Vay nóng Tima

Truyện:Danh kiếm phong lưu - Hồi 14

Danh kiếm phong lưu
Trọn bộ 78 hồi
Hồi 14: Quỳnh Hoa Tam Nương Tử
2.00
(một lượt)


Hồi (1-78)

Siêu sale Shopee

Đêm càng về khuya, trăng càng lạnh, sao càng thưa.

Nơi phương đông, màu trời dần dần trắng.

Du Bội Ngọc vẫn còn đi tới đi lui bên ngoài trời, đi như kẻ điên dại, đi không hồn, không tư tưởng.

Chàng đi tới đi lui mãi, bất giác đêm sắp tàn, ngày sắp về mà chàng chẳng hay biết.

Sương rơi lúc đêm tàn phải nặng hạt, sương làm rơi rụng những chiếc lá vàng còn luyến tiếc cành cây chưa vội buông mình, lá rụng mang theo sương lạnh, lá và sương rơi trên mình chàng, gieo cái lạnh cuối cùng trên thân xác chàng trước khi thái dương về sưởi ấm lại.

Đột nhiên một bóng người từ xa chạy đến, bóng đó nhỏ ốm, tóc bạc trắng, gương mặt điểm xuyết một nụ cười bí hiểm.

Người đó không lạ gì đối với Du Bội Ngọc, song điều làm chàng kinh ngạc là sự hiện diện của người đó tại đây, trong phút giây này.

Lão ta cầm trong tay một bức họa đồ, lão đưa bức họa đồ ra trước mặt Du Bội Ngọc, cười mấy tiếng rồi hỏi:

- Ngươi xem đi, xem rồi cho ta biết là ngươi có hiểu ta vẽ những gì hay chăng?

Bức họa phô bày những nét vẽ hỗn độn, núi chẳng ra núi, mây chẳng ra mây, nhìn kỹ một chút lại thấy như một lọ mực đổ lên giấy, chỗ đậm, chỗ lợt, chỗ ngắn, chỗ dài, những đường thẳng, gãy, tròn, những đốm tạo thành một bức họa danh, bởi nó chẳng tượng trưng cái gì cả.

Du Bội Ngọc lắc đầu:

- Chịu thôi! Chẳng làm sao nhận nổi hình gì với hình gì!

Lão nhân thốt:

- Bức họa này ghi nhận hình núi phía trước mặt ngươi đó. Ta không hiểu tại sao ngươi không nhận ra!

Du Bội Ngọc nhìn ra trước mắt, qua màn sương mờ mờ, rồi nhìn trở lại bức họa, chàng mường tượng thấy có chỗ giống nhau, vụt cười lên một tiếng:

- Giờ thì thấy rồi!

Lão nhân bỗng bật cười cuồng dại.

Du Bội Ngọc nhìn lão, thấy lão cười bằng thích, cười múa tay động chân, người ngửa nghiêng mình, mắt cũng cười, mũi cũng cười.

Toàn thân lão, lúc cười, bốc lên một vẻ ngụy dị, kỳ bí vô tưởng.

Chàng lấy làm lạ hỏi:

- Cười chi mà tợn thế?

Lão nhân vỗ tay reo lên:

- Ta cười vì ta vui! Ta cười vì ta thành công!

Du Bội Ngọc lấy làm lạ:

- Lão trượng thành công về việc gì?

Lão nhân tiếp:

- Ta được một siêu phẩm! Bức họa này là một siêu phẩm của ta!

Du Bội Ngọc nhìn xuống bức họa, nhếch miệng cười khổ:

- Một bức họa như thế này, lão trượng cho là một siêu phẩm?

Lão nhân gật đầu:

- Ý ta muốn vẽ ra núi, nhưng ta không vẽ thành núi, ta không vẽ thành núi mà người vẫn nhìn ra núi, như vậy là tài tình lắm rồi, bởi ta không vẽ nên hình, vẽ nên hình thức rõ ràng là một việc dễ làm! Bất cứ một họa sĩ nào cũng vẽ được. Ta không vẽ núi, ta chỉ vẽ nên hồn núi. Trên thế gian này, có ai vẽ được cái hồn của sự vật không? Ta vẽ được cái hồn của núi là bức họa của ta phải là một siêu phẩm rồi!

Du Bội Ngọc lẩm nhẩm:

- Chỉ sợ cái hồn núi trong bức họa này rất ít người trông thấy được!

Lão nhân lại vỗ tay:

- Cần gì có kẻ thấy được? Cần gì có kẻ hiểu được? Ta muốn vẽ núi, dù cái hình của ta vẽ ra không phải là núi, song con mắt ta thấy như núi, cái tâm ta tưởng như núi, ta hiểu, mà người khác không hiểu nổi như ta, thế là tuyệt lắm rồi! Tuyệt diệu lắm rồi!

Lão lại cười vang, cười rồi vỗ tay, vỗ tay rồi cười. Lão càng cao hứng, Du Bội Ngọc càng sững sờ. Lão bỏ đi luôn.

Chàng như nghe Du Phóng Hạc thốt văng vẳng bên tai dù lời nói của Du Phóng Hạc đã qua lâu, lâu lắm rồi:

- Kiếm pháp mà quá câu chấp về hình thức của chiêu thì dù khổ công tập luyện đến đâu cũng chẳng đạt hết cái tinh hoa sở học trong bản môn, cái tinh hoa của môn Tiên Thiên Vô Cực. Trong cái vô ý vô hình biến sanh biết bao chi hữu ý hữu hình, rồi gôm tụ những cái hữu ý, hữu tình đó trả về vô ý vô hình, có khác nào từ nơi hỗn tạp của thế giới trở lại cái chân lý? Chân lý phát sanh vô cùng hình ý, nhưng phát sanh quá nhiều thành hỗn tạp, trong cái hỗn tạp đó, người hưởng dụng khó chọn lựa thích hợp nên cuối cùng lại mơ hồ, đi dần đến thất bại. Do đó, thiên về hình thức là cố chấp, còn cố chấp là mơ hồ, dễ thất bại, chưa đạt được tinh hoa. Thấy được chân lý là đạt được tinh hoa của kiếm pháp. Lúc giao đấu không cần có chiêu thức mà tự nhiên chiêu thức cũng phát sanh, từ chỗ vô ý vô hình, từ chỗ chân lý sử dụng rồi là trở về nơi chỗ phát sanh. Không thể học từ chiêu thức mà phải đạt cái tinh hoa. Đạt được tinh hoa là nắm được đao kiếm vậy!...

Bây giờ lão nhân vẽ cái hồn tức là vẽ cái vô, từ cái vô mà thấy cái hữu!

Họa đạo và kiếm đạo tương đồng!

Chàng tỉnh ngộ.

