Vay nóng Homecredit

Truyện:Giang sơn như thử đa kiêu - Hồi 046

Giang sơn như thử đa kiêu
Trọn bộ 334 hồi
Hồi 046: Huyết Chiến Lỗ Ni
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-334)

Siêu sale Shopee

Bất quá cuộc tranh đoạt cứ điểm Đông Nhật còn khuya mới chấm dứt, ngay khi Dương Túc Phong cho rằng chiến sự đã kết thúc, Tô Liệt đã thở hổn hển mang theo một tên phỉ đồ đến báo cáo một tin tức khiến cho kẻ khác phải khiếp sợ, đó chính là quân đội vương quốc Lỗ Ni Lợi Á đã xuất động 5000 người, ý đồ tấn công cứ điểm Đông Nhật, hiện tại năm ngàn người đã xuất phát, cách Đông Nhật không đến năm giờ đi đường nữa.

"Tin tức có chính xác không?" Dương Túc Phong cầm bội kiếm, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía Đông Nam.

"Chuyện này là ta tận mắt nhìn thấy, quan chỉ huy của quân đội Lỗ Ni chính là Ni Mục Lai." Gã phỉ đồ khăng khăng nói.

Tất cả hô hấp của mọi người đều trở nên trầm trọng nhìn Dương Túc Phong, lặng lặng chờ đợi quyết định cuối cùng của hắn. Năm ngàn binh lính Lỗ Ni, nếu trong quá khứ, tuyệt đối sẽ là một trận chiến khốc liệt, hơn nữa cơ hội chiến thắng là rất nhỏ, nhưng bây giờ, kết quả thế nào không ai dám đoán trước, đối với lực chiến đấu của Lam Vũ quân, ngoại trừ Dương Túc Phong ra, ngay cả Phượng Thái Y cũng không thể biết rõ được.

Dương Túc Phong xoa tay, trầm giọng nói:

"Được thôi, nếu đến, chúng ta buộc phải chào đón, ra lệnh tất cả các đơn vị tiến về đóng ở Đông Nhật, chuẩn bị chiến đấu! Lệnh cho cảng Bà Châu và Đan Phong Bạch Lộ thành, cộng thêm Lệ Xuyên phủ, lập tức điều động đủ nhân thủ, cung cấp đạn dược cho chúng ta, nhất là đạn cối! Tham mưu trưởng, cô phụ trách việc bố trí các đơn vị, tôi lên thành lâu quan sát một chút."

Phượng Thái Y nghiêm trang đáp lời, nhưng người còn lại cũng đều tỏ ra nghiêm trọng, mỗi một người đều ý thức được cuộc huyết chiến chính thức đã đến. Quân đội Lỗ Ni chính là lực lượng quân sự mạnh mẽ nhất Y Vân đại lục, chiến sĩ "điên" Lỗ Ni cũng là một trong những bộ binh kiêu hãnh nhất thế giới, bọn chúng đến đây, sẽ đem đến cho cứ điểm Đông Nhật điều gì? Mặc dù tất cả mọi người cơ hồ đã đoán trước được sớm muộn cũng sẽ phát sinh xung đột với quân đội Lỗ Ni Lợi Á, nhưng, kể cả Dương Túc Phong cũng không ngờ song phương sẽ va chạm với nhau sớm như thế.

Dương Túc Phong lên thành lâu Đông Nhật, từ trên cao nhìn về phía đông, một mảnh thuộc địa rộng lớn chính là cao nguyên Bố Đạt Lý Á, vừa mới trải qua huyết chiến, vài chỗ còn có hai ba tốp người dọn dẹp, chôn cất những thi thể của phỉ đồ. Không nghĩ đến chưa tới năm giờ, vùng đất này lại tiếp tục muốn uống thêm máu người.

Phượng Thái Y cẩn thận bố trí các đơn vị, sau đó cũng lên thành lâu, nhẹ giọng nói: "Từ tin tình báo, quân đội Lỗ Ni lần này xuất động đều là bộ binh nhẹ, không mang theo nhiều trang bị nặng, chỉ có mang theo mấy khẩu Khúc Xạ pháo hạng nhẹ, tầm bắn không đến một ngàn thước, chỉ cần chúng ta có đủ đạn dược, dựa vào địa hình Đông Nhật phòng thủ, tất vẫn có thể cầm cự với địch nhân. Bất quá tôi lại lo lắng một chút về khí thế khẩn trương của các đơn vị đối với trận đánh này, phải chuẩn bị chu đáo một chút, nếu không sẽ rất khó khống chế."

Dương Túc Phong gật đầu kiên nghị, tỏ vẻ hoàn toàn đồng ý với cách nhìn của nàng, cảm khái nói: "Cả đời tôi, trước hai mươi tuổi rất thuận buồm xuôi gió, cơ hồ không hề khổ cực, nghĩ không ra khi đến hai mươi tuổi lại phải chịu nhiều gian nan đến thế....."

Phượng Thái Y an ủi: "Đường tộc các người không phải có câu nói rằng nếu ông trời có giáng xuống làm người thì trước hết cũng phải khổ để luyện tâm chí, lao động để luyện gân cốt, đói để luyện da thịt, khốn cùng để luyện thân hay sao? Tôi xem anh chính là người mà ông trời đã chọn, đến đây để cải tạo thế giới thối nát này."

Dương Túc Phong cười khổ, lắc đầu: "Tôi sao? Ài..."

