Vay nóng Tima

Truyện:Tam Quốc diễn nghĩa - Hồi 055

Tam Quốc diễn nghĩa
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 055: Lưu Huyền Ðức nói khích phu nhơn Gia Cát Lượng chọc giận Công Cẩn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Siêu sale Lazada

Lưu Huyền Ðức nói khích phu nhơn

Gia Cát Lượng chọc giận Công Cẩn

Huyền Ðức không dám vô, lại hỏi mụ quản gia là duyên cớ gì.

Mụ quản gia thưa:

- Phu nhơn ưa đánh gươm để coi.

Huyền Ðức nói:

- Tôi không thích coi đấu gươm, ghê quá, nói với phu nhơn xin dẹp đi.

Mụ quản gia cứ thế thưa lại, phu nhơn cười, rồi khiến dẹp hết.

Ðêm ấy Huyền Ðức cùng phu nhơn động phòng, ân ái mặn nồng kễ sao cho xiết.

Từ đó Quốc Thái cũng chìu chuộng Huyền Ðức, yến tiệc không ngớt.

Tôn Quyền báo cho Châu Du hay:

- Giả mà hóa thiệt rồi, nay mẹ ta lại cưng chiều y, biết tính làm sao?

Châu Du cũng bật ngữa người ra, nhưng không chịu thua, nghĩ được một kế nữa viết thư cho Tôn Quyền.

Tôn Quyền gọi Trương Chiêu tới nói:

- Châu Du nay lại nhân kế cũ mà lập kế mới, sai dựng lâu đài cho tráng lệ, mỹ nữ hầu hạ cho xinh đẹp, đàn ca cho hay, thế là Huyền Ðức sẽ u mê, không nghĩ gì khác nữa, ta sẽ lấy lại Kinh Châu dễ dàng. Trương Chiêu khen kế hay rồi thừa lệnh Tôn Quyền, đốc thúc ngay việc kễ trên.

Khi đền đài hoa mỹ đã xây xong, thị tỳ ca nữ đầy đủ. Tôn Quyền liền cho em gái và Huyền Ðức tới ở.

Ngô Quốc Thái cũng vui lòng thấy rễ con hòa thuận với nhau.

Quả nhiên Huyền Ðức từ đó đâm ra đêm ngày mê tửu sắc chẳng còn bàn bạc gì đến đại sự, dĩ chí không nghĩ tới việc trở về Kinh Châu nữa.

Triệu Vân ít khi gặp Huyền Ðức cứ ngày ngày cởi ngựa tập cung cho qua ngày.

thắm thoát đã cuối năm, chợt nhớ kỳ hạn, lại mở cẩm nang của Khổng Minh ra xem. Xem xong, tới phủ xin vào yết kiến Huyền Ðức. Tử Long làm ra vẽ lo âu từ ngoài đi vào thưa rằng:

- Vừa được tin Tào Tháo đem năm mươi muôn binh đi Kinh Châu, tình hình rất nguy.

Huyền Ðức cả kinh nói:

- Ðể ta bàn gấp với phu nhơn. Nói rồi vào tìm Tôn phu nhơn, mắt đỏ hoe chợt khóc. Phu nhân hỏi có việc chi.

Huyền Ðức mới nói:

- Vì tôi ở đây đã lâu, nay gần tết Nguyên Ðán, nhớ quê nhà nên buồn bả.

Phu nhơn nói:

- Xin đừng giấu, tôi biết rồi. Triệu Vân vừa báo tin Kinh Châu nguy ngập nên phu quân lo mà buồn chớ gì?

Huyền Ðức nói:

- Phu nhơn đã rõ tôi xin nói thiệt không về e mất Kinh Châu, mà về bỏ phu nhơn lòng tôi không đành.

Phu nhơn nói:

- Phu quân đi đâu thì thiếp đi theo đó có chi phải lo nghĩ.

Huyền Ðức nói:

- Ngô Hầu và Quốc Thái chẳng thuận thì làm sao?

Phu nhơn nói:

- Vậy mai chúng ta vào lạy mẹ, nói thác là xin ra mé sông để cúng vọng tổ tiên, xong rồi chúng ta trốn luôn.

Huyền Ðức quì ngay xuống mà rằng:

-Ơn của phu nhơn, làm sao tôi quên đặng. Rồi kêu Triệu Vân ra lịnh mai chờ ở mé sông để cùng trở về.

Hôm sau nhằm ngày Nguyên Ðán vợ chồng Huyền Ðức vào lạy tạ Quốc Thái, xin ra mé sông tế lễ.

Quốc Thái nói:

- Việc ấy nên lắm rồi cho đi.

Cả hai liền ra hiệp với Triệu Vân từ biệt Nam Từ đi thật gấp.

Hôm sau có quân báo với Tôn Quyền:

- Vợ chồng Huyền Ðức đã trốn đi, Tôn Quyền liền họp các mưu sĩ lại.

Trương Chiêu nói:

- Phải đuổi gấp mà giết cho được Lưu Bị.

Tôn Quyền liền cho Trần Võ và Phan Chương đi ngay.

Trình Phổ nói:

- E hai tướng ấy chẳng dám trái lịnh Quận chúa.