Bẻ một cành cây, tượng trưng cho kiếm, chàng đâm ra một nhát.

Cái ý của chàng tưởng là thi triển Tiên Thiên Vô Cực kiếm pháp, và áp dụng chiêu Tiên Thiên Vô Biên. Nhưng nhát kiếm pháp xuất lại không đúng theo cái thế của chiêu Tiên Thiên Vô Biên.

Không đúng hình thức của chiêu Tiên Thiên Vô Biên, nhát kiếm vẫn bao hàm cái ảo diệu của chiêu Tiên Thiên Vô Biên, hay đúng hơn chiêu kiếm phát huy trọn vẹn cái hồn của chiêu Tiên Thiên Vô Biên.

Mà phát huy được như vậy, là do nơi ý chàng hơn là do kiếm pháp.

Bất giác chàng reo lên:

- Ta nghĩ ra rồi! Ta nghĩ ra rồi!

Bỗng một giọng nói trong trẻo vang lên:

- Ngươi nghĩ ra điều chi?

Câu nói buông dứt, Cơ Linh Yến đã đến bên cạnh chàng.

Du Bội Ngọc mỉm cười:

- Tại hạ nghĩ ra việc gì, lũ chim chóc kia chưa tường thuật lại cho cô nương biết sao?

Cơ Linh Yến vội ngưng thần, lắng tai nghe chim chóc líu lo trên cành.

Một lúc lâu nàng thốt:

- Chúng chẳng hiểu ngươi đã nghĩ ra chuyện gì, nhưng chúng cho biết là ngươi có vẻ điên cuồng đó!

Du Bội Ngọc cười lớn:

- Chúng làm sao hiểu được tại hạ nghĩ ra việc gì? Cô nương cứ bảo chúng, giá như chúng hiểu được tại hạ nghĩ ra việc gì, thì chúng sẽ chẳng còn sợ lão ưng nữa.

Đừng nói là lão ưng, dù là người chúng cũng chẳng ngán!

Cơ Linh Yến cười nhẹ:

- Ngươi nghe kìa, chúng đang nghị luận về lời nói của ngươi đó! Chúng bảo với nhau rằng ngươi nói đúng, chúng cho rằng lão ưng không đáng sợ, chúng sợ nhất là loài người!

Du Bội Ngọc không cười nữa.

Chàng nhìn về vùng cây nơi khu rừng gần đó, trong màn sương tan dần, từng đàn chim bay liệng, chàng động niềm cảm khái, thở dài:

- Chúng có lý! Loài người đáng sợ nhất! Chúng là chim mà còn biết cái đạo lý đó, còn loài người?... Loài người lại chẳng hiểu loài người đáng sợ nhất, loài người cứ tưởng mình đáng yêu nhất, là một gương mẫu trong muôn loài!

Cơ Linh Yến cũng thở dài:

- Ngươi xem kìa, sẽ có một con chim từ trong thành bay ra, nó nói dù con người dù biết được cái đạo lý đó, con người cũng chẳng bao giờ thừa nhận! Vĩnh viễn chẳng bao giờ thừa nhận!

*****

Chàng và nàng trở lại khách sạn.

Cơ Linh Yến còn muốn ngủ thêm một lúc nữa, mà Du Bội Ngọc thì thức trắng đêm đang muốn làm một giấc lấy lại sức. Họ xô cửa phòng, chưa bước vào liền khựng lại đó.

Trên chiếc giường của họ có một người đang ngồi xếp bằng tròn.

Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ, rọi ngay mặt người đó, rọi gương mặt đỏ hồng, chiếc đầu nhẵn bóng chẳng còn một sợi tóc nào cả.

Tuổi y thì cao mà sắc diện thì trẻ, con người giữ được phong thái đó hẳn phải quắc thước lắm.

Y không phải là người xa lạ gì đối với Du Bội Ngọc, y là tay sử dụng ám khí tinh diệu nhất trên giang hồ, sinh quán tại Tứ Xuyên, họ Đường tên Vô Song, Chưởng môn nhân Đường môn, một môn phái lừng danh về dụng độc.

Y nhắm mắt, quanh mình bày la liệt hơn hai mươi loại ám khí, ngời màu đen.

Màu đen bóng nhoáng đó chẳng phải trọn vẹn là màu thép mà chính là màu của độc dược bôi bên ngoài.

Lão không đến đây đơn độc.

Còn hai người nữa đứng cạnh lão, một bên tả, một bên hữu, cả hai cùng vận y phục chẽn màu đen. Chiếc khăn vấn đầu và vuông vải che mặt đã cởi ra, đặt trên giường.

Du Bội Ngọc nhận ra ngay hai người đó.

Họ là Vương Vũ Lâu và Tây Môn Vô Cốt, đã hai lần tìm cách ám hại chàng từ lúc chàng rời khỏi vườn hoa của Hải Đường phu nhân.

Chàng thở một hơi dài trong không khí, đưa tay chận Cơ Linh Yến lại bên ngoài, điểm nhẹ thêm một nụ cười thốt:

- Hân hạnh thay! Một căn phòng đơn giản trong phút chốc trở nên huy hoàng với sự hiện diện của các vị thượng tân!

Đường Vô Song mở mắt ra nhìn chàng, ánh mắt lão chớp lên mấy lượt, đoạn trầm giọng hỏi, song chẳng phải hỏi chàng mà là hỏi hai người cạnh lão:

- Có phải hắn chăng?

Vương Vũ Lâu cung kính đáp:

- Chính hắn!

Đường Vô Song gật gù:

- Tốt! Để lão phu thử xem!

Tiếng cuối của câu nói vừa buông dứt, bàn tay tả may động, lão bắn năm ngón tay ra, năm mũi xoa bên cạnh lao vụt tới.

Đồng thời, lão vẫy bàn tay hữu, rồi kế tiếp quét nhẹ đôi chân, mười năm ngón ám khí nữa bay theo năm món trước.

Còn lại bảy món ám khí trên giường, lão chu miệng thổi một hơi, bảy mũi đó cũng bay đi luôn.

Phát xuất ám khí được như lão, kể ra trên giang hồ tìm một người thứ hai hẳn khó như tìm một mũi kim dưới lòng biển sâu.

Mà mũi kim thì ít nhất cũng biết được là nó nằm dưới lòng biển, chỉ khó tìm đó thôi, chứ tìm một người thứ hai phóng ám khí như lão làm gì có mà tìm.

Phóng bằng tay, phóng bằng chân, phóng bằng hơi thổi, rất có thể lão phóng cả bằng đầu, bằng cánh chỏ cũng được như thường.

Trong chớp mắt, số ám khí trên giường được phóng đi tất cả.