Phượng Thái Y tựa hồ cũng không lo lắng khi chiến đấu đến gần, thản nhiên nói: "Từ tin tức tình báo truyền đến mà nói, Ni Mục Lai mặc dù được coi là danh tướng ở Lỗ Ni Lợi Á, nhân tài mới xuất hiện, nhưng trên thực tế cũng không thần kỳ như vậy. Hết thảy đều là khoa trương lan truyền ra. Ni Mục Lai thật ra chỉ là một tướng lãnh bình thường, chẳng qua tâm phúc của hắn nói quá lên vỗ mông ngựa, cho nên mới trở thành thần. Chẳng qua người này quả thực kiêu dũng, là một dũng tướng ở Lỗ Ni, nhưng đầu óc hơi đơn giản, chính vì thế mới được đề bạt. Hắn thích nhất chính là áp đảo toàn quân, một khi gặp cản trở thì rất dễ hóa giận. Vì thế chúng ta cần phải đề phòng chiêu thức này của hắn, Lỗ Ni chiến sĩ rất dũng mãnh, một khi áp đảo về nhân số thì sẽ càng điên cuồng vô cùng....."

Dương Túc Phong đồng cảm gật đầu.

Phượng Thái Y còn chưa nói xong, đã nghe thanh âm của vệ binh nghiêm giọng quát: "Người nào? Đứng lại!"

Dương Túc Phong quay đầu nhìn lại, thì ra là đám người Mông Địch Vưu và Đỗ Qua Nhĩ. Mặc dù bọn họ cũng mặc quân phục của Lam Vũ quân, nhưng vì rất hiếm khi lộ diện trong quân, nên vệ binh không nhận ra bọn họ. Mông Địch Vưu vội vàng xuất ra giấy chứng nhận, lính canh nhận ra, tránh đường, hai người hấp tấp tiến lên thành lâu.

Dương Túc Phong mừng rỡ nói: "Hai người làm sao lại đến đây?"

Mông Địch Vưu sang sảng nói: "Tôi biết Phong lĩnh nhất định có thể thuận lợi thu lấy cứ điểm Đông Nhật. Cho nên mọi người vừa đi, chúng tôi cũng lập tức xuất phát, chúng tôi mang đến đây rất nhiều đạn cối, vốn định sau này khi phòng thủ Đông Nhật sẽ dùng đến, không nghĩ ra chỉ mấy giờ sau đã phải sử dụng, thật là ông trời không quên chúng ta!"

Dương Túc Phong cao hứng cơ hồ nhảy dựng lên, hận không thể ôm lấy Mông Địch Vưu một cái.

Đỗ Qua Nhĩ cười nói: "Các người tấn công cứ điểm Đông Nhật, pháo binh chúng tôi không làm chuyện gì cả, bây giờ phải để cho mọi người xem bản lĩnh của chúng tôi."

Phượng Thái Y mỉm cười nói: "Hai vị, tạm thời bình tĩnh một chút, ta sẽ nói qua về địa hình nơi này. Nhiệm vụ chủ yếu của hai người không phải là pháo kích bộ binh địch nhân mà là chú ý khống chế Khúc Xạ pháo của địch nhân, hoặc là các thứ vũ khí tầm xa của bọn chúng. Ta hy vọng các người chọn ra một người chuyên môn phụ trách, trước hết phải tiêu diệt hết Khúc Xạ pháo của địch nhân đã."

Đỗ Qua Nhĩ trầm giọng: "Tham mưu trưởng, tôi phụ trách chuyện này. Cho tôi sáu khẩu pháo cối, tôi sẽ phụ trách quấy rối pháo binh địch nhân."

Dương Túc Phong gật đầu nói: "Tốt lắm, pháo binh địch nhân giao cho ngươi!"

Mông Địch Vưu cũng lên tiếng: "Pháo còn lại phải để tôi chỉ huy, tôi sẽ bố trí tất cả trên tường thành, từ trên cao bắn xuống mấy con chó đó! Tôi không tin trong thiên hạ có bộ binh không sợ pháo!"

Trong giây lát, có người hưng phấn vô cùng, xong lại kêu lên bất mãn: "Các người đều có việc để làm, thế chúng tôi phải làm gì?"

Dương Túc Phong quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Phất Lai Triệt tỏ vẻ bất mãn đi đến, hung hăng liếc mình một cái.

Dương Túc Phong cau mày hỏi: "Ngươi đến làm gì?"

Phất Lai Triệt bất mãn nói: "Đừng tưởng các ngươi làm chuyện tốt mà ta không biết! Cứ điểm Đông Nhật mặc dù không có hải quân bọn ta nhưng ta đến xem cũng không được sao?"

Dương Túc Phong dường như nhớ đến chuyện gì đó, móc ra cuộn da dê A Phương Tác cho mình, đưa cho Phất Lai Triệt hỏi: "Ngươi xem đây là thứ gì?"

Phất lai Triệt tiếp nhận, nhìn thoáng qua, sau đó xúc động nói: "Bản đồ nơi cất bảo vật của Đàm Chấn? Ngươi làm sao có được?"

Dương Túc Phong đem chuyện A Phương Tác nói qua cho hắn nghe.

Phất Lai Triệt không nói lời nào, chỉ có con ngươi là đảo tới đảo lui, đột nhiên vẻ mặt trở nên cổ quái nói: "Ta đi xem một chút, đi trước đây." Cũng không đợi mọi người trả lời đã vội vàng rồi đi. Hắn đến và đi đều hết sức đột ngột, bất quá quân tình đang khẩn cấp, mọi người cũng không lưu ý đến.

Dương Túc Phong tự mình kiểm tra đạn pháo mà Mông Địch Vưu mang đến, lệnh cho hậu phương gia tăng vận chuyển đạn dược vật tư, sau đó đến các nơi kiểm tra công cuộc chuẩn bị cho cuộc chiến. Mặc dù tâm tư các chiến sĩ đều rất khẩn trương, nhưng sĩ khí rất cao. Hắn nói chuyện với bọn họ vài câu, tận lực khuyến khích sĩ khí của bọn họ.

