỗ tai mình.

Bạch Thiển Dạ thấy Lý Kỳ không nói ra tiếng, ngửa đầu nói:

- Đại ca, huynh không đồng ý sao?

Ồ, xem bộ dáng của nàng ta không giống dò xét hắn, Lý Kỳ ấy náy nhìn mỹ nhân này một lát hắn mới nói:

- Thất nương, đại ca đồng ý với muội, sau này mặc kệ có chuyện gì xảy ra đại ca nhất định sẽ không giấu muội chuyện gì, hơn nữa.... .

Bạch Thiển Dạ khẽ mỉm cười cướp lời nói:

- Đại ca, hôn muội đi

Nàng thật thông minh, chỉ nhìn cũng biết Lý Kỳ muốn nói gì, nhưng điều này đối với nàng không quan trọng, quan trọng chính hiện giờ chỉ hy vọng Lý Kỳ bình an, dù sao khi địa vị càng cao sẽ càng nguy hiểm.

Đơn giản quá, yêu cầu này Lý Kỳ thật sự không có lý do gì cự tuyệt, không nói hai lời hắn hôn nàng say đắm, hai tay ôm chặt Bạch Thiển Dạ tựa hồ như muốn áp chặt vào thân thể mình.

Nhiệt độ trong xe càng lúc càng tăng cao, bên ngoài Hạnh nhi bỗng nhiên dội một gáo nước lạnh vào:

- Thất nhi tỷ, chúng ta đến nơi rồi.

Sao lại nhanh thế! Nhất định là gạt người, Lý Kỳ không để ý đến Hạnh Nhi tiếp tục say mê cùng Bạch Thiển Dạ.

Tiếng thét vang lên khiến tình yêu ngọt ngào trong tâm Bạch Thiển Dạ tỉnh ngộ, nàng đẩy mạnh Lý Kỳ ra nói:

- Đại ca, chính sự quan trọng hơn.

- Chúng ta cũng đang làm chính sự.

Lý Kỳ không cam tâm nói:

- Hạnh Nhi, còn sớm mà, đi một vòng quanh thành đi.

- Dạ?

Bạch Thiển Dạ vội chỉnh lại xiêm y nói:

- Hạnh Nhi, đại ca nói đùa ngươi đấy.

Nàng vừa nói vừa liếc Lý Kỳ một cái nhanh chóng chạy ra ngoài.

Khỉ thật, muốn làm xe chấn động mà cũng khó như vậy, Lý Kỳ buồn bực vén rèm đi ra ngoài, bỗng hướng Hạnh nhi nói:

- Hạnh Nhi, ngươi trượng phu của Thất nương là gì?

Hạnh Nhị bật thốt lên nói:

- Đương nhiên gọi là cô gia rồi.

Lý Kỳ cười ha hả:

- Vậy ngươi gọi một tiếng cho ta nghe.

Bạch Thiển Dạ đứng bên cạnh dậm chân nói:

- Hạnh Nhi, ta không cho phép.

Lý Kỳ uy hiếp nói:

- Ngươi mà không gọi thì nói không chừng một ngày nào đó ta sẽ đuổi ngươi ra khỏi nhà.

Hạnh Nhi nghe nói thế trong lòng hốt hoảng, nàng biết mối quan hệ giữa Bạch Thiển Dạ cùng Lý Kỳ, ngày nào đó Bạch Thiển Dạ sẽ gả cho Lý Kỳ, lúc đó nàng ta cũng là nha hoàn của Lý gia, mặc dù không đuổi nàng nhưng nhất định sẽ làm khó dễ nàng, đành cuối đầu nhỏ giọng gọi:

- Cô gia.

Bạch Thiển Dạ đỏ mặt tía tai.

- Ngoan ngoan.

Lý Kỳ cười ha hả, hắn lúc lọi túi trong ngực hồi lâu bỗng nhiên giơ tay lên, lấy ra đồng bạc nói:

- Đừng khách khí, đây là cô gia cho ngươi chuẩn bị đồ cưới.

Hắn nói xong liền cùng Bạch Thiển Dạ hướng cửa chính nha phủ mà tiến.

Hạnh Nhi nhìn đồng tiền trong lòng bàn tay thực sự muốn khóc vì tên cô gia tương lai keo kiệt này.

- Ty chức tham kiến Bộ soái.

Đi vào phủ nhà người lính canh vội vã khẩn trương thi hành lễ nói.

Lý Kỳ bỗng nhiễn tiến đến bên cạnh Bạch Thiển Dạ nhỏ giọng nói:

- Thực hy vọng có một ngày bọn họ sớm gọi nàng là Bộ soái phu nhân.

Trái tim Bạch Thiển Dạ chấn động, lập tức cười liếc nhìn Lý Kỳ nhỏ giọng:

- Đại ca, huynh đứng đắn một chút đi.

- Đứng đắn, đứng đắn.

Lý Kỳ nói xong hất đầu thản nhiên nói:

- Miễn lễ.

Sau đó nhanh chóng đi vào bên trong.

Đi vào bên trong đã thấy phủ nha đầy người ước chừng có hơn hai trăm người, người ta tấp nập, chật chội không chịu nổi.

Mọi người thấy Lý Kỳ khẩn trương thi lễ kêu lên:

- Tiểu nhân tham kiến Kinh Tể Sử.

Lý Kỳ đứng trên bậc thang, quan uy mười phần nhìn mọi người liếc mắt một cái, khóe miệng cong lên cười nhấc chân đi vào.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-1753)


<