Vay nóng Tima

Truyện:Tam Quốc diễn nghĩa - Hồi 054

Tam Quốc diễn nghĩa
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 054: Trước cửa Phật, Quốc Thái được rễ Em Tôn Quyền, HoàngThúc nên duyên
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Siêu sale Lazada

Trước cửa Phật, Quốc Thái được rễ

Em Tôn Quyền, HoàngThúc nên duyên

Khổng Minh vội vàng ra đón rước Lỗ Túc, pha trà mời.

Lỗ Túc nói:

- Nghe tin công tử Lưu Kỳ qua đời, Chúa công tôi vội cử tôi sang điếu tang và phân ưu cùng Hoàng thúc. Huyền Ðức hết lời tạ ơn.

Lỗ Túc nói tiếp:

- Theo lời ước cũ, chắc nay là lúc Hoàng thúc giao Kinh Châu lại cho Chúa công tôi.

Huyền Ðức chẳng biết đáp sao thì chợt Khổng Minh biến sắc mặt mà nói:

- Tử Kính cao minh sao không rõ đức Cao Hoàng chém rắn khởi nghĩa truyền được tới nay thì bị gian hùng lũng đoạn, chư hầu chiếm mỗi người một nơi. Như Ngô Hầu vốn thực không có công đức với triều đình mà ỷ thế hùng mạnh chiếm tám mươi mốt Châu sáu Quận cũng chưa vừa lòng. Chúa công tôi, chú của thiên tử nay lại không có mảnh đất dung thân ư? Vả lại Kiển Thăng là anh, Chúa công tôi là em có nối nghiệp cũng không quá đáng.

Thiên hạ cho tới nay là của họ Lưu, giòng giõi Cao Hoàng, nhà Hớn nay vẫn còn mà chúa tôi họ Lưu không được một phần đất sao? Huống chi trận Xích Bích, Chúa công tôi cũng tham dự khó nhọc chứ đâu phải riêng mình Ðông Ngô? Nếu tôi không cầu được gió, làm sao Công Cẩn đại thắng? Chúa công tôi không đáp lời Tử Kính là nghĩ Tử Kính đã hiễu cho như vậy.

Lỗ Túc nói:

- Lời Tiên sanh không đúng lý mà lại hại cho tôi.

Khổng Minh hỏi:

- Vì sao vậy?

Lỗ Túc đáp:

- Trước đây tôi không để Công Cẩn đánh Kinh Châu là vì tin nơi lời hứa của Hoàng Thúc, nay tôi nói làm sao với Công Cẩn.

Khổng Minh nói:

- Xin Tử Kính cứ nói dùm như lời tôi vừa thưa đó.

Lỗ Túc nói:

- Nếu vì vậy mà gây việc binh đao giữa hai bên, chẳng để thiên hạ cười chăng?

Khổng Minh đáp:

- Nói thực với Tử Kính. Tào Tháo mạo danh Thiên tử trong tav có cả trăm vạn hùng binh mà tôi không sợ thì Châu Long tôi cũng không ngại. Còn Tử Kính có sợ về phần ngài, Chúa tôi sẳn sàng làm giấy mượn đở Kinh Châu, khi nào có đất khác sẽ trả lại Ðông Ngô, như vậy Tử Kính vui lòng chăng?

Lỗ Túc nghe cũng xuôi tai, đành chấp nhận.

Huyền Ðức liền làm giấy, ký tên đầy đủ người bảo lãnh là Khổng Minh và Lỗ Túc.

Lỗ Túc về Sài Tang ra mắt Châu Du trình văn thư nói trên.

Châu Du kêu trời, nói rằng:

- Lỗ Túc mắc mưu họ rồi, biết bao giờ họ mới lấy đất nào mà trả Kinh Châu? Giấy này chỉ vô ích mà thôi, ngoài ra chính túc hạ cũng ký bảo lãnh vào đây, vậy chúa công bắt tội thì nói làm sao?

Lỗ Túc vốn chân thật, nghĩ Lưu Bị là Hoàng thúc ký tên đàng hoàng, mình bảo lãnh thì có làm sao, nay nghe Châu Du nói vậy, hỏi:

- Chẳng lẽ Lưu Bị lừa tôi sao?

Châu Du lại nói:

- Tử Kính trọng nghĩa quá, Khổng Minh mưu sâu, lương tâm họ khác lương tâm Tử Kính chớ!

Thấy Lỗ Túc lo xanh cả mặt, Châu Du thương hại bảo:

- Thôi để ta kiếm kế khác.

Ít ngày sau quân báo bên Kinh Châu có tang, quân sĩ đều dựng cờ trắng. Hỏi ra mới biết là Cam phu nhơn, vợ Huyền Ðức chết.

Châu Du nói:

- Kế thành rồi!

Lỗ Túc hỏi kế ra sao, Châu Du đáp:

- Lưu Bị mất vợ, còn Chúa công ta có em gái võ nghệ tinh thông, ít ai bì kịp. Nay bày với Chúa công cho người đi làm mai, gạt cho Lưu Bị qua làm rể, tới Nam Từ ta phục quân giết luôn, hoặc bắt va để đổi

Kinh Châu.