Nhưng Dương Túc Hủ đến lại phá hủy hoàn toàn tâm tình của Dương Túc Phong. Dương Túc Hủ nói thẳng ra là liều mạng đánh bừa với quân đội Lỗ Ni Lợi Á là không khôn ngoan chút nào, mặc dù có thể thu được thắng lợi nhất thời, song lại có thể kích thích Lỗ Ni Lợi Á phản ứng mạnh lại. Là lực lượng quân sự mạnh nhất Y Vân đại lục, quân đội của Lỗ Ni đạt đến năm mươi vạn người, hơn nữa cách Đông Nhật chưa đến 300km đã có năm vạn quân tinh nhuệ thường trực.

"Có thể chúng ta sẽ chiến thắng 5000 binh lính Lỗ Ni, nhưng nếu là năm vạn thì sao đây?" Ngữ khí của Dương Túc Hủ vô cùng chán nản, hiển nhiên đối với cách thức lấy cứng chọi cứng của Dương Túc Phong lần này không tán thành, hơn nữa rất lo lắng.

"Vậy ngươi nghĩ thế nào?" Dương Túc Phong lạnh lùng nói, cảm thấy Dương Túc Hủ quá mềm yếu.

Dương Túc Hủ cho rằng nên tiến hành đàm phán với Lỗ Ni Lợi Á, biết được mục đích và nhu cầu của bọn chúng, sau đó có thể trong khả năng thực hiện của mình, thỏa mãn cho chúng, dù phải nhường lại cứ điểm Đông Nhật cũng chẳng tiếc. Nếu không, dù hôm nay có thể chiến thắng năm ngàn quân Lỗ Ni, nhưng tiến công Đông Nhật mới sẽ chỉ là bước khởi đầu mà thôi, đối với Lam Vũ quân của gia tộc Dương thị vô cùng bất lợi, sẽ bị hao tổn rất nhiều chỉ vì bảo vệ cứ điểm Đông Nhật.

Song Dương Túc Phong kiên quyết phản đối cách nhìn của Dương Túc Hủ. Đối với Dương Túc Phong, bỏ đi cứ điểm Đông Nhật là cách làm ngu ngốc nhất, một khi Đông Nhật bị quân đội Lỗ Ni chiếm lĩnh, thì toàn bộ địa khu Nam Hải và Lệ Xuyên phủ sẽ không còn được che chắn nữa, quân đội Lỗ Ni muốn làm gì cũng được, đó mới là điểm chết người.

Hai người tranh cãi kịch liệt suốt một giờ, Dương Túc Hủ buồn bã rời đi, tâm trạng thập phần ấm ức. Dương Túc Phong cũng có chút không đành lòng, từ khi mình trở lại Mỹ Ni Tư, vô tình đã tước đoạt dần dần quyền lực của Dương Túc Hủ, khiến cho người đó không vui, hắn cũng muốn dùng một số biện pháp giúp Dương Túc Hủ đỡ căng thẳng. Nhưng chuyện của cứ điểm Đông Nhật rất quan trọng, Dương Túc Phong tuyệt đối không nhượng bộ.

Dương Túc Hủ yên lặng rời đi, Dương Túc Phong lập tức hạ lệnh tất cả mọi người có thể chiến đấu chuẩn bị, kể cả tù binh mới bắt được, bọn họ bị bắt buộc dưới sự khống chế của Lam Vũ quân, chuẩn bị tiến hành cuộc chiến đẫm máu. Phượng Thái Y dẫn theo nhân viên bộ tham mưu, đích thân đến trinh sát địa hình cao nguyên Bố Đạt Lý Á, phòng ngừa chuyện xảy ra ngoài ý muốn, có mấy người tham mưu thậm chí còn cẩn thận đề phòng địch nhân nghĩ ra biện pháp đào hầm để công thành từ thời xa xưa nữa.

*****

Căn cứ vào tình hình dò thám của trinh sát, địch nhân sẽ đến đây vào khoảng năm giờ sáng. Nhưng thực tế, mãi cho đến hơn 7h, mặt trời đã lên khá cao, địch nhân mới xuất hiện. So với đám phỉ đồ của Lương Phong lúc trước thì hoàn toàn khác nhau, lần này đều là quân chính quy của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, quân trang đều là khôi giáp màu vàng, tỏ ra rất có khí thế. Tiến đến rất chỉnh tề, động tác dứt khoát đồng loạt, sĩ khí dâng cao, cho thấy đã được huấn luyện kỹ càng. Bọn chúng đều mặc trang phục của bộ binh, mặc giáp mây đơn giản, trên đầu gắn lông công rất kỳ quái, trên mặt vẽ đủ mọi hình thù kỳ bí, tựa hồ bọn chúng tin tưởng vào thần bảo vệ, vũ khí trong tay đa phần to lớn cồng kềnh như trường mâu, búa, các loại cung tên cũng rất lớn, trường cung Mạt Nhĩ Mã rất phù hợp với dáng vẻ to khỏe của bọn chúng, thân hình so với Cung Đô chiến sĩ còn có phần to lớn hơn.

"Đây chính là chiến sĩ cuồng Lỗ Ni." Phượng Thái Y thấp giọng nói. Tên tuổi của chiến sĩ cuồng Lỗ Ni được lưu truyền từ khi Tiêu Ma Ha tiến chiếm Mỹ Ni Tư cho đến nay, ngày đó quét sạch Mỹ Ni Tư với khí thế như chẻ tre của Tiêu Ma Ha cũng từng phải khốn đốn với chiến sĩ Lỗ Ni. Chiến sĩ cuồng Lỗ Ni ngoại trừ anh dũng kiên cường ra còn có một năng lực bất phàm, đó là khả năng khôi phục trên chiến trường. Quân đội bình thường sau một ngày kịch chiến, phải nghỉ ngơi ít nhất một đêm mới có thể tiếp tục tác chiến, nhưng bọn họ với thể trạng mạnh mẽ của mình lại có thể khôi phục sức lực trong thời gian rất ngắn, bởi vậy nếu phát động tiến công liên tục thì chiến sĩ cuồng Lỗ Ni tất là vô địch. Thời gian người khác phát động tiến công một lần thì bọn họ có thể phát động đến hai lần, thậm chí ba lần tiến công.