Tôn Quyền liền rút gươm báu của mình trao cho Trương Khâm và Châu Thới mà rằng:

- Các người lãnh gươm này, nếu cần cứ giết em ta, bắt Huyền Ðức về đây.

Hai tướng lãnh gươm đi liền.

Nói về Huyền Ðức về gần tới Sài Tang thì có tiếng quân reo phía sau. Triệu Vân lùi lại phía sau để ngăn. Cũng lúc đó đàng trước cũng có một đạo binh cản đường.

Hai tướng Ðinh Phụng và Từ Thạnh nạt lớn:

- Vâng lịnh Ðô Ðốc, ta chờ lấy thủ cấp Huyền Ðức đã lâu.

Triệu Vân thấy tình hình nguy kịch liền mở cẩm nang chót dâng cho Huyền Ðức.

Huyền Ðức xem rồi tiến lại trước xe Phu nhơn mà khóc rằng:

- Trước đây Ngô Hầu đem Phu nhơn gả cho tôi, chỉ là muốn gạt tôi qua để ám hại. Vậy mà tôi vẫn qua là vì biết Phu nhơn có chí khí của bậc đại trượng phu, thế nào cũng chẳng nỡ bỏ tôi. Nay Ngô Hầu và Châu Du cho binh mai phục bốn mặt, tôi chỉ còn trông ở Phu Nhơn giải cái nguy này. Còn nếu Phu Nhơn chẳng đoái tình, tôi xin thác ngay trước mặt Phu nhơn. Nói rồi toan đâm cổ tự tử.

Phu nhơn ngăn lại, nét mặt hầm hầm, cho đẩy xe tới trước Ðinh Phụng, Từ Thạnh nạt rằng:

- Hai ngươi làm phản hay sao?

Hai tướng vội vã xuống ngựa làm lễ. Phu nhơn lại nói:

- Hay cho Châu Du. Ðông Ngô ta xử hậu với hắn, chồng ta lại là Hoàng Thúc mà nó dám cho đón đường như vậy sao? Nói rồi cùng Huyền Ðức cứ đi tới.

Hai tướng chẳng biết làm sao, vội chạy về báo với Châu Du.

Lúc đó, đạo quân đuổi phía sau đã gần tới, phu nhơn bảo Huyền Ðức đi trước, còn mình đứng lại chờ Phan Chương và Trần Võ.

Hai người vừa tới, phu nhơn lại mắng:

- Mẹ ta cho phép vợ chồng ta về Kinh Châu dù anh ta là Ngô Hầu cũng không trái ý được. Vậy bọn các ngươi tới đây định giết ta sao?

Hai người nói với nhau:

- Bề nào cũng là chuyện anh em người ta, trên có Quốc Thái, dưới có Ngô Hầu mà Ngô Hầu là con chí hiếu đâu dám trái ý Quốc Thái, chi bằng lui là hơn.

Phu nhơn lúc đó lại khiến đẩy xe đi mau.

Bỗng có Trương Khâm và Châu Thới xốc tới hỏi:

- Huyền Ðức đi đâu?

Trần Võ, Phan Chương đáp:

- Quận chúa đã bảo vệ cho y nên chúng tôi không dám ngăn cản.

Châu Thới nói:

- Ta có gươm lịnh đây, mau rượt theo mới kịp.

Rồi lại sai người báo Châu Du cho chặn đường thủy, hai tướng dẫn binh chạy theo.

Lúc đó Huyền Ðức đi đã gần tới địa phận nhà thì có sông chảy qua mênh mông mà không có thuyền bè nào cả. Còn đang tìm thuyền bỗng một đạo quân chạy tới, bụi bay mù mịt.

Huyền Ðức than:

- Lần này e không khỏi thác? Tiếng quân la hét lại gần thì may thay dưới sông một đoàn thuyền vừa lướt tới, trên có Khổng Minh!

Khổng Minh thưa:

- Chúng tôi chờ Chúa công đã lâu.

Huyền Ðức, phu nhơn và mọi người xuống thuyền rồi thì bọn tướng của Ngô Hầu cũng vừa chạy tới, trên bờ tên bắn xuống như mưa, nhưng thuyền đã vượt xa rồi.

Giữa lúc còn đang vui vẻ chợt đâu chiến thuyền Ðông Ngô xuất hiện vô số, có Châu Du ở giữa, một bên Huỳnh Cái, một bên Hàng Ðương, thuyền lướt như tên.

Khổng Minh cho quân bỏ thuyền chạy lên bờ.

Châu Du tới đó, tức quá, cũng bắt thủy quân của mình lên chạy bộ, chỉ có tướng là có ngựa cỡi thôi. Châu Du đuổi trước, cả bọn Huỳnh Cái chạy theo sau.

Ðược một quãng, Châu Du hỏi: Ðây là đâu?

Quân sĩ thưa:

- Ðây là bờ cõi Huỳnh Châu.

Châu Du ra lịnh đuổi gấp. Bỗng nghe chiêng trống vang dậy, một tướng mặt đỏ râu dài cỡi ngựa xích thố xông ra chặn đường.

Châu Du trông thấy Vân Trường, biết đánh không lại nên cho lịnh rút lui.

Vân Trường đuổi theo, rồi binh Ngô lại bị Huỳnh Trung, Ngụy Diên từ đâu đánh xáp lại.

Châu Du đại bại kéo nhau trở về


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-119)


<