Ám khí có nhiều loại, tất nhiên hình thể bất đồng, trọng lượng cũng bất đồng, trong võ lâm, một người thích sử dụng ám khí, bất quá chỉ chuyên luyện vài ba món là cùng, nhưng đối với lão thì món nào cũng như món nào, lão sử dụng dễ dàng phóng nhanh, phóng chuẩn, phóng mạnh như nhau.

Hay hơn nữa là phóng cùng một lúc như vậy, lão muốn món nào đi nhanh, món nào đi chậm tùy ý của lão. Lại có thứ đi thẳng, có thứ đi vòng quanh, có thứ uốn vòng cầu, có thứ từ dưới móc câu lên.

Từ ngày đặt chân lên giang hồ, Du Bội Ngọc từng gặp rất nhiều cường địch, song chưa có một địch thủ nào sử dụng hàng loạt ám khí bất đồng như thế!

Tay chàng còn cầm nhánh cây tượng trưng thanh kiếm mà vừa rồi chàng thực hiện chiêu Tiên Thiên Vô Biên.

Chàng cầm cành cây đó, phóng một đường theo chiêu theo chiêu Thiên Địa Vô Cực, rồi tiếp theo chiêu nữa, biến chiêu phóng thành chiêu quét.

Chiêu phóng ra là chiêu chánh, chiêu quét ngang là chiêu phản, chánh và phản tương sanh phát xuất vòng tròn trở về Vô Cực.

Chàng cầm cây, phóng qua quét lại, chẳng ai biết chàng thi triển chiêu thức gì, chỉ nghe một loạt tiếng cốp cốp vang lên, một tràng tiếng cốp cốp dứt, hơn hai mươi thứ ám khí đều cắm phập vào cành cây đó.

Cành cây có màu xám đục, lúc đó chớp ngời như vừa nạm một số minh châu.

Vương Vũ Lâu, Tây Môn Vô Cốt đều biến sắc mặt.

Đường Vô Song sững sờ.

Lâu lắm, lão mới kêu lên:

- Kiếm pháp tuyệt diệu!

Lão vỗ tay lên đầu vai Vương Vũ Lâu, hỏi:

- Hắn đã xuất thủ, các ngươi có nhận ra lai lịch kiếm pháp của hắn không?

Vương Vũ Lâu thất vọng, lắc đầu:

- Không nhận nổi!

Đường Vô Song cười lớn:

- Nào phải một mình ngươi không nhận ra? Lão phu từng bôn tẩu trên giang hồ mấy mươi năm dài, bình sanh chưa thấy loại kiếm pháp đó! Tuy nhiên lão phu có thể đoạn định điều này là trong môn học Tiên Thiên Vô Cực, chẳng bao giờ có loại kiếm pháp cao minh như vậy!

Vương Vũ Lâu gật đầu:

- Đúng như lão tiền bối nói! Đích xác là chẳng bao giờ có!

Đường Vô Song cười nhẹ:

- Lão phu đã biết, hắn chẳng phải là Du Bội Ngọc đã chết rồi đó đâu! Giả như hắn là Du Bội Ngọc đã chết, cải dạng lại chẳng lẽ hắn chọn một cái tên khác, lại dại gì cứ mang lấy cái tên cũ của hắn?

Vương Vũ Lâu vòng tay cười gượng:

- Tại hạ mấy phen thất lễ với Du công tử, xin công tử lượng thứ cho!

Du Bội Ngọc cười nhạt:

- Có gì đâu, các hạ? Chỉ xin từ này...

Bỗng Cơ Linh Yến kêu lên kinh hãi, một tiếng bình vang lên tiếp nối theo tiếng kêu của nàng liền.

Tiểu nhị từ bên ngoài chạy bay vào, chạm mình vào cửa suýt ngã.

Thần sắc của hắn biến đổi đáng khiếp, đôi mắt hắn đỏ ngầu, hắn nhăn răng, bành miệng trông hết sức dữ tợn.

Cơ Linh Yến vừa kêu lên, vừa nắm tay Du Bội Ngọc kéo ra xa.

Tây Môn Vô Cốt đưa chân ra, bàn chân móc vào chiếc vào chiếc bàn trước mặt, hất chiếc bàn đó vút đến tên tiểu nhị.

Tiểu nhị vung tay tới đấm mạnh vào chiếc bàn, chiếc bàn vỡ ra thành từng mảnh vụn.

Du Bội Ngọc giật mình thầm nghĩ:

- Một tên tiểu nhị trong khách sạn, có thân phận gì? Sao gã này có công lực như thần?

Đấm vỡ vụn chiếc bàn rồi, tiểu nhị nhào tới luôn.

Vương Vũ Lâu phóng chân tung một cước vào ngực hắn. Hắn hộc máu mồm, ngã nhào.

Máu từ miệng hắn vọt ra trúng vào bàn tay của Vương Vũ Lâu.

Đường Vô Song cấp tốc rút thanh đoản đao trong người ra, lia một nhát, tiện lìa bàn tay vấy máu của Vương Vũ Lâu.

Tây Môn Vô Cốt kinh hãi, hấp tấp hỏi:

- Lão tiền bối làm gì thế?

Đường Vô Song trầm giọng:

- Gã tiểu nhị đó trúng phải một chất kịch độc của Thiên Tầm giáo ở Miêu Cương, chất độc đó làm cho hắn thất tán hồn, điên cuồng, đồng thời công lực hắn gia tăng gấp trăm vạn lần, máu của hắn biến thành chất độc, người thường dính phải một giọt máu của hắn, da thịt lở loét nhầy nhụa khắp mình, chảy nước vàng mà chết. Nếu lão phu không tiện đứt bàn tay của Vương Vũ Lâu, y sẽ bị lở loét mà chết!

Tây Môn Vô Cốt xuất mồ hôi lạnh ướt đầu, run run giọng:

- Có phải... có phải là một ma công trong bảy ma công của Thiên Tầm giáo chăng? Ma công đó có cái tên là Thi Ma Huyết Sát Đại Sát? Nếu thế này thì hẳn có người trong Thiên Tầm giáo đến đây!

Y sợ hãi ra mặt.

Du Bội Ngọc cũng hết sức kinh hoàng. Chàng nhìn bàn tay bị tiện của Vương Vũ Lâu, rơi trên nền phòng, bàn tay đó đã biến thành một vũng máu đen!

Đường Vô Song đổ mồ hôi lạnh, tuy nhiên lão vẫn giữ bình tĩnh, cao giọng hỏi:

- Có phải Quỳnh Hoa tam nương tử đã đến ở bên ngoài đấy chăng?

Một tràng cười trong trẻo vang lên, đáp lại.

Tràng cười ấm dịu có cái sức quyến rũ phi thường, nghe giọng cười đó, không ai tưởng là con người phát ra có tâm địa đáng sợ.