Dương Túc Phong cũng không thèm để ý đến bộ binh địch nhân, hắn tin rằng cho dù là người bằng sắt thì đứng trước các thứ vũ khí từ thời hiện đại cũng chỉ là vô ích mà thôi. Hắn ngồi phía sau lỗ châu mai quan sát, vẻ mặt nghiêm trang, hết nhìn đông rồi nhìn tây, như tìm kiếm điều gì đó, lúc sau nghi hoặc nói: "Khúc Xạ pháo của địch nhân đâu?"

Phượng Thái Y lắc đầu, ra dấu chính mình cũng không thấy.

Quân đội Lỗ Ni tiến đến cách Đông Nhật chừng ba ngàn ki lô mét thì dừng lại hạ trại, quân kỳ của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á tung bay trên cao phía trước cứ điểm Đông Nhật. Không biết địch nhân cố ý hay là vô tình, nhưng vị trí này vừa đúng vượt khỏi tầm bắn của pháo cối. Mông Địch Vưu và Đỗ Qua Nhĩ chỉ có thể nhìn nhau tiếc nuối khi thấy địch nhân nằm ngoài tầm bắn của đạn pháo, ngang nhiên hạ trại mà không biết làm thế nào.

Một chiến sĩ Lỗ Ni giơ cao một lá cờ trắng nhỏ, từ bên trong quân doanh đi ra, đi đến trước thành lâu Đông Nhật, cầm một phong thư khuyên hàng bắn lên trên thành lâu. Dương Túc Phong nhìn thoáng qua, ký tên trong thư quả nhiên là Ni Mục Lai, trước tên của hắn còn có một đống chức danh cổ quái. Mặc dù Dương Túc Phong có thể nhận biết được từng chữ, nhưng xếp vào như thế thì lại không biết là mang ý nghĩa gì.

"Người này chính là tâm phúc của Đề Lan Qua Lai, mà Đề Lan Qua Lai lại là tâm phúc của quốc vương Lỗ Ni." Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Dương Túc Phong, Phượng Thái Y giới thiệu cho hắn biết. Nhìn trong kính viễn vọng, bọn họ đã thấy được Ni Mục Lai. Đó đúng là một người tóc vàng mắt xanh, đẹp trai tuấn lãng, da tay trắng muốt, so với màu da đồng cổ của tộc nhân Lỗ Ni thì tương đối đặc biệt. Hắn không mặc khôi giáp, mà mặc một bộ trang phục thư sinh nhàn nhã. Truyền thuyết nói người này từng học tập ở học viện lục quân của đế quốc, đối với đế quốc Đường Xuyên hiểu rất rõ.

Dương Túc Phong gật đầu, đọc lại thư khuyên hàng một lần nữa, đại ý là đại quân áp sát, không gì có thể chống lại được, ngươi là dạng tiểu bối không nên dùng trứng chọi đá, nếu không, chờ khi phá thành thì gà chó cũng không tha, ngôn ngữ cực kỳ cuồng ngạo và vô lễ. Quan quân đọc qua đều thập phần tức giận, đồng loạt chửi mắng thô tục, có người người còn muốn một đao chém chết sứ giả. Nhưng Dương Túc Phong vẫn không có hành động nào, chậm rãi ngồi xuống cẩn thận suy nghĩ một lúc, sau đó viết trả lời: "Giữ gìn lãnh thổ, không thể không chiến" tám chữ thật to, ký tên mình, sau đó giao cho sứ giả Lỗ Ni, đồng thời hạ lệnh cấp cho hắn mười kim tệ làm thù lao mời rượu.

Chiến đấu lập tức giáng xuống.

Quân đội Lỗ Ni bắt đầu tiến hành công kích vào lúc 9h, bọn chúng xuất động hơn năm trăm cung tiễn thủ và hơn một ngàn Lỗ Ni chiến sĩ, xếp thành đội ngũ chỉnh tề đi từ trong quân doanh ra, một số khiêng thang tre đơn giản trên vai. Quan chỉ huy giơ cao chiến phủ sáng choang phất xuống, theo đó, chiến sĩ Lỗ Ni phát ra tiếng thét vang, tinh thần phấn chấn, phảng phất toàn bộ cao nguyên Bố Đạt Lý Á cũng phải run rẩy dưới gót chân bọn chúng.

Phượng Thái Y quan sát thần sắc các chiến sĩ bốn phía một lúc, đích xác là có không ít người đã bị khí thế của địch nhân làm cho run sợ.

"Khai pháo." Dương Túc Phong lẳng lặng chờ cho địch nhân tiến đến cự ly năm trăm thước thì mới trầm tĩnh hạ lệnh.

Mười sáu phát đạn từ trên trên thành lâu bay ra, chuẩn xác rơi vào giữa đám cung tiễn thủ, nhất thời khiến cho bọn chúng huyết nhục tung bay, choáng váng rối mù.

Trận doanh tiến công của quân đội Lỗ Ni nhanh chóng xuất hiện hỗn loạn, bọn chúng trước giờ chưa từng bị đả kích như thế, trong lúc nhất thời cũng hoảng loạn. Tuy nhiên bọn chúng phản ứng rất nhanh, quan chỉ huy lớn tiếng kêu thét, cung thủ còn sót laị vẫn duy trì đội ngũ chỉnh tề, hơn nữa còn giương cung, chuẩn bị xạ kích, bộ binh còn lại thì gầm lên, khiêng thang chạy như bay, nhanh chóng vượt qua khu vực trống trải, bắt đầu muốn trèo lên tường thành.

