← Hồi 1112 | Hồi 1114 → |
Câu nói này của Trương Xuân Nhi đã khiến cho mọi người ở hiện trường đều ngây người ra như phỗng.
Dù sao kết quả cũng vẫn còn chưa ra, sao ngươi lại nhận thua?
Nhưng nỗi khổ trong lòng Trương Xuân Nhi nào có ai biết được?
Kỳ thực, cô đây là không chịu nổi nhục!
Trương Xuân Nhi là một đầu bếp đứng đầu. Đương nhiên cô có thể phán đoán được tốt xấu của món ăn. Khi nghe Lý Kỳ giải thích xong về món Quan Âm nghìn tay đó, cô đã biết mình thua rồi, dầu như có thể nói là bị khắc hoàn toàn rồi. Nhưng cô vẫn im lặng chờ đợi kết quả của cuộc thi.
Nhưng, Lý Kỳ bỗng nhiên dùng ly thủy tinh để thu hút sự chú ý của mọi người, lại không ngừng lấy cô làm lý do để quảng cáo Túy Tiên Cư, còn luôn miệng nói tôn trọng cô. Cuối cùng là tôn trọng cái gì đây, dần dần cô và Cửu chuyền Kim Đan của cô đã bị người ta quên lãng. Còn cô cũng từ một nhân vật chính bỗng chốc biến thành kẻ vô danh qua đường.
Cô cũng là một người có lòng tự trọng. Hơn nữa còn là một người vô cùng tự ngạo. Thực sự là không thể chịu nhục được, cho nên mới chủ động đứng lên, ta nhận thua còn không được sao? Chuyện này ngươi có thể tận tình tuyên truyền Túy Tiên Cư của ngươi, đừng kéo ta làm nền.
Chuyện này là thế nào? Lẽ nào ta vô ý đã lĩnh hội được một chiêu lợi hại nhất trong giới chơi game hậu thế - khuyên thoái lui? Lý Kỳ cũng bị hành động của Trương Xuân Nhi làm cho sợ hãi, bước từng bước chậm, di chuyển tới bên cạnh Trương Xuân Nhi, nói nhỏ:
- Trương Nương Tử, cô đây là gây ồn như vậy à. Đám người Thái sư vẫn còn chưa nói gì, sao cô lại nhận mình thua như vậy? Ta biết vừa rồi họ là có chút không tôn trọng cô. Nhưng cô làm như vậy, không tránh khỏi có chút nhỏ nhen. Đây cũng là không phù hợp với quy củ!
Họ không tôn trọng ta? Vẫn luôn là ngươi không tôn trọng ngươi ta đúng không? Trương Xuân Nhi tức giận tới mức không thể nói lên lời, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Lý Kỳ, mím chặt môi lại, sợ sẽ tuôn ra những lời thô tục.
Làm gì? Ta chỉ là có ý tốt mà thôi. Lý Kỳ thấy Trương Xuân Nhi nắm chặt tay lại, khẩn trương rời khỏi nhân vật nguy hiểm này.
Đám người Thái Kinh, Tả Bá Thanh ngơ ngác nhìn nhau. Thái Kinh khẽ thở dài một tiếng, nói:
- Trương Nương Tử, cô cũng không nên tự xem thường mình như vậy. Kỳ thực tài nấu nướng của cô đã có thể nói là đăng phong tạo cực rồi. Món Cửu chuyển Kim Đan đó của cô so với món Quan Âm nghìn tay của Lý Kỳ, về mặt hương vị cũng không thua kém là bao. Có thể gọi là mỗi món có một phong vị riêng. Lão phu đây cũng là cố gắng làm như vậy. Bởi vì về phương diện ăn uống, lão phu chỉ có thể căn cứ vào đầu lưỡi của mình để đưa ra phán đoán.
Trương Xuân Nhi hành lễ, nói:
- Đa tạ lời ca ngợi của Thái sư.