Nhưng Đường Vô Song lại nhận rõ người qua giọng cười, dù chưa xuất hiện.

Rồi một giọng nói cũng ấm dịu vang lên, tiếp theo tràng cười vừa dứt:

- Đường lão gia quả thật là người cao minh, thấy việc đoán ra người liền! Chị em tôi không sao qua mắt được Đường lão gia nổi!

Đường Vô Song tiếp hỏi:

- Các vị bỗng nhiên vào Trung Nguyên hẳn phải có nguyên nhân gì?

Người đối thoại đáp ngay:

- Có chứ, Đường lão gia. Chị em chúng tôi vào Trung Nguyên không ngoài mục đích tìm lão gia. Đến quý xá, hỏi ra mới hay lão gia đã đi dự đại hội Huỳnh Trì. Chị em chúng tôi lại tìm đến Huỳnh Trì, nhưng chậm một chút, đến nơi thì đại hội đã giải tán rồi!

Dừng lại một chút, người đó tiếp:

- Tuy nhiên, rồi cuối cùng cũng gặp được lão gia, kể ra cũng còn may!

Thái độ của người đó, qua giọng nói thản nhiên, có vẻ thân mật vô cùng, chẳng khác nào một người nhà của lão Đường Vô Song.

Không ai tưởng được người có thái độ đó qua giọng nói đó, lại có cái ác ý gì với Đường Vô Song cả.

Nhưng Đường Vô Song không che giấu được niềm sợ hãi, toàn thân lão rung rung, hai tay nắm lại trong bàn tay, chuôi dao ngắn như suýt nát dụng qua sự dụng lực của lão.

Giọng nói của lão rung rung:

- Thì ra các vị đã đến tìm lão phu tận nhà à?

Người bên ngoài đáp:

- Lão gia yên trí, chị em chúng tôi không hề làm hại đến một con kiến trong nhà lão gia. Điều đó thì hiển nhiên rồi, lão gia. Bởi vì dù sao, chúng tôi cũng nể mặt người chồng của đại thơ chứ!

Đường Vô Song thở phào.

Bỗng lão sôi giận, gằn hỏi:

- Ai là chồng của đại thơ các vị?

Người đó tiếp:

- Dù Đường công tử có vẻ đẹp như Phan An, có tài cao như Tống Ngọc, song đại thơ tôi nào phải xấu gì? Đem nam tài sánh với nữ mạo, đôi rất xứng đôi, thiết tưởng trên đời này chẳng có cuộc phối hợp nào đẹp hơn!

Đường Vô Song không còn khách khí nữa:

- Câm ngay! Ai cho phép các ngươi ăn nói ngông cuồng?

Người bên ngoài không nổi giận, vẫn cười ấm dịu, vẫn giọng nói thản nhiên:

- Đường lão gia nóng nảy quá! Cái đạo lý cho phép, chứ còn ai nữa, hay gì gì nữa, lão gia?

Rồi người đó lại tiếp:

- Hà huống cả hai tình đầu ý hợp! Trên đời này, có cái kỳ ngộ nào thích thú bằng tài tử ngộ giai nhân? Cả hai đã cùng nhau đính hôn tại hậu hoa viên, cả hai cùng hứa hẹn sự chung thân với nhau! Thiết tưởng, lão gia không nỡ nào lại đi làm cái việc chia uyên rẽ thúy!

Đường Vô Song thét lên:

- Nghịch tử đáng chết! Nó chẳng tra cứu đến lai lịch của yêu nữ, nó để cho yêu nữ dụ hoặc!

Lão dừng lại một chút, đoạn nghiêm giọng tiếp:

- Nhưng ta đã kịp thời cảnh giác nó, nay thì nó đã thức tỉnh rồi, nó chẳng bao giờ nhận lấy yêu nữ làm vợ!

Người bên ngoài bật cười khanh khách:

- Chỉ sợ không đúng như vậy, lão gia! Đường công tử là người đa tình, không yêu thì thôi, chứ yêu rồi thì ngàn năm vẫn mãi mãi chung thủy với tình yêu, nhất định chẳng bao giờ thay lòng đổi dạ đối với đại thơ tôi đâu! Hà huống, đại thơ tôi là một giai nhân, trên đời có biết bao thanh niên tài tuấn mơ mộng đến đại thơ tôi. Đường công tử chẳng dại gì bỏ cái diễm phúc vừa tầm tay cho người khác hưởng!

Đường Vô Song cao giọng:

- Cái ý của ta đã quyết, các ngươi đừng lắm lời vô ích. Nếu ta chẳng nghĩ ngày trước nghịch tử có dính dấp với các ngươi, thì hôm nay các ngươi khó yên thân mà trở về quê hương đấy!

Người bên ngoài rắn giọng một chút:

- Thế lão gia không đáp ứng cái hảo ý của chị em chúng tôi?

Đường Vô Song cương quyết:

- Không có gì làm ta thay đổi gì cả!

Người bên ngoài cười gằn:

- Lão gia có nghĩ là sau này sẽ hối hận chăng?

Đường Vô Song quát lên:

- Dù người trong họ Đường có chết tận, chết tuyệt, nhất định chẳng bao giờ chấp nhận yêu nữ vào trong gia đình mà cầu sống! Vĩnh viễn yêu nữ không thể là dâu con của ta!

Người bên ngoài im lặng một lúc, bỗng cười vang:

- Tôi không thể thuyết phục được lão gia, chắc tôi phải nhờ đến một người làm trung gian rồi đó!

Du Bội Ngọc đã hiểu đại khái tình hình giữa họ.

Đại thơ của bọn Quỳnh Hoa tam nương tử đã tư tình với con trai của Đường Vô Song, bọn chúng muốn đưa cuộc tư tình đó đến hôn nhân chính thức, song Đường Vô Song cương quyết khước từ, thành ra một bên cầu hôn cấp bách, mà lại là nữ cầu nam, như vậy kể cũng trơ trẽn phần nào còn Đường Vô Song quá cố chấp, cũng không tránh khỏi vô tình.

Du Bội Ngọc chờ xem cái người họ định nhờ làm môi giới là ai, người đó có cách gì làm cho Đường Vô Song đổi ý.

Cánh cửa sổ mở tung, vang lên một tiếng ầm, một bóng người từ bên ngoài bay vút vào.

Người đó có đôi mắt lồi ra trông đến khiếp sắc, mặt nửa đen nửa tím, nơi hai đầu vai, nơi ngực, nơi lưng có giắt bảy thanh đao, chuôi bằng ngọc, đao bằng vàng.

Người đó giương đôi mắt lồi nhìn trừng trừng Đường Vô Song, đôi mắt đỏ ngầu, chẳng hiểu đỏ tự nhiên hay là vì lúc đó nổi giận mà đỏ.