Nhưng, nghênh đón bọn chúng lại là một trận mưa lựu đạn. Một cụm khói dày đặc nổi lên bên dưới tường thành, chiến sĩ Lỗ Ni tinh nhuệ dũng cảm thiện chiến đều bị khói bao trùm lấy, mấy thang tre áp được vào tường thành cũng bị lựu đạn của Lam Vũ quân ném cho gãy đổ, người trên thang cũng theo thế nhào xuống đất, chỉ có tiếng thét thê thảm không ngừng vang lên. Bên dưới tường thành chất đầy thi thể rất nhanh, nhưng bọn chúng vẫn như cũ không lùi lại, cứ như khi nào lựu đạn không còn nổ được nữa thì bọn chúng mới lui.

Cung tiễn thủ của quân đội Lỗ Ni từng bước tiến lên, nhưng lại không ngừng bị pháo cối tấn công. Lần này điều khiển pháo cối chính là quan binh sư đoàn Hỏa Liệt Điểu do Mông Địch Vưu mang đến. Mặc dù bọn họ không có tay phải, thao tác không tiện, nhưng bọn họ sử dụng so với Cung Đô chiến sĩ học tay ngang thì thuần thục hơn nhiều, pháo cối chuyên môn tấn công cung tiễn thủ của địch nhất, nhanh chóng khiến cho địch nhân không thể tập trung được, thi thoảng mới có một mũi tên bắn lên tường thành, nhưng không còn lực sát thương nữa.

Thế trận nghiêng về một bên khiến cho sĩ khí Lam Vũ quân đại thịnh, một số chiến sĩ hưng phấn đứng lên từ lỗ châu mai, không hề sợ hãi, dùng súng trường bắn xuống địch nhân bên dưới. Dương Túc Phong nhìn xuyên qua lớp khói mù mịt, từ kính viễn vọng có thể nhìn thấy quân doanh đối phương dồn dập xuất hiện mấy sĩ quan cao cấp đang dùng kính viễn vọng quan sát chiến trường, có mấy tên sĩ quan còn hét lớn, dường như vì thấy chiến trường gặp bất lợi mà hét lên như sấm. Ni Mục Lai tóc vàng mắt xanh hiển nhiên cũng có ở đó, nhưng thần thái lại có phần hết sức bình tĩnh, mặc cho quan quân chung quanh rít gào như sấm, vẫn im lặng bất động.

Bất quá Lỗ Ni chiến sĩ quả nhiên không hổ là bộ binh dũng cảm nhất đại lục, bọn chúng mặc dù bị vũ khí bí mật của đối phương công kích đến nỗi gần như chết sạch, xong vẫn lựa chọn như cũ, không hề lui bước. Những chiến sĩ Lỗ Ni còn sống đều kiên cường tiến về phía trước, cho dù bị thương cũng vẫn cố bò về phía Đông Nhật, phải đến khi mình bị đánh ngã hoặc nổ thành tro bụi thì mới ngừng lại. Tinh thần tiến công ương ngạnh như thế này cũng khiến cho Lặc Phổ và đám người Xạ Nhân nhịn không được phải thán phục không thôi.

"Nếu bọn chúng đều trở thành bộ hạ của ta thì thật là tốt!" Dương Túc Phong cảm khái nói. Mặc dù hắn thắng lợi nhưng cũng không mấy hứng thú, mắt nhìn chiến sĩ Lỗ Ni dũng cảm bởi vì lạc hậu và ngu ngốc mà chết đi, hắn cũng có cảm giác tiếc thương. Nếu chiến sĩ vĩ đại như thế có thể nằm trong tay hắn, để hắn trang bị vũ khí tiên tiến, thì hắn sẽ không phải sợ hãi bất cứ địch nhân nào nữa. Nghĩ đến đây, tâm thần hắn cũng có chút rung động, nhịn không được quan sát một lúc lâu về phía đông nam, nơi hiện diện của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á.

Phượng Thái Y tựa hồ nhìn ra điều đó, vẻ mặt không thay đổi, nói với vẻ cao thâm: "Để xem anh có dã tâm hay không, nếu anh có thể khống chế Lỗ Ni Lợi Á, bọn họ sẽ trở thành bộ hạ trung thành và dũng cảm của anh."

Dương Túc Phong im lặng trầm tư một lúc, cuối cùng khẽ gật đầu.

Quân đội Lỗ Ni tiến hành đợt công kích đầu tiên vào lúc 9h nhưng không kéo dài được nửa tiếng đồng hồ. Song, chỉ trong nửa giờ này, dưới tường thành Đông Nhật đã có hơn một ngàn năm trăm linh hồn ở đó, thi thể ngổn ngang khiến cho người ta thực sự sợ hãi, có nơi thi thể còn bị đạn pháo bắn nát thành một đống máu thịt hỗn độn. Dương Túc Phong biết mình đã nắm phần thắng, nhưng lại không biết vì sao trong lòng lại phát sinh sự tiếc nuối, tựa hồ không đành lòng chứng kiến cảnh chiến sĩ Lỗ Ni dũng cảm bỏ mạng bởi họng súng của chính mình.

Quân đội Lỗ Ni không tiếp tục phát động công kích, bọn họ có lẽ cần thời gian để nghiên cứu, cần thời gian để điều chỉnh lại. Lần công kích thứ nhất của bọn họ đã thất bại hoàn toàn. Quan chỉ huy tóc vàng mắt xanh Ni Mục Lai hoàn toàn biến mất sau đợt công kích đầu tiên, không ai thấy đâu nữa, hiển nhiên là đang thống khổ suy nghĩ về nguyên nhân thất bại, tìm cách để có thể mở được đại môn của Đông Nhật.