Tả Bá Thanh lại nói:
- Thái sư nói không sai, vừa rồi món Cửu chuyển Kim Đan đó quả thực là rất ngon. Có thể nói là không hề có chút kẽ hở nào. Nếu để chúng ta chỉ là phán đoán từ phương viện hương vị, đó thật sự là thắng thua không thể phân biệt được. Nói thế này đi, nếu hai món ăn này được bán trong tửu lầu, tất định là ngang tài ngang sức. Nhưng rất tiếc, đây không phải là bán món ăn, mà là cuộc thi nấu ăn. Nếu là cuộc thi nấu ăn, đó chính là không thể chỉ phán đoán về mặt hương vị. Một mán ăn ngoài hương vị ra, còn cần phải chú ý tới màu sắc và hình dáng.
Trịnh Dật góp lời nói:
- Nói vậy hai vị cũng đã chú ý tới điểm này rồi. Hơn nữa còn bỏ ra không ít công sức, chúng ta mới có thể may mắn thấy được cảnh tuyệt vời đó. Nhưng cũng chính vì vậy, sắc, hương, ý, hình thay đổi càng thu hút ánh mắt của người ta. Thậm chí vượt qua cả hương vị của bản thân món ăn, trở thành cuộc tỷ thí thắng bại lần này. Hiển nhiên ở phương diện này, Quan Âm nghìn tay của Kim Đao Trù Vương bất luận là cấu tứ, ngụ ý vẫn là món ăn hàng đầu, đều đã thắng hơn một bậc rồi. Nếu Trương Nương Tử có thể dồn nhiều tâm tư vào ngụ ý và hương vị, có lẽ đã có cơ hội chiến thắng rồi.
Kỳ thực vừa rồi món ăn Quan Âm nghìn tay đó vừa xuất hiện, Trương Xuân Nhi đã cảm thấy vô cùng bức bối rồi. Rõ ràng cô và Lý Kỳ đều nghĩ tới một điểm. Kỳ thực đây thật sự không phải là cái gì ăn ý, chỉ là vì hai người họ đều biết muốn trong một thời gian nhắn có thể làm được món ăn đột phá, đó là điều không dễ dàng gì. Cho nên mới dồn nhiều tâm sức vào cấu tứ của món ăn. Nói một câu không dễ nghe là xem ai có thể lấy được lòng mọi người.
Tả Bá Thanh gật đầu, nói:
- Lò luyện đan của Trương Nương Tử ngươi đã có sự giúp đỡ không nhỏ cho Cửu chuyển Kim Đan của ngươi. Mặc dù nhìn thì màu sắc, kỳ diệu. Nhưng cảm giác lại có chút dư thừa, còn Quan Âm nghìn tay của Kim Đao Trù Vương dù nhìn bên ngoài càng hoa lệ hơn một chút. Nhưng cấu tứ của hắn rõ ràng là kỳ diệu hơn. Cho dù là tượng đá, hay là đài hoa sen đều phát huy được tác dụng lớn nhất. Dưới sự trợ giúp của chúng, món ăn vốn vô cùng khó làm liền dễ làm hơn, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng hợp lý. Ngoài ra còn có một điểm, chính là hấp. Độ khó khi hấp của món Quan Âm nghìn tay này, rõ ràng là cao hơn Cửu chuyển Kim Đan.
Thái Kinh mỉm cười, nói:
- Kỳ thực hai vị đều có thể đại diện cho nghệ thuật nấu ăn cao nhất của Đại Tống ta. Nhưng tài nghệ nấu ăn của Lý Kỳ vẫn cao hơn một bậc. Cuộc tỷ thí lần này, Lý Kỳ đã thắng, cũng là hợp tình hợp lý.
Những người còn lại cũng lần lượt gật đầu. Giống như đám người Tần Cối, họ không hề có nghiên cứu gì về món ăn, cảm giác hai món ăn này đều rất ngon. Nhưng món Quan Âm nghìn tay của Lý Kỳ rõ ràng là đẹp hơn chút, niềm vui lớn hơn chút.
Lúc trước Trương Xuân Nhi đã chủ động nhận thua, còn khiến cho những người đó đều dồn về phía cô, cảm giác vô cùng không công bằng. Điều này sau khi trải qua sự đánh giá của Thái Kinh, mọi người đều cảm thấy vô cùng tín phục. Đương nhiên, người thua tiền, vô cùng đau khổ. May mà đầu năm nay không có thiên thai gì, phần lớn đều là nhà trệt, ngắm phong cảnh cũng chỉ có thể tới bên sông mà ngắm.