Người đó có vẻ thần bí phi thường.

Bàn tay Cơ Linh Yến đang nắm tay Du Bội Ngọc run run lên.

Tây Môn Vô Cốt đổ mồ hôi ướt mặt như vừa bị kẻ nào đó tạt cho một chậu nước.

Đường Vô Song nhảy vụt xuống giường hét to:

- Kim Đao Hóa Huyết trong bộ môn Thi Ma Huyết Sát đại pháp của Thiên Tầm giáo!

Đường Vô Song vừa buông dứt câu, ánh kim đao léo lên, bảy thanh đao cùng rời chỗ giắt bay ra bên ngoài cửa sổ, đao có cột giây nhỏ màu đen đen, vàng vàng.

Đao bay qua, bảy đợt màu hồng bắn ra, trong khoảnh khắc máu tỏa như sương khắp phòng.

Vì Vương Vũ Lâu cụt tay, không phương tự vệ, Đường Vô Song đã chụp y quăng ngang qua cửa sổ đồng thời lão nhún chân nhảy vọt lên không bám vào kèo nhà.

Du Bội Ngọc ngầm phóng một đạo chưởng phong, quét vầng sương máu xa thân mình hơn hai thước.

Chỉ có Tây Môn Vô Cốt phản ứng chậm, tuy có nhảy lên xà nhà, song mấy điểm máu đã vấy lên mình.

Y cắn răng, lấy dao ngắn nơi mình, thẻo ngay những mảng thịt có vấy máu độc.

Máu độc từ bảy thanh đao bắn ra, bám nơi tường phòng, biến màu ngay, những điểm máu tô điểm tường phòng như bức họa hoa mai, song màu thì đen tối!

Đột nhiên Du Bội Ngọc vọt mình ra bên ngoài.

Đường Vô Song kinh hãi, kêu lên:

- Du công tử! Hãy cẩn thận!

Cơ Linh Yến điềm nhiên điểm một nụ cười:

- Chẳng sao đâu! Trên thế gian này không có một nữ nhân nào nhẫn tâm hãm hại chàng ta cả!

*****

Bên ngoài, cách cánh cửa chừng hai trượng, có một cột cây bạch dương. Trên tàng cây, có độ bốn năm người, những người đó bị trói tay chân, tất cả đều hôn mê.

Hiển nhiên, họ bị đánh thuốc mê, rồi được đem lên tàng cây, cột lại đó. Họ hoàn toàn mất cả tri giác.

Trước cột bạch dương, có ba thiếu nữ, nàng nào cũng có sắc đẹp tuyệt trần, nàng nào cũng trùm bên ngoài một chiếc áo rộng thùng thình, chiếc áo che giấu những đường cong tuyệt mỹ, nhìn qua mảnh áo, chẳng ai biết được nàng nào mảnh mai hơn nàng nào.

Họ vấn tóc cao, như mỗi nàng có mang trên đầu một chiếc tháp, trên chiếc tháp đó có một đóa hoa quỳnh.

Mỗi nàng mang một sắc hoa.

Nàng thứ nhất có hoa vàng, nàng thứ hai có hoa bạc, nàng thứ ba có hoa đen.

Hoa vàng, hoa bạc hay hoa đen cũng chiếu sáng ngời.

Nàng có đóa hoa vàng hơi trầm tư, thần sắc ngưng trọng. Chừng như nàng đang có mang tâm sự gì...

Hiển nhiên, nàng đó là đại thơ của hai nàng kia và tâm sự của nàng không ngoài mối tình với vị công tử họ Đường.

Nàng mang hoa bạc có tài sắc quyến rũ phi thường, kẻ yếu lòng trông thấy nàng, hẳn phải tiêu hồn lạc phách...

Nàng có hoa đen rất vui tính, cứ cười luôn miệng.

Như Đường Vô Song đã gọi, họ là ba chị em Quỳnh Hoa tam nương tử, cái hiệu từng làm khiếp đảm bao nhiêu người, khiếp đảm vì tài mà cũng vì nhan sắc...

Bàn tay của họ mềm mại quá, mềm như chẳng có xương vậy mà họ luyện được kỳ công, bàn tay đó vung ra là ít nhất cũng có một người giã từ cuộc thế mà về cùng tiên tổ.

Nếu chẳng mục kích thủ đoạn của họ, chẳng bao giờ Du Bội Ngọc tin được là họ có hành động phi phàm.

Chàng vừa vọt ra cửa, ba nàng chú mắt nhìn chàng.

Thiết Hoa Nương, con người vui tính nhất, điểm một nụ cười, cất tiếng trước:

- Từ đâu đến một mỹ nam tử thế? Từ đâu đến? Đến để làm gì? Định câu dẫn gái nhà lành như bọn ta chăng?

Du Bội Ngọc điềm nhiên:

- Tại hạ đến đây, không ngoài mục đích muốn lãnh giáo thủ đoạn của các cô nương! Cái thủ đoạn giết người!

Thiết Hoa Nương cười lớn, bước tới:

- Sát nhân! Ngươi nói nghe đáng sợ vô cùng. Sát nhân làm giảm cái vẻ mỹ lệ của thiếu nữ, bởi sợ cái vẻ mỹ lệ kém giảm nên chị em ta nào dám sát nhân? Có lẽ ngươi rất thường sát nhân?

Giọng nói ấm dịu, đúng là giọng nói ngây thơ của con gái nhà lành, nàng vừa nói vừa nhìn nghiêng Du Bội Ngọc, nghe nàng nói chẳng ai tin là nàng đã giết người, hoặc nàng có thể giết người, hơn nữa hoặc có nhói đến việc giết người.

Du Bội Ngọc còn lạ gì, chẳng những họ có giết người, giết rất nhiều người rồi, mà họ còn coi mạng người như cỏ rác.

Nhưng nhìn cái vẻ ngây thơ của Thiết Hoa Nương, có ai tưởng tượng được họ là những ác ma giấu bàn tay vấy máu vào trong lớp nhung mịn màng, có ai ngờ sau vành môi hàm tiếu kia, có chiếc lưỡi của độc xà?

Du Bội Ngọc cau mày:

- Thế ra, nạn nhân vừa rồi mất mạng đo tay ai?

Thiết Hoa Nương trố mắt:

- Vậy là họ mất mạng không phải do ngươi?

Du Bội Ngọc giật bắn mình:

- Tại hạ?...

Thiết Hoa Nương tiếp:

- Thì rõ ràng, người đó chạy sầm vào phòng ngươi, bị bọn ngươi sát hại, ngươi có thể chối cái việc đó sao. Bọn ngươi đã giết người, rồi định đổ tội cho chị em ta à?