Dương Túc Phong hiển nhiên cũng không nhàn rỗi, hắn lợi dụng lúc này đi kiểm tra các đơn vị, phát hiện không hề có thương vong nào, tựa như quân đội Lỗ Ni đã lấy trứng chọi đá, nhưng đạn dược lại tiêu hao rất nhiều, nhất là lựu đạn và đạn pháo cối, cơ hồ tiêu hao gần sạch. Đối với sự điên cuồng của chiến sĩ Lỗ Ni, các chiến binh dưới tay hắn đều ném lựu đạn như mưa, tựa như sợ để cho đám chiến sĩ điên đó tiến gần đến mình. May là đạn dược mang đến cũng không ít, nếu không, địch nhân tiến hành đợt công kích thứ hai thì sẽ không xong.

Phượng Thái Y cũng khẩn trương kiểm tra mọi thứ chuẩn bị chiến đấu, bất quá nàng rất chú ý quan sát động tĩnh địch nhân. Doanh trại địch nhân tĩnh lặng, không nhìn ra được chút đầu mối nào, mặc dù bọn chúng đã bị thương vong nghiêm trọng, nhưng tuyệt đối không thể xem thường. Nàng đột nhiên nhìn thấy Dương Túc Phong ngoắc mình, hai người cùng nhau đi đến một nơi tĩnh lặng, Dương Túc Phong cúi đầu thấp giọng nói: "Tôi muốn thương lượng với cô một việc, việc này chỉ có thể nói với cô, nói với đám Xạ Nhan không có tác dụng."

Phượng Thái Y cau mày nói: "Anh nghĩ..."

*****

Dương Túc Phong do dự một chút, tựa hồ khó mở miệng, bất quá đi đi lại lại hai bước thì vẫn chậm rãi nói: "Tôi muốn cô giúp ta viết một lá thư cho Ni Mục Lai, nói cho hắn biết chúng ta cũng không có chủ tâm đối địch với hắn, nhưng trách nhiệm phòng thủ thì không thể tránh được phải chiến. Nếu hắn đồng ý lui binh, chúng ta có thể thông qua phương thức khác đàm phán về vấn đề cứ điểm Đông Nhật, nếu hắn vẫn kiên quyết muốn chiến, thì chúng ta không thể làm gì khác hơn là liều mạng chống cự đến cùng..."

Phượng Thái Y nhìn thật sâu Dương Túc Phong, khóe miệng lộ ra vẻ cười cợt, không nói gì hết.

Dương Túc Phong biết nội tâm của mình đã bị đối phương nhìn thấu, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng nói: "Kỳ thật cô cũng đã biết, chúng ta bây giờ không nên trở mặt với vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, nên tôi muốn chừa lại một đường lui cho hai bên, không nên quá cứng rắn. Nếu không, cho dù trận đánh này chúng ta thắng cũng sẽ gây rất nhiều hậu hoạn sau này. Đối với Lỗ Ni Lợi Á, tôi cũng có một suy nghĩ mới, bất quá suy nghĩ này chỉ có thể hai chúng ta biết, những người khác vẫn phải nói với bọn họ là quyết chiến đến cùng."

Phượng Thái Y lắc đầu nói: "Viết thư không khó, nhưng Ni Mục Lai tuyệt đối sẽ không dễ dàng dừng tay, đợt tấn công tiếp theo sẽ rất mãnh liệt, chúng ta phải sớm chuẩn bị. Tôi đoán hắn sẽ điều động toàn bộ binh lực và vũ khí công thành, được ăn cả ngã về không."

Dương Túc Phong gật đầu, thản nhiên nói: "Ý nghĩ vừa rồi hình thành dựa trên thắng lợi mà chúng ta giành được, nếu chiến bại thì không thể dùng được, chuyện này phải bí mật, nếu không thì vị trí lãnh chúa của tôi cũng ngồi không yên."

Phượng Thái Y hiểu ý Dương Túc Phong, rất nhanh chóng viết một lá thư, sau đó tuyển một chiến sĩ can đảm đưa ra ngoài, kết quả là chiến sĩ kia đã bình yên trở về, còn mang theo mười kim tệ, nói Ni Mục Lai thưởng cho gã, nhưng Ni Mục Lai kiên quyết cự tuyệt hảo ý của Dương Túc Phong.

"Trước mặt quân đội dũng cảm vĩ đại Lỗ Ni, không có pháo đài nào không thể phá vỡ, các ngươi sẽ phải nhanh chóng quỳ gối cầu xin khoan hồng trước quốc vương Lỗ Ni Lợi Á vĩ đại anh minh." Chiến sĩ kia đem lời Ni Mục Lai chuyển lại cho Dương Túc Phong.

Phượng Thái Y nhíu mày, khẽ nói: "Hình như anh đang làm chuyện đàn gảy tai trâu!"

Dương Túc Phong không đổi sắc, thản nhiên nói: "Vậy tiếp tục đánh, đánh xong hãy nói."

Đến giữa trưa, quân doanh Lỗ Ni bắt đầu có động tĩnh. Từ kính viễn vọng thì có thể thấy quân đội Lỗ Ni cũng không nổi giận, chỉ lao xao làm việc, phảng phất như đang chuẩn bị dụng cụ công thành, quả nhiên đến 3h chiều, quân doanh của đối phương đã chuyển động, không biết là có vật gì xuất hiện.

Cũng lúc này, cảng Bà Châu dùng khoái mã vận chuyển vũ khí đạn dược đến, chủ yếu là lựu đạn và đạn cối, căn cứ theo lời của Dương Túc Hủ, gần như đã lấy sạch ở kho cảng Bà Châu. Đạn dược cũng đến cùng lúc, còn có hơn ba trăm nhân viên hậu bị đến, bọn họ đều là phỉ xung quanh Lệ Xuyên phủ, sau đó bị Chu Đức Uy tiêu diệt tan rã, chọn người có tố chất giác ngộ, bổ sung vào đội hậu bị, lần này rốt cuộc đã sử dụng đến. Dương Túc Phong đến phát cho họ mỗi người một khẩu súng trường Mễ Kỳ Nhĩ và bốn mươi viên đạn, an bài bọn họ vào chiến sĩ Lam Vũ quân, luân phiên sử dụng.