Lỗ Túc lãnh mạng về trình Tôn Quyền, Tôn Quyền y kế, lại hỏi nên cho ai đi.

Lỗ Túc thưa:

- Cho Lữ Phạm đi thì xong việc.

Tôn Quyền kêu Lữ Phạm đến bảo:

- Ta có em gái muốn gả cho Lưu Bị để kết thêm tình thân mà diệt Tào Tháo. Vậy ngươi phải đi một phen.

Lữ Phạm lãnh mạng đi liền.

Huyền Ðức đêm ngày buồn bã nhớ Cam phu nhơn. Ngày nọ nghe bên Ðông Ngô cho Lữ Phạm tới viếng.

Khổng Minh cười:

- Ðây lại là kế Châu Du. Vậy Chúa công cứ tiếp, tôi sẽ nghe ở sau bình phong. Hễ y nói gì, chúa công cứ thuận, sau đó tôi sẽ thảo luận với chúa công.

Huyền Ðức liền mời Lữ Phạm vào, uống trà nói chuyện.

Sau khi hàn huyên. Lữ Phạm gợi chuyện:

- Tôi nghe phu nhơn tạ thế, lại biết một chỗ rất xứng đáng nên tới định làm mai.

Huyền Ðức nói:

- Tôi đã nửa đời rồi, còn mong gì chuyện chắp nối nữa?

Lữ Phạm lại nói:

- Người không có vợ, cũng như nhà mà không sườn. Chúa công tôi nay có một em gái, vừa có tài vừa có sắc, nếu hai nhà mà nên duyên Tần Tấn với nhau, lo chi việc lớn không xong!

Huyền Ðức hỏi:

- Ngô Hầu có biết việc này chăng?

Lữ Phạm nói:

- Nếu không thưa trước với Ngô Hầu tôi đâu dám tới đây.

Huyền Ðức nghĩ rồi đáp:

- Vậy mai tôi xin trả lời.

Lữ Phạm về quán dịch nghĩ.

Khổng Minh nói với Huyền Ðức:

- Tôi vừa gieo được một quẻ tốt lành, vậy Chúa công nên bằng lòng.

Sau lại cho Tôn Càng tới đính ước rồi sẽ chọn ngày để Huyền Ðức qua kết thân.

Huyền Ðức nói:

- Tôi tự nhiên dem thân vào nơi nguy hiểm sao?

Khổng Minh thưa:

- Nhân kế Châu Du, tôi sẽ thi hành kế của tôi, em gái Ngô Hầu về với Chúa công mà Kinh Châu vẫn giữ được.

Sau đó Huyền Ðức cho Tôn Càng theo Lữ Phạm sang ra mắt Tôn Quyền.

Tôn Càng vào yết kiến Tôn Quyền, Tôn Quyền nói:

- Ta muốn gả em cho Huyền Ðức chớ không có chi khác.

Tôn Càng bái lạy trở về Kinh Châu thưa với Huyền Ðức:

- Ngô Hầu chờ Chúa công qua kết thân.

Huyền Ðức giùng giàng chưa dám đi, Khổng Minh nói:

- Tôi đã có ba kế sách, nhưng cần có Tử Long đi theo mới được. Bèn kêu Tử Long tới dặn:

- Ba cái cẩm nang này, sang Ðông Ngô, cứ theo thứ tự mà làm.

Xong đó Khổng Minh cho người qua Ðông Ngô nạp sính lễ.

Lúc ấy nhằm tiết đông, Huyền Ðức cho dọn mười chiếc thuyền rồi khởi hành cùng Tôn Càng, Triệu Vân. Việc ở Kinh Châu giao cho Khổng Minh.

Tới Nam Từ, theo lời dặn, Triệu Vân mở cẩm nang thứ nhứt.

Xem xong liền dặn quân sĩ phải làm... như vậy, như vậy...

Sau đó Tử Long mời Huyền Ðức tới ra mắt Kiều Quốc Lão.

Quốc Lão là cha của Nhị Kiều nay tuổi đã cao.

Huyền Ðức mang lễ vật ra mắt Quốc Lão kễ đầu đuôi câu chuyện. Còn quân theo hầu Huyền Ðức thì đi khắp nơi trong thành nói lên việc Huyền Ðức sang làm rể bên Ðông Ngô, giây lát dân chúng khắp nơi đều biết.

Tôn Quyền sai Lữ Phạm đón rước Huyền Ðức vào quán dịch.

Kiều Quốc Lão vào ra mắt Ngô Quốc Thái để mừng.

Quốc Thái giật mình nói:

- Tôi có hay biết gì việc này đâu. Rồi sai quân đi dò hỏi.

Quân về báo:

- Quả có như vậy, hiện có tới mấy trăm tên quân theo Huyền Ðức đang đi khắp thành mua lễ vật sắm sửa lễ thành hôn.