Buộc tội người, Du Bội Ngọc trở thành kẻ có tội! Mà nàng ấy quát trả lại chàng cũng có lý lắm chứ? Rõ ràng là Vương Vũ Lâu tung cước đá chết tên tiểu nhị đó mà!

Cả ba nàng có ai vào phòng đâu mà bảo là họ xuất thủ hạ sát tên tiểu nhị?

Chàng sững sờ!

Thiết Hoa Nương thở dài, lại tiếp:

- Ta biết, sau khi ngươi giết người rồi, ngươi thấy xốn xang bứt rứt, ngươi cảm thấy khó chịu lắm, nhưng chẳng phải khó chịu rồi tìm người khác đổ tội cho được nhẹ nhàng. Không, đừng làm thế, ngươi chỉ cần ăn năn hối cải, gìn lòng, từ sau đừng tái phạm nữa, như vậy là được!

Muốn giáo huấn người, lại bị người giáo huấn ngược, Du Bội Ngọc dở khóc dở cười.

Vọt mình ra đây với cả một trời oán hận, niềm oán hận tuy còn vương vấn, song chẳng làm sao chúng phát tác nổi.

Họ là quỷ, là ma hay là người?

Họ đẹp kinh hồn, họ thông minh tuyệt thế, họ điêu ngoa gian hoạt phi thường, họ ăn nói lưu loát quá, dùng cái lý đối với họ, họ bắt cái lý dễ dàng, giờ Du Bội Ngọc phải làm sao?

Động thủ? Khiếu khích thiếu nữ động thủ? Tác phong anh hùng có cho phép chàng làm thế không, dù đối tượng là những người đáng được giết chết, dù đối tượng là những ác quỷ hút máu?

Không làm gì được, không nói gì trôi, Du Bội Ngọc thừ người ra đó.

Thiết Hoa Nương mỉm cười, lấy chiếc khăn tay nhẹ phất lên, thốt:

- Nếu ngươi còn thấy khó chịu, thì cứ theo bọn ta, có thể là bọn ta giúp ngươi giải tỏa sự khó chịu đó được!

Nàng quay mình, bước đi vài bước, rồi day đầu nhìn lại.

Du Bội Ngọc vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, thần sắc an tường, trấn định phi thường, chẳng chút biến đổi.

Thiết Hoa Nương giật mình kinh hãi.

Chẳng chịu kém, nàng nhoẻn miệng cười tươi, cười với tất cả duyên dáng.

Thì ra chiếc khăn của nàng có thoa phấn mê của Thiên Tầm giáo, nàng lấy làm lạ tự hỏi tại sao mê dược chẳng có một công hiệu nào đối với Du Bội Ngọc?

Chiếc khăn đó có tên là La Phách Chiêu Hồn, mà môn công thì mang tên La Phách Chiêu Hồn đại pháp. Từ bao lâu nay, chiếc khăn đó mỗi lần sử dụng là đều có kết quả nhưng lần này Du Bội Ngọc chẳng bị ảnh hưởng gì. Lần thứ nhất chiếc khăn vô hiệu!

Tại sao Du Bội Ngọc không hề bị ảnh hưởng?

Từng bao phen vào nguy ra tử, Du Bội Ngọc luyện cảnh giác đến cao độ, bất cứ trong trường hợp nào, bất cứ người thân hay thù, chàng đều dè dặt đề phòng.

Huống chi đã nghe Đường Vô Song nói đến lai lịch của bọn Quỳnh Hoa tam nương tử, trước khi chạm mặt với họ, chàng đã chuẩn bị đề phòng cẩn mật và chàng đã vận khí bế trụ các bộ phận hô hấp, tự nhiên mê dược không thể nào xâm nhiễm vào người chàng được.

*****

Thiết Hoa Nương thốt:

- Con người sao mà vô tình thế? Ngươi ta thỉnh đi theo người ta để tiêu sầu giải muộn, cho nhẹ niềm thắc mắc vì đã gây nên tội sát nhân, lại không chịu nghe, cứ đứng đó để mặc cho sự ân hận dày vò!

Từ xa xa, một giọng khác thốt vọng đến:

- Nếu công tử chịu theo chị em tôi, chắc chắn là công tử không đến đỗi thất vọng!

Giọng nói đó có một ma lực phi thường, ai nghe cũng phải xiêu hồn, giọng nói đó do kỳ công bí học tạo thành chứ chẳng phải giọng nói tự nhiên và người vừa thốt lên đó, đang vận dụng công phu để tạo một áp lực đối với Du Bội Ngọc.

Giọng nói đó phải do một trong ba thiếu nữ phát ra và thiếu nữ nói lên mấy tiếng đó là Ngân Hoa Nương, nàng có đóa hoa bạc.

Thốt xong, nàng bước tới, chân bước, thân hình uốn éo, miệng cười, mắt liếc, chừng như nàng dùng trọn các bộ phận trong người để phát huy một kỳ công bí học, đúng hơn là nàng đang thi triển một bí thuật hấp dẫn đối phương.

Nàng chưa đến gần chàng mà mùi hương bốc từ người nàng đã thoang thoảng bên mũi chàng. Bàn tay nàng vỗ nhẹ vào một mái tóc, rồi nàng nở nụ cười say đắm, tiếp:

- Tôi biết, công tử không nỡ cự tuyệt thịnh tình của chị em chúng tôi, có phải vậy chăng, công tử?

Du Bội Ngọc điềm nhiên đáp:

- Không phải vậy!

Không phải vậy nghĩa là nàng đoán sai, nghĩa là chàng cự tuyệt.

Ngân Hoa Nương cau mày:

- Công tử nhẫn tâm như thế sao?

Nàng làm mấy động tác hở hang, những động tác có hiệu dụng khiêu gợi nam nhân.

Vô ích!

Du Bội Ngọc như một tượng hình vô tri giác, nếu là tượng hình vô tri giác, Ngân Hoa Nương không tức, tuy nhiên chàng điềm nhiên, nhìn ánh mắt chàng ngời lên cái vẻ chế nhạo như đứng nhìn một trò đùa, mà trò không ý nhị bao nhiêu.

Ngân Hoa Nương thở dài:

- Công tử không chịu đi theo, mà cũng chẳng bỏ đi nơi khác, cứ đứng đờ ra đó, đứng mũi để làm?

Du Bội Ngọc mỉm cười:

- Tại hạ đứng đây làm gì? Đứng để xem thủ đoạn của Quỳnh Hoa tam nương tử thế nào!

Ngân Hoa Nương thoáng biến sắc, nhưng liền theo đó, bật cười khanh khách:

- Tốt!

Một nàng vừa buông dứt tiếng, cả ba nàng cùng xoay người nửa vòng, cả ba chiếc áo rộng thùng thình phồng lên, quay theo đà của họ, bọc gió kêu vù vù. Áo rộng phồng lên gió hất cao, để lộ ba chiếc thân nõn nà.