Không khí trên chiến trường càng ngày càng khẩn trương, tựa hồ ngưng kết cả không khí lại. Cứ điểm Đông Nhật, cao nguyên Bố Đạt A Lý rộng lớn đều yên tĩnh, mỗi người đều có thể nghe được trống ngực của mình. Dương Túc Phong đứng trên thành lâu, cầm trong tay bội kiếm thiếu tướng, yên lặng chờ thời khắc xuất động của quân địch.

4h chiều, một hồi trống trận kinh thiên động địa vang lên, tổng tiến công của quân đội Lỗ Ni bắt đầu.

Một đội quân hơn 3500 người tiến ra, phía trước là lính cầm búa đầy dũng mãnh, cứ hai người khiêng một thang tre, có chừng năm sáu trăm cái, phía sau là những đôi tay cầm trường mâu dài chừng hai thước, phía sau nữa là hơn mười chiếc xe chở thang mây thô sơ, bên dưới là một đám đông đen nghịt đẩy xe, bên trên là cung thủ cầm cung Mạt Nhĩ Mã, cuối cùng là ba cỗ đại pháo được kéo bằng tuấn mã. Trong lúc nhất thời, toàn bộ phía trước Đông Nhật là địch nhân ào ào dũng mãnh xông đến, bọn chúng tiến đến với cước bộ rất nhanh, chạy rầm rập trên mặt đất, khiến cho đất bằng cũng phải rung chuyển.

"Đây là lúc quyết định!" Xạ Nhan hằm hè xoa tay, hưng phấn nói.

Dương Túc Phong lại không tỏ ra cao hứng, Ni Mục Lai sử dụng chiến thuật biển người này mặc dù lúc đầu có thể tạo ra khí thế lớn, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể khiến cho hình thành cục diện thây chất đầy đất mà thôi. Trong tình huống chiến đấu với vũ khí khác biệt thì chiến thuật biển người là chiến thuật ngu xuẩn nhất, nó sẽ khiến cho Ni Mục Lai thất bại hoàn toàn. Chỉ tiếc, những chiến sĩ Lỗ Ni anh dũng không thể để cho Dương Túc Phong sử dụng được.

Trong đội quân dày đặc của Lỗ Ni, quả nhiên thấy được Ni Mục Lai, hắn mặc quân phục màu đỏ, trên đầu giáp trụ cao vút có gắn một cọng lông công dựng đứng, phảng phất như sợ địch nhân không biết hắn là tướng quân vậy, trong tay hắn cầm một chiến phủ khổng lồ, thỉnh thoảng lại giơ lên trời, rung lên, sau đó lớn tiếng hét lớn. Theo tiếng kêu gọi của hắn, sĩ khí của binh lính Lỗ Ni ngày một dâng cao, hò hét ầm trời, đích xác tạo cho người ta một cảm giác rung động.

"Tự do xạ kích!" Dương Túc Phong rút bội kiếm ra, chỉ xéo về phía trước, cao giọng truyền đạt mệnh lệnh tác chiến.

Đạn cối trước tiên nhắm vào ba cỗ đại pháo của quân đội Lỗ Ni, tiếp theo là rất nhiều đạn pháo cũng rơi xuống đám cung thủ đứng chung quanh xe mây, khiến xe mây nổ tung, đám cung thủ đứng trên xe lập tức như rơm như rạ, ngã nhào xuống. Dùng vũ khí khác thời đại đối kháng, xe mây chỉ có thể bị đánh tan tành, bất quá số lượng của bọn chúng rất nhiều, trong lúc nhất thời cũng không thể phá hết hoàn toàn, vì vậy bọn chúng cũng từ từ tiến lại được gần. Một cỗ đại pháo còn sót lại rốt cuộc đã tiến được vào tầm bắn của mình, phóng ra một viên đạn mạnh, bắn vào ngay cổng thành, vụ nổ phá vỡ cổng thành, tuy nhiên phía sau cổng thành đã được Dương Túc Phong sớm dùng bùn đất trám vào đầy phía sau, cho nên một phát đạn này không hề có hiệu quả. Nhưng Đỗ Qua Nhĩ lại cảm thấy thế là mất hết thể diện, hắn liên tục phát pháo, rốt cuộc trước khi đại pháo địch nhân phát ra phát đạn thứ hai đã bắn cho nổ tung.

Dương Túc Phong nhíu mày, địch nhân đã không còn đại pháo yểm trợ, không lẽ vẫn muốn xông lên sao?

Đáp án là đúng như thế.

Bộ binh Lỗ Ni xung phong lên trước đã sớm đến phía dưới tường thành, họ nhảy qua thi thể đồng bọn như một đám sói hoang để đến tường thành. Đáng tiếc, nghênh đón bọn họ là một trận mưa lựu đạn, vô số cụm khói bốc lên mang theo tay chân đứt gãy tung bay tán loạn, khiến cho Dương Túc Phong không đành lòng ngoái nhìn. Rất nhiều thang tre trong đám khói dựa được vào tường thành, chiến sĩ Lỗ Ni không ngừng ào lên, nhưng chỉ đi đến được một nửa đã bị lựu đạn phá vỡ thang tre, ngã nhào xuống đất. Song, cho dù gian nan như thế, vẫn có một ít chiến sĩ Lỗ Ni trèo lên được đầu thành, nhưng rất nhanh bị Lam Vũ quân dùng súng trường đánh chết ngay trên đầu tường.