Lý Kỳ chỉ là cười nhạt một cái. Kỳ thực trước khi tỷ thí, hắn cũng không dám nói chắc chắn là thắng. Bởi vì hương vị là thiên biến vạn hóa, cõ lẽ Trương Xuân Nhi đã tìm thấy một hương vị tuyệt vời. Đó cũng nói không chừng, nhưng khi hắn thấy món Cửu chuyển Kim Đan của Trương Xuân Nhi, là biết mình đã thắng chắc rồi. Thấy Trương Xuân Nhi bước tới, cũng bước qua, hai người tới giữa đài.
Trương Xuân Nhi thản nhiên nói:
- Lần này ta thua tâm phục khẩu phục. Tên của món ăn này ngươi rõ ràng là cao hơn ta một bậc rồi. Sớm biết như vậy, ta thực sự nên làm mấy bức tượng Phật, lấy tên là Vạn Phật triều tông, nói không chừng ta đã thắng rồi.
Lúc trước Lý Kỳ đã lấy tên món ăn của cô, ngầm châm biếm cô. Cho nên cô đây cũng là dùng đạo của người ta để trị người ta.
- Oa! May mà cô không nghĩ tới điểm này.
Lý Kỳ không chút Phật lòng, lại nghiêm nghị nói:
- Trong cuộc tỷ thí nấu ăn, ta không thích an ủi đối thủ. Bởi vì ta cũng là bước ra từ thất bại. Ta biết bên thua không cần nhất chính là sự an ủi. Ta chỉ muốn nói cho cô biết, không cần phải xem ta như mục tiêu, như vậy chỉ có thể khiến cho cô mãi mãi ở phía sau ta, dồn toàn bộ tâm tư vào đó, chi bằng nghiên cứu nhiều món ăn hơn. Dùng nó để kiếm nhiều tiền hơn, đó mới là chuyện mà một người đầu bếp hàng đầu nên làm.
Trương Xuân Nhi gật đầu nói:
- Ta cũng đã lĩnh hội được điểm này từ chuyện ngươi làm của ngày hôm nay rồi.
*****
Lý Kỳ bật cười ha hả nói:
- Ta nói tiến bộ tới từ thất bại. Câu nói này quả nhiên là không hề sai. Nhưng quen thì quen, tiền vẫn phải trả.
Trương Xuân Nhi nói:
- Chiều tối ngày mai, ta sẽ sai người mang tiền tới.
- Đủ sảng khoái rồi! Vậy phiền cô rồi.
- Kỳ thực ta cũng không muốn mang than tới sưởi ẩm Túy Tiên Cư của ngươi.
- Nếu lời này của cô là vì để loại bỏ những áy náy trong lòng ta, chúc mừng cô, cô đã làm được rồi.
Trương Xuân Nhi mỉm cười, nói:
- Vậy ta xin lỗi không tiếp chuyện được nữa.
- Gượm đã.
Lý Kỳ nhỏ giọng gọi cô lại, xoa xoa tay nói:
- Ta còn có một chuyện nhỏ, mong Trương Nương Tử giúp ta.
- Chuyện gì?
- Chính là chờ khi bán bức tượng này đi rồi, Trương Nương Tử có thể hô lên hai câu không?
- Ngươi là muốn ta giúp ngươi nâng giá?
- Về mặt lý luận thì có thể nói như vậy. Nhưng trên thực tế, ta cũng là hy vọng có thể bán được nhiều tiền, giúp được càng nhiều người nghèo.
Lý Kỳ thảm thiết nói.
- Thật sự xin lỗi, ta cũng là mở tửu lầu, thất lễ rồi.
Trương Xuân Nhi nói xong, liền quay người đi xuống.
Mẹ kiếp! Không nên chảnh như vậy chứ! Hừ! Cho dù không có ngươi giúp, ta cũng còn hai tên Cao Nha Nội nữa. Lý Kỳ phủi miệng, chỉnh đốn lại tâm lý, liền nói với quần chúng dưới đài:
- Tại hạ có thể giành được chiến thắng, thực sự là một vinh hạnh lớn. Có câu là hữu tình thứ nhất, trận đấu thứ hai. Cuộc tỷ thí giữa ta và Trương Nương Tử có thể mang tới cho mọi người niềm vui lớn như vậy, chúng ta đều đã thỏa mãn rồi. Về phần thắng thua, cũng là một sự cổ vũ khích lệ với chúng ta mà thôi.