Bên trong chiếc áo, chừng như chẳng có một lượt vải mỏng nào che các bộ phận, kể cả bộ phận kín. Họ như trần truồng.

Mỗi nàng có một cặp đùi tuyệt mỹ, dù là một đôi đùi ngà, gọt đẽo cẩn thận, cũng chẳng sánh được đùi của bất cứ nàng nào.

Những cặp đùi đó có sức hấp dẫn làm mê say những kẻ khó tính nhất, nếu chê ngần, chê dài, chê mập, chê ốm, sự chê đó thoáng qua thôi, chừng nhìn kỹ lại mới thấy là mình chê sai.

Vạt áo rộng phồng lên, tạo cho họ một cánh tròn, bao bọc quanh mình, cánh tròn đó chuyển động theo đà xoay của họ, tạo một màn sương mỏng, qua màn sương, thân hình họ hiện ra ảo huyền, tuy đang lúc ban ngày vẻ ảo huyền vẫn có như thường.

Ba nàng phô diễn cái thuật dụ dỗ đó giữa những pho tượng đá, hẳn những pho tượng cũng phải nhích động, đừng nói là giữa đám người, trước mắt người bằng xương bằng thịt.

Du Bội Ngọc điềm nhiên, không tránh mắt thì tự nhận là mình kém, tránh mắt là ngán cái sức hấp dẫn của trò diễn.

Chàng điềm nhiên nhìn.

Bỗng chàng thở dài hỏi:

- Kim cô nương! Lúc Đường công tử xem cô nương biểu diễn như vậy, chẳng hay người có cảm nghĩ làm sao?

Kim Hoa Nương run run người, như hứng phải một ngọn roi quất mạnh vào mình nàng.

Tuy vậy, nàng không ngừng quay mình biểu diễn, thay vì đáp, nàng chỉ cười, cười lên thành tiếng.

Bất thình lình, cả ba đổi tư thế, đầu xuống đất, chân giơ lên, biểu diễn càng nhanh hơn trước.

Du Bội Ngọc thản nhiên nhìn.

Vừa lúc đó, chàng nghe Đường Vô Song run run giọng thốt:

- Tiêu Hồn Thiên Ma Vũ!

Cạnh cửa sổ đóng lại, kêu một tiếng ầm, người bên trong cửa chẳng dám nhìn vũ điệu của Quỳnh Hoa tam nương tử.

Đường Vô Song dù tuổi đã cao, biết rõ nếu đứng gần quá cũng khó tránh khỏi vũ điệu thu hút thần hồn, mà bị thu hút thần hồn, là cầm như cái chết, chết không gấp cũng chết dần chết mòn.

Tuy nhiên, có lẽ bình sanh chỉ nghe nói chứ chưa hề nhìn thấy tận mắt, lão hiếu kỳ nhìn qua khe hở nơi cánh cửa.

Lão thấy gì, lão nghĩ gì, chỉ có lão biết, gương mặt lão lúc đó đã đỏ sẵn càng đỏ thêm, rồi toàn thân lão rung rung, lão phải cắn răng nhắm mắt, chống lại hấp lực của điệu vũ.

Trong thời gian được phụ thân huấn luyện, Du Bội Ngọc phải chịu những trận đòn chết người để tập dưỡng tâm, dưỡng tánh, cái công phu chàng tập từ lúc nhỏ, chẳng ngày nào lơi lỏng, nhờ vậy mà chàng giữ được chân thân, ý định hơn bất cứ một nhân vật nào.

Vậy mà giờ đây, lòng chàng đã phải nao nao, con tim đập hơi dập dồn hơn một chút.

Thế là chàng đã phân tâm rồi!

Chợt chàng giật mình, nhận ra trong phút giây phân tâm, chàng không lưu ý để ba nàng tung một màn lưới mỏng bao bọc quanh chàng. Lúc đó, ba nàng đã đứng lên, từ nơi ngón tay họ, những đường tơ nhỏ đến độ mắt thường khó nhìn thấy, cuồn cuộn bay ra, kết thành một màn lưới.

Thiết Hoa Nương ngừng biểu diễn, cười lớn:

- Nhãn lực khá đó! Cuối cùng rồi ngươi cũng thấy!

Du Bội Ngọc thở dài:

- Cô nương hy sinh nhan sắc và tướng quá độ như vậy, chỉ để tung màn lưới nhện vây hãm tại hạ thôi à?

Thiết Hoa Nương cười lớn:

- Ngươi sai rồi! Thiên Ma Thần Vũ của chị em ta có cái công hiệu tiêu hồn cốt, nào phải chỉ có việc chăng lưới nhện thôi! Ngươi chẳng tin hãy nhìn Đường lão gia kìa, nếu chị em ta chẳng nể tình Đường công tử thì cái lão từng nổi danh là tay sử dụng ám khí tài tình đệ nhất hẳn phải... hẳn phải...

Nàng cố ý dừng lại đó, rồi bật cười vang.

Du Bội Ngọc quay lại nhìn, thấy Đường Vô Song tựa mình nơi cửa sổ như chẳng còn một chút khí lực nào cả.

Rất có thể lão ta phải chết!

Thiết Hoa Nương bỗng thở dài:

- Rất tiếc, ngươi là một con người gỗ, không biết tiếp nhận cái ân của mỹ nhân, do đó chị em ta phải dùng lưới bạc vây ngươi. Lưới bạc đấy chứ chẳng phải là lưới nhện đâu!

Du Bội Ngọc hỏi:

- Không là lưới nhện thì sao?

Thiết Hoa Nương tiếp:

- Cho ngươi biết, những đường tơ đó là vật trấn sơn của Thiên Tầm giáo, chị em ta gọi là Tình Tơ! Ngươi nhớ, Tình Tơ chứ chẳng phải tơ nhện, bởi nó sáng như bạc nên ta mới gọi là ngân tơ!

Du Bội Ngọc cười nhẹ:

- Tình tơ vương vấn! Vương vấn xác thân, vương vấn con tim!

Thiết Hoa Nương tiếp:

- Ngươi làm gì tưởng nổi có sự phi thường đó! Giả sử ngươi chưa nhận ra kịp thời, thì ngươi còn thấy nhiều chuyện lạ hơn nữa! Ngươi có thể thực nghiệm nhiều chuyện nữa!

Du Bội Ngọc thừa hiểu, Tình Tơ của Thiên Tầm giáo rất độc, nếu chàng không thấy kịp hẳn đã bị quấn quanh mình rồi. Và như vậy là như chàng trở thành công cụ của ba nàng.

Chàng tưởng chừng như mình đang đi vào cửa quỷ, sống trong thế giới của quỷ.