Phượng Thái Y khẽ lắc đầu, loại chiến đấu như thế này hoàn toàn nằm ngoài sự tưởng tượng của người Lỗ Ni, bọn họ vẫn dùng phương thức xung phong từ thời xa xưa. Có lẽ trước đây, bọn họ là chiến sĩ kiêu dũng nhất, nhưng bây giờ họ đã là những kẻ lạc hậu nhất, kể cả bản thân Ni Mục Lai, hắn mặc áo đỏ rực của quân đội Lỗ Ni, nổi bật lên so với người khác, cho nên đạn pháo cối rất nhanh chóng nổ mạnh quanh hắn, khiến cho hắn nhanh chóng biến mất.

Đám xe mây còn sót lại khó khăn lắm mới tiến vào được tầm bắn của mình, trường cung Mạt Nhĩ Mã bắt đầu xạ kích, có vài Lam Vũ quân ngã xuống dưới mũi tên của đối phương, khiến cho hỏa lực của Lam Vũ quân có thoáng ngập ngừng, điều này giúp cho có một ít chiến sĩ Lỗ Ni bò lên được tường thành, nhưng mà mưa tên cũng chỉ như hoa sớm nở tối tàn, rất nhanh chóng bị pháo cối bắn ngã, rốt cuộc đã không còn một tiếng động nào nữa. Lỗ Ni chiến sĩ bò lên tường thành, chân còn chưa đứng vững đã bị mưa đạn bắn chết.

Đây vốn là cuộc chiến của hai đội quân không cùng thời đại, quân đội Lỗ Ni thất bại gần như là chuyện đương nhiên.

Dương Túc Phong lạnh lùng quan sát chiến trường, ngoắc Xạ Nhan lại, thấp giọng nói: "Địch nhân đã là cung đứt tên gãy, có cách nào có thể bắt được một ít tù binh không?"

Xạ Nhan nói: "Trừ phi chúng ta lao ra bao vây bọn chúng."

Phượng Thái Y tỏ ra miễn cưỡng nói: "Xông ra bắt tù binh không thể là không được, nhưng làm thế sẽ gia tăng thương vong của chúng ta. Một khi rời khỏi công sự giao thủ với Lỗ Ni chiến sĩ, sợ rằng lực bất tòng tâm. Hơn nữa tân binh của chúng ta rất nhiều, một khi rời khỏi sẽ rất dễ dẫn đến hỗn loạn, ngược lại sẽ khiến cho địch nhân nhân cơ hội đục nước béo cò...."

Dương Túc Phong thất vọng nói: "Ai, vậy quên đi, đáng tiếc, đều là những chiến sĩ rất tốt."

Xạ Nhan không đồng ý, bĩu môi nói: "Trong nước bọn chúng còn nhiều mà, có gì phải tiếc? Chờ ngày khác chúng ta chiếm được Lỗ Ni Lợi Á, chúng ta muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu."

Dương Túc Phong không nói nữa, chỉ gật đầu.

Ngày càng có nhiều người ngã xuống, quân đội Lỗ Ni dần dần đã kiệt lực, nhưng bọn họ vẫn không thối lui mà kiên trì một cách ngu ngốc để tấn công, mặc dù điều đó cũng có nghĩa là tự sát. Rốt cuộc hơn 5h chiều, tiếng súng đã trở nên thưa thớt dần, quân đội Lỗ Ni không còn ai có thể đứng lên được nữa, tiếng súng cũng theo thế ngưng bặt.

Rất nhiều chiến sĩ Lam Vũ quân vẫn không tin tưởng vào chiến thắng trước mắt, bọn họ không reo hò vang trời mà bán tín bán nghi nhìn chằm chằm chiến trường, sợ địch nhân vẫn còn ẩn nấp chủ lực ở đâu đó. Mãi cho đến khi Lặc Phổ thống lĩnh một đại đội chiến sĩ dùng dây thừng trèo xuống, cẩn thận tiến vào quân doanh địch nhân, phát hiện bên trong không còn một bóng người, cuối cùng mới tin là đã giành thắng lợi, tiếng hoan hô lập tức vang tận mây xanh.

Trong cơn mừng rỡ, Dương Túc Phong lập tức hạ lệnh kiểm tra chiến trường, kết quả đã vô tình phát hiện có hơn một trăm chiến sĩ Lỗ Ni, bao gồm cả quan chỉ huy Ni Mục Lai bởi vì Bách Kích pháo nổ tung nên hôn mê bất tỉnh, cho nên nhóm người đó đương nhiên trở thành tù binh. Ngoài số người này, toàn bộ Lỗ Ni chiến sĩ đã tử trận, toàn quân tiêu diệt. Phía trước cứ điểm Đông Nhật, thây người chất cao như núi, bởi vì máu rất nhiều, cho nên ngay cả cao nguyên Bố Đạt Lý Á khô cằn cũng không cách nào dung nạp được hết lượng máu đó, máu tươi theo sườn dốc chảy xuống, tạo thành một dòng suối màu đỏ sậm.

Lam Vũ quân cũng bị thương hơn trăm người, chủ yếu là pháo binh. Kể cả hai người chủ tướng pháo binh là Mông Địch Vưu và Đỗ Qua Nhĩ cũng bị thương, chủ yếu là trúng tên từ xe mây của địch nhân, cung tiễn thủ của Lỗ Ni khi công kích chỉ hướng vào phía pháo cối, cho nên pháo binh bị thương vong nhiều nhất, ngược lại, những đơn vị khác không hề hấn gì. Quân phục của Lam Vũ quân không có giáp, nếu chống cự công kích của cung tiễn thủ thì rất yếu, nhưng Dương Túc Phong cũng không có ý thay đổi điều này. Mặt khác, vì chưa thành thục kỹ thuật chế tạo hoàn toàn nên có ba cỗ pháo cối sau khi liên tục nhả đạn đã xảy ra tai nạn nổ tung, khiến cho hơn mười pháo binh bị mất mạng.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-334)


<