Lời nói phóng khoáng như vậy, có lẽ đã có thể nhận được không ít tiếng vỗ tay, chí ít thì Lý Kỳ cũng thấy như vậy.
Tiếc là không có tiếng vỗ tay như trong dự đoán. Ngược lại còn có vô số ánh nhìn khinh bỉ. Điều này thực sự là quá giả dối!
Nếu đây đổi lại là người khác, dưới sự khinh bỉ của nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ đào lỗ mà chui. Nhưng Lý Kỳ da mặt dày cũng đã luyện tới mức dày hơn cả tường thành của thành Khai Phong. Hắn xem như không có chuyện gì, cười nói:
- Vậy được, để thực hiện lời hứa vừa rồi của ta, bây giờ chúng ta bắt đầu bán đấu giá bức tượng đá này. Bức tượng này chính là được điêu khắc từ đá bạch ngọc mà thành. Để điêu khắc ra bức tượng này, ta đã mời tới 20 người thợ thủ công hàng đầu ở Đông Kinh chúng ta, làm việc ngày đêm, quên ăn quên ngủ mới điêu khắc thành. Tất cả phương vị không có góc chết. Kỳ thực nó vẫn còn có một cái tên, gọi là nữ thần hộ mệnh. Ta đã đặt tên này cho nó, chính là hy vọng nó có thể mang may mắn tới cho ta. Hiển nhiên, nó đã làm được rồi. Cái tên này nó thật sự không hổ thẹn. Nói thật, ta thật sự không lỡ. Nhưng vì sự nghiệp từ thiện, ta cũng chỉ có thể nuốt đau mà cắt đi, giá khởi điểm là 300 quan, 10 quan một lần tố giá.
- Nữ thần hộ mệnh, cái tên này ta thích.
Cao Nha Nội liền giơ tay lên nói:
- 500 quan.
- 500 quan, Cao Nha Nội đưa ra giá 500 quan, còn ai cao hơn không?
Vừa nghe thấy số tiền này, Lý Kỳ liền hăng tiết gà lên, giọng nói cũng đầy sức hấp dẫn. Có thể thấy hắn thiếu tiền nhiều đến cỡ nào rồi!
- 600 quan!
Một người bỗng nhiên kêu lên.
Cao Nha Nội chuyển mắt nhìn tới, thấy người ra giá chính là Sài Thông, tức giận nói:
- Sài Thông, ngươi không phải là nhất định muốn tranh với ta đấy chứ?
Y vừa nói dứt lời, bên trái lại có người lên tiếng:
- 700 quan.
Cao Nha Nội lại quay đầu lại, thấy là Hồng Thiên Cửu, suýt chút nữa đã ngất xỉu.
- Tiểu Cửu, không ngờ ngươi ... ngươi cũng muốn là đối thủ của ta.
Hồng Thiên Cửu bật cười ha hả, nói:
- Ca ca, lúc trước gái đẹp, chúng ta cũng không tranh với ngươi. Nhưng chỉ là hòn đá mà thôi, lại không thể sinh hoạt vợ chồng được, ngươi đừng tranh với chúng ta nữa được không?
- Tiểu Cửu, ngươi thật là quá nông cạn rồi. Ngươi đây là làm vấy bẩn nữ thần bảo vệ của ta. Ta quyết không nhường ngươi.
Cao Nha Nội nghiến chặt răng lại, nói:
- 1000 quan.
Tiếp tục! Tiếp tục! Lý Kỳ vui mừng muốn chết, liền nói:
- Nha Nội ra giá 1000 quan, 1000 quan.
Cao Nha Nội hừ lên một tiếng, tức khí thể hiện không hề bỏ sót.
Hồng Bát Kim trừng mắt lên nhìn Hồng Thiên Cửu, nói:
- Tiểu Cửu, ngươi đừng tranh giành với Khang Nhi nữa.