Quốc Tháì cho vời Tôn Quyền tới, khóc mà nói:

- Thiệt mi coi thường ta quá. Chớ chị ta khi lâm chung có dặn mi những gì, mi còn nhớ không?

Tôn Quyền là con chí hiếu nên thưa ngay:

- Mẹ có điều chi xin cứ dạy bảo, sao lại âu sầu làm vậy?

Quốc Thái nói:

- Sao mi đem em gả cho Huyền Ðức mà không trình ta rõ?

Tôn Quyền thưa:

- Vì sao mà mẹ hay?

Quốc Thái nói:

- Cả thành này, ai mà chẳng biết!

Tôn Quyền lật đật trình:

- Thưa mẹ, đây là kế Châu Du gạt Huyền Ðức qua giữ lại để đòi Kinh Châu. Chớ đâu có cưới gả gì đâu.

Quốc Thái nỗi trận lôi đình:

- Ôi Ðô Ðốc sáu Quận, tám mươi mốt Châu mà không lấy được Kinh Châu, lại phải để con gái ta ra làm nhục, ví như có giết được Lưu Bị thì con gái ta cũng phải mang tiếng góa chồng.

Sau này còn ai dám lấy!

Nói rồi lại vật vả than khóc. Tôn Quyền chết điếng không nói được một lời, Quốc Thái cứ kêu tên Châu Du mắng nhiếc.

Kiều Quốc Lão khuyên:

- Việc đã tới nước này, gả phứt cho xong.

Tôn Quyền nói:

- Tôi e Huyền Ðức tuổi tác không xứng?

Kiều Quốc Lão nói:

- Huyền Ðức là anh kiệt trong thiên hạ, rể như vậy khá lám chớ!

Quốc Thái nói:

- Ta chưa biết mặt. Vậy mai mời y đến chùa Cam Lồ để ta coi thử. Không vừa ý ta thì mặc các ngươi muốn làm chi thì làm, còn vừa ý ta thì phải tuân lịnh ta gả cưới hẳn hoi.

Tôn Quyền vâng lời, gọi Lữ Phạm sắp đặt theo lời Quốc Thái dặn.

Lữ Phạm nói:

- Ta cứ phục quân sẳn, Quốc Thái không vừa ý thì giết Huyền Ðức luôn.

Tôn Quyền y lời, cho Giả Huê phục quân sẳn.

Hôm sau Ngô Quốc Thái cùng Kiều Quốc Lão tới chùa Cam Lồ, ngồi tại phương trượng chờ.

Tôn Quyền cũng dắt bọn mưu sĩ tới, còn Lữ Phạm đi thỉnh Huyền Ðức.

Triệu Vân liền dẫn binh nai nịt chỉnh tề theo sau Huyền Ðức, còn Huyền Ðức mặc cẩm bào lên ngựa tới Chùa Cam Lồ.

Tới nơi, Tôn Quyền thấy Huyền Ðức dung mạo khác thường trong lòng cũng phục. Hai người dắt nhau vào chào Quốc Thái.

Quốc Thái nhìn kỷ rồi bảo Kiều Quốc Lão:

-Ðáng rể ta lắm.

Rồi liền truyền bày tiệc thiết đải Huyền Ðức.

Khi đang ăn, Triệu Vân lấy mắt nháy Huyền Ðức, Huyền Ðức liền tới trước mặt Quốc Thái quỳ xuống khóc thưa rằng:

- Nếu Quốc Thái muốn giết tôi, xin giết ngay cho rồi!

Quốc Thái ngạc nhiên hỏi:

- Sao lại nói vậỵ?

Huyền Ðức thưa:

- Vậy bao nhiêu quân phục ở nơi đây để làm gì?

Quốc Thái cả giận, hỏi Tôn Quyền.

Tôn Quyền đổ cho Lữ Phạm, Lữ Phạm lại đổ cho Giả Huê, tất cả bị Quốc Thái quở mắng lủi thủi bước ra.

Mãn tiệc, về tới quán dịch, Tôn Càng nói:

- Bây giờ chúa công nên năn nỉ Kiều Quốc Lão giúp việc thành hôn cho sớm.

Huyền Ðức liền đến nhờ Kiều Quốc Lão, Quốc Lão gật đầu.

Quốc Lão sau đó đến trình với Ngô Quốc Thái:

- Huyền Ðức xin được sớm thành hôn vì ở lâu e có người hãm hại chăng.

Quốc Thái nạt:

- Con rể ta, ai mà dám hại! Rồi cho Huyền Ðức dọn vào thư viện của Quốc Thái chờ ngày làm lễ. Huyền Ðức xin cho Triệu Vân theo mình, Quốc Thái chuẩn y.

Ít ngày sau, Quốc Thái đứng ra cho phép Tôn phu nhơn và Huyền Ðức hiệp cẩn.

Trăm quan đều dự tiệc yến say sưa vui vẽ.

Lúc đó vừa vô phòng, thấy gươm giáo sáng quắc, Huyền Ðức hoảng kinh..


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-119)


<