Chàng nghe mồ hôi lạnh bắt đầu rỉ ra làm lạnh từng mảng da, tuy vậy chàng không bộc lộ cảm nghĩ nào cả, chỉ cười nhẹ thốt:

- Tại hạ thừa hiểu, danh từ thì đẹp, đẹp lắm, song vẫn độc như thường. Có lẽ độc ngang với Tiêu Hồn Tán, Đoạn Tình tửu!

Thiết Hoa Nương xì một tiếng:

- Trên thế gian này chẳng có vật gì sánh được Tình Tơ của bổn giáo. Tiêu Hồn Tán và Đoạn Tình tửu ngươi vừa nói phỏng có nghĩa gì?

Du Bội Ngọc chớp mắt:

- Nhưng tại sao, cô nương vung tay phóng tơ, tơ đó chỉ vờn quanh tại hạ mà không quấn thẳng vào người?

Thiết Hoa Nương mỉm cười:

- Ngươi đúng là một ngốc tử! Nếu chị em ta phóng tơ chạm vào mình ngươi thì ngươi phát giác lập tức, cho nên chị em ta chỉ phóng vờn quanh, dù ngươi có phát giác ra thì màn lưới cũng đã kết rồi!

Nàng dừng lại, cười nhẹ, rồi tiếp nối:

- Một vài đường tơ làm gì chuyển động nổi một con người gỗ như ngươi? Phải có trọn một mảng lưới, gồm vô số đường tơ chứ?

Du Bội Ngọc gật gù:

- Thì ra là vậy!

Thiết Hoa Nương thức ngộ là nàng đã bị Du Bội Ngọc khích, thành ra tiết lộ sự hư thực của Tình Tơ, nhưng nàng không nao núng, chỉ cười rồi tiếp:

- Hiện giờ, ngươi đã bị Tình Tơ quấn quanh mình, đừng mong thoát đi đâu được.

Nếu muốn được yên lành thì cứ mọp xuống, van cầu chị em ta. Mọp xuống gần gấu quần gái nhà lành này, tự nhiên ngươi sẽ được tự do!

Du Bội Ngọc mỉm cười:

- Cô nương có Tình Tơ, dễ thường tại hạ không có Tuệ Kiếm sao?

Thốt xong, chàng vung khẽ bàn tay!

Từ tay chàng, hai vật bay ra, hai vật đó là hai ám khí của họ Đường, do chàng dùng cành cây tiếp thu trước đó.

Vô ích!

Hai món ám khí đó bay ra, đụng vào màn lưới, dính lại đó.

Du Bội Ngọc bên trong lo lắng, bên ngoài vẫn điềm nhiên:

- Tình Tơ của cô nương thật là tuyệt diệu đấy!

Thiết Hoa Nương cười ha hả:

- Ngươi chịu phục chưa?

Bởi đang lo nghĩ, Du Bội Ngọc không chú ý nghe nàng nói gì.

Nàng tiếp nối:

- Nếu ngươi không đáp ứng, chị em ta sẽ thu tay về, mảng Tình Tơ sẽ khép chặt, ngươi sẽ trở thành một con quỷ, con Tình Quỷ!

Du Bội Ngọc thở dài:

- Vì tình mà thành quỷ nên gọi là Tình Quỷ, như vậy thì hay lắm chứ, cô nương!

Bởi tình quỷ dù sao cũng ít khổ hơn sẽ mang chứng tương tư!

Thiết Hoa Nương trầm giọng:

- Tùy ngươi!

Mặt nàng hơi xanh lại, giọng nói lạnh lùng hơn, nàng nói tiếp:

- Ngươi đã muốn thành quỷ thì ngươi sẽ được toại nguyện!

Nàng vẫy tay!

Màn lưới trắng từ từ thu hẹp về trung ương, từ từ khép cận Du Bội Ngọc. Màn lưới hẹp dần, nhất định phải quấn vào mình Du Bội Ngọc, có như vậy mới thỏa ý nàng.

Màn lưới đó, nàng gọi là lưới tình, bây giờ đối với Du Bội Ngọc có khác nào màn lưới sát nhân?

Màn lưới rất mỏng, đứng xa xa không ai trông thấy.

Không trông thấy lưới nhưng trông thấy người. Chàng đang cười cười nói nói với ba thiếu nữ nhan sắc tuyệt trần, nhìn cảnh đó, hỏi chàng trai nào chẳng đố kỵ chàng?

Nhưng, có chàng trai nào biết, chàng đang cười nói với tử thần? Bởi chẳng được điều đó, họ đố kỵ, họ muốn giành chỗ đứng của chàng, họ muốn chết thay chàng!

*****

Kim Hoa Nương nhìn chàng, ánh mắt si si dại dại, giọng buồn buồn:

- Vì tình mà thành quỷ, tự nguyện làm quỷ, đúng đấy, còn thích thú hơn mang chứng bịnh tương tư! Xem ra, ngươi là người từng trải tình trường nhiều lắm đó. Phải, một con người đã nếm rất nhiều hương vị tình yêu thì có bao giờ sợ làm Tình Quỷ!

Du Bội Ngọc mỉm cười:

- Tương tư hay làm cho con người mau già, mà trong tình trường, kỵ nhất là phải già gấp, bị già gấp!

Chàng dùng cành cây đó thay cho kiếm, đầu cành cây tức là đầu mũi kiếm tượng trưng, đâm vào các nơi do ám khí dính vào Tình Tơ.

Chàng đâm vào lưới, chàng dùng lực quá mạnh, làm cho người cầm đầu lưới cũng phải chồn tay.

Bởi tay chồn, gần như tê dại, Thiết Hoa Nương không còn giật lưới được như trước nữa, dĩ nhiên màn lưới dừng thu hẹp.

Chẳng những nàng không giật lưới được, trái lại cánh tay càng lúc càng bị chấn động, bắt buộc nàng phải lùi ra ngoài, mà lùi như vậy có nghĩa là nhả cái lưới rộng như cũ.

Tình Tơ của Thiên Tầm giáo vô cùng lợi hại. Bất cứ vật nào chạm đến là dính cứng vào đó. Nếu Du Bội Ngọc thoạt đầu dùng cành cây phá lưới, cành cây sẽ dính vào đó, dù chàng có công lực đến đâu cũng không làm sao vung tay cho kiếm rời khỏi lưới. Do đó chàng phóng ám khí dính vào lưới, rồi sau đó chàng dùng cành cây đâm vào ám khí, Tình Tơ không thể nào hút cành cây của chàng cứng được.

Chàng gọi cành cây là Tuệ Kiếm cũng do dụng ý đó.

Cuối cùng, cây đập ám khí, ám khí nương sức cây, đâm vào lưới, đâm mãi lưới phải thủng.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-78)


<