Hồng Thiên Cửu ồ lên một tiếng. Y không thể so với Cao Nha Nội được. Hồng gia còn không phải là đương gia của y làm chủ, mà Cao Nha Nội lại đã nắm được đại quyền tài chính.
- Một nghìn một trăm quan.
Đặng Xuân bỗng nhiên lên tiếng.
Cao Nha Nội vừa nhìn thấy Đặng Xuân, mặt mũi liền trở lên dữ tợn, lập tức nói với Hoàng Trạch:
- Hoàng Trạch, ngươi lập tức mở cho ta mấy cái lầu xanh. Ta muốn đóng cửa đón xuân trong vòng một tháng.
Hoàng Trạch không nói gì.
- Một nghìn ba trăm quan.
Sài Thông tiếp tục ra giá.
- Một nghìn bốn trăm quan.
- Một nghìn năm trăm quan.
- Một nghìn sáu trăm quan.
.......
Từ từ, không ít người đều tham gia vào cuộc đấu giá này. Giá tiền cũng ngày càng cao lên. Những người tới xem nghe thấy thế mà lòng bàn tay vã mồ hôi. So với cuộc thi nấu ăn vừa rồi còn kích thích hơn nhiều.
- Ta ra giá hai nghìn quan.
Cao Nha Nội nghiến chặt răng lại, năm tay giơ cao lên, bộ dạng chắc chắn sẽ thắng. Quả thật hổ không phát uy, các ngươi giúp ta làm mèo ốm.
Hoàng Trạch vừa rồi đã muốn tăng tiếp, nhưng đã muộn một bước rồi, không thể tin nổi:
- Nha Nội, ngươi tiêu tốn hai nghìn quan để mua về một tảng đá sao?
- Tảng đá cái gì? Đây là nữ thần hộ mệnh. Chúng ta mua được nó, việc làm ăn chắc chắn sẽ phát đạt.
Cao Nha Nội nói theo lý.
Điều này rõ ràng chẳng qua chính là một lời nói thuận miệng của Phó viện trưởng mà thôi. Chuyện này ngươi cũng xem là thật à! Hoàng Trạch sắp bật khóc rồi!
Cao Cầu nghe thấy thế nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm chửi, tên phá gia chi tử này còn cho rằng nó đã trưởng thành nhiều rồi, nào ngờ hôm nay lại trầm trọng hơn như vậy. Thật đúng là tức chết ta mất.
Bây giờ đã khác trước rồi, không còn chỗ kiếm tiền, chỉ dựa vào bản lĩnh thực sự để kiếm, không thể tiêu xài giống như trước đây được nữa.
- Hai nghìn quan. Nha Nội đã trả hai nghìn quan! Còn ai cao hơn nữa không? Còn ai cao hơn nữa không?
Lý Kỳ kích động nói.
Số tiền cao như vậy, cho dù là có muốn cỡ nào đi nữa, cũng chỉ có thể nhìn mà bước thôi. Sự náo nhiệt của hiện trường bỗng chốc đã yên tĩnh trở lại.
Lý Kỳ lúc này thực sự là nhớ tới Vương Tuyên Ân. Nếu tiểu tử âm độc đó ở đây, sao có thể khiến cho Cao Nha Nội độc lĩnh phong tao được. Nhưng số tiền này hắn cũng đã rất hài lòng rồi. Hắn liền nói:
- Được rồi, ta đếm ngược từ số 3, nếu không có ai ra giá nữa, bức tượng nữ thần hộ mệnh này sẽ thuộc về Cao Nha Nội.
- Ba.
Cao Nha Nội lập tức kêu lên.
Lý Kỳ nghe thấy thế mà dở khóc dở cười, coi như mình không nghe thấy gì, nói:
- Hai ....
- Ba nghìn quan.
Thấy Cao Nha Nội sắp có được vòng nguyệt quế rồi, một giọng nói bỗng nhiên vang lên.
Cái gì? Ba nghìn quan? Kẻ ngốc của năm nay thật sự là quá nhiều! Lý Kỳ nghe xong mà thấy vui mừng trong lòng, liền nhìn về phía tiếng nói, niềm vui mừng trên khuôn mặt lập tức bị cứng đờ lại. ơi làm của ngày hôm nay rồi.
← Hồi 1112 | Hồi 1